Chương 343: Giao phong không khoan nhượng

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kỳ thật Diệp Phong không có ý bất kính với Ninh Thu Vũ. Thứ nhất gã không biết bà ta nên không thể có ý kính trọng, thứ hai nghe nói Bích Thủy cung cung chủ khó dễ Thẩm Lan về việc chiêu thân nên càng không có hảo cảm.

Gã gật đầu khách khí với bà ta là vì nể mặt Thẩm Lan. Gã không phải là đệ tử Bích Thủy cung, không có hảo cảm với thất tông tam bang ngũ thế gia, đương nhiên không cần nể nang gì.

Bất quá, với ảnh hưởng của Thẩm Lan, gã cung kính với Thu Tố Nhã mà quên đi vị cung chủ địa vị tối cao. Trong tình hình trái ngược đó, Ninh Thu Vũ ngó lơ được mới là chuyện lạ.

Nghe Ninh Thu Vũ hỏi, Diệp Phong biết đối phương cố ý gây khó dễ, cũng hơi nổi giận.

“Diệp Phong là tại hạ, Phong Diệp là hóa danh, sao phải mạo danh ai!” Diệp Phong đáp rổn rảng.

“Ngươi đến Bích Thủy cung tham gia tuyển thân, nên mang theo thành ý trăm phần. Vì sao còn sử dụng hóa danh, lại còn dịch dung nữa? Lén lén lút lút như thế thì có ý gì?” Ninh Thu Vũ lạnh lùng trách.

“Nếu mỗ muốn qua mặt quý cung thì giờ này đã không khôi phục chân dung đến đối thoại với cung chủ. Tên thật thì sao? Hóa danh thì sao? Tại hạ tựa hồ không làm gì tổn hại đến lợi ích Bích Thủy cung, sao lại bảo lém lén lút lút?” Diệp Phong đáp thẳng thừng.

“Không dám nhìn người đời bằng mặt thật, tất có ý đồ xấu xa.” Kim Thiên Dực đứng ra cười lạnh.

“Nói về ý đồ xấu xa, mỗ muốn hỏi vị Kim thiếu tông chủ này, hai tháng trước mỗ ở Vân Châu, bị hắc ám dung binh ám sát, may mà thực lực của tại hạ đủ để giữ mình, bắt được hắn. Hắn khai ra người phái hắn đến thuộc Duệ Kim tông, việc này giải thích thế nào đây?” Diệp Phong nhìn Kim Thiên Dực, lạnh lùng hỏi.

“Nếu không vì thế mỗ hà tất dịch dung làm gì, cũng chỉ vì muốn an toàn đến được Bích Thủy cung!” Diệp Phong nói năng gãy gọn khiến nhiều người nghi hoặc, Kim Thiên Dực làm cách nào biết được Diệp Phong là tình địch để phái người ám sát gã?

“Đúng là nói láo, ngươi có bằng cớ gì?” Kim Thiên Dực mắt ánh lên tia khác lạ rồi trấn định ngay.

“Không sai, ngươi có chứng cớ không?” Ninh Thu Vũ hỏi.

“Nếu tại hạ đưa ra được chứng cớ, cung chủ sẽ đứng ra trừng trị kẻ chủ mưu sao?” Diệp Phong liếc xéo cười lạnh.

“Đó là ân oán giữa ngươi và ngươi khác, liên quan gì đến Bích Thủy cung, vì sao ta phải giúp ngươi?” Ninh Thu Vũ bật cười.

“Không ai đứng ra vì tại hạ thì vì sao tại hạ phải đưa ra chứng cớ cho các vị? Dù chỉ là hoài nghi, tại hạ cũng có lý do dịch dung khi đi đường, tránh bị mấy con rùa đen nhãi nhép thừa cơ ám toán.” Diệp Phong thản nhiên châm chọc cả Kim Thiên Dực lẫn Ninh Thu Vũ.

Kim Thiên Dực cố nhiên không cãi được, chẳng lẽ lại thừa nhận mình là chủ mưu? Đành sầm mặt nhìn gã.

Ninh Thu Vũ giận không nói thành lời. Đưa ra chứng cứ cũng để xác nhận hung thủ, nhưng biết trước hung thủ không bị trừng trị thì chứng cớ đưa ra là uổng phí sao? Diệp Phong quả thật chiếm bảy phần lý, hàm ý khác của gã là nếu ta đưa ra chứng cứ cũng được, một khi xác định tội danh, bà dám giết Kim Thiên Dực hả?

Ninh Thu Vũ tất nhiên không thể giết Kim Thiên Dực, đích xác không thể yêu cầu gã đưa chứng cớ.

“Nhãi ranh dẻo mồm dẻo miệng lắm.” Một cao giai võ tông của Liệt Hỏa tông bước ra gây sự: “Bọn ta không bàn đến việc ngươi mạo danh. Trên diễn võ đài hôm đó, Huyễn âm diệu đế của Ngọc Địch tiên tử thiên vị ngươi nên ngươi mới một mình qua được ải. Bích Thủy cung tuyển thân xưa nay theo nguyên tắc công bình, ngươi và Ngọc Địch tiên tử thông đồng, sao lại thừa nhận được nhỉ.”

“Lão phu thay mặt hai đệ tử bản tông thỉnh cầu thủ tiêu tư cách của tiểu tử này. Ngọc Địch tiên tử chọn lại một người làm bạn lữ.” Võ tông đó ôm quyền nói với Ninh Thu Vũ.

“Lão thất phu, ngươi nói nhảm.” Thẩm Lan giận run người mắng.

“Ngày tuyển thân, bản phong chủ cũng có mặt, có thể làm chứng, tuyệt đại bộ phận uy lực Huyễn âm diệu đế của Lan nhi được Diệp Phong gánh chịu. Y đường hoàng qua được khảo nghiệm.” Thu Tố Nhã đột nhiên nói.

Chúng nhân đều ngẩn người, Huyễn âm diệu đế là do bà ta truyền cho Thẩm Lan, bà ta bảo Diệp Phong qua được khảo nghiệm thì ai dám phản bác? Trừ phi dám mạo hiểm hoài nghi võ hoàng, đứng lên chỉ trích bà ta nói dối.

Nhưng ai dám làm như thế? Trừ phi chán sống.

“Chư vị còn gì để nói?” Diệp Phong liếc một vòng, ung dung thốt. Thu Tố Nhã đứng về phía Thẩm Lan, chút tình này, gã nhớ rõ.

“Có.” Kim Thiên Dực sau cùng không nhân được nữa, bước ra nói: “Ngọc Địch tiên tử là đệ tử ưu tú nhất Bích Thủy cung, cũng là tinh anh của ngũ hành tông, một tên vô danh tiểu tốt lén lút như ngươi không đủ tư cách sánh vai.”

“Ha ha, nói lý không được thì giở trò hả?” Diệp Phong khinh khỉnh, quay sang phía Ninh Thu Vũ: “Lời hắn nói chỉ đáng được tại hạ coi là đánh rắm, không hiểu cung chủ thấy sao? Cần xem xét tư cách Diệp mỗ hả?”

Câu này cực kỳ độc địa, ý kiến của Kim Thiên Dực bị gã coi là rắm, nếu Ninh Thu Vũ tán đồng thì có khác nào tán thành với một quả rắm?

Thu Tố Nhã phì cười. Diệp Phong… ngươi không khách khí với người ta đã đành nhưng sư thư là người đứng đầu Bích Thủy cung, ngươi đắc tội rồi thì sao mà được như nguyện với Thẩm Lan?

“Bản cung không phải người bất chấp tình lý, chỉ cần ngươi bỏ Lan nhi.” Ninh Thu Vũ sau rốt cũng phát hiện ra rằng Diệp Phong rất khó chơi, lại không muốn mang tiếng cậy thế ép người, bèn dịu giọng: “Ta cho ngươi cơ hội chọn bất kỳ ai trong số hạch tâm đệ tử của Bích Thủy cung, hơn nữa bảo đảm giúp ngươi tấn thăng võ tôn, tuyệt không nuốt lời.”

Bích Thủy cung cung chủ hứa hẹn như vậy quả giá trị thông thiên, các thanh niên cạnh đó đều thèm muốn. Tấn thăng võ tôn không hề dễ dàng, nhưng nếu có võ hoàng dốc sức trợ lực thì hy vọng rất lớn.

“Ngươi nhìn trúng Lan nhi cũng vì Thiên thủy huyền âm mạch nhưng như thế cũng chỉ nâng cao tỷ suất phá được chướng ngại chứ không tuyệt đối. Giờ ta đảm bảo khi ngươi gặp chướng ngại võ tôn thì sẽ tự tay xuất thủ, chấp nhận tự tổn tu vi phá giải cho ngươi, tỷ suất thành công là trăm phần. Với tư chất của ngươi, qua được ải đó thì sau này thành cao giai võ tôn là đương nhiên, có lẽ còn có thể xung kích võ hoàng cảnh giới…” Ninh Thu Vũ mỉm cười, mắt ánh lên âm hiểm.

Gã chỉ cần hơi do dự sẽ khiến Thẩm Lan không vui. Điểm quan trọng không phải ở gã mà ở thái độ của Thẩm Lan. Nếu cô chủ động không chọn gã thì Ninh Thu Vũ sẽ nắm quyền chủ động tuyệt đối.

Bà ta rất chắc chắn. Điều kiên đưa ra hậu như thế, gã khó lòng chống nổi. Thẩm Lan chỉ vì ba năm nhung nhớ nên mới chung tình với gã, giờ để cô thấy gương mặt thật của gã chưa biết chừng sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu.

Bà ta đợi. Đợi gã khó xử. Đợi xem vẻ thất vọng của Thẩm Lan. Đợi gã bộc lộ nét tham lam của mình.

“Ha ha ha, đề nghị này quá hay.” Gã cười vang.

“Tức là ngươi đồng ý?” Ninh Thu Vũ vui mừng.

Diệp Phong nhìn quanh, nói với thanh niên thất tông tam bang ngũ thế gia: “Cơ hội tuyệt vời này, mỗ đồng ý nhường lại cho vị nào đó tại trường. Trong các vị, chỉ có một người có thể bước ra cạnh tranh với mỗ. Đằng nào mục đích của các vị cũng là đề thăng tu vi. Chi bằng thế này, các bị tự chọn một người để Bích Thủy cung cung chủ đích thân xuất thủ giúp đỡ tăng tiến lên võ tôn, còn mỗ chọn Thẩm Lan, cả hai bên đều vui vẻ, thế nào?”

“Cung chủ, đề nghị này của tại hạ có phải thích hợp lắm không?” Diệp Phong nhếch môi.

Thẩm Lan thấy ấm lòng, tay ngọc giữ tay gã càng nắm chặt. Cô luôn tin rằng nam tử mà mình chọn không bao giờ phụ lòng cô.

“Ngươi đúng là chấp mê bất ngộ!” Ninh Thu Vũ thấy âm mưu bị phá, thẹn quá hóa giận.

“Mỗ thấy cung chủ mới chấp mê bất ngộ!” Gã gằn giọng: “Mỗ và Thẩm Lan thật lòng yêu thương nhau, bà có tư cách gì chia rẽ? Vì các ngươi đều là người của các thế lực đỉnh nhọn ở đại lục thất tông tam bang ngũ thế gia chăng? Các người coi Thẩm Lan là gì. Một công cụ? Một công cụ để đề thăng tu vi hả? Đúng là giả dối, tởm lợm, vô sỉ. Đó là khuôn mặt thật của thất tông tam bang ngũ thế gia sao?”

“Lớn mật.” Ninh Thu Vũ sau cùng cũng không nén được nữa, khí thế xung thiên mang theo thiên địa chi lực như cơn sóng hữu hình rợp trời tràn tới.

Lách cách. Thể nội Diệp Phong vang lên tiếng khớp xương kêu, thân thể bị ép cong đi, hai gối quỳ xuống, đầu không ngẩng lên được.

“Ngươi mấy lần không coi Bích Thủy cung ra gì, dù ta giết ngươi tại chỗ cũng là đương nhiên.”

“Cung chủ!”

“Cung chủ!”

Thu Tố Nhã và Thẩm Lan biến sắc, cùng lớn tiếng hô.

“Hắc hắc hắc! Từ đầu các vị đã coi khinh mỗ thì hà cớ mỗ phải coi trọng các vị?” Giọng gã vang vang, Ninh Thu Vũ cũng kinh ngạc.

Bà ta hiểu rõ mình xuất ra bao nhiêu sức mạnh, áp lực đó đủ khiến trung giai võ tông khó lòng động đậy hay mở miệng. Diệp Phong sao còn nói năng lưu loát được như thế?

“Võ hoàng… Quả nhiên lợi hại. Chỉ phát ra khí thế đã khiến ta không kháng cự được.” Gã gắng ngẩng đầu lên, con ngươi bắn ra tia sáng lăng lệ hướng lên inh Thu Vũ.

“Đó là đạo lý cung chủ muốn cho mỗ biết? Quyền đầu là chân lý, nắm cường quyền là nắm lẽ phải…” tay gã hơi run, lấy ra một vật rồi chật vật mỉm cười: “Đừng quên rằng ở đại lục này, mạnh nhất không phải thất tông tam bang ngũ thế gia!”