Chương 360: Sính uy

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mộc nguyên linh cầu va chạm với quyền đầu của Diệp Phong, phát ra tiếng nổ chấn động màng tai.

Chát!

Thân ảnh cả hai cùng bật lùi lại, Diệp Phong có vẻ kém hơn một chút, lùi xa hơn Quỷ Vô Cực ba, bốn thước.

Bất quá gã vẫn lạnh lùng, thân hình vừa dừng lại liền lập tức lao tới, không cho Quỷ Vô Cực cơ hội lấy hơi. Chân kim nguyên lực trên mình gã không biến hóa gì, còn nguyên lực hộ giáp của Quỷ Vô Cực sau pha giao kích hung mãnh vừa rồi đã giảm đi ba phần.

Tuy tốc độ ngưng tụ thiên địa chi lực của võ tôn cực nhanh nhưng vẫn cần thời gian. Diệp Phong tuy vận dụng chân nguyên lực nhưng uy lực công kích chủ yếu đến từ nhục thân. Hà huống chân nguyên lực vốn được dẫn động nhanh gấp trăm lần nguyên lực lưu động trong phổ thông khí hải, dù cảnh giới của gã kém hơn Quỷ Vô Cực song với tính chất năng lượng của chân nguyên lực thì tốc độ hút thiên địa chi lực không hề sút hơn.

Tốc độ tích tụ năng lượng của cả hai ngang nhau, nhưng tốc độ tiêu hao thì Quỷ Vô Cực vượt xa. Chân nguyên lực của Diệp Phong chỉ để chi dùng cho kinh cức thứ giáp và thi triển Thần thông thuật, ngoài ra gã không hẳn chỉ dựa vào năng lượng để công kích và phòng ngự. Còn Quỷ Vô Cực thi triển bất kỳ võ kỹ nào cũng dựa vào mộc nguyên lực.

Như vậy, trong cuộc chiến tiêu hao cường độ cao, ưu thế của gã rất rõ ràng.

Tam giai võ tôn không phải phổ thông cường giả, gã chưa từng mong rằng chỉ một đòn là trúng. So sánh uy năng thật sự giữa hai bên, e rằng gã còn sa vào hạ phong. Bất quá không sao hết, ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu không phải lực công kích mạnh nhất của song phương.

Trong một hơi thở, gã có thể phát ra bốn, năm đạo quyền ảnh, uy lực đều không kém nhau bao nhiêu. Quỷ Vô Cực trong thời gian đó chỉ tối đa phát ra được hai đòn công kích mạnh hơn gã, sau đó khí thế kém dần, để gã chiếm mất thượng phong.

Dưới công kích như bóng với hình của gã, chỉ trong mấy chục giây, Quỷ Vô Cực đã không chống nổi. Tuy y chỉ cất tay là tụ được thiên địa chi lực siêu mạnh thành năng lượng cho mình nhưng vẫn không chống chọi nổi thế công như cuồng phong bạo vũ của gã.

“Trường thể Thần thông thuật!” Song phương cùng bị chấn lùi, Diệp Phong vừa lùi lại, tay phải chợt dài ra hơn trượng trong tích tắc, quyền đầu phủ một tầng gai nhọn đấm vào mặt Quỷ Vô Cực.

“Hỗn đản!” Quỷ Vô Cực cơ hồ phát cuồng, đối phương là quái vật gì? Rõ ràng là nhân loại, vì sao thân thể không hề bị tiết chế, có thể tùy ý biến hóa và tăng trưởng? Y đã trải nhiều sóng gió cũng không khỏi chấn động khi thấy Hình thể Thần thông thuật.

Hắn ngoẹo cổ lách người, không muốn tiếp tục ngạnh tiếp Diệp Phong. Lần giao thủ vừa rồi khiến khí thế của hắn tụt xuống còn không đầy bảy thành.

“Hừ, xoay chiều.” Cánh tay đang thẳng đột nhiên cong vòng ở cổ tay, hình thành một góc nhọn không ngờ. Quyền đầu của Diệp Phong giáng vào mặt Quỷ Vô Cực.

Bịch! Tuy có nguyên lực hộ thể nhưng lực xung kích quá mạnh khiến Quỷ Vô Cực ngã sấp, mộc nguyên lực khó khăn lắm mới tụ lại được trước đó bị đánh tan hai thành.

Cánh tay dài gần hai trượng của Diệp Phong chợt vẩy mạnh, từ cương thành nhu, biến thành ngọn roi múa lượn, lớp gai màu vàng tía trên roi lởm chởm, hung hãn quật vào Quỷ Vô Cực.

Chát. Quỷ Vô Cực chật vật ép người xuống đất, thân thể nhẹ nhàng dính sát mặt đất lướt ngang tránh khỏi đòn công kích. Mặt đất run lên, một khe nứt dài hơn trượng xuất hiện, hai bên rìa là vô số những đường ngoằn ngoèo vươn đi, quả thật đòn quật xuống vừa rồi hung hãn cực độ.

Diêm Hắc La ôm vai trọng thương cạnh đó, còn cả Kim Thiên Dực nằm dưới đất ngoài xa há hốc miệng trước phương thức chiến đấu quỷ dị đó. Cả hai đều là người kiến thức quảng bác mà chưa bao giờ thấy phương thức của Diệp Phong.

Tiểu tử này thật ra có phải con người không? Dù là yêu thú cực kỳ đặc thù cũng không thể có thần thông cổ quái như thế chứ nhỉ? Ở đại lục có loại bí pháp này sao?

Diệp Phong đắc thế nhưng không dừng lại, lực phản chấn sau pha va chạm chưa tan hết, gã tiếp tục nhảy bổ vào Quỷ Vô Cực! Một khi độ tụ lại của mộc nguyên năng lượng của y không theo kịp tiết tấu chiến đấu thì y bại chắc.

“Vù!” Quỷ Vô Cực nhảy vọt lên lưng chừng không, cách mặt đất chừng hơn năm trượng, đứng thở hồng hộc.

Ở độ cao này, trừ phi Diệp Phong có thể khống chế thiên địa chi lực phi hành, còn không dù nhảy lên cũng sẽ cạn lực. Quỷ Vô Cực đã hết cách, đường đường võ tôn mà bị một thiếu niên bức đến mức phải lợi dụng ưu thế phi hành mới có cơ hội lấy hơi, dù da mặt y dày cũng đỏ lựng lên.

“Ta thừa nhận các hạ có thực lực đánh bại ta… nhưng cảnh giới cách biệt đã quyết định các hạ không thể là người thắng lợi cuối cùng.” Lúc này y chỉ còn cách dùng những lời lẽ kêu choang choảng để che đậy hành vi “vô sỉ” của mình.

Để giữ được mạng, mặt mũi thì đã làm sao? Hơn nữa trận chiến này vốn không công bằng, có Phong loan ở ngoài, Quỷ Vô Cực căn bản không dám thi triển công kích có lực sát thương thái quá bá đạo. Vạn nhất trọng thương hoặc giết chết Diệp Phong thì y không ngây thơ đến mức cho rằng Phong loan sẽ tuân thủ lời hứa tha cho y. Chỉ là y không ngờ Diệp Phong mạnh đến mức này.

“À, vậy ư?” Diệp Phong nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Quỷ Vô Cực trên cao, lạnh nhạt nói.

“Trừ phi ngươi có thực lực hơn xa ta, có thể một đòn đánh gục ta hoặc ngươi biết phi hành. Không thì trận chiến này chắc chắn ngang ngửa.” Quỷ Vô Cực đỏ mặt, hổ thẹn nói.

“Oa nhi, ta bắt đầu thấy hân thưởng ngươi rồi.” Phong loan ở gần đó kêu lên quang quác: “Không sai, chiến đấu thật sự không kể gì thủ đoạn, ngươi không chết thì ta vong. Khách khí với địch nhân là tàn nhẫn với mình. Tiểu Phong tử, còn bản lĩnh gì nữa không? Lão Phong này đã nói là sẽ không giúp đâu.”

Quỷ Vô Cực hớn hở, thầm thề rằng thoát thân rồi sẽ không tiết lộ tên tiểu tử này cho ai biết. Từ tuổi tác, thực lực của Diệp Phong hay Phong loan mà gã cưỡi đều cho thấy bối cảnh không đơn giản. Dám đồ sát môn nhân Duệ Kim tông, đảm lượng đó người thường lấy đâu ra? Y chạm vào gã thì được gì?

“Ta đúng là không có thực lực đánh bại ngươi trong tích tắc, cũng không thể phi hành…” Diệp Phong bình thản.

“Vậy đấu đến đây thôi, sau này Quỷ mỗ quyết không tiết lộ mảy may liên quan đến các hạ, thế nào?” Quỷ Vô Cực khiêm cung ôm quyền, hớn hở nói.

“Nhưng không có nghĩa là ta không có cách đánh bại ngươi.” Khóe môi Diệp Phong đột nhiên cong lên, thân hình vút cao lên lưng chừng không.

Thân thể lướt lên chừng mười bảy mười tám thước thì bắt đầu rơi xuống, tình huống này dù gã đến được trước mặt Quỷ Vô Cực thì cũng đã hết uy thế, y ở trên cao có thể dễ dàng hất lùi xuống.

Quỷ Vô Cực ban đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng khi phát giác Diệp Phong chỉ nhảy lên theo cách thông thường thì cảm giác khẩn trương tan hết. Không trung… vĩnh viễn là thiên hạ của tôn giả trở lên, dù thực lực đối phương đến đâu mà không biết phi hành thì… cũng vô dụng.

Y giơ cao một tay, thiên địa chi lực ngưng tụ lại, định đánh gã bật xuống.

“Ngự khí Thần thông thuật!” Dưới chân Diệp Phong, chân nguyên hình vòng cung chợt bạo phát thành vô hình khí kình kinh thiên, nháy mắt sau đã đẩy thân thể gã lên cao hơn hai trượng, tới trước mặt Quỷ Vô Cực. Y hiển nhiên không hề phòng bị, bàn tay định vỗ xuống cũng ngưng cứng lại trên đỉnh đầu, ánh mắt đầy kinh hãi.

Mượn sức phun ra của nguyên lực đích xác khiến võ giả không thể phi hành tạm thời dừng lại trên không, nhưng hiệu quả kiểu này không thể linh hoạt và nhanh nhẹn như phi hành thật sự. Quỷ Vô Cực cũng phòng bị Diệp Phong lợi dụng nguyên lực tạm dừng trên không nhưng không ngờ khoảng cách hơn hai trượng chỉ một sát na đã không còn.

Võ tông chỉ có thể điều động thiên địa năng lượng, nói cho cùng là chỉ biết mượn thiên địa chi lực, còn võ tôn là khống chế thiên địa năng lượng! Cảnh giới dĩ nhiên cao hơn nhiều. Chỉ từ võ tôn trở đi mới có thể khống chế thiên địa chi lực để phi hành.

Thủ đoạn này của Diệp Phong khác với phi hành thông thường, mà như hai chân giẫm vào thực thể, mượn phản lực vút đến trước mặt y. Gã… thực hiện bằng cách nào? Rõ ràng gã giẫm vào không khí cơ mà?

Trong lúc y chấn động, quyền đầu của Diệp Phong đã đấm tới. Quỷ Vô Cực căn bản không có thời gian phản ứng đã bị ấn từ trên không xuống, giáng mạnh vào mặt đất. Một cái hố sâu xuất hiện trước mắt chúng nhân sau tiếng nổ lớn…

Diệp Phong lăng không xoay mình, dưới chân lại vang lên tiếng nổ, lao vào vị trí Quỷ Vô Cực. Như dải cầu vồng màu vàng tía, thoáng cái là tới.

“Cự chùy Thần thông thuật!” Người chưa tới, tay và quyền đầu đã kêu tanh tách dài ra mấy lần. Gã như viên vẫn thạch khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Ầm!

Mặt đất rung rinh, trong hố sâu dấy lên bụi mù, diện tích lõm xuống tăng nhanh. Vô số vết nứt dày đặc lan ra, đến chừng mười mấy thước mới dần dừng lại.

“Phụt!” Thân thể Quỷ Vô Cực văng ngược lại giữa lớp cát bụi, đồng thời phun máu, sắc mặt như tờ giấy.

Ngự khí Thần thông thuật! Thực tế là hình thái sơ kỳ của Chân không pháo, lợi dụng năng lượng nổ trong phạm vi hẹp bên ngoài nhục thân, hình thành một làn sóng xung kích ngưng tụ khiến Vu võ sử dụng thuật này có thể tự do tung hoành trên không như dưới đất, tùy ý biến ảo thân hình. Tuy về bản chất, Ngự khí Thần thông thuật không bằng phi hành nhưng linh hoạt hơn nhiều tạm thời dừng lại trên không, hơn nữa xoay chuyển trong phạm vi hẹp cũng có ưu thế riêng..