Chương 351: Diệp Phong xuất quan

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cảm thụ biến dị thủy nguyên năng lượng đáng sợ quanh đó phát ra băng hàn chi khí, bản năng của Kim Thiên Dực nhận ra đôi chút bất an.

Hắn gầm vang, thể nội khí hải dâng lên điên cuồng, thi triển bí pháp của Duệ Kim tông, có điều môn bí pháp này không đại tổn tu vi như Thẩm Lan, nên mức độ đề thăng thực lực kém xa Hàn ngọc quyết.

Kim nguyên quanh mình hắn dày thêm một thước, quang mang chói mắt như lớp áo vàng khổng lồ bảo vệ lấy hắn. Kim nguyên năng lượng nhanh chóng cuốn lấy, hình thành vũng xoáy vàng rực chung quanh, định chặn công kích của Thẩm Lan.

Nhưng thực lực hai bên cách quá xa, dù Kim Thiên Dực sử dụng bí pháp vẫn kém Thẩm Lan ít nhất hai cấp. Băng luân sắc bén xé tan vũng xoay năng lượng của hắn đột nhiên thu lại, phát ra âm thanh chói tai vọng khắp núi non.

Thân thể Kim Thiên Dực văng đi như mảnh giẻ rách, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, máu đỏ loang lổ. Mười mấy vết thương sâu hoắm đang trào máu như suối.

“Thiếu tông chủ!” Hai cao giai võ tông Duệ Kim tông đến nơi, thấy vậy thì nổi giận.

Một võ tông đón lấy Kim Thiên Dực, lập tức móc ra một viên đơn dược trắng bạc nhét vào miệng hắn, liên tục dồn nguyên lực giúp hắn áp chế vết thương. Võ tông còn lại giận dữ nhìn cô, tỏ vẻ hung hãn cực độ.

“Ngọc Địch tiên tử, ngươi hạ độc thủ như vậy, không thấy quá đáng sao?” Cô là đồ đệ của Thu Tố Nhã, võ tông này không dám làm gì.

“Quá đáng?” Thẩm Lan lạnh lùng: “Chưa đủ… chưa đủ đâu. Hắn phải chết.”

Kim Thiên Dực lúc đó tuy thê thảm nhưng Thẩm Lan hiểu rõ đợt công kích không đủ lấy mạng hắn.

“Không muốn chết thì cút ngay.” Tiếng địch của cô như gió lạnh thấu xương từ chốn cửu u thổi về, dải lụa trắng xoay tròn vút lên. Đạt đến điểm tối cao thì thiên địa chi lực trong vòng mấy trượng tụ hết lại, dồn nén nội liễm như dịch thể trắng bạc chảy trên sợi dây.

Thổi xong đạo âm phù, khóe môi cô rỉ ra một giọt đỏ lòm khiến người ta nhìn mà đau lòng.

“Mau bảo vệ thiếu tông chủ!” Cảm nhận được nguyên lực kinh hồn trên sợi dây lụa, võ tông lao đến đầu tiên hốt hoảng hô. Uy lực này, dù là lão, cũng phải e dè.

“Hàn băng luyện ngục!”

Tiếng quát như sấm nổ vang lên, trên đầu sợi dây lụa, ngân quang như núi lở trút xuống.

Quang mang màu bạc rợp trời mang theo tiếng xé không khí sắc lẹm trùm lên cả ba như cơn mưa rào. Phảng phất xuất hiện một màn sáng khổng lồ, trong đó hình thành một đóa băng hoa sáu cạnh cực sắc, nơi nào nó bay qua thì dù đá hay cây cối đều bị đâm thủng lỗ chỗ.

Một đòn toàn lực của cô quả nhiên đáng sợ. Cô dốc chút nguyên lực còn lại, dồn hết uy lực công kích vào võ tông đang ôm Kim Thiên Dực. Dù thế nào, hắn cũng phải chết.

“Bộp, bộp, bộp, bộp…” Trong cơn bão trắng bạc, một dải kim quang lúc to lúc nhỏ, hai võ tông nghiên răng phòng ngự, mắt đầy kinh hãi.

Một võ tông vừa tấn cấp lại bức hai cao giai võ tông như chúng đến mức này, Thiên thủy huyền âm mạch đúng là kỳ hoa của tu luyện giới…

Bất quá sức một mình Thẩm Lan khó lòng chống nổi hai cao giai võ tông. Cơn bão trắng bạc nhanh chóng giảm đi, một võ tông nhận ra sơ hở, liền phản kích.

“Nguyên kiếm phong bạo, mở!” Một cây phi kiếm do kim nguyên ngưng thành như đóa sen vàng nở rộ, quang mang rực rỡ tản đi tứ phía, vút lên trời.

Chát, chát, chát, chát. Kim nguyên phi kiếm chứa uy thế không thể chặn lại, đánh tan vô số ngân quang, đâm cả vào lớp sáng màu bạc, thủy nguyên năng lượng nhất thời mất cân bằng nên nổ tung, một dải hàn khí từ trong phun ra, phủ một lớp sương lạnh lên cây cối và đá núi quanh đó.

Ngọc địch trong tay Thẩm Lan rung lên, suýt nữa vuột đi, cô loạng choạng lui lại hai bước, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.

“Ngọc Địch tiên tử, cô cậy mình là đồ đệ của Thu phong chủ nên ngông cuồng như vậy. Hôm nay lão phu thay mặt sư phụ dạy dỗ cô.” Hai võ tông thẹn quá hóa giận. Họ hổ thẹn vì bị một tiểu bối vừa tấn cấp võ tông bức thành ngang ngửa.

“Từ khi nào đến lượt các ngươi quản giáo đồ đệ của bản phong chủ?” Giọng nói cất lên trên không trung, bóng áo trắng của Thu Tố Nhã lơ lửng trên lưng chừng không, đôi mắt mỹ lệ nhìn vào người vừa nói.

Được tiểu nha đầu báo tin, bà ta đến ngay, thoáng sau đã tới tầng không trên đầu Thẩm Lan, thấy cô thê khổ tiều tụy, mặt như tro tàn thì bà ta thương xót vô cùng, ánh mắt nhìn hai võ tông đó rực lên sát ý.

“Thu… Thu phong chủ! Tiểu nhân thất ngôn!” Hắn run lên, hối hận vô cùng, vì cơn giận nhất thời mà lại bất kính với một võ hoàng. Đối phương có giết hắn thì tông môn cũng không đời nào đòi hỏi công đạo gì hết.

“Nói về ngông cuồng thì thiếu tông chủ của các ngươi dám bày kế hại người trong lòng của đồ đệ bản phong chủ ngay tại Bích Thủy cung. Chỉ thế thôi, bản phong chủ có thể giữ hết các ngươi lại, mà ngươi dám mắng Lan nhi.” Thu Tố Nhã gằn giọng, đồng thời một đạo lam quang bắn vào Thẩm Lan, chấn trụ năng lượn cuồng bạo không chịu khống chế trong thể nội cô.

“Sư phụ. Con… phải giết Kim Thiên Dực!” Thẩm Lan nhìn sư phụ, không nén nổi cơn đau trong lòng, hai hàng lễ trào ra, nhào vào lòng bà ta.

“Thu phong chủ… việc này chắc có hiểu lầm. Chỉ bằng lý lẽ một phía thì sao lại định tội sát nhân cho thiếu tông chủ bản tông?” Một người cố lên gân: “Giờ thiếu tông chủ bị lệnh đồ đả thương thành thế ày, xin cho bọn tại hạ đưa về Duệ Kim tông liệu thương. Nếu phong chủ quyết tâm truy cứu việc thiếu tông chủ phạm phải thì phiền ngày khác đến Duệ Kim tông, tông chủ sẽ phúc đáp với quý cung.”

“Cút, sau này ba các ngươi dám đến Bích Thủy cung, ta sẽ lấy mạng.” Thu Tố Nhã hít sâu một hơi, lạnh giọng quát.

“Đa tạ Thu phong chủ!” Cả hai hớn hở, ôm Kim Thiên Dực xuống núi, quả nhiên không dám dừng lại nửa bước.

“Sư phụ.” Thẩm Lan không cam lòng, không cam lòng tha cho Kim Thiên Dực!

“Lan nhi! Sao con lại thi triển Hàn ngọc quyết, có biết với thực lực của con mà dùng bí pháp này thì hậu hoạn vô cùng không.” Thu Tố Nhã đau lòng thở dài, vuốt đầu Thẩm Lan: “Không phải vi sư không muốn trả thù cho con nhưng việc này quan hệ đến Bích Thủy cung và Duệ Kim tông, vi sư thân là nhất phong chi chủ, không thể xung động như con.”

“Đồ nhi hiểu.” Cô trầm mặc một lúc, ánh mắt chợt mờ đi: “Con muốn vào Vạn niên hàn diếu!”

“Cái gì!” Thu Tố Nhã lạc giọng: “Vạn niên hàn diếu tuy khiến thủy nguyên tu luyện giả tăng tiến tu vi cực nhanh nhưng dù võ tôn vào đó cũng khó lòng ra được.”

“Tuy con có Thiên thủy huyền âm mạch chống chọi ở mức độ nhất định với vạn niên hàn khí. Nhưng bây giờ vào đó thì khả năng mất mạng của con cao hơn năm phần.”

“Nếu không tự tay báo thù được cho Phong, con thà chết trong đó.” Cô kiên quyết.

“Đồ nhi ngốc… sao phải khổ thế.” Thu Tố Nhã lắc đầu yêu thương, lòng đầy cảm khái: Lẽ nào Thẩm Lan đi lại vết xe đổ năm xưa của sư thư? Vì sao ông trời bất công như vậy, y đã mất người yêu thương nhất, lẽ nào còn khiến con gái duy nhất của họ chịu thống khổ thế này.

Bà ta há miệng định cho cô biết việc Diệp Phong bị Thanh giao nuốt chửng còn có ẩn tình, bởi Thanh giao vô duyên vô cớ rời Ngọc Nữ phong ngay sau khi gã bị nuốt. Tuy khả năng hai việc này liên quan đến nhau rất nhỏ nhưng quả thật có điểm đáng lưu tâm.

Nhưng sau cũng bà ta không nói ra, nếu mang lại cho cô hi vọng mà kết quả sau cùng là thất vọng thì cô sẽ làm ra những việc quá khích hơn. Bà ta không muốn thấy điều đó.

“Sư phụ, con đã quyết rồi, xin hãy thành toàn cho đồ nhi! Giờ khí hải của con đã vì Hàn ngọc quyết mà gần như tiêu tan, nếu không có năng lượng vô cực hàn trấn trụ, ít nhất mười năm không thể tiến bộ.” Thẩm Lan nhìn Thu Tố Nhã, sắc mặt đầy quật cường.

“Con kiên trì muốn tiến nhập hàn diếu, vi sư không tiện ngăn cản…” Thu Tố Nhã trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Tiếc rằng đỉnh cấp linh dược trong Bích Thủy cung đều có thuộc tính cực hàn, nếu có thiên địa tinh thuần chi năng lượng bảo vệ thể mạch cho con thì kỷ suất thành công sẽ tăng cao.”

“Giọt vạn niên linh ngọc thuần dịch này do phong để lại cho con…” Thẩm Lan nhớ đến gã, bất giác lại bi thương.

“Có linh dịch này?” Thu Tố Nhã vui mừng: “Có vạn niên linh ngọc dịch bảo vệ kinh mạch của con, cộng với thể chất cực hàn Thiên thủy huyền âm mạch thì vào Vạn niên hàn diếu tất sẽ có nhiều lợi ích.”

“Phong… huynh đợi nhé, muội sẽ tự tay báo thù cho huynh.”

oOo

Yêu ma sâm lâm, Yêu điện.

Trong lớp năng lượng được Yêu vương bố trí, Diệp Phong bế quan đã ba ngày.

Trong thời gian này, Tiểu Hôi lọt vào tay Bạch hổ và Cửu vĩ hồ ở ngoài điện, được hơn mười hoàng cấp yêu thú đứng xem, chúng đều không có ác ý, còn cho nó nhiều lợi ích nhưng đương nhiên lợi ích này buộc nó phải trải qua những việc không vui mới lấy được…

Ban đầu nó rất sợ hãi, nơi này không chỉ có nhiều hoàng cấp yêu thú, ngay cả ngũ giai tôn cấp yêu thú cũng có hơn trăm. Nhưng yêu thú này đều cao cấp hơn nó, hơn nữa trong đó có nhiều yêu thú mang huyết thống không kém nó bao nhiêu, thực lực cách biệt quá mức khiến Tiểu Hôi không lên gân được.

Nhưng sau khi nếm khổ đau mấy lần, quen nhau rồi thì Tiểu Hôi cũng thấy bình thường. Bị lãnh đòn tất nhiên không hay ho gì nhưng thu được lợi ích từ hoàng cấp yêu thú là cơ hội nhiều yêu thú khác mong mà không được.

Hôm đó Yêu điện chợt vang lên tiếng nổ. Lớp năng lượng do Yêu vương bố trí tan biến, một bóng người từ trong thong thả bước ra