Chương 30: Linh đan

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Vương Tông Cảnh bước ra khỏi phòng thì Tiểu Đỉnh đã dẫn Đại Hoàng và Tiểu Hôi vừa chạy vừa nhảy ra khỏi sân viện rồi. Vương Tông Cảnh nhìn hình bóng nhỏ bé ấy từ đằng xa, nói với giọng không vui:

“Tiểu tử thối!”

Trầm ngâm một lúc, hắn bèn quay về phòng mình. Lần tu luyện hôm qua quả thật hao tổn rất nhiều tinh thần và sức lực. Cũng may hắn có sức khỏe và khí huyết hơn hẳn người bình thường cho nên mới có thể miễn cưỡng đứng dậy đi lại và nói chuyện, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ là nằm liệt trên giường khó mà dậy nổi.

Tuy việc tu luyện ấy đem đến cho cơ thể một áp lực vô cùng lớn, nhưng sáng hôm nay sau khi thức dậy, Vương Tông Cảnh cảm thấy hiệu quả đổi lại được từ trận hiểm tử hoàn sinh hôm qua vô cùng lớn. Linh khí trong kinh mạch và khí mạch rõ ràng là dồi dào hơn nhiều, so với việc tu luyện bình thường theo tuần tự trong quyển Thanh phong quyết với từng chút từng chút linh khí để đi một vòng chu thiên, thì hiệu quả chí ít cũng tăng lên gấp bội.

Có điều khi hắn đi ngang qua bên dưới cây liễu trong sân viện, trong lòng lại nghĩ, vẫn còn hai vấn đề cứ lẩn quẩn trong lòng hắn, mà không thể nào giải tỏa được:

Thứ nhất, pháp môn tu luyện này rõ ràng không hợp với qui tắc của đạo gia, nếu dùng bốn chữ “Dũng mãnh tinh tiến” để hình dung cũng chưa đủ, rõ ràng có vẻ như là “Cuồng loạn vô kị, bất chấp tất cả”, là một công pháp kì lạ khiến cho người ta phải tê cứng cả da đầu. Nếu như biết trước tình hình khi tu luyện pháp môn này, Vương Tông Cảnh quả thật không biết bản thân còn có dũng khí để tu luyện hay không.

Thứ hai, cũng là một vấn đề cổ quái luôn bám lấy Vương Tông Cảnh, đó chính là vấn đề trên người của Tiểu Đỉnh. Cậu bé này rõ ràng cũng tu luyện công pháp ấy, trong khi bản thân hắn dựa vào một thân thể cường tráng hơn người, bao gồm cả kinh mạch khí huyết được máu rắn cường hóa mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được sự dày vò của công pháp quái dị này, vậy mà Tiểu Đỉnh tuổi vẫn còn nhỏ lại có thể chịu đựng được mà trông không có gì khác lạ cả?

Chẳng lẽ kinh mạch của cậu bé còn mạnh hơn nhiều so với Vương Tông Cảnh hay sao?

Vương Tông Cảnh bất chợt dừng bước ngay giữa sân viện, đứng phía dưới cành liễu chau mày suy tư, trầm ngâm một lúc, nhưng vẫn không giải thích được. Cuối cùng vẫn tự lắc đầu cười khổ, chỉ đành biết quy nguyên nhân là do bản thân kiến thức quá ít mà thôi. Thanh Vân môn là danh môn ngàn năm, tàng long ngọa hổ, có lẽ cha mẹ của Tiểu Đỉnh cũng là cao nhân lợi hại nào đó chăng?

Chỉ là, bản thân mình có nên tiếp tục tu luyện tiếp loại công pháp kì lạ này hay không? Trong đầu Vương Tông Cảnh nhanh chóng thoáng qua ý niệm này, cứ nghĩ đến “thảm cảnh” tu luyện ngày hôm qua, hắn bất chợt rùng mình một cái, vì dù sao cái cảm giác khổ sở như bị lăng trì ấy không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Nếu không phải mấy năm nay hắn đã từng rèn luyện tính cách kiên nhẫn chịu đựng, cộng với nỗi đau tương tự mà năm xưa lúc ngâm mình trong máu rắn đã từng nếm trải qua, miễn cưỡng có thể coi như là đã có chút kinh nghiệm, thì còn lâu hắn mới có thể chịu đựng được, để rồi cuối cùng cũng kiên trì tu luyện pháp môn kì dị này hết một chu thiên.

Thế nhưng pháp môn tu luyện này đối với cơ thể lại gây ra áp lực to lớn như vậy, cho dù kiên trì khắc khổ tu luyện vì mục đích để có thể vào được Thanh Vân môn, một lần hai lần thì không sao, còn nếu như cứ ngày này qua ngày khác tu luyện như vậy, cho dù là hắn thì sợ rằng bản thân có lẽ sẽ không chịu đựng nổi.

Cứ thế suy tới nghĩ lui, bao nhiêu ý niệm cứ cuồn cuộn trổi dậy trong lòng, khiến cho Vương Tông Cảnh cảm thấy rối như tơ vò. Đến sau cùng hắn chỉ đành lắc đầu cười khổ, sau đó quay về phòng, trèo lên giường nằm, gác tay lên trán và ngủ một giấc.

Ngày thứ hai, sau khi thức dậy hắn cảm thấy toàn thân quả nhiên năng lực đã khôi phục lại mạnh mẽ như yêu thú. Cơn mệt mỏi của ngày hôm qua đến hôm nay đã gần như hồi phục hoàn toàn. Hắn chần chừ trong phòng một hồi, cuối cùng vẫn không dám khinh suất thử lại pháp môn tu luyện kì lạ ấy, bèn dùng công pháp ban đầu được ghi trong thanh phong quyết tu luyện một lần.

Lần tu luyện này vô cùng trôi chảy, thậm chí bản thân hắn cũng cảm thấy dễ dàng đến mức có chút ngoài ý muốn. Hắn cảm nhận được thiên địa linh khí nhanh hơn nhiều so với bình thường,lúc hấp thụ vào cơ thể cũng rất thuận lợi, hắn khống chế từng luồng linh khí lưu chảy trong người, cũng dễ dàng hơn nhiều so với mọi khi. Hằn cảm thấy có gì đó rất là kì lạ, tựa hồ như sau khi trải qua một lần tu luyện khắc cốt ghi tâm đến mức chết đi sống lại, đến giờ pháp môn tu luyện bình thường như vậy đối với bản thân Vương Tông Cảnh mà nói, có vẻ như mọi thứ đều trở nên đặc biệt dễ dàng.

Cảm giác dễ dàng tuy là dễ dàng, nhưng hiệu quả của thanh phong quyết vẫn cứ như vậy, dòng linh khí mỏng như tơ nhện ấy sau một chu kì dịch chuyển trong cơ thể, hiệu quả cũng chẳng khác gì tơ nhện, cảm giác sau khi tu luyện quả thực kém xa rất nhiều so với cái pháp môn tả môn kì quái kia.

Thả lỏng người, Vương Tông Cảnh bèn tùy ý nằm xuống giường, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, đầu óc cứ quay cuồng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng rối bời. Cứ thế sau một hồi, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, cùng lúc có một giọng nói vọng vào:

“Tiểu đệ, đệ có ở trong đó không?”

Vương Tông Cảnh xoay người bật dậy, nhanh chóng bước ra mở cửa, trông thấy người đứng trước cửa quả nhiên là Vương Tế Vũ với vẻ mặt niềm nở. Hắn bất chợt cười lên và nói:

“Tỉ tỉ, tỉ đến rồi à.”

Vương Tế Vũ mỉm cười, bước vào trong, nhìn một lượt khắp phòng, rồi bèn trách móc Vương Tông Cảnh:

“Trời nóng như vậy, đệ lại không có chút đạo hạnh trên người, cho dù không có mở cửa thì cũng nên mở cửa sổ cho thoáng khí, nếu không ngộp chết thì sao?

Nói đoạn, Vương Tế Vũ đi đến bên cửa sổ, đẩy hai cánh cửa ra, lập tức một làn gió nhẹ thổi vào, đồng thời cũng khiến cho căn phòng vốn âm u trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Vương Tông Cảnh đi sau lưng cô cười và nói:

“Tỉ, hôm nay tỉ được nghỉ, không cần phải trực ca đúng không?”

Vương Tế Vũ gật gật đầu và nói:

“Đúng vậy.”

Kể từ lúc Vương Tông Cảnh vào trong Thanh Vân biệt viện chính thức bắt đầu hội thi Thanh Vân, mỗi khi rảnh rỗi Vương Tế Vũ đều ghé qua thăm nom. Đối với người đệ đệ ruột duy nhất này, nàng thương yêu hết lòng. Kì thực theo qui tắc của Thanh Vân môn, những đệ tử đến tham gia hội thi Thanh Vân sau khi đã vào trong Thanh Vân biệt viện, nhất là sau khi hội thi Thanh Vân chính thức mở màn thì không cho phép người khác tự ý vào thăm nom. Cũng chỉ vỉ bản thân Vương Tế Vũ là đệ tử Thanh Vân, sư tôn lại là trưởng lão chức cao quyền trọng trong môn phái, ai quen biết nàng cũng phải nể mặt vài phần, cho nên nàng mới có thể lâu lâu ghé qua thăm đệ đệ.

Vương Tế Vũ quay đầu nhìn sang Vương Tông Cảnh, lúc mới bước vào vốn không phát hiện ra, nhưng lúc này đôi mày của nàng chợt chau lại, giống như cảm giác được điều gì đó, rồi lại nhìn chăm chăm đôi mắt của Vương Tông Cảnh, rồi “í” một tiếng và hỏi:

“Tiểu đệ, sao sắc mặt của đệ khó coi quá vậy?”

Vương Tông Cảnh có hơi cảm thấy lúng túng. Không ngờ đã sau hai ngày nhưng tỉ tỉ vẫn có thể nhận ra được điểm bất thường. Hắn vốn định nói ra sự thật, nhưng vừa định mở miệng, bèn trông thấy thần thái quan tâm trên mặt của Vương Tế Vũ, hắn bèn dừng lại một lát, rồi theo bản năng bèn nói khác đi:

“Tỉ à, đệ không sao, cũng là do hai hôm nay ngủ không được ngon mà thôi.”

Đôi mày xinh đẹp của Vương Tế Vũ chau lại, nhìn qua hắn một lượt, sau đó thở phào, rồi tiếp đó nắm tay kéo đệ đệ đến bên cạnh bàn và ngồi xuống. Nàng nói:

“Tiểu đệ, tỉ biết từ nhỏ tính tình của đệ rất hiếu động, và cũng biết trong lòng đệ rất muốn thắng trong hội thi Thanh Vân này để được gia nhập Thanh Vân môn. Thế nhưng có một số việc không thể vội vã được. Trong tu luyện kị nhất là tu luyện vội vã hấp tấp, đừng có đi theo con đường tà đạo, có biết không?’

Trong lòng Vương Tông Cảnh chợt run lên, sắc mặt có chút biến đổi. Có điều nhìn thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Vương Tế Vũ , ân cần dặn dò, và cũng có vẻ không giồng phát hiện ra bí mật gì, cho nên hắn do dự một lúc, vẫn là gật gật đầu và nói:

“Đệ hiểu rồi, tỉ yên tâm.”

Vương Tế Vũ mỉm cười và nói:

“Đệ hiểu thì tốt. Nhưng dù sao đệ cũng may mắn, lúc tỉ xuống núi vừa đúng lúc gặp được sư phụ, hôm nay tâm trạng lão nhân gia người rất tốt, tỉ lại năn nỉ vài câu, nên người mới cho tỉ một thứ rất hay, nên bèn đem đến cho đệ.”

Nòi xong bèn nhoẻn miệng cười, rồi từ trong người lấy ra một vật. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn vào, chợt ngơ ngác. Hắn trông thấy Vương Tế Vũ đưa tay lấy ra một cái hồ lô màu vàng đặt lên bàn, nhìn từ bên ngoài trông rất giống cái hồ lô đựng bích cốc đan mà mỗi ngày bản thân hắn đều dùng, nên bất chợt có chút ngạc nhiên và nói:

“Tỉ tỉ, không cần đem bích cốc đan cho đệ nữa, chỗ đệ cứ đến đúng mỗi tháng đều có phát cả đấy…”

Nói chưa dứt lời, bèn trông thấy Vương Tế Vũ trừng hắn một cái, Vương Tông Cảnh cũng tự cảm thấy có vẻ như mình đã nhầm, suy nghĩ một hồi, bèn cười và hỏi:

“Tỉ à, chẳng lẽ bên trong có chứa đựng cái gì đó quý giá hay sao?”

Vương Tế Vũ bèn đẩy cái hồ lô về phía hắn và nói:

“Đồ ngốc, đệ hãy tự mà xem đi.”

Vương Tông Cảnh cầm lấy hồ lô, ngắm nhìn sơ qua lúc, hắn phát hiện nếu như chỉ xét riêng về cái hồ lô này thì quả thật rất giống với cái hồ lô đựng bích cốc đan của mình. Sau đó hắn bèn đưa tay mở nắp ra, còn chưa kịp đưa mũi vào ngửi thử, thì đã cảm thấy có một mùi thuốc thơm nồng bay ra, rất khác với cái mùi vị thanh đạm của bích cốc đan.

“Đây là….” Vương Tông Cảnh tay cầm hồ lô, ngẩng đầu nhìn Vương Tế Vũ, ánh mắt như đang muốn dò hỏi.

Vương Tế Vũ có chút mỉm cười, bèn nói:

“Thứ đựng trong hồ lô này, là một loại đan dược khác do chính sư phụ tỉ luyện thành, tên gọi là “dưỡng nguyên đan”, bên trong có chín loại linh dược, được điều chế theo phương pháp bí truyền của Thanh Vân môn, rất tốt cho việc tu dưỡng và củng cố nguyên khí, công hiệu hơn bích cốc đan rất nhiều, đệ phải cất kĩ đấy.”

Dừng một lúc, nàng lại tiếp tục nói:

“Loại đan dược này không giống bích cốc đan, công hiệu của thuốc rất linh nghiệm, có thể coi là linh đan của tiên gia đấy, không nên cho người ngoài nhìn thấy, vì thế mà tỉ mới lấy cái hồ lô vàng này đựng để mang đến cho đệ. Đệ đừng nên cho ai biết, nếu không thì chuyện sẽ rắc rối to đấy.”

Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy ấm lòng, đưa mắt nhìn Vương Tế Vũ với vẻ đầy cảm kích. Vương Tế Vũ chỉ mỉm cười, rồi sau đó chợt mắng yêu:

“Đệ nhìn tỉ như vậy để làm gì?”

Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ nhìn nàng cười, rồi sau đó cúi đầu nhìn xuống cái bình hồ lô đang cầm trong tay, đậy nắp bình lại, im lặng một lúc, bèn cười nói:

“Tỉ, tỉ yên tâm, đệ tự biết là không thể cho ai trông thấy. Cũng may là có tỉ ở đây, đệ lần này coi như là lời to rồi.”

Vương Tế Vũ mỉm cười và nói:

“Chuyện này tỉ tỉ làm thì có đáng là gì chứ. Hiện nay trong Thanh Vân biệt viện này, những người có gia thế có trợ lực không biết là có biết bao nhiêu người. Đệ cho rằng bọn họ mỗi ngày đều uống loại bích cốc đan ấy sao?”

Vương Tông Cảnh ngơ người một lúc, nhất thời trở nên trầm mặc.

Vương Tế Vũ nhìn hắn và nói:

“Sao vậy, tiểu đệ, nhìn không thấu sao?”

Vương Tông Cảnh lại im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười và điềm đạm nói:

“Không có gì là nhìn không thấu cả.”

Vương Tế Vũ nhìn hắn một lúc, sau đó mới gật đầu và nói:

“Ngày thường mỗi ngày đệ chỉ nên uống một viên dưỡng nguyên đan này, tốt nhất là nên uống trước khi tu luyện, như vậy hiệu quả sẽ rất cao, đồng thời cũng rất có ích trong việc giảm thiểu mệt mỏi sau mỗi lần tu luyện, bổ sung nguyên khí và tinh thần.”

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, sau đó lại hỏi:

“Hiện giờ công pháp thanh phong huyết ấy, mỗi ngày đệ có thể tu luyện bao nhiêu lần?”

Vương Tông Cảnh chần chứ một lúc rồi trả lời:

“Hai lần, trên sách viết vậy mà, và tốt nhất là hai chu thiên một ngày.”

Vương Tế Vũ im lặng vài phút, rồi gật gật đầu và nói:

“Sau khi đệ bắt đầu dùng ‘Dưỡng nguyên đan’, số lần mỗi ngày đệ tu luyện, hãy tăng lên thành ba lần đi.”

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt tỉ tỉ nở một nụ cười nhạt, nhưng thần sắc của nàng rõ ràng là tràn đầy lòng tự tin mà không hề có một chút do dự. Vương Tông Cảnh đương nhiên là không nghi ngờ tỉ tỉ có lòng hại hắn, chỉ là lúc này trong lòng hắn chợt nhớ đến mấy người gọi là thiên tài trong cảnh giới tu hành mà mấy ngày trước Ba Hùng đã từng nói đến, sau đó hắn lại nhìn vào cái hồ lô đựng dưỡng nguyên đan này, nhất thời cảm thấy trong lòng cảm xúc đan xen, khóe miệng cũng cảm thấy có vị đắng chát.

“Đệ hiểu rồi, tỉ à, xin tỉ yên tâm.”

Sau khi hắn hít thở sâu một hơi, bèn ngẩng đầu dậy, nở một nụ cười, gật gật đầu với Vương Tế Vũ.

Ánh mắt Vương Tế Vũ nhìn hắn đầy yêu thương, sau đó đứng dậy và nói:

“Thôi được, không còn sớm nữa, tỉ cũng sắp phải trở lên núi rồi. Mấy ngày nữa, tại địa giới Tẫn Vân châu của Đông Hải sẽ có một môn phái gọi là “Hao Thiên Kiếm Phái” đến thăm viếng Thanh Vân môn, cho nên mấy ngày nay phải có sự chuẩn bị. Thời gian tới có lẽ tỉ sẽ không thể đến thăm đệ được rồi.”

Vương Tông Cảnh cười và nói:

“Không sao ạ, đệ cũng đã lớn như vậy rồi, tỉ tỉ còn gì mà không yên lòng chứ?”

Vương Tế Vũ nhìn hắn một lát, ánh mắt đung đưa, long lanh, tràn đầy tình thương yêu, nàng suy nghĩ một hồi rồi lại nói:

“Trong hồ lô ấy có tổng cộng sáu mươi viên dưỡng nguyên đan, đủ cho đệ dùng trong hai tháng đấy. Đến lúc đó, tỉ ắt sẽ có cách đem đan dược mới đến cho đệ, đệ chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi.”

Vương Tông Cảnh gật đầu và nói:

“Đệ biết rồi.”

Tỉ đệ hai người cùng bước ra cửa phòng, sau đó đi dọc qua dãy hành lang đi ra cửa viện. Vương Tế Vũ đứng tại bậc tam cấp ngăn Vương Tông Cảnh lại và nói:

“Đệ đừng tiễn nữa, tỉ một mình đi ra được rồi. Đúng rồi, nếu như ở trong biệt viện này quá nóng bức khó chịu, mấy ngày nữa sẽ là mùng mười tháng tám, cách nơi đây không xa tại thành Hà Dương mỗi năm một lần có một “lễ tế thần sông”, rất là náo nhiệt, đệ cũng có thể qua đó xem thử.”

Vương Tông Cảnh cười và nói:

“Được ạ, nhưng theo qui định của hội thi Thanh Vân, những đệ tử Thanh Vân bọn đệ không được rời khỏi Thanh Vân biệt viện quá xa.”

Vương Tế Vũ cười và nói:

“Nói cũng phải, nhưng mà lễ tế thần sông ấy quả thật rất là náo nhiệt, đồng thời thành Hà Dương cách Thanh Vân sơn không xa, quanh năm tín phụng tam thanh đạo giáo, các phụ lão trong thành cũng thường xuyên thỉnh mời các vị trưởng lão trong môn đến đấy để chủ trì buổi tế lễ. Cho nên trong Thanh Vân môn, mỗi khi đến ngày này, thường xuyên có rất nhiều đệ tử đến thành Hà Dương trước để xem qua lễ vật. Như qui định của năm trước, những đệ tử tham gia hội thi Thanh Vân, cũng có lẽ được phép đến đó góp vui.”

Vương Tông Cảnh “ừm” một tiếng và nói:

“Thì ra là vậy.”

Vương Tế Vũ mỉm cười và nói:

“Được rồi, không nói nhiều nữa, tỉ đi trước đây.”

Nói xong nàng bèn quay người đi xuống bậc thềm đá, đi về hướng cổng chính của Thanh Vân biệt viện.

Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng hình của nàng, trong lòng chợt rung động và nhớ đến một chuyện, không kiềm được bèn chạy vội lên trước gọi Vương Tế Vũ dừng lại, cười và nói:

“Tỉ, đệ có một việc luôn nghĩ không thông, hôm nay vừa đúng lúc hỏi tỉ luôn.”

Vương Tế Vũ có chút ngạc nhiên, nhìn cậu và nói:

“Sao thế?”

Vương Tông Cảnh nói với giọng nghiêm túc:

“Tỉ, tỉ rõ ràng có thễ cưỡi kiếm bay trở về núi, cho dù tỉ đi đến cổng Thanh Vân biệt viện cũng vẫn là sẽ cưỡi kiếm bay về, mà tại sao lại phải đi đến bên ngoài biệt viện mới có thễ thi triển công pháp, rồi mới cưỡi kiếm bay lên chứ? Sao không thể trực tiếp cưỡi kiếm tại đây chứ?”

Vương Tế Vũ trừng mắt nhìn cậu, nói với vẻ không vui:

“Là việc này sao? Ngốc ạ, bổn môn từ lâu đã có qui định, không cho phép đệ tử bổn môn cưỡi kiếm bay lượn trong phạm vi cách Thanh Vân biệt viện hai mươi trượng. Kì thực nơi cấm bay không chỉ có nơi này, phần lớn những nơi cửa khẩu trọng địa quan trọng của bổn môn, bây giờ cũng đã đưa ra thêm qui định, không cho phép đệ tử Thanh Vân tùy tiện cưỡi kiếm bay đến gần, thông thường đều phải đi bộ. Cái khác thì không nói, hôm đó đệ có trông thấy Hồng Cầu ở trên Vân Hải không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu đáp:

“Nhớ chứ, Hồng Cầu ấy là một trong Thanh Vân lục cảnh, quả thực vô cùng tráng lệ và hùng vĩ.”

Vương Tế Vũ đáp:

“Bên kia của Hồng Cầu chính là Bích Thủy Hàn Đàm, nơi ở của ‘Thủy kì lân’ là linh thú chấn sơn của bổn môn, ngoài ra còn có cả điện Ngọc Thanh cũng nằm ở bên đấy nữa. Tất cả những gì nằm ở bên kia núi đều không cho phép bất kì ai cưỡi kiếm tiếp cận cả.”

Nói đến đây, nàng nhìn qua xung quanh, kề sát Vương Tông Cảnh khẽ giọng nói:

“Đệ đừng cho rằng đó chỉ là những môn quy nói suông mà thôi, nếu quả thật có ai đó phạm quy bay qua đó, chỉ e rằng là tính mạng sẽ khó giữ.”

Vương Tông Cảnh chợt giật mình, theo bản năng ngước đầu lên nhìn lên, trực tiếp trông thấy trên đỉnh đầu là bầu trời xanh mênh mông, trời xanh mây trắng, gió mát thổi đến, ngoài ra thì chẳng còn phát hiện ra gì cả. Vương Tế Vũ đứng bên cạnh vỗ vào đầu hắn một cái, và nói:

“Được rồi, đừng nhìn nữa, Thanh Vân môn vang danh thiên hạ mấy ngàn năm, lưu truyền đến nay, có những nhân vật lợi hại nào hay có những pháp bảo đạo thuật cấm kị lợi hại gì, thì đều không có gì lạ cả. Đệ chỉ cần ghi nhớ những qui tắc này, đừng có khinh suất dấn thân vào nguy hiểm, càng không được xúc phạm môn qui, có biết không?”

Vương Tông Cảnh lại đưa mắt nhìn lên trời, thở một hơi dài, gật đầu và nói:

“Đệ biết rồi.”

Vương Tế Vũ mỉm cười, lúc này mới quay người rời khỏi.

* * *

Nhìn theo hình bóng Vương Tế Vũ cho đến khi nàng đi khuất ở đằng xa, Vương Tông Cảnh mới quay trở về sân viện. Trên đường đi về phòng mình, ánh mắt hắn lướt nhìn qua, trông thấy cửa sổ của phòng chữ thủy không biết đã mở ra từ lúc nào, thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng ấy vẫn như thường ngày, ngồi dựa vào cửa sổ đọc sách, điềm đạm thanh tĩnh.

Nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ngước đầu lên, tiếp đó nở một nụ cười, gật đầu nhẹ với hắn thay cho lời chào hỏi. Vương Tông Cảnh chợt dừng bước, nhìn kĩ thiếu nữ này. Ban đầu khi nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng dung mạo xinh đẹp, tính cách ôn hòa. Nhưng lúc này nhìn kĩ, lại phát hiện ra một vẻ thần bí khó mà miêu tả bằng lời. Trong đầu Vương Tông Cảnh chợt hiện ra những ý nghĩ, miệng cười và hỏi:

“Tô cô nương, thường trông thấy cô ngồi đây đọc sách, chẳng lẽ đều đang xem Thanh phong quyết sao?”

Tô Văn Thanh vội đưa mắt lên nhìn Vương Tông Cảnh, ánh mắt long lanh dao động, nhưng lại mỉm cười và nói:

“Vương công tử nói đùa rồi, cái tôi xem không phải là Thanh phong quyết, chẳng qua là do tiểu nữ đây bình thường rất thích xem sách, cho nên mới sẵn tiện lấy quyển tạp kí của tiền nhân xem qua thôi.”

Vương Tông Cảnh “ừm” một tiếng, sau đo đột nhiên hỏi:

“Không biết Tô cô nương gần đây lúc tu luyện vẫn thuận lợi chứ?”

Tô Văn Thanh nhìn hắn, ánh mắt long lanh, trong vắt như nước, nhưng lại như có vẻ âm thầm đùa cợt, mỉm cười và nói:

“Vẫn tốt, Vương công tử thì sao?”

Vương Tông Cảnh giương mày và nói:

“Ừm, tôi cũng tạm được thôi.”

Tô Văn Thanh mỉm cười, không nói gì, Vương Tông Cảnh cũng không có ý nói chuyện tiếp nên nói:

“Vậy tôi về phòng trước đây.”

Tô Văn Thanh nhè nhẹ khom người và nói:

“Công tử đi thong thả.”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu, quay người đi về phòng của mình. Tô Văn Thanh từ đằng sau nhìn theo hình bóng của hắn, ánh sáng nhè nhẹ dao động lóe lên từ ánh mắt của nàng, cũng không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, nàng điềm đạm cười một cái, thu ánh nhìn về, tiếp tục nhìn xuống quyển sách đang cầm trên tay, tiếp tục lặng lẽ xem sách.

Cũng lúc này, tại một nơi khác của Thanh Vân biệt viện, trong một căn viện vắng vẻ và khá bình thường, bên trong căn phòng chữ hỏa, ánh sáng vẫn yếu ớt âm u như ngày thường, cho dù là giờ đang là ban ngày, tựa hồ như vẫn không thể chiếu rọi vào nơi này.

Phía sâu trong căn phòng, trên chiếc giường gỗ thông bằng phẳng, một hình bóng thon thả đang co rút lại, mặt mũi có chút lờ mờ, chỉ thoáng trông thấy thiếu nữ ấy đang nhắm mắt, hơi thở bình thường nhưng dai dẳng, dường như đang ở trong cõi mộng.

Trong cái nơi thoắt ẩn thoắt hiện, âm u sâu thẳm, một luồng sáng đỏ nhạt như lóe lên ở sau lưng thiếu nữ đang say ngủ. Mặc dù cách một lớp áo nhưng vẫn có thể trông thấy ánh sáng đỏ sau lưng nàng đang chuyển động. Nét mặt nàng trông có chút đau đớn, nhưng cùng lúc, một luồng sáng đậm ngay trước ngực cô gái cũng từ từ sáng rực lên. Đó chính là mảnh ngọc hình rồng dán chặt trên da thịt nàng, trông như đột nhiên sống lại vậy. Nó hút những ánh sáng đỏ rực vào, mắt rồng cũng đỏ lên, âm thầm hút hết những luồng sáng vào bên trong mảnh ngọc. Thần sắc của thiếu nữ cũng từ từ trở nên hòa hoãn, sắc mặt trở lại vẻ bình yên, đồng thời khắp người như bị thấm đẫm một cái gì đó, ẩn hiện lóe lên ánh sáng yếu ớt mờ nhạt, nhưng sau đó nhanh chóng tan biến ra, không nhìn thấy nữa.

Ánh sáng đỏ ẩn hiện ở vùng lưng của thiếu nữ, cứ sau mỗi một hồi là lại thức tỉnh một lần, nhưng mà mỗi lần như vậy đều bị mảnh ngọc hình rồng tiêu trừ. Trong khoảng thời gian này, thiếu nữ vẫn ngủ một cách bình yên, chỉ là đôi lúc nằm mộng, khóe miệng nàng lại nhép nhép vài cái, và nói mê một vài câu gì đó nhưng không thể nghe rõ là gì, cứ như những hạt sương sớm âm thầm rơi xuống, rơi rớt vào trong bóng đêm mênh mông, mà không hề có ai có thể nghe thấy cả.

Giấc mộng này, vẫn lặng lẽ tiếp tục trong bóng đêm âm u và chưa từng thức giấc.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!