Chương 318: Xung phong

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giữa hai đội nhân mã có một gò núi cao mấy chục thước, nên một đội sáu võ sư khác không nhận ra đồng bạn đã bị hủy diệt. Nửa thời thần nữa mới gặp nhau, hiện giờ còn cách thời điểm đó một chút. T

Sáu con Địa yểm thú nằm bất động dưới khí thế của Tiểu Hôi, quan hệ gữa chúng và tặc phỉ cũng chỉ là mua bán, tặc phỉ chăm sóc tận tâm nên chúng trả lại bằng cách làm vật cưỡi. Tình cảm giữa song phương không hề bền chặt gì, đừng nói đến chuyện đau đớn và phẫn nộ vì tặc phỉ.

“Được rồi, giờ chúng ta giải quyết đội nhân mã khác.” Bốn người nhanh chóng tụ lại thương lượng hành động tiếp theo, rồi từ sườn núi lặng lẽ tiến tới.

Có kinh nghiệm lần trước nên lần này càng dễ dàng, ung dung hạ gục sáu võ sư xong, chúng nhân dồn mười hai con Địa yểm thú lại cho Tiểu Hôi dạy dỗ, không lâu sau họ đã có một đàn vật cưỡi để vượt núi.

“Có mấy thú cưỡi này, chúng ta có thể theo con đường tặc phỉ không ngờ tới xông ra khỏi Vụ Ẩn sơn.” Bách Lý Hàn có phần hưng phấn. Chỉ cần ra khỏi núi, tặc phỉ không còn uy hiếp được họ nữa.

Hiện giờ y đang lấy làm mừng, mời Diệp Phong gia nhập đoàn đi là quyết định sáng suốt bao nhiêu, bằng không chuyến đi Bích Thủy cung chiêu thân này coi như công cốc. Trước đây bọn y chỉ tính đến một phỉ bang đơn lẻ, không ngờ phỉ bang ở Vụ Ẩn sơn lại liên hợp phong bế núi. Dù bọn y mang theo ba võ tông cũng không thể bảo đảm an toàn.

Diệp Phong nhíu mày, trầm tư một chốc rồi mới nói: “Chúng ta hình như lỡ một nhân tố.”

“Nhân tố gì?”

“Chúng ta hay phỉ tặc thông thuộc Vụ Ẩn sơn hơn?” Gã đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là tặc phỉ sống ở đây quen thuộc hơn.” Bách Lý tông lão đáp, ông ta thoáng hiểu ý của gã. “Nếu chúng ta muốn thuận lợi thoát thân, không chỉ cần tránh khỏi tai mắt đối phương còn phải đi theo đường chính. Bằng không, vạn nhất lạc đường trong núi thì càng mất thời gian.”

“Tuy chúng hiện giờ vẫn chưa biết chúng ta quay lại nhưng chỉ từ nửa ngày đến một ngày nữa, tặc phỉ sẽ phát hiện đội ngũ tuần tra có vấn đề.” Diệp Phong phân tích kỹ lưỡng: “Nếu đứng ở góc độ tặc phỉ thì sẽ phản ứng thế nào?”

“Phái nhân thủ tìm chúng ta khắp nơi?” Tần Hãn hỏi dò.

“Không, tặc phỉ khác với bang phái bình thường, không có nhiều tiểu lâu la mà đều là hạng hũng hãn thực lực cao cường. Mấy trăm người ma tản ra khắp núi tìm chúng ta là chuyện phi thực tế. Hơn nữa phân tán nhân mã không phải tạo cơ hội cho chúng ta tấn công sao?”

“Lão phu cho rằng với hiểu biết của chúng về địa hình Vụ Ẩn sơn, nhất định tụ tập chủ lực, mai phục ở đoạn đường chúng ta phải đi qua rồi tấn công đột ngột.” Tần gia tông lão nhắc nhở.

Địa yểm thú tuy thiện nghệ leo núi nhưng với góc độ dựng đứng này thì cũng vô năng. Dù cưỡi Địa yểm thú, bọn gã cũng không thể tung tẩy đi bất đường nào, hơn nữa để giữ cho không lạc đường thì không thể rời đường chính quá xa, chừng hơn ngàn trượng là an toàn.

Cứ vậy thì tặc phỉ sẽ dễ dàng đoán ra đoạn đường họ phải đi qua. Chỉ cần giữ một đoạn là sẽ khiến chúng nhân không còn đường quay lại.

“Hơn nữa chúng ta đều biết tặc phỉ hành động như vậy là vì việc Bích Thủy cung chiêu thân, mục đích chủ yếu của chúng sẽ nhắm vào bốn thanh niên.” Gã nói tiếp: “Tại hạ cộng thêm Tiểu Hôi thì giữ mình không thành vấn đề, nhưng bọn Bách Lý huynh thì khó nói lắm.”

Ba vị tông lão lạnh buốt cõi lòng. Không sai, nếu đối phương liều mạng công kích bọn Bách Lý Hàn thì với ưu thế nhân thủ rất có thể sẽ đạt mục đích. Lúc đó dù ba người xông qua cũng coi như vô vị.

“Phong tiểu ca có ý gì?”

“Chúng ta đã đoán ra suy tính của chúng thì có lẽ sẽ khiến chúng không kịp trở tay.” Gã nở nụ cười tự tin.

oOo

Đến lúc hai đội tuần tra giao ca thì thi thể mười hai tặc phỉ bị giết được đồng bạn phát hiện. Bọn Diệp Phong đã mất bóng từ lâu.

“Cái gì? Mười hai người chết hết. Cả cơ hội cảnh báo cũng không có?” Thứu lão đại kinh hãi nhảy bật lên khỏi lưng Địa yểm thú.

“Sao lại thế được, đối phương chỉ có ba võ tông và một con tứ giai yêu thú, còn đội tuần tra sáu người một tổ, ai nấy đều rất cảnh giác, với kinh nghiệm của họ sao lại đến cảnh báo cũng không kịp đã bị địch nhân hạ gục rồi?” Mặc lão đại cũng chấn động.

“Thuộc hạ từng điều tra, sáu thi thể trong mỗi đội có bốn thi thể bị đánh mạnh vào đầu, tuy phương thức khác nhau nhưng thủ đoạn giống hệt, chắc bị địch nhân đến gần rồi hạ sát bằng một đòn. Hai thi thể còn lại thì khác, bị người ta dùng nguyên lực công kích phi thường ngưng xảo xuyên qua yết hầu nên không kịp kêu đã mất mạng.” Tặc phỉ báo tin cũng tỏ vẻ không tin nổi.

Ngưng hình nguyên lực công kích tầm xa, uy lực càng lớn thì động tĩnh cũng tương tự. Loại công kích chỉ xuyên qua cổ họng còn mọi bộ vị khác không tổn thương quả thật hiếm thấy.

“Tức bọn chúng còn cao thủ nữa ẩn tàng? Có bốn võ tông?” Thi triển nguyên lực tinh diệu đến mức đó thì cả mấy thủ lĩnh phỉ tặc đạt đến cảnh giới võ tông cũng tự nhận không bằng. Thành thử chúng cho rằng người này không thể nào chỉ là võ sư.

“Thứu lão đại, xem ra chúng tưởng Vụ Ẩn sơn là nơi chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Mặc lão đại không giận mà oai, thớ thịt trên mặt giật giật.

“Hừ, chúng tưởng đi đường mòn thì chúng ta không cách nào bắt được sao? Chúng ta hiểu Vụ Ẩn sơn hơn chúng tưởng tượng nhiều.” Thứu lão đại sầm mặt: “Muốn đi dãy núi này cần năm, sáu ngày, chúng đi vòng thì ít nhất cũng mất bảy, tám ngày.”

“Nếu chúng dám vào sâu trong núi thì khác nào tự tìm đường chết, trong đó có ngũ giai yêu thú. Đã vào rồi thì ngay cả chúng ta cũng khó lòng tìm được đường ra. Đợi thêm một, hai tháng, dù chúng có ra thì chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ.”

Mặc lão đại ngoác miệng: “Không đi đường lớn, tuy còn mấy lối khác nhưng có hai nơi hiểm yếu chắc chắn chúng phải qua. Lúc xưa lão tử dựa vào địa thế ở một nơi hạ được cả trung giai võ tông, ha ha.”

“Nên chúng ta chỉ cần mai phục ở lối chúng phải đi, sợ gì chúng không chui đầu vào lưới.”

Thứu lão đại nheo mắt, ve cằm bổ sung: “Nhưng thực lực của đối phương rất mạnh, nếu chỉ hai bang chúng ta xuất mã thì tổn thất sẽ rất lớn. Vừa hay địa bàn của Mã lão đại cách con đường phải qua một đoạn, chúng ta dẫn người đến, tụ hợp lực lượng tam bang chặn chúng lại.”

“Vậy… chúng ta còn tiếp tục tìm kiếm ở địa bàn của chúng ta nữa không?”

“Cao giai võ sư theo bọn ta, bang chúng còn lại tiếp tục tìm kiếm, kéo dài thời gian của chúng.” Tuy bọn Diệp Phong đã đi được nửa ngày nhưng với hiểu biết về Vụ Ẩn sơn, phỉ bang vẫn có thể đế được con đường phải qua trước chúng nhân để bày mai phục.

Năm ngày sau, trong một hạp cốc hiểm trở, yên tĩnh…

Hai bên con đường duy nhất bằng phẳng là vách đá dựng đứng, trên đỉnh núi mịt mù mây khói, thoạt trông vô cùng hùng vĩ tráng quan. Con đường này quanh co, dài chừng hơn ngàn thước, đoạn sau địa thế cao dần, con đường rộng ra và phẳng dần.

Ở đó có hai ngọn núi hùng vĩ trài dài mấy trăm dặm, chỉ có con đường nhỏ ở giữa điểm giao nhau là tương đối dễ đi. Nếu leo lên núi, ngoài chuyện mất thời gian thì vị tất tìm được đường đi.

“Thứu Tất, Mặc Cù! Theo tính toán thì bọn người các ngươi nói tới chắc phải đến rồi nhỉ? Sao vẫn không thấy tung tích chúng?” Một trung niên hán tử như tòa thiết tháp, làn da màu cổ đồng sáng lên, đôi mắt trợn trừng khá uy nghiêm.

Hắn chính là cao thủ đứng đầu trong các phỉ bang ở Vụ Ẩn sơn – Mã Như Huyết! Lúc ở ngoài, hắn cướp một món thiên địa kỳ bảo của một thế lực, uống vào thì thực lực tăng nhanh, nhưng vì thế mà đắc tội với một võ tôn, phải vào Vụ Ẩn sơn làm tặc phỉ.

Hắn cực kỳ tâm cao khí ngạo, không qua lại với phỉ bang khác, nếu không vì lần này thù lao kinh nhân, còn khiến hắn không cần trốn trốn tránh tránh nữa, mà có thể quang minh chính đại trở thành cường giả được mọi người ngưỡng mộ, thì hắn không đời nào chịu nhún mình liên thủ với bọn Thứu lão đại, Mặc lão đại.

“Có lẽ chúng lạc lối? Sao ta biết được?” Thứu lão đại không ưa gì Mã Như Huyết nhưng đối phương thực lực cao cường, muốn đối phó bọn Diệp Phong mà không có trung giai võ tông như hắn tất khó thành.

“Hừ, nếu hai bang các ngươi không quá tệ thì vì sao lại để đối phương biến mất khỏi địa bàn của mình.” Mã Như Huyết lạnh lùng trào phúng.

“Mã lão đại nói vậy là không đúng, thực lực của đối phương thì lão đại cũng biết, nếu không có hai bang bọn mỗ hiệp trợ, chỉ bằng vào Mã bang thì ngăn được hả?” Mặc lão đại vặc lại.

“Được rồi, không cãi nhau nữa.” Thứu lão đại sầm mặt: “Việc này quan trọng, nếu thành công thì ai cũng có lợi, nếu chúng chạy thoát… hừ, chúng ta chắc khó lòng sống sót. Tính khí vị đại tôn đó, chắc Mã lão đại hiểu hơn ai hết.”

Mã Như Huyết hừ lên bất phẫn, hiển nhiên từng nếm đòn của vị đại tôn đó, cả hai dừng tranh cãi châm chọc nhau. Dù thế nào ba bang cũng đang liên thủ, nếu ngáng chân nhau thì không ai được lợi.

“Chốc nữa ta cầm chân ba võ tông, Mặc lão đại cầm chân yêu thú, Thứu lão đại dẫn người nhanh chóng giết chết toàn bộ số thanh niên. Chúng ta không nên quá dây dưa, trực tiếp rút lui.” Đấu sinh tử với võ tông cao thủ là việc ngu xuẩn.

“Đáng tiếc cho một con bé như hoa như ngọc…” Mặc lão đại hiển nhiên chưa quên Bách Lý Băng Nhi.

Đột nhiên trong hạp cốc vang lên tiếng ầm ầm. Ba vị thủ lĩnh phỉ bang cả kinh, không hiểu chuyện gì.

Ngoài hạp cốc, bọn Diệp Phong cưỡi Địa yểm thú, chạy rầm rập lao xuống hạp cốc, như mãnh hổ hạ sơn, uy thế không thể ngăn nổi.