Chương 5: Sinh tồn

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tia nắng đầu tiên của buổi sớm theo những phiến lá trượt xuống, lọt tới khoảng trống giữa rừng. Tiếng chim hót ríu rít, lanh lảnh từ phương xa vọng tới, nghe trong trẻo mà vui tai đã dần lay tỉnh cả khu rừng sau một đêm ngủ say.

Vài giọt sương trong suốt lấp lánh đọng trên những lá cỏ dài, mỗi khi gió thổi qua lại lướt đi, nhỏ giọt tí tách lên ngón tay nhỏ dưới gốc cỏ.

Cảm giác mát lạnh nhè nhẹ khiến ngón tay đó thoáng run rẩy, rồi chầm chậm nắm lại.

Co cánh tay lại một cách khó khăn, thiếu niên nằm trên đám cỏ chống người dậy, ánh mắt nhìn ra xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy vũng máu cách đó không xa. Trải qua một đêm vừa rồi, máu rắn trong ao vẫn dính dính như cũ, nhưng màu sắc thì đã từ đỏ tươi biến thành đỏ sẫm pha lẫn mấy phần đen đặc.

Nhìn vũng máu, khóe mắt Vương Tông Cảnh không khỏi giật giật mấy cái rồi quay đầu đi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Cậu bắt đầu xem xét kỹ lại bản thân, phát hiện quần áo trên người đã hoàn toàn biến mất. Nếu như cậu nhớ không nhầm thì quần áo đã bị đám máu rắn quỷ dị kia trực tiếp tiêu hóa mất, hiện tại trên dưới toàn thân Vương Tổng Cảnh không còn một mảnh vải nào, trần trụi như nhộng.

Vương Tông Cảnh bất giác ngoái đầu nhìn khắp xung quanh, muốn tìm một thứ gì đó có thể mặc lên người, ít nhất cũng che tạm lấy mấy chỗ xấu hổ. Chỉ là trong khu rừng rậm nguyên thủy này, lọt vào mắt cậu ngoại trừ cây cối và hoa cỏ thì chẳng có thứ gì khác, xem ra không thể dùng được.

Lặng lẽ cau mày một lát, cậu bé khó nhọc đứng hẳn dậy, bắt đầu chậm rãi hoạt động thân thể, gương mặt méo xệch đi không biết nên khóc hay cười, nghĩ lại từ lúc sinh ra tới giờ đều lớn lên ở nơi đông người, chưa từng trần trụi như thế này. Tuy hiện tại đang ở trong rừng sâu hoang vắng, nhưng làn gió thổi qua cũng cảm thấy lành lạnh khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng mà rất nhanh sau đó, vẻ mặt cậu lại thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, sự xấu hổ bỗng nhiên không còn chút nào trong đầu.

Hôm qua khi Kim Hoa Cổ Mãng tấn công cậu từng để lại một vết cắn rất lớn ở vai bên phải, cũng chính nơi đó bị nọc độc của Kim Hoa Cổ Mãng xâm nhập vào trong cơ thể khiến toàn thân cậu tê dại, trọng thương suýt chết. Nhưng hiện tại, không chỉ đám nọc độc màu đen cực kỳ đáng sợ kia không thấy đâu nữa, mà cả vết thương lớn nơi đầu vai cũng đã khỏi quá nửa, ngoại trừ một viết sẹo lớn còn nằm lại đó thì ngay cả da thịt xung quanh cũng trở nên hồng hào, không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.

Vương Tông Cảnh đứng giữa khoảng trống trong rừng trầm mặc rất lâu, trong đầu nghĩ lại một lượt toàn bộ sự việc hôm qua, sau cùng mới chậm rãi xoay người nhìn lại vũng máu đã trở nên đỏ sậm kia.

Thân thể cậu đột nhiên run rẩy, sắc mặt lại trắng nhợt, cảm giác đau đớn khiến người ta sống không bằng chết kia lại thoáng hiện trong đầu làm cậu không khỏi rùng mình. Vương Tông Cảnh cắn răng quay đi nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy rừng cây sâu thẳm, cây cối cao vút, làn sương nhàn nhạt phiêu lãng, ở chỗ sâu trong khu rừng kia không biết còn ẩn chứa bao nhiêu thần bí và nguy hiểm.

Không chần chừ do dự gì nhiều, Vương Tông Cảnh trầm ngâm giây lát rồi đi về phía trong rừng. Tình cảnh trước mắt rất rõ ràng, người thần bí đã giết chết Kim Hoa Cổ Mãng, đạt được mục đích cũng không thèm quan tâm tới Vương Tông Cảnh nữa, để mặc cậu tự sinh tự diệt trong rừng rậm. Hoặc cũng có thể hôm qua lúc Vương Tông Cảnh bị Kim Hoa Cổ Mãng cắn vào, người thần bí kia cho rằng thiếu niên này đã chết chắc rồi nên mới chẳng đoái hoài tới cậu nữa.

Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Vương Tông Cảnh đi vào rừng, trong lòng không ngừng khích lệ bản thân, biết đâu sẽ có mấy phần hy vọng, có thể từ khu rừng rậm mênh mông này tìm được đường ra, chỉ cần ra được bên ngoài là sẽ tìm được đường về nhà.

Cứ đi như vậy trong rừng một hồi, Vương Tông Cảnh dần dần phát hiện thân thể có một chút kỳ lạ. Từ lúc bị người thần bí bắt mang tới khu rừng này, cậu chưa từng được ăn, nhiều nhất cũng là cùng người kia uống mấy ngụm nước suối trên đường đi mà thôi. Nhưng tới bây giờ lại không cảm thấy chút đói bụng nào, mà ngược lại, sau tràng tranh đấu thảm liệt hôm qua, cùng nguyên một đêm chịu giày vò, bây giờ Vương Tông Cảnh lại cảm thấy tinh thần vô cùng sung mãn.

Đây là chuyện cổ quái gì? Trong lòng cậu như có ma, hình như nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại lắc đầu ép bản thân không được suy nghĩ theo hướng đó, đồng thời, như là để phát tiết nỗi lòng, lúc đi qua một gốc đại thụ liền hét lên thật lớn:

“Vương Tông Cảnh cố lên, phải sống nhé!”

Hét xong, như để biểu đạt sự quyết tâm của mình, cậu vung tay đấm vào gốc đại thụ bên cạnh một cú.

Cái cây khẽ rung lên rồi lại đứng yên sừng sững, mấy chiếc lá từ trên cây chao từ từ rớt xuống.

Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước, đi thêm mấy bước thì chợt sững người, ngoái lại nhìn cây đại thụ vẫn đứng yên ở đó, rồi lại nhìn bàn tay mình, khóe miệng nhếch lên lầm bầm tự nói một câu:

“Hình như sức lực cũng lớn hơn một chút.”

Đi thêm một lúc, Vương Tông Cảnh phát hiện trong mảng rừng phía trước có một chỗ hơi lộn xộn, bốn năm gốc đại thụ giống như bị húc ngã xiêu ngã vẹo, đằng xa thoảng tới mùi máu tanh nồng.

Cậu nhíu nhíu mày hơi chút do dự rồi vẫn tiếp tục đi về phía đó, đồng thời không ngừng quan sát xung quanh và cố gắng bước đi thật nhẹ. Cứ cẩn thận như vậy mà tiến lại gần chỗ kia, cũng không phát sinh chuyện nguy hiểm gì, rất nhanh sau đó, Vương Tông Cảnh liền phát hiện ra nguyên nhân của sự lộn xộn ở nơi đây.

Một cái đầu rắn khổng lồ đã bị người khác chặt thành nhiều mảnh rơi rớt trong rừng, máu nhuộm đỏ cả một khoảng cây cỏ rộng lớn, trông vô cùng đáng sợ. Chỉ là không hiểu vì sao tình cảnh có thể dọa ngất một đứa trẻ con như thế này, đối với Vương Tông Cảnh ngoại trừ lúc đầu hơi kinh hãi, sau đó cũng chẳng cảm thấy có chút sợ hãi nào nữa.

Thậm chí khi ánh mắt cậu nhìn xuống mặt đất, con rắn lớn hôm qua đã suýt dọa chết cậu nhưng giờ đây nhìn vào một phần thân thể của nó, phản ứng của cậu vẫn rất bình tĩnh. Điều này làm cho Vương Tông Cảnh cũng phải cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ là do cơn ác mộng đêm qua, trải qua sự khổ sở đến tàn nhẫn, nguyên một đêm chìm ngập trong đám máu me nên tình cảnh như hiện tại tựa hồ đã không đủ để dọa được cậu nữa rồi.

Cậu bé lẳng lặng nhìn đám máu thịt, hôm qua vẫn còn là một con yêu thú khổng lồ không ai địch nổi, nháy mắt đã biến thành máu thịt vương vãi đầy đất. Cái đầu rắn bị như vậy có thể nhận ra là do một loại vũ khí sắc bén chém vào nhiều lần, thậm chí ngay cả cái răng nanh làm bị thương Vương Tông Cảnh hôm qua cũng bị chém gãy, không biết đã văng đi nơi nào.
Kẻ thần bí kia không biết rốt cục là ai mà có thần thông ghê gớm như vậy, hôm đó dễ dàng đánh bại Phương lão tiên sư tới từ Thanh Vân Môn, hiện tại đối mặt với con yêu thú đáng sợ bậc này cũng vẫn có thể bằng vào sức một mình giết chết.

Nói không chừng, đạo hạnh của người này còn vượt xa so với mấy vị thúc bá nhà mình cũng nên.

Vương Tông Cảnh suy nghĩ đến thẫn thờ, có chút hoảng hốt, trong đầu chậm rãi nhớ lại những điều mà tỷ tỷ Vương Tế Vũ đã từng kể với mình. Chẳng lẽ, chỉ có tại đại phái ngàn năm Thanh Vân Môn ở Trung châu mới có nhân vật lợi hại hơn hay sao? Chỉ là nếu thực sự có tu sĩ lợi hại đến thế, vậy thì có khác gì là thần tiên đâu?

Nếu như tương lai có thể gặp được một lần, vậy thì quá tốt.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy mảng rừng bên cạnh truyền tới một tràng tiếng kêu “sột soạt sột soạt”, Tông Cảnh liền giật nảy mình. Ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy ở đó có một đám cây cỏ lay động, sau đó lộ ra một con vật trông như lợn rừng, toàn thân đen trũi, trên lưng phủ một lớp vảy cứng trông như một cái áo giáp, miệng mọc ra hai cai răng nanh, cái mũi không ngừng hít hít trong không khí, đang tiến lại gần.

Vừa nhìn thấy những mảnh đầu rắn máu thịt vương vãi đầy đất, con quái vật hiển nhiên cũng là yêu thú này tức thì hưng phấn hẳn lên, gầm nhẹ mấy tiếng rồi xông thẳng tới ngoạm một miếng thịt rắn, sau đó bắt đầu gặm.

Nét mặt Vương Tông Cảnh biến sắc, nhưng may mà con yêu thú này xem ra còn chưa phát hiện ra mình, liền lặng lẽ lùi lại phía sau. Nhưng không ngờ vì cậu chỉ tập trung chú ý con yêu thú bất ngờ xuất hiện kia nên không để ý trên mặt đất còn có cành khô lá mục, không cẩn thận giẫm vào liền nghe thấy dưới chân vang lên tiếng “rắc” giòn tan, một cái cành khô dài khoảng hai thước bị gãy thành hai khúc.

Trong lòng Vương Tông Cảnh trầm xuống. Con yêu thú phía trước đã phát hiện ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, tức thì đã thấy ngay Vương Tông Cảnh.

“Hống!”

Sau một tiếng gầm giận dữ, đám vảy cứng xếp gọn trên lưng con yêu thú trông như lợn rừng này đột ngột dựng ngược lên như những lưỡi kiếm sắc, bộ lông trên thân cũng dựng lên tua tủa, hướng về phía Vương Tông Cảnh mà gầm gào. Vương Tông Cảnh cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra con yêu thú này khí thế hung hãn, tuyệt không phải loại tốt lành gì. Nếu như có thể, cậu thực muốn giải thích với con yêu thú này rõ ràng một lượt rằng: Ngươi cứ ăn thịt của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tranh cướp đâu.

Chỉ là không đợi cậu giải thích linh tinh gì, con yêu thú liền xông thẳng tới y như một con trâu điên, răng nanh sắc nhọn phản chiếu ánh nắng sớm trong rừng lấp lóa chói mắt.
Vương Tông Cảnh bất giác né sang một bên, dùng khí lực toàn thân nhảy ra. Không ngờ nhảy một cái liền vọt xa hơn khoảng cách ngày thường vẫn nhảy đến hơn nửa, thực sự đã né được đòn công kích của yêu thú, điều này khiến Vương Tông Cảnh cũng sửng sốt một chút.
Yêu thú đánh một đòn không trúng, dưới quán tính cực lớn còn xông qua một đoạn nữa. Nhưng nó nhanh chóng dừng chân lại được, lần thứ hai lao về phía Vương Tông Cảnh. VươngTông Cảnh xoay người bỏ chạy, không ngừng chạy trái chạy phải trong rừng, cũng may là đang trong khu rừng rậm rạp, nếu là ở nơi đất bằng, cho dù thể lực của cậu có tăng lên một cách kỳ diệu khó hiểu, cũng tuyệt đối không thể chống lại con yêu thú mạnh mẽ hoang dại này được.

Nhờ đám cổ thụ che chở, Vương Tông Cảnh tạm thời tránh né được công kích của yêu thú. Thế nhưng tiếng bước chân của con yêu thú vẫn càng lúc càng gần, tiếng gầm đáng sợ phảng phất như đã ở ngay sau lưng không ngừng vang lên. Liên tục truy đuổi một hồi, con yêu thú đã bị con mồi giảo hoạt này chọc giận hoàn toàn, thậm chí cặp mắt ti hí của nó cũng đã đỏ lên dữ tợn, cứ thế liều mạng đuổi theo tên thiếu niên phía trước.

Trong rừng sâu làm gì có đường, địa thế cũng không bằng phẳng, quan trọng nhất là phía dưỡi những gốc đại thụ tuyệt không phải là trống không ma còn có rất nhiều rêu xanh, cây cỏ, đá tảng kỳ dị, rễ cây, thậm chí là cả những bụi gai to tướng. Vương Tông Cảnh cắn răng chạy trối chết trong rừng, nhưng chẳng bao lâu sau liền phát hiện tốc độ bản thân đang chậm dần không thể khống chế, dường như mọi thứ xung quanh đều đang níu kéo mình lại, phía trước cây cối vô cùng vô tận, những bụi gai mọc khắp nơi đã vạch vô số những đường máu trên cơ thể cậu.

Đột nhiên trước mặt sáng bừng lên, cậu hình như nhìn thấy một khoảng rừng khác hẳn với xung quanh, trông sáng hơn rõ ràng. Cậu thục mạng xông thẳng tới chỗ ấy, nhưng mà rất nhanh sau đó, thân hình cậu như cứng đờ, mùi tanh tràn ngập trong máu thịt vương vãi đầy đất. Phía trước không ngờ chính là chỗ rừng lúc trước, bản thân chạy loạn một vòng trong rừng cuối cùng quay về đúng chỗ cái đầu rắn vừa rồi.

Ngay lúc đó, con yêu thú đuổi sát phía sau đã chạy tới mang theo tiếng gầm hung tợn, từ sau lưng vồ tới.

Khi Vương Tông Cảnh tiến vào mảng rừng trống, trong lòng cậu trầm xuống. Bây giờ xung quanh đã không còn một cây nào che chắn, còn con yêu thú chỉ nháy mắt là tới nơi, sống hay chết đã ở ngay trước mắt, cậu chỉ có thể cố gắng chạy về một bên. Thế nhưng bất kể là tốc độ hay sức mạnh thì con yêu thú này cũng mạnh hơn cậu quá nhiều, tuy rằng miễn cưỡng tránh được đòn công kích từ cặp nanh sắc nhọn, nhưng dưới chân đã bị con yêu thú giơ vuốt cào một cái, tức thì đau thấu tim thấu phổi, thân hình lảo đảo ngã vật ra.

Yêu thú gầm lên một tiếng, lại vồ tới lần nữa. Lúc này Vương Tông Cảnh đang nằm dưới đất, muốn né cũng chẳng được, cơn ác mộng ngày hôm qua lại tái diễn. Cậu lại một lần nữa bị một con yêu thú đáng sợ đánh gục. Cũng chẳng biết đây là lần đối mặt với sự sống chết thứ bao nhiêu, Vương Tông Cảnh thậm chí còn không kịp nghĩ về điều đó. Lúc này, đầu cậu thực sự trống rỗng, nhưng có một ý niệm vẫn không ngừng hò hét vang vẳng:

Phải sống!

Như là bản năng, Vương Tông Cảnh dùng sức lực toàn thân nâng hai tay lên đánh đấm loạn vào đầu con yêu thú đang chực cắn xuống. Nhưng con yêu thú này da dày thịt chắc, hoàn toàn chẳng để ý tới sự chống cự của Vương Tông Cảnh, giơ đầu ra húc một cú tàn nhẫn, tức thì hai cái răng nanh nhọn hoắt đâm thẳng vào bụng của cậu bé.

“A…” Vương Tông Cảnh toàn thân run rẩy kịch liệt, gào lên thảm thiết. Chẳng đợi cậu bé kịp phản ứng, con yêu thú liền ngẩng đầu rút răng nanh ra, tức thì một vòi máu phun lên, văng đầy đất và lên cả trên đầu con yêu thú.

Mùi vị của máu tươi khiến con yêu thú càng thêm hưng phấn, lần thứ hai gầm lên rồi lại nhảy bổ vào. Vương Tông Cảnh cảm thấy tuyệt vọng, vô luận ra sao, hiện tại cậu cũng không nhìn thấy bất cứ tia hy vọng sống sót nào, chỉ co rúm người trên mặt đất mà nhìn con yêu thú hung dữ xông tới cắn chết mình. Còn sau đó? Giết chết mình xong sẽ ăn thịt luôn?

Chết không toàn thây?

Chết không chỗ chôn?

Cậu thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng toàn bộ những uất ức, sợ hãi, bi thương, phẫn nộ, oán độc, các loại cảm xúc tại lúc sắp táng mạng đột nhiên đồng loạt bùng lên trong lòng.

“A!”

Vương Tông Cảnh há miệng gào lớn, hai mắt trợn tròn, lúc này trông cậu hoàn toàn không giống một đứa bé mười một tuổi chút nào, mà giống như một con dã thú trong rừng sâu đang gầm thét trong cơn tuyệt vọng.

“Ta phải kéo ngươi chết cùng!”

Miệng cậu gào lên một tiếng điên cuồng, không chút nào sợ hãi, giống như không còn điều gì để mất nhào tới con yêu thú kia.

“Phụp!”

Lần thứ hai răng nanh lại đâm xuyên qua ngực cậu, máu văng tung tóe. May sao tay cậu vừa khéo đã tóm được đám lông trên đầu, tay kia trực tiếp cào thẳng vào mắt con yêu thú. Máu tươi chảy ra ròng ròng, dùng mọi cách cấu xé tàn khốc nhất, dường như là bản năng nguyên thủy nhất của con người. Trong lúc cắn xé hỗn loạn điên cuồng, yêu thú cùng cậu bé đều lăn lộn trên mặt đất. Nhưng sức yêu thú dù sao cũng lớn hơn, cuối cùng đã chiếm được thượng phong đè chặt cậu bé xuống dưới.

Lúc này trên mặt con yêu thú cũng mang vô số vết thương, nặng nhất là một mắt nó đã bị cậu bé điên cuồng này móc ra thành một hốc lớn. Cơn đau mãnh liệt khiến con yêu thú nổi giận, không khách khí húc thẳng vào thân thể Vương Tông Cảnh vốn đã thương tích đầy người.

Bị đè chặt trên mặt đất, Vương Tông Cảnh trong cơn đau đớn, máu chảy đầm đìa bất giác bị đẩy đi.Cậu vừa gào thét vừa liều mạng đấm vào đầu con yêu thú. Tay khua lung tung trên mặt đất, trong lúc loạn xạ tựa hồ bắt được một thứ gì nhọn nhọn, cũng không cần nhìn liền đập thẳng vào đầu yêu thú giống một cục đá vậy.

“Tê!”

Một âm thanh nhỏ vang lên trong tiếng gào thét điên cuồng của cả hai bên, nhưng chỉ trong giây lát sau đó, con yêu thú đột nhiên yên hẳn lại, rồi đột nhiên nó gào thảm một tiếng, thân hình loạng choạng lùi khỏi thân thể Vương Tông Cảnh.

Máu vương đầy trên mặt, Vương Tông Cảnh nghiến răng định đứng dậy, nhưng chưa thẳng người thì đã choáng váng, nửa quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống, thở hồng hộc, khó nhọc ngẩng đầu nhìn con yêu thú, chỉ thấy bên mắt trái con yêu bị một vật nhọn cong cong trắng toát đâm vào. Vương Tông Cảnh nhìn vật đó hơi quen quen, một lát sau cậu liền nhớ ra đó chính là một cái nanh của Kim Hoa Cổ Mãng đã bị chém đứt một nửa.

Con yêu thú giống như lợn rừng giống như đang phải chịu một đòn rất nặng, tiếng gầm đầy phẫn nộ bất cam xen lẫn mấy phần hoảng sợ, rất nhanh sau đó, chân nó mềm oặt, đột ngột đổ uỵch xuống đất, toàn thân bắt đầu co giật.

Vương Tông Cảnh từ cõi chết trở về, cứ ngồi nhìn chằm chằm con yêu thú. Ánh mắt tập trung vào vết thương nơi mắt của nó, chỉ thấy một màu đen sì quỷ dị từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp toàn thân yêu thú.

Chất độc thật mạnh, quá mạnh a …

Cái nanh độc chỉ qua một lúc đã khiến con yêu thú ngay cả co giật cũng không nổi, hai mắt vô lực nhìn lên trời, cổ họng nuốt lấy một ngụm không khí cuối cùng.

Một giọt máu tươi, theo lông mày Vương Tông Cảnh chậm rãi chảy xuống mí mắt, khiến cả thế giới phía trước chỉ còn một màu máu. Vương Tông Cảnh ngã lăn ra đất, trên người đã có tới năm sáu chỗ bị xuyên thủng thành những lỗ lớn, thêm vào đó là vô số vết thương lớn nhỏ khắp thân thể, máu chảy như suối. Cũng không biết vì sao với tình trạng như vậy mà cậu vẫn còn lưu lại được một chút ý thức, có điều dạng tỉnh táo này tuyệt đối không phải là điều hạnh phúc. Cơn đau từ khắp nơi trên thân thể truyền tới cùng với cảnh vật trước mắt nhuộm màu máu kia đang nhắc nhở cậu rằng cậu đang dần chết đi trong vạn phần đau đớn.

Sự yên tĩnh lại phủ xuống khu rừng một cách vô tình, giống như như trăm ngàn năm qua, cây cối xung quanh đều lẳng lặng đứng nhìn như vậy.

Vương Tông Cảnh nằm trên mặt đất, thở hổn hển, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ mười một tuổi đã méo xẹo vì đau đớn, ánh mắt mờ mịt của cậu chuyển động, dường như đang muốn nhìn thế giới đẹp đẽ này một lần cuối trước khi chết. Chỉ là thứ cuối cùng mà cậu nhìn thấy lại chẳng liên quan gì tới cái gọi là đẹp đẽ, đó là một mảnh đầu rắn vỡ nát, máu thịt bầy nhầy. Cậu thẫn thờ nhìn về phía đó, đôi môi run rẩy mấy lượt rồi ngẩng đầu lên nhìn những cây đại thụ cao chót vót, nhìn mảnh rừng rậm rạp sâu thẳm, đột nhiên lại nở một nụ cười:

“Ta … phải sống!”

Cậu từ từ chống người dậy, dùng toàn bộ sức lực trong người cúi lom khom, lê từng bước chân máu, từ từ di chuyển về một phía khác của khu rừng.

Những ánh nắng trong rừng dần dần sáng lên, sương mù cũng từ từ tan đi như khói nhẹ. Nơi mang đầy hôi hám, tanh tưởi của máu chầm chậm bị bỏ lại phía sau, quang cảnh khu rừng ngả nghiêng trong mắt cậu. Vương Tông Cảnh vẫn loạng choạng tiến về phía trước, bàn tay đầy máu bám chặt một gốc cây gắng đỡ lấy thân thể tàn tạ, nghiến răng mà bước đi. Rừng rậm tịch mịch, ngay cả chim chóc lúc này cũng vắng tiếng, không có gió và lá rơi.

Hình như đã đi một đoạn đường rất dài, mặc dù trong ý thức còn sót lại của cậu nhớ rõ mới đi được không xa lắm, nhưng quãng đường vừa qua có lẽ là quãng đường dài nhất trong đời Vương Tông Cảnh, cho tới khi nhìn thấy khoảng trống giữa rừng, nhìn thấy cái sơn động của Cổ Mãng, nhìn thấy cái ao máu từng khiến cho bản thân đau đớn giày vò chết đi sống lại.

Vương Tông Cảnh thất thểu bước tới, rốt cục cũng không gắng nổi mà ngã lăn ra đất. Cậu cố gắng dùng chút hơi sức cuối cùng bò về phía trước, từng chút từng chút một, bò tới bên cạnh vũng máu.

Máu rắn nhớp nháp tụ lại một chỗ, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, đáng tiếc máu không thể phản chiếu được hình dạng cậu lúc này.

Trên khuôn mặt Vương Tông Cảnh không còn chút huyết sắc nào, chăm chú nhìn vũng máu, khóe miệng hơi chút giật giật, tựa như cười mà không phải cười. Sau đó cậu lẩm bẩm từng chữ như đang nói với chính mình:

“Không … từ …bỏ …”

Cậu dùng tất cả sức lực còn sót lại, nghiến răng rướn người lăn vào trong vũng máu “tõm” một cái. Sau đó không còn âm thanh nào phát ra nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian cũng ngừng trôi.

Ánh nắng tản mát, chim chóc lại ríu rít, gió nhẹ thổi qua, một tràng những tiếng gào thảm thiết mang theo sự đau khổ cực cùng đột nhiên vang vọng khắp rừng sâu:

“A… A…A…”