Chương 22: Phụ mẫu

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh tà dương đang dần tắt, tia nắng cuối cùng của một ngày như đang lưu luyến nán lại bên ánh hoàng hôn nơi chân trời thêm vài phút nữa, nhưng rồi cuối cùng cũng mất hút vào trong đêm tối. Màn đêm che phủ khắp đất trời, một vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa bầu trời đầy sao nhấp nháy. Đứng trên đỉnh Thông Thiên, giờ phút này dường như cách những ngôi sao ấy chỉ trong gang tấc, chỉ cần đưa tay là như có thể hái xuống được, cảm giác như say đắm trong cảnh sắc tuyệt dịu chưa từng thấy được trong cõi trần tục này, không nỡ rời đi.

Vượt qua biển mây, đi thẳng về phía tây, màn đêm nhẹ như sợi mây, ánh trăng dịu như nước, đuổi theo như hình với bóng. Đường núi khúc khuỷa, đường nhỏ quanh co, hai bên đường cây gỗ chọc trời, tùng bách um tùm, những ánh sao lọt qua từng kẽ lá nhành cây, ngưng tụ lại thành từng điểm sáng ưu mỹ như ảo mộng, nhấp nháy chuyển động với vẻ vui tươi trong khu rừng. Vừa mới đi khoảng hơn vài trượng, xung quanh chợt như lắng đọng, biển mây mênh mông đã mất hút sau lưng, thay thế vào đó là một cảm giác tĩnh mịch của rừng rậm. Đi được thêm một đoạn, rừng cây càng rậm rạp, từ trong những cây lá rộng âm u vọng ra tiếng côn trùng rả rích, bên trong những tán cây thô to trên đỉnh đầu, đôi lúc bỗng xuất hiện một vài chú sóc nhỏ, trong tay chúng đôi khi cầm một quả thông, nghiêng nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào đoàn người đang đi phía bên dưới.

Con đường dưới chân đa số như được trải đầy những viên đá tròn, trong số đó còn lẫn cả những mảnh đá vỡ bạch ngọc, rất giống với loại đá bạch ngọc tại nơi ngắm vân hải, không biết có phải là ngày trước các bậc tiên bối khi tu sửa chốn linh sơn tiên cảnh này đã để sót lại những loại đá này, và đã được dùng cho con đường nhỏ này hôm nay. Hai tỉ đệ men theo con đường nhỏ này đi về phía trước với thời gian khoảng nửa tuần trà, đột nhiên trông thấy phía trước con đường núi này trở nên rộng thênh thang, cây cối hai bên trở nên thưa dần, con đường rộng rãi hẳn ra. Vài phút sau, cả hai đã đi đến tận cùng của con đường. Vương Tông Cảnh phóng tầm mắt ra xa, nhất thời như nín thở. Xuất hiện ngay trước mặt là một sườn núi khổng lồ rộng lớn với thế núi bằng phẳng, ngay từ chỗ cả hai đứng đấy, cỏ xanh mơn mởn như ngọc biếc, như trải dài vô cùng tận ra tít đằng xa, màu sắc xanh trong tựa hồ như một dòng chảy. Cả một sườn núi đập vào trong tầm mắt đều là một dãy xanh thẳm, trông tựa như một mảnh ngọc phỉ thúy vô cùng xinh đẹp như chấn động lòng người.

Phía trên đồi cỏ tại sườn núi, gió núi từng đợt từng đợt thổi đến từ nơi xa, những ngọn cỏ xanh trên cao nguyên phỉ thúy như từng đợt sóng, nhấp nhô không ngừng, ngay cả những làn gió mát thổi đến bên cạnh cũng mang theo một hương thơm phảng phất của cỏ xanh, mang đến một cảm giác thanh thoát thơm ngọt, tựa hồ như một cánh tay mềm mại, xoa nhẹ vào những người khách đến chơi này. Tại nơi xa của bãi cỏ, vân khí giữa núi kết tụ tại nơi đấy, trắng trong không một chút tì vết, nhẹ nhàng bay bổng, khiến cho núi xa và đồi cỏ như được tô điểm thêm một sắc màu mông lung huyền ảo. Dưới ánh trăng sao, cả một đồi phỉ thúy lúc này đây vô cùng yên tĩnh và đẹp đẽ, khiến cho con người ta không còn một chút tạp niệm trần tục, tựa như quên đi bản thân, chỉ như đắm chím trong cảnh sắc tuyệt đẹp vượt xa cả sự tưởng tượng.

“Đồi xanh, đồi xanh, quả thật trông giống như một mảnh phỉ thúy vậy.”

Vương Tông Cảnh không kìm nén được bèn nói với giọng đầy cảm xúc, ánh mắt nhìn cảnh đẹp tuyệt mỹ này với vẻ đầy ham muốn, tựa hồ như nhìn không bao giờ thấy chán vậy.

Vương Tế Vũ khóe miệng nở ra một nụ cười, nắm lấy tay hắn đi lên phía trước, khi đôi chân bước vào trong biển cỏ mênh mông, một cảm giác êm dịu từ lòng bàn chân truyền lên, tựa hồ như được bước vào một bể nước trong vắt mát dịu.

Vầng trăng lên cao, treo lơ lửng giữa bầu trời, đứng từ đây nhìn đi, cảm thấy mặt trăng đêm nay thật tròn, và lại sáng vô cùng. Những ngôi sao sáng khắp trời, lúc này đây trông chúng như có chút gì đó tinh nghịch, không ngừng nhấp nháy đôi mắt, khiến cho những ánh sao trông tựa như những viên bảo thạch óng ánh, nhấp nháy trong bầu trời đêm tuyệt đẹp này.

Không biết ở nơi phường xa nào đó, tựa như đằng sau những làn sương mỏng như tơ mông lung huyền ảo, từ xa xa còn nghe vọng đến vài tiếng chó sủa vô cùng kì lạ, khiến cho cảnh đẹp trước mắt này càng có thêm vài phần thi vị của cuộc sống. Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đi vào bên trong đồi cỏ xanh biếc, chọn một nơi bằng phẳng, Vương Tế Vũ bèn ngồi xuống, Vương Tông Cảnh thì lại nằm bịch xuống nền cỏ một cách phóng khoáng. Khi hòa mình vào đệm cỏ có một cảm giác như đang ở trong làn nước mát, xung quanh là một mùi hương cỏ thoang thoảng, một vài ngọn cỏ mảnh khảnh, sượt nhẹ qua da mặt, đem đến một cảm giác như tê ngứa.

“Thật thoải mái.” Vương Tông Cảnh nhắm nghiền mắt lại, thở ra một hơi dài, vẻ mặt như đầy thỏa mãn.

Vương Tế Vũ nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn tình thương, sau đó ngồi bó ngối bên cạnh, nhẹ nhàng tựa đầu vào đôi chân, ngắm nhìn ánh trăng sắc sao tuyệt đẹp trên bầu trời đêm. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dần dần mơ màng, không biết là đang nghĩ điều gì.

Trong lúc cả hai tỉ đệ đang đắm mình thưởng thức thời khắc bình yên lặng lẽ này, đột nhiên từ phía sau lùm cỏ, bỗng có tiếng chó sủa vang vảng vọng đến, ngoài ra còn nghe thấy tiếng kêu “ Khẹc khẹc khẹc khẹc” xen lẫn, tiếp sau đó là giọng non choẹt của một cậu bé, đang lớn tiếng hét:

“Chạy mau, chạy mau!”

“Í?” nét mặt Vương Tế Vũ bỗng lộ vẻ khác lạ, ngước đầu nhìn lên. Bãi cỏ xanh được liệt vào trong “Thanh Vân lục cảnh” này, là một phong cảnh rất nổi tiếng của Thanh Vân sơn, ngày thường cũng có không ít đệ tử Thanh Vân đến nơi đây, cho nên cũng không thể coi là nơi vắng vẻ gì. Nhưng lúc này đêm đã khuya, người đi lại cũng vắng dần, lúc nãy trên đường đến đây, cũng chẳng hề gặp người nào khác. Nhưng thật không ngờ là tại nơi đồi cỏ xanh biếc này, lại vẫn còn có người, mà nghe giọng nói, mà còn là tiếng của một cậu bé.

Vương Tông Cảnh vốn đang nắm cạnh Vương Tế Vũ bỗng bật dậy, có điều thần sắc trên mặt có vẻ ngạc nhiên. Âm thanh từ xa vọng đến kia, không hiểu sao hắn lại nghe thấy rất quen tai, đặc biệt là tiếng chó sủa và tiếng khỉ kêu ấy, càng khiến cho lòng hắn hiện lên một cảm giác kì lạ.

Âm thanh “vù vù” rất nhanh đã truyền tới, sương khói tan ra, một thân hình nhỏ bé đang chạy nhanh đến, theo phía sau là một con chó vàng lớn, trên lưng chó là một con khỉ lông xám đang ngồi, tựa hồ như đang nhoẻn miệng cười. Vương Tông Cảnh chăm chú dõi theo, cậu bé ấy đầu tròn mắt thanh mày tú, mập mạp cười hi hi vô cùng đáng yêu, trên người đeo chéo một cái túi vải cũ, tùy tiện đung dưa phía sau. Đó chẳng phải là Tiểu Đỉnh mà lần trước hắn gặp ở trong cánh rừng thông phía dưới chân núi hay sao?

Lúc này trông thấy Tiểu Đỉnh chạy ào đến, sắc mặt cũng không quá khẩn trương, trái lại có chút đùa nghịch dí dỏm, trong lúc Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ cả hai đang cảm thấy ngạc nhiên, đột nhiên lại trông thấy một hình bóng nhỏ khác từ phía sau Tiểu Đỉnh đang chạy đến. Đó lại là một cô bé, xem vẻ còn nhỏ hơn cả Tiểu Đỉnh, tóc đen thắt bím, mặt hoa da phấn, trông vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng tuổi vẫn còn khá nhỏ, nhưng lại rất là xinh xắn, khiến cho ai trông thấy đều có một cảm giác như được ăn một viên kẹo ngọt vậy, một vị ngọt tận đáy lòng.

Lúc này, trông vẻ mặt cô bé có chút khẩn trương lo lắng, đang dùng sức chạy với vẻ loạng choạng, vừa đuổi theo Tiểu Đỉnh, vừa lớn tiếng gọi:

“Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca, chờ muội với.”

Tiểu Đỉnh vẫn không dừng lại, quay đầu lại làm ra bộ mặt quỉ, làm trò hù dọa cô bé rồi lớn tiếng cười nói:
“Ai da da da, chạy mau chạy mau, phía sau đang có quỷ đuổi theo đấy! Nhìn xem, nó còn mặc cả một bộ quần áo trắng nữa, vù……”

“Á!!!” Cô bé bỗng chốc hét vang lên, sắc mặt trắng bệch, không dám quay đầu lại, chỉ biết dùng hết sức bán mạng chạy theo Tiểu Đỉnh, đồng thời giọng có vẻ nức nở:
“Tiểu Đỉnh ca ca, đợi muội, đợi muội với…..”

Và cứ thế khoảng cách giữa hai đứa bé càng gần nhau hơn, Tiểu Đỉnh nhảy lên một cái, và nói với con chó vàng lớn bên cạnh đang lè lưỡi bước đi với vẻ thong thả:

“Đại Hoàng, dọa nó đi, dọa nó đi!”

Con chó vẫy vẫy đuôi, nhưng lại không hề có phản ứng gì. Tiểu Đỉnh tức giận, chạy đến “bốp” một tiếng, vỗ một cái vào cái đầu to đầy lông của Đại Hoàng, tức giận nói:

“Con chó ngốc này, mau dọa nó đi.”

Con vàng run người, bèn phản ứng, lập tức nhe răng mở miệng, cả thân chó khổng lồ lập tức quay người lại, nhìn trừng trợn với cô bé đang đuổi từ phía sau đến. Con chó mở to miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, trong miệng còn phát ra tiếng ứ ứ nghe rất đang sợ, dáng vẻ hung thần tàn ác, cộng với bộ dạng lớn như vậy khiến cho ai thấy cũng phải tê cứng cả người. Cả chú khỉ lông xám đang ngồi trên lưng nó, tựa như có vẻ đang muốn giúp sức bèn hướng mặt về phía cô bé làm ra bộ mặt đầy đáng sợ, đứng khua tay múa chân ra vẻ như đang đánh nhau.

Nào ngờ cô bé ấy tuy rằng nhát gan sợ ma, nhưng đối với Đại Hoàng thì lại không hề có chút sợ hãi gì cả, vẫn cứ một mạch chạy đến, đồng thời chỉ chớp chớp đôi mắt trong sáng long lanh liếc nhìn Đại Hoàng và Tiểu Hôi, rồi sau đó “vù” một tiếng, nhẹ nhàng chạy qua trước mặt của Đại Hoàng, khiến cho con chó vàng và chú khỉ vài giây trước còn rất uy phong lẫm liệt, hung thần ác bá, nhưng trong chốc lát lại đứng thừ cả ra, đứng yên nơi đấy và vẫn giữ cái bộ dạng đầy cổ quái ấy mà không hề động đậy.

“Chó ngốc, sao ngươi vô dụng quá vậy!” Tiếng của Tiểu Đỉnh từ đằng trước vọng đến với vẻ đầy ảo não.

Đại Hoàng bỗng nhanh trí, nhảy chồm lên, sau đó sủa “gâu gâu gâu gâu” vừa sủa vừa đuổi theo cô bé, xem dáng vẻ như đang muốn chuộc lỗi, để lấy lại tôn nghiêm của một con chó già đắc đạo sớm nhất của núi Thanh Vân này. Nào ngờ vừa mới sủa được vài tiếng, cô bé chạy ở phía trước đột nhiên quay người lại, đưa tay chỉ vào Đại Hoàng, lớn tiếng hét:

“Đại Hoàng, nếu mi còn sủa ta nữa, ngày mai ta bảo mẹ ta qua, dùng ‘sợi Chu Lăng Hổ Phách’ cột mi lại rồi treo ngược lên cầu để cho gió thổi đấy!”

“Ứ…..”

Tiếng quát ấy như ngọc chỉ thiên âm, trong nháy mắt đã kích bại con chó vàng uy phong lẫm liệt, nó bèn lập tức im lặng không sủa nữa, miệng ứ ứ vài tiếng rồi vội cúi đầu phủ phục. Sau đó nó liên tục vẫy đuôi, chạy ào về phía cô bé, và không ngừng vùi đầu vào người cô, trông dáng vẻ như vô cùng thân mật, muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tựa hồ như cô bé mới thật sự là chủ nhân của nó.

Trên sườn núi, Vương Tông Cảnh nhìn đến ngơ cả người, lòng thầm nghĩ chắc đây là lại một người bạn nhỏ từ đâu đến nữa đây, quả thật quá lợi hại.

Dưới chân đồi cỏ, Tiểu Đỉnh thật sự không ngờ là con chó vàng ngố này lại không hề có chút chí khí gì cả, suýt chút nữa là tức chết cậu. Nhìn thấy cô bé đang có vẻ đắc ý quay người lại đuổi theo mình, Tiểu Đỉnh dứt khoát không chạy tiếp nữa, chống nạnh lớn tiếng nói:

“Tề Tiểu Huyên, sao muội cứ đuổi theo huynh mãi thế!”

Cô bé mà Tiểu Đỉnh gọi là Tề Tiểu Huyên lúc này đã chạy đến bên cạnh cậu bé, sắc mặt có chút sợ hãi, nắm lấy một cánh tay áo của Tiểu Đỉnh, rồi len lén nhìn qua xung quanh và nói:

“Tiểu Đỉnh ca ca, muội, muội sợ ma…..”

Tiểu Đỉnh cười ồ một tiếng, phủi phủi tay và nói:

“Không sao, không sao, là huynh dọa muội đấy. Trên núi Thanh Vân của chúng ta thì làm gì có ma chứ. Mà cho dù nếu có thì cũng đã bị mấy thúc thúc bá bá suốt ngày rảnh rỗi ấy bắt mất rồi còn đâu.”

Nhưng Tiểu Huyên trông vẫn có vẻ sợ sệt, đứng dựa sát vào người Tiểu Đỉnh, và không ngừng đưa đầu nhìn ngó xung quanh, đồng thời khẽ hạ giọng nói:

“Tiểu Đỉnh ca ca, hay là chúng ta về thôi, đi ra đây chơi cũng lâu rồi, mẹ muội nói không chừng sẽ lo lắng đấy.”

Tiểu Đỉnh trợn mắt, nói với vẻ không vui:

“Sợ thì cứ nói sợ đi, còn nói là sợ mẹ muội lo lắng chứ?”

Tiểu Huyên nghe cậu bé nói vậy, hình như trong lòng cảm thấy ấm ức, gương mặt trắng trẻo dễ thương ấy bỗng xệ xuống, đôi môi bành ra, tựa hồ như săp khóc.

Tiểu Đỉnh nhìn bộ dạng của cô bé, nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn, nên đành dỗ dành nói:

“Được rồi, được rồi, chúng ta quay về thôi, muội đừng khóc mà.”

Nói xong bèn vội đưa bàn tay mủm mĩm ra, sờ nhẹ hay vuốt nhẹ lên đôi má xinh xinh của cô bé hay cái, giống như đang lau nước mắt cho cô bé. Tiểu Huyên bèn nhảy ra sau một bước, phủi phủi mặt rồi chau mày lại nói:

“Tay của huynh dơ quá đi, đừng có sờ vào mặt muội.”

“Không sờ thì không sờ, muội cho rằng huynh thích sờ lắm hay sao!”

Tiểu Đỉnh hứ một tiếng, loạng choạng bước đến nắm lấy tay của Tiểu Huyên, rồi đi về phía trên đồi cỏ, xem ra như đang muốn rời khỏi chỗ này.

Dưới ánh trăng, một đôi trẻ mặt mũi bụ bẫm đầy vẻ ngây thơ đáng yêu đang nắm tay nhau cùng đi, biển cỏ ưu ưu, gió thổi xào xạc thổi vạt áo của chúng tung bay trong gió. Chó vàng khỉ xám, thong thả đi cách sau lưng chúng một khoảng không xa, từng đợt từng đợt sóng cỏ nhấp nhô trong đêm gió tuyệt đẹp này, ánh sao sáng rực, đầy hình ảnh thi vị.

Tiểu Đỉnh đi được vài bước, đột nhiên trông thấy trên đồi cỏ phía trước có hai người đang đứng đấy, nhìn kĩ lại, bỗng “ý” một tiếng, rồi chạy sang đấy, cười hi hi và hỏi:

“Vương đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Vương tông Cảnh nhìn vẻ mặt đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cảm thấy rất yêu mến, bèn đưa tay ra xoa xoa cái đầu tròn tròn của cậu bé, cười và nói:

“Huynh theo tỉ tỉ huynh lên đây, sẵn tiện ngắm cảnh sắc của Thanh Vân sơn.”

Tiểu Đỉnh quay đầu sang, “ồ” một tiếng và nói:

“Thì ra đây là tỉ tỉ của huynh à? Đệ hình như trước đây đã từng gặp qua, nhưng mà không hề nói chuyện, nên không nhớ rõ, nếu không hôm ấy đệ đi trực tiếp thông báo giúp huynh rồi.”

Vương Tông Cảnh cười nói:

“Không sao, không phải giờ đã tìm được rồi sao.”

Vương Tế Vũ đứng sau lưng Vương Tông Cảnh bèn bước đến, nhìn qua Tiểu Đỉnh, lập tức quay sang hỏi Vương Tông Cảnh với vẻ ngạc nhiên:

“Tiểu đệ, sao đệ quen biết Tiểu Đỉnh vậy?”

“Đệ quen đệ ấy dưới chân núi đấy.” Vương Tông Cảnh đem cuộc gặp gỡ hôm ấy kể sơ lược lại một lần. Lúc này Tiểu Huyên đứng bên cạnh cũng chạy đến, nhưng không giống với Tiểu Đỉnh, cô bé này có vẻ quen biết với Vương Tế Vũ, cười hi hi chạy đến bên Vương Tế Vũ:

“Tế Vũ tỉ tỉ.”

“Ừm, tiểu Huyên ngoan lắm.”

Vương Tế Vương bỗng chốc cười tươi, xem ra không phải quen biết cô bé, mà còn thật lòng yêu mến cô bé này nữa, bèn khom người cúi xuống , hỏi Tiểu Huyên:

“Tiểu Huyên, đã muộn như vậy rồi, sao muội còn đến đây chơi vậy?”

Tiểu Huyên chỉ sang Tiểu Đỉnh đang đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh bèn nói:

“Là do Tiểu Đỉnh ca ca dẫn muội đến đồi phỉ thúy này chơi đấy. Nhưng sau khi tới chân đồi, huynh ấy lại nói, lại nói nơi đây có ma. Muội, muội, muội bèn….”

Nói đoạn, cô bé trông khá bình tĩnh bỗng chốc có vẻ như kích động, ấm ức buồn bã khóe miệng giật giật, có vẻ như đang sắp phát khóc vậy.

Vương Tế Vũ vội kéo Tiểu Huyên đến bên cạnh mình rồi ôm nhẹ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi và nói:

“Tiểu Huyên ngoan, không sao đâu, không có gì đâu, đó là do Tiểu Đỉnh gạt muội đấy, trên Thanh Vân sơn này chưa từng có ma bao giờ cả.”

Khóe mắt Tiểu Huyên rơm rớm nước mắt, và có vẻ còn co giật, bèn nói:

“Thật, thật không?”

Vương Tế Vũ gật gật đầu, mỉm cười nói:

“Đương nhiên là thật rồi. Thôi, Tiểu Huyên không được khóc nữa nhé.”

Bên cạnh, Tiểu Đỉnh thì lại cười giễu, lớn tiếng nói:

“Đồ mít ướt!”

Tiểu Huyên không để ý đến cậu bé, đưa tay gạt nước mắt. Vương Tế Vũ đứng dậy vừa tức vừa cười nói với Tiểu Đỉnh:

“Tiểu Đỉnh, sao đệ lại chọc ghẹo Tiểu Huyên thế hả, muội ấy nhỏ hơn đệ mà?”

Tiểu Đỉnh lầm bầm hai câu, rồi bước đến đứng cạnh Tiểu Huyên, nhìn cô bé một lúc, và cũng chẳng nói gì.

Tiểu Huyên cúi đầu, nào ngờ đợi một lúc lâu mà không thấy Tiểu Đỉnh ca ca nói gì, bèn cảm thấy kì lạ ngẩng đầu lên và hỏi:

“Tiểu Đỉnh ca ca, sao huynh cứ nhìn muội mãi thế?”

Tiểu Đỉnh đảo mắt, có vẻ như vừa nghĩ đến điều gì đó, bèn nói:

“Tiểu Huyên, hay là vậy đi, ngày mai huynh sẽ lại dẫn muội đến một nơi vui hơn, nơi đó thú vị lắm, có….” Nói giữa chừng, cậu bé đột nhiên hạ giọng, len lén nhìn sang Vương Tế Vũ và Vương Tông Cảnh, rồi cúi đầu rỉ tai nói với Tiểu Huyên, nhẹ nhàng nói vài câu, có vẻ rất thần bí.

Sau khi nghe xong, Tiểu Huyên ngẩn người ra, rồi sau đó như bị khiếp sợ, nét mặt bỗng biến sắc, liên tục lắc đầu và nói:

“Không được, không được, nơi đó….”

“Không được nói!” Tiểu Đỉnh lớn tiếng ngắt lời cô bé, Tiểu Huyên vội im bặt, nhưng hai đôi mắt to vẫn nhìn Tiểu Đỉnh với vẻ sợ sệt và đáng thương. Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu và nói:

“Thôi bỏ đi, ngày mai hãy nói, haiz, con gái thật là phiền phức!”

Nói xong, cậu bé quay đầu lại, nói lớn:

“Vương đại ca, huynh giờ đang ở đâu, có rảnh đệ đến chỗ huynh chơi.”

Vương Tông Cảnh trông hai đứa trẻ khá là thú vị, trong lòng rất thích, bèn cười và nói:

“Huynh đang ở trong biệt viện dưới chân núi Thanh Vân, huynh ở phòng Hỏa tự viện thứ hai mươi ba Đường Ất.”

Tiểu Đỉnh “ờ” một tiếng, tiếp đó như chợt tỉnh ra, bèn cười và nói:

“À, huynh thông qua kiểm tra, có thể tham gia hội thi Thanh Vân rồi phải không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu, mỉm cười nói:

“Đúng vậy.”

Tiểu Đỉnh suy nghĩ một lúc, nói:

“Đệ cũng nghĩ vậy.”

Sau đó đôi mày nhỏ của cậu bé chợt chau lại, rồi quay đầu sang nói với Tiểu Huyên:

“Tiểu Huyên, hay là chúng ta cũng tham gia hội thi Thanh Vân nhỉ?”

Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đều ngơ ngác. Tiểu Huyên nhất thời không có phản ứng, vài phút sau cô bé mới chợt hiểu ra, rồi lắc đầu như một cái trống cơm, bèn nói:

“Không được, không được, bên đó người rất đông. Hơn nữa Tiểu Đỉnh ca ca, chúng ta còn quá nhỏ mà.”

Tiểu Đỉnh trợn mắt, nói với vẻ không vui:

“Nhỏ gì chứ? Các vị sư thúc sư bá trong sư môn ai nấy gặp huynh, đều mặt mũi tươi cười nói rằng huynh là bậc kì tài tuyệt thế, có tài năng thiên phú đấy. Không được, huynh muốn đi thử xem.”

Nói xong bèn giậm chân, xem ra khá là quyết tâm. Lúc này Vương Tế Vũ đứng cạnh Vương Tông Cảnh không hiểu vì sao lại chỉ cười khì, mà không hề nói gì cả.

Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh tỉ tỉ, bèn phát hiện tỉ tỉ trông có vẻ kì lạ, bèn khẽ hỏi:

“Tỉ sao vậy?”

Vương Tế Vũ định nói nhưng lại thôi, đúng lúc Tiểu Đỉnh quay sang nói với hai người:

“Vương đại ca, bọn đệ đi trước đây. Để đệ về nhà xin mẹ của đệ, để bà ấy đồng ý cho đệ tham gia hội thi Thanh Vân .”

Vương Tông Cảnh ngơ người, chỉ cười khổ một tiếng mà không biết nói sao, chỉ đành biết vẫy tay với Tiểu Đỉnh, rồi buột miệng nói:

“Được thôi, ca ca chờ đệ đấy.”

Tiểu Đỉnh cười ha ha, nắm tay của Tiểu Huyên chạy về phía trên đồi xanh. Tiểu Huyên nhìn cậu bé, rồi cười hi hi:

“Tiểu Đỉnh ca ca, muội cảm thấy mẹ huynh nhất định không cho huynh tham gia đâu.”

Tiểu Đỉnh loạng choạng một cái, nhưng lại không nói lời nào, chỉ là đưa tay lên xoa xoa đầu mình theo thói quen với vẻ mặt sầu não, sau một lúc chợt nói:

“Không sao, ngày mai huynh đến xin cha của huynh.”

Tiểu Huyên nhếch miệng, nói:

“Xùy, vậy thì có ích gì. Muội nghe mẹ muội nói qua, cha huynh vô dụng lắm, suốt ngày chuyện gì cũng chỉ nghe lời mẹ huynh. Mẹ muội nhìn mà thấy phát chán đấy.”

Tiểu Đỉnh cười giễu, xem bộ dạng quá vô tri của muội ấy, bèn nói với vẻ thần bí:

“Muội biết gì chứ? Huynh còn không biết sao, mẹ huynh ngày thường tuy không thích nói nhiều, nhưng trong lòng rất kính trọng cha huynh. Huynh thấy bà ấy yêu cha huynh còn nhiều hơn cả huynh nữa… À, biết nói làm sao đây, dù sao thì huynh cũng không rõ cho lắm, thì chính là ý như vậy đấy. Chỉ cần cha huynh thật sự mở miệng, mẹ huynh nhất định sẽ nghe theo, ừm, huynh phải đi cầu xin cha mới được.”

Tiểu Huyên:

“….Là như vậy à, vậy để muội về hỏi lại mẹ muội xem.”

Tiểu Đỉnh:

“Muội hỏi mẹ muội làm gì?”

Tiểu Huyên:

“Muội hỏi mẹ muội là yêu muội nhiều hơn hay là yêu cha muội nhiều hơn.”

Tiểu Đỉnh:

“…..”

Cả hai đứa trẻ nắm tay nhau, vừa nói vừa đi, Vương Tế Vũ đứng trên đồi cỏ xanh đưa ánh mắt về, nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười:

“Đệ còn chưa biết lai lịch của hai đứa nhóc đó sao?”

Lòng hiếu kì của Vương Tông Cảnh lại nổi lên, lắc đầu và nói:

“Đệ quả thực là chưa biết, ba mẹ của hai đứa nhóc ấy cũng ở trong Thanh Vân môn này sao?”

Vương Tế Vũ gật đầu, nói:

“Đúng vậy, cô bé ấy tên Tề Tiểu Huyên, cha của cô bé là người mà lúc nãy tỉ đã nói với đệ, là nhân vật số hai có chức cao quyền trông trong Thanh Vân môn hiện nay – Tề trưởng lão Tề Hạo. Mẹ của tiểu Huyên tên là Điền Linh Nhi, nghe nói ngày trước xuất thân tại dãy Đại Trúc Phong của bổn môn, là con gái độc nhất của tổ sư Điền Bất Dịch, là thủ tọa tiền nhiệm của Đại Trúc Phong. Đạo hạnh của nàng ấy rất cao, và cũng rất có tiếng trong Thanh Vân môn.

Vương Tông Cảnh “ừm” một tiếng, bèn đưa mắt ra xa nhìn tiểu cô nương xinh đẹp ấy, rồi sau đó quay đầu sang hỏi Vương Tế Vũ:

“Vậy còn Tiểu Đỉnh thì sao, cha mẹ của cậu bé là ai?”

Vẻ mặt của Vương Tế Vũ hiện lên nét sùng bái kính trọng, khẽ giọng nói:

“Lai lịch của Tiểu Đỉnh cũng không tầm thường. Mẹ ruột của cậu bé chính là Lục trưởng lão Lục Tuyết Kì của Tiểu Trúc Phong tại Thanh Vân sơn này mà lần trước tỉ đã nói qua với đệ. Hiện nay trong Thanh Vân môn, Lục sư cô danh tiếng lừng lẫy, không những đạo hạnh tinh thâm, danh vọng có thể sánh ngang với cả Tề Hạo trưởng lão, mà diện mạo lại xinh đẹp như hoa, mười mấy năm nay đều được trên dưới Thanh Vân môn công nhận là Thanh Vân môn đệ nhất mỹ nhân đấy.”

Vương Tông Cảnh cảm thấy kinh ngạc, không ngờ gia thế của hai người bạn nhỏ này lại lừng lẫy như vậy. Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe Vương Tế Vũ kể về những nhân vật tiếng tăm đều là trưởng lão danh tiếng hiển hách của Thanh Vân môn, trong lòng hắn bất chợt lóe lên một ý niệm kì lạ. Vào giây phút đó, hắn đột nhiên nhớ đến Lâm Kinh Vũ. Tại sao, tại sao vị Lâm tiền bối đạo hạnh thần thông tuyệt đối là siêu phàm thoát tục ấy, lại không được liệt và hàng ngũ trưởng lão vậy?

Vương Tông Cảnh lắc đầu, như muốn vứt bỏ những ý niệm kì lạ này ra khỏi đầu, bất luận nguyên nhân sự việc ra sao đều không đến lượt một nhân vật nhỏ bé như hắn nhúng tay vào, nên một lúc sau, trong lòng hắn cũng có chút hơi hiếu kì, bèn vội hỏi:

“À, vậy cha của Tiểu Đỉnh thì sao, phải chăng cũng là một nhân vật lớn nào dó của Thanh Vân môn phải không?”

Gương mặt luôn tươi cười của Vương Tế Vũ, lần đầu tiên trở nên có chút gượng gạo khó nói, trầm lặng một lúc lâu, nàng có chút miễn cưỡng cười gượng và nói:

“Chuyện này tỉ cũng chỉ nghe nói, rất là kì lạ. Lục sư cô là một kì nữ xuất chúng danh chấn thiên hạ như vậy, nhưng cha của Tiểu Đỉnh thì lại không hề có chút tiếng tăm, mà thậm chí rất ít người gặp qua ông ta.”

Vương Tông Cảnh vô cùng ngạc nhiên, bèn hỏi:

“Vậy nghĩa là sao?”

Vương Tế Vũ chần chừ một lúc, như đang đắn do cân nhắc, qua một lúc sau mới khẽ nói:

“Nghe nói, phụ thân của Tiểu Đỉnh hình như là một đầu bếp trên Đại Trúc Phong.”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!