Chương 10: Thân hữu

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thân hình cô gái nhẹ nhàng chuyển động, phảng phất như những gợn nước đang nâng cơ thể của nàng lên. Khi thiếu nữ xinh đẹp và thần bí này lướt đi trong nước, những dòng chảy lăn tăn xuất hiện khiến Vương Tông Cảnh biết đó không phải là một ảo giác. Chỉ có điều khi nhìn thấy bóng người duyên dáng kia càng lúc càng xa, trong lòng hắn chợt có cảm giác tiếc nuối. Hắn liền đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng ngay lúc này đột nhiên cảm thấy khó thở, ngay cả đầu óc cũng trở nên choáng váng, xem ra không thể nín thở lâu hơn được nữa.

Tuy thể chất của hắn khác hẳn người thường nhưng chung quy vẫn không phải là thần tiên, cũng không chính thức tu luyện đạo thuật, vì vậy dù có thể nín thở lâu hơn một chút nhưng chắc chắn không thể ở mãi dưới nước. Không còn cách nào khác, Vương Tông Cảnh gắng sức đạp một cái, cơ thể nhanh chóng nổi lên trên mặt nước, nhưng trong suốt quá trình này ánh mắt của hắn vẫn lặng lẽ dõi theo cô gái đang bơi sâu vào bên trong hồ nước.

Dưới ánh trăng, bóng dáng kia tựa như tiên tử, uyển chuyển rẽ nước mà đi.

[Kinh hồng:
– Kinh hồng đích hồng nhạn: hình dung dáng điệu uyển chuyển của mĩ nhân. Hồng, tức hồng nhạn, còn gọi là chim nhạn.
– “Phiên như kinh hồng, uyển như du long” (Lạc Thần phú – Tào Thực): miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần, về sau mọi người dùng “Kinh hồng” để hình dung dáng người mềm mại như chim nhạn của phụ nữ.
…]​

Tiếng “ào” vang lên, một cơ thể cường tráng trồi lên trên mặt nước, hắn há miệng hít lấy hít để không khí rồi vội vàng lặn xuống hồ nước một lần nữa.

Mặt hồ gợn sóng, ánh trăng say lòng người, song lúc này Vương Tông Cảnh không hề để ý đến cảnh vật huyền ảo và mê người này, trong tâm trí hắn chỉ có duy nhất một việc là nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng kia. Nhưng chỉ một khoảnh khắc trì hoãn mà cô gái thần bí kia đã biến mất ở sâu bên trong hồ nước, không để lại dấu vết gì.

Ánh trăng lặng lẽ, gợn nước lăn tăn, Vương Tông Cảnh đứng thẫn thờ giữa cát trắng và cỏ xanh, dường như nghe thấy những âm thanh khẽ vang lên của làn nước ở một nơi xa thẳm nào đó, hắn chợt cảm thấy như vừa đánh mất điều gì vô cùng quý giá.

***​

Khi rời khỏi mặt nước và đi đến bên cạnh bờ hồ, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy vầng trăng đã lơ lửng trên cao, màn đêm đã buông xuống rồi. Những giọt nước từ trên tóc mai chảy xuống, lăn dài trên cơ thể cường tráng của hắn rồi rơi xuống. Hắn khẽ cau mày, nhặt quần áo bị quăng sang một bên lên, trầm mặc một chút rồi đi về phía Ô Thạch sơn.

Trong bóng đêm tịch mịch, những cơn gió đêm lạnh dần, dường như hắn cũng cảm thấy rùng mình một chút nên nhanh chóng đi lên đỉnh núi. Có điều khi vừa đặt chân lên đỉnh ngọn Ô Thạch sơn, đôi mắt hắn đột nhiên nhíu lại, hắn nhìn thấy bóng một nam tử đang đứng phía trước ngôi miếu nhỏ kia, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Chính là Lâm Kinh Vũ.

Trong lòng hắn dâng lên niềm vui sướng, không nhịn được vội vàng bước đến, cất tiếng gọi:

“Tiền bối.”

Lâm Kinh Vũ quay đầu lại nhìn, khẽ giật mình rồi ngạc nhiên nói: “Là cậu à? Đã muộn rồi sao cậu còn đến đây?”

Vương Tông Cảnh thấy Lâm Kinh Vũ khoanh tay đứng đó, tà áo bay phấp phới, trên người toát ra vẻ tiêu sái không nói nên lời, thanh kiếm tiên xanh biếc lấp lánh u quang giắt sau lưng lại càng thu hút hắn. Một cảm giác xúc động dâng lên trong lòng, hắn chạy về phía trước, đứng ở trước mặt Lâm Kinh Vũ cung kính khom lưng hành lễ, sau đó lớn tiếng nói:

“Tiền bối, xin người thu nhận cháu làm đồ đệ được không, cháu muốn đi theo người tu luyện đạo thuật!”

Lâm Kinh Vũ nhìn Vương Tông Cảnh, trong mắt không hề có vẻ ngạc nhiên gì, vẻ mặt mang chút ý cười thờ ơ, cũng không trả lời lời thỉnh cầu của hắn mà đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó mỉm cười nói:

“Sao lại đột nhiên chạy đến nói với ta việc này?”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ đang mỉm cười ôn hòa, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, lập tức không dấu diếm nói hết những chuyện xảy ra vào ban ngày, sau đó trầm mặc một lát rồi nói:

“Tiền bối, cháu thật tâm hướng đạo, xin người thu cháu làm đồ đệ đi.”

Nói xong hắn liền quỳ xuống trước Lâm Kinh Vũ. Ban ngày ở Vương gia có rất nhiều người có uy áp không hề dưới Vương Thụy Vũ, song hắn không hề có ý quỳ xuống, không ngờ lúc này lại cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Nhưng Lâm Kinh Vũ đã nhanh chóng kéo hắn lại. Lâm Kinh Vũ một tay nâng nhìn như tùy tiện, nhưng một kẻ có sức mạnh kinh người như Vương Tông Cảnh lại cảm thấy giống một ngọn núi sừng sững bất động. Trong lòng hắn kinh hãi nhưng ánh mắt lập tức trở nên nóng như lửa, mong muốn bái sư càng thêm mãnh liệt.

Lâm Kinh Vũ nâng hắn dậy, trầm mặc một lát rồi khẽ lắc đầu: “Ta không có ý định thu đồ đệ, hơn nữa…”, hắn nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh rồi nói tiếp: “Bản thân Long Hồ vương gia cũng là một tu chân thế gia, phù lục, thuật pháp gia truyền ở Tu Chân giới cũng được coi là một phái riêng, có rất nhiều chỗ độc đáo. Cậu xuất thân là đích tôn dòng chính của Vương gia, muốn tu chân hà tất gì phải bỏ gần tìm xa?”

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, không hề có chút do dự nói:

“Cháu từng được thấy Thanh Vân đạo pháp của ngài, còn thấy cả thần thông của Thương Tùng đạo nhân kia, cháu muốn học thứ tốt nhất!”

Mấy chữ cuối cùng quả thật là nói như đinh đóng cột, không chút lung lay, nếu lúc này Vương Thụy Vũ đứng đây, chỉ e sắc mặt cũng trở nên đen như đáy nồi. Song Lâm Kinh Vũ lại mỉm cười, nụ cười đó rất ôn hòa nhưng mà vẻ ngạo nghễ ẩn hiện trên mặt lại không cho thấy chút khiêm tốn nào, cái vẻ cực kỳ tự tin bễ nghễ thế gian đó chỉ thiếu đi cùng thêm một câu nói “Không sai, ngươi nói rất đúng.”

Nhưng Lâm Kinh Vũ không hề giống những cao nhân được nhắc đến trong các câu chuyện xưa, lập tức thu nhận người thành tâm hướng đạo như Vương Tông Cảnh làm môn hạ mà chỉ thản nhiên nói:

“Tính ta vốn lười nhác, không hề có ý định thu đồ đệ, cậu không cần phải nói nữa.”

Vương Tông Cảnh cảm thấy thất vọng trong lòng, trên mặt cũng tỏ ra tiếc nuối. Mặc dù hắn có rất nhiều người thân trong Vương gia, song gia tộc quá lớn, năm xưa sau khi cha mẹ mất sớm, ngoại trừ tỷ tỷ là Vương Tế Vũ, những người khác cũng không thân thiết với hắn lắm. Lần này lại trở về sau ba năm xa cách khiến hắn cảm thấy lạ lẫm như cách một bức tường. Hắn cũng từng xin Minh Dương đạo nhân ở Vương gia bảo gửi lời đến Vương Tế Vũ đang tu đạo trên Thanh Vân sơn, Minh Dương đạo nhân đã bằng lòng nhưng cũng nói thẳng với hắn, thứ nhất là Thanh Vân sơn cách Long Hồ ở U Châu quá xa, tin tức qua lại cũng phải mất một đoạn thời gian; thứ hai là Thanh Vân môn có những môn quy hạn chế đệ tử, nếu Vương Tế Vũ tu hành chưa thành thì không thể tùy ý hạ sơn.

Bởi vậy ngoài việc thành tâm ngưỡng mộ đạo pháp của Thanh Vân, thật ra ý định muốn bái làm môn hạ Thanh Vân môn của Vương Tông Cảnh cũng có vài phần hy vọng mình có thể rời khỏi Vương gia để đến Thanh Vân, có cơ hội tìm gặp tỷ tỷ – người thân cuối cùng của hắn trên đời.

Chỉ có điều nghe xong lời của Lâm Kinh Vũ có ý từ chối khéo, Vương Tông Cảnh liền lặng lẽ đứng dậy, không nói lời nào. Lâm Kinh Vũ nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng vẫn lãnh đạm, cũng không nói gì thêm. Đứng yên tại chỗ tự đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, sau đó Vương Tông Cảnh cũng không có những hành động níu kéo van xin, hắn lặng lẽ thi lễ với Lâm Kinh Vũ rồi rời khỏi đó trong chớp mắt.

Sau khi đi được khoảng năm sáu mươi bước, hắn chợt nghe thấy giọng nói hờ hững của Lâm Kinh Vũ từ sau vọng đến:

“Tuy ta không thu đồ đệ, nhưng nếu cậu quyết tâm bái nhập làm môn hạ của Thanh Vân môn cũng không phải đã hết cách.

Cả người Vương Tông Cảnh run lên, hắn vội vàng xoay người, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhìn Lâm Kinh Vũ hỏi:

“Tiền bối nói thật sao?”

Lâm Kinh Vũ mỉm cười đáp:

“Đại chưởng giáo của bản môn là Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân. Từ khi ông ta chấp chưởng Thanh Vân liền thay đổi rất nhiều môn quy tổ truyền, có thể được xem là một nhân vật cực kỳ quyết đoán. Một trong những môn quy được thay đổi chính là cứ năm năm Thanh Vân môn lại mở cửa thu nhận một nhóm thiếu niên anh tài trong thiên hạ, tuyển chọn những người ưu tú để dạy dỗ, chỉ có điều…” Nói đến đây, Lâm Kinh Vũ đột nhiên nhíu mày, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chỉ có điều những môn quy trong đó rất nghiêm khắc, sự cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt, cậu có…”

“Cháu bằng lòng.” Không đợi hắn nói hết câu, Vương Tông Cảnh đã lớn giọng đáp.

Lâm Kinh Vũ mỉm cười lắc đầu: “Chi tiết về chuyện này, cậu hãy trở về Vương gia tìm Minh Dương để hỏi cho cẩn thận.”

Vương Tông Cảnh gật đầu lia lịa, lập tức nói lời cảm tạ rồi rời khỏi đó. Nhìn bóng dáng tên thiếu niên kia khuất dần, ý cười nhàn nhạt trên mặt Lâm Kinh Vũ dần biến mất. Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy vầng trăng sáng ngời kia vẫn treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh trăng tỏa sáng muôn nơi.

Không biết vì sao y lại cảm thấy bộ dáng vừa rồi của tên thiếu niên kia dường như có chút quen thuộc. Y chăm chú nhìn ánh trăng trong vắt kia rồi thầm thở dài một hơi. Chẳng biết năm xưa khi mình lần đầu lên Thanh Vân, cảm giác của Thương Tùng lúc nhìn mình liệu có giống với cảm giác của mình hôm nay không?

Lúc Vương Tông Cảnh trở về thì đêm đã khuya, có điều dọc đường rất bình yên, không hề gặp phải một con yêu thú nào, nhưng khi đến dưới chân Long Hồ thành thì cổng thành đã đóng tự bao giờ.

Có gọi thì cổng thành cũng chẳng dễ mở ra, Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không đập cửa thành. Hắn đi tìm một cây cổ thụ khổng lồ ở ngoài cổng thành, chậm rãi trèo lên trên rồi ngồi ở một nhánh nhỏ, lưng dựa vào thân cây đánh một giấc cho hết đêm, kiểu ngủ này là chuyện bình thường trong rừng rậm ngày trước, hắn đã quen với việc này từ lâu rồi.

Đêm trôi qua, những tia sáng bình minh từ từ chiếu sáng đỉnh Long Hồ thành, vệ sĩ giữ thành vừa mở cổng ra liền nhìn thấy một bóng người cao lớn chạy đến lập tức giật mình kinh hãi. Nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo của người đến thì hắn cũng không ngăn cản. Sau khi vào thành, Vương Tông Cảnh cũng chẳng đi đâu, về thẳng Vương gia.

Lúc này trời vẫn còn sớm, đại đa số mọi người vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, bất quá một vài đám hạ nhân chuyên gác cửa, đi chợ đương đã rời khỏi giường. Vương Tông Cảnh từ cửa lớn đi thẳng vào trong, gia đinh gác cửa không hề ngăn cản nhưng ánh mắt nhìn hắn hoàn toàn khác hẳn hôm qua lúc tiễn hắn ra khỏi cửa. Chắc là chuyện hôm qua giờ đã truyền khắp Vương gia rồi?

Nhưng Vương Tông Cảnh cũng chẳng quan tâm đến điều này, cũng không ra vẻ hoàn toàn tỉnh ngộ chạy đến trước cửa phòng Vương Thụy Vũ quỳ gối nhận tội, hắn lập tức đi thẳng về tiểu viện mà mình ở. Vừa đi qua cửa thùy hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu), Vương Tông Cảnh chợt giật mình, chỉ thấy dưới gốc cây ngô đồng trong sân, tên mập Nam Sơn đang ngồi trên cỏ, lưng dựa vào thân cây, đầu gục xuống ngực, hơi thở đều đều, dường như đang ngồi đó mà ngủ.

Vương Tông Cảnh từ từ đi đến gần, nhìn Nam Sơn với vẻ mặt phức tạp, vừa định đưa tay kêu hắn dậy thì lại dừng lại, quan sát khuôn mặt béo trắng đó một lát rồi khẽ thở dài. Hắn lập tức xoay người trở về phòng, đi đến bên giường ôm lấy tấm chăn, định bụng mang ra ngoài đắp cho Nam Sơn.

Đúng lúc này, một tràng bước chân đột nhiên vang lên từ ngoài cổng vọng vào sân, tiếp đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nam Thạch Hầu cất lên bên cạnh gốc ngô đồng, khẽ gọi hai lần:

“Tiểu Sơn, Tiểu Sơn?”

Đang say ngủ, Nam Sơn liền giật mình tỉnh dậy, bộ dạng dường như vẫn còn đang ngái ngủ, sau một lúc lâu mới tỉnh hẳn, hắn ngạc nhiên hỏi:

“Cha, sao cha lại tới đây?”

Vương Tông Cảnh đứng ở trong nhà liền quay đầu lại, vừa vặn nhìn đúng qua khe cửa thấy được hai cha con Nam gia đang đứng dưới gốc ngô đồng. Nam Thạch Hầu quan sát Nam Sơn từ trên xuống dưới một lượt, thở dài hỏi:

“Con ở đây đợi Cảnh thiếu gia nguyên cả đêm à?”

Nam Sơn xoa xoa mắt rồi nhìn về phía sắc trời chói chang ở phương xa, gật gật đầu.

Ở trong nhà, Vương Tông Cảnh lại khẽ lắc đầu, trong lòng có chút cảm động. Hắn đang định đi ra nói chuyện với cha con bọn họ, chưa bàn đến tình nghĩa của Nam Sơn đối với hắn, chỉ riêng việc xảy ra trong đại đường hôm qua, Nam Thạch Hầu cũng đã tìm nhiều cách bảo vệ cho hắn, món ân tình này đương nhiên hắn sẽ ghi nhớ. Có điều vừa mới bước nửa bước thì Vương Tông Cảnh mới phát hiện trên tay mình vẫn còn ôm đống chăn, bây giờ hiển nhiên là không cần dùng tới nữa. Hắn lắc đầu cười cười rồi quay người đi tới bên giường vứt lại, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

“Hôm nay gia chủ sẽ gọi con đến hỏi về chuyện Cảnh thiếu gia đánh nhau với Đức thiếu gia hôm qua, con biết chưa?”

Đột nhiên tiếng Nam Thạch Hầu từ giữa đình viện vọng tới, Vương Tông Cảnh chậm bước một chút, sau đó dừng người lại.

Nam Sơn gật đầu đáp: “Con biết rồi.”

Nam Thạch Hầu nhìn con trai, mặt không tỏ vẻ gì, lãnh đạm nói: “Nên nói như thế nào, con đã suy nghĩ chưa?”

Nam Sơn lại gật đầu đáp:

“Biết ạ, con nhất định sẽ nói rõ sự tình đã xảy ra với gia chủ. Hôm qua quả thật là Đức thiếu gia đánh con, Cảnh thiếu gia thấy không hợp mắt nên mới ra tay cứu. Sau đó hai người bọn họ mới đánh nhau, nhưng Đức thiếu gia là người động thủ trước, về sau còn rút Liệt hỏa phù ra nên Cảnh thiếu gia mới ra tay hơi nặng.”

Vương Tông Cảnh mấp máy môi, trên mặt lộ ra ý cười, cho dù người khác như thế nào, tiểu mập mạp này vẫn luôn là bằng hữu của mình.

Trong viện, Nam Thạch Hầu trầm mặc đứng yên tại chỗ không nói, sắc mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ hờ hững nhìn Nam Sơn. Dần dần, khuôn mặt béo ú của Nam Sơn phát sinh biến hóa, ban đầu là từ kiên định chuyển thành kinh ngạc, rồi tới nghi hoặc cuối cùng là ngạc nhiên. Vương Tông Cảnh nhìn thấy toàn bộ thay đổi trên khuôn mặt hắn, trong lòng thoáng cảm giác thấy có chút chẳng lành.

“Cha, cha sao vậy?” Tên béo cười gượng, tiếng cười nghe có vẻ hơi ngắc ngứ, sau đó thấp giọng hỏi.

Nam Thạch Hầu vẫn trầm mặc như cũ, qua một lúc sau ông ta mới nói khẽ:

“Đêm qua, trừ con thì những người khác đều đã bị gia chủ gọi tới hỏi, bọn chúng nói hoàn toàn ngược lại với những lời con vừa kể.”

Ở trong phòng, Vương Tông Cảnh nhíu mày lại, chầm chậm nắm chặt quyền, còn dưới gốc ngô đồng bên ngoài, lớp thịt trên mặt Nam Sơn cũng giật giật, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch. Nhưng không hiểu sao, lúc này dường như hắn đang nhìn ngược lại cha mình, nhìn chằm chằm vào Nam Thạch Hầu, môi hắn mấp máy mấy lần mới nghẹn giọng hỏi một cách chua chát:

“Cha, cha nói với con điều đó là có ý gì?”

Nam Thạch Hầu thâm thúy nhìn đứa con trước mặt – đứa con trai duy nhất của đời ông, trong mắt lộ ra vài phần thương yêu được giấu kỹ. Một lúc lâu sau ông hít sâu một hơi rồi đột nhiên nói một câu dường như chẳng liên quan:

“Tiểu Sơn, thực ra từ trước đến giờ con đều rất thông minh.”

Nam Sơn im lặng không nói, chỉ sững sờ nhìn cha mình.

“Từ lúc còn nhỏ, đặc biệt trong ba năm mà Cảnh thiếu gia mất tích, con đã phải trải qua những ngày không tốt trong Vương gia, thường xuyên bị người ta bắt nạt, nhưng trước giờ con đều tự mình chịu đựng, không lần nào nói cho cha biết.” Nam Thạch Hầu nhìn hắn, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ nhưng ngữ điệu đã xen lẫn một chút phiền muộn, ông nói tiếp: “Cha biết con sợ cha khó xử. Cha cũng biết rằng con hiểu được hoàn cảnh của hai cha con chúng ta, cho nên việc gì cũng ráng nhẫn nhịn.”

Nam Sơn hiển nhiên không ngờ rằng cha mình đột nhiên lại nói tới chuyện này, nhất thời ngơ ngác lúng túng, định nói lại thôi, mãi sau cùng mới kêu lên một tiếng: “Cha.”

“Khi cha lớn bằng con, tuyệt đối không có được công phu nhẫn nại này như con.” Nam Thạch Hầu hờ hững nói, “Cũng có lúc cha nghĩ, cứ để một đứa bé như con chịu khổ như vậy, rốt cục đối với con sẽ là tốt hay không tốt? Làm một người cha mà lại để con mình phải chịu khổ như vậy, ta có xứng không?”

“Cha, đừng nói nữa, con không sao cả.” Không biết vì sao giọng nói của tiểu mập mạp Nam Sơn đột nhiên nghẹn ngào, khẽ nấc lên một tiếng.

Nam Thạch Hầu khẽ thở dài, nhắm mắt lắc đầu, dường như cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng ngay sau khi thở dài một cái, ông ta lại mở to hai mắt, ánh mắt trở nên sắc bén:

“Tiểu Sơn, hôm nay khi đi gặp gia chủ, con hãy nói khác đi.”

Vương Tông Cảnh đột nhiên đờ người ra, mà bên ngoài, Nam Sơn cũng run bắn người, vẻ mặt tỏ ra buồn bã, chầm chậm cúi đầu đáp:

“Nhưng vì con mà Cảnh thiếu gia mới xuất thủ…”

“Cha biết, cha cũng chẳng dễ chịu gì, bởi vậy hôm qua con có thấy cha trong đại đường vẫn luôn cố gắng bảo vệ Cảnh thiếu gia không? Nhưng mà tình thế hôm nay đã thay đổi rồi, Thập lục gia đã coi chuyện này là một nỗi nhục lớn. Hắn cũng cho rằng gia chủ mượn chuyện này để cố ý mỉa mai hắn, áp chế thế lực của tứ phòng, cho nên hôm qua hắn đã lôi kéo nhị phòng và tam phòng của Vương gia, định bụng hôm nay lúc bàn bạc chuyện sẽ gây khó dễ, nhất định phải trừng trị Cảnh thiếu gia.”

Nam Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhất thời không nói lên lời.

Nam Thạc Hầu khẽ thở dài:

“Trước mắt chuyện này đã liên quan tới việc tranh quyền đoạt lợi của nội bộ Vương gia. Tuy gia chủ đã xây dựng được một thế lực không nhỏ nhưng mấy năm nay đã áp chế các phòng khác, kẻ dưới đã sớm bất mãn, tam phòng và tứ phòng không cần phải nói, ngay cả nhị phòng cũng bị chết mất một số người trong hai năm vừa rồi khiến thế lực giảm mạnh. Đã có kẻ phao tin đồn rằng vì ban đầu thực lực nhị phòng quá mạnh, uy hiếp tới chi trưởng nên gia chủ mới mượn tay người ngoài làm suy yếu đi các mối đe dọa.”

Vẻ mặt ông ta vẫn thản nhiên, dường như đã quen với những chuyện đấu đá nội bộ kịch liệt này, chỉ nhìn con trai mình rồi nói:

“Tranh chấp nội bộ của Vương gia ngày càng căng thẳng. Gia chủ đã lớn tuổi, cũng đang tìm kiếm kẻ kế vị thế hệ tiếp theo. Người trẻ tuổi mà có hùng tài chỉ có một mình Vương Thụy Chinh mà thôi. Tỷ tỷ của Cảnh thiếu gia Vương Tế Vũ tuy thiên phú hơn người nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, hơn nữa muốn ngồi lên cái ghế gia chủ cũng không thể chỉ dựa vào tư chất tu đạo, quyền mưu tâm thuật thiếu một thứ cũng không được.”

Ông ta hít sâu một hơi, chăm chú nhìn con trai rồi nói tiếp:

“Theo những gì ta quan sát được, tuy địa vị của gia chủ trước mắt vẫn còn vững chắc, nhưng về lâu dài, vị trí gia chủ của Vương gia cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay của Thập lục gia.” Ông lắc đầu, trầm giọng, nhìn Nam Sơn: “Con không được rước họa vào thân.”

Sắc mặt Nam Sơn trắng nhợt, không biết có phải là do đêm qua thiếu ngủ hay không mà trong mắt vằn lên những tia máu, trên mặt ngoài sự kích động còn ẩn chứa một chút thê lương. Hắn nghiến răng đến run cả người, miệng há ra lại thôi, bất kể thế nào cũng không nói ra được lời đáp ứng.

Nam Thạch Hầu hơi lo lắng nhìn con trai, ánh mắt vô tình liếc qua về phía gian phòng kia, trầm mặc giây lát rồi khẽ nói:

“Tiểu Sơn, ta biết Cảnh thiếu gia là bằng hữu tốt nhất của con từ bé tới lớn. Ba năm trước khi cậu ta mất tích, trừ tỷ tỷ của hắn thì cả Vương gia cũng chỉ có một mình con lén khóc vì hắn.”

Ở phía sau rèm cửa, thân hình Vương Tông Cảnh khẽ run lên.

“Nhưng ngoài Cảnh thiếu gia ra, con còn có cha, còn có mẹ, còn có Nam gia chúng ta. Cảnh thiếu gia bất kể thế nào cũng là họ Vương, cho dù bọn họ trách phạt hắn chắc cũng sẽ không nào quá mức, nhưng cha con Nam gia ta nếu chọc vào vị gia chủ tương lai của Vương gia thì phải làm sao?”

“Con từ nhỏ đã biết nhẫn nhịn chịu sự bắt nạt, là vì cái gì? Chẳng phải là vì để cho cả nhà chúng ta sống yên ổn trong Vương gia này hay sao?”

“Đúng vậy, ta cũng từng nghĩ, nếu phải trải qua những ngày để con cái phải chịu uất ức, chi bằng chúng ta rời Vương gia ra ngoài tự lập môn hộ. Nhưng thiên hạ rộng lớn mà thói đời thì gian hiểm, năm xưa khi chưa được gia chủ đề bạt, ta và mẹ con đã phải trải qua những ngày tháng lưu lạc khốn khổ không thể tả được. Sự khổ sở ấy khiến cho người ta không dám nhớ lại, cha làm sao có thể tùy tiện đạp cửa đi ra, để mẹ con phải chịu khổ lần nữa…”

“Ta…”

“Cha!” Đột nhiên, tiếng hét kèm theo tiếng khóc cắt ngang lời Nam Thạch Hầu, Nam Sơn mặt đầy nước mắt, bờ môi run rẩy nhưng vẫn nghiến răng cố không để mình khóc ra tiếng, sau đó hắn nắm chặt tay cùi gằm mặt, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Con hiểu rồi!”

Nhìn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt béo ú, nhìn khuôn mặt trắng nhợt đó của con trai, trong mắt Nam Thạch Hầu thoáng hiện ra vẻ buồn bã, ông ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai Nam Sơn, sau đó đi khỏi trang viện.

Gió nhẹ khe khẽ thổi, lá cây ngô đồng lắc lư phát ra những tiếng xào xạc càng làm tăng sự tịch mịch bên trong tiểu viện.

Tiểu Sơn mập đứng đó rất lâu, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, dường như đã hồn bay phách lạc, mãi sau mới ngơ ngẩn xoay người từ từ đi ra ngoài. Lúc đi qua thùy hoa môn thậm chí còn bị vấp vào bậc cửa ngã xoài trên mặt đất, lúc này hắn mới như giật mình, mơ màng bò dậy rồi bước từng bước rời khỏi đó.

Gió thổi tới mang theo hơi lạnh của buổi sáng tinh mơ mùa xuân, trong gió lạnh dường như có lẫn một tiếng thở dài.

Minh Dương đạo nhân cùng mấy vị sư đệ của Thanh Vân Môn cư trú trong Vương gia, ngày thường địa vị của họ rất được tôn sùng, Vương gia đặc biệt sắp xếp cho họ một căn trạch viện lớn riêng biệt, rất thanh tĩnh để phục vụ việc ăn ở và tu hành. Những năm gần đây, Thanh Vân Môn trợ giúp cho Long Hồ Vương gia rất nhiều, vì vậy ngoài việc hàng năm cung phụng cho Thanh Vân Sơn, Vương gia cũng cực kỳ tôn trọng những người của Thanh Vân như Minh Dương đạo nhân…

Trạch viện mà người của Thanh Vân cư trú nằm ở một phía khác của Vương gia, vì người tu đạo ưa thanh tĩnh chứ không thích ồn ào nên nơi này cách đường phố khá xa. Thường ngày, Minh Dương đạo nhân và môn nhân của Thanh Vân cũng không chú trọng lắm về chuyện ăn mặc hưởng thụ, ngay cả mấy hạ nhân mà Vương gia phái tới để hầu hạ cũng khéo léo từ chối. Bởi vậy khi Vương Tông Cảnh thừa dịp sớm tinh mơ để đi đến nơi này thì không gặp một hạ nhân nào ở gần đó. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cửa viện mở toang, đập vào mắt là những khóm trúc, bãi cỏ xanh biếc trong sân. Trong sự thanh bình và trang nhã ấy, một người mặc đạo bào đang đứng nhắm mắt dưới cây trúc trong viện, hít sâu thở nhẹ, đó là Minh Dương đạo nhân đang luyện tập thổ nạp.

Vương Tông Cảnh đứng ở cửa viện, nhất thời hơi do dự không biết có nên đi vào không, nhưng chỉ trong khoảnh khắc trì hoãn này, Minh Dương đạo nhân ở bên kia cũng đã phát hiện ra, ông ta ngoái đầu lại nhìn, trên mặt nở nụ cười, nói:

“Thì ra là Cảnh thiếu gia, xin mời vào đây.”

Vương Tông Cảnh gật đầu rồi đi đến. Trạch viện ở đây lớn gấp mấy lần so với chỗ hắn ở, ngay cả cái sân thôi cũng thấy được phải tốn không ít công phu, có thể thấy Long Hồ Vương gia vô cùng coi trọng những người của Thanh Vân Môn. Nhưng Minh Dương đạo nhân cũng không hề kiêu ngạo, sắc mặt ôn hòa, vừa thấy Vương tông cảnh tới liền thăm hỏi, sau đó hỏi hắn tới đây có việc gì.

Vương Tông Cảnh cũng không hề chần chờ, lập tức đem chuyện mình lên Ô Thạch sơn bái kiến Lâm Kinh Vũ kể hết ra, sau cùng nói Lâm Kinh Vũ bảo hắn về hỏi Minh Dương biện pháp để bái nhập vào làm đệ tử Thanh Vân. Minh Dương đạo nhận nghe nói liền ngẩn ra, quan sát Vương Tông Cảnh một lần nữa, trầm ngâm giây lát rồi lại mỉm cười nói:

“Thì ra cậu muốn hỏi chuyện này, cũng không có gì, cậu hãy nghe ta nói kỹ một lần.”

Vương Tông Cảnh vội vàng tạ ơn rồi đứng yên lắng nghe những lời Minh Dương đạo nhân nói một cách cẩn thận.

Thanh Vân Môn chính là một đại phái ngàn năm, là hào môn cự phách trong đám môn phiệt tu chân chính đạo tại Trung thổ Cửu châu, danh tiếng đương nhiên là thiên hạ đều biết. Trong việc thu nhận đồ đệ, trước đây đều là do những tiền bối sư trưởng của thất mạch trên Thanh Vân trong lúc hành tẩu thiên hạ, nếu phát hiện kẻ lương tài mĩ chất liền đem về dạy dỗ thu làm môn hạ. Có điều năm xưa sau khi đương kim chưởng giáo Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân tiếp chưởng Thanh Vân cũng đúng là lúc liên tiếp xảy ra mấy đại kiếp nạn với Ma giáo và yêu thú, thiên hạ đại loạn. Tuy rằng vào thời điểm cuối cùng Thanh Vân Môn ra sức xoay chuyển tình thế, song cũng nguyên khí đại thương, tinh anh tử thương vô cùng thảm liệt, tựa hồ sẽ phải trầm luân như mấy đại phái khác.

Nhưng vị Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân kia quả thật là nhân tài kiệt xuất một thời, bụng chứa hùng tài, tâm ôm vỹ lược, sau khi rút kinh nghiệm xương máu liền kiên quyết thay đổi các môn quy tổ truyền của Thanh Vân Môn, hơn mười năm qua không ngừng thay đổi một cách quyết đoán trên nhiều phương diện, gần như khiến Thanh Vân Môn phát sinh biến hóa long trời lở đất. Chuyện khác không nói, quan trọng nhất chính là việc Tiêu Dật Tài mạnh mẽ bỏ qua ý kiến của số đông, đem thất mạch riêng lẻ tổ truyền từ xưa tới nay của Thanh Vân hợp lại thành một. Chỉ riêng chuyện này cũng đã dấy lên bao sóng gió động trời ở Thanh Vân Môn năm đó, trong đó còn có vô số xích mích tranh chấp. Điều này cũng chẳng cần phải kể nhiều, chỉ có điều sau cùng vẫn được thay đổi theo ý của Tiêu chân nhân, Thanh Vân Môn bây giờ đã là một khối thống nhất từ trên xuống dưới, từ một đạo phái vốn khá phân tán đã trở thành môn phái mạnh mẽ hơn cả ngày xưa.

Nói đến đây, thật ra kiệt tác này của Tiêu chân nhân cũng có vài phần là do mấy trường đại loạn kia ban tặng. Những nguyên lão trưởng bối cao thủ của Thanh Vân Môn gần như đều đã ngã xuống trong mấy trường đại kiếp nạn. Sau khi kiếp loạn trôi qua, thế hệ trẻ tuổi của Thanh Vân lớp lớp nổi lên, lúc đó Tiêu Dật Tài mới có thể liên kết dọc ngang, tận tình thuyết phục, liên tiếp dùng quyền mưu tâm thuật, giảng rõ thiệt hơn, hứa hẹn lợi ích mới lấy được sự đồng ý của thủ tọa mấy nhánh có thực lực mạnh mẽ, cuối cùng cũng áp chế toàn bộ những phản đối trong môn phái, tạo ra cuộc cải biến lớn lao này. Từ đó trở đi, tình hình của Thanh Vân Môn hoàn toàn thay đổi. Tiêu chân nhân có đại tài, hơn nữa trong các thế hệ truyền nhân của Thanh Vân thực sự cũng có một vài anh tài kiệt xuất, thiên phú siêu tuyệt, cứ như vậy sau mấy chục năm, Thanh Vân Môn như được dục hỏa trùng sinh, thế lực một lần nữa lớn mạnh, tuy không dám nói là một mình dẫn đầu, ngạo thị thiên hạ, nhưng so với rất nhiều hào môn đại phái mới quật khởi cũng không hề thua kém chút nào.

Đương nhiên là Minh Dương đạo nhân sẽ chẳng nói chi tiết về một số chuyện ẩn bí trong môn phái cho một thiếu niên như Vương Tông Cảnh nghe, chỉ nói qua loa một số quy củ trong phái, trọng điểm vẫn là nói tới “Thanh Vân thí”. Cái gọi là Thanh Vân thí cũng là một sự kiện được sinh ra trong lúc Thanh Vân thay đổi năm xưa, tức là cứ mỗi năm năm, Thanh Vân Môn sẽ mở rộng cửa thu nhận các thiếu niên anh tài. Chỉ cần là người có tư chất thiên phú cùng lai lịch trong sạch đều có thể đến tham gia. Sau khi sư trưởng của Thanh Vân Môn sơ thẩm sẽ tạm thu vào chân núi, truyền cho một số pháp thuật cơ sở, cứ như vậy sau một năm sẽ tiến hành một cuộc sát hạch nghiêm khắc, cũng chính là Thanh Vân thí nổi tiếng thiên hạ hiện giờ, từ đó chọn ra một ít đệ tử ưu tú chính thức thu làm đệ tử Thanh Vân Môn.

Vương Tông Cảnh nghe đến say mê, không nhịn được đành hỏi:

“Xin hỏi đạo trưởng, sau khi Thanh Vân thí kết thúc thì có bao nhiêu đệ tử có thể được thu làm môn hạ Thanh Vân môn?”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười, nhìn hắn đầy thâm ý rồi đáp:

“Hội thi năm năm trước ước chừng có khoảng năm trăm người bái nhập sơn môn, một năm sau tại Thanh Vân thí, chính thức thu vào làm môn hạ có bốn mươi người.”

“Hí…”

Vương Tông Cảnh hít vào một ngụm lương khí. Thanh Vân thí này thật là khắc nghiệt vượt xa tưởng tượng xấu nhất của hắn, tính lại số người được thu nhận còn chưa tới một phần mười, xem ra ngưỡng cửa của Thanh Vân Môn kia quả nhiên là của hào môn cự phách đứng đầu thiên hạ, quả thật là khó như lên trời.

Minh Dương đạo nhân tiếp tục nói:

“Người đời thường nói thầy giỏi khó cầu, nhưng những người tu đạo như chúng ta muốn tìm được một đệ tử có tư chất thiên phú xuất chúng mới cũng vô cùng gian nan. Phương pháp sư trưởng vân du thiên hạ năm xưa thật sự quá coi trọng vào cơ duyên và vận may. Trái lại, sau khi định ra Thanh Vân thí, trong mấy chục năm đã thu được không ít đệ tử có thiên phú cực cao, hoàn toàn thay đổi tình hình ngày xưa, bởi vậy mới nói Tiêu chân nhân của bản môn đích thực là hùng tài vỹ lược. Hùng tài vỹ lược đó”

Nói tới đây, Minh Dương đạo nhân không kìm được phải gật đầu tán thưởng, trên mặt lộ ra vẻ kính phục, hiển nhiên là thật tâm kính phục vị Tiêu chân nhân trên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn kia.

Vương Tông Cảnh đứng yên ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện liền ngẩng đầu hỏi Minh Dương đạo nhân:

“Đạo trưởng, có một chuyện cháu muốn thỉnh giáo một chút. Ba năm trước lúc còn ở Vương gia, tỷ tỷ Vương Tế Vũ của cháu có nói tới Thanh Vân thí, không biết tỷ ấy về sau…”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười đáp:

“Tỷ tỷ ngươi là cậu được Long Hồ Vương gia tiến cử, ngày xưa Thanh Vân và Vương gia kết minh, tư chất của tỷ tỷ cậu lại cao cho nên lúc ấy chưởng giáo chân nhân đặc biệt ra pháp chỉ miễn thí, được trực tiếp nhập môn.”

Vương Tông Cảnh khẽ giật mình rồi nói: “Thì ra là vậy.”

Minh Dương đạo nhân nói tiếp:

“Không sai. Thật ra cũng không phải chỉ có Long Hồ Vương gia, hiện giờ những thế gia đại tộc có giao hảo với Thanh Vân Môn trải rộng Cửu châu, trong đó sẽ có một số việc gần giống như vậy, đương nhiên một vài đệ tử thế gia sẽ dễ dàng gia nhập Thanh Vân Môn hơn người thường, nhưng số đó cũng không nhiều lắm. Trừ việc đó ra thì cũng có không ít môn hạ đệ tử của các tu chân thế gia cũng hy vọng có thể bái nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn, vì vậy trong mỗi đợt mở cửa thu đệ tử năm năm một lần, để tranh đoạt tư cách trở thành môn hạ Thanh Vân, lúc này đệ tử thế cũng càng ngày càng nhiều. Nếu cậu muốn đi theo con đường này thì phải suy nghĩ cho kỹ. Anh tài trong thiên hạ nhiều vô số nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều được công bằng, có người trời sinh đã có số mạng tốt, xuất thân phú quý, con đường của họ đương nhiên sẽ dễ dàng hơn ngươi nhiều.”

Hắn mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh, thản nhiên nói:

“Nếu ta đoán không sai, dù cậu chưa vấp ngã trên con đường mà mình muốn đi lần này, chỉ sợ Long Hồ Vương gia sẽ không ủng hộ đâu. Vậy cũng chẳng khác gì rất nhiều kẻ xuất thân phàm tục, không tiền, không quyền, cũng chẳng có bối cảnh phía sau, giống như những thiếu niên nghèo khổ vậy.”

Vương Tông Cảnh khẽ mấp máy khóe miệng, quan sát Minh Dương đạo nhân, xem ra tai họa hôm qua đã truyền đi khắp nơi, ngay cả người của Thanh Vân Môn cũng biết cả rồi. Có điều tính tình của hắn bây giờ rất kiên cường, cũng không tỏ vẻ chán nản gì, chỉ hít vào thật sâu rồi đáp:

“Đa tạ đạo trưởng đã chỉ bảo.”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười trả lời: “Không có gì.”

Vương Tông Cảnh còn muốn thỉnh giáo việc khác, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng gọi to từ cửa vào sân đột nhên truyền tới:

“Cảnh thiếu gia.”

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nam Thạch hầu đang đứng ở ngoài cửa, nhìn vào trong với vẻ mặt phức tạp, ông ta trầm mặc một lát rồi nói:

“Cảnh thiếu gia, gia chủ cùng các vị trưởng bối trong tộc đều đang ở đại sảnh, hiện giờ mời Cảnh thiếu gia qua đó bàn bạc một chút về việc xử lý chuyện hôm qua.”

Sắc mặt Vương Tông Cảnh trở nên lạnh lùng, nhưng hắn cũng không tỏ ra giận dữ, chỉ có vẻ chán nản, hờ hững đáp: “Biết rồi.”

Nói xong hắn liền xoay đầu thi lễ với Minh Dương đạo nhân, nói: “Cảm ơn đạo trưởng đã chỉ dạy, Tông Cảnh hôm khác lại tới viếng thăm.”

Minh Dương đạo nhân gật đầu đáp: “Cậu đi đi.”

Vương Tông Cảnh theo sau Nam Thạch Hầu rời khỏi đó. Nhìn bóng lưng của hai người dần khuất, Minh Dương đạo nhân đứng trong sân một lúc nữa, sau đó mới đi đến mái hiên một căn phòng ở phía tây, đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng bày biện đơn giản, sát tường đặt ba tấm bồ đoàn, lúc này Lâm Kinh Vũ lưng đeo trường kiếm đang ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn chính giữa, nhắm mắt không nói gì.

Minh Dương đạo nhân tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Hắn đi rồi.”

Lâm Kinh Vũ gật đầu, chầm chậm mở hai mắt.

Minh Dương đạo nhân trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

“Việc hôm qua chỉ sợ có chút phiền phức, nghe nói tứ phòng của Vương gia có người không chịu dàn xếp ổn thỏa, ý đồ mượn cớ sinh sự.”

Lâm Kinh Vũ khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Minh Dương. Minh Dương đạo nhân cười khổ:

“Đây là chuyện của Vương gia, chúng ta cũng không tiện nói.”

Lâm Kinh Vũ vẫn trầm ngâm không nói, một lúc sau đột nhiên lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ làm bằng ngọc đen đưa cho Minh Dương đạo nhân, nhàn nhạt nói:

“Đây là ‘Huyết ngọc cao’, đệ cầm qua đó giúp thằng bé này một chút.”

Ánh mắt Minh Dương đạo nhân lướt qua rồi dừng lại trên chiếc bình ngọc đen nho nhỏ, trên mặt lộ ra ý cười, đáp: “Được.”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạ