Chương 672: Chiêu thức mới

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nên biết lúc Diệp Phong tại thánh địa chưa từng có cơ hội so tài với thiên giai võ thánh. Thậm chí không có cả tư cách cảm thụ một nửa thực lực của họ. Giờ ở trong linh lực thông đạo, thực lực tuy lên cao nhưng chỉ là tu vi đề thăng tịnh chứ chưa dung hội quán thông những gì chân chính lĩnh ngộ.

Cách lĩnh ngộ bản lĩnh chiến đấu tốt nhất là thực chiến!

Liệt Mãnh đã dốc toàn bộ chiến lực, với người chưa từng trải qua chiến đấu ở cảnh giới này như Diệp Phong thì là cơ hội nghìn năm khó gặp!

Mạnh hay yếu? Thật ra gã có tư cách thiêu chiến Thánh điện chưa? Diệp Phong qua trận này mà thu nhận kinh nghiệm.

“Đến đây! Liệt Mãnh lão tặc, món nợ năm xưa tại thánh địa, giờ đến lúc thanh toán rồi!” Đối diện với thiên giai đối thủ, Diệp Phong tự tin dị thường.

“Đừng tưởng lão phu không dám giết ngươi thì sẽ e dè! Thực lực đạt đến mức như lão phu thì sức mạnh được khống chế vô cùng tinh diệu. Dù lão phu sử dụng sát chiêu đối phó, một khi thấy ngươi không chống nổi thì vẫn có thể khống chế năng lượng chỉ khiến ngươi trọng thương chứ không mất mạng!” Cảm thụ hỏa nguyên lực dâng lên, Liệt Mãnh chợt mỉm cười đắc ý.

Với thực lực này, một Diệp Phong nhỏ nhoi thì chống được bao lâu.

“Ha ha! Lão tặc nên cầu mong đừng thua quá thảm đi!” Diệp Phong trng tắc đã bố năng lượng lan đi toàn thân, không một tia nào tràn ra ngoài. Khí tức cũng tăng vọt!

Trong cơ nhục toàn thân tựa hồ hỗn nguyên năng lượng đã hòa làm một với nhục thân, không phải như võ thánh tầm thường, chỉ là nguyên lực bao lấy thân thể. Cơ nhục Diệp Phong ánh lên ngân hôi sắc quang hoa, như bảo thạch lấp lánh, sung mãn sức mạnh bạo phát.

Thần thông biến – – tiến hóa bản!

“Khí tức cỡ này còn được….” Liệt Mãnh hơi nhíu mày, hỏa nguyên đại đao càng tăng nhiệt, lắc đầu: “Lão phu chỉ cần một tích tắc là đủ giải quyết ngươi!”

Lão hơi run lên, thân hình bắn đi như thuấn di, để lai một dải tàn ảnh trên không, đại đao điên cuồng chém vào Diệp Phong…

Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!

Hai người va chạm kịch liệt, thánh sơn hơi rung lên.

“Diệp huynh đệ quả nhiên lợi hại, tuy khí tức tựa hồ không như lão quái nhưng chỉ hơi hạ phong.” Trương Bách Cường kinh hỉ quan sát. Thiên giai cường giả toàn lực chiến đấu, tại Võ Nguyên đại lục gần như không thể thấy, đối với tấn cấp đề thăng trong tương lai có hiệu quả phi thường.

“Nghe nói Diệp huynh đệ đã tu luyện được thủ đoạn cực kỳ lợi hại, bất quá xem ra Liệt Mãnh không khiến huynh đệ phải giở ra!” Lý Ngọc cũng thở dài.

“Thật muốn xem thế nào…”

“Xem kìa! Liệt Mãnh định phát uy!” Chúng nhân kinh hô, trận chiến ngoài xa đã có biến hóa.

“Lão tặc! Ngươi không phải bảo chỉ một tích tắc là hạ được ta hả? Hiện tại thời gian qua rồi…” Tuy Liệt Mãnh công kích do như cuồng phong bạo vũ như không mảy may động được đến Diệp Phong. Tuy cỏ vẻ Diệp Phong hạ phong nhưng qua thần thái song phương thì gã ung dung hơn nhiều.

“Tiểu tử, muốn chết!” Liệt Mãnhhít mạnh một hơi, khí tức đang tản ra đột nhiên thu lại, toàn thân lão trở nên đáng sợ và bùng nổ, năng lượng khí tức đề thăng mấy lần.

Chát! Chát! Chát!

Lưng chừng không, hư ảnh của Liệt Mãnh lao nhanh, chỗ nào cũng có tàn ảnh. Trong một phần nghìn tích tắc, tàn ảnh đã vây kín bốn phương tám hướng quanh Diệp Phong. Đồng thời, mọi tàn ảnh gần như cũng lúc vung hỏa nguyên đại đao…

Đây là chiêu số tuyệt sát Liệt Mãnh tham ngộ mấy vạn năm, với tốc độ của hỏa nguyên khiến thân hình liên tục lướt quanh địch nhân, hình thành vòng vây tử vong rồi phát ra hỏa nguyên công kích mạnh nhất!

Vô số đao quang tổ thành một vòng vây tàn khốc, Diệp Phong – – không còn đường thoát!

“Ha ha ha!” Liệt Mãnh cười cuồng vọng, lọt vào tai Diệp Phong. “Dù ngươi có thủ đoạn hất ngược năng lượng công kích nhưng nhiều đao quang thế này thì đồng thời ứng phó được mấy làn?”

“Ngươi có tránh thì đòn tất sát của lão phu gần như không có kẽ hở. Ngươi tránh được bao nhiêu?” Liệt Mãnh hừ lạnh: “Mau thi triển phòng ngự mạnh nhất ra, đừng để bị thương quá thảm…”

Trong lúc nói, Liệt Mãnh loáng lên mấy trăm lần. Đao quang như nước triều liên miên bất tuyệt đổ vào Diệp Phong.

“Cực tốc!” Diệp Phong khẽ quát, thân thể dài ra, cơ nhục tựa hồ mềm oặt đi, phá tan mọi trở lực.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!…

Không trung lập tức hiện lên vô số tàn ảnh Diệp Phong. Tàn ảnh tinh diệu xuyên vào đao quang của Liệt Mãnh, bị đao quang đánh trúng cũng chỉ vang lên tiếng xé không khí, không mảy may trúng thực thể gã.

“Cơ hồ không có khe hở… Nhưng vẫn có khe hở để tìm.” Giọng Diệp Phong từ bốn phương tám hướng đổ lại, tựa hồ tịnh không bị công kích liên miên bất tuyệt ảnh hưởng, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Chiêu này là gặp đối thủ có tốc độ cao hơn thì chỉ là trò cười, lãng phí sức lực.”

“Không thể nào!” Liệt Mãnh gần như lồi mắt ra, tốc độ Diệp Phong bạo phát còn trên cả lão! Một địa giai sao lại có lực bạo phát đáng sợ thế này!

“Xem ra đây là toàn bộ bản lĩnh của ngươi… Đúng là thất vọng!” Tựa hồ thấy chưa đủ đả kích Liệt Mãnh, ngữ khí Diệp Phong ngạo nghễ, gần như khiến Liệt Mãnh xì khói. Đường đường thiên giai mà bị khinh thị như thế!

“Hừ! Tốc độ của ngươi hơn ta nhưng ngươi còn chưa hoàn toàn phá giải chiêu này. Không phải cứ nhanh là thắng lợi!” Liệt Mãnh lên gân.

Tuy không đả thương được Diệp Phong nhưng Liệt Mãnh tự thị nguyên lực hùng hậu hơn nên không dừng tay. Nếu Diệp Phong sơ ý thì vẫn có thể bại tại màn đao quang công kích dày đặc. Chiêu này khiến thân hình Liệt Mãnh liên tục biến ảo, lại có hỏa nguyên công kích siêu phàm thay cho phòng ngự, trước khi năng lượng tiêu hao hết thì lão vẫn bất bại.

Cực tốc của Diệp Phong duy trì được bao lâu?

“Xem ra lão tặc chưa ngã lòng.” Diệp Phong ảo hóa ra tàn ảnh nhất tề lắc đầu thở dài: “Đành phải để ngươi phục vậy, khi đó chắc ngươi mới chịu đối diện hiện thực.”

“Ngươi thử xem nào!” Liệt Mãnh gầm lên.

“Phong cuồng chi lực!” Thân hình Diệp Phong lớn bừng trong tích tắc, bất quá tốc độ giảm đi hẳn, xem ra không theo kịp tốc độ đao quang.

“Vô giải khả kích!” Ngay khi đao quang sắp chém trúng Diệp Phong, Diệp Phong lại quát khẽ, ngân quang chói lòa chảy khắp toàn thân, khiến thân thể gã như đúc bằng tinh thạch, không gì phá được!

“Chát!” ” Chát!” ” Chát!” ” Chát!”

Đao quang liên tục nổ vang trên mình Diệp Phong, bừng lên liệt diễm, nhiệt độ cơ hồ nung chảy không gian.

“Ngươi xong rồi!” Liệt Mãnh hớn hở. Trúng ngần này đòn công kích, Diệp Phong không chết cũng trọng thương!

“Được lắm, nhưng chưa đủ để đả thương tiểu gia!” Trong ngọn lửa, một bàn tay to lớn chụp nhanh vào chân thân Liệt Mãnh. Bàn tay có xu thế ngày càng to lên.

“Cái gì?!” Liệt Mãnh gần như không dám tin vào mắt mình. Tích tắc sau, tay Diệp Phong như ngọn núi phong tỏa mọi ngả tránh né của lão.

“Nhận thua đi!” Tay Diệp Phong ấn mạnh, cuồng lực không thể kháng cự phun trào, Liệt Mãnh cố vung hỏa đao kháng cự nhưng bị cự lực ấn xuống đất.

Oành!

Mặt đất cuộn sóng, mấy nghìn khe nứt to lớn đủ két cả người xuống điên cuồng vươn xa, thoáng sau cả mặt đất và ngọn núi đều lỗ chỗ. Khe nứt vươn đi ngoài vạn thước, gần như chạm đến chỗ bọn Lý Ngọc đứng…

Bọn Lý Ngọc, Trương Bách Cường há hốc miệng, tuy tin là Diệp Phong tất nhiên sẽ thắng lợi, nhưng không ngờ thắng lợi đột nhiên như thế.

Chỉ nháy mắt, Diệp Phong đang bị động lại nghịch chuyển tình thế, bóp nát Liệt Mãnh như con kiến…

“Lão tặc chết rồi hả?”

“Ai biết được… Uy lực đó mà trúng ta thì khẳng định không sống sót.” Trương Bách Cường rụt cổ, tựa hồ chính mình bị đánh trúng.

Trong sát na, đao quang ngút trời tan đi, mây lửa vén lên, chỉ còn thân ảnh Diệp Phong cô ngạo lơ lửng trên không!

“Xem ra, thiên giai là đối tượng không nên coi thường. Trúng đòn như thế mà không trọng thương…” Diệp Phong nhìn tay mình, có vẻ kinh ngạc.

Những gì xảy ra lúc tấn cấp, lĩnh ngộ cảnh giới chí cao, thiên địa tạo hóa biến ảo tràn về trong óc, gã đã hiểu được ý cảnh dung hợp hỗn nguyên lực và nhục thân.

Hai loại năng lực, kết hợp và dung hợp, cách biệt rất xa, nếu chỉ là kết hợp, tối đa là một thêm một bằng hai, nhưng còn dung hợp, thực lực có thể là một thành ba, bốn, thậm chí hơn nữa!

Thực lực của Diệp Phong được Thần thông biến – – tiến hóa bản dung hợp. Hỗn nguyên lực là nhục thân, nhục thân là hỗn nguyên lực! Thực lực của gã tăng lên nhiều lần, dễ dàng đánh bại thiên thánh lão làng như Liệt Mãnh.

Đồng thời, Diệp Phong cho rằng thủ đoạn chiến đấu của mình quá phức tạp: võ kỹ và thánh kỹ thuộc ngũ hành nguyên lực, Thần thông thuật của Vu võ tộc. Tuy như thế có nghĩa là phương thức chiến đấu phong phú nhưng thực lực thật sự quyết định ở ba điểm – – sức mạnh, phòng ngự và tốc độ.

Bất kỳ võ kỹ hoặc Thần thông thuật này, yếu tố quyết định uy lực đều chỉ có thế! Duy nhất không giống là phạm vi công kích. Nhưng khi đạt cảnh giới thánh giai thì phạm vi công kích cũng tùy tâm sở dục, không còn do thực lực cao thấp quyết định.

Diệp Phong tĩnh tu một năm vì việc này, dung hợp thủ đoạn cực trí thành ba loại: Sức mạnh không gì không phá được – – Phong cuồng chi lực. Phòng ngự chống được tất cả – – Vô giải khả kích. Tốc độ nhanh nhất- – Cực tốc!

Ba thủ đoạn này do hình thể Thần thông thuật dung hợp ngũ hành đại viên mãn hỗn nguyên chi lực tạo ra nên uy lực khôn cùng, gấp mười Thần thông thuật hoặc ngũ hành thánh kỹ đơn thuần! Gã càng dung hợp lĩnh ngộ thì mức chênh lệch càng tăng…

“Liệt lão quái! Đừng giả chết nữa, ta biết ngươi chưa chết!” Diệp Phong lặng lẽ cảm thụ đòn đánh kinh thiên đoạn mỉm cười, gọi to.

“Ầm!” Trong hố sâu dưới đất, một đạo hỏa hồng thân ảnh bắn lên không. Chúng nhân nhìn kỹ, Liệt Mãnh lúc này y phục tơi tả, gương mặt và thân thể bóng bảy lúc trước giờ đầy vết thương, máu đang chảy ra.

Liệt Mãnh nhăn nhó, mắt liên tục lóe hung quang, không hiểu đang nghĩ gì. Khí tức của lão so với trước kém hơn ba phần, vì hao tổn năng lượng phát động tuyệt chiêu lại bị Diệp Phong phản kích, trọng yếu hơn là tâm lý cũng bị đả kích.

Qua lần giao thủ này lão đã nhận ra Diệp Phong đã thành địch nhân ở đẳng cấp khác! Thực lực của gã dù chỉ có tu vi địa giai dã nhưng đã siêu việt lão! Cảm giác hoảng sợ tận đáy lòng dâng lên, ân oán giữ lão và Diệp Phong sẽ thế nào?

“Ngươi… Ngươi… Lẽ nào tham ngộ được cảnh giới mà thần tôn tham ngộ?” Liệt Mãnh run người, đột nhiên nghĩ ra. Không phải thế thì Diệp Phong sao lại biến thái thế này?

“Hỏa Lệ hả?” Diệp Phong cười nhạt.

“Danh húy của thần tôn há ngươi được khinh nhờn!” Liệt Mãnh tuy chiến bại, nhưng uy nghiêm của Thánh điện thiên giai vẫn còn, liền nổi giận.

“Thần tôn rắm chó cái gì! Hỏa Lệ là đồ vương bát đản!” Một giọng nói chói tai từ thể nội Diệp Phong vọng ra, nhưng không phải gã nói.

Liệt Mãnh kinh nghi bất định, nhìn quan không thấy ai thì quát: “Ai? Tên khốn nào dám vũ nhục thần tôn! Giấu đầu hở đuôi thì là bản lĩnh gì!”

Dưới thiên thánh thần niệm, dù người cũng có thiên thánh tu vi cùng không thể che giấu hành tung đến thế. Ngay cả Diệp Phong, thực lực còn hơn lão nhưng muốn tránh khỏi thần niệm tra xét là việc bất khả thi, người thần bí này là thần thánh phương nào?

“Hừ! Nhóc con, xem ta là ai!” Một làn khói tím từ tay Diệp Phong bay ra, tại không trung biến ảo thành hư ảnh.