Chương 223: Dâm Hoa cốc

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba mươi thước…

Hai mươi thước…

Võ sư đuổi theo nhanh chóng áp sát hai người, thân ảnh Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh rõ dần, thậm chí nhìn rõ nét trào phúng trên mặt đối phương.

Hắm thầm giới bị, có lẽ đối phương còn sức xuất ra một đòn nữa, mình không nên bị lật thuyền trong rãnh. Là tam tinh cấp dung binh, hắn nhiều lần thoát chết trong gang tấc, trừ thực lực ra còn cần cẩn thận nữa.

Ồ, tiểu tử này chuẩn bị đào tẩu một mình?

Diệp Phong thấy hắn đến gần thì lui nhanh, chỉ là vẫn lao vào đối phương, đồng thời trong tay xuất hiện một cây mộc côn.

Gã chạy rồi thì thôi, giết Âu Dương Lân cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nhiệm vụ của hắn là bắt cô gái kia… Chỉ là không thương tổn đến đối phương thì tốn không ít công sức, nếu gã dám phản kháng thì đừng trách ta không lưu tình.

Truy binh thầm tính toán, không dám lơi lỏng cảnh giác, cước bộ chậm lại đôi phần. Cự ly này, gã không thể lập tức đào tẩu.

Thân thể Diệp Phong đang lùi lại lơ lửng một cách quỷ dị trên không. Tình cảnh này sao mà quen thuộc thế… nửa canh giờ trước hắn đã từng thấy… lẽ nào…

Tâm niệm hắn như điện, lập tức hiểu rõ ý đồ của Diệp Phong. Gã lại định lợi dụng kiểu lao người quỷ dị đó ám toán hắn.

Hừ, ta là thất giai võ sư, lại phòng bị rồi, lẽ nào còn bị tiểu tử đó ám sát? Gã có lẽ chỉ còn chút sức sau chót, chỉ cần ta hóa giải được thì gã xong rồi.

Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay.

Thân thể căng lên của Diệp Phong búng mạnh, như mũi tên rời dây cung hóa thành quang ảnh vút tới. Đối phương lọt vào phạm vi mười thước gần Mộ Dung Tử Thanh.

“Bài cũ không có tác dụng với ta.” Võ sư cười nanh ác, kim nguyên lực tích lũy bấy lâu bùng lên bảo vệ thân thể, trường kiếm rực kim mang cũng thực hiện tư thế phòng ngự.

“Chịu chết đi!” Gã quát vang, Huyền thiên như ý bổng bổ xuống.

Tiểu tử này điên rồi sao? Cự ly hai người gần ba thước, dù dung côn bổng bổ xuống thì có thể nhanh chóng rút ngắn nửa thước nhưng lẽ ra không tài nào giáng trúng đầu hắn mới đúng? Là một võ sư có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn hiểu rõ điểm này.

Cú đập uy mãnh như thế nếu biến chiêu nửa đường tất uy lực giảm mất quá nửa, căn bản không uy hiếp được hắn.

Tuy lấy làm lạ nhưng võ sư đó chợt lạnh ngắt trong lòng, nguy hiểm đến gần, cảnh giác đó có được qua vô số lần vào sinh ra tử.

Không thể bị động như vậy! Bị dồn ép, hắn vung trường kiếm nghênh đón. Dù mục đích cú đập này là gì, hắn đều phải phá giải, bằng không sẽ chết chắc.

Nét mặt gã dấy lên nét cười lạnh lẽo.

“Cự lực thuật!” Tay chợt hóa thô tháp, sức mạnh tăng vọt, đồng thời Huyền thiên như ý bổng dài thêm ra, đầu bổng lớn gấp đôi chỗ cầm, trọng lượng cũng cao lên.

Tuy khúc dài ra không đầy nửa thước nhưng cũng đủ rồi. Đủ để công kích đến chỗ đối phương.

“Thập nhị điệp chấn!” Thổ nguyên lực hùng hồn xuất ra, Huyền thiên như ý bổng phủ một tầng hắc mang.

“Chát!” một tiếng vang trời, mặt đất rung rinh.

Diệp Phong sử dụng kết hợp Cự lực thuật thi triển thất phẩm thổ hệ võ kỹ, sức mạnh công kích đạt đến độ kinh thiên động địa, dù đối phương là thất giai võ sư cũng không chống nổi. Đối diện sức mạnh đó, bất kỳ ai chưa đột phá đến võ tông đều chỉ còn cách tránh né, không thể ngạnh tiếp.

Thật bất hạnh là võ sư đuổi theo lựa chọn sai lầm.

Lá khô và bùn đất rơi xuống, dưới chân võ sư bị công kích xuất hiện một miệng hố lớn, nửa thân mình hắn bị chôn dưới đó, xương cốt nát vụn, thất khiếu lưu huyết, ngụm khí sau cùng vẫn còn vì chưa thể nuốt xuống.

“Hự…” Hắn tựa hồ muốn nói gì đó. Tiểu tử này không phải là kim nguyên khí hải tu luyện giả ư? Sao lại thi triển được thổ nguyên võ kỹ hùng hồn đến thế?

Tay Diệp Phong mọc ra Kinh cức thứ giáp, vỗ tan ngực đối phương. Thân thể hắn lập tức xuất hiện nhiều vết thương như gai đâm, thoáng nhìn là biết bị kim nguyên võ kỹ công kích.

Đoạn gã nhấc đối phương từ dưới hố lên, ném thi thể bên đường.

Che giấu như vậy tuy không giấu được lâu nhưng gã không còn thời gian xóa sạch dấu vết. Hơn nữa gã tin như thế là đủ.

Đối phương đeo huy chương dung binh, rõ ràng là một dung binh lang bạt, tất nhiên Âu Dương gia không thu nhặt thi thể. Toán người phía sau dù thấy cũng sẽ cho rằng gã sử dụng kim nguyên võ kỹ kích sát hắn chứ không hoài nghi gì. Chúng còn phải đuổi theo gã, không thể lãng phí thời gian nghiên cứu thi thể, lúc muốn thì e rằng thi thể đã bị dã thú tha đi hoặc bị yêu thú ăn thịt.

Gã làm vậy vì không muốn thân phận khác của mình bị lật tẩy. Nếu Lục Lâm bang biết Mộc Phong có thể sử dụng thổ nguyên võ kỹ tất sẽ đoán được gã là Diệp Phong. Đồng dạng, Âu Dương gia cũng vậy.

Hai thân phận đều bị hai đại thế lực truy sát thì không hay ho gì. Để an toàn hơn thì tốt nhất là bớt rước lấy phiền hà.

Giết đối thủ xong chỉ mới qua mất mấy giây, gã lại bố trí đôi chút, gần đó đã xuất hiện truy binh.

Tiếng nổ ban nãy trong rừng, chúng cũng hiểu là có người giao thủ với Diệp Phong. Chỉ cần người đó cầm chân được một chốc thì chúng nhân sẽ nhanh chóng hình thành thế hợp vây.

Vì đang đuổi theo một cách bực bội và ấm ức, tiếng động này khiến chúng hưng phấn hẳn. Mục tiêu không chạy thoát được, chúng nhân càng dốc sức lao tới.

“Chúng ta đi.” Gã nheo mắt nhìn về phía sau, ôm Mộ Dung Tử Thanh lên lao đi.

“Thực lực của ngươi… mạnh đến đâu?” Người ngọc trong lòng kinh ngạc, một chiêu giết được thất giai võ sư, dù là nhất giai võ tông cũng khó lòng thực hiện? Diệp Phong tu luyện bằng cách nào?

“Tuy tạm thời đệ chỉ là tam giai võ sư nhưng thắng được bất kỳ ai cha đạt phá võ tông.” Gã không giấu cô, lại giải thích: “Ban nãy nhất kích đắc thủ, hoàn toàn vì đối phương phán đoán sai lầm, nếu hắn tránh né thì đệ khó lòng nhanh chóng hạ được.”

Mộ Dung Tử Thanh thở dài, nói là vậy nhưng một đòn là giết được đỉnh giai võ sư không phải là việc phổ thông võ giả có thể. Khó trách được mình gã mà quấy loạn được cả Lục Lâm bang.

“Hách lão tam chết rồi…” Hai võ sư sợ hãi nhìn thi thể dưới đất, thần sắc cực kỳ khó coi.

“Họ giao thủ chưa đầy mười giây… Hách lão tam sao lại bại nhanh thế? Dù không phải là đối thủ cũng không đến mức…” Đích xác, dung binh biết là không địch nổi, tuyệt đối có nhiều cách giữ mạng. Nhưng họ không sao nghĩ được là Hách lão tam bị giết trong nháy mắt.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không truy kích?” Âu Dương Thiên thực lực tuy cao nhưng không tu luyện thân pháp võ kỹ cao cấp nên bị bỏ rơi.

“Âu Dương Thiên! Đối thủ lần này vượt xa mức độ nhiệm vụ, bọn ta có quyền rút lui.” Lại thêm mấy võ sư đuổi kịp, hai người chỉ vào thi thể Hách lão tam nói đầy ngưng trọng.

“Không thể nào, chỉ mấy giây là giết được thất giai võ sư, tiểu tử đó trừ phi là võ tông.” Nghe đối phương nói xong, Âu Dương Thiên kinh nộ dị thường.

“Bọn mỗ thấy không thể nào, nhưng sự thật ở trước mắt. Dù tiểu tử này dùng cách gì thì cũng chứng tỏ hắn có thủ đoạn giết được bọn mỗ trong nháy mắt. Nhiệm vụ nguy hiểm như thế, tiền thù lao không hề tương xứng. Ta yêu cầu được rút lui.” Một võ sư trầm giọng.

“Thủ đoạn này, hắn không thể sử dụng nhiều lần. Có lẽ… chỉ một lần thôi.” Âu Dương Thiên hít sâu một hơi nói.

“Bọn ta đang lấy tính mệnh ra mạo hiểm!” Mấy dung binh tỏ ra do dự, suy đoán của Âu Dương Thiên cũng có khả năng nhưng có thể Diệp Phong vẫn còn chiêu bài khác.

“Chi bằng thế này, ta nâng thù lao lên gấp ba. Nếu sau cùng chứng minh được tiểu tử này uy hiếp được tính mạng các vị thì tiền thù lao sẽ gấp mười.” Âu Dương Thiên đành phải hứa.

Âu Dương gia kết tử cừu với gã, nhân vật nguy hiểm như thế, nếu để trưởng thành sẽ trở thành tâm phúc đại hoạn. Hơn nữa quan hệ giữa gã và Mộ Dung Tử Thanh khá thân mật, chưa biết chừng sẽ là trợ lực lớn cho Mộ Dung gia. Giờ thấy thi thể Hách lão tam, cảm giác của hắn càng mãnh liệt.

Nhất định không để gã sống sót rời khỏi Vụ Ẩn sơn mạch!

Âu Dương gia chỉ còn lại hai người, nếu không có dung binh trợ lực, hắn không tự tin giết được gã, chưa biết chừng còn bị gã giải quyết.

Các dung binh chỉ cần có tiền, Âu Dương gia bỏ ra đủ thì họ có chịu mạo hiểm không? Tiền tài với Âu Dương gia chỉ là chuyện nhỏ.

Quả nhiên, trừ hai dung binh rút lui, còn lại đều đồng ý tiếp tục truy sát.

Chúng nhân nhanh chóng lần theo lộ tuyến gã đào tẩu.

oOo

Không biết từ lúc nào, Diệp Phong đã vào sâu trong Vụ Ẩn sơn mạch, cành khô lá rụng đầy mặt đất gãy tanh tách dưới chân, nơi này không có bóng người nữa rồi.

Trước mặt có một sơn cốc nhỏ. Gã không hề nghĩ ngợi, lao ngay vào.

Xuyên qua mấy hàng cây, trước mắt đột nhiên thoáng đãng hẳn. Phóng mắt nhìn thì thấy rực rỡ một màu, các loại hoa cỏ được sắp xếp rất tinh tế, không phải thiên nhiên mọc ra mà do sức người trồng ra.

Diệp Phong hiếu kỳ lao vào một vạt hoa cỏ, lập tức dị hương xộc vào lỗ mũi, dòng hơi ấm từ tiểu phúc dấy lên, thân thể nóng bừng. Mộ Dung Tử Thanh cũng đỏ mặt, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Chỗ da hai người chạm vào nhau, cảm giác lạ lùng lan tỏa trong lòng, thân thể cũng khoan khoái hẳn.

“Không được, là dâm độc.” Ánh mắt Diệp Phong nhanh chóng trong veo trở lại, nguyên nguyên lực tràn khắp thân thể, lập tức gã bình thường lại.