Chương 12: Lư Dương

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa lên, trong không khí vẫn còn sự lạnh lẽo, ẩm ướt của đêm tối vừa qua đi.

Vương Tông Cảnh từ trong Vương Gia Bảo đi ra, khi bước xuống bậc thang chỗ cổng chính thì đứng lại, quay đầu lại nhìn tấm hoành phi treo ở phía trên. Nhìn ba chữ mạ vàng quen thuộc mà sắc mặt hắn không có biểu tình gì, phải chăng chỉ là đứng nhìn rất lâu mà thôi. Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu rồi xoay người bước lên con đường lớn trước cửa rồi đi thẳng, không hề quay đầu lại.

U Châu là một trong chín châu của Thần Châu Trung Thổ, nó nằm ở phía Nam, giáp với tuyệt địa Thập Vạn Đại Sơn. Vương Tông Cảnh lần này lên đường không biết phía trước lành dữ ra sao, trong lòng âm thầm quyết định đi tới Thanh Vân Sơn ở Trung Châu. Trung Châu là một trong chín châu của Trung Thổ, nó nằm ở vị trí trung tâm. Trong truyền thuyết nơi đó là một nơi “Sơn Linh Thủy Tú” vô cùng giàu có. Nơi đó cũng có rất nhiều động thiên phúc địa cùng không khí tu tiên mà không nơi nào có thể sánh bằng. Ngoài ra, sau trận đại kiếp năm xưa, Trung Châu cũng là địa phương đầu tiên khôi phục nguyên khí.

“Phồn Hoa Thế Giới, Vạn Trượng Hồng Trần”, dường như đã hiện ra ở ngay trước mắt, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng Vương Tông Cảnh khi hắn bước qua cánh cổng của Long Hồ Thành.

Đường mòn ngoài thành vẫn yên tĩnh kéo dài ra xa như bao nhiêu năm tháng đã qua. Rừng cây xanh ngắt lẳng lặng đứng dọc hai bên đường đem lại cảm giác mát mẻ và dường như cũng mang theo cảm giác tự do. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, đứng ở đầu con đường cổ, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên vươn hai tay lên cao, ưỡn ngực duỗi cái lưng mỏi rồi thả lỏng người sau đó trên miệng hắn hiện lên vẻ tươi cười.

Cất bước bước đi.

Vương Tông Cảnh năm nay đã mười bốn tuổi, dáng người cân đối khỏe mạnh lại có tính cách hiếu kỳ, ham tìm tòi. Lần này ra đi hắn chỉ mang theo những vật dụng cần thiết, không hề sợ hãi. Hắn cho rằng thiên hạ to lớn này không có chỗ nào mà mình không thể đi. Mang theo lý tưởng hào hùng ấy, hắn thản nhiên đón lấy từng cơn gió nhẹ rồi sải bước mà đi.

Bởi vì đi về hướng bắc cho nên trên đường đi chắc chắn phải đi qua Ô Thạch Sơn cùng Long Hồ ở dưới chân núi. Lúc Vương Tông Cảnh đi tới dưới chân núi thì hơi do dự, nhưng ngay sau hắn liền bỏ qua ý nghĩ lên núi ở trong đầu. Con đường phía trước còn dài, nếu tới được núi Thanh Vân thì sẽ có cơ hội gặp được Lâm Kinh Vũ, người mà trong lòng hắn kính trọng nhất. Đi qua Ô Thạch Sơn là thấy được Long Hồ với những gợn sóng trên mặt nước, đột nhiên Vương Tông Cảnh bỗng nhớ tới đêm hôm trước, ở sau dưới đáy nước đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp động lòng người lại thần bí yêu mị. Hiện tại không biết nàng đã ở đâu, hay nàng chẳng qua là một giấc mộng của mình thôi?

Trong lòng hắn liên tục nghĩ ngợi, đi dọc theo con đường cổ hắn nhiều lần muốn quên đi những ý nghĩ trong đầu nhưng cuối cùng cũng không sao xóa được hình bóng người con gái xinh đẹp, thần bí ra khỏi đầu. Sau cùng hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, dù sao là người, là yêu hay là Sơn Tinh Quỷ Mị đi nữa cũng mặc kệ. Diện tích thiên hạ Thần Châu lớn như vậy mà lần này mình đi tới Thanh Vân, chỉ sợ sau này khó có cơ hội gặp lại. Ngay lúc này, Vương Tông Cảnh bỗng nghe thấy một tiếng rít xé gió ở trên đỉnh đầu truyền tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đạo hào quang màu trắng bay ngang qua bầu trời, tốc độ cực nhanh bay thẳng về hướng bắc.

Mấy ngày nữa là hắn cũng sẽ bước vào thế giới tiên đạo của nhân gian cho nên hắn nhanh chóng nhận ra đạo hào quang vừa bay qua là người tu đạo ngự kiếm phi hành, tốc độ ngự kiếm quả thực rất nhanh. Nhớ ngày đó khoảng cách giữa rừng rậm nguyên thủy của Thập Vạn Đại Sơn với Long Hồ Thanh xa cở nào mà Lâm Kinh Vũ cũng chỉ mất có ba ngày liền đưa hắn trở về.

Nhìn đạo hào quang màu trắng rất nhanh bay đi xa, trong mắt Vương Tông Cảnh hiện rõ sự hâm mộ cùng với vẻ mặt đầy khát vọng. Đứng trên con đường mòn vắng người, nhìn về phía rừng cây rậm rạp không biết lúc nào sẽ có hung thú xuất hiện nhưng hắn không hề sợ hãi, chẳng qua là hai bàn tay của hắn dần dần nắm chặt lại.

Đạo hào quang màu trắng bay ngang qua trên đỉnh đầu Vương Tông Cảnh cũng là từ trong Long Hồ Thành bay ra. Người ngự kiếm phi hành chính là Minh Dương Đạo Nhân của Thanh Vân Môn. Hắn bay thẳng một đường rất nhanh nên tất nhiên không chú ý tới một con kiến hôi như Vương Tông Cảnh. Giờ phút này trong lòng hắn chứa đầy những suy nghĩ nên đương nhiên muốn nhanh chóng quay về Thanh Vân Sơn.

Thần Châu vốn rộng lớn, từ nơi này tới nơi khác khoảng cách rất xa cho nên ngay cả một người tu đạo như Minh Dương Đạo Nhân ngự kiếm phi hành thì cũng phải mất bảy ngày mới có thể về tới Thanh Vân Sơn ở Trung Châu.

Thất Phong của Thanh Vân Sơn cao vút đẹp đẽ, nhất là Thông Thiên Phong cao vút trong mây, theo truyền thuyết khi đứng ở trên đỉnh núi này thì mặt trời, trăng sao đều ở dưới chân, mây trắng bập bềnh, khí lành tràn ngập, quả là động thiên phúc địa số một của nhân gian. Đây cũng là nơi trọng yếu của Thanh Vân Môn mấy nghìn năm qua.

Từ xưa tới nay, có vô số anh hùng hào kiệt nổi danh tại đây, viết lên không biết bao nhiêu câu chuyện kinh thiên động địa xúc động lòng người. Theo thời gian dần trôi những nhân vật đó dường như đều đã trở thành truyền thuyết mà trong mỗi một góc cây, một chiếc lá rơi hay từng khe nứt trên mỗi tấc đất đều lưu giữ lại và lặng lẽ lưu truyền.

Đi qua Vân Hải, bước lên Hồng Kiều, đi qua Bích Thủy Hàn Đàm tới trước thềm Bạch Ngọc của Ngọc Thanh Điện trên Thông Thiên Phong…

Minh Dương Đạo Nhân đứng trước thánh tượng Tam Thanh vẻ mặt đầy thành kính, lấy vài cây hương trên hương án (bàn thờ), sau khi châm hương vái ba lạy rồi đi lên cắm hương vào lư. Ngay sau đó hắn liền xoay người đi tới đại điện rộng lớn ở bên cạnh, sắc mặt cung kính nói với một người mặc bộ đạo bào màu xanh thẳm đang khoang tay đứng ở trước cửa sổ nhìn từng lớp mây tan rồi lại tụ ở phía xa:

“Chưởng giáo sư huynh, đệ đã trở về.”

Bộ đạo bào khẽ động, người nọ xoay người lại, ngay lúc ấy một luồng gió núi từ cửa sổ bên cạnh thổi “Vù” vào, mọi thứ xung quanh dường như đều lung lay, ngay cả thiên địa núi non cũng đột nhiên rung chuyển, Vân Hải thì liên tục nổi lên từng cuộn sóng cao ba xích (0,33m). Gió thổi vào làm cho quần áo của người nọ bay phấp phới, nhìn y lúc này phiêu dật xuất trần, ngạo nghễ cúi đầu nhìn khắp thiên hạ.

Chỉ thấy y đứng trước cửa sổ, khẽ mỉm cười, nói trong tiếng gió:

“Vất vả rồi, Minh Dương.”

_____​

Tại U Châu, Vương Tông Cảnh vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Hôm nay đã là ngày thứ chín kể từ khi hắn rời khỏi Long Hồ Thành, tuy nhiên chỉ dựa vào tốc độ của đôi chân thì tất nhiên là hắn chẳng đi được bao xa. Vì vậy đến ngày hôm nay hắn vẫn chưa đi ra khỏi vùng đất U Châu này. Mấy ngay nay mỗi ngày hắn đều ăn gió nằm sương, mặc dù trên đường cũng có đi ngang qua mấy tòa thành nhỏ nhưng Vương Tông Cảnh hoàn toàn không có ý nghĩ là sẽ vào thành tìm nơi ngủ nghỉ. Khát thì hắn uống nước suối, đói thì săn chim thú, hoàn toàn tiêu dao tự tại, dường như hắn đã trở lại bộ dạng như lúc ở trong phiến rừng rậm nguyên thủy trước kia.

Trên đường đi lại trên chốn hoang dã này, hắn cũng đã gặp yêu thú, tuy nhiên so với những yêu thú hắn đã gặp trong phiến rừng rậm kia thì những con yêu thú xông ra này cũng không có lợi hại gì, cho nên đa số Vương Tông Cảnh đều đối phó dễ dàng. Hơn nữa hắn đi về hướng bắc cho nên ngày càng cách xa Thập Vạn Đại Sơn thần bí khó lường kia, yêu thú xuất hiện trên đường đi cũng ít dần, tới hai ngày vừa qua thì cũng không nhìn thấy nữa. Lúc này, hắn coi như đã đứng trên vùng đất phía bắc U Châu. Tuy rằng phần lớn mọi người vẫn sống ở trong thành trì, nhưng ở trên đường xá ngoài thành cũng đã xuất hiện thêm không ít người, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy một số thôn xóm với nhân khẩu đông đúc.

Vương Tông Cảnh đứng ở trên ngã tư nhìn về phía xa thì thấy hình dáng một tòa thành lớn sừng sững phía trước, xem ra quy mô không nhỏ. So với Long Hồ Thành ở quê mình thì lớn hơn rất nhiều, Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi một lát, vừa vặn ở cái ngã ba nhỏ phía trước có vài người thôn phu đang gánh hàng, hắn vội chạy lên phía trước rồi mỉm cười hỏi một người đàn ông trung niên:

“Đại thúc, cho hỏi tòa thành phía trước tên gọi là gì?”

Người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, mặt đầy phong trần, trên vai gánh hai giỏ đồ đầy ấp, nhìn lại thì đều là đồ dùng hàng ngày, không biết có phải là gánh vào thành để bán hay không. Tính tình người thôn phu này cũng không tệ, nghe Vương Tông Cảnh hỏi liền cười ha hả, vừa đi vừa trả lời:

“Tiểu huynh đệ mới tới nơi này lần đầu phải không, phía trước chính là Lư Dương Thành, là tòa thành lớn nhất trong vài trăm dặm quanh đây.”

“Quả nhiên là nơi này”. Vương Tông Cảnh thầm nghĩ rồi lập tức mỉm cười cảm ơn sau đó quay đầu lại nhìn tòa thành trì cao lớn đồ sộ, nhất thời nhìn đến xuất thần.

Lư Dương Thành, cũng không phải như lời người thôn phu kia nói là tòa thành lớn nhất trong vài trăm dăm xung quanh. Trên thực tế, nhìn khắp U Châu, Lư Dương Thành cũng có thể coi là một trong những tòa thành phồn hoa hưng thịnh nhất, bởi vậy hồi nhỏ lúc ở Long Hồ Thành, Vương Tông Cảnh cũng đã từng nghe nói về tòa thành trì này. Trong tòa thành này còn có một thế gia rất cường đại, danh tiếng lẫy lừng: Danh Kiếm Lâu Tô thị.

Vương gia ở Long Hồ Thành đã từng rất nhiều lần tới Lư Dương Thành bái kiến Tô thị nhất tộc nhưng đều không thể nương nhờ được con quái vật này. Thế gia này có lịch sử còn lâu đời hơn Vương gia ở Long Hồ Thành rất nhiều, trong quá khứ cũng đã từng xuất hiện nhân vật tài hoa xuất chúng, nổi danh khắp chốn, oai phong một đời. Đến ngày hôm nay, Danh Kiếm Lâu Tô gia vẫn ở trên U Châu hô mưa gọi gió, cùng với Liên Tâm Tự trên Bạch Liên Sơn ở Tây Bắc U Châu được xưng là hai môn phiệt tu chân cường đại nhất U Châu.

Tuy nhiên mấy năm gần đây thế cân bằng này đã mơ hồ biến hóa, biến số chính là ở trong U Châu có vài tiểu thế lực bất đầu nhanh chóng quật khởi. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Long Hồ Vương gia nằm ở sát biên giới phía nam U Châu, vốn không có chút thu hút nào, thế mà chỉ trong mười năm đã nhanh chóng quật khởi một cách mạnh mẽ, hơn nữa nghe đồn rằng sau lưng còn có bóng dáng của Thanh Vân Sơn ở Trung Châu. Điều này làm cho các thế lực ở U Châu ngoài rung động kinh ngạc ra còn phải cẩn thận đối đãi. Cho đến hôm nay, mặc dù danh tiếng và thực lực của Long Hồ Vương gia so với hai thế lực lớn còn có chút chênh lệch khoảng cách, nhưng mơ hồ đã nhìn thấy đại thế lực tu chân thứ ba của U Châu này rồi.

Chẳng qua nghĩ đến những chuyện này Vương Tông Cảnh cảm thấy có chút xa xôi nên hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Rời đi Long Hồ Thành đã nhiều ngày, bây giờ trong lòng hắn đối với gia tộc cảm thấy có chút xa lạ.

Đi thẳng một đường, càng lúc càng tới gần Lư Dương Thành, hai bên đường lớn càng lúc càng nhiều ngã rẽ ra các con đường nhỏ, cùng với đó là người đi đường càng lúc ngày nhiều. Trong những người đi qua đi lại này cũng có không ít người giống như vị thôn phu mà hắn hỏi đường lúc trước, đều gánh các loại hàng hóa khác nhau đi vào thành, tiếng cười nói rộn ràng vang lên ngay bên dưới tường thành cao vút, vẽ lên một bức tranh đậm nét về cuộc sống nhàn nhã của thế tục.

Tường thành rất cao, cao hơn rất nhiều so với Long Hồ Thành, tương ứng với nó, cổng thành của Lư Dương Thành cũng khí thế hơn, cánh cổng thành hình vòm cao hơn ba trượng mở rộng ra, khi bước vào cổng thì cảm thấy trên đỉnh đầu bỗng tối sầm, đi thêm vài chục bước nữa mới đi qua khỏi cổng thành tiến vào trong Lư Dương Thành.

Một bầu không khí náo nhiệt ồn ào đập thẳng vào mặt.

Đường phố trong thành đông đúc người đi qua đi lại, các con đường lớn ngõ nhỏ, nhà cửa hai bên đường cao thấp nhấp nhô, hàng quán thì chỗ nào cũng có, người thì cười nói, người thì rao bán hàng, người thì la hét còn có người thì thì thầm, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau. Ngoài ra còn có mấy đứa trẻ nhỏ tinh nghịch cười đùa đuổi nhau đánh trận ở đầu đường, trong tay cầm cành trúc nhỏ làm ngựa, vui vẻ chạy qua trước mặt.

Ngẩng đầu nhìn về phía xa, đập thẳng vào mắt là phía đông của Lư Dương Thành có một tòa danh lâu cao trăm trượng hình một thanh lợi kiếm đâm thẳng lên trời. Không cần phải nói, đây chính là nơi ở của tu chân danh môn số một trong thành, Danh Kiếm Lâu Tô gia. Từ xa nhìn lại, tòa danh lâu này giống như một thanh lợi kiếm dựng ngược đâm thẳng lên trời, tuy không phải là làm từ sắt thép nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí sắc bén. Bao nhiêu năm nay, tòa danh lâu có hình thù kỳ lạ khí phách đó là thứ bắt mắt nhất trong Lư Dương Thành, mỗi ngày mỗi giờ đều cảnh báo người khác về uy danh và thực lực của Danh Kiếm Lâu. Cũng vì tòa danh lâu này ở U Châu quá nổi tiếng cho nên mọi người ngoài gọi Tô thị thế gia là Lư Dương Tô gia ra thì nhiều lúc trực tiếp gọi là Danh Kiếm Lâu Tô gia .

Vương Tông Cảnh xuất thân tại Long Hồ Vương gia cho nên đối với tòa danh lâu này đương nhiên không có ý kính ngưỡng sùng bái gì, tuy nhiên khí phách bắt mắt của tòa danh lâu khiến hắn không thể không nhìn nhiều lần. Cùng lúc đó, ánh mắt của Vương Tông Cảnh cũng nhìn thấy vài đạo hào quang đủ màu bay vụt qua bên bầu trời, hiển nhiên đây chính là các cao nhân trong Tu Chân giới đang đi lại. So với Long Hồ Thành mà nói, Lư Dương Thành hiển nhiên hưng thịnh hơn, không khí tu tiên cũng đậm hơn rất nhiều, khi đi lại ở trên phố thỉnh thoảng cũng thấy được tu sĩ Tu Chân, trừ môn hạ đệ tử của Danh Kiếm Lâu ra thì cũng có không ít tu sĩ ở bên ngoài đang đi lại ở trên phố.

Vương Tông Cảnh thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi bước đi. Lần này hắn đi vào Lư Dương Thành không phải là vì tìm nơi nghỉ trọ, cũng chẳng phải mua đồ, đương nhiên càng không phải là tới ngắm danh lam thắng cảnh gì. Hắn vào thành chỉ có một lý do duy nhất đó là vì vị trí xung yếu của Lư Dương Thành, nếu muốn tiếp tục đi về phía Bắc thì đi xuyên qua thành này là con đường nhanh và tiện nhất, nếu không thì phải băng đèo vượt suối, đi một đường vòng rất xa.

Đi trên đường phố đầy huyên nào này, trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi không thoải mái, bất giác luôn duy trì một khoảng cách với những người xung quanh. Có lẽ là do ảnh hưởng của ba năm sống một mình trong thâm sơn cho đến bây giờ vẫn chưa hết được, hắn luôn cảm thấy những đám đồng ồn ào náo nhiệt kia không hợp với mình.

Cảm giác khác thường trong lòng này khiến hắn không biết phải làm gì, đúng lúc ấy ở phía trước truyền tới một tràng những tiếng quát tháo, mắng chửi. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã có một đám đông liên lục chen nhau tới, trong lúc lộn xộn hắn chỉ mơ hồ nghe được có người nói nhỏ:

“Chuyện gì thế, hình như là Ngũ thiếu gia của Tô gia?”

“Đúng rồi, bên kia chẳng phải là chỉ là một con nha đầu tứ cố vô thân nên phải bán mình sao, Ngũ thiếu gia của Tô gia sao lại tìm nó mà gây phiền nhỉ?”

Vẫn còn nhiều lời bàn tán nhưng hắn không nghe được nữa, chỉ thấy người người xúm lại chen nhau tới, rất nhanh một đoàn người đông nghịt tụ lại một vòng ở đầu đường. Vương Tông Cảnh nhíu mày nhìn đoàn người tầng tầng lớp lớp dày đến nỗi giọt nước cũng không lọt, hắn khẽ lắc đầu rồi xoay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, chẳng có ý định để ý chuyện ở đây nữa.

Tiếng bàn luận ồn ào ở trong đoàn người rất nhanh im bặt, đại khái những người vây quanh này đều chỉ là tới xem náo nhiệt thôi, cho nên khi Vương Tông Cảnh đi qua gần đám đông, hắn có thể nghe thấy rất rõ từ trong đoàn người truyền ra một giọng đàn ông có vẻ giận dữ, lạnh lùng quát mắng:

“Tiện nhân, ngươi cố ý ở giữa đường bêu xâu, muốn rắp tâm làm mất mặt Tô gia chúng ta phải không?”

Vương Tông Cảnh hơi ngây người, hắn quay đầu lại nhìn vào đám đông, hắn vẫn không nghe thấy người bị mắng chửi kia nói lại lời nào, cũng không biết phía trong đoàn người này rốt cục là đang diễn ra tình cảnh gì. Vương Tông Cảnh hơi do dự nhưng rồi lại nhấc chân đi tiếp, dù sao cũng không liên quan tới mình. Trong khi đó, không biết có phải sự im lặng kỳ lạ kia ngược lại càng chọc giận người đàn ông đang chửi mắng hay không mà tiếng quát mắng càng lúc càng to, dường như người đàn ông đó đang rất tức giận, đồng thời cực kỳ căm ghét người ở trước mặt mình, rất nhiều từ ngữ khó nghe cũng theo vang lên.

“Ngươi dùng vẻ mặt ghê tởm đó nhìn ta làm gì hả, tiểu tiện nhân, ngươi có ngon thì cắn ta xem?”

“Phi, lão tử nói cho ngươi biết, cái loại đàn bà đê tiện như mẹ người chết đáng lắm!”

“Ông trời có mắt nên nó mới chết!”

“Chết không có chỗ chôn thật là đáng đời. Làm sao, ta nói thế đấy, ngươi có thể làm gì được ta sao?

“Con mẹ nó, bản thiếu gia muốn xem con đàn bà đê tiện này chết rồi trông xấu xí như thế nào, ngươi cút ra ngay cho ta … A!”

“Tiểu tiện nhân, ngươi dám cắn ta! Ta đánh chết ngươi…”

Đám đông bỗng nhiên náo loạn, có người bắt đầu la hét kinh hãi, ở bên trong thì có tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Sau khi những tiếng lộn xộn vang lên thì bỗng nghe thấy người đàn ông kia cao giọng quát lên một tiếng giống như đang phát tác vậy. Đám đông náo loạn, người người chen lấn xô đẩy nhau nhao nhao lùi sang hai bên, một bóng đen từ trong đám đông bay ra, lăn lộn một vòng rồi vừa vặn rơi về phía Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, thứ kia tuy bất thình lình bay ra nhưng tốc độ cũng nhanh, hắn nhanh chóng nhảy lui lại một bước liền tránh được. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, bóng đen đó rơi xuống đất một cách nặng nề, hắn cúi đầu nhìn xuống thì ngay lập tức ngây ngời, nhất thời nói không ra tiếng.

Món đồ màu đen vừa bay ra, lúc này nhìn rõ lại thì hóa ra là một cái xác của một nữ nhân được bọc bởi một cái chiếu rách nát dơ bẩn, nhìn sắt mặt trắng bệch không có chút máu, dường như đã chết khá lâu rồi. Gần như cùng lúc đó, ở trong đám đông truyền ra một tiếng la thảm thiết đầy thê lương tuyệt vọng, một bóng người gầy gò lao ram nhanh chóng vồ lấy thi thể cô gái, dùng thân thể đang run lên bần bật ôm chặt lấy thi thể đã chết đó.

Đám đông xung quanh lập tức tránh ra. Vương Tông Cảnh cũng không động đậy. Hắn có thể nhìn rõ đây chỉ là một cô bé chừng hơn mười tuổi, mặt mũi dơ dáy nhìn không rõ được dung mạo, quần áo trên người cũng có rất nhiều chỗ rách, chỉ là nếu nhìn kỹ thì lại phát hiện ra nguyên liệu làm quần áo đều là tơ lụa loại tốt. Lúc này, nhìn cô bé ôm chặt lấy thi thể người phụ nữ kia, hàm răng cắn chặt, khóe mắt ngấn lệ, đôi môi cùng cơ thể cũng không ngừng run rẩy, xem ra tinh thần đã phải chịu sự kích động rất lớn. Nhưng không hiểu tại sao, dù tình cảnh đã tới mức này rồi mà cô bé vẫn chỉ nắm chặt tay tới mức ngay cả ngón tay cũng trắng bệch, miệng cắn chặt đến chảy máu nhưng cô bé vẫn không khóc một tiếng nào, dường như ý chí của cô kiên cường đến tàn khốc. Điều này làm cho Vương Tông Cảnh, người đã quen nhìn những con yêu thú hung dữ trong phiến rừng rậm nguyên thủy ngày trước cũng phải chấn động trong lòng, lúc này hắn dường như đang thấy một con yêu thú cùng đường đang gầm thét căm hận.

Đầu tóc cô bé rối mù, mái tóc đen đang cài mấy cọng cỏ xanh. Vương Tông Cảnh chợt động tâm, quay đầu lại nhìn về phía đám đông lúc trước, quả nhiên liền thấy chỗ đám đông có một tờ giấy rách nát bị vứt một bên trên mặt đất, trên giấy viết bốn chữ “Bán thân chôn mẹ”.

Một người đàn ông trẻ tuổi từ đám đông bước ra, ở phía sau hắn còn có bốn năm người đi theo, những người đứng xem xung quanh vội vàng tránh ra hai bên. Hắn đi thẳng tới bên cạnh cô bé, ánh mắt đảo qua trên mặt đất, trên mặt tỏ vẻ chán ghét khôn tả, nhìn lướt qua thân hình Vương Tông Cảnh đang đứng một bên rồi cũng chẳng để ý tới những người xem náo nhiệt xung quanh, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô bé sau đó đột nhiên nói lớn với đám đông xung quanh:

“Các ngươi nghe cho kỹ, con tiểu tiện nhân này chính là nghiệt chủng bị đuổi khỏi Tô gia chúng ta, người đàn bà đã chết này còn làm nhiều chuyện hèn hạ thương phong bại tục, nếu ai giúp nó chính là đối địch với Tô gia, bản thân tự cân nhắc đi.”

Nói xong liền cười lạnh hai tiếng, sau đó tên Ngũ thiếu gia của Tô gia này nghênh ngang rời đi, đám đông xung quanh từ xa vây lại xem bàn luận xôn xao nhưng không ai đi tới gần nữa.

Một cơn gió hơi lạnh thổi qua con đường, cuốn một góc mảnh chiếu dơ bẩn rách nát lật lên.

“Híc híc híc híc…” một chuỗi tiếng nức nở cực kỳ uất ức nhưng rất nhỏ khiến khó mà nghe thấy, từ bờ vai run run truyền ra, nếu không phải Vương Tông Cảnh tai mắt khác hẳn người thường thì cũng khó có thể nghe được. Lúc này, hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy có một ai có ý tiến tới an ủi giúp đỡ, xem ra Tô gia ở trong Lư Dương Thành quả nhiên thế lực rất là ghê gớm.

Mấy năm qua hắn phải đấu tranh giành sự sống trong phiến rừng rậm đáng sợ kia , để được sống hắn không biết đã tự tay giết chết bao nhiêu yêu thú. Nếu người thường xuyên nhìn thấy sự tử vong, cho dù là chỉ thường nhìn những yêu thú chết trong đau đớn đi nữa thì trái tim cũng bất tri bất giác trở nên cứng rắn. Tình cảm nhân gian cũng có thể khiến hắn xúc động, nhưng vẫn không đủ để khiến cho Vương Tông Cảnh phải xuất thủ trượng nghĩa như những hiệp khách trong truyện xưa được, ngay cả sắc mặt của hắn thậm chí cũng không có biến hóa gì, chỉ trầm mặc nhìn một màn này rồi sau đó giống như hầu hết những người khác, chậm rãi bỏ đi.

Lúc này cô bé ở dưới đất chầm chậm ngước đầu lên, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt dính đầy bụi đất trông càng thêm thê thảm hơn. Đôi tay cô bé run rẩy từ từ nhấc chiếc chiếu rách trên mặt đất lên, muốn bọc lại thi thể mẫu thân lần nữa. Nơi này chính là ở ngay giữa đường phố, người qua lại rất nhiều, nhưng nhìn thấy cảnh này thì ai ai cũng đi vòng sang bên, để trống một khoảng rộng dành cho hai mẹ con vốn đã âm dương cách biệt.

Dùng chiếc chiếu rách gắng gượng bọc lấy thi thể, cô bé quan sát xung quanh, hiển nhiên nếu để thi thể ở giữa đường lớn thì không ổn, đảo mắt nhìn sang bên kia đường thấy có một cái hẻm nhỏ, bên trong có một gốc cây cổ thụ nghiêng vẹo. Hẻm cũng không sâu lắm, ước chừng đi hơn một trượng là có một bức tường đổ chặn ngang, trong hẻm cũng không có đồ vật gì, chỉ có lá khô rơi đầy theo gió.

Cô bé cắn răng ôm thi thể mẹ chuyển sang bên kia. Chỉ là sức lực của một cô bé bình thường thì có bao nhiêu, chưa kể nhìn bộ dáng khốn khổ cùng cực của cô bé, chẳng biết mấy ngày qua có được ăn cơm hay không nữa, cho nên dù nàng dùng toàn bộ sức lực cũng chỉ mới di chuyển thi thể mẹ đi được khoảng ba thước, còn cách cái hẻm khá xa.

Đám đông xung quanh đứng nhìn, người thì thở dài, người thì lắc đầu, còn có người cười nhạo châm chọc, cũng có người cười khổ rồi bỏ đi, tất cả chỉ có nhìn, hờ hững dõi theo cô bé đứng giữa đường bàng hoàng bất lực, không có một ai đi tới giúp đỡ.

Cô bé trông đã mệt mỏi đờ đẫn cả người. Nàng quay đầu nhìn đám đông ở trên đường, cắn răng, mặt mũi tái nhợt, đột nhiên quỳ xuống hướng về đám đông lạy ba lạy sau đó cứ thế cúi đầu xuống đất không chịu ngẩng dậy.

Từ đầu tới cuối, không biết tại sao nàng không hề nói một câu nào, chẳng qua trong bầu không khí kỳ lạ này, dường như ai cũng hiểu rõ ý của nàng hết.

Ai cũng hiểu, nhưng không một ai đứng ra cả.

Đám đông dần dần tản đi, mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình nhưng trong tình cảnh này dù mình không muốn đưa tay giúp đỡ thì cũng không nên đứng đó lạnh lùng nhìn rồi cười nhạo nữa, điều này không phải là ai cũng làm được.

Tiếng bước chân dần dần vang lên, nhưng là bỏ đi xa dần, cô bé vẫn cúi đầu xuống đất, thẫn thờ nghe những âm thanh lộn xộn. Cuối cùng dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô bé từ từ xoay người rồi ngơ ngác nhìn thi thể mẹ mình nằm trên đường, sau đó lại cố thử di chuyển cái xác lần nữa.

“Để ta”

Một giọng nam nhạt nhẽo vang lên bên tai nàng, khiến thân thể nàng chấn động. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy một khuôn mặt trông cũng không lớn tuổi lắm, một thiếu niên thân hình khá cường tráng, cao lớn, không biết đã đi tới ngay phía sau lưng nàng lúc nào. Sau khi nhìn nàng một lượt hắn cũng không nói gì thêm, liền cúi người cuốn cái chiếu rách lại, hai tay bế thi thể người phụ nữ đó lên.

Cô bé hơi ngây người ra, nhưng nhanh chóng có phản ứng, vội vàng đứng dậy nhìn Vương Tông Cảnh muốn nói gì đó nhưng nhất thời nói không ra tiếng. Vương Tông Cảnh đương nhiên cũng không đợi nàng mở miệng, dù sao một màn vừa rồi trước sau hắn đều nhìn thấy hết, liền nhanh chóng dứt khoát đi tới cái hẻm nhỏ ở bên đường. Cô bé theo sát phía sau, nhìn thiếu niên cao hơn mình tới cả cái đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm kích.

Rất nhanh đã tới ngay đầu căn hẻn nhỏ, Vương Tông Cảnh chọn một góc tường khô ráo rồi đặt nhẹ cái thi thể được bọc trong chiếc chiếu rách xuống, sau đó quay người lại, vừa vặn đối mặt với cô bé.

Cô bé trông hơi khẩn trương, nhưng vẻ mặt đầy cảm kích, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, nhỏ giọng nói: “Cám ơn, cám ơn ngươi.”

Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu, thở dài rồi xoay người định đi. Đúng lúc này, trong lúc thân hình chuyển động, hắn chợt nhìn thấy ở một chỗ không để ý tới trong căn hẻm nhỏ, ngay đằng sau gốc cây cổ thụ nghiêng vẹo kia đột nhiên có một bóng người lắc lư, rồi hiện ra một người.

Người này thân hình cao to, khí độ bất phàm, trông rất có khí thế, có điều trên khuôn mặt lại phủ một màu đỏ sậm quỷ dị, thần sắc tiều tụy giống như không hề có chút sức sống nào, nhìn giống như một con ác quỷ dưới địa ngục, dữ tợn đáng sợ. Khuôn mặt này đối với Vương Tông Cảnh hết sức quen thuộc, rõ ràng chính là người đã từng thay đổi vận mệnh của hắn, Thương Tùng đạo nhân.

Vương Tông Cảnh thất kinh, trong nháy mắt liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau đầu chạy ngược lên. Nếu là tu sĩ khác thì chẳng sao, nhưng Thương Tùng trong lòng hắn mà nói là một tồn tại như ác mộng, lại thêm từng tận mắt chứng kiến thần thông kinh thiên động địa của y so với Lâm Kinh Vũ không hề thua kém, cho nên phản ứng đầu tiên của Vương Tông Cảnh chính là xoay người bỏ chạy, căn bản không hề quan tâm tới những cái khác, ngay cả khi cô bé bên cạnh có vẻ còn muốn nói thêm mấy lời cảm ơn, hắn cũng chẳng quan tâm.

Cô bé kia cũng thất kinh, nhưng mà là bị hành động đột nhiên kịch liệt bỏ chạy của Vương Tông Cảnh dọa sợ. Nhìn bóng dáng của thiếu niên ân nhân bằng một tốc độ kinh người, như một con báo đang sợ hãi đột nhiên chạy ra khỏi căn hẻm nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất ở đường phố phía xa, trong chốc lát nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Một lúc lâu sau mới đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ nhỏ, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong căn hẻm nhỏ không biết từ lúc nào ở dưới đất đã có thêm một người đàn ông to lớn, sắc mặt nổi lên một màu đỏ sậm cổ quái, thân hình co quắp bắt đầu co giật một cách bất thường, dường như đang cực kỳ đau đớn. Một lúc lâu sau, màu đỏ trên mặt người đó đột nhiên bùng phát, da thịt co thắt hiện rõ cả mạch máu, trông giống như có một luồng máu nóng sắp nổ bung ra. Một lát sau, người đàn ông kia gầm nhẹ một tiếng, mơ hồ nghe giống như là kêu lên hai từ “Tu La”, rồi sau đó cả thân hình hắn liền cứng ngắc lại, “Bịch” một tiếng ngã lăn trên đất, không thấy động đậy gì nữa.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!