Chương 169: Trêu và bị trêu

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bất giác Diệp Phong tu luyện liền ba canh giờ trong túc xá, nguyên nguyên lực tuần hoàn, năng lượng hút vào liên tục tăng lên, ngày càng cuồn cuộn. Lúc gã tỉnh lại thì bụng réo òng ọc.

Hiệu quả tu luyện vừa rồi rất rõ ràng, thực lực tăng trưởng trong ba canh giờ còn hơn một ngày trước đó. Trong túc xá tràn ngập linh khí năng lượng mà gã không thể chuyển hóa, sung mãn hơn bất kỳ linh địa nào ở đại lục. Dù hai gian túc xá sát kề cũng ngập linh khí, xa hơn nữa thì hiệu quả không rõ như thế.

Trong thời gian gã ở Võ Dung học viện này, tốc độ tu luyện của học viên ở gần túc xá của gã đều đột nhiên tăng lên khiến họ vừa mừng vừa kinh ngạc, cho đến khi gã tốt nghiệp mà vẫn không ai hiểu gì.

Nhăn nhó vuốt cái bụng rỗng, gã vươn vai rời túc xá, đến sảnh ăn của học viên.

“Sau cùng cũng ló mặt ra.” Trong chỗ kín đáo gần đó, Mộ Dung Tử Thanh nghiến răng phẫn hận.

“Đều do tỷ muốn thăm dò y mà, hại muội mất cả buổi trưa cùng tỷ. Tiểu tử này không thẹn là tân sinh tệ nhất học viện, ngày nhập học đầu tiên đã ở trong túc xá chứ không đến tu luyện khu.” Yến Ny tỏ vẻ trách móc, ba canh giờ nay cô đợi trong tâm trạng khó chịu.

Học viên bình thường, lúc tu luyện tất nhiên không ở trong túc xá. Tu luyện khu tuy nồng độ linh khí không bằng linh địa nhưng hơn hẳn nơi ồn ào như túc xá. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

“Đáng ghét, bản tiểu thư chốc nữa nhất định sẽ cho ngươi biết tay.” Mộ Dung Tử Thanh kéo Yến Ny theo. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

Có lẽ vì đói quá, Diệp Phong không đợi nhân viên đưa thức ăn đến mà chọn xong thì trực tiếp đến chỗ bán trà tiền. Ngay khi gã rời bàn ăn, hai bóng dáng xinh đẹp cũng đi theo.

Mộ Dung Tử Thanh đứng đầu học viện thập đại mỹ nữ. Nhất thời cả sảnh ăn lặng ngắt, nhiều nam học viên nhìn họ với ánh mắt thèm muốn, bình thường tuyệt đối không thể thấy cảnh hai mỹ nhân đi trong sảnh ăn này. Hai người họ là học viên lớp tốt nghiệp, ở trong khu cao cấp, sảnh ăn ở đó cũng cao cấp hơn. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

Nhưng khi ánh mắt thoáng lạnh lùng của Mộ Dung Tử Thanh quét quanh, những nam học viên nhìn cô đều vội cúi dầu, không ai dám không kiêng dè gì nhìn hai vị mỹ nữ, những học viên lớn mật cũng chỉ dám nhìn một chút rồi rời ánh mắt đi ngay.

Những người có mặt, kể cả một vài tân sinh cũng biết người đứng đầu thập đại mỹ nữ từng khiến năm học viên vô lễ với mình suýt chết. Từ đó, trừ vài học viên thực lực cao thâm dám theo đuổi thì mọi nam học viên cơ hồ không dám nhìn thẳng vào cô, sợ cô nổi giận thì tai họa.

Mộ Dung Tử Thanh liếc một vòng, phát hiện ra gã. Liền mỉm cười định bước tới, nhưng bị Yến Ny kéo lại.

Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

“Tỷ định làm gì? Người ta không chạm vào tỷ cơ mà.” Yến Ny cố gàn. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

“Để bản tiểu thư đội suốt ba canh giờ, còn không phải là trêu vào?”

“Chẳng phải tỷ tự tìm đến hả?” Yến Ny liếc mắt, đồng thời thầm thương cho Mộc Phong.

“Được rồi, ta không định đánh hắn mà chỉ muốn trừng trị sơ qua thôi,” gương mặt lạnh lùng của Mộ Dung Tử Thanh nở nụ cười, bước nhanh về phía Diệp Phong.

Lúc đó gã vừa lấy thức ăn xong, tìm một cái bàn trống, chuẩn bị đi đến đó. Đột nhiên, gã hơi nhíu mày.

Bên trái gã, Dung Tử Thanh bước nhanh tới, lúc hai người sát vai, mắt cô chợt lóe lên nụ cười ranh mãnh, hơi nghiêng người, vai dấy lên kình phong lăng lệ, giáng như chớp vào tay gã.

Cô tin rằng cú va này sẽ khiến gã ngã cùng với cả bộ đồ ăn, bêu xấu trước mặt mình, coi như báo được mối thù chờ đợi. Thực lực của gã dù cô có đánh giá cao cũng chỉ là cao giai võ đồ. Tốc độ và sức mạnh của cô chỉ vừa đủ khiến gã không kịp trở tay chứ không tổn thưởng đến gã.

Bị tập kích bên sườn nhưng gã vẫn thản nhiên, mắt ánh lên tia đùa cợt.

Gã hơi sững lại, chân trái khẽ nhích, đầu vai hơi nghiêng khiến cú đụng của Mộ Dung Tử Thanh hụt vào không khí.

“A!” Cô hô khẽ, vì va hụt nên thân hình không vững, nhưng dù gì cũng là cao giai võ sĩ, chỉ cần cô hơi điều chỉnh chân là không ngã.

Tiếc rằng… mũi chân gã đã nhanh hơn, cực kỳ kín đáo giẫm lên một bên chân cô khiến cô không thể động đậy. Lập tức cô không vững hạ bàn, nửa thân trên lao vào lòng gã. Gã mỉm cười hòa ái, tay trái cầm bộ đồ ăn, tay phải khẽ đỡ, cả hai đứng sững lại theo tư thế cực kỳ ám muội.

“Hả!” Quanh đó vang lên một loạt tiếng hít hơi khí lạnh. Mộ Dung Tử Thanh, đứng đầu thập đại mỹ nữ, thiếu nữ thần thánh bất khả xâm phạm lại nằm trong lòng một tân sinh. Mọi loại ánh mắt đổ hết lên mình Diệp Phong, có thương xót, có hâm mộ, có ghen tị…

Yến Ny cũng ngẩn người, há hốc cặp môi anh đào. Với thực lực của Dĩ Mộ Dung Tử Thanh, sao lại thất thủ khi trừng trị một tân sinh? Thất thủ đã đành sao lại sa vào cục diện khó xử đó, còn nằm trong lòng một nam nhân? Lúc trước mấy học trưởng chỉ định táy máy tay chân đã bị Mộ Dung Tử Thanh nổi giận đánh cho thừa sống thiếu chết, tân sinh này… Yến Ny gần như biết trước kết quả, dù đó không phải lỗi của gã… Cô không biết gã giở trò dưới chân, chỉ cho rằng Mộ Dung Tử Thanh sơ ý thất thủ. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

Trong lòng gã, Mộ Dung Tử Thanh hơn tê người trước khí tức nam tử nồng nặc, ánh mắt ngơ ngẩn. Một chốc sau, cô tỉnh lại, mắt ánh hàn quang, biết rõ lúc trước chân gã giở trò, bằng không sao mình lại ngã? Cơn giận lập tức dấy lên, thể nội mộc nguyên khí hải chuyển động cực nhanh, giơ quyền đấm vào trán gã.

Gã lắc người như quỷ mị, đỡ đồ ăn đến một chiếc bàn trống. Mộ Dung Tử Thanh mất đà đỡ từ thân thể gã, trọng tâm mất cân bằng, ngọn quyền định tống ra không còn mục tiêu, loạng choạng đứng lại, nhìn gã đầy phẫn hận, tựa hồ muốn xé gã tan xác.

“Học thư, lần sau đi đứng nên cẩn thận một chút. Nếu tiểu đệ không kịp đỡ thì nhỡ may ngã rách gương mặt xinh đẹp này chẳng phải thiệt hại lắm sao.” Diệp Phong thong thả ngồi xuống nói.

Coi như không thấy mọi ánh mắt khác, gã thong thả ăn. Tuy không hiểu vì sao Mộ Dung Tử Thanh xuất thủ với mình, nhưng từ kình đạo và phương thức công kích của cô thì không hề có ác ý, thuần túy chỉ muốn gã bêu xấu. Gã tự nhủ mình không muốn đắc tội với vị mỹ nữ này nên phản kích sơ sơ, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, xem ra không thể sống một cách lặng lẽ trong học viện như gã dự định rồi.

Ngất mất. Chúng nhân quanh đó đều có cảm giác này. Đường đường lục giai võ sĩ sao lại trượt chân? Tuy sự tình phát sinh như điện quang hỏa thạch nhưng có vẻ như thật sự Mộ Dung Tử Thanh sắp ngã thì được Diệp Phong đỡ. Nhưng chỉ cần hơi có đầu óc là đoán ra được có chuyện gì trong đó.

Yến Ny liếc nhìn với vẻ hứng thú, nhanh chóng đến bên Mộ Dung Tử Thanh, nén cười khẽ hỏi: “Sao lại thất thủ?”

“Xú tiểu tử này dám giỡn bản tiểu thư.” Động tác của gã vừa nhanh vừa kín, trừ cô ra không ai phát giác. Hơn nữa việc này do cô khơi ra, muốn phát nộ nhưng không có lý do, oán khí đành nén trong lòng.

“Ngay cả tỷ cũng bị giỡn? Tỷ có thử được thực lực y chưa?” Yến Ny hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng Tử Thanh thất thủ, không ngờ lại là bị Diệp Phong chơi một vố.

“Không… Bất quá y đúng là luyện thể giả.” Cô đã nghe được chuyện gã giáo huấn Dịch Thừa.

“Hiện tại tỷ định thế nào?” Yến Ny mỉm cười. Khó lắm mới thấy Mộ Dung Tử Thanh chịu lép, cô đâm ra cực kỳ vui vẻ. Hiện tại càng lúc cô càng thấy việc Mộ Dung Tử Thanh thăm dò Diệp Phong là thú vị.

“Hừ, dám đắc tội bản tiểu thư, nhất định phải cho y biết tay.” Thấy Diệp Phong vẫn cắm cúi ăn nưh không thấy mình, cô càng giận.

“Chẳng lẽ sử dụng bạo lực?” Yến Ny tỏ vẻ bất lực: “Tha cho người ta đi, chỉ là tân sinh thôi mà, không chịu nổi tỷ giày vò đâu.”

“Đi chết đi, y không đơn giản như muội tưởng tượng đâu. À… sắc nữ, có phải muội thích y, nếu thế thì tỷ có thể sẽ cân nhắc tha cho y.” Mộ Dung Tử Thanh liếc xéo trêu.

“Hừ, ban nãy ai nằm trong ngực nam nhân, còn ra vẻ hưởng tụ thế hả?” Yến Ny phản kích.

“Ai cần muội nói.” Mộ Dung Tử Thanh cả thẹn, giơ tay định đánh. Tại học viện, lần đầu tiên cô gần một nam nhân như thế, nghĩ đến cũng đủ đỏ mặt.

“Được rồi, nếu tỷ muốn trả đũa thì muội có một cách khá hay, lại không cần tỷ phải ra tay.” Yến Ny cời ranh mãnh cầm cánh tay nõn nà của đối phương, nói một cách thần bí.

“Cách gì?” Mộ Dung Tử Thanh lập tức nổi hứng.

“Thế này, thế này…” Yến Ny ghé sát tai cô thì thầm.

“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Mộ Dung Tử Thanh hơi đỏ mặt, liếc Diệp Phong.

“Yên tâm, họ cũng biết mức độ.” Yến Ny còn một câu nữa định nói, là nếu để tỷ xuất thủ, vạn nhất tiểu tử đó không biết tốt xấu thì sau cùng mới là không biết đến mức độ thật sự.