Chương 25: Sinh nhật

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong vòng một tháng này Tô Tiểu Liên có đến tìm Vương Tông Cảnh mấy lần. Quả thực đúng như lời đã nói, cô ta chẳng hề quan tâm đến việc có người của Tô gia sống trong cùng một trạch viện với Vương Tông Cảnh. Về phần Tô Văn Thanh, tuy cùng sống trong một khu nhưng lại có sở thích ngồi tựa lưng bên cửa sổ đọc sách, đương nhiên phát hiện việc Tô Tiểu Liên đến đấy. Chỉ có điều trừ lần kinh ngạc lúc đầu, sau này Tô Văn Thanh chỉ tỏ thái độ lạnh lùng, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến người như Tô Tiểu Liên.

Mà lần nào cũng vậy, Tô Tiểu Liên dường như không nhìn thấy Tô Văn Thanh, cứ lẳng lặng đi đến trước phòng của Vương Tông Cảnh, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng trò chuyện với Vương Tông Cảnh, trong lúc tán gẫu thỉnh thoảng còn bị chọc cười bởi những câu truyện cười mà Vương Tông Cảnh thuận miệng kể, che miệng cười khúc khích. Mỗi lần như vậy, những cành liễu ngoài cửa sổ tung bay theo gió rơi vãi khắp sân, làn gió mát lướt nhẹ qua khuôn mặt của Tô Tiểu Liên khiến nàng trở nên sinh động hơn, giảm đi vẻ u sầu, thêm vài nét linh hoạt và mỹ lệ mà một thiếu nữ thanh xuân nên có.

Vương Tông Cảnh cũng từng đến nơi ở của Tô Tiểu Liên tìm nàng hai lần, chỉ có điều hắn phát hiện ở đấy Tô Tiểu Liên có vẻ vô cùng cô độc, không có một ai trong trạch viện nói chuyện với nàng, thậm chí những người gặp Tô Tiểu Liên còn nhìn nàng với ánh mắt hơi kỳ quái. Sau một thời gian, Vương Tông Cảnh phát hiện dường như hắn chính là người duy nhất trong Thanh Vân biệt viện chịu nói chuyện với Tô Tiểu Liên.

Phát hiện này khiến Vương Tông Cảnh cảm thấy có chút cổ quái trong lòng, chỉ có điều theo thời gian trôi qua, hắn cũng chẳng để điều này trong lòng. Sau những lần gặp gỡ, hai người dần dần trở nên quen thuộc, xưng hô cũng vì vậy mà thay đổi, Vương Tông cảnh lớn tuổi hơn nên tùy tiện gọi nàng là Tiểu Liên, còn Tô Tiểu Liên thì chỉ mỉm cười gọi hắn là Tông Cảnh ca ca, tình cảm của hai người vô cùng trong sáng. Lần gần đây nhất Tô Tiểu Liên đến phòng của Vương Tông Cảnh ngồi chơi cũng đã cách đây mười ngày, từ lúc đó trở đi, chẳng biết vì sao mà Vương Tông Cảnh không hề gặp lại nàng.

Vào lúc này, Vương Tông Cảnh đang từ trong rừng đi ra, không ngờ lại phát hiện Tô Tiểu Liên đang trốn ở một góc vắng người một mình khóc nức nở, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, hắn vội vàng tiến tới nâng nàng lên hỏi: “Tiểu Liên, muội sao vậy?”

Ban đầu, thân mình Tô Tiểu Liên khẽ run lên, bộ dáng như muốn lập tức nhảy cẫng lên rồi bỏ chạy, không khác gì cảm thấy hoảng loạn do bị người khác đột nhiên phát hiện, nhưng chỉ trong khoảng khắc khi nhận ra đó là Vương Tông Cảnh đang ngồi trước mặt mình, trên mặt hắn hiện lên sự quan tâm xen lẫn chút kinh ngạc, cả người nàng đột nhiên trở nên cứng đờ, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.
Vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngay cả trên bờ mi cong dài cũng còn đính vài giọt lệ nho nhỏ long lanh như trân châu, sắc mặt của nàng tái nhợt, sự ảm đảm trong mắt đậm đến mức dường như không thể hóa giải, ngay cả đôi mắt long lanh của nàng cũng có thêm hai vệt thâm đen phía dưới, chỉ nhìn qua là thấy được vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong người, dường như sắp không chịu đựng nổi nữa.

“Tông Cảnh… ca ca…”

Nàng liền nghiến răng, đôi môi run rẩy, nghẹn ngào kêu lên một tiếng, cả cơ thể run lên rồi như không còn chút sức lực nào nghiêng người ngất đi.

Vương Tông Cảnh giật nảy người, đưa tay ôm lấy người nàng, nửa kéo nửa ôm nâng nàng dậy, bàn tay đang ôm nàng chỉ cảm thấy thân hình Tô Tiểu Liên nhẹ bổng, mềm mại không xương. Đúng lúc sốt ruột lúng ta lúng túng thì dường như Tô Tiểu Liên chợt tỉnh dậy, không kìm nén gì nữa, nàng nhào vào lòng hắn, vươn tay ôm lấy cổ hắn mà khóc:

“Tông Cảnh ca ca, muội, muội chịu không nổi nữa, hãy để muội chết đi, để muội chết đi…”

Vương Tông Cảnh trợn mắt há mồm, trong nháy mắt thân hình đã cứng đơ như tảng đá, tứ chi không dám động đậy tí nào, hắn cứ đần mặt ngồi đấy, mặc cho Tô Tiểu Liên ôm mình mà khóc.

“Muội không biết, muội không biết lại như vậy, không biết rằng nó lại khó chịu như vậy, đêm nào muội cũng không ngủ được, ngày ngày đều sợ hãi. Tông Cảnh ca ca, muội sợ, muội sợ lắm, muội sợ trời tối… Trời vừa tối muội liền, muội liền…”

Nàng nức nở, giọng nói lúc cao lúc thấp, hai tay ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh như sợ hắn biến mất, cũng có thể là, dùng toàn bộ sức lực, giải tỏa toàn bộ oán giận ấm ức trong lòng bằng cách khóc hết ra, không ngừng rơi lệ, không ngừng nức nở, không ngừng kể lể.

Vương Tông Cảnh cũng không hiểu nhiều lắm, thực tế thì rõ ràng Tô Tiểu Liên đang quá kích động, cả người dường như hơi cuồng dại, lời nói cũng lộn xộn, nhưng có một điều hắn cảm nhận được rất rõ ràng đó là Tô Tiểu Liên đang rất đau lòng, cũng rất sợ hãi, còn sợ hãi điều gì thì nghe cả nửa ngày mà hắn vẫn không hiểu được.

Một nam tử hán như hắn có thể vung tay vung chân gác sinh tử sang một bên để chém giết một con yêu thú, cho dù máu chảy đầm đìa, thương tích đầy mình cũng không chút sợ hãi, nhưng vào lúc này, Vương Tông Cảnh thật sự cảm thấy vô cùng luống cuống. Bờ vai bé nhỏ run rẩy cùng thân hình thon thả kia đang nằm trong lòng hắn, nàng khóc nức nở khiến hắn không biết phải làm thế nào mới phải. Vì vậy cuối cùng hắn đành vụng về dùng tay chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng Tô Tiểu Liên một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói đi nói lại một câu cực kỳ đơn giản:

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”

“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa…”

“…”

Tiếng khóc thảm thiết kéo dài một lúc lâu rồi mới nhỏ dần, Tô Tiểu Liên vẫn như một con mèo trốn trong lòng hắn cũng đã từ từ bình tĩnh lại. Vương Tông Cảnh cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đang nghĩ xem làm sao để nói mấy câu an ủi khác thì Tô Tiểu Liên đã chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vẫn sưng tấy lên, vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt mệt mỏi trông rất đáng thương, dường như bất lúc nào cũng có thể bị một cơn gió thổi ngã, vô cùng yếu đuối.

Lời của Vương Tông Cảnh ra tới miệng lại nuốt vào bụng, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối, không nhịn được liền hỏi: “Muội sao vậy Tiểu Liên?”

Ánh mắt của Tô Tiểu Liên lả xuống, ngần ngừ giây lát, thần sắc cũng dần bình phục, khẽ đáp:

“Muội chỉ mệt quá thôi, Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh ngẩn ra, đưa mắt về phía khuôn mặt nhợt nhạt tới dọa người của Tô Tiểu Liên, lại có thêm một vầng thâm đen quanh mắt do quá mệt mỏi và thiếu ngủ, hắn ngạc nhiên hỏi:

“Lẽ nào bấy lâu nay, đêm nào muội cũng không ngủ được sao?”

Tô Tiểu Liên khẽ động đậy, dường như cảm thấy điều gì đó nhưng nàng cũng không có hành động gì, chỉ khẽ cười cay đắng:

“Cũng gần như thế. Tối hôm qua muội lại không ngủ được, sáng sớm thức dậy thấy buồn bực trong lòng nên muốn ra ngoài dạo một lát, chỉ có điều vừa đi tới đây thì không hiểu sao lại, lại, lại không kìm được…”

Vương Tông Cảnh bừng tỉnh, thầm nghĩ khó trách hôm nay tiểu cô nương này lại kỳ quái đến vậy. Nhìn khuôn mặt uể oải đầy vẻ mệt mỏi của nàng, chỉ sợ thật sự đã lâu chưa được một giấc ngủ ngon nào, liền nhíu mày chậm rãi nói:

“Cái bệnh lạ giường của muội cũng quá lợi hại đi, cả tháng rồi mà vẫn không ngủ được…”

“Phì!”

Vẻ mặt của Tô Tiểu Liên vẫn còn mấy phần buồn thảm, sau khi ngây người một chút, nhìn Vương Tông Cảnh thì chợt phì cười thành tiếng.

Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Liên, ngạc nhiên hỏi: “Sao nào?”

Tô Tiểu Liên càng lúc càng cười, cười “khúc khích khúc khích”, tiếng cười từ nhỏ biến thành lớn, cười đến run cả người, cười đến đỏ ửng cả má, cười đến mức một tay ôm ngực, tay kia bám chặt vào vai Vương Tông Cảnh cả nửa ngày không buông ra được. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật quá kỳ quái, lúc thì khóc lúc lại cười, tâm tình biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, thật khiến người ta không biết đâu mà lần, đành trợn mắt không biết nên nói gì.

Qua một lúc sau, Tô Tiểu Liên mới từ từ ngừng cười. Một trận cười thật sảng khoái này đã xua tan không ít vẻ u sầu nhưng sắc mặt trông lại càng kém hơn, có điều tinh thần của nàng cũng phấn chấn lên khá nhiều. Chậm rãi thở phào một hơi dài như để tự trấn định lại tinh thần song bờ môi vẫn còn có nét cười, một lát sau Tô Tiểu Liên đột nhiên cất tiếng gọi:

“Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh đang sợ nàng không nói lời nào mà cứ lúc khóc lúc cười quái dị không dứt như ban nãy, vừa nghe thấy giọng nói của nàng có vẻ nghiêm túc lập tức cao hứng trả lời ngay:

“Ừ, sao vậy?”

Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn, môi cong lên nhưng trong mắt vẫn còn nét dí dỏm, vẻ mặt như cười như không, ngừng lại giây lát sau đó mới nói nhẹ:

“Ca ca vẫn còn ôm muội này.”

Vương Tông Cảnh ngẩn người, vô thức cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy tay mình vẫn đang ôm cô thiếu nữ mềm mại như không xương này trong lòng, tức thì liền giật nảy mình, vô cùng lúng túng, sau đó nhảy dựng lên như người bị kim đâm, miệng lắp bắp:

“A, a, a, huynh, huynh… xin lỗi.”

Tô Tiểu Liên suýt nữa ngã văng xuống đất vì cú nhảy đột ngột của hắn, có điều vừa may Vương Tông Cảnh vẫn kịp phản ứng, đưa tay ra nắm lấy tay của nàng nên mới không ngã, loạng choạng mấy cái cuối cùng cũng đứng vững dược.

Vẻ mặt của Vương Tông Cảnh khá bối rối, chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ không biết nên nói gì, một lúc sau lại nghe thấy tiếng Tô Tiểu Liên nói phía trước:

“Tông Cảnh ca ca, ca ca có biết hôm nay là ngày gì không?”

Vương Tông Cảnh bị nàng đột ngột hỏi một câu, nhất thời ngơ ngác, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn không biết, đành thật thà đáp:

“Huynh chỉ biết hôm nay là ngày mồng hai tháng tám, chuyện khác thì không biết được.”

Tô Tiểu Liên khẽ nói: “Hôm nay chính là sinh nhật của muội.”

Vương Tông Cảnh “A” lên một tiếng rồi lùi lại một bước, Tô Tiểu Liên nhìn hắn, mỉm cười nói tiếp: “Muội mười hai tuổi rồi, Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, một lúc sau mới mở miệng nói được một câu: “Chúc mừng muội…”

Tô Tiểu Liên hít vào một hơi thật sâu, xem ra tâm tình đã hoàn toàn khôi phục lại như thường, cúi đầu nói:

“Cảm ơn Tông Cảnh ca ca, có lẽ ngày hôm nay sẽ chỉ có một mình huynh chúc mừng muội thôi.”

Vương Tông Cảnh nhất thời không biết trả lời thế nào, thấy vẻ mặt Tô Tiểu Liên thoáng buồn bã, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt tiều tụy, nét u sầu tựa hồ lại rõ thêm mấy phần, nàng bước vài bước, lặng lẽ giây lát rồi buồn bã nói:

“Tính ra hôm nay cũng vừa đúng ngày mẹ muội qua đời ba tháng, huynh có biết chăng, Tông cảnh ca ca, muội nhớ mẹ lắm.”

Ánh mắt cô bé chậm rãi lướt qua những đóa hoa hồng nở rộ ở bên cạnh, ánh mắt như mơ màng, giọng nói như xa xăm:

“Mẹ muội đi rồi, chỉ còn lại một mình muội. Có nhiều lúc muội còn không có cả người để nói chuyện, mỗi khi trời tối… trời tối…”

Giọng nói của nàng đột nhiên bắt đầu nức nở, dường như nhớ đến một kỷ niệm đau khổ nào đó, ngay cả nét mặt cũng tỏ ra đau đớn. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy chợt chạnh lòng, hắn bỗng bước tới gần dùng sức nắm lấy bàn tay Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên run bắn cả người, sắc mặt tỉnh táo lại một chút, quay đầu lại nhìn hắn:

“Sao vậy Tông Cảnh ca ca?”

Vương Tông Cảnh “A” lên một tiếng, định nói rồi lại thôi, những ý nghĩ liên tiếp như tia chớp nảy ra trong đầu, chợt ánh mắt sáng lên, quay lại cười nói với Tô Tiểu Liên:

“Hôm nay là ngày vui của muội, đừng buồn rầu như thế. Đi đi đi, huynh sẽ mang đến cho muội một ngày sinh nhật khác hẳn trước đây.”

Nói xong, hắn cũng không đợi Tô Tiểu Liên trả lời liền kéo tay nàng bước đi, vẻ mặt Tô Tiểu Liên tỏ ra ngạc nhiên xen chút thẹn thùng, nàng nhìn bàn tay Vương Tông Cảnh đang nắm chặt tay mình, hai má ửng đỏ, có điều không hiểu sao cuối cùng lại không nói câu nào, giống như không điều khiển được bản thân, cứ bước đi theo hắn.

Vượt qua mấy bụi hoa cỏ, đi qua mấy đường rẽ hai người lại quay lại chỗ vách núi trước kia. Ánh mắt Tô Tiểu Liên hướng về phía trước nhìn từ vách đá bóng loáng rồi nhìn về phía khu rừng xanh tươi rậm rạp lại nhìn cảnh vật xung quanh nhất thời có chút không hiều, nàng liền mang theo mấy phần kinh ngạc hướng về Vương Tông Cảnh hỏi: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội tới nơi này làm gì?”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh khép hờ hướng về phía trên vách đá nhìn nhìn rồi sau đó quay đầu lại miệng vẫn mang theo nụ cười mỉm hỏi:

“Tiểu Liên, muội có tin huynh hay không?”

Tô Tiểu Liên lập tức giật mình một cái. Một khắc này chẳng biết tại sao trong nội tâm nàng lại là một mảnh mở mịt. Từ sau khi mẫu thân qua đời nàng đã từng tin tưởng ai? Bản thân phải chịu đựng đau khổ cả ngày lẫn đêm như những cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, lại có ai có thể thổ lộ hết, có ai có thể tin tưởng…

Chỉ là vào giờ phút này, người con trai trước mắt này cứ như vậy nhìn nàng mỉm cưởi hỏi:

Muội có tin huynh hay không?

Muội có tin huynh hay không. . .

Từng chữ từng chữ cứ như nàng đi trong bóng tối đột nhiên có một ngọn lửa nổi lên ở trong lòng để cho nàng đang ở trong thống khổ đột nhiên chấn động, khiến cho những ý nghĩ cuồng loạn, đau khổ thậm chí cả tuyệt vọng cứ theo trong thâm tâm nàng dâng lên. Lúc này bàn tay của nàng nắm chặt miệng mỉm cười nói lớn:

“Muội tin!”

Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng gật đầu sau đó xoay người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía nàng và nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.”

Sắc mặt của Tô Tiểu Liên ửng hồng nhưng nhìn vào bóng lưng rộng lớn kia thì nàng vẫn cắn răng đi lên nằm trên lưng của Vương Tông Cảnh duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Vương Tông Cảnh “Hô” một tiếng rồi đứng lên hơi cúi đầu đưa tay nắm lấy hai chân của Tô Tiểu Liên nâng lên phía trước vừa thuận miệng cười nói:

“Muội quá nhẹ rồi, sau này nên ăn nhiều hơn một tí.”

Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng đỏ đem cái đầu dấu đi.

Vương Tông Cảnh xoay người chuyển về hướng vách đá thản nhiên nói: “Nếu như muội tin huynh thì chỉ cần nắm chặt lấy người huynh không được té xuống rồi cứ mở to mắt ra biết không?”

Trong nội tâm của Tô Tiểu Liên mơ hồ đoán được cái gì nhưng mà vẫn có phần không tin vào suy đoán của mình, nàng chần chừ một lát mới nhỏ giọng đáp ứng một câu: “Tốt.”

“Nắm chắt vào!”

Vương Tông Cảnh cũng không có cho Tô Tiểu Liên quá nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung mà tại lúc nàng đáp ứng hắn liền nói một tiếng thân thể nửa ngồi. Tô Tiểu Liên đang nằm trên lưng hắn cảm nhận được từng khối cơ bắp cường tráng giống như dã thú đang cuồn cuộn bên dưới áo mang theo một phần dã tính ngỗ ngược mà thế tục phàm nhân không có, một lát sau “vèo” một tiếng liền xông lên.

Gió ở phía trước đột nhiên thổi mạnh làm cho Tô Tiểu Liên vô ý thức mà ôm chặt lấy thân thể của Vương Tông Cảnh, tim nàng đập nhanh hơn. Nàng thấy vách núi trước mắt tựa như quái thú đánh tới trong nháy mắt lớn lên che lấy tầm mắt của nàng để cho nàng thiếu chút nữa há miệng kêu to nhưng sau một khắc nàng bỗng thấy thân thể của mình đột nhiên nhẹ hơn, đúng là đang bay lên.

Vương Tông Cảnh mang theo nàng phóng tới vách đá giống như lúc trước dùng sức phóng lên cây tùng thấp nhất ở trên vách đá. Trên lưng Vương Tông Cảnh có cõng thêm Tô Tiểu Liên để cho hắn không thể thành thạo như lúc trước nhưng vẫn đủ để nhảy lên cành của cây tùng. Bàn tay hắn nắm chặt lấy cành cây miệng khẽ quát một tiếng đồng thời đưa chân giẫm lên vách đá mượn lực nhảy lên không.

Vách đá lướt nhanh qua trước mắt, Tô Tiểu Liên mở to miệng muốn la lên lại bị chặn lại. Nhìn cảnh vật xung quanh cứ từng bước từng bước nhảy lên nàng cảm thây càng ngày càng cách xa mặt đất, càng cảm thấy nguy hiểm, trong lòng nàng kinh hoàng, dường như trong một khắc này muốn buông cánh tay ra khỏi người Vương Tông Cảnh mà ngã chết trên mặt đất.

Nàng cảm giác được toàn thân mình đang run lên không còn sức lực để chống đỡ nữa thậm chí nàng còn cảm giác được mặc dù mình đang mở to mắt nhưng mà bản thân lại vô cùng sợ hãi. Thế nhưng ở những bước nhảy mạnh mẽ như vượn thoát ly mặt đất mà leo lên vách núi, thẳng đến khi lên trên vách núi Tô Tiểu Liên mới phát hiện rằng mình vẫn đang ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh không buông tay cũng không có rơi xuống, thậm chí đến cả mắt nàng cũng không có nhắm lại cứ như vậy một mực trong sự sợ hãi mà mở mắt nhìn hết thảy sự việc xảy ra xung quanh.

Sau đó nàng đã đứng ở trên vách núi.

Giờ phút này hoa viên dưới vách núi dường như nhỏ hơn. Tô Tiểu Liên vẫn nằm trên lưng của Vương Tông Cảnh không nhịn được mà thở hổn hển, đến lúc này nàng lại cảm thấy khâm phục bản thân mình nhịn không được mà thở nhẹ cười nói: “Thật là lợi hại, đây là cái mà huynh nói sao? Cao như vậy mà huynh lại có thể lên được.”

Vương Tông Cảnh cũng không buông nàng xuống mà vẫn cõng nàng đứng ở bên cạnh cánh rừng cổ xưa này. Bên cạnh hai người là vô cùng vô tận cổ thụ to lớn mỗi một cây đều cao vút thẳng tắp rậm rạp lượn lờ, những dây leo xanh biếc rủ xuống mang theo một cổ hơi thở tự nhiên.

“Nắm chặt chưa?”

Hắn mỉm cười dường như trong lòng hắn cũng rất vui sướng hơi quay đầu lại hỏi Tô Tiểu Liên.

Tay của Tô Tiểu Liên nắm chặt lấy hắn mà cười nói: “Nắm chặt rồi, nhưng mà huynh còn muốn sao…..Aaaa!”

Lời nói còn chưa dứt nàng đã cảm thấy thân thể chấn động thiếu chút nữa rơi xuống. Người con trai đang cõng nàng lại một lần nữa xông lên như dã thú trở về với rừng rậm thả sức chạy như điên. Trong lòng Tô Tiểu Liên hoảng sợ cũng chỉ có thể ôm chặc lấy cái cổ của Vương Tông Cảnh đông thời cái đầu ghé vào bên tai Vương Tông Cảnh đón lấy gió càng lúc càng lớn hô to:

“Huynh muốn đi đâu?”

Vương Tông Cảnh cười ha ha, trong tiếng cười của hắn mang thêm mấy phần trắng trợn cuồng dã đồng thời hắn đã mang theo Tô Tiểu Liên chạy đến bên cạnh một cây đại thụ trong rừng sau đó bỗn nhiên lại lần nữa nhảy lên trên không như một con vượn, tứ chi như móng vuốt mà leo lên.

Đây tuyệt đối là sự tình mà Tô Tiểu Liên chưa bao giờ trải qua, cho dù là nằm mơ thì nàng cũng chưa từng mơ tới. Xung quanh cánh rừng này dường như thoáng cái trở nên vô cùng to lớn mà nàng lại giống như một con sâu cái kiến giấu ở phía sau người khác không ngừng hướng về phía trước mà leo lên. Vô số cành lá phát ra những tiếng rào rào mà lướt qua xiêm y trên người nàng. Thân cây thẳng tắp trước kia trong mắt nàng là cao cao không thể chạm tới nhưng giờ phút này lại cứng rắn biến thành bậc thang lên trời.

Nàng rất sợ hãi, so với việc leo lên vách đá vừa rồi còn sợ hãi hơn. Nhưng mà chẳng biết tại sao nàng vẫn lựa chọn hắm chặt lấu người Vương Tông Cảnh hai mắt mở to, tuy rằng tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến cả chân tay dường như cũng đang run rẩy, nhưng nàng vẫn không hề muốn nhắm mắt lại.

Ánh nắng mới lên chiếu xuống qua các khe hở của cành lá từ trên đầu như những điểm sáng đang vui sướng nhảy nhót trên cành cây to lớn mà xẹt qua người bọn hắn. Vương Tông Cảnh mang theo Tô Tiểu Liên càng leo càng cao đến khi leo lên chỗ cao nhất của đại thù liền chỉ về phương xa mà lớn tiếng nói:

“Muội xem!”

Hai mắt Tô Tiểu Liên mở to tay vẫn ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh nhìn về phía xa xa vô tận dãy núi được bao phủ bới rừng rậm. Gió lớn thổi qua, biển cây bao la, cành lá nhấp nhô như sóng biển phát ra những tiếng ầm ầm như dãy núi đang khẽ kêu lại như cổ xưa rừng rậm đang hô hấp quanh quẩn ở bên tai, như cùng thiên địa hòa vào một thể, như trời xanh rộng lớn hát vang.

Mênh mông vô tận, thiên địa vô cực. Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy tại đây giữa cảnh sắc mênh mông rộng lớn thì lòng nàng đột nhiên rộng rãi hơn, không còn cảm thấy hầm hực thống khổ kìm nén nữa. Nàng nhịn không được mà trong lòng dâng lên cảm giác xúc động rồi bật cười sau đó tại bên tai Vương Tông Cảnh đối với dãy núi cùng rừng rậm lớn tiếng hô:

“Đẹp quá!”

Vương Tông Cảnh quay đầu lại, thái dương của hắn nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt của Tô Tiểu Liên, cảm giác dịu dàng trên làn da mềm mại truyền đến để cho Tô Tiểu Liên cũng phải ngơ ngác một chút rồi mỉm cười nhìn về phía hắn.

Vương Tông Cảnh nhếch môi đối với Tô Tiểu Liên gật đầu một cái sau đó dùng vẻ mặt tười cười mà Tô Tiểu Liên đã quen thuộc chậm rãi nói:

“Mới bắt đầu thôi a…..”

Hai mắt Tô Tiểu Liên mở to nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh trong đầu dâng lên một dự cảm không tốt, rõ ràng trong lòng nàng sợ hãi nhưng mà chẳng biết tại sao lại vẫn không nhịn được mà lớn tiếng cười lên mang theo âm thanh rung động lớn tiếng nói:

“Huynh, huynh muốn làm gì vậy, a, như thế nào lại rơi xuống, rơi xuống rồi, ôi chao không tốt không tốt rồi…”

Tiếng cười trong trẻo như chuông gió, trong ánh mắt cùng nụ cười không thể kiềm chế đó có mang theo mấy phần sợ hãi, trong lúc vộ ý lại lộ ra vẽ đẹp xinh tươi như một đóa hoa vô cùng xinh đẹp nỡ ra giữa ngày hè bên trong rừng rậm, vẽ đẹp làm cho mọi người trên thế gian phải động lòng.

Vương Tông Cảnh mỉm cười nhìn nàng cánh tay buông ra nắm lấy thân cây sau đó thân thể cứ từ từ rơi xuống. Tô Tiểu Liên gắt gao ôm chặt lấy người hắn sợ hãi kêu lên nhưng mà vẫn không kiềm chế được nụ cười trên mặt, cho dù trong lòng nàng đang run rẩy cũng không có cách nào khống chế được sự sung sướng của bản thân, nàng lớn tiếng kêu to nhưng lại trước sau không chịu nhắm mắt lại.

Sau đó một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên trong gió vồ cùng mãnh liệt, bọn hắn đang rơi xuống.

“A!…”

Tô Tiểu Liên không cách nào kiềm chế được mà kêu lên. Nàng dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy thân thể của Vương Tông Cảnh, trong giây phút này sợ hãi trong lòng nàng đột nhiên biến mất, cho dù cuồng phong như đao thổi vào mặt, như hòn đá đang tuyệt vọng rơi từ trên cây xuống nàng cũng chỉ cười chắm chú mà ôm lấy thân thể hắn.

“Xoạt!” Những tiếng động vang lên trong quá trình Vương Tông Cảnh rơi xuống từ trên tán cây to lớn, nhìn như đang ở vào tuyệt vọng đột nhiên hắn đưa tay vừa vặn bắt được một sợi dây leo thô to ở bên cạnh cây đại thụ, sau đó mang theo hai người bay lượn trên không như chim chóc tạo thành một đường hình cung rất đẹp mắt ở trên không hướng về phía xa mà bay đi.

Từ tình huống tuyệt vọng rồi đột nhiên bay lên. Tô Tiểu Liên ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh đang trải qua kích thích mà trong đời nàng chưa bao giờ có. Tại bên trong trời đất quay cuồng dường như vĩnh viễn không có dừng lại này nàng liên tục sợ hãi kêu to nhưng nụ cười trên khuôn mặt cũng chưa bao giờ mất đi. Nàng cứ như vậy ở phía sau ôm chặt lấy nam tử kỳ lạ này, dường như đang trở thành một phần của cánh rừng cổ xưa này, nhìn hắn mà không cách nào tưởng tượng được như một con vượn đang không ngừng hai tay thay nhau nắm lấy từng sợi dây leo thô to, vô cùng nhanh nhẹn đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay lên một cây khác. Trong rừng tất cả cổ thụ dường như đều nằm rạp xuống dưới chân bọn hắn, cả cảnh rừng trở thành thiên đường của bọn hắn. Khắp nơi đều là những tiềng kêu kỳ lạ của chim và động vật bị giật mình, bọn chúng đều chăm chú nhịn về phía nhân loại giống như đang bay lượn kia.

Dường như, thời gian này vĩnh viễn không hề dừng lại.

Dường như, niềm vui sướng này là vô cùng vô tận.

Dường như, cả đời này như đang dung nhập vào dãy núi cùng cánh rừng….

Ánh nắng sáng sớm dịu dàng rơi trên những tán cây. Nương theo những tiếng gió gào thét từ xa truyền đến, cây cối lay động, Vương Tông Cảnh mang theo Tô Tiểu Liên từ chỗ sâu ben trong cánh rừng đu theo dây leo mà đến. Tại lúc thân thể hắn ở điểm cao nhất thì bàn tay liền buông lỏng ra cả người vẫn như cũ bay về phía trước giống như chim bay trong rừng, xẹt qua cành lá cuối cùng rơi lên trên cây đại thụ cao nhất kia, chân hắn dẫm lên cành cây còn to hơn đùi, người hắn thì tựa vào thân cây mặt nhìn về phương đông.

Gió núi thổi qua đầu cành ngon cậy khẽ run rẩy, ngay cả thân cây cung chậm rãi lắc lư.

“Nghỉ ngơi một chút chứ?” Vương Tông Cảnh quay đầu lại vừa cười vừa nói.

“Ừ.” Tô Tiểu Liên nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng nhưng vẫ không nhúc nhích, Vương Tông Cảnh chờ giây lát rồi có phần kinh ngạc nhìn nàng, lại gặp được khuôn mặt đang ửng đỏ của Tô Tiểu Liên mang thêm mấy phần ngượng ngùng thấp giọng nói:

“Muôi, muội lúc trước ôm chặt quá bây giờ một chút sức lực cũng không còn, cả tay chân đều không thể nhúc nhích được nữa…”

Vương Tông Cảnh lắc đầu bật cười vươn tay nắm lấy cánh tay của Tô Tiểu Liên đang ôm trên cổ hằn rồi tách ra, chỉ là vừa chạm vào liền phát hiện các đốt ngón tay của nàng trắng bệch, cũng không biết dùng sức lực thế nào mà cánh tay ôm lấy người hắn vô cùng vững chắc để cho hắn mất một ít thời gian mới đưa được hai tay của Tô Tiểu Liên buông ra, thoát khỏi tình cảnh có phần cổ quái này.

Cứ đứng ở trên cao như vậy, Vương Tông Cảnh đở Tô Tiểu Liên chậm rãi ngồi ngang trên cành dựa lưng vào thân cây rồi thay nàng xoa bóp cánh tay để cho lưu thông máu, lúc này mới để cho Tô Tiểu Liên chậm rãi hồi phục.

Nhìn Vương Tông Cảnh đang cúi đầu cẩn thận nhẹ nhàng xoa cánh tay mình, Tô Tiểu Liên không nói thêm gì nữa cứ một mực lẳng lặng nhìn hắn.

Đến khi Vương Tông Cảnh xoa bóp được một hồi lâu trên trán đã đổ mồ hôi cảm thấy đã bình thường liền ngẩng đầu đang định cười nói với Tô Tiểu Liên nhưng lại khẽ giật mình, miệng vừa mở ra lại từ từ khép lại. Chỉ thấy ánh mặt trời ôn hòa xuyên qua cành là trên đỉnh đầu chiếu xuống trên người nàng. Cô gái kia đang dựa lưng và thân cây bình thản nhắm mắt lại khóe miệng mang theo nhàn nhạt nụ cười yên tâm cùng vui vẽ mà lẳng lặng ngủ.

Hô hấp của nàng vừa dài mà lại bình thản, mặc dù giờ phút này chỗ mà nàng đang ngủ nếu như người thương mà ở chỗ này thì sẽ sởn hết cả gai ốc kinh hồn bạt vía. Cho du là lúc này đại thụ vẫn đang bị gió làm lung lay, cho dù dưới thân là một cành cây to hơn đùi một chút không cẩn thận mà trở mình lắn xuống thì thành thịt nát, nhưng mà trên khuôn mặt nàng không hệ có mảy may sợ hãi dường như lúc này chỗ mà nàng đang ngủ là một cái giường lớn thoải mái nhất trên thế gian, giấc mộng rất ngọt ngào, cứ như vậy mà an tâm buôn ra hết thảy tâm tư trong lòng không hề băn khoăn mà tin tưởng tất cả xung quanh.

Bình thản mà ngủ…

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn vào khuôn mặt nàng, nhìn nàng trong lúc ngủ mà vô ý lộ ra một chút mỹ lệ, nghe thấy tiếng kéo dài hít thở ở bên tai. Một lúc sau hắn lắc đầu cười nhìn qua bốn phía rồi tiện tạy kéo một nhánh cây lên đỉnh đầu để che đi ánh nắng mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng làm cho nàng lẳng lặng ngủ yên dưới bóng cây.

Cánh rừng này dường như đã lập tức yên tĩnh.

==========

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong

Ánh mặt trời rực rỡ theo từ rừng rậm chân núi một mực leo lên đỉnh núi nguy nga cao ngất, vạn vật trên thế gian đều tắm mình trong ánh hào quáng của nó mà không hề có sự phân biết. Ngọc Thanh Điện đứng sừng sững trên đĩnh của Thông Thiên Phong chính là biểu tượng của cả Thanh Vân Môn, cũng là nơi cao nhất của dãy Thanh Vân Sơn kéo dài vạn dặm. Đứng ở chỗ này thì đến cả phàm tục thế nhân cũng đều đem đám mấy trên bầu trời kia đạp dưới chân, đứng ngạo nghễ mà liếc nhìn Thần Châu.

Đây là tâm huyết của vô số các bậc tiền bối Thanh Vân, hao phí vô cùng sức người cùng sức của. Ngọc Thanh Điện to lơn như Thiên Cung trong truyền thuyết, cả tòa đại điện uy nghiêm àm trang trọng, lộng lẫy mà xinh đẹp, tiên khí bay lên từ xa nhìn lại có thể thấy ánh sáng năm màu đang vờn quanh, bạc thềm được làm từ bạch ngọc thạch cao chót vót, vô số đình đài, lầu các, cung điện cao vút liên tiếp ở trên đỉnh, khí tức trầm mặc mà mang theo vài phần bướng bỉnh nhìn xuống thế gian, dường như tản ra sự kiêu ngạo suốt mầy ngàn năm qua của Thanh Vân Môn.

Tại chỗ sâu trong Ngọc Thanh Thánh điện một nơi hẻo lánh không biết tên, Thanh Vân chưởng giáo Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân đang mặc một bộ đạo bào màu xanh sẫm đang đứng một mình bên trong mật thất. Nơi này bốn phía không có cửa sổ mà chỉ có một cánh của đá đã được đóng lại chặt chẽ, trừ hắn ra không có một người nào khác. Một bên gian phòng đặt một cái bàn vuông bình thường được làm từ gỗ thông, phía trên dường như để một vật gì đó. Phía trước mặt tại trên nền đá xanh có đào mọt cái hỗ nhỏ hình vuông bên trong chứa một loại chất lỏng màu đen rất kỳ lạ, vô cùng đậm đặc, hơn nữa thỉnh thoảng còn có những bọt khí liên tiếp “Ừng ực ừng ực” từ dưới nước bốc lên, lăn mình trên mặt nước, vùng vẫy chốc lát rồi lại vỡ ra hóa thành vô hình.

Trong không khí dường như bị bao phủ bởi mùi vị kỳ quái như là mùi của lá cây mục nát xen lẫn với đất đai ở bên trong rừng rậm đẻ cho người ta cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng mà giờ phút này Tiêu Dật Tài hiển nhiên không để ý đến mùi lạ này mà đôi mắt hắn vẫn đang cẩn thận nhìn vào cây thực vật cổ quái đang mọc lên từ trong nước đen kia.

Một cây thực vật màu đen. Từ đầu đến chân, từ thân cành cho đến phiến lá toàn bộ đều thuần túy một màu đen, nhìn như một cây tiểu thụ màu đen hết sức quỷ dị. Cây mọc ra sáu cành, mỗi bên có ba cành, đầu ngọn của mỗi cành không ngờ lại đều có một ngọn lửa màu xanh biếc im hơi lặng tiếng mà cháy.

Tiêu Dật Tài lẳng lặng nhìn gốc thực vật kỳ dị này, những ngọn lửa màu xanh biếc kia vẫn luôn rất ổn định, ngoại trừ một ngọn lửa ở dưới cùng phía bên phải đang có phần hơi lắc lư bất định, tuy rằng trong mật thất không hề có một cơn gió nhưng nó vẫn như cậy đen ở trong gió đang sắp tắt, run rẫy, lay động liên tục. Sắc mặt của Tiêu Dật Tài từ từ ngưng trọng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang run rẫy kia, qua một lúc lâu mà ngọn lửa kia dường như vẫn không có khá hơn mà ngược lại đang càng thêm yếu ớt.

Khóe mắt Tiêu Dật Tài dường như hơi co quắp một cái sau đó đem ánh mắt dời đi không tiếp tục nhìn ngọn lửa xanh biếc đang run rẫy kia nữa. Hắn chắp tay đứng ở bên ao nhỏ nhắm mắt trầm tư một lát sau đó hắn xoay người đi đên bên cạnh bàn thông đưa tay cầm vật trên bàn lên, đó là một tấm gỗ có hình vuông rất cũ kỹ, các cạnh góc đã bị mài mòn, bên trên mặt gồ ghề lồi lõm nhưng lờ mờ có thể thấy phía trên khắc lên một số đồ án kỳ dị cùng với vặn vẹo văn tự không thể biết tên, đường nét mạnh mẽ cứng cáp dường như ẩn núp những bí mật cổ xưa bị chôn vùi trong năm tháng.

Vẽ mặt của hắn không có biểu tình nhìn một lúc sau đó đem tấm gỗ này thu vào trong tay áo quay người đi tới bên cạnh cửa rồi mở cửa đá đi ra ngoài. Ngoài cửa ở một nơi cách khoảng một trượng có một người đang yên lặng chờ đợi, đúng là Minh Dương đạo nhân.

Lúc này hắn nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chưởng giáo sư huynh đang đi ra mật thất liền vội vàng đi tới, còn không chờ hắn mở miệng hỏi thăm liền nghe được Tiêu Dật Tài thản nhiên nói:

“Ngươi đi tim Lục Tuyết Kỳ Lục trưởng lão.”

Minh Dương đạo nhân ngẩn ra nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Sư huynh, Lục sư tỷ tại bên trong chúng trưởng lão là người luôn luôn không quản sự tình trong môn, người muốn ta đi tìm nàng là có chuyện gì cần gấp sao….”

Lời nói chư dứt thì Minh Dương đạo nhân đã thấy được Tiêu Dật Tài chậm rãi lắc đầu, trên mặt dường như cũng xẹt qua một tia thần sắc kỳ quái mà phức tạp, sau khi trầm mặc một lát hắn mới mở miệng nói: “Bảo người đi tìm Lục sư muội là để chuyển một lời nói.”

Minh Dương đạo nhân “Ah” một tiếng ngẩng đầu nhìn Thanh Vân chưởng giáo sư huynh đợi hắn dặn dò.

Tiêu Dật Tài lại trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Người đi nói với Lục sư muội rằng, dựa theo hiệp ước mà trước đây ta đã nói với nàng, ta định vào mấy ngày tới đi một chuyến đên Đại Trúc Phong gặp phu quân của nàng một lát.”

Thân thể Minh Dương đạo nhân khẽ động trên mặt lập tức hiện lên nét mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ.
=========
Dưới Thông Thiên Phong, trong cánh rừng cổ xưa.

Có lẽ là bởi vì thực sự quá mệt mỏi mà Tô Tiểu Liên liền ngủ mãi không dậy, qua mấy canh giờ thẳng đến khi mặt trời đã lên cao giữa bầu trời mà nàng vẫn chưa tỉnh dậy. Vương Tông Cảnh ít nhiều biết rõ thiếu nữ này thực sự mệt mỏi nên cũng không đành lòng đánh thức nàng dậy mà cứ ở bên cạnh nàng chờ như vậy, dù sao trên đại thu bên trong cánh rừng nay cũng cảm thấy thoải mái, ngoại trừ lúc nào cũng phải chiếu cố lấy Tô Tiểu Liên đang ngủ một cách không kiêng nể gì như người không tim không phổi thì hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.

Chỉ là ngay tại thời điếm hắn ngồi trên cành cây có chút nhàm chán thì hắn đột nhiên biến sắc, hắn cảm thấy trai tim bên trong lồng ngực lập tức mạnh liệt nhảy lên giống như bị búa ta hung hăng đánh vào trong lòng để cho hắn thân bất do kỷ mà run rẩy một cái thiếu chút nữa liền rơi từ trên cây xuống, may mà hắn phản ứng kịp thời đưa tay chống xuống cành cây, sau khi ổn định thân hình thì trái tim hắn vẫn đang đạp mạnh. Vương Tông Cảnh hít một hơi thật sâu, thần sắc của hắn ngạc nhiên nghi ngờ, sau một lát chần chờ hắn liền rất nhanh thò tay vào trong ngực tìm kiếm rồi móc ra một vật nắm lấy giơ lên trước mặt, đúng là khối hình rồng ngọc quyết mang ra từ trong Thập Vạn Đại Sơn.

Vào giờ phút này khối hình rồng ngọc quyết này quả nhiên lại nổi lên biến hóa, không nói đến việc màu sắc trên thân nó biến thành màu đỏ, chất lỏng màu đỏ bên trong ngọc quyết dường như lại một lần nữa chảy xuôi. Ngoài ra, ngọc quyết dường như nhận được kích thích càng thêm mãnh liệt hơn so với trước kia, mà ngay cả hai mắt trống rỗng trên đầu rồng của ngọc quyết giờ phút này cũng chậm rãi lóe lên hai đạo hồng quang nhàn nhạt, liếc mắt nhìn qua thì tựa như khối hình rồng ngọc quyết này đang muốn sống lại.

Vẻ mặt Vương Tông Cảnh ngạc nhiên nhìn sự biến hóa của khối ngọc quyết kỳ dị trong tay này, cơ hồ là tại cùng thời khắc đó trong tai hắn chợt nghe một âm thanh trầm thấp quái dị từ sau lưng truyền tới, dường như là Tô Tiểu Liên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.

độ nhiên một cổ khí tức lạnh buốt mang theo nhàn nhạt mùi vị huyết tinh hết sức quỷ dị từ phía sau bao phủ mà đến.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!