Chương 244: Dụ sát

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Phong tuy chính diện hứng một đòn Thủy long thăng thiên phá của Âu Dương Ngột nhưng cường độ gân cốt của gã thì võ giả bình thường không thể so được. Phương thức công kích trói buộc này muốn triệt để hủy diệt được gã thì thực lực hiện giờ của Âu Dương Ngột e rằng chưa đủ.

Ví như nếu nắm chặt quả trứng trong tay, dùng lực thật đều mà không vận lực mạnh thì khó lòng bóp vỡ. Nhưng nếu dùng dao hoặc dùi thì rất dễ dàng đập vỡ được vỏ trứng.

Giả như gã gặp phải võ tông có khí hải mang thuộc tính khác, bị đối phương toàn lực ra đòn, dù không táng mệnh thì bộ vị trúng chiêu cũng trọng thương. Nhưng thủy nguyên võ kỹ lại là phương thức công kích dồn ép toàn thân, đối với võ giả thì phòng ngự của họ chủ yếu dựa vào nguyên lực, một khi nguyên lực bị phá, thân thể sẽ trọng thương, nhưng Diệp Phong khác hẳn, thân thể gã cũng có lực phòng ngự kinh nhân, thủy long tuy tạo ra áp lực vô hạn nhưng tản ra toàn thân nên gã vẫn chống chọi được.

Coi như Âu Dương Ngột xui xẻo. Thủy nguyên võ tông muốn giết gã thì tinh lực hao phí sẽ nhiều hơn võ tông của bốn hệ kia mấy lần. Có lẽ họ chỉ đành chọn cách để gã hao tổn đến chết bởi khí lòng hủy diệt được thân thể gã.

Gã giả bộ trọng thương dưới đất vốn để mê hoặc Âu Dương Ngột, thậm chí thừa cơ đánh lén. Nhưng vì lão quá hận gã nên chọn một phương thức báo thù mà gã không ngờ — rút cạn huyết dịch để đày đọa.

Gã giật mình, dù thân thể mạnh đến đâu thì nếu cạn hết máu thì cũng sẽ chết. Đang lúc gã định mạo hiểm phản kích thì Mộ Dung Tử Thanh bất ngờ đứng ra.

Nghe thấy nha đầu liều mạng bảo vệ gã, từ đáy lòng gã dấy lên cảm động.

Trước đó gã tiếp nhận cô vì đã nhìn thấy, sờ thấy hết tấm thân cộng thêm có chút hảo cảm, ngoài một chút trách nhiệm còn cả áy náy và tình cảm phức tạp hòa vào nhau, có thể coi là một chút xung động của nam nhân.

Xung động này không thể so với tình cảm khắc cốt minh tâm giữa gã và Thẩm Lan, gã và tin và yêu thương nhau chân thành nhất.

Gã chưa bao giờ ngờ rằng mình lại quan trọng như thế với Mộ Dung Tử Thanh. Thậm chí quan trọng hơn mạng cô…

Nha đầu này tuy thỉnh thoảng gây loạn nhưng không mất đi nét khả ái, tuy đôi lúc ngang ngược nhưng cũng thông tình đạt lý. Tình cảm cô dành cho gã là chân tâm thành ý, khuynh tâm triệt để, không hề giả dối. Trong lúc quan trọng nhất, cô không hề do dự đứng ra liều mạng đồng sinh cộng tử với gã.

Có được người như thế còn mong gì nữa. Sau rốt cô cũng đạt tới tầm cao của Thẩm Lan trong lòng gã, tuy còn cách biệt đôi chút nhưng như thế cũng là cực hạn rồi. Thẩm Lan giữ vị trí vĩnh viễn không thể thay thế trong lòng gã.

Âu Dương Ngột khuất phục sự uy hiếp của cô, kế sách giả bộ trọng thương của gã thuận lợi tiến hành. Âu Dương Ngột cực kỳ tự tin với tuyệt chiêu của mình nên không kiểm tra thương thế của gã… Dù có kiểm tra cũng không thu được kết quả.

Chảy nhiều máu như thế, trên mình còn ngần ấy vết thương thì dù không trí mạng nhưng trong thời gian ngắn không thẻ hồi phục được, đừng nói đến tiếp tục giao đấu.

Đó là một kiểu kiêu ngạo của võ tông, tự tay đánh bại địch nhân rồi mà còn hoài nghi đối phương thì khác nào tự hoài nghi thực lực của mình? Hà huống, trước mặt Mộ Dung Tử Thanh, lão không thể để lộ.

“Đợi chốc nữa, học thư mượn cớ này…” Giọng gã cơ hồ không nghe rõ vang bên tai cô. T

Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh biến ảo mạc trắc, lúc nghi hoặc, lúc kinh hỉ, lúc lo lắng, nghe gã nói xong thì cô trịnh trọng gật đầu.

“Ngột trưởng lão, ta muốn xuống suối tắm.” Mộ Dung Tử Thanh đột nhiên rảo nhanh bắt kịp Âu Dương Ngột đi trước, bình tĩnh nói.

“Đợi đến nơi thì lão phu sẽ sai người hầu hạ cô.” Lão nhíu mày, hiển nhiên hơi nghi hoặc, dọc đường cô rất hợp tác, sao giờ lại đòi tắm?

“Toàn thân y đầy máu, dính vào quần áo ta rất khó chịu. ta muốn rửa vết thương cho y.” Mặt cô đỏ lên.

Hóa ra là vì tiểu tử đó. Âu Dương Ngột thoáng hiểu ra nhưng mắt lão biến đổi liên tục, rõ ràng chưa quyết định xong.

“Lẽ nào trưởng lão còn sợ ta mang y chạy mất?” Mộ Dung Tử Thanh nửa cười nửa không trào phúng: “Đi lâu như vậy, chân ta cũng mệt rồi, thuận tiện nghỉ ngơi một chút để đi nhanh hơn.”

“Tốt nhất cô đừng giở trò gì… nếu hiện giờ ngươi tắm cho sạch thì rời Vụ Ẩn sơn mạch thì chúng ta sẽ trực tiếp rời Vân Châu, không cần nghỉ chân. Ngươi mà hy vọng kéo dài thời gian đợi phụ thân đến cứu thì e sẽ thất vọng.”

“Ngột trưởng lão đúng là cả nghĩ, hiện tại ta bị ngươi khống chế, lẽ nào còn thoát được?” Mộ Dung Tử Thanh cười lạnh: “Phụ thân cũng không thể biết được ta ở chỗ này nhanh đến thế?”

“Được, nể tình cô hợp tác, lão phu không khó dễ.” Âu Dương Ngột liếc Diệp Phong, không thấy có gì lạ thì xua tay: “nNếu bị lão phu phát hiện cô giở trò gì thì tiểu tử này sẽ nếm khổ đầu.”

“Dù sao ta cũng là một cô nương, trưởng lão cũng nên tránh xa một chút chứ nhỉ?” Cách đó chừng hai, ba chục thước có một dòng suối nhỏ, Âu Dương Ngột nhìn là thấy hết.

“Lão phu lẽ nào còn nhìn trộm một con nhóc như ngươi.” Tuy nói vậy nhưng lão vẫn lùi xa năm chục thước.

“Trưởng lão đúng là cẩn thận, không biết phụ thân ta biết mọi chuyện thì có đến làm phiền trưởng lão không nhĩ?” Tuy cây cối dày đặc nhưng ở khoảng cách đó vẫn còn khe nhìn thấy.

Âu Dương Ngột hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng, lùi xa thêm năm mươi thước. Phạm vi cảm tri của võ tông chừng hai trăm thước, tuy ngoài trăm thước thì cảm thụ không rõ lắm nhưng phân biệt xem Mộ Dung Tử Thanh có đào tẩu không thì không thành vấn đề.

Nếu lão đuổi theo hai người, đừng nói hơn trăm thước, dù hơn ngàn thước cũng chỉ mất đôi ba phút, nên lão không lo lắng gì.

Nhìn thân ảnh lão khuất sau câu cối dày đặc, Mộ Dung Tử Thanh cõng Diệp Phong đến bên suối.

“Giờ chúng ta làm sao?” Cô đặt gã xuống, hấp háy mắt hỏi.

Diệp Phong hoạt động hai tay, nheo mắt trầm giọng: “Ta có cơ hôi giết Âu Dương Ngột nhưng phải dàn xếp cẩn thận, đây là cơ hội thoát thân duy nhất của chúng ta.”

“Ngươi… bị thương thế này còn định liều với hắn?”

“Chỉ cần hai tay ta còn lành lặn, Âu Dương Ngột chết chắc.” Gã lạnh lùng mỉm cười.

“Vậy… ta nên làm gì?” Mộ Dung Tử Thanh cảm nhận được tự tin trong mắt gã, hỏi thật lòng.

Gã nhìn quang, nhếch môi lên đầy tự tin.

oOo

“A!” Âu Dương Ngột đang đứng im dưỡng thần thì từ phía Mộ Dung Tử Thanh vang lên tiếng ré.

Lão không kịp suy nghĩ, lao đến cạnh con suối.

Trăm thước chỉ là nháy mắt, lúc lão đến gần thì ven suối trống trơn, chỉ có bộ y phục Mộ Dung Tử Thanh vừa mặc vứt gần đó.

Mục quang lão lập tức nhìn vào tảng đá duy nhất có thể ẩn thân gần đó, cảm giác được phía sau có hai người.

Định giở trò hả? Lão vốn cẩn thận, thầm giới bị đi tới từng bước một.

“Cút, cút ngay.” Phía sau tảng đá bay ra mấy viên đá lấp lánh lục mang, tiếng Mộ Dung Tử Thanh vang lên.

Âu Dương Ngột sầm mặt đá bay tảng đá, nổi giận: “Ngươi định giở trò gì?”

“Lão thất phu háo sắc, ta đang tắm mà ngươi dám đến nhìn trộm.” Ngữ khí Mộ Dung Tử Thanh hơi cuống lên.

“Ta nghe thấy ngươi ré lên, thật ra có chuyện gì?” Âu Dương Ngột đành quay lưng đi, hỏi.

“Ta… ta thấy mấy vết thương đáng sợ trên mình, không nén được mới kêu lên. Ngươi mau cút đi.”

“…” Tiểu nha đầu lại tắm cùng tiểu tử đó, việc này đồn đến tai Mộ Dung gia e sẽ trở thành chuyện cười. Âu Dương Ngột khẽ lắc đầu.

Thấy không có gì khác thường, lòng giới bị của lão tan đi, chuẩn bị cất bước.

Đột nhiên sau lưng lão rực kim quang, kim nguyên lực hùng hậu dấy lên.

“Sao vậy?” Lão ngẩn người, vội ngoái lại.

Diệp Phong ngồi giữa dòng suối, tay cầm kim sắc trường cung nở nụ cười nhạt, nhìn lão như nhìn người đã chết.

“Vù!” Ngay lúc Âu Dương Ngột kinh nghi bất định, một đạo kim quang vụt khỏi dây cung.

Nhanh quá. Cảm giác cảnh giác mới lóe lên, thủy nguyên lực hộ thể điên cuồng tràn ra, lão nhảy vút đi theo bản năng.

“Phập.” Chân phải lão đau nhói, xương chân và gân tan nát, huyết tiễn phun ra như suối, đùi lão thủng một lỗ lớn.

Lăn hai vòng dưới đất, lão kinh hồn, thật ra là chuyện gì? Rõ ràng cách gã tới hơn hai mươi thước mà không tránh được? Hơn nữa đạo công kích này dễ dàng phá tan phòng ngự hộ giáp của mình, sao có thể như vậy?

“Đáng tiếc… cơ hội tốt thế mà bị lão tránh mất.” Giọng Diệp Phong lạnh lùng vang lên: “Nhưng ngươi không còn một chân thì tránh được mũi tên tiếp theo của ta ư?”

“Ma vân thiên giáp!” Âu Dương Ngột gầm lên the thé, thân thể lập tức được một dải bạch sắc vân vụ vây kín, đồng thời lão vỗ mạnh tay xuống đất, chân ấn xuống nhảy lùi lại.

“Định chạy?” Gã cắn nát một viên thất phẩm kim nguyên đơn nữa, Tru Thần cung nhanh chóng hình thành một mũi tên năng lượn sắc bén hơn.