Chương 19: Đình Viện

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Văn Khang đau đớn lảo đảo thối lui, Tô Văn Thanh bên cạnh nhất thời ngạc nhiên. Mà ba người Tô gia ngay trước đó còn đứng thản nhiên một bên trên mặt đều biến sắc, lao về phía trước đầu tiên đỡ Tô Văn Khang. Trong đó một người vừa định nổi giận, vừa ngẩng đầu liền thấy Mục Hoài Chính với một thân đạo bào Thanh Vân đệ tử thì sắc mặt khẽ biến lại đem lời nói nuốt trở lại.

Tuy bản thân hắn nhịn nhưng Tô ngũ công tử Tô Văn Khang thì tuổi trẻ khí thịnh, vừa nhìn là biết tính tình sốc nổi, lần này bỗng dưng chịu một cái thiệt thòi nhỏ, sau khi lui hai bước liền tức giận hét.

– Ngươi là ai? Dám đến quản chuyện của ta?

Mục Hoài Chính nhíu mày, khuôn mặt dường như đen lại vài phần, nghiêm nghị nói:

– Ngươi tại bên ngoài Thanh Vân biệt viện bắt nạt kẻ yếu, chẳng lẽ coi Thanh Vân môn ta không có người sao?

Tô Văn Khang há mồm định chửi lại nhưng trước mắt bỗng nhoáng lên bóng người, thì ra là muội muội Tô Văn Thanh chắn trước mặt, cô nương này dung mạo xinh đẹp, da thịt vi phong, má như mới lệ mũi tự nõn nà, khuôn mặt dịu dàng dễ gần làm cho người vừa mới thấy liền có vài phần hảo cảm, lúc này đang ngăn cản Tô Văn Khang nói trước, hơi đỏ mặt nói với Mục Hoài Chính:

– Vị sư huynh này, thật xin lỗi! Thật sự là vị ca ca này của tôi tính tình nóng nảy, thêm nữa từ trước đến nay rất hay cáu giận nên lúc nãy mới có ý nghĩ hồ đồ chứ không có ý định xông tới sơn môn, lại càng không có ý coi thường Thanh Vân tiên môn, kính xin sư huynh tha thứ!

Lời nói của Tô Văn Thanh với vẻ mặt thành khẩn cùng bản thân lại có chút xinh đẹp. Mục Hoài Chính khuôn mặt vốn màu đen cũng hòa hoãn vài phần, hừ lạnh một tiếng, không hề nhìn Tô Văn Khang mà liếc nhìn Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh gật đầu nói:

– Chúng tôi đều là đệ tử Lư Dương Tô gia, lần này đến đây cũng là vì tham gia cuộc thi Thanh Vân. Nếu không mang lòng kính trọng đối với Thanh Vân môn thì sao chúng tôi lại đến đây? Mong sư huynh minh giám.

Mục Hoài Chính khẽ gật đầu, sắc mặt buông lỏng một phần, sau đó quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua.

Trông thấy ánh mắt Mục Hoài Chính chuyển đến Vương Tông Cảnh hơi chần chờ một chút rồi vẫn tránh thân thể ra, thân ảnh Tô Tiểu Liên liền lộ ra. Mục Hoài Chính quan sát trên dưới tiểu cô nương này nhíu mày hỏi:

– Tiểu cô nương ngươi là người họ ở đâu? Vì sao tới đây?

Tô Tiểu Liên chỉ trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn thân hình cao to của Mục Hoài Chính một chút, hít sâu một hơi nói:

– Tôi tới vì muốn tham gia cuộc thi Thanh Vân để bái nhập vào Thanh Vân tiên môn.

– Xí…

Bên cạnh truyền đến thanh âm tiếng phỉ nhổ, chính là Tô Văn Khang với vẻ mặt tức giận đứng một bên căm hận không thôi.

Sắc mặt Mục Hoài Chính chợt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm sang bên kia. Tô Văn Thanh vội vàng ngăn cản vị ca ca nóng nảy lại, vẻ mặt cười áy náy nhìn Mục Hoài Chính mang theo vẻ khẩn cầu. Mục Hoài Chính quay đầu lại nói: “Tiểu cô nương, cô tên là gì, xuất thân ở đâu?”

Tô Tiểu Liên do dự một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Văn Khang bên kia. Tô Văn Khang vẫn y nguyên vẻ mặt giận dữ mà Tô Văn Thanh thì sắc mặt thản nhiên, dường như không để ý nhìn nàng một cái. Tô Tiểu Liên mím môi sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Hoài Chính, vẻ mặt nghiêm nghị cao giọng nói: “Tôi họ Tô, tên là Tô Tiểu Liên, xuất thân từ Danh Kiếm Lâu Tô gia ở thành Lư Dương – U Châu.”

Lời này vừa nói ra tức thì khiến mọi người xôn xao, ngoại trừ Vương Tông Cảnh đã hiểu rõ, người người đều tỏ vẻ kinh ngạc, phía bên kia sắc mặt Tô Văn Thanh khẽ biến đổi nhưng không nói gì. Còn Tô Văn Khang lập tức nổi trận lôi đình, đẩy Tô Văn Thanh đang chắn trước mặt ra, phẫn nộ hướng Tô Tiểu Liên: “Tiện nhân, mày đừng có nói nói bậy! Mày với con mụ không biết xấu hổ mẹ mày đã bị đuổi ra khỏi Tô gia chúng ta từ lâu, giờ này còn dám làm nhục thanh danh của Tô gia à?”

Tô Tiểu Liên cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Vương Tông Cảnh từ bên cạnh nhìn qua thấy thân thể gầy yếu của cô dường như run lên nhè nhẹ, không biết là quá mức thương tâm hay là phẫn nộ. Nhưng sau khi nói xong câu kia Tô Tiểu Liên liền trầm mặc không nói, mặc cho Tô Văn Khang ở bên kia nổi trận lôi đình mắc nhiếc cũng cố nén không cãi.

Mục Hoài Chính nghe Tô Tiểu Liên nói xuất thân cũng là run sợ một chút, đang lúc vô cùng kinh ngạc lại nghe Tô Văn Khang bên kia giậm chân, mồm phun toàn từ ngữ khó nghe nhất thời tức giận quay sang Tô Văn Khang quát:

– Câm miệng! Ngươi cũng là người muốn bái nhập Thanh Vân sơn mà ăn nói ô uế như vậy thì còn thể thống gì.

Tô Văn Khang vừa bị hắn quát cộng thêm Tô Văn Thanh liên tục kéo kéo tay lúc này mới oán hận ngậm miệng, nét mặt vẫn còn vẻ phẫn nộ thoạt nhìn như không cam lòng. Mục Hoài Chính ánh mắt chuyển động, bỗng nhíu mày thấy Tô Tiểu Liên cầm trong tay một tấm mộc bài có chút quen thuộc, hắn im lặng chốc lát liền quay đầu nhìn về phía huynh đệ Tô thị, trầm giọng nói:

– Các ngươi nói là tiểu cô nương này bị Tô gia các ngươi đuổi ra khỏi nhà?

Tô Văn Khang cười lạnh nói:

– Đúng vậy

Mục Hoài Chính nói:

– Trước đây nàng quả thực sinh sống tại Tô gia các ngươi phải không?

Tô Văn Khang thoáng nghẹn lời, cơ mặt vặn vẹo, oán hận quay đầu đi không muốn trả lời vấn đề này. Tô Văn Thanh thở dài nói:

– Đúng vậy

Mục Hoài Chính nhướng mày cất cao giọng nói:

– Đã như vậy tiểu cô nương này có xuất thân trong sạch, chỉ cần nàng có thiên tư căn cốt thích hợp tu đạo thì có thể tham gia cuộc thi Thanh Vân

Lời vừa nói xong Tô Tiểu Liên thân thể run lên, Vương Tông Cảnh trong lòng cũng mừng rỡ. Mà phía Tô gia bên kia, Tô Văn Thanh chân mày hơi nhíu lại còn Tô Văn Khang giống như ăn trúng pháo liền nhảy cẫng lên cả giận nói:

– Cái gì! Nó là đồ tiện nhân vì sao có thể có tư cách tham gia cuộc thi Thanh Vân

Mục Hoài Chính cười lạnh một tiếng nói:

– Cuộc thi Thanh Vân của bản phái ngày nay đã vang danh khắp thiên hạ cũng nhờ vào hai chữ “Công chính”. Nếu nàng có lai lịch xuất thân trong sạch đó là hợp với quy củ của Thanh Vân môn, chẳng việc gì phải xem mặt mũi Tô gia các ngươi mà quyết định thu hay không thu người nào.

Nói xong, cũng không quản Tô Văn Khang bên kia phản ứng thế nào, Mục Hoài Chính liền xoay người nhìn Tô Tiểu Liên nghiêm mặt nói:

– Tiểu cô nương, lời nói của ta ngươi nghe rõ rồi chứ?

Tô Tiểu Liên thần sắc có chút kích động gật đầu.

Chỉ là Mục Hoài Chính lập tức nghiêm mặt trầm giọng nói:

– Tiểu cô nương, có một số điều ta vẫn là nên cảnh báo trước. Thân thế của ngươi đã rõ ràng nhưng quan trọng hơn vẫn phải xem tư chất của bản thân có thích hợp tu đạo hay không, nếu như không có tư chất căn cốt này thì Thanh Vân môn chúng ta cũng không thể thu cô, đã hiểu chưa?

Tô Tiểu Liên hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra một tia quyết tâm, gật đầu thật mạnh.

Mục Hoài Chính đi lên vài bước tới trước mặt cô nói:

– Đưa tay đây.

Tô Tiểu Liên khóe mắt có chút giật giật, dường như hơi chần chờ, thậm chí trong mắt còn lóe qua vẻ hoảng sợ. Nhưng sau một lát, nàng rốt cục vẫn cắn môi chậm rãi vươn cánh tay ra.

Huynh muội Tô gia đứng sóng vai ở phía xa, Tô Văn Khang vốn tức giận không ngớt lúc này đột nhiên “phi” một tiếng, sau đó cười nhạt hắc hắc hai tiếng, trào phúng nói:

– Được thôi, ta xem ngươi rốt cục có tư chất thiên phú gì. Lúc trước ta cũng nhớ rõ Tô gia chúng ta đã kiểm tra căn cốt qua cho ngươi kết luận là kinh mạch âm hối không thể tu hành đạo thuật, ta đây còn nhớ rất rõ ràng đây này.

Tô Văn Thanh đưng ở bên cạnh hơi kéo hắn, nhỏ giọng nói:

– Ca ca, bớt nói một chút đi!

Tô Văn Khang xem ra đối với cô muội muội này thật chút coi trọng, nghe vậy cười lạnh một tiếng, rốt cục cũng ngậm miệng không nói nữa.

Ánh mắt mọi người giữa sân đều rơi vào cánh tay của Tô Tiểu Liên trên bàn tay của Mục Hoài Chính. Chỉ thấy hắn hai mắt khép hờ, sắc mặt cùng động tác cơ thể đều giống như đúc với Bành Xương lúc trước kiểm tra căn cốt cho Vương Tông Cảnh. Tô Tiểu Liên sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, cặp mắt chăm chú nhìn Mục Hoài Chính, Vương Tông Cảnh đưng bên cạnh cũng không hiêu ra sao nên có chút khẩn trương. Một màn này rơi vào mắt Vương Tế Vũ bên cạnh, nàng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tiểu Liên.

Mục Hoài Chính thần sắc ngưng trọng, nắm cánh tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Tiểu Liên. Qua một hồi lâu không nói gì, Vương Tông Cảnh đưng một bên đang hơi lo lắng bỗng nhiên cảm thấy đầu vai có người vỗ nhẹ, nhìn lại thì ra là tỷ tỷ Vương Tế Vũ. Vương Tế Vũ thấp giọng nói:

– Qua đây

Nói xong liền kéo Vương Tông Cảnh đến một chỗ xa xa, Vương Tế Vũ nhìn xung quanh một chút nhỏ giọng hỏi:

– Đệ quen biết tiểu cô nương này?

Vương Tông Cảnh hơi sợ nhìn thoáng qua sắc mặt Vương Tế Vũ, chần chờ một chút thầm nghĩ mình làm việc chính nghĩa cũng không có gì không thể nói. Vì vậy liền nhỏ giọng đem chuyện gặp Tô Tiểu Liên tại thành Lư Dương kể sơ qua, sau đó nói:

– Đệ thấy cô ấy đáng thương nên muốn giúp đỡ một chút. Chẳng hiểu sao sau đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Đang nói hơn phân nửa, Vương Tông Cảnh bông biến sắc, không tự chủ đưa tay che ngực. Vương Tế Vũ kinh hãi vội vàng kéo thân thể hắn, ngạc nhiên nói:

– Tiểu đệ, đệ làm sao vậy?

Vương Tông Cảnh cảm thấy tim trong ngực bỗng dưng đập mạnh giống như tình trạng cổ quái nơi đó của Thanh Vân sơn môn. Nhưng mà dị trạng lúc này tới càng lúc càng mạnh lại đột nhiên không báo trước, hắn gần như suýt hô thành tiếng.

Nhưng mà nói cũng kì quái, dị trạng đột nhiên hung mạnh ập đến, lúc đi cũng là đột ngột một cách kì lạ. Duy trì liên tục thời gian vài hơi thở, dị trạng liền đột nhiên tiêu thất, nhịp tim đập cũng khôi phục bình thường.

Sự biến hóa đó hầu như chỉ thoáng qua tức thì. Nếu không còn cảm giác đau nhức còn lưu lại trong ngực và một số vị trí trên thân thể, ngay cả Vương Tông Cảnh cũng tưởng mình bị ảo giác. Xoa Xoa vùng tim trên ngực, sắc mặt hắn khẽ biến, mặc dù trong lòng cũng hoang mang cùng nghi hoặc nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tế Vũ, Vương Tông Cảnh do dự một chút lắc lắc đầu nói:

– Đệ không sao

Vương Tế Vũ vẫn còn lo lắng hỏi thêm hai câu, thấy Vương Tông Cảnh quả nhiên không việc gì lớn lúc này mới yên lòng.

Tại lúc này, chỉ nghe giữa sân Mục Hoài Chính hít một hơi sâu, thả bàn tay Tô Tiểu Liên ra, ngưng thàn suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu cao giọng nói:

– Tô cô nương, kinh mạch trong cơ thể chính xác là âm hối chi tượng nhưng vẫn có thể hành khí, nạp thiên địa linh khí vào trong cơ thể, căn cốt coi như không tệ, vì vậy cho phép cô thông qua kỳ kiểm tra tham gia cuộc thi Thanh Vân.

“Cái gì!” Tô Văn Khang đang đứng ở phía xa cũng ngẩn người, ngay cả mắng chửi cũng quên mất. Tô Văn Thanh đưng bên cạnh còn có thể khống chế tâm tình của bản thân, chỉ là nhìn thoáng qua Tô Tiểu Liên .

Đám người xung quanh đều phát ra tiếng kinh ngạc, trong đó đa phần là vẻ ước ao. Mà Vương Tông Cảnh thì bước nhanh qua, nhìn Tô Tiểu Liên cười nói: “Chúc mừng muội”

Tô Tiểu Liên cắn chặt môi hồi lâu dường như mới tin tưởng giờ khắc này không phải là ảo giác, đưa tay vỗ ngực thở phảo một cái. Sau đó hướng Mục Hoài Chính khom người một cái thật sâu, âm thanh có chút nghẹn ngào nói: “Đa tạ, đa tạ sư huynh.”

Dứt lời ngẩng đầu lên thấy Vương Tông Cảnh bên cạnh với khuôn mặt tươi cười vui sướng. Tô Tiểu Liên hơi sợ hãi, trên mặt thoáng qua một tia thần sắc phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn là cảm kích, thấp giọng nói: “Cảm ơn huynh rất nhiều.”

Vương Tông Cảnh cười ha ha, xua tay không nói.

Mặt khác phía bên cạnh, Mục Hoài Chính quay đầu lại nhìn huynh muội Tô gia nhàn nhạt nói: “Ta tên là Mục Hoài Chính, đệ tử của trưởng lão Tống Đại Nhân. Nếu hai vị đối với cách làm của ta hôm nay có chỗ nào không phục thì có thể gặp các vị trưởng bối đề cáo. Tại hạ không thẹn với lương tâm, nhất định sẽ không cản trở.”

Tô Văn Khang càng thêm tức giận định mở miệng nói nhưng bị Tô Văn Thanh kéo ra phía sau, hung hăng trừng hắn một cái, sau đó nàng quay lại nhìn Mục Hoài Chính nhẹ nhàng nói: “Mục sư huynh nói gì vậy, việc hôm nay đương nhiên tin tưởng phán đoán của Mục sư huynh. Chắc là lúc trước người nào đó trong nhà đã đã nhầm lẫn nên mới có nhận định sai lệch này. Chúng tôi cũng không nói nhiều nữa, cuộc thi Thanh Vân sau này hai huynh muội chúng tôi tất nhiên sẽ cẩn thận tuân thủ môn quy Thanh Vân Môn, tuyệt đối không sinh sự.”

Mục Hoài Chính ánh mắt hơi dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Tô Văn Thanh chốc lát, sau đó khẽ gật đầu nói:

“Như vậy là tốt nhất”

Đám đông dần dần giải tán, Mục Hoài Chính ngoảnh lại gọi Liễu Vân, nhỏ giọng nói với nàng vài câu, Liễu Vân gật đầu sau đó dẫn Tô Tiểu Liên hướng Thanh Vân biệt viện đi đến. Sắc mặt Tô thị huynh muội bên kia rất khó coi. Tô Văn Thanh cũng không có việc gì lớn, tâm tình ít hiển lộ ra nét mặt. Tô Văn Khang thì sắc mặt xanh đen nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Tiểu Liên trong miệng thấp giọng mắng cái gì không rõ.

Vương Tế Vũ kéo Vương Tông Cảnh rời khỏi nơi này tới một bên, nhìn thoáng qua chỗ huynh muội Tô thị, ngoảnh lại nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu đệ, trước kia đệ cùng với Danh Kiếm Lâu Tô gia ở Lư Dương qua lại sao?”

Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: “Không có, quả thực lúc đó đệ chỉ là đi ngang qua.”

Vương Tế Vũ nhìn hắn một cái nói: “Như vậy là tốt nhất, đây là việc nhà người ta, đệ chớ có tùy tiện xen vào, hiểu chưa?”

Vương Tông Cảnh im lặng chốc lát, gật đầu.

Vương Tế Vũ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ vai đệ đệ nói: “Sắc trời đã không còn sớm rồi, đệ cũng mệt mỏi suốt một ngày rồi, sớm về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai tỷ tới sau đó dẫn đệ lên núi tham quan nhân gian tiên cảnh – Thanh Vân tuyệt cảnh để cho đệ mở mang kiến thức, nói không chừng còn có thể củng cố lòng hướng đạo nữa ấy chứ.”

Vương Tông Cảnh nhếch miệng cười nói: “Tỷ à, yên tâm đi, đệ nhất định là có lòng hướng đạo không thể phá vỡ.”

Vương Tế Vũ cười phì một tiếng, nhìn thấy thần tình Vương Tông Cảnh lúc này cũng mơ hồ nhớ lại hình ảnh tiểu nam hài còn ỷ lại bên mình, trong lòng cũng cảm thấy êm ái, gật đầu nhẹ giọng căn dặn hắn vài câu rồi mới xoay người đi.

Vương Tông Cảnh quay người hướng Thanh Vân biệt viện đi đến. Chỉ dây dưa một lúc mà Liễu Vân đã dẫn Tô Tiểu Liên đi mất tiêu, cũng không biết đưa tiểu cô nương kia đi chỗ nào của biệt viện. Lúc này, tại cửa lớn của Thanh Vân biệt viện, Tô gia huynh muội cùng ba người họ Tô còn lại nói chuyện, hình như là đang từ biệt. Vương Tông Cảnh từ miệng Vương Tế Vũ cũng nghe nói một số quy củ nơi này, ngoại trừ các đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân thì những ai không phải Thanh Vân Môn thì không được phép vào Thanh Vân biệt viện.

Đi ngang qua chỗ của Tô thị huynh muội, quả nhiên nghe được hai lão nhân Tô gia đang căn dặn họ một số điều thường ngày. Tô Văn Khang, Tô Văn Thanh huynh muội đều nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng đáp ứng. Vương Tông Cảnh cũng không nhìn thêm vì vốn chẳng có giao tình gì, liền đi vào Thanh Vân biệt viện.

Đường Ất, sân hai mươi ba.

Một lần nữa đi vào đình viện thì đập vào mắt vẫn là hai cây liễu xanh biếc tràn đầy sức sống, cành liễu rủ lả lướt, lá liễu xanh mượt. Một trận gió mát thổi qua thì vô số làn sóng xanh dịu dàng phiêu động, làm cho tâm hồn con người trong nháy mắt như được gột rửa, giống như không khí hô hấp cũng tươi mát hơn vài phần.

Đi tới dưới tán cây trong sân, Vương Tông Cảnh nhìn thoáng xung quanh vẫn thấy bốn căn phòng vẫn im ắng như cũ, dường như đang đợi chủ nhân của nó đến. Cũng không biết tương lai người đến ở chung với nhau trong cái đình viện nho nhỏ này như thế nào?

Vương Tông Cảnh xoay người bước đi, bước trên thảm cỏ xanh non trở lại phòng chữ Hỏa của mình. Đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Lại một lần nữa trở lại giữa gian phòng, bên trong tất cả so với lúc vừa đến vẫn như cũ, gia cụ đều làm gỗ tùng hoặc trúc xanh, đơn giản mộc mạc nhưng rất tự nhiên và thân thiết. Trong không khí tràn ngập mùi gỗ, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng không cầu mong gì hơn nữa, mong rằng có thể sớm ngày tu hành đạo thuật, thỏa nguyện ước bấy lâu của mình.

Đi tới cái tủ quần áo bằng gỗ cao hơn nửa người ở góc tường, mở ra còn thấy những vân mắt gỗ, Vương Tông Cảnh đem bọc nhỏ tùy thân hay mang theo bỏ vào, bên trong cũng không có vật gì trân quý, ngoại trừ vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày thì chỉ còn một cái răng nanh hơi cong cong dài hơn nửa cánh tay, màu trắng có chút âm hàn mơ hồ còn có thể nhìn thấy một màu lam nhạt.

Đây là chiếc răng nanh trên mặt có chứa kịch độc mà năm đó Kim Hoa Cổ Mãng lưu lại. Có lẽ bởi vì Vương Tông Cảnh đã từng ngâm qua xà huyết cho nên cái răng nanh độc này đối với hắn tự nhiên không có tác dụng, ngược lại trong ba năm hắn dựa vào cái răng nanh kia cùng với yêu thú trong rừng rậm đánh giết, một số yêu thú mạnh mẽ cũng chết bởi chất độc của nó. Chỉ là thời gian dài trôi qua, chất độc trên cái răng nanh giảm mạnh, không còn công hiệu thấy máu là chết như trước nữa, trên chiếc răng nanh cũng xuất hiện vết rạn nứt nhỏ. Nhưng mà dù sao thứ này đã làm bạn với Vương Tông Cảnh thời gian ba năm rồi, thêm nữa ngoại trừ cái này thì hắn cũng không có mang gì theo từ khi thoát khỏi rừng rậm. Giờ phút này, xoa vài lần chiếc răng nanh, ánh mắt Vương Tông Cảnh có chút lơ đãng, dường như một chút ký ức trước kia lại hiện lên trong lòng.

Đang lúc có chút xuất thần bỗng nhiên ngoài cửa phòng nơi lối vào đình viện truyền đến một tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, theo đó là một hồi tiếng bước nhỏ. Vương Tông Cảnh trong lòng khẽ động, xoay người đi tới phí trước cửa sổ rồi mở ra, hướng bên ngoài nhìn thử, chỉ thấy trong viện vốn không có bóng người lúc này đã có thêm một thân ảnh nữ tử.

Cây liễu xanh mượt khẽ đung đưa theo gió, nàng đang đứng dưới quay lưng ngay dưới gốc cây, chăm chú nhìn nơi văng vẻ này, ngón tay trắng nõn khẽ gạt một cành liễu nhỏ dường như đang đánh giá nơi này. Bỗng nhiên tiếng của sổ vang lên liền kinh động bóng dáng ôn nhu này, nàng xoay người nhìn về phía đó. Trong khoảnh khắc ấy, gió chợt thổi, liễu rủ phất phơ, dường như nhân gian càng thêm xuân ý dạt dào, một màu xanh biếc như đánh thật sâu vào đáy lòng.

Bức tranh này quả thực tuyệt mỹ, dung nhan của nàng cũng mỹ lệ động lòng người, một đôi mắt sáng ngời chớp động, đang sâu thẳm mà ôn nhu nhìn tại trên người Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh ngẩn ngơ trong chốc lát, nhất thời mờ mịt. Cô gái xinh đẹp dưới tàng cây lại chính là Tô Văn Thanh.

Tô Văn Thanh liếc mắt nhìn Vương Tông Cảnh, trong mắt cũng có vài phần bất ngờ. Tràng tranh chấp ngoài cửa Thanh Vân biệt viện xảy ra trước đó không lâu mà Vương Tông Cảnh tiến tới dìu Tô Tiểu Liên còn mơ hồ còn có ý bảo vệ. Tô Văn Thanh ở bên cạnh đều nhìn rõ ràng, lúc này gặp lại thật là việc ngoài dự liệu. Chẳng qua vẻ mặt của nàng cùng ánh mắt cũng không có bất kì thái độ thù địch nào, sau khi chăm chú nhìn thật sâu Vương Tông Cảnh, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu; dương liễu đung đưa phất phới đầy trong gió, nàng ôn nhu gật đầu chào hỏi.

Vương Tông Cảnh nao nao vô thức gật đầu lại.

Tô Văn Thanh không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phòng hướng đối diện với phòng chữ Hỏa, đẩy cửa phòng chữ Thủy đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bên trong sân, liễu thụ lả lướt, một mảng cây cỏ xanh mơn mởn, tất cả dường như lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!