Chương 379: Trút giận cho Tử Thanh

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Chúng ta đi.” Âu Dương Võ Quốc không ở lại, hừ lên giận dữ rồi phất tay áo đằng không lao đi.

Âu Dương Vị Minh tuy không muốn tí nào nhưng có thái thượng trưởng lão và Quỷ Vô Cực tại trường, lão không cách nào lấy mạng Diệp Phong được, đành nhìn gã đầy oán độc rồi ôm hận mà đi.

Những thế lực dựa vào Âu Dương gia ở dưới đài đã nhận ra, tránh bị Mộ Dung gia tính sổ thì đều lén rút khỏi Mộ Dung thành.

Lần tỷ võ chiêu thân này của Mộ Dung gia tuy không thể coi là kết thúc viên mãn nhưng kết quả sau cùng ai cũng vui vẻ. Mộ Dung gia không chỉ có viện thủ là tam giai võ tôn mà giải quyết xong xuôi thân sự của Mộ Dung Tử Thanh, danh dự không hề bị tổn hại.

Ai cũng đã thấy thực lực của gã, thiếu niên như thế bất kỳ thế lực nào cũng không tiếc công sức lôi kéo về. Không cần biết hôn ước mà Âu Dương Bất Tu nói ra có thật hay không, dù có thật thì không ai thấy lựa chọn của Mộ Dung gia có vấn đề gì. Thực lực mới là căn bản để quyết định tất cả.

Thực lực và tiềm lực của Diệp Phong vượt xa Âu Dương Bất Tu, bối cảnh cũng không kém hơn, Mộ Dung Tử Thanh hiển nhiên chung tình với gã. Về tình hay lý, Mộ Dung gia đều không có lý do bỏ gã để chọn Âu Dương Bất Tu, thành ra màn hài kịch Âu Dương gia bày ra trở thành lấy đá chọi vào chân mình, tự làm tự chịu.

oOo

“Diệp công tử, tộc trưởng đại nhân và thái thượng trưởng lão mời hai vị vào nội sảnh một chuyến.” Tỷ võ chiêu thân hạ màn, Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão vội tiễn con cháu thế gia mời đến lúc trước, mãi lúc trời tối mới phái người đến mời Diệp Phong và Quỷ Vô Cực.

“Được, xin dẫn đường.” Diệp Phong gật đầu.

“Muội cũng muốn đi.” Mộ Dung Tử Thanh kéo vai gã, đằng nào quan hệ giữa hai người cũng đã phơi bày, cô không cần phải hổ thẹn để che che giấu giấu nữa. Đã lâu mới trùng phùng, cô không muốn rời gã dù một khắc.

“Đại tiểu thư muốn đi cùng cũng không vấn đề.” Người mời đáp.

“Xem ra đại điểu thư, bình thường ở trong tộc chắc hung hãn lắm khiến họ đều sợ hãi.” Diệp Phong trêu.

“Đâu có, y nhát gan liên quan gì đến muội.” Mộ Dung Tử Thanh nũng nịu đoạn trừng mắt hỏi: “Ngươi nói đi, bình thường ta hung hăng với các ngươi lắm hả?”

“A… Đại tiểu thư vẫn ôn nhã điềm tĩnh, không hề hung hãn.” Người đó toát mồ hôi lạnh, thận trọng đáp.

Diệp Phong cười ha hả, véo mũi cô trêu: “Muội mà ôn nhã điềm tĩnh thì không phải Tử Thanh ta quen.”

“Đáng ghét, ngươi ta đâu có dữ dằn gì.”

Phủ đệ của Mộ Dung thế gia cực lớn, ba người đi hơn mười phút mới tới một gian đại sảnh bày biện rất tinh tế. Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão cho người hầu lui hết, hai bên chia ra chủ khách ngồi xuống, Mộ Dung Tử Thanh do dự một lúc rồi ngồi cạnh Diệp Phong như con chim nhỏ ngoan ngoãn.

“Ha ha, con gái lớn có tình lang là không cần cha nữa.” Mộ Dung Càn không vào chính đề mà trêu chọc.

Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt, lườm phụ thân.

“Mộ Dung tộc trưởng mời bọn mỗ đến đây có gì muốn nói?” Diệp Phong biết rõ, đối phương vội mời mình, tuyệt đối không phải chuyện giữa gã và Tử Thanh.

“Chắc Diệp công tử cũng đã thấy tình thế của Mộ Dung gia. Trước khi vào chính đề, bản tộc trưởng mạo muội hỏi một câu, vị tôn giả đại nhân này có quan hệ gì với Diệp công tử?” Thái thượng trưởng lão nhìn gã, sau rốt dồn ánh mắt lên mình Quỷ Vô Cực.

Với ông ta, tuy Diệp Phong tiềm lực vô cùng nhưng trong tình thế này, thật sự giúp được Mộ Dung gia là võ tôn Quỷ Vô Cực.

Tuy nhận ra quan hệ giữa gã và Quỷ Vô Cực không tệ nhưng không có nghĩa là y sẽ vì chuyện gã trở thành nữ tế Mộ Dung gia mà vô điều kiện trợ giúp họ qua được ải này. Võ tôn cường giả đâu phải cứ tùy tùy tiện tiện là mời được.

“Quỷ lão coi thể coi là bằng hữu của mỗ, hai chúng tôi vừa gặp đã hợp nhau. Quỷ lão muốn tìm cơ hội đột phá nên tạm thời theo mỗ, nếu thái thượng trưởng lão có gì muốn nói, cứ nói thẳng ra.”

Quỷ Vô Cực tỏ vẻ cảm kích, Diệp Phong nói thế rõ ràng là giữ danh dự cho y. Bằng không đường đường võ tôn mà phải nói ra là mình chỉ đóng vai người hầu, dù thực lực của Diệp Phong kinh nhân đến đâu, y cũng vẫn bị người đời cười nhạo.

Thái thượng trưởng lão tỏ vẻ hoan hỉ, tuy chưa rõ Quỷ Vô Cực lai lịch thế nào nhưng lời Diệp Phong đã nói rõ rằng Quỷ Vô Cực là hậu thuẫn kiên định nhất của gã. Mộ Dung gia lôi kéo được gã, cũng có nghĩa là lôi kéo được Quỷ Vô Cực.

“Vậy… Diệp Phong! Ta gọi thẳng tên cậu nhé.” Đến lượt Mộ Dung Càn lên tiếng, thắt chặt quan hệ với gã từ xưng hô đã: “Không hiểu cậu nghĩ thế nào về ân oán giữa Mộ Dung gia và Âu Dương gia.”

“Mộ Dung tộc trưởng không cần vòng vo thăm dò mỗ.” Gã cười nhạt: “Âu Dương gia mấy lần định gây bất lợi cho Tử Thanh nền đều đáng chết.”

Mặt gã lạnh lại: “Mộ Dung thế gia dù gì cũng là gia tộc của Tử Thanh, tuy các vị bức bách muội ấy cử hành tỷ võ chiêu thân khiến mỗ thập phần bất mãn, nhưng nếu Mộ Dung gia thật sự có nguy cơ, Diệp mỗ tuyệt không tụ thủ bàng quan.”

Thái thượng trưởng lão và Mộ Dung Càn cười cười ngượng ngùng, nếu sớm biết gã mang theo một võ tôn đến phó ước, hà tất phải bày ra tỷ võ chiêu thân để tìm viện thủ làm gì? Nhưng việc đã rồi, chút mắc mứu trong lòng gã không dễ gì tan ngay.

Dù gã nể mặt Tử Thanh sẽ giúp Mộ Dung gia ở mức nhất định, nhưng quan trọng là khiến Quỷ Vô Cực tọa trấn Mộ Dung gia, buộc Âu Dương gia không dám khinh cử vọng động.

“Tỷ võ chiêu thân, việc đó đúng là Mộ Dung Càn này không giữ được lời hứa, mong cậu thứ lỗi.” Mộ Dung Càn hạ giọng xin lỗi.

“Diệp Phong… cha muội cũng bị bức đến bất đắc dĩ.” Tử Thanh khẽ lắc tay gã. Nếu không có Mộ Dung Càn chống lại áp lực trong tộc, e rằng cô không bị gả cho Âu Dương Bất Tu thì cũng đã kết thân với công tử của thế lực khác, chứ không đợi được đến ngày gã xuất hiện.

“Được rồi. Mộ Dung tộc trưởng không cần như vậy, chỉ là mỗ muốn nhắc nhở Mộ Dung gia: mỗ có thể hiểu việc các vị làm thế vì nguy cơ của gia tộc, nhưng vạn lần không được lấy Tử Thanh ra một lần nữa… Bằng không mỗ không nhúng tay vào bất kỳ việc gì của Mộ Dung gia.” Diệp Phong nói rất cứng rắn.

“Diệp Phong, Tử Thanh dù gì cũng là người Mộ Dung gia. Ngươi có tình cảm với nó, nói vậy không thấy quá đáng sao?” Thái thượng trưởng lão không nén được nữa, việc tỷ võ chiêu thân vốn do ông ta cực lực chủ trương, giờ Mộ Dung Càn nhận trách nhiệm một mình nhưng lời gã nói nghe kiểu gì cũng như nhắm vào ông ta.

Nếu không vì e ngại tính trọng yếu của gã với Mộ Dung gia chắc ông ta đã lửa giận ngút trời. Ông ta quả có hối hận đã cử hành tỷ võ chiêu thân nhưng từ đáy lòng không thấy mình có gì sai. Mọi thứ ông ta làm đều vì sinh tồn của Mộ Dung gia, không hề có lòng riêng tư. Về điểm, ông ta không thẹn với lòng.

“Quá đáng sao? Mỗ không thấy thế.” Gã cười lạnh: “Nếu không vì lý do có thể tha thứ được là thái thượng trưởng lão không cố ý bức ép Tử Thanh, mà vì cả Mộ Dung gia thì Diệp Phong mỗ là người đầu tiên không tha cho ông.”

“Tiểu tử đúng là quá cuồng vọng.” Thái thượng trưởng lão vỗ bàn đứng lên. Dù gã xuất chúng thế nào cũng không đủ tư cách giáo huấn võ tôn như ông ta.

“Mỗ cuồng vọng thì sao?” Gã lạnh lùng: “Mỗ có tư cách đó… Mỗ có đủ thực lực bảo vệ Tử Thanh, thậm chí là bất kỳ tính mạng người nào trong Mộ Dung gia mà muội ấy muốn bảo vệ.”

“Thái thượng trưởng lão, ông thì không. Nên ông không có tư cách phùng mang trợn má với mỗ. Nếu ông cầu xin thì mỗ sẽ cân nhắc việc cho Quỷ lão giúp đỡ Mộ Dung gia đối phó Âu Dương gia, thế nào?”

“Đáng ghét thật, huênh hoang thật.” Thái thượng trưởng lão giận sôi máu, gương mặt tím tái vì giận, gằn giọng rít: “Ngươi cút ngay, Mộ Dung gia tuyệt không chịu nhún trước tiểu tử cuồng vọng như người. Đừng tưởng có võ tôn chống lưng là muốn làm gì thì làm.”

Diệp Phong đột nhiên mỉm cười đắc sính, nhún vai nói: “Hiện tại… Thái thượng trưởng lão đã được nếm mùi giống Tử Thanh bị bức ép lúc trước rồi nhỉ?”

“Hả?…” Thái thượng trưởng lão ngẩn ra, không hiểu ý gã.

“Lẽ nào không phải thế?” Diệp Phong tỏ vẻ trào lộng: “Ông là thái thượng trưởng lão, mang trọng trách với hưng suy của Mộ Dung gia, nhưng dựa vào đâu mà đòi Tử Thanh buông bỏ thứ muội ấy chờ đợi để tuân theo ý nguyện của ông? Ông luôn mồm bảo là vì đại nghĩa gia tộc nhưng đại nghĩa đó là cần phải đổi bằng tôn nghiêm và lý tưởng của tộc nhân hả?”

“Giờ mỗ có sức mạnh giúp Mộ Dung gia qua cơn nguy khốn, vậy thái thượng trưởng lão có chịu, vì giành lấy trợ giúp của mỗ, mà rũ bỏ danh giá tôn nghiêm của võ tôn để xu phụ mỗ chăng? Ông không thể rũ bỏ tôn nghiêm vì gia tộc, dựa vào đây mà đòi Tử Thanh hi sinh vì gia tộc?” Diệp Phong lời lẽ sắc bén, ngữ khí lẫm liệt.

Thái thượng trưởng lão ngẩn người, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nói gì. Hồi lâu sau, ông ta thở dài, phảng phất già đi nhiều: “Lẽ nào cách làm xưa nay của lão phu… đều sai ư?”

“Lòng trung của thái thượng trưởng lão đối với Mộ Dung gia có trời đất chứng giám nhưng thủ đoạn và phương pháp không ổn.” Ngữ khí của gã hòa hoãn hẳn: “Nên dù ông phải với cả Mộ Dung gia song không phải với Tử Thanh! Mỗ không hi vọng việc này xảy ra một lần nữa, càng không hy vọng xảy ra với bất kỳ ai trong Mộ Dung gia.”

Mộ Dung Tử Thanh mắt lại ầng ậng nước. Cô đã hiểu vì sao gã có thái độ như vừa rồi, hóa ra vì muốn đòi lại chút công đạo cho những ấm ức mà cô phải chịu lâu nay.