Chương 568: Hoàng cấp đối quyết thánh giai

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Xem ra các hạ chuẩn bị nuốt lời.” Diệp Phong không giận mà cười, thân hình từ từ bay lên theo, đối diện Hỏa nguyên thánh sứ.

“Lão phu nuốt lời thì sao? Lúc xưa không phải lão phu trọng thương vì đấu với Yêu vương thì sao lại bị tiểu tử đáng ghét ngươi bắt? Hôm nay lão phu lừa ngươi để báo mối thù mũi tên ngày đó.” Hỏa nguyên thánh sứ không coi Diệp Phong ra gì, thực lực của gã cao nhất cũng chỉ chạm ngưỡng thánh giai, sánh sao được thánh giai thật sự như lão.

Diệp Phong cười lạnh, nhạt nhẽo thốt: “Chắc thánh sứ đại nhân không phục việc hôm đó.”

“Không phục thì sao? Hiện tại lão phu đã được giải khai cấm cố, dù Yêu vương tự thân đến thì trạng thái hiện nay của hắn vị tất làm gì được lão phu.” Hỏa nguyên thánh sứ phi thường huênh hoang, cười vang: “Có bản lĩnh thì cứ bắt lão phu.”

“Chính có ý đó.” Mắt Diệp Phong ánh lên tinh mang, khí tức hùng hậu dấy lên, thân hình như ảo ảnh lao vào Hỏa nguyên thánh sứ.

“Xú tiểu tử không biết lượng sức.” Hỏa nguyên thánh sứ nổi giận, lão chưa động thủ mà gã dám chủ động công kích.

Chát. Công kích của cả hai va nhau, không gian gợn sóng, khuếch tán một chốc rồi nổ tung, đá núi tan tành. Như đỉnh núi lún xuống, cả sơn cốc biến thành một đống đổ nát. Trong lòng cốc toàn là đá tảng và cây cối ngả nghiêng.

Một thân ảnh từ trung tâm va chạm đi ra, chính là Diệp Phong. Hỏa nguyên thánh sứ thấy vậy thì cười lạnh: “Ngươi tưởng lão phu cũng dễ cho ngươi vò nặn như lúc trọng thương trước kia hả? Sức mạnh thánh giai thật sự, ngươi còn chưa hiểu được.”

“Xem ra lão phu đánh gia ngươi quá cao, tưởng ngươi còn con bài gì đáng sợ cơ. Hóa ra chỉ là không biết lượng sức. Đã vậy hôm nay lão phu sẽ giáo huấn ngươi một phen.” Động thủ xong, Hỏa nguyên thánh sứ lại cực độ tự tin, Diệp Phong có vẻ thật sự đến một mình, không hề mai phục hay bày ra bẫy rập gì.

Âm! Hỏa nguyên thánh sứ đột nhiên bùng phát thánh giai lĩnh vực, khí thế bàng bạc cao hơn bất kỳ võ hoàng nào từ thể nội lão dâng lên, khí tức lan xa mấy trăm dặm, lập tức thu hút chú ý của các yêu hoàng.

“Ồ. Tiểu điện chủ sao lại giải khải cấm cố cho lãc tặc này rồi?”

“Nghe điện chủ đại nhân nói, tiểu điện chủ muốn lợi dụng lão tặc này để đến thánh địa, cần được lão giúp.”

“Nhưng hắn phát ra khí tức hung hãn thế kia làm gì? Lẽ nào định động thủ với tiểu điện chủ?”

“Ha ha! Dù được giải khai cấm cố thì lão tặc này cũng không làm được trò trống gì trước mặt tiểu điện chủ. Nhân lúc bắt đầu, chúng ta đến xem náo nhiệt.”

Một nhóm yêu hoàng bay đến chỗ có khí tức bạo phát để xem kịch hay.

Động tĩnh của các yêu hoàng không giấu được cảm ứng của Hỏa nguyên thánh sứ, chỉ là không cảm ứng thấy Yêu vương thì lão không để tâm. Số lượng có nhiều nữa cũng chỉ là một toán hoàng cấp, không uy hiếp được đến lão.

“Ngươi đợi đám yêu hoàng này đến giúp thì phí công thôi.” Hỏa nguyên thánh sứ cô ngạo cười lạnh: “Chỉ cần nửa phút là ta bắt được ngươi.”

Diệp Phong khẽ đứng vững lại, vẫn thản nhiên cực độ, lắc lắc đầu nói: “Đến thử xem nào.”

Mắt Hỏa nguyên thánh sứ ánh lên hung quanh, lĩnh vực ngưng thành một ngọn hỏa trảo nóng rực, ngọn lửa màu lam sẫm như đốt cháy cả không gian, hung hăng chụp vào gã: “Lão phu cho ngươi thấy thánh giai không phải xú tiểu tử như ngươi có thể khinh khi.”

Khóe môi Diệp Phong hơi nhếch lên, đưa tay lên ngực, Hỗn nguyên nhất khí đạn ngưng tụ nhanh chóng trong lòng tay, thoáng sau đã lớn cỡ đầu người. Hỏa trảo chưa chụp tới, gã đã ném Hỗn nguyên nhất khí đạn ra.

Xoạt. Trong lúc Hỏa nguyên thánh sứ kinh ngạc vô kể thì hỏa trảo tan trong khoảnh khắc, thậm chí lão còn không biết chuyện gì xảy ra. Hỗn nguyên chi lực, e rằng Thánh điện cường giả cũng không biết.

Trong lúc lão còn ngây ra thì Diệp Phong đã lướt đến trên đầu lão, toàn thân phủ trong một lớp chân nguyên dày đặc – Thần thông biến phụ thể. Gã nhẹ nhàng thủ thế, sức mạnh kinh nhân dồn lên quyền đầu sẵn sàng phát ra khiến Hỏa nguyên thánh sứ cũng giật mình.

“Xem quyền! Nhất Bí!” Sau tiếng quát, quyền đầu của Diệp Phong giáng ra, sóng năng lượng tím đen hung hãn lao vào mặt Hỏa nguyên thánh sứ.

“Không ổn!” Thần kinh thánh giai mẫn duệ khiến Hỏa nguyên thánh sứ phản ứng cực nhanh, cơ hồ không cần suy nghĩ là biết uy lực đòn này của gã đủ uy hiếp đến mình. Lão mặc kệ gã lấy đâu ra sức mạnh đó, ngưng tụ một tấm hỏa nguyên thuẫn như ánh chớp trước mặt, năng lượng trong lĩnh vực tràn vào đó liên miên bất tuyệt.

Quyền phong cực mạnh vút tới, giáng vào hỏa thuẫn.

Cạch. Hỏa thuẫn vỡ tan, một đạo hắc quang xuyên thấu lĩnh vực của Hỏa nguyên thánh sứ khiến thân thể lão run lên rồi văng đi. Lão cảm giác được lực đạo không thể kháng cự nổi ấn mình xuống đất, vùi vào trong sơn cốc tan tành.

Diệp Phong điểm chân tỏ vẻ trêu cợt lướt đến trên đầu Hỏa nguyên thánh sứ, nhạt giọng: “Sức mạnh thánh giai cũng chỉ thế mà thôi.”

“Ngươi… ngươi.” Hỏa nguyên thánh sứ kinh hãi tột cùng, Diệp Phong lần này không trọng thương lão nhưng đả kích trầm trọng đến tâm lý. Chỉ năm năm ngắn ngủi, thánh giai như lão cơ hồ đứng yên còn gã đã vượt mức võ hoàng đạt đến ngưỡng thánh giai, hoàn hoàn toàn toàn có được sức mạnh của đẳng cấp đó.

Có nghĩa là một nhân vật như Yêu vương sắp xuất hiện.

“Thế nào? Các hạ hiện tại phục chưa?” Diệp Phong còn cần lợi dụng Hỏa nguyên thánh sứ, nên không muốn lấy mạng. Nhưng muốn đối phương nghe lời thì dùng thực lực chấn nhiếp là tất yếu.

“Lão phu không tin. Dù ngươi có thực lực thánh giai cũng không làm gì được lão phu.” Hỏa nguyên thánh sứ đã bỏ ý dây dưa với gã, chỉ mong thoát khỏi Yêu ma sâm lâm, sau này sẽ về thánh địa tìm viện binh.

Diệp Phong cũng mới đạt đến trình độ này, luận thực lực vị tất mạnh hơn lão. Lĩnh vực của lão lại dấy lên liệt hỏa, mang theo bản thân lão vút lên trời lao về hướng bắc.

“Muốn chạy?” Ánh mắt Diệp Phong lạnh lại, lắc mình như chớp đuổi theo.

“Hừ, lão tặc này vô dụng quá, bọn lão tử còn chưa xem được náo nhiệt thì đã bại rồi.” Các yêu hoàng vây lại đều ngoạc miệng mắng, bất quá thần sắc đầy chế giễu.

“Ha ha, không phải lão tặc vô dụng mà là tiểu điện chủ lợi hại. Có bản lĩnh, ngươi cứ đi tìm lão tặc đó mà đấu một trận, xem có bị lão đánh cho tóe đái không.” Một yêu hoàng chỉ vào đồng bạn cười vang.

“Cút, dù lão tử không phải đối thủ thì ngươi hơn lão tử sao? Có dám rèn luyện một trận với lão tử không?”

“Luyện, luyện chứ, luyện chứ! Lão tử sợ ngươi chắc!”

Chúng yêu hoàng không được xem náo nhiệt thì ồn ào lên, đằng nào với thực lực của Diệp Phong cũng không sợ Hỏa nguyên thánh sứ, họ không cần dính vào làm gì.

Tốc độ phi hành của gã nhanh kinh người, cao hơn cả Hỏa nguyên thánh sứ. Chỉ mấy hơi thở là bắt kịp lão. Hỏa nguyên thánh sứ kinh hãi vô cùng, dù lão bạo phát nguyên lực đề cao tốc độ cũng không cắt đuôi được. Đến nước này, lão mới hiểu gã giải khai cấm cố cho lão vì gã nắm chắc có thể chế trụ được lão.

“Xem ra các hạ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Diệp Phong chặn trước mặt đối phương, khoanh tay trước ngực quát khẽ: “Khí vực không gian!”

Khí lưu trói buộc hùng hậu tràn ra, lập tức hình thành khí tường như thực chất trước mặt Hỏa nguyên thánh sứ, bao trùm lấy lão.

Cảm giác được quanh mình bị trói buộc, gương mặt gì nua của Hỏa nguyên thánh sứ tỏ ra sợ hãi. Sức mạnh kinh thiên không phải do năng lượng phát ra này khiến lão không lần ra manh mối, như dã thú sa chân vào đầm lầy, cố gắng vẫy vùng.

Thực lực thánh giai tất nhiên hơn xa võ hoàng, nhưng khí vực không gian của Diệp Phong vẫn tạo thành hiệu quả không tệ, hành động và tốc độ của Hỏa nguyên thánh sứ chỉ còn sáu, bảy phần mười. Tuy vẫn hơn võ hoàng nhưng muốn thoát thân thì không thể ngay lập tức.

“Vốn các hạ mà thật thà một chút thì trong lúc thử độc, mỗ sẽ để các hạ được nhẹ nhàng một chút. Nhưng giờ thì không cần nữa.” Gã cười quỷ dị, độc dược lấy từ Bách Thảo cốc đã nằm trong tay.

“Thử loại này xem sao.” Chân nguyên trong tay gã cuốn lên độc phấn, ấn mạnh vào ngực đối phương, thế như thiểm điện.

“Thêm loại này.” Lại một chưởng nữa, độc dược như huyết thủy được chân nguyên dồn vào hóa thành ngọn thác đổ đổ vào Hỏa nguyên thánh sứ.

Mấy lần liền, Hỏa nguyên thánh sứ liều mạng giãy giụa trong khí vực không gian, gã tống hết mọi độc dược, trừ Thất huyết phệ cốt thủy, vào thể nội đối phương. Động tác của gã vừa hoàn thành thì khí vực không gian tiêu tan.

“Hắc hắc! Các hạ cảm giác thế nào?” Diệp Phong khoanh tay trước ngực, lướt ra xa cười lạnh với Hỏa nguyên thánh sứ.

“Chuyện gì vậy… A!” Lão kêu lên thê thảm, từ trên không rơi xuống.