Chương 20: Núi cao

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một ngày bận rộn rồi cũng lặng lẽ trôi qua, nhưng mãi đến tận ban đêm, khi ánh trăng buông xuống ngọn liễu, trong đình viện mới không còn người ra vào nữa. Tô Văn Thanh sau khi trở về Thủy tự phòng của mình liền không có động tĩnh gì. Đình viện tĩnh mịch, buổi tối nay ngoại trừ tiếng côn trùng truyền đến nhẹ nhàng từ bên ngoài mảnh cỏ xanh kia, chỉ còn lại có một mảnh không gian yên tĩnh.

Một đêm này, Vương Tông Cảnh ngủ rất ngon, rất an tâm, chiếc giường không hề đem lại chút cảm giác khó ngủ nào, giường bằng phẳng cứng rắn, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của gỗ thông, đúng là hắn chỗ yêu thích. Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên theo cửa sổ vương vãi xuống sàn nhà, cả gian phòng tựa hồ trong phút chốc trở nên sáng sủa hẳn, phảng phất một chút khí tức lười biếng. Vương Tông Cảnh mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái, mặc vào chiếc áo mỏng, đi đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy, sau đó hướng khuôn mặt ra bên ngoài cửa sổ mà hít khí trời. Một làn gió nhẹ tươi mát, mang theo vài phần ướt át lập tức quét đến trên mặt hắn, khiến người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thư sướng.

Rặng liễu rủ xanh mượt, trong sân yên tĩnh mà đứng lặng lấy, phóng mắt nhìn ra, bên trong căn nhà này, mặt khác Kim Mộc Thổ ba gian phòng cửa sổ vẫn đóng chặt, không hề có dấu hiệu cho thấy có người mới ra vào. Vương Tông Cảnh nhãn tình chuyển động, đưa mắt quan sát Thủy tự phòng, cửa phòng vẫn đang đóng, thế nhưng một ô cửa sổ hướng ra khoảng sân nhỏ cũng đã mở ra, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu đang đi đi lại lại trong phòng.

Vương Tông Cảnh hướng đôi mắt nhìn về phía bên kia, sau đó liền thu hồi ánh mắt trở lại, chính mình trong phòng thả tay vặn eo, hoạt động một hồi, sau đó ngồi vào chiếc bàn tròn bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên cái hồ lô màu kim sắc miệng tròn, to cỡ lòng bàn tay, mở chiếc nút gỗ ra, một cỗ khí vị dược hương (hương thơm mùi thuốc) nhẹ nhàng tỏa ra.

Trong hồ lô này có 20 viên thuốc, tên gọi “Tích Cốc Đan”, là vật hôm trước khi chia tay Vương Tế Vũ đã đưa cho hắn. Theo như lời của Vương Tế Vũ, loại đan dược này chính là được luyện trong đan phòng (phòng luyện đan) của Thanh Vân Môn, thường nhân ăn một hạt là trong một ngày không cần ăn uống gì, mà càng sử dụng nhiều, đối với thân thể hữu ích vô hại, càng kéo dài tuổi thọ chẳng phải nói chơi. Sau này vào tháng bảy, khi Thanh Vân thí được bắt đầu, mỗi đệ tử tham gia Thanh Vân thí, Thanh Vân Môn đều ban phát theo tháng Tích Cốc đan, đối với việc tu đạo mặc dù không thể nói là hỗ trợ rất nhiều, nhưng so với ăn ngũ cốc hoa màu thì vẫn tốt hơn nhiều đấy.

Vương Tông Cảnh đem hồ lô nghiêng nghiêng nhiều lần liền thấy từ trong miệng hồ lô xuất ra một hạt nhỏ màu ngà sữa, nhìn lại bất quá nhỏ cỡ đầu ngón tay, một cỗ dược hương bay vào chóp mũi, Vương Tông Cảnh xem chỉ chốc lát liền há mồm nuốt vào, lập tức cẩn thận để ý những biến chuyển trong bụng, chỉ là đợi hơn nửa ngày, tựa hồ như không có chút tình huống khác thường nào phát sinh, thân thể vẫn như vậy, không thấy bụng khó chịu, cũng không thấy xuất hiện những hiện tượng cổ quái như trong truyền thuyết, ví dụ như toàn thân phiêu phiêu dục tiên khi nuốt tiên đan này.

Nhưng thật sự là sau khi nuốt vào liền không cảm thấy một chút đói bụng nào.

Đan dược này có lẽ là có chút tác dụng bỏ đi, Vương Tông Cảnh trong lòng nghĩ như vậy, đứng dậy nhìn ngó chung quanh, vốn định mở cửa đi ra ngoài một chút, nhưng sau một lát chần chừ, vẫn bỏ qua ý nghĩ này, thành thành thật thật mà đứng ở trong phòng. Hôm qua Vương Tế Vũ đã nói rõ ràng, hôm nay sẽ đến mang Vương Tông Cảnh lên Thanh Vân Sơn để mở rộng tầm mắt, kiến thức phúc địa nhân gian, tiên gia thắng cảnh. Thật ra mà nói, Vương Tông Cảnh cũng có chút mong đợi, cho nên trước mắt liền dứt khoát trở lại giường, nằm đợi Vương Tế Vũ đến.

Hôm qua Vương Tế Vũ đã nói rõ ràng là sẽ sớm đến đây, chỉ là Vương Tông Cảnh nằm trên giường đợi trái đợi phải cả nửa ngày,mặt trời dần dần lên cao, đợi đến lúc biệt viện đã xôn xao tiếng người, đợi đến lúc mắt thấy mặt trời dường như đã muốn hạ sơn rồi, Vương Tế Vũ vẫn chưa đến.

Vương Tông Cảnh trong nội tâm không khỏi có chút nóng ruột, nhưng không thể nói là hắn đang không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đấu tranh từng ngày để sinh tồn trong suốt hơn ba năm ở trong vùng rừng rậm nguyên thủy sát cơ tứ phía kia, cuộc sống trước đây không chỉ rèn luyện cho hắn từ vẻ ngây thơ chất phác trở nên cứng cỏi, mà còn tôi luyện cho hắn sự nhẫn nại có thừa. Sống trong cánh rừng kia, những khi đi săn giết đại yêu thú cường đại, để chờ đợi cơ hội tốt nhất để ra tay, hắn thường thường có thể ẩn nhẫn trong mấy ngày, bởi vì nhiều khi trong tình huống chém giết sinh tử, chỉ tính toán sai một chút là rất có thể bản thân sẽ phải chết vào tay kẻ địch.

Trước mắt, tình huống này tự nhiên còn lâu mới có thể đánh đồng cùng khoảnh khắc chém giết đẫm máu kia, nghĩ đến hơn phân nửa là Vương Tế Vũ có việc chậm trễ. Bất quá dù sao chờ đợi cũng chẳng phải sự tình sung sướng gì, Vương Tông Cảnh trong phòng sau khi đi tới đi lui vài vòng, liền mở cửa phòng bước ra ngoài.

Khoảng sân trong đình viện lúc này đã rải đầy những tia nắng mặt trời xinh đẹp, hành lang gấp khúc nhẹ vòng thông ra đại môn, phảng phất có thể nghe được tiếng kẻ qua người lại bên ngoài. Vương Tông Cảnh nghiêng tai lắng nghe, không hiểu được hôm nay lại sẽ có bao nhiêu người lại tới đây, cùng nhau ấp ủ một tia hy vọng nho nhỏ: có thể được một lần bái nhập cửa viện Thanh Vân sơn mà khao khát nỗ lực.

Dạo chơi trong đình viện, trên thảm cỏ xanh, những cành liễu rủ xuống như ngàn vạn tơ lụa, Vương Tông Cảnh lấy tay vuốt ve thân cây rắn chắc, từ nơi lòng bàn tay truyền đến một cỗ cảm giác thô ráp, lại khiến trong lòng của hắn tự nhiên sinh ra một cỗ ý niệm thân thiết, hai tay hai chân dường như đều có chút ngứa ngáy bồn chồn, nhịn không được thậm chí cũng muốn bò lên cây.

Ngay vào lúc này, chợt nghe sau lưng một thanh âm trầm đục vang lên, từ sân nhỏ chỗ cửa lớn truyền đến, Vương Tông Cảnh trong nội tâm vui vẻ, quay đầu nhìn lại, trong miệng một câu “Tỷ tỷ” đang định thốt lên, nhưng ngay sau đó liền khẽ giật mình, chỉ thấy cửa chính trong sân từ từ mở ra, hiện ra một bóng người nhưng không phải là Vương Tế Vũ, ngược lại là một nam tử đang vươn người đứng đó, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, chỉ là khuôn mặt lãnh khốc không chút biểu tình, lông mày có chút nhíu lại, tựa hồ trong tim có chồng chất tâm sự, không được vui vẻ.

Nam tử kia ánh mắt cũng lập tức nhìn thấy Vương Tông Cảnh, chỉ là phản ứng của hắn không hề lễ phép hào phóng như Tô Văn Thanh hôm qua, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh, liếc về phía sau, ngay sau đó liền dời ánh mắt đi chỗ khác, chậm rãi bước đến. Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày, cảm giác nam tử trẻ tuổi này tựa hồ không phải người dễ tiếp xúc, nên cũng không đi đến bắt chuyện, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia nhãn tình chuyển động như đang đánh giá căn nhà trước mặt, sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì, trực tiếp đi đến căn phòng có khắc chữ “Kim”, đẩy cửa bước vào.

“Bành”, một thanh âm trầm đục vang lên, cửa phòng phía sau hắn một lần nữa đóng lại.

Vương Tông Cảnh thoáng nhìn khung cửa sổ một lát, quay đầu, lại, đột nhiên khẽ giật mình, chỉ thấy bên cửa sổ Thủy tự phòng, thân ảnh Tô Văn Thanh chẳng biết từ lúc nào đã đứng trong phòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Kim tự phòng, thần sắc trên khuôn mặt tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, nàng hình như cảm giác được ánh mắt của Vương Tông Cảnh đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại, Vương Tông Cảnh thoáng chần chừ một chút, sau đó hướng nàng khẽ gật đầu.

Gió nhẹ thổi qua, cành liễu bên người nhẹ nhàng đong đưa, in xuống mặt đất một bóng hình mờ nhạt, mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, khẽ lay động.

Tô Văn Thanh mỉm cười, mở miệng nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”

Vương Tông Cảnh lông mày khẽ nhếch, nói: “Không dám, tại hạ họ Vương, tên Tông Cảnh.”

Tô Văn Thanh “Ừm” một tiếng, cánh tay trái nhẹ nhàng duỗi ra đỡ lấy cành lan bên cửa sổ, mỉm cười nói: “Mặc dù không biết sau này thế nào, nhưng một năm nay chắc chúng ta đều là hàng xóm với nhau ở chỗ này, ngày sau kính xin Vương công tử dạy bảo nhiều hơn.”

Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: ” Cô nương nói không đúng rồi, tại hạ hôm nay bất quá là một kẻ lỗ mãng, đối với tu đạo không có hướng tới chi tâm, thực ra là hoàn toàn không biết gì cả, không thể so với cô nương gia học uyên bác, tương lai chỉ sợ ngược lại là ta phải thỉnh giáo nàng nhiều hơn mới phải.”

Tô Văn Thanh nhìn hắn, ngón tay trắng nõn bám vào cành lan bên cửa sổ có chút nắm chặt hơn, ngay sau đó nhẹ nhàng nhếch lên, nhưchim tước uyển chuyển ở trên bệ cửa sổ thoáng búng ra một cái (đoạn này dịch không chuẩn lắm), trên mặt thần sắc vui vẻ nhàn nhạt không giảm, nhìn chẳng khác một mỹ nhân dáng điệu thùy mị đứng bên cửa sổ, cúi đầu cười khẽ, nói: “Vương công tử, ngươi làm sao biết ta gia học uyên bác?”

Vương Tông Cảnh thản nhiên nghênh đón ánh mắt nàng, cũng không có ý muốn lùi bước, cười cười, nói: “Hôm qua ở bên ngoài Thanh Vân biệt viện, tại hạ đã được chứng kiến quý huynh muội rồi.”

Tô Văn Thanh khẽ gật đầu, tựa hồ một chút cũng không có cảm thấy bất ngờ, sự tình hôm qua đối với nàng mà nói, cũng không ảnh hưởng đến thần sắc của nàng chút nào, ngược lại, một đôi mắt sáng hướng về phía Vương Tông Cảnh nhìn thật sâu, bỗng nhiên nói: “Xin hỏi, công tử là người U Châu sao?”

Vương Tông Cảnh trong nội tâm khẽ rúng động, nói: “Tô cô nương cớ sao lại hỏi như vậy?”

Tô Văn Thanh mỉm cười nói: “Lư Dương Tô gia mặc dù có vài phần danh khí, cũng chỉ ở trong vùng U Châu mà thôi, phóng nhãn ra thiên hạ, bên ngoài ranh giới U Châu, Lư Dương Tô gia thực cũng không là gì, nhưng nghe công tử nói, dường như đối với bối cảnh Tô gia hiểu rất rõ, chắc hẳn là xuất thân ở U Châu phải không?”

Vương Tông Cảnh nhịn không được đưa mắt nhìn thiếu nữ này thật lâu, Tô Văn Thanh thông minh nhạy bén, chỉ với vài lời nói đã tỏ ra bất phàm, quả nhiên anh tài hội tụ về Thanh Vân thí, thật không thể khinh thường.

Phía bên kia, Tô Văn Thanh chỉ cười mà không nói, lẳng lặng nhìn Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh vẻ mặt cũng không chút khó chịu, ha ha cười, thản nhiên nói: “Tô cô nương quả thật lợi hại, không giấu cô nương, tại hạ đúng là xuất thân U Châu, chính là đệ tử Long Hồ Vương gia.”

“Ừ, Long Hồ Vương gia?” Tô Văn Thanh lúc này trái lại lông mày khẽ nhíu lại, lát sau khẽ gật đầu, một lần nữa lộ ra nét mặt tươi cười, nói: “Không thể tưởng được lại trùng hợp như vậy, trong đình viện nho nhỏ này còn có thể gặp được một vị đồng hương, thật là làm cho người ta cao hứng.”

“Đúng vậy a, thật là trùng hợp.”

Tô Văn Thanh trên mặt lộ ra một tia áy náy, nói: “Có thể cùng công tử quen biết, Văn Thanh thực cảm thấy vui mừng, bất quá hôm nay ta còn muốn viết mấy phong gia thư, Văn Thanh xin phép cáo lui trước.”

Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, nói: “Cô nương xin cứ tự nhiên.”

Tô Văn Thanh mỉm cười, từ cửa sổ đi ra, tiện tay đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một đường tường trắng chỗ khuê phòng, từ cửa sổ hiện ra. Vương Tông Cảnh nhíu mày, dời ánh mắt, đi dạo quanh vườn một lúc, sau đó cũng trở về phòng.

※※※

Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã qua buổi trưa, Vương Tế Vũ vẫn chưa đến, Vương Tông Cảnh trong nội tâm không khỏi có chút lo lắng, chỉ là mới đến đây sống, hắn cũng không muốn chạy đi tìm những đệ tử Thanh Vân môn kia tùy tiện hỏi loạn, trong nội tâm sau một phút do dự, vẫn quyết định cứ đứng ở trong phòng tiếp tục chờ đợi.

Bao giờ cũng vậy, những khoảnh khắc phải chờ đợi luôn trôi qua một cách chậm chạp, ngoài kia mặt trời “lề mề” dịch chuyển từng chút một, Vương Tông Cảnh đi đi lại lại trong phòng nhiều đến mức chán gần chết, ngồi ở chỗ này một chút, chỗ kia một chút, rồi lại bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn bóng cây liễu nhẹ nhàng lay động trong vườn.

Cứ như vậy một mực chờ đến tầm khoảng hai khắc giờ Thân, Vương Tông Cảnh đã có chút buồn ngủ đột nhiên lần nữa nghe thấy một hồi tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến, tinh thần hắn nhất thời chấn động, bất quá cũng sợ là một nhân vật khác tham gia Thanh Vân thí mới vào ở viện này, liền không dám cất tiếng gọi, vội vàng đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy từ ngoài hành lang, thấp thoáng hiện ra một thân ảnh yểu điệu thướt tha, thần sắc vui vẻ, dung nhan xinh đẹp như tắm gió xuân, ôn nhu thân thiết, không phải Vương Tế Vũ thì là ai?

Phù! Cuối cùng cũng đến rồi!

Vương Tông Cảnh ha ha cười, chạy tới mở cửa phòng, Vương Tế Vũ nhìn hắn một cái, cười nói: “Đợi lâu rồi phải không?”

Vương Tông Cảnh vò đầu cười nói: “Không có việc gì, không vội, không vội.”

Vương Tế Vũ khúc khích cười, thò tay nắm chặt tay của hắn kéo ra ngoài, nói: “Đi, ta mang đệ lên núi xem.”

Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng, tiện tay đóng cửa phòng, sau đó liền đi theo tỷ tỷ, đồng thời mở miệng hỏi: “Tỷ, hôm nay có chuyện gì mà chậm trễ vậy ?”

Vương Tế Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy a, vốn ta sáng sớm đã muốn tới đây tìm đệ, ai ngờ sư phó đột nhiên muốn mở lò luyện đan, luyện chế một loại đan dược rất khó luyện, tên gọi ‘Tam Thanh đan “, phân phó rất nhiều đệ tử đến trông coi lô dược này, ta cũng không thoát được trách nhiệm, vì vậy bây giờ mới có thể đến tìm đệ.”

Vương Tông Cảnh đi theo nàng ra cửa sân, xuống đài giai, rẽ ra đường lớn, chậm rãi tiến về phía đại môn Thanh Vân biệt viện, vừa đi vừa cười nói: “Nghe qua thì có vẻ như loại đan dược kia rất lợi hại.”

Vương Tế Vũ nói: “Đó là tất nhiên, ‘Tam Thanh đan’ là một trong cực phẩm Linh Đan mà lão tổ tông Thanh Vân môn chúng ta truyền lại, không những phải dùng đủ ba mươi sáu loại linh dược hiếm quý để điều chế, trong thời điểm luyện đan, nhiệt độ của lò lửa cũng phải theo sự thay đổi của dược vật mà tùy thời điều chỉnh, khó luyện vô cùng, nghe nói hình như trong cả Thanh Vân môn chúng ta, hiện tại Tam Thanh đan cũng chỉ có năm khỏa mà thôi.”

Vương Tông Cảnh bất giác hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói: “Hiếm có như vậy, vị sư phó kia của tỷ tỷ nhất định phải là Luyện Đan Đại Sư?”

Vương Tế Vũ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, Thanh Vân Môn bên trong Tàng Long Ngọa Hổ, Tằng Thư Thư sư tôn ta tuy có thành tựu đạo pháp cao thâm như vậy, nhưng cũng không phải người đứng đầu. Bất quá vi sư học thức uyên bác, yêu thích tạp học, đặc biệt là trong việc luyện đan cực kỳ có thiên phú, ngày nay đã được công nhận là Luyện Đan Đệ Nhất Nhân trong Thanh Vân môn.”

Vương Tông Cảnh nghe vậy sinh lòng ngưỡng mộ, ngẩn người mê mẩn, nói: “Ông ấy chắc hẳn chính là đại nhân vật không kém gì thần tiên a…”

Vương Tế Vũ khuôn mặt đột nhiên méo xệch đi đôi chút, tựa hồ bị những lời này của đệ đệ làm cho nghẹn họng, muốn cười nhưng lại không thể không biết xấu hổ mà cười to thành tiếng, nên đành cố nhịn. Chỉ nghe Vương Tông Cảnh cảm thán một câu, lại thuận miệng hỏi: “Tỷ, sáng nay vị sư phụ kia của tỷ ở chỗ luyện Tam Thanh đan, sau khi mở lò đã luyện được mấy khoả?”

Vương Tế Vũ hai hàng mi xinh đẹp khẽ giật, cười “xùy” một tiếng, nhìn hai bên một chút, ghé sát vào tai Vương Tông Cảnh thấp giọng nói: “Chưa được khỏa nào, việc luyện đan đã thất bại, sau khi mở lò ra, chỉ thấy tất cả đều là thuốc cặn bã, một khỏa cũng chẳng có.”

“Cái gì?” Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời.

Vương Tế Vũ tức giận vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Đi thôi, ngươi kinh ngạc cái gì!” Nói xong một mạch đi thẳng về phía trước, vừa nói, “Chẳng lẽ đệ nghĩ rằng Tam Thanh đan mà ta nói chính là thuốc tăng lực mà bọn bịp bợm giang hồ hay rao bán sao? Nếu dễ dàng luyện chế như vậy, 2000 năm qua, Thanh Vân Môn tại sao lại chỉ có được đúng năm khỏa?”

Vương Tông Cảnh mang thêm vài phần kinh ngạc, nói: “Tỷ không phải mới vừa rồi đã nói, sư phụ của tỷ – Tăng trưởng lão là đệ nhất Luyện Đan Đại Sư của Thanh Vân môn hiện nay sao?”

Vương Tế Vũ nhún vai, nói: “Đúng vậy, nhưng ta cũng không nói bản sự của ông ấy có thể sánh cùng những Luyện Đan Đại Sư đời trước của Thanh Vân môn.”

Vương Tông Cảnh: “…”

“Ách, đúng rồi, vạn nhất về sau đệ có cơ hội được diện kiến vi sư của ta, ngàn vạn lần không được nhắc đến sự tình luyện đan thất bại kia, biết không?” Vương Tế Vũ đang đi tới, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại dặn dò Vương Tông Cảnh một câu, nói, “Vị sư phụ kia củ ta, cái gì cũng tốt, tính tình cũng hiền hoà, nhưng coi trọng nhất chính là sĩ diện! Những năm gần đây vẫn luôn muốn luyện thành Tam Thanh đan, để bản thân mình được vinh danh trên bảng vàng lịch sử của Thanh Vân Đạo Môn, trở thành một trong những Luyện Đan Đại Sư vĩ đại, bất quá… Hắc hắc, đệ chưa được chứng kiến đâu, sau sự tình khai lò luyện đan thất bại hôm nay, sư phụ ta sắc mặt vô cùng bất mãn khó chịu, ở trong đan phòng lo lắng tức giận đến mức kêu gào ầm ĩ, chỉ thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời mà chửi mắng lão Thiên gia rồi.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc không nói gì, nghĩ thầm vị kia Tăng trưởng lão xem ra cũng là một vị tính tình thoải mái a….

Bất tri bất giác đã đi tới đại môn Thanh Vân biệt viện , hôm nay vẫn có không ít Thanh Vân đệ tử đứng ở nơi này, bất quá cùng hôm qua có chút bất đồng, xem ra là thay đổi một nhóm người túc trực, chỉ là khi Vương Tế Vũ đi qua, vẫn bước đến chào hỏi hai ba người quen biết trong số họ, đối phương cũng rất sôi nổi mỉm cười bắt chuyện, vẻ mặt thân thiết, xem ra Vương Tế Vũ tại Thanh Vân Môn cũng kết giao khá rộng rãi.

Ra khỏi đại môn biệt viện, ngoài phòng vẫn là tụ tập không ít nhân sĩ trẻ tuổi tới tham gia Thanh Vân thí, bất quá xem ra nhân số có vẻ ít hơn một chút so với hôm qua. Vương Tế Vũ đưa mắt nhìn trái ngó phải, mang theo Vương Tông Cảnh đi đến một địa phương hẻo lánh, mỉm cười, nói: “Tiểu đệ, chuẩn bị xong chưa, chúng ta sắp lên núi đấy.”

Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, vừa muốn nói gì, đột nhiên thân thể chấn động, phản ứng trở lại, không khỏi vừa mừng vừa sợ, bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Vương Tế Vũ, cười nói: “Tỷ, hẳn là, hẳn là tỷ đã có thể…”

Vương Tế Vũ mỉm cười dịu dàng, nhưng thần sắc lúc đó lại ẩn hiện một tia ngạo khí nhàn nhạt, hữu thủ vươn ra một đạo kiếm quyết, trong miệng thấp giọng niệm tụng vài câu, sau một lát, chỉ thấy thanh quang từ tay nàng đột nhiên sáng lên, càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ hơn, càng biến càng lớn, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm dài ba xích, thanh quang lấp lánh, đặt ngang trước ngực.

“Tỷ đệ chúng ta, chỉ cần một lòng kiên định hướng đạo, khắc khổ tu luyện, ” Vương Tế Vũ nhìn Vương Tông Cảnh, thốt lên từng chữ, “Nhất định sẽ không thua những người khác!”

Vương Tông Cảnh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ nhiệt huyết dâng lên như sóng dậy, nhận ra ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Vương Tế Vũ, liên tục gật đầu.

Vương Tế Vũ mỉm cười, như đóa hoa nở rộ sau cơn mưa, xinh đẹp vô cùng, ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, thân hình khẽ động, dĩ nhiên là phiêu thượng Tiên Kiếm, từ phía chuôi kiếm phát ra thanh quang huyền ảo giữa không trung, nhìn qua tựa hồ yếu ớt không thể chịu được sức nặng, nhưng sau khi Vương Tế Vũ bước lên, thân kiếm chỉ hơi trầm xuống đôi chút, lập tức liền khôi phục nguyên trạng.

Sau khi thân thể nàng đứng vững trên kiếm, quay đầu lại mỉm cười, vươn tay đưa cho Vương Tông Cảnh, nói: “Lên đây đi, tiểu đệ.”

Nơi đây mặc dù là một địa phương hẻo lánh bên ngoài biệt viện, nhưng ở phía trước dù sao nhân số cũng không ít, khi Vương Tế Vũ thi pháp gọi ra pháp bảo Tiên Kiếm, liền có không ít người chú ý tới nhao nhao quay đầu nhìn, đến khi tấm thân phiêu dật của nàng nhẹ nhàng bay lên, nhất thời có chút oanh động, thu hút mọi người chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy ý tứ hâm mộ cuồng nhiệt.

Vương Tông Cảnh cũng chú ý tới những tình huống chung quanh, lập tức không dám kéo dài thời gian, hơn nữa khi xưa, lúc Lâm Kinh Vũ mang hắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, cũng từng trải qua cái cảm giác khi ngự kiếm phi hành này, vì vây trong nội tâm ngược lại cũng không quá sợ hãi, liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của Vương Tế Vũ, tung người nhảy lên.

Chỉ riêng về thể trọng, hắn bây giờ so với thân hình thon thả của Vương Tế Vũ thì nặng hơn nhiều, nhưng tiên gia pháp bảo dù sao không phải tầm thường, mặc dù là chịu tải trọng của hai người, bất quá cũng chỉ lắc lư mạnh hơn so với vừa rồi một chút, rất nhanh sau đó liền khôi phục sự cân bằng.

Vương Tế Vũ mỉm cười, nói: “Ôm chặt vào người ta, chúng ta chuẩn bị rời đi.”

Vương Tông Cảnh gật đầu đáp ứng , cánh tay vừa di chuyển, rồi lại do dự một chút, Vương Tế Vũ biết ý, ngoái đầu lại lườm hắn một cái, phì cười nói: “Tên ngốc này, ngươi là đệ đệ của ta, còn cần cố kị điều gì chứ?”

Vương Tông Cảnh xấu hổ cười cười, cũng cảm giác mình có chút ngốc nghếch, ngay sau đó liền hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vương Tế Vũ. Tế Vũ khẽ quát một tiếng, kiếm chỉ vẽ một vòng, nhất thời chỉ thấy Tiên Kiếm phát ra quang hoa đại thịnh, ở giữa trung tâm ánh sáng chói mắt, mũi kiếm khẽ nâng, phảng phất như đang tụ lực trong chốc lát, liền phát ra từng tiếng xé gió sắc nhọn, “Vèo” một tiếng hướng không trung bay lên.

Biệt viện bên ngoài, một loạt tiếng kinh hô vang lên, xa xa truyền đến, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy cuồng phong từng trận thổi tới trước mặt, sự vật chung quanh đều nhanh chóng chìm xuống phía dưới, không ngừng nhỏ đi, tòa Thanh Sơn khổng lồ trước mắt vẫn đứng sừng sững như cũ, quần áo phần phật phất phới theo gió, dưới chân Tiên Kiếm lao vùn vụt, tuy không phải lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn đang có chút chột dạ, chỉ cảm thấy dưới chân có chút hẫng, theo bản năng khẽ nhích thân thể về phía trước.

Dường cảm thấy phía sau lưng đệ đệ một chút khẩn trương, Vương Tế Vũ vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của Vương Tông Cảnh đang ôm bên hông mình, giống như lúc còn nhỏ, nàng mang theo vài phần trìu mến an ủi tiểu đệ đệ của mình.

Cuồng phong quất vào mặt, Vương Tông Cảnh tim đập dần dần ổn định trở lại, chậm rãi thích ứng với tình cảnh hiện tại, chỉ là chẳng biết tại sao, trong cơn gió điên cuồng mãnh liệt trước mặt, hắn tựa hồ bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ hương thơm nhàn nhạt, từ hai tay hắn đang đặt ở lồng ngực người thiếu nữ ôn nhu kia truyền đến, qua khe hở của những ngón tay, dù cách một lớp xiêm y nhưng phảng phất cũng có thể cảm giác được thân thể ôn nhu mềm mại, mang theo vài phần thân thuộc.

Giống như những khoảnh khắc thơ ấu, sau khi cha mẹ rời đi, trong đêm dài dằng dặc hắn có thể cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ tỷ tỷ của mình.

“Tỷ.” Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, ghé bên tai Vương Tế Vũ kêu lên một tiếng.

“Hả?” Vương Tế Vũ một mặt cẩn thận điều chỉnh hướng bay của phi kiếm trên không trung, mặt khác giống như cảm thấy bên tai có chút ngứa ngáy, cười khẽ một tiếng, nói, “Làm sao vậy?”

“Mấy năm này, ta rất nhớ tỷ đấy.”

Vương Tế Vũ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài một tiếng, thò tay vỗ vỗ cánh tay đệ đệ, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước, thấy đích đến càng ngày càng gần, ngự kiếm phi lên đám mây màu trắng ở trên trời, chậm rãi mỉm cười.

Đám mây kia phảng phất tỏa ra bạch quang trong suốt, chiếu vào mắt, lay động theo gió, Vương Tông Cảnh lăng không trong những trận gió cuồng liệt, đột nhiên cao hứng, nhịn không được kêu “A…” một tiếng rõ to, khiến Vương Tế Vũ càng hoảng sợ, oán trách mà vỗ hắn một cái, sau đó khẽ cười một tiếng, cánh tay chấn động, tốc độ Tiên Kiếm đột nhiên tăng nhanh hơn, tựa như tia chớp xé gió bay vùn vụt, phát ra những tiếng rít gào phá không dữ dội, “Híz-khà-zzz” một tiếng, nhảy vào Vân Hải.

Một phút sau đó, hai người đã bị những đám mây trắng mênh mông vây quanh, mắt chỉ nhìn được trong chu vi ba trượng, nhưng Vương Tế Vũ hiển nhiên đã rất có kinh nghiệm, mang theo Vương Tông Cảnh một đường bay đi, thông thạo xuyên thẳng qua Vân Hải, Vương Tông Cảnh cố hết sức mở hai mắt ra nhìn bốn phía, quan sát thấy xung quanh đều là mây trôi, trong lúc đó ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một góc của tòa Thanh Sơn khổng lồ, hoặc quái nham (loại nham thạch kỳ lạ) cao chót vót, hoặc vách đá dựng đứng trong như gương, hay là những cây tùng cổ mọc dầy đặc, giống như Cự Nhân dang rộng hai cánh tay vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt, những cảnh vật kỳ lạ này tựa như một loại kinh hồng, biến mất trong những làn sóng trắng của Vân Hải, không còn nhìn thấy được nữa.

Bên trong Vân Hải này, mây trôi dày đặc một cách dị thường, Vương Tông Cảnh theo Vương Tế Vũ sau khi bay vùn vụt cả nửa ngày, chỉ cảm thấy phi kiếm liên tục lao nhanh như chớp, cho đến bây giờ cũng chưa bay ra khỏi tầng mây, chỉ là không thể bằng được tầng mây mà trước đây khi Lâm Kinh Vũ đưa hắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn đã xuyên qua. Trừ lần đó ra, tòa sơn phong sừng sững nguy nga ẩn giấu trong tầng mây dày đặc này, cho tới bây giờ dường như vẫn chưa thấy đỉnh, vẫn cao vút chọc trời như vậy, phảng phất như thông lên đến tận chín tầng trời, chạm đến tận nơi ở của thần tiên vậy.

Đang tại tinh thần hắng đang lâng lâng phấn chấn, đột nhiên nghe thấy Vương Tế Vũ quát to một tiếng, đồng thời nói: “Tiểu đệ, cẩn thận.”

Thanh âm còn chưa dứt, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy trước mắt đột nhiên hào quang sáng chói, phi kiếm kia dĩ nhiên lao ra khỏi Vân Hải, ngay sau đó chỉ thấy một khoảng trời cao rộng mênh mông vô cùng, hoàn toàn hiện ra trước mắt, bầu trời trong xanh không một gợn mây, một tòa hùng phong nguy nga đứng sừng sững giữa thiên địa, đâm thủng cả tầng mây, vươn thẳng lên cao, như một thanh lợi kiếm (kiếm sắc bén) từ cổ chí kim, ngạo thị thiên địa, khinh thường nhìn xuống thế gian, phảng phất như bẩm sinh đã phi thường kiêu ngạo, trải qua ngàn vạn năm, ngạo khí đó cũng không vơi đi nửa phần.

Thanh Vân Sơn!

Thông Thiên Phong!