Chương 32: Xung đột

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong đám người, đội ngũ rước thần khoác trên mình lớp áo khoác của chốn phồn hoa nơi thế tục, trong tiếng vỗ tay hưởng ứng của vô số người chậm rãi tiến ra xa. Lâm Kinh Vũ quay đầu, sắc mặt hờ hững, nhưng nhìn kỹ lại thì cả người lại toát lên vẻ buồn bã, đột nhiên nói một câu, âm thanh có chút phiêu hốt:

“Phong tục ở Hà Dương là tế thần ở con sông ngoài thành, sau khi tế lễ Hà bá cầu mong cho mưa thuận gió hòa ở khắp nơi trong thành thì sẽ hoàn tất. Các ngươi cứ ở lại nơi này xem, ta đi trước.”

Dứt lời, cũng không chờ Vương Tông Cảnh có phản ứng gì y đã phẩy tay, xoay người bước đi. Vương Tông Cảnh cũng không kịp nói mấy câu giữ lại đã thấy y lẫn vào trong đám người, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn về phía Lâm Kinh Vũ vừa đi khuất, Vương Tông Cảnh thấy hơi tiếc nuối lắc đầu, không nghĩ tới Lâm Kinh Vũ nói đi là đi, vốn dĩ hắn còn đang nghĩ muốn nói mấy câu với vị Thanh Vân trưởng bối mà hắn thật lòng tôn kính này.

Nhưng nghĩ tới điều gì đó Vương Tông Cảnh lại nhịn không được mà cười to lên, trông vui vẻ vô cùng. Nghe Lâm Kinh Vũ vừa nói rằng nếu trong hội thi Thanh Vân môn thi thố hết tài năng thì hắn có thể được thu làm môn hạ đệ tử, nghĩ tới đó hắn thậm chí hưng phấn đến nỗi tay chân vẫy loạn cả lên, sau đó thở ra một hơi dài mà trên mặt trên mặt vẫn còn vương nét cười.

Bên cạnh hắn, Cửu Điêu Tứ vẫn đang cõng Tiểu Đỉnh trên lưng như trước. Đối với một màn vừa rồi, Tiểu Đỉnh không có cảm giác gì lắm, chỉ cố gắng ngẩng đầu ngắm nhìn đội ngũ tế thần dần đi xa, giống như những người kia mới thật sự là hấp dẫn đối với hắn. Mà Cửu Điêu Tứ vừa rồi rất hào hứng cũng dần yên lặng đứng lẫn trong đám người, nét thích thú không lâu trước bây giờ đã dần tan biến. Đứng một bên, y thấy có chút khó hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Vương Tông Cảnh, khóe miệng giật giật mấy cái như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc lại không nói nên lời. Lát sau y quay đầu nhìn về phía đội ngũ đi tế thần kia .

Đội ngũ tế thần đã đi khất tầm mắt, Tiểu Đỉnh rõ ràng là có chút nóng lòng liền giục Vương Tông Cảnh cùng Cửu Điêu Tứ đi xem, hai người bọn họ cũng đều muốn vào thành một chuyến nên sau khi thương nghị qua một chút với nhau rồi quyết định vào thành. Tiểu Đỉnh lúc đầu còn hơi cự nự, nhưng thành Hà Dương ngày hôm nay cũng phi thường náo nhiệt, quầy quán hàng rong nhiều vô số, thêm những món đồ mới lạ không biết bao nhiêu mà kể, Tiểu Đỉnh cũng đã quên bẵng mất sự không hài lòng lúc đầu mà thay vào đó là cười nói, chạy nhảy tung tăng trên con đường chính của khu phố sầm uất.

Ba người trong Hà Dương thành đi dạo ngắm cảnh rộn ràng, không chỉ có đội ngũ đi tế thần mà cả trong thành cũng giăng đèn kết hoa trên khắp đường lớn ngõ nhỏ để chúc mừng ngày lễ cả năm chỉ có một lần này. Tại đầu đường có rất nhiều màn biểu diễn xiếc ảo thuật thu hút vô số người dân đứng xem sau hàng rào chắn, tiếng vỗ tay cười nói không dứt bên tai. Tiểu Đỉnh vô cùng hưng phấn chạy nhanh lên phía trước, Vương Tông Cảnh cùng Cửu Điêu Tứ theo ở phía sau, trong thành lúc này đông vui nhộn nhịp nên mấy người họ cũng cảm thấy vui vẻ theo, mặt ai cũng đầy vẻ tươi cười, kể cả Cửu Điêu Tứ thường ngày lầm lì cũng không ngoại lệ .

Đúng lúc đó, khu phố đằng trước có một tú lầu treo cao đèn đỏ, bên trong vọng ra tiếng cười nói như oanh như yến. Tiểu Đỉnh thấy vậy nổi hiếu kỳ nổi lên liền chạy vào bên trong. Vương Tông Cảnh cùng Cửu Điêu Tứ chạy theo sau vừa đưa mắt nhìn lên, thấy mấy cô nương đang cười nói múa may cùng âm thanh đàn sáo và mùi hương son phấn tỏa khắp nơi. Vương Tông Cảnh còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt Cửu Điêu Tứ đã đại biến, khuôn mặt lạnh như sương, hừ một tiếng đi nhanh lên phía trước, vươn tay giữ bả vai của Tiểu Đỉnh lại, nói:

“Nơi đây không phải là chỗ cho bọn trẻ con chơi đùa, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Đỉnh không hiểu, nhất thời không chịu, hét lên: “Sao lại như thế, nơi đó là chỗ nào vậy, tại sao chúng ta lại không thể tới, đệ nhất định phải đi, nhất định đi…”

Lúc này Vương Tông Cảnh đã nhìn qua mấy lần tình cảnh bên trong tú lầu nên cũng đã hiểu ra, vừa nghe thấy Tiểu Định lại muốn đi vào trong, thiếu chút mồ hôi lạnh toát ra, nghĩ thầm nếu như cho tiểu tổ tông này tiến vào, lúc trở về mà Thanh Vân môn biết chuyện thì đúng là ăn phải quả đắng, vội vàng chạy tới cùng Cửu Điêu Tứ giữ lại Tiểu Đỉnh. Hai người vừa dụ vừa dỗ kéo Tiểu Đỉnh đi. Tiểu Đỉnh vẫn còn không phục, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cách tiếc nuối, kêu lên:

“Làm sao mà không cho đệ vào, nơi đó là chỗ nào vậy, các huynh mau nói cho đệ biết, mau nói cho đệ?”

Vương Tông Cảnh cùng Cửu Điêu Tứ sao có thể giải thích cho hắn đây chứ, trong lúc cấp bách đã bịa ra mấy lý do chính nghĩa vớ vẩn, nói cái gì mà bên trong có rất nhiều nữ nhân đều là do cọp cái biến thành vân… vân…, chỉ mong kéo con quỷ nhỏ này đi càng nhanh càng tốt. Nhưng ai mà biết được Tiểu Đỉnh thật sự là một đứa bé khác thường, trẻ con vừa nghe tới cọp là sợ hãi vô cùng, còn cậu bé này thì ngược lại thấy rất thích thú, hoét hoét hai tiếng huýt gió vang lên liền thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhảy tới hai bên quanh người hắn, sau đó Tiểu Đỉnh đắc ý cười nói:

“Thấy không, nhà của đệ nuôi dưỡng hai con này thì sợ gì cọp, người trên Thanh Vân đều bị bọn chúng đánh rồi đó.”

“Gâu gâu!”

Đại Hoàng lúc lắc đầu kêu lên mấy tiếng, trên mặt tỏ rõ sự trang nghiêm, đúng là uy thế của thiên hạ đệ nhất cẩu làm không ít người xung quanh ghé mắt lại nhìn.

Vương Tông Cảnh cũng đã hơi sốt ruột liền mặc kệ Tiểu Đỉnh có năn nỉ như thế nào cũng cứ lôi đi. Cũng may là thường ngày Đại Hoàng và Tiểu Hôi thấy hắn và Tiểu Đỉnh như vậy quen rồi nên không có phản ứng gì, nếu không thì đã xông lên vả cho hắn hai cái. Tới lúc sau, cuối cùng cũng đã đi xa nơi hồng phấn kia, sự chú ý của Tiểu Đỉnh lúc này đã chuyển sang nơi khác hay hơn. Xong chuyện Vương Tông Cảnh lắc đầu cười khổ, nói với Cửu Điêu Tứ:

“May là huynh phát hiện đúng lúc nếu không thật đã làm cho Tiểu Đỉnh đi vào nơi đó rồi.”

Cửu Điêu Tứ đứng ở bên cạnh hắn mặt ngẩn ra, trên mặt chỉ lạnh lùng và âm trầm mà cũng chưa nói gì cả, nhưng rồi y vẫn gật đầu.

Ba người lại lần nữa đi dạo trong thành, trên đường ngoại trừ người dân Hà Dương thành thì bọn họ thỉnh thoảng cũng gặp mấy người quen đều là thanh niên nam nữ ở Thanh Vân biệt viện, cũng như bọn họ nhân dịp này đi chơi giải khuây. Cứ đi như vậy một lúc không quá lâu, đột nhiên đằng trước có mùi đèn nhang, Tiểu Đỉnh khẽ “a” một tiếng rồi chạy lại phía đó, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn thì thấy đang có một đám người đứng thành vòng tròn trên khoảng đất trống, ở giữa là một cái giếng cũ kỹ, trên mép giếng có bày biện đồ lễ chật cả chỗ như hoa quả, rau thịt, có không ít người dân đang quỳ xuông, trong miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó.

“Đây là cái gì?”

Tiểu Đỉnh hiếu kỳ chạy tới xem, Vương Tông Cảnh cùng Cừu Điêu Tứ cũng chạy theo, thấy cảnh này thì không rõ lắm liền hỏi thăm mấy người xung quanh mới dần dần hiểu ra. Thì ra cứ mỗi năm một lần cúng tế Hà Bá, sở dĩ nơi này có thể được đèn nhang từ lâu đời cũng là có chỗ thần kỳ của nó, đó là hàng năm vào ngày mười lăm tháng tám, trong thành Hà Dương vốn có một cái giếng cạn đột nhiên nước lại đầy tràn trong vắt, cứ như vậy duy trì liên tục một ngày một đêm rồi mới rút đi không còn chút dấu vết nào. Không ai biết nước này từ đâu mà chảy tới, cũng có người gan lớn lội xuống giếng nghiên cứu nhưng thường là không thu hoạch được gì. Hơn mười năm trước nghe nói còn có người chết dưới giếng cạn này, từ đó về sau không người nào còn dám xuống dưới đó nữa.

Nói chung, dị tượng mỗi năm giếng cạn lại đầy nước một lần chẳng bao giờ gián đoạn thì cũng chỉ như vậy mà thôi, đối với người dân trong thành Hà Dương mà nói thì dị tượng đó cũng bình thường không có gì khó hiểu nữa, là do năm dài tháng rộng đã cho rằng đó là một phần của truyện thần thoại hà bá hiển linh. Nơi trước mắt này chính là cái giếng cạn thần kỳ trong thành Hà Dương, phụ lão trong thành phụ bao năm qua đều tin rằng đây là nơi tế lễ cho Hà Bá giống như lúc này vậy

Vương Tông Cảnh nghe xong thoáng nhìn về phía xa chỉ thấy bên cạnh giếng không phải là rêu xanh như bình thường mà là mấy tảng đá màu xanh trắng trông rất khô cằn, xung quanh giếng cạn trong vòng năm sáu trượng cũng vậy, cây cỏ xanh tươi cũng không mọc nổi, đây cũng coi là một di tượng. Tuy vậy Tiểu Đỉnh lại chưa được biết chuyện giếng cạn nên hơi nóng ruột liền hỏi người đang đứng xem bên cạnh. Một vị lão giả, nhìn Tiểu Đỉnh khả ái hoạt bát cũng có vài phần yêu quí liền nói cho nó nghe. Bây giờ dị tượng giếng cạn đầy nước còn chưa bắt đầu, có người nói hàng năm đều vào lúc đêm khuya khoảng giờ hợi mới xuất hiện, trong lúc dị tượng xảy ra còn có sấm sét rồi đột nhiên nước từ bốn phương tám hướng chảy về giếng, thậm chí có lúc còn có cột nước phóng lên cao, có thể nói là rất thần kỳ.

Mà theo phong tục ở Hà Dương thành, giếng cạn lại có nước chảy vào đầy tràn, nước này trong veo thơm ngọt, uống vào còn có hiệu quả thần lì, có thể trừ bệnh trừ tà, thân thể cường tráng vân… vân… Vương Tông Cảnh đứng ở một bên, nghe xong cũng không nói gì chỉ cùng Cửu Điêu Tứ liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy biểu tình trên mặt Cửu Điêu Tứ là vài phần hờ hững không quá để ý, hiển nhiên hắn cũng không tin chuyện này lắm. Trong ba người chỉ có Tiểu Đỉnh nghe chăm chú nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc, cái đầu tròn cũng gục gặc thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng “ồ” “à” vang lên, mắt trông ra xa.

Một lát sau, Tiểu Đỉnh bỗng nhiên quay đầu lai nói với hai người Vương Tông Cảnh cùng Cừu Điêu Tứ: “Vương đại ca, Cửu đại ca, chúng ta ở nơi này chờ tới đêm khuya xem nước chảy vào giếng này có được không?”

Vương Tông Cảnh lập tức lắc đầu, nói: “Không được đâu , chúng ta xuất môn cũng đã biết quy củ, trước hoàng hôn phải quay về Thanh Vân biệt viện. Chuyện nước vào giếng cạn tới giờ Hợi mới có, lúc đó đã là đêm khuya gần sáng rồi, không được, không được.”

Tiểu Đỉnh nhất thời há miệng trợn mắt quay sang nhìn Cửu Điêu Tứ, vừa định nói thì Cửu Điêu Tứ đã lắc đầu rồi, biểu tình trên mặt rất kiên quyết, nói: “Tiểu Đỉnh, như vậy không thể được.”

Tiểu Đỉnh mất hứng, tức giận xoay người đi tới, vừa đi vừa kêu gào: “Sao vậy, xem nước chảy vào giếng cũng không được, còn nói là cho đệ đi chơi đùa à, xem nước chảy vào giếng cũng không được, nói mà không giữ lời sao…”

Vương tông cảnh khẽ lắc đầu đi theo sau, Cửu Điêu Tứ bên cạnh cũng đi theo, mặt lộ nét cười khổ, thấp giọng nói: “Tiểu Đỉnh này có lai lịch ra sao, thế nào mà khó chịu như vậy?”

Vương Tông Cảnh lời vừa tới miệng, đang định nói gì đó bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Đỉnh đã đi khá xa, liền ra hiệu cho Cừu Điêu Tứ đuổi theo, gọi to lên một tiếng:

“Tiểu Đỉnh, chậm lại chờ chúng ta một chút.”

Nói xong quay đầu lại nói với Cửu Điêu Tứ:

“Kỳ thực Tiểu Đỉnh cũng không phải là khó chịu đâu, nó mới là một đứa bé thôi, lại là lần đầu tiên được xuống núi chơi nên thấy cái mới mẻ là muốn bằng được.”

Ánh mắt Cửu Điêu Tứ lóe lên, nói: “Nghe nói cha mẹ Tiểu Đỉnh đều là người của Thanh Vân môn, huynh biết bọ họ là ai không?”

Vương tông cảnh do dự một chút, nhìn Cừu Điêu Tứ nói: “Ta cũng không rõ lắm.”

Cừu điêu tứ “À” lên một tiếng, cũng không quá để ý, ánh mắt tùy tiện nhìn ra xa, bỗng hắn sững sờ, lập tức hai mắt căng ra nhìn, thất thanh hét: “Tiểu Đỉnh?”

Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn lại, vừa nhìn thấy thì lồng ngực giật nảy lên như là quả tim muốn nhảy ra ngoài, vốn dĩ lúc trước Tiểu Đỉnh mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi lẩn vào trong biển người mêng mông đằng trước, lúc hai người kêu lên đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Một cơn gió thổi qua, Vương Tông Cảnh cảm thật lạnh buốt cả người.

Gần như là không hẹn mà gặp, Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ đều nhanh chóng xông lên phía trước, quay đầu nhìn về tứ phía, nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Đỉnh đâu cả, ngay đến cả thân hình vốn nổi bật bắt mắt của Đại Hoàng, giờ đây cũng biến mất tăm một cách kì lạ, quả thật không hiểu là làm sao lại có thể mất dạng như vậy được.

Nhìn vào trong dòng người đi lại nườm nượp ấy, Vương Tông Cảnh cảm thấy đuôi mắt cứ luôn co giật, vừa lo lắng vừa sốt ruột, nhìn sang Cữu Điêu Tứ, thì nét mặt của hắn cũng đầy bất lực và kì quái, cả hai đã tìm khắp xung quanh một vòng, kết quả vẫn không tìm thấy, lúc sau đành bèn mặc kệ và gọi lớn tên của tiểu Đỉnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thu hút ánh mắt hiếu kì của một số người dân quanh đó, chứ ngoài ra không có một chút manh mối nào cả, tiểu Đỉnh cứ như đã bị bốc hơi vậy.

“Cái tên tiểu quỉ này…” Vương Tông Cảnh cảm thấy mí mắt cứ giật liên tục, hắn nhìn Cửu Điêu Tứ một hồi lâu, Cửu Điêu Tứ bèn cười khổ và nói:

“Có lẽ là nó muốn trốn đến khi trời tối, để đi xem cảnh giếng khô dâng nước đấy?”

Vương Tông Cảnh thầm thở dài, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng biết đại khái có lẽ là vậy, chỉ là sau thoáng trầm ngâm, hắn vẫn quay sang Cửu Điêu Tứ và nói:

“Điêu Tứ à, quy định của hội thi Thanh Vân rất nghiêm ngặt, nói là quay về trước hoàng hôn thì nhất định phải về, nếu như về trễ, chỉ e rằng sẽ bị phạt đấy. Hay là chúng ta chia nhau đi tìm lần nữa, cố gắng tìm cho được Tiểu Đỉnh, dẫn nó về núi, một đứa trẻ như nó một mình ở lại nơi đông người này, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Cửu Điêu Tứ gật gật đầu và nói:

“Đúng vậy.”

Kế hoạch đã định, cả hai bàn bạc, hẹn nhau trước hoàng hôn bất luận có tìm thấy tiểu Đỉnh hay không thì cũng đều phải gặp nhau tại bên cạnh giếng khô, và thế là cả hai chia nhau ra tìm người.

Vương Tông Cảnh men theo con phố đi về phía đông, mở to mắt tìm kĩ trên những con đường, có điều lúc này lượng người trong thành Hà Dương đông đúc vô cùng, chi chít như đàn kiến, muốn tìm một đứa bé, quả thực vô cùng khó khăn, cho dù cậu bé có dẫn theo một con chó vàng to lớn khác thường đi chăng nữa. Tìm được một lúc vẫn chẳng có manh mối gì, trong lòng Vương Tông Cảnh vô cùng sốt ruột, không còn cách nào khác chỉ đành lớn tiếng gọi lên vài câu
“Tiểu Đỉnh!”, nhưng vẫn không hề có phản ứng, thế nhưng vài phút sau, ở đầu bên kia của con đường, bỗng vọng đến giọng nói êm tai nhưng có chút xa lạ:

“Í, Vương công tử, huynh làm gì ở đây vậy?”

Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía bên kia, hai huynh muội Tô Văn Thanh và Tô Văn Khang đang đứng nhìn qua phía bên này.

Người vừa lên tiếng chính là Tô Văn Thanh, còn Tô Văn Khang đứng bên cạnh vừa trông thấy Vương Tông Cảnh liền chau mày, nét mặt có vẻ không vui, nhưng mà ngoài ra thì hắn cũng chẳng có biểu hiện gì khác.

Tô Văn Thanh bước sang, nhìn thấy vẻ mặt Vương Tông Cảnh có vẻ lo lắng, bèn ngạc nhiên hỏi:

“Vương công tử, Tiểu Đỉnh sao rồi?”

Ngày thường trong căn viện số hai mươi ba, tiểu Đỉnh hoạt bát đáng yêu có thể coi như là khai tâm quả của mọi người, cho nên quan hệ với mọi người đều rất tốt, Tô Văn Thanh cũng rất yêu quí đứa bé này, cho nên khi nghe đến tên cậu nhóc, bèn chạy sang hỏi. Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc, rồi cũng không giấu giếm, cười khổ rồi đem toàn bộ sự việc kể lại cho cô ấy nghe, Tô Văn Thanh nghe xong chỉ im lặng lắc đầu, trầm ngâm một lúc, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời và nói với Tô Văn Khang:

“Ngũ ca, huynh về trước đi, muội ở đây giúp huynh ấy tìm tiểu Đỉnh, dù sao cậu bé ấy cũng ở chung chỗ với muội, lỡ lạc mất thì cũng không hay.”

Tô Văn Khang ngơ ngác, chau mày nói:

“Muội lo chuyện bao đồng này làm gì?”

Tô Văn Thanh mỉm cười, đẩy hắn một cái và nói:

“Được rồi được rồi, huynh tự mình về trước đi, sau khi muội tìm được tiểu Đỉnh, thì cũng sẽ về Thanh Vân biệt viện mà thôi.”

Tô Văn Khang nhìn muội muội này của hắn, dường như biết rằng bản thân hắn cãi không lại cô ấy, nên chỉ biết lắc đầu, hứ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Tô Văn Thanh quay người lại, mỉm cười và nói với Vương Tông Cảnh:

“Tôi tìm cùng huynh được chứ?”

Vương Tông Cảnh trông thấy nụ cười dịu dàng, xinh đẹp và cũng có vài phần sắc sảo của cô gái, bất chợt có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền hồi tỉnh lại, đáp một tiếng:

“Được chứ.”

Nói xong, cả hai lại bắt đầu tìm kiếm Tiểu Đỉnh trên phố. Có điều cậu nhóc tiểu Đỉnh này quả thật là xuất quỉ nhập thần, cả hai tìm trong thành hết nửa ngày trời, vẫn không có một chút tung tích, trước mắt đoàn người tế thần đi ra ngoài thành tế tự cũng đã khua chiêng đánh trống quay về rồi, trong thành đầy náo nhiệt xôn xao, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đứng tại một góc phố đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ bất lực.

“Không biết rốt cuộc trốn đi đâu rồi!” Vương Tông Cảnh hậm hực nói.

Tô Văn Thanh theo Vương Tông Cảnh tìm suốt nửa ngày trời nhưng vẫn không trông thấy cô ấy có vẻ gì là mệt mỏi, nét mặt vẫn ôn hòa điềm đạm, có điều cô ngước đầu nhìn sắc trời, nhìn ánh mặt trời đang lặn dần về phía tây, ánh mắt cũng có vài phần sốt ruột, trầm mặc một lúc bèn nói:

“ Hay là chúng ta quay về chỗ giếng cạn ấy xem thử, nói không chừng Cữu công tử may mắn tìm được Tiểu Đỉnh thì sao?”

Vương Tông Cảnh gật đầu và nói: “Cũng chỉ đành như vậy thôi.”

Cả hai quay người đi dọc con đường, sát cánh đi chung với nhau, trong đám đông chen chúc, trong lúc sơ ý ánh mắt của Vương Tông Cảnh nhìn lệch về một phía, thì trông thấy hình bóng của Tô Văn Thanh yểu điệu thướt tha, làn da trắng như tuyết, thấp thoáng có pha chút sắc đỏ, trông rất mỏng manh dễ vỡ. Lúc này dòng người đi phía trước chen đẩy nhau, trong lúc đi chốc chốc lại có người va chạm phải, Tô Văn Thanh chợt chau mày, dường như có chút không vui. Vương Tông Cảnh chợt dừng bước, rồi sau đó lại đi nhanh trở lại, từ đi ngang hàng cùng cô hắn chợt nhảy lên đi phía trước mặt Tô Văn Thanh, từ từ mà đi, rồi đẩy dòng người phía trước mặt sang một bên, và nhất thời khiến cho Tô Văn Thanh đi ở phía sau được thoải mái hơn rất nhiều, không lo sợ những người phía trước đụng vào người cô nữa.

Tô Văn Thanh đưa mắt nhìn lên, nhìn người con trai vai dài lưng rộng, ánh mắt long lanh, không nói gì cả.

Trên suốt quãng đường đi, mặc dù trên đường cả hai vẫn không bỏ cuộc tìm kiếm, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình của Tiểu Đỉnh, nên sau cùng chỉ đành hai bàn tay trắng đi trở về cái giếng cạn. Sau một thời gian dài tìm kiếm, đã hơn nửa ngày trời, thành Hà Dương náo nhiệt suốt một ngày giờ cũng dần dần trở nên yên tĩnh, tuy rằng trên phố vẫn còn khá đông người, nhưng so với hồi sáng thì đã ít đi nhiều, thế nhưng xung quanh cái giếng khô vẫn còn không ít người đang vây xung nó, không biết có phải là do nguyên nhân lúc bái tế gọi là thần tích của thần sông.

Vương Tông Cảnh với ánh mắt sắc nhọn, nhìn qua xung quanh một lượt, liền trông thấy hình bóng của Cửu Điêu Tứ, nhất thời trở nên mừng rỡ và nói:

“Ồ, Điêu Tứ đang ở đấy, chúng ta qua đấy thôi.”

Nào ngờ hắn vừa bước chân ra, Tô Văn Thanh đứng đằng sau nắm lấy tay áo hắn, ngăn hắn lại. Vương Tông Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Văn Thanh

đang về hướng Cửu Điêu Tứ, đôi mày có hơi chau lại và nói:

“Cữu công tử hình như đang cãi nhau với ai đó, huynh nhìn lại xem.”

Vương Tông Cảnh “í” một tiếng, ngẩng đầu nhìn đi, một lúc sau cũng chau mày lên, quả nhiên như Tô Văn Thanh đã nói, lúc nãy do vội vã nên hắn đã không nhìn rõ, đứng bên cạnh Cữu Điêu Tứ đích thực còn vài người nữa, sắc mặt có vẻ không vui, đang định nói chuyện với Cửu Điêu Tứ, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Cửu Điêu Tứ, xem ra hai bên nói chuyện với nhau có vẻ không vui vẻ cho lắm.

Vương Tông Cảnh bước vội qua đó, đứng lại bên cạnh Cửu Điêu Tứ, Tô Văn Thanh cũng đi theo sau lưng hắn sang đấy. Cửu Điêu Tứ quay đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, rồi lập tức lại nhìn thấy Tô Văn Thanh, ngơ ngác một hồi, sau đó gật gật đầu với cô, Tô Văn Thanh cũng nhè nhẹ gật đầu, coi như cũng chào hỏi.

Đối diện có năm người đang đứng đấy, đều là những nam thanh niên hai mươi mấy tuổi, khác với những người dân xung quanh ở chỗ là họ đều mặc trên người một chiếc áo dài màu vàng nhạt, ngoài một người ra thì bốn người còn lại lưng đều mang theo kiếm dài, vừa nhìn là có thể đoán ra họ là đạo sĩ tu trong cùng một môn phái. Lúc này người đang nói chuyện với Cửu Điêu Tứ là một trong bốn người lưng đeo trường kiếm, khí thế hung hăng, khẩu khí có vẻ không có lễ nghi, còn Cửu Điêu Tứ chỉ chau mày lại giải thích vài câu, nhưng xem ra mấy người này khí thế hách dịch, có vẻ đang rất tức giận, sắc mặt cũng sầm lại.

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đứng bên cạnh nghe qua đại khái câu chuyện, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chẳng là Cữu Điêu Tứ trong lúc đang tìm tiểu Đỉnh, do tìm mãi không thấy, nên trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột, nhất thời đụng phải cái người đó. Chuyện này chẳng qua cũng vô cùng nhỏ nhặt, nói một tiếng coi như xong chuyện, nào ngờ đúng lúc ấy Cữu Điêu Tứ chợt trông thấy có một cậu bé trông rất giống tiểu Đỉnh đi ngang qua trước mặt, do tình thế gấp nên cũng không nói lời xin lỗi với đám người này mà đuổi theo qua đó. Nhưng lúc này đám người đó không chịu, đụng trúng người khác mà lại hách dịch không nói một tiếng mà bỏ đi như vậy, nên nhất thời bèn ngăn Cữu Điêu Tứ lại để nói cho rõ ràng, kết quả là bị ngăn cản lại, thế là Cữu Điêu Tứ không tìm được Tiểu Đỉnh, tâm trạng không vui, thì làm sao nói năng dễ nghe được, nên lời qua tiếng lại hai ba câu.

Trông thấy tình hình Cữu Điêu Tứ trừng mắt lời nói lạnh lùng với đám người trước mặt, Vương Tông Cảnh chau mày lại đi lên trước xem sao, chỉ trông thấy sắc mặt của bốn tên bên đấy tuy rằng có vẻ khó coi, nhưng cũng không có vẻ là định ỷ đông hiếp yếu, nên hắn cũng đỡ lo được phần nào. Có điều Cữu Điêu Tứ và đối phương càng nói càng căng, cả hai bên đều nộ khí hừng hực, tình khí của Cữu Điêu Tứ bình thường đã không phải dễ chịu, lúc này mặt hắn đỏ gay, tuy rằng biết lúc đầu là do mình không đúng, nhưng lúc này bất luận như thế nào cũng không có cách nào cúi đầu, lại bị đám thanh niên kia nói vài câu khó nghe, nên bỗng trở nên não ruột, khẽ gào một tiếng rồi định tung cú đấm ra.

Kể từ sau khi tham gia vào thi Thanh Vân, tuy rằng đến nay Thanh Vân môn vẫn chưa giao cho những đệ từ này bất kì đạo pháp Thanh Vân nào, nhưng thanh phong quyết vẫn có công hiệu cường tráng cơ thể, nên những đệ từ này bình thường là sẽ có sức mạnh hơn hẳn người thường rất nhiều, động tác cũng trở nên khá nhanh nhẹn, cho nên cú đấm này của Cữu Điêu Tứ vừa đánh đi, nên cũng có vài tiếng xé gió, khiến cho người khác không dám coi thường.

Có điều Vương Tông Cảnh cứ luôn quan sát gương mặt của những tên bên đấy, sau khi họ trông thấy cú đấm này, đột nhiên trên mặt đều tỏ ra vẻ coi thường, đồng thời mang vài vẻ cười cợt, Tông Cảnh trong lòng bèn trầm xuống, thầm nghĩ không xong rồi, nhưng lúc này muốn cản lại cũng đã không kịp, trông thấy cú đấm của Cữu Điêu Tứ sắp đánh vào người tên thanh niên ấy, nào ngờ tên thanh niên ấy lạnh lùng cười một tiếng, thân hình thoắt một cái, bèn nhẹ nhàng né sang một bên, quay người sang sau lưng Cữu Điêu Tứ, sau đó thuận thế tung một cú đá, đạp vào lưng của Cữu Điêu Tứ.

Cữu Điêu Tứ dùng hết sức tung cú đấm, giờ lại ăn một cú đá, nên nhất thời hoàn toàn không giữ được cơ thể, bị bọn chúng đá ngã ra đất, vẫn là phương thức mất mặt nhất, ngã sóng soài trên đất.

Vương Tông Cảnh sắc mặt trở nên lạnh lùng, cho dù như thế nào thì Cửu Điêu Tứ cũng là hàng xóm cùng viện với hắn, quan hệ cho đến hôm nay cũng không hẳn là tồi, đang định bước lên trước lí luận hoặc là trợ giúp, nhưng chợt từ bên cạnh có một cánh tay đưa ra nắm lấy cậu, lập tức Tô Văn Thanh bước lên trước một bước, đứng ngay trước mặt hắn, nhìn kĩ trang phục của năm tên đứng trước mặt này, hít thở sâu một hơi rồi nói:

“Xin hỏi các vị, có phải là môn hạ của ‘Hạo thiên kiếm phái’ ở Vân châu? Ba người chúng tôi đều là đệ tử đến tham gia hội thi Thanh Vân của Thanh Vân môn, nếu có chỗ mạo phạm, mong các vị bỏ qua.”

Nói đoạn, cô có hơi nghiêng người, nhìn vẻ dịu dàng pha chút phong thái thanh tao xinh đẹp, khiến cho những người bên đấy ngơ ngác một lúc, trong đó một người nam thanh niên cứ luôn đứng sau cùng, là người duy nhất không mang theo trường kiếm cũng quay đầu lại, xem ra vững vàng uy phong, tướng mạo anh tuấn, thoáng vẻ là thủ lĩnh của bọn người này. Lúc này cái tên đánh người ấy dường như không chịu bỏ cuộc, trong miệng mắng thầm một câu và vẫn muốn xông lên, đột nhiên người thanh niên không đeo kiếm chợt quát lên một câu:

“La Uy, quay về!”

Lời này vừa nói ra, cái tên bị gọi là Tống Thanh ấy quả nhiên lập tức lui về, xem có vẻ vô cùng kính sợ cái người thanh niên chênh lệch tuổi tác không bao nhiêu này. Trong ánh mắt của mọi người, ánh mắt hắn liếc nhìn qua Vương Tông Cảnh, sau đó lại nhìn sang người Tô Văn Thanh, ánh mắt đầy long lanh, nhìn đánh giá sơ lược, chấp tay và nói:

“Tại hạ là Tống Dục của Hạo Thiên kiếm phái, lúc nãy La sư đệ tuổi trẽ hung hăn, ra tay không biết nặng nhẹ, mạo phạm đến các vị, thành thật xin lỗi.”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!