Chương 16: Đếm

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tông Cảnh cũng không rõ tình hình, trong lòng đang thầm nghĩ không biết Linh tôn mà Tiểu Đỉnh nói đến là thứ gì, có lẽ là một vật nuôi khác nào đó trong nhà cậu bé, chắc cũng khá to. Hắn nhìn con chó vàng đang nằm trên đất, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là một con heo còn to hơn cả con chó này sao?

Quả thật là kì lạ và quái gở, chắc là nó dữ lắm?

Tiểu Đỉnh lại hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của con khỉ lông xám, mà quay người sang cười hi hi nói với Vương Tông Cảnh:

“Huynh nói thêm nữa đi, kể thêm cho đệ nghe vài con yêu thú nữa được không, à, huynh tên là gì vậy, đệ quên hỏi nữa rồi?”

Vương Tông Cảnh mỉm cười, mắt nhìn một cậu bé mũm mĩm đang ngồi bên cạnh mình, lại còn cởi trần nữa, nghĩ đến trong rừng này mát lạnh nên có chút lo lắng, bèn cười nói:

“Huynh tên Vương Tông Cảnh, đệ cứ gọi huynh là Vương đại ca được rồi. Ở đây rất lạnh, đệ không mang quần áo đến để mặc sao? Cẩn thận cảm lạnh đấy.”

Tiểu Đỉnh không để tâm gật gật đầu:

“Không sao, đệ không sợ lạnh.”

Nói xong lại dựa vào người Vương Tông Cảnh, nói với vẻ mặt đầy khát khao:

“Kể đi, kể đi mà.”

Nói đoạn, cậu bé đưa mắt nhìn những vết sẹo trên mình Vương Tông Cảnh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói:

“A, huynh nói là những vết thẹo là do yêu thú cào phải không? Vậy có phải là huynh đã từng đánh nhau với yêu thú?”

“Đánh nhau?”

Mặc dù biết đây chỉ là lời nói vô tâm của trẻ con, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn im lặng một hồi lâu, trong đầu hắn lại hiện ra trải nghiệm giành lấy sự sống trong khu rừng nguyên sinh trong suốt ba năm ấy. Không hiểu vì sao, mặc dù là những chuyện quá khứ mà bản thân hắn đã từng trải qua, thế nhưng khi nhớ lại những cảnh tượng kinh hồn bạt vía khi đối mặt với tử thần, hắn vẫn phải thở dài một hơi não nùng, ngay cả đến khóe mắt cũng co giật lên.

Làm sao có thể dùng đánh nhau để hình dung chứ, đó rõ ràng là một cuộc đánh giết hoang dã mạn rợ nhất. Để sống còn mà phải nghĩ đến những thủ đoạn hung tàn nhất, nham hiểm độc ác nhất, giữa hắn với mỗi một con yêu thú đều tung ra những thủ đoạn không hề khách khí như vậy.

Trầm mặc một lúc, hắn quay người sang nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tiểu Đỉnh, nhếch miệng, rồi mỉm cười, thần sắc trên mặt dịu lại, cười và nói:

“Đúng vậy, đây là vết thương khi đánh nhau với yêu thú.”

“Lợi hại!”

Tiểu Đỉnh vỗ vỗ tay, tán thán, nét mặt đầy vẻ khâm phục, xem ra vô cùng ngưỡng mộ cuộc trải nghiệm này của Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh cười và lắc đầu, rồi lại ngước đầu nhìn sắc trời, nói chuyện vòng vo một hồi, hắn bèn đứng dậy cầm lấy quần áo phơi trên tảng đá, lúc này đã gần khô rồi, chỉ còn lại một phần còn chút ẩm ướt thôi. Hắn cũng không để tâm, bèn mặc vào người, rồi sau đó nói với Tiểu Đỉnh.

“Thôi, huynh phải tiếp tục lên đường rồi, đệ cũng nhớ về nhà sớm đấy.”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác, rồi vội cười nói:

“Không sao, đệ sẽ đi cùng huynh, dù sao cũng thuận đường.”

Nói đoạn quay đầu ra sau hét một tiếng:

“Đại Hoàng, Tiểu Hôi, đi nào chúng ta về nhà thôi.”

Cả con chó lẫn con khỉ đều cùng ngẩng đầu lên. Vài phút sau con chó vàng uể oải đứng dậy, Tiểu Hôi vẫn ngồi trên lưng nó, chạy theo Tiểu Đỉnh, cùng rời khỏi cái nơi suối đầm này.

Đoạn đường từ cánh rừng đi về con đường độc đạo, Tiểu Đỉnh lại bám vây lấy Vương Tông Cảnh, bảo hắn kể thêm vài loại yêu thú, nghe đến nổi hai mắt sáng rực khiến cho Vương Tông Cảnh cũng không biết nói gì. Sao lại có một đứa trẻ thích yêu thú đến thế chứ?

Tiểu Đỉnh nghe đến đoạn sau, đặc biệt cậu bé rất có hứng thú với loại yêu thú bị bản thân Vương Tông Cảnh gán lại với tên gọi là “thú bạo long”. Cậu bé hỏi không ngớt miệng, thậm chí còn hỏi Vương Tông Cảnh có phải đã từng “đánh nhau” với con yêu thú thân hình to lớn như một quả đồi nhỏ, tính tình hung dữ mà còn được gọi là Vua của rừng xanh này hay không?

Vương Tông Cảnh đứng trên cổ đạo, lắc đầu, lòng thầm nghĩ bản thân hắn tuy rằng có thể tồn tại đươc trong khu rừng ấy, có thể chống chọi với những con yêu thú hung mãnh, nhưng thú bạo long quả thực là đáng sợ hơn nhiều so với bất kì con yêu thú thông thường nào khác. Chỉ e rằng thân hình cường tráng đã được tôi luyện từ máu của Kim Hoa Cổ Mãng cũng chưa chắc có thể chịu nổi sức mạnh từ một đòn cắn của nó. Trên thực tế, trong khu rừng ấy vẫn còn tồn tại những yêu thú rất đáng sợ, Vương Tông Cảnh cũng luôn rất cẩn thận để tránh xa những con yêu thú như vậy, nếu không cũng chưa chắc có thể sống được đến ngày hôm nay.

Hoặc có lẽ, cũng chỉ có bậc tu sĩ tu đạo như Lâm Kinh Vũ, sau khi có được đại thần thông kinh thiên động địa mới có thể hàng phục được những loài yêu thú đáng sợ ấy mà thôi.

Hắn ngước đầu nhìn ra xa, dãy núi xanh hùng vĩ đang ở phía trước mặt, cao đến tận mây xanh, trông cứ như một cây cột chống trời, ngạo nghễ nhìn thế gian.

Mặt trời đang dần lặn về phía tây, ánh mặt trời cũng trở nên dịu hơn, không còn nóng bức như trước nữa. Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh cùng nhau đi về phía Thanh Vân sơn, trò chuyện suốt một chặng đường, đồng thời toàn bộ sự tập trung của hắn đều nằm vào địa thế hùng vĩ của dãy núi Thanh Vân kia.

Hai người dần dần tiến gần đến Thanh Vân sơn, người đi đường cũng dần dần đông đúc hơn. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn, trong đó cũng có không ít khách phương xa từ nơi khác đến, trên mặt đầy vẻ hồ hởi phấn khích, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào núi cao Thanh Vân, còn có người tự lẩm bẩm trong miệng, vừa nói đi vừa đi về phía trước.

Bầu trời cao xa, xanh ngắt không một gợn mây, chân trời xanh thẳm cho ta một cảm giác như trong suốt, núi cao nguy nga thẳng đứng, liên miên trập trùng, chỉ thấy toàn một màu xanh ngắt, cây xưa mọc thành rừng. Từng gợn mây trắng, diu nhẹ như những sợi tơ dệt vây quần ngay lưng chừng núi, che phủ đi phần lớn đỉnh núi, chỉ để lộ ra hình thế cao lớn vô cùng của đỉnh núi, như đâm thẳng lên trời xanh.

Tiếng hạc kêu vang, nhuệ khí sục sôi, vô số điện vũ, đình đài, lầu gác trang nghiêm, đều thấp thoáng ẩn hiện giữa núi non giữa mây khói của ánh tà dương. Đây quả là cảnh giới của tiên gia, phúc địa của tu chân.

Đi được một hồi, Vương Tông Cảnh phát hiện Tiểu Đỉnh cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi vẫn còn đi theo hắn, không hề có vẻ như sắp rời khỏi. Hắn bất chợt cảm thấy kì lạ và nói:

“Đệ không phải nhà ở gần đây sao, sao còn chưa về nhà, ở đây là gần đến sơn môn của Thanh Vân sơn rồi đấy?”

Tiểu Đỉnh vẫy tay, chỉ vào Thanh Vân sơn và nói:

“Nhà đệ ở tận trên núi.”

Vương Tông Cảnh giật mình, bèn nhìn một lượt cậu nhóc này, ngạc nhiên hỏi:

“Đệ là người của Thanh Vân môn sao?”

Tiểu Đỉnh suy nghĩ một lúc và nói:

“Đúng vậy.”

Dừng một hồi, cậu bé nhìn Vương Tông Cảnh, lộ ra nụ cười như hiểu ra điều gì đó và hỏi:

“Vương đại ca, chẳng lẽ huynh cũng muốn tham gia vào cuộc thi Thanh Vân hội hay sao?”

Vương Tông đứng trước một cậu bé nhỏ tuổi như vậy, đương nhiên cũng không ngại gì mà không thừa nhận, bèn gật gật đầu, rồi tiện thể hỏi cậu bé:

“Sao đệ biết vậy?”

Tiểu Đỉnh có chút đắc ý, cười và nói:

“Đệ đương nhiên là biết rồi. Mấy ngày nay có rất nhiều người đến đây, đều là đến để tham gia cuộc thi Thanh Vân hội cả.”

Trước ngực Vương Tông Cảnh bỗng đập lên, vội vã hỏi:

“Người đến tham gia hội thi Thanh Vân đông lắm sao, có khoảng bao nhiêu người vậy?”

Tiểu Đỉnh lặng người một lúc, miệng “Ừm” một tiếng, suy nghĩ một hồi, đưa bàn tay phải xòe ra năm ngón tay mập mạp trắng nõn, nhìn một lúc, rồi lại đưa bàn tay trái ra, cũng xòe ra năm ngón tay mập mạp trắng nõn, ánh mắt nhìn một lúc, tựa hồ như vẫn chưa có đáp án. Cậu bé chau mày lại, trong miệng phát ra một câu gì đó nghe không rõ, rồi lật hai bàn tay lại, có vẻ như mười ngón tay vẫn không đủ xài, rồi cậu bé lập tức ngẩng đầu lên, rồi nói với chú khỉ bên cạnh:

“Tiểu Hôi, giơ hai tay lên nào.”

Chú khỉ lông xám trợn mắt gãi đầu, nhưng sau khi vẫy vẫy đuôi vài cái, nó bèn nghe lời, giơ mạnh hai tay cao qua đỉnh đầu, trông như hai thanh tre vậy. Tiểu Đỉnh nhìn đôi tay của chú khỉ, rồi lại nhìn đôi tay của mình, đôi mày vẫn chau lại, chu miệng lên và lại nói:

“Tiểu Hôi, đưa chân ra nào.”

Tiểu Hôi bỗng ngớ người, kêu lên “khẹc… khẹc… khẹc… khẹc” vài tiếng, suy nghĩ một lúc, rồi ngồi bịch xuống lưng Đại Hàng, run run đưa đôi chân ra, trông dáng vẻ thực khôi hài.

Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh nhìn đến nỗi suýt chút nữa cười ra tiếng, đang định mở lời, thì thấy sắc mặt Tiểu Đỉnh có chút gấp gáp, xem ra vẫn chưa tính ra được kết quả, rồi bèn tiếp tục chỉ vào con chó vàng và nói:
“Đại Hoàng, đưa tay ra nào.”

“Gâu… gâu… gâu…gâu… gâu… gâu… gâu!”

Đại Hoàng quả thật rất nghe lời, vừa nghe tiểu chủ nhân ra lệnh, không một chút chần chư, lập tức “vù” một tiếng đứng thẳng người lên bằng hai chân sau, hai chân trước bèn đưa ra trông giống như người vậy.

Thân hình to lớn của Đại Hoàng đột nhiên đứng lên, thậm chí còn cao hơn Vương Tông Cảnh rất nhiều, trông nó không giống như một con chó nữa, mà nói giống gấu chó thì nghe có vẻ đúng hơn.

“Bịch!” gần như cùng lúc, mọi người chỉ nghe bên cạnh vang lên một tiếng động, sau đó là nghe thấy tiếng “khẹc…khẹc…khẹc…khẹc” loạn xạ kêu lên. Do Đại Hoàng đột ngột đứng lên, mà Tiểu Hôi lại đang ở tư thế cổ quái đưa cả hai chân hai tay lên, nên trong chốc lát không giữ được thăng bằng, nhất thời lăn từ trên lưng chó xuống, rớt cái ạch xuống đất.

Tiểu Đỉnh vò vò cái đầu tròn tròn của mình, mà không hề để ý đến chú khỉ đang kêu nháo bên cạnh, cậu bé chăm chú nhìn đôi tay của mình, sau đó nhìn qua một lượt cả mười ngón tay, lật đi rồi lật lại, lật qua bên này, xem một lần, lật qua bên nọ, xem một lần, rồi lại lật tiếp…..

Xem tới lật lui, rồi lật tới xem lui, cứ một lần hai lần rồi ba bốn lần, năm sáu bảy tám lần, cứ thế mà lật tới lật lui mãi….

Vương Tông Cảnh suýt tí nữa bị bàn tay nhỏ xíu ấy của cậu bé lật tới lật lui làm cho hoa cả mắt, trán đầy mồ hôi, bèn vội bước lên nắm lấy bàn tay của cậu bé, cười khổ một tiếng rồi hỏi:

“Vậy rốt cuộc là có bao nhiêu người?”

“Rất nhiều rất nhiều đấy.” Tiểu Đỉnh trông ra có vẻ tội nghiệp.

Vương Tông Cảnh gật gật đầu, nói với sắc mặt khá đau khổ:

“Thôi được rồi, huynh hiểu rồi, đệ không cần lật nữa, ờ mà không phải, đệ không cần phải đếm nữa….”

Đang lúc nói chuyện, đột nhiên từ phía trên đầu cả hai bỗng vọng đến một âm thanh chói tai “rít rít”. Vương Tông Cảnh ngước đầu lên nhìn, chỉ trông thấy vài đường sáng màu đen từ đâu bay vọt đến, bay ra sau đỉnh đầu của hắn, rồi sau đó nhanh chóng giảm dần tốc độ. Ánh sáng lung linh chớp nhoáng, sau đó tan biến, rơi xuống bên ngoài phía trước, nơi cách hắn và Tiểu Đỉnh khoảng vài dặm, tiếp đó năm sáu bóng hình hiện ra.

Trong số đó già có trẻ có, hai người dẫn đầu là hai ông lão, còn có cả một người đàn ông trung niên. Ngoài ra, trong đám người còn có hai thanh niên một nam một nữ, người nam trông rất anh tuấn, còn cô gái thì cũng khá xinh, nhìn vẻ mặt có hơi giống nhau, có lẽ họ là huynh muội.

Vương Tông Cảnh nhìn thần sắc của họ, trông có chút mệt mỏi, có vẻ như họ đã đi một chặng đường khá dài. Sau đó trong lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ không lẽ họ cũng đến tham gia hội thi Thanh Vân hay sao? Bản thân hắn vẫn còn nhớ ngày trước Minh Dương đạo nhân đã từng nói với hắn về tình hình của hội thi Thanh Vân, và biết được hiện này hội thi Thanh Vân tiếng tăm ngày càng lan rộng, không ít các danh môn thế gia đều có ý muốn đưa con cháu của mình vào Thanh Vân môn, thứ nhất là để con cháu có chút tiền đồ, thứ hai là gia tộc có thể kết giao với Thanh Vân môn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì cũng có người để chống lưng.

Những người này có thể cưỡi kiếm mà bay, có lẽ cũng là xuất thân từ một tu chân thế gia nào đó. Vương Tông Cảnh nhìn đến, trong lòng có chút chột dạ, khi ánh mắt hắn liếc nhìn sang đám người ấy, đột nhiên cảm thấy trong số đó có một người trông rất quen.

Chính là chàng trai trẻ ấy. Hắn nhanh chóng quan sát kĩ gương mặt của người đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã từng gặp người ấy ở đâu, hoặc có lẽ là bản thân hắn nhận nhầm người.

Trong lòng Vương Tông Cảnh có chút nghi hoặc, cứ nhìn đến xuất thần. Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh hắn xem ra hiểu biết rộng, cậu bé không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng những người cưỡi kiếm bay đến trước mặt này, nếu là người phàm trần tục thì có thể sẽ cho họ là thần tiên, nhưng cậu bé chỉ nhìn vài lượt rồi lại níu áo của Vương Tông Cảnh bảo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, trong số đám người đó, cô gái trẻ ngước đầu nhìn ngắm ngọn núi xanh đằng xa, nhẹ giọng hỏi:

“Đây chính là Thanh Vân sơn à.”

Bên cạnh cô gái, chàng thanh nhiên chau nhẹ đôi mày, quay đầu nói với một ông lão bên cạnh:

“Tam thúc, nơi đây rõ ràng cách sơn môn của Thanh Vân môn vẫn còn một đoạn, sao lại không bay qua đó vậy?”

Ông lão bị hắn gọi là tam thúc ấy lắc lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa và nói:

“Văn Khang à, nơi đây không giống ở nhà. Thanh Vân môn vang danh thiên hạ, là một đại môn phái của giới chân tu tại Thần Châu Hạo Thổ này, chúng ta nếu như trực tiếp bay qua sơn môn, chỉ sợ là bị cho là bất kính.

Thanh niên được gọi là Văn Khang ấy có chút ngạc nhiên, nét mặt còn có vẻ không phục, bèn nói:

“Cho dù danh tiếng của Danh Kiếm lầu Tô gia của chúng ta không bằng Thanh Vân môn, nhưng cũng không cần phải kính sợ Thanh Vân môn đến mức độ này chứ?”

Danh Kiếm lầu Tô gia!

Vương Tông Cảnh đang đi bên cạnh con đường cổ đạo ánh mắt bỗng lóe lên, giống như gợi nhớ lại một kí ức gì đấy, quay đầu nhìn lại. Lần này, sau khi nhìn kĩ một lượt, hắn bèn nhận ra thanh niên đó chính là Ngũ thiếu gia của Tô gia mà hắn đã từng gặp qua tại thành Lư Dương ngày trước. Bất chợt hình bóng của cô bé Tô Tiểu Liên cô độc lẻ loi, mất tích một cách thần bí cũng hiện lên trong trí óc của hắn.

Hắn chau mày, hít thở sâu một hơi, quay đầu lại, tiếp tục đi. Người của Tô gia cũng bắt đầu đi về sơn môn của Thanh Vân sơn, đồng thời tiếng nói chuyện của tam thúc Tô gia cũng vang vọng đến:

“Văn Khang, cháu phải ghi nhớ, Tô gia Lư Dương của chúng ta tọa lạc tại Ưu Châu cũng rất có tiếng tăm, không cần phải nhìn sắc mặt của kẻ khác. Nhưng đến địa giới Trung Châu, đặc biệt là tại Thanh Vân sơn này thì không đáng là gì. Nếu không, gia chủ hà tất phải đưa cháu và Lục tiểu thư cùng đến đây tham dự hội thi Thanh Vân chứ?”

Cuộc trò chuyện phía họ không hẳn là lớn lắm, nhưng tai mắt của Vương Tông Cảnh khác với người thường nên hắn nghe thấy rất rõ ràng. Trong lòng hắn chợt khẽ động, rồi lại nhớ đến một chuyện. Ở Ưu Châu, Thanh Vân môn rõ ràng đang ngấm ngầm trợ giúp Long Hồ Vương gia, nhưng lần này thế lực lão cựu của Tô gia tại Lư Dương đột nhiên nhân cơ hội hội thi Thanh Vân năm năm tổ chức một lần này để đưa đệ tử đến Thanh Vân sơn, có lẽ ngoài việc tận dụng được vào Thanh Vân môn ra, ắt hẳn còn có dụng ý sâu xa khác.

Tô Văn Khang lúc này trông không còn tính khí ngang tàng như lúc còn ở trong thành Lư Dương, sau khi được bậc trưởng bối giáo huấn bèn gật đầu vâng dạ, và cũng thật thà đi về con đường phía trước. Tô gia Lục tiểu thư ở bên cạnh sau khi trông thấy thế núi hùng vĩ của Thanh Vân sơn, liếc nhìn ra đằng xa, rồi lập tức ánh mắt chợt sáng lên, vội bước nhanh hai bước, cười và nói:

“A, các người xem, con chó ấy trông to ghê.”

Tô Văn Khang cũng theo đến, sau khi nhìn qua cũng cười và nói:

“Quả đúng thật, một con chó vàng to như vậy quả là hiếm thấy. Thanh muội, muội có muốn có không, nếu muốn huynh sẽ giúp muội mua lại từ tay của họ?”

Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn sang Tiểu Đỉnh, chỉ thấy cậu bé ‘hứ’ một tiếng, trông không vui vẻ cho lắm, cũng may là không bướng bỉnh nổi cáu.

Tô gia Lục tiểu thư do dự một hồi, vẫn lắc lắc đầu, cười và nói:

“Thôi đi, chuyện chính sự trước mặt vẫn chưa giải quyết. Hơn nữa, vạn nhất lỡ vào được Thanh Vân môn, tu tập đạo pháp còn không kịp, suốt ngày mang theo một con chó vàng lớn bên cạnh, thì thật chẳng ra làm sao.”

Một vị Tô lão nhân gia khác bên cạnh cũng gật đầu và nói:

“Lục tiểu thư nói quả không sai.”

Tiểu Đỉnh ở đằng trước nhếch miệng, lại lạnh lùng hứ một tiếng, rồi tiện miệng gọi:

“Đại Hoàng, qua đây.”

Con chó vàng “gâu gâu” hai tiếng bèn chạy đến bên cậu bé, dùng đầu vùi vùi hai cái vào người cậu. Tiểu Đỉnh ôm lấy cổ của Đại Hoàng, ngoắt một cái đã cưỡi lên lưng con chó, ngồi trên đấy và lên tiếng:

“Đi nhanh nào, phiền chết được.”

Đại Hoàng sủa vang một tiếng, chạy nước đại về phía trước, Tiểu Hôi ngồi phía sau ôm lấy người Tiểu Đỉnh, nhìn khắp bốn bên.

Vương Tông Cảnh chợt lắc đầu cười, cậu nhóc này quả thật là không hề biết che giấu cảm giác của bản thân, hắn cũng không gọi cậu lại, cứ như thế bước đi. Nơi này cách Thanh Vân sơn môn không còn xa nữa. Khoảng nửa giờ sau, Vương Tông Cảnh và đám người Tô gia Danh Kiếm lầu đi sau hắn không xa, cũng đã đến được phía dưới Thanh Vân sơn môn.

Danh môn ngàn năm cuối cùng đã ngay trước mắt.

Trong lòng của Vương Tông Cảnh đã từng đoán qua rằng Thanh Vân sơn môn sẽ như thế nào, có lẽ là vô cùng xa hoa, có lẽ là khí thế bất phàm, hoặc có lẽ là cung điện lầu vũ, hoặc là cổng lớn tường cao. Thế nhưng khi đi đến trước mặt, hắn phát hiện ra những gì mình dự đoán đều sai cả.

Thanh Vân sơn môn thật khác xa dự đoán của hắn, không xa hoa cũng không lầu vũ, mà thẳng đứng nguy nga dưới tòa đại sơn là một khối đá khổng lồ cao hơn năm mươi trượng. Một mặt của tảng đá trông như được dùng dao kiếm để khắc bào, đó là một mặt đá sáng bóng bằng phẳng như gương, phía trên không biết đã dùng loại binh đao đẳng cấp nào mà khắc nên hai chữ lớn trông như rồng bay phượng múa:

“Thanh Vân!”

Hai chữ này nét bút rất có lực, đường nét như rồng bay, trông như muốn bức ra khỏi mặt đá, đột phá không gian, như thiên long cự thú, ngạo nghễ nhìn nhân gian, toát lên một khí thế cao ngạo mạnh mẽ, nhất thời khiến cho khí thế phong độ ngàn năm danh môn của Thanh Vân môn như được bộc lộ lên hết sức tinh tế sâu sắc, khiến cho lòng người khi đến nơi đây đều cảm thấy trở nên nhỏ bé.

Tảng đá to được dựng trước núi, hai bên đều có hai con đường lên núi. Lúc này trước sơn môn đã tụ tập rất nhiều người, trong đó có không ít những người đệ tử thân mặc đạo bào của Thanh Vân môn đang đứng gác trước sơn môn, họ bận rộn đến mức không có thời gian trò chuyện.

Vương Tông Cảnh vừa đến nơi đây, nhất thời có chút lạ lẫm. Ban đầu Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân cũng chỉ là bảo hắn đến đây thử chút vận may, chứ không nói rõ lúc này phải làm như thế nào, hay là bản thân nên nghĩ cách tìm được tỉ tỉ đã mới đúng chăng? Hằn đang đứng đấy suy nghĩ, đột nhiên chỉ nghe thấy phía trước vọng đến tiếng gọi, đó là tiếng của Tiểu Đỉnh:

“Vương đại ca, qua đây, qua đây.”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên, trông thấy Tiểu Đỉnh vẫn cưỡi trên lưng Đại Hoàng đang đứng phía dưới tảng đá to, vẫy tay gọi hắn.

Trong đám người xa lạ, trông thấy có một người quen luôn khiến bản thân cảm thấy thân thiết, Vương Tông Cảnh mỉm cười và bước qua nói:

“Sao đệ vẫn còn ở đây?”

Tiểu Đỉnh nhoẻn miệng cười và nói:

“Đệ nghĩ huynh đến đây một mình, sợ có một số việc huynh không rõ, nên đợi huynh đấy. Huynh muốn tham gia hội thi Thanh Vân thì phải đi bên kia.”

Nói đoạn bèn dùng tay chỉ, Vương Tông Cảnh nhìn theo, đó là nơi mà có nhiều người đang tụ tập nhất phía trước cửa sơn môn, có khoảng vài chục người đang vây quanh thành một vòng tròn, cũng không hề ồn ào huyên náo, mà có vẻ rất trật tự nghiêm túc.

“Bên đó là nơi chuyên thu nhận các đệ tử đến tham gia hội thi Thanh Vân. Trước tiên phải có người kiểm tra qua tư chất gân cốt của huynh, và thanh thế của huynh phải thanh bạch. À đúng rồi, huynh có ai quen biết trong Thanh Vân môn không?”

Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng hỏi:

“Sao vậy?”

Tiểu Đỉnh cười hi hi nói:

“Nếu như có người quen biết bảo lãnh giúp huynh, thì huynh không cần đứng chờ mất công ở bên ấy nữa, chỉ cần có chút tư chất căn cốt cơ bản, là có thể vào vòng kiểm tra thứ hai rồi.”

Vương Tông Cảnh chau mày nói:

“Bộ có nhiều đợt kiểm tra lắm hay sao?”

Tiểu Đỉnh nhún vai nói:

“Hết cách rồi, người quá đông. Đệ nghe có sư huynh nói rằng, chính là thiết lập nhiều cửa ải, chủ yếu là muốn để loại bỏ bớt một số người đấy.”

Vương Tông Cảnh trợn trắng mắt, trong lòng thầm than vãn, suy nghĩ rồi nói:

“Huynh có một tỉ tỉ đang ở trong Thanh Vân môn, tên là Vương Tế Vũ. Tiểu Đỉnh, đệ có quen biết không?”

Tiểu Đỉnh nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

“Chưa từng nghe qua.”

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, lòng thầm nghĩ vậy thì khó rồi đây. Đang định nghĩ còn cách gì hay không thì trông thấy Tiểu Đỉnh từ lưng Đại Hoàng nhảy xuống, lắc lư chạy đến nơi cách bên tảng đá hơi xa, nơi đó đang có một vài vị đệ tử Thanh Vân môn đang gác một con đường khác để lên núi. Mấy vị đệ tử Thanh Vân môn ấy trông thấy Tiểu Đỉnh chạy đến, ai nấy đều mỉm cười và hỏi:

“Tiểu Đỉnh, đệ lại chạy ra ngoài chơi đấy à?”

Tiểu Đỉnh cũng khộng khách sáo với bọn họ mà trực tiếp hỏi:

“Ừm, các huynh có biết trên núi có vị sư tỉ nào tên là Vương Tế Vũ không?”

Mấy vị đệ tử Thanh Vân môn đều ngơ ngác, trong đó có một người nói:

“Biết chứ, Vương sư muội thông minh lanh lợi, rất được Tăng trưởng lão yêu mến đấy.”

Tiểu Đỉnh vui mừng, quay đầu vẫy tay gọi Vương Tông Cảnh đến và nói:

“Vị Vương đại ca này chính là đệ đệ của Vương sư tỉ, nói là đến để tìm tỉ ấy, các huynh có thể vào thông báo giúp một tiếng được không.”

Mấy người đệ tử Thanh Vân môn đều kinh ngạc, Vương Tông Cảnh cũng bước sang, trong lòng có chút kích động, lời nói ban nãy hắn cũng đã nghe thấy. Hình như mấy năm nay tỉ tỉ của hắn sống ở Thanh Vân môn cũng khá tốt, ít ra cũng có chút tiếng tăm.

Sau khi nhìn qua Vương Tông Cảnh một lượt, một trong số mấy người đệ tử Thanh Vân bèn bước ra, mặt tươi cười và hỏi:

“Cậu là đệ đệ của Vương sư muội sao?”

Vương Tông Cảnh không dám chần chừ bèn đáp:

“Đúng vậy, tôi và tỉ tỉ xa cách đã ba năm, xin đạo trưởng giúp tôi chuyển lời, xin tỉ tỉ xuống núi để gặp mặt.”

Vị đệ tử Thanh Vân ấy gật đầu và nói:

“Điều này là đương nhiên, cậu đứng đợi ở đây một lát, để tôi lên núi tìm Vương sư muội.”

Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh cười hi hi và nói:

“Lần này thì huynh may mắn rồi.”

Vương Tông Cảnh quả thật lòng cảm kích cậu bé này, liền gật đầu cười và nói:

“Đa tạ đệ nhé!”

Tiểu Đỉnh vẫy tay gọi Đại Hoàng chạy đến, quay người cưỡi lên lưng, sau đó quay đầu cười và nói:

“Vương đại ca, vậy huynh hãy từ từ chờ đợi, đệ về nhà trước đây.”

Vương Tông Cảnh cười gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Đỉnh cưỡi trên lưng Đại Hoàng, dẫn theo Tiểu Hôi đi xuyên qua bên cạnh mấy người đệ tử của Thanh Vân môn, bước lên đường núi, thong thả đi lên núi Thanh Vân, không lâu sau, bèn mất hút phía sau ngã quẹo đằng sau những rặng cây.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!