Chương 414: Xin mời tự nhiên!

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trán Hồng Thiên Tôn đầm đìa mồ hôi, xưa nay lão cho rằng mình làm việc rất kín đáo, tông môn dù có đôi chút nghi ngờ nhưng không có chứng cớ. Giờ xem ra tất cả đều không giấu được tai mắt của tông chủ, chắc nhất cử nhất động của lão ở đông bộ sơn môn đều nằm trong vòng khống chế… Không thì tông chủ không thể biết lão hành động gì với Mộ Dung gia khi không có chứng cớ thực chất.

“Thưa tông chủ, thuộc hạ tuy có lòng muốn báo thù Mộ Dung Yên, nhưng không dám nói dối việc có liên quan đến lợi ích của tông môn. Trong linh trì của Mộ Dung gia chắc chắn có thiên địa kỳ bảo mà bản tông chưa từng thấy. Thuộc hạ lấy tính mạng ra thề.” Hồng Thiên Tôn biết còn giấu giếm sẽ khiến tông chủ hoài nghi nên quyết định nói hết. Dù gì Mộ Dung gia hiện không sao hết, tông chủ cũng không vì thế mà trách phạt lão.

Năm xưa, Mộ Dung Yên không tôn kính gì đối Liệt Hỏa tông và lão tông chủ, nếu ông ta không vào “nơi đó” thì lão tông chủ không e dè đối phương đến thế. E rằng Mộ Dung gia đã tan nát dưới cơn giận của cao tầng Liệt Hỏa tông.

“Thiên niên linh trì thật sự có bí mật?” Lão tông chủ tỏ vẻ nghĩ ngợi. Hồng Thiên Tôn không phải người không biết cân nhắc, xưa nay chỉ ngầm thao túng Âu Dương gia đối phó Mộ Dung gia, tuy đi ngược lệnh cấm của tông môn nhưng không dính dáng đến tông môn.

Giờ lão tự đến báo tin về linh trì của Mộ Dung gia linh, độ đáng tin khá cao.

“Nếu Hồng mỗ nói dối nửa câu, nguyện chịu hình phạt nghiêm nhất của tông môn.” Hồng Thiên Tôn không hề do dự phát thệ.

“Được, vậy thì Cổ lão đi cùng Hồng tôn một chuyến. Nếu Mộ Dung gia biết điều, chủ động tiết lộ bí mật về linh trì, dâng lên bảo vật thì đừng làm khó.” Lão tông chủ chưa dứt lời, một bóng người gầy gò đã xuất hiện cạnh Hồng Thiên Tôn.

Khí tức của người này kém hơn tông chủ một chút nhưng năng lượng khí tức thân thể phát ra cũng tạo cho người khác cảm giác thâm bất khả trắc, vượt xa Hồng Thiên Tôn.

Hồng Thiên Tôn không hề kinh ngạc, quay lại cung kính thi lễ: “Cổ trưởng lão!”

“Hồng tôn bất tất khách khí, lão phu quan sát khí hải của Hồng tôn, tin rằng không đầy mười năm nữa sẽ đột phá tấn nhập hoàng cấp. Lúc đó chúng ta ở cùng đẳng cấp, có thể đối xử như cùng lớp.” Cổ lão mỉm cười tươi rói, không lạnh lùng như tông chủ Liệt Hỏa tông.

“Cổ trưởng lão sao lại nói thế, Hồng mỗ hiện giờ chưa đạt đến mức đó, dù may mắn đột phá thì trưởng lão vẫn là trưởng bối, tôn kính trưởng bối là việc đương nhiên.”

“Hồng tôn là môn nhân tư chất cao nhất bản tông trong năm trăm năm nay. Nếu không vì việc năm xưa… e rằng đã được thánh địa chọn… thành thánh tiềm giả rồi. Tiếc thật, tiếc thật.” Cổ lão lắc đầu tiếc rẻ.

Hồng Thiên Tôn thoáng qua nét u ám, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Chỉ trách Hồng mỗ vô duyên.”

Cổ lão hàn huyên với Hồng Thiên Tôn mấy câu, tu vi của lão tuy trên đối phương nhưng chỉ đến thế. Hồng Thiên Tôn ít hơn hai trăm tuổi, tiềm lực không thể ước lượng, vượt hơn lão chỉ là vấn đề thời gian, hiện giờ kết quan hệ là việc nên làm.

Trước khi đi Cổ lão hỏi tông chủ một câu: “Nếu Mộ Dung gia cứng đầu cứng cổ không chịu giao bí mật về thiên niên linh trì thì lão phu nên xử trí thế nào?”

“Vậy… chấn nhiếp chúng một chút.” Tông chủ không buồn ngẩng mặt lên: “Trừ chi thân sinh của Mộ Dung Yên, còn lại không cần e dè.”

“Tuân mệnh!” Cổ lão nhếch môi mỉm cười. Hồng Thiên Tôn thầm hớn hở. Quả nhiên, tông chủ cũng vẫn canh cánh việc năm xưa, chỉ cần có cái cớ thích hợp thì không ngại giáo huấn “qua loa” Mộ Dung gia.

Cả hai lướt đi về phía Mộ Dung gia.

“Hồng tôn, chuyến này đến Mộ Dung gia, có ý định gì không?” Cổ lão cười hỏi đầy thâm ý.

“Tông chủ đã hạ lệnh, Cổ lão hà tất hỏi ý tại hạ…” Hồng Thiên Tôn máy động, bình thản đáp.

“Lão phu xuất mã thì Mộ Dung gia tuyệt đối không có khả năng cựa mình, kết quả sau cùng là ngoan ngoãn dâng bảo vật lên.” Cổ lão ngạo nghễ: “Nhưng quá trình thì do chúng ta khống chế. Tỷ như Mộ Dung gia còn muốn giấu diếm thì trừng phạt nặng hay nhẹ do lão phu…”

“Cổ lão đồng ý giúp mỗ trút cục tức này?” Hồng Thiên Tôn nghe ra, hớn hở hỏi.

“Lão phu và Mộ Dung Yên không có ân oán, bất quá khi xưa hắn coi thường bản tông, thái độ ngông nghênh, lão phu rất không ưa. Hồng tôn thì khác, là cao thủ số một lớp sau của bản tông, lão phu không giúp Hồng tôn thì giúp Mộ Dung gia sao?”

Cổ lão có hảo ý, Hồng Thiên Tôn lẽ nào còn không nghe ra, cung kính cúi người khẩn thiết cảm tạ: “Ơn đức của Cổ lão, Hồng mỗ không bao giờ quên. Sau này có gì sai khiến Hồng mỗ, xin cứ dạy dỗ.”

“Ha ha ha! Sai khiến thì nặng lời quá, không lâu nữa, Hồng tôn sẽ trở thành đồng bối với lão phu, lúc đó nên qua lại nhiều hơn.” Cổ lão đạt đến mục đích nên cười vang.

“Nhất định! Nhất định!”

Một Mộ Dung gia nhỏ nhoi có gì mà không xử lý được. Tìm cớ mà giáo huấn đâu có gì nguy hiểm mà khiến Hông tôn tương lai tiềm lực vô hạn nợ nhân tình thì món làm ăn này rất đáng.

Mộ Dung Yên? Lão phu không khiếp đảm như thế, hà tất cẩn thận trước một mối uy hiếp không thể xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục.

oOo

“Diệp Phong, vạn niên linh ngọc đã bị phong ấn, do Phong yêu tôn tự thân đưa vào Vụ Ẩn sơn mạch, vạn vô nhất thất.” Thái thượng trưởng lão lao vút vào sơn cốc báo cho gã biết.

“Mộ Dung gia đã truyền khẩu lệnh cho mọi tộc nhân, bất kỳ ai cũng không được tiếp lộ về linh trì, một vài thành viên ngoại tộc đáng tin cũng được phái rời khỏi Bộ châu, ít nhất ba tháng nữa mới quay về.” Mộ Dung Càn thông báo.

“Mọi môn nhân Vô Song môn đã được dặn dò, sẽ không để lộ chút nào.” Lý Ngọc tự hào bảo đảm.

“Hiện tại trung tâm linh trì đã trở lại là thiên niên linh ngọc, Liệt Hỏa tông chắc khó tìm ra điều gì.”

Diệp Phong hơi gật đầu vừa ý: “Mọi việc đã chuẩn bị thì chúng ta không cần lo quá. Nhân vật quan trọng của Liệt Hỏa tông sẽ đến nhanh thôi. Chúng ta cứ như thường, tiếp tục tu luyện trong linh trì, tuy công hiệu của thiên niên linh ngọc không bằng nhưng dù gì đây cũng nơi tu luyện rất khá.”

Chúng nhân thấy gã tự tin, đều rũ bỏ căng thẳng mỉm cười.

Trong cốc trở lại bình tĩnh, không thấy có gì khác biệt.

“Nếu Liệt Hỏa tông thật sự trọng thị việc này, kẻ đó… sắp đến rồi.” Diệp Phong đột nhiên mở mắt lẩm bẩm.

Quả nhiên, thoáng sau uy áp ngút trời bao trùm cả sơn cốc có linh trì tọa lạc khiến nhiều người có cảm giác nghẹt thở, thân thể bất động như không thuộc về mình nữa. Dù võ tôn như Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão cũng bức bối như bị đá tảng đè lên ngực. Không khí… cũng ngưng lại.

“Cường giả phương nào đến thiên niên linh trì của Mộ Dung gia?” Mộ Dung Càn vận nguyên lực vút lên hỏi. Thái thượng trưởng lão theo sau. Mộ Dung gia và Liệt Hỏa tông chính diện đối thoại không tiện để Diệp Phong ra mặt.

“Liệt Hỏa tông trưởng lão, Cổ Phong!” Tiếng quát vang vọng, uy thế của võ hoàng lan khắp toàn trường.

Mộ Dung Càn bình tĩnh lại, ôm quyền với thần sắc thản nhiên nói: “Không hiểu Liệt Hỏa tông đến Mộ Dung gia có việc gì mà kinh động cả hoàng cấp cường giả như cổ trưởng lão? Thật khiến tại hạ lo lắng.”

“Mộ Dung tộc trưởng bất tất nói những lời khách sáo với lão phu. Chắc các vị đã rõ mục đích lão phu đến đây hôm nay.” Cổ lão lạnh lùng nhìn đối phương, khẩu khí như ra lệnh: “Giao thứ trong linh trì của Mộ Dung gia ra, thiên địa dị bảo như vậy, các ngươi không có tư cách hưởng. Biết điều hợp tác, lão phu sẽ không truy cứu việc Mộ Dung gia đả thương thiên tôn của Liệt Hỏa tông.”

Nói đơn giản, sĩ khả sát bất khả nhục! Cổ lão vừa đến là bức ép, đừng nói Mộ Dung gia dù gì cũng là nhất phương bá chủ tại Nam chiêm Bộ châu, dù chỉ là nhị lưu thế lực cũng khó lòng chấp nhận kiểu hỏi như làm nhục đó. Dù Liệt Hỏa tông hùng mạnh cũng không thể dùng thái độ đó đối đãi với thế lực trong địa hạt.

Mộ Dung Càn hơi nổi giận nhưng vì đại cục nên không phát tác mà lạnh giọng: “Thiên niên linh ngọc là trấn tộc chi bảo do gia phụ lưu lại, sao lại giao cho Liệt Hỏa tông. Quý tông dù gì cũng là danh môn trọng phái, lẽ nào định làm cường đạo?”

Cổ lão sầm mặt, chưa nói gì thì Hồng Thiên Tôn đã không nén được, lạnh giọng: “Mộ Dung tộc trưởng thật biết giả đò, chắc tộc trưởng đã biết vật bọn ta nói đến không phải thiên niên linh ngọc của Mộ Dung gia.”

“Không phải thiên niên linh ngọc thì xin hỏi hai vị, Mộ Dung gia còn vật gì có thể dâng cho quý tông?” Mộ Dung Càn đột nhiên cười nhạt: “Trừ thiên niên linh ngọc, nếu hai vị nhìn trúng vật gì trong linh trì cứ việc lấy đi, Mộ Dung gia không có ý kiến.”