Chương 350: Tiên tử nổi giận

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bích Thủy cung Ngọc Nữ phong.

Kim Thiên Dực cầm Huyền thiên như ý bổng, cung kính đưa ra, tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối. Thẩm Lan đối diện hắn mặt như sương lạnh, phảng phất sẵn sàng phát uy.

“Lan sư muội, xin hãy tin huynh, cây thanh sắc mộc bổng của Diệp Phong, đích xác do huynh ngẫu nhiên nhặt được tại rìa Long nhai giản. Còn y ở đâu, quả thật huynh không biết…” Kim Thiên Dực nói “đầy nghiêm túc”: “Sáng nay huynh định đến Long nhai giản hân thưởng phong cảnh cuối cùng của Bích Thủy cung thì bất ngờ phát hiện vũ khí này, vội mang đến cho sư muội, là của Diệp Phong chăng?”

“Vô duyên vô cớ, Phong sao lại đến Long nhai giản!” Sắc mặt Thẩm Lan trắng nhợt, tỏ vẻ không tin nổi.

“Việc đó… ta không biết.” Kim Thiên Dực giả đò “đoán định”: “Nghe nói Long nhai giản có yêu thú hung ác, có phải Diệp Phong…”

“Không, không thể nào.” Thẩm Lan đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng: “Là ngươi, nhất định ngươi dùng quỷ kế.”

Kim Thiên Dực bị ánh mắt cô chấn lui hai bước, cười khan: “Liên can gì đến ta? Dù ta muốn cùng Diệp Phong đến Long nhai giản thì y vị tất đồng ý.”

Thần sắc Thẩm Lan biến đổi liên tục, tuy cô không nhắc Diệp Phong về sự nguy hiểm của Long nhai giản nhưng gã không thể nào biết đến chỗ đó, lại càng không thể một mình tự xông lên Ngọc Nữ phong mà không hạ sơn sau khi chia tay cô. Mọi việc cho thấy nhất định có điều gì đó cổ quái, hiềm nghi lớn nhất là Kim Thiên Dực. Nhưng… giờ Diệp Phong không rõ ở đâu, không biết lọt vào tay Kim Thiên Dực hay bị hoàng cấp yêu thú… Đầu óc cô như nứt ra vì đau đớn. Không, không thể nào. Phong không sao hết.

“Kim Thiên Dực, ta hỏi ngươi lần nữa, có phải ngươi giở trò? Thật ra ngươi làm gì Phong?” Ánh mắt cô như muốn nuốt chửng người khác.

“Lan sư muội, đừng đổ oan cho huynh. Tối qua huynh còn cùng các sư huynh đệ Duệ Kim tông ở trong phòng, không đi đâu hết. Ai cũng có thể làm chứng.” Kim Thiên Dực phủ nhận: “Nếu biết cây bổng này khiến sư muội hiểu lầm thì ta đã vứt nó ở đâu đó.”

Tiểu nha đầu đứng cạnh đó tỏ vẻ giằng xé, rồi khóc mếu: “Kim đại ca… sao lại nói dối.”

“Ta… nói dối thế nào? Tử Linh, đừng nói linh tinh.” Kim Thiên Dực kinh ngạc.

“Tử Linh! Mau cho tỷ biết là việc gì.” Thẩm Lan như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, run giọng hỏi.

Tiểu nha đầu sụt sịt khóc. Hóa ra cô bé nghe theo kiến nghị của Diệp Phong, mỗi khi rỗi lại lén đến quan sát Kim Thiên Dực. Vốn cô bé làm việc đó với tâm thái bảy phần đùa chơi, ba phần coi là thật, thầm thề rằng sẽ chứng minh Kim đại ca kỳ thật là một người tốt chính hiệu.

Hai ngày nữa Duệ Kim tông sẽ lên đường quay về nên trong thời gian này cô bé quan sát thật kỹ. Một khi Kim Thiên Dực đi rồi, cô bé có thể đường hoàng phê phán Diệp Phong là gã đã sai. Thực lực cô bé không bằng Kim Thiên Dực nhưng Bích Thủy cung là chỗ cô bé lớn lên từ nhỏ, quen thuộc hơn hắn nhiều, khi cố tình theo dõi thì hắn không thể nhận ra.

Hôm qua tuy không thấy cảnh hắn uy hiếp Diệp Phong nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy hắn hoảng hốt từ Long nhai giản trở về. Lúc đó cô bé không để ý, cho rằng hắn đến đó ngắm phong cảnh, nhưng hôm nay Diệp Phong đột nhiên thất tung, rất có khả năng bị hại ở Long nhai giản, còn Kim Thiên Dực lấy được cả vũ khí của gã về, thì cô bé tuy ngây thơ nhưng không ngốc, thoáng nghĩ là đi đến kết luận mà cô bé không muốn thừa nhận.

Vốn cô còn cố gạt mình là việc này chỉ tình cờ, nhưng Kim Thiên Dực lại nói dối là hôm qua hắn ở trong phòng.

“Kim đại ca! Sao lại nói dối? Nếu việc Diệp đại ca không liên can đến huynh, sao huynh không nói thật?” Tiểu nha đầu thương tâm nức nở, thấy Thẩm Lan đau lòng quá đỗi, cô bé hối hận đã cho Kim Thiên Dực mượn tấm bài.

“Kim Thiên Dực! Ngươi còn gì để nói. Thật ra ngươi làm gì Phong?” Thẩm Lan lạnh lùng nhìn Kim Thiên Dực, sát ý lẫm liệt khiến hắn rùng mình, nuốt nước bọt, sắc mặt biến ảo liên tục, biết không giấu được thì trở nên hung ác.

“Ha ha ha! Tiểu tử đó vào bụng yêu thú rồi, muội bảo hắn sẽ ra sao?” Kim Thiên Dực cười điên cuồng: “Hắn bằng vài đâu mà được ở bên muội. Hắn chỉ là một xú tiểu tử ti tiện, có tư cách gì có muội? Chỉ có ta mới thích hợp là bạn lữ của muội hơn hết, vì sao muội cứ chấp mê bất ngộ!”

“Ngươi hại chết Phong.” Nhiệt độ quanh Thẩm Lan đột nhiên giảm xuống điểm đóng băng.

“Hắn chết rồi không phải càng tốt sao? Lan sư muội, chúng ta bắt đầu lại thôi. Ta nhất định thích hợp với muội hơn tiểu tử đó. Tương lai chúng ta sẽ nắm tay nhau vào thánh địa, thành một đôi thánh tiên quyến lữ khiến người đời ngưỡng mộ.” Kim Thiên Dực hơi biến sắc, cố níu kéo.

Sắc mặt cô lạnh như nước: “Ta phải giết ngươi!”

Khí thế của cô tăng vọt, đột nhiên xuất thủ. Sợi dây lụa trắng như trường xà cuốn ra, tụ thiên địa chi lực lại, uy thế vạn cân.

Kim Thiên Dực biến sắc, không ngờ Thẩm Lan xuất thủ là sử dụng sát chiêu. Không hề nể tình đồng môn Ngũ hành tông.

Ầm! Hắn vội vàng phòng ngự, thân hình bật lùi lại, mặt đất cày sâu hai dấu chân.

“Vì một tiểu tử ti tiện mà muội định giết ta?” Ngữ khí của hắn đầy bất cam, gầm vang.

Tiếc rằng Thẩm Lan không để ý, mặt lạnh như sương, dải lụa trắng lại cuốn ra thủy nguyên năng lượng hùng hồn, tay phải cô khẽ uốn, ngọc địch xuất hiện trong tay, được đưa lên môi.

Tiếng địch lạnh lẽo cất lên, hình thành từng dòng năng lượng trên không gần như hữu hình. Âm phù hòa vào sợi dây lụa khiến nó như sống động, điên cuồng múa tít.

Chát, chát chát. Công kích như gió táp mưa sa khiến Kim Thiên Dực nhất thời hoàn toàn không thể trả đòn, tuy hắn là nhất giai võ tông nhưng bị Thẩm Lan cướp mấy thế công nên sa vào hạ phong tuyệt đối.

Tiếng địch chói tai vang lên, sợi dây lụa liên tục giáng vào, phá tan nguyên lực phòng hộ của Kim Thiên Dực, hất hắn văng đi.

Phụt, lại thổ máu, Kim Thiên Dực thụ thương!

“Lan sư muội! Muội điên rồi.” Kim Thiên Dực kinh hãi lăn người khỏi phạm vi công kích của Thẩm Lan: “Muội định gây ra xung đột giữa Bích Thủy cung và Duệ Kim tông hả?”

“Ta đã nói là lấy mạng ngươi tế Phong ở trên trời.” Thẩm Lan đuổi sát, sợi dây lụa lại bắn ra chặn đường hắn. Kim Thiên Dực lật tay phát ra nguyên lực kinh nhân, ép sợi dây lùi lại.

“Ngươi chỉ là nhất giai võ tông, có thực lực giết ta sao?” Hắn không còn ảo tưởng gì nữa, phẫn hận rít lên: “Ta không có được thì đừng ai mong có được. Ngươi cứ thống khổ cả đời vì xú tiểu tử đi, ha ha ha.”

“Nói xong di ngôn thì chịu chết đi.” Tiếng địch cua Thẩm Lan biến đổi, trở nên chói lói.

Diệp Phong táng thân trong bụng hoàng cấp yêu thú, còn mong gì sống sót. Phong chết rồi, cô sống còn ý nghĩa gì? Thẩm Lan hoàn toàn không phòng ngự, sợi dây lụa như con rồng điên cuồng, mang theo năng lượng dâng tràn vây khốn Kim Thiên Dực.

Kim Thiên Dực thầm kêu khổ không ngớt. Nếu hắn đột nhiên sử dụng Ngưng nguyên ngự kiếm thuật là có thể nhất chiêu chế địch. Trạng thái hiện giờ của Thẩm Lan e rằng phi kiếm xuất ra là mỹ nhân hương tan ngọc nát. Hắn lúc này không có lòng thương hương tiếc ngọc, chỉ có điều Thẩm Lan là truyền nhân Ngọc Nữ phong, giết cô thì không như giết Diệp Phong, sẽ dễ dàng được cho qua.

Hơn nữa hắn toàn lực thi triển võ kỹ thì phòng ngự sẽ có sơ hở. Đối phương mà tiếc mạng thì lấy công thay thủ là chiến thuật không tệ, tiếc rằng hắn cảm nhận rõ Thẩm Lan chấp nhận lưỡng bại câu thương cũng không bỏ qua cơ hội nào giết hắn. Thẩm Lan tuy mới tấn cấp võ tông nhưng thực lực không hề kém hắn, hơn nữa lại xuất thủ trong cơn giận, uy lực càng bất phàm. Hơn nữa hắn không thể thoát thân, không dám phản kích nên sa vào khốn cảnh.

“Ngọc Địch tiên tử! Đừng khinh người quá.” Ngoài xa vang lên tiếng hú, hai cao giai võ tông của Duệ Kim tông từ chân núi lao lên.

Kim Thiên Dực hớn hở kêu to: “Mau cứu ta.”

Mục quang Thẩm Lan lạnh lại, tỏ vẻ quyết liệt, nếu hai võ tông đến kịp, cô sẽ không thể giết Kim Thiên Dực.

“Hàn ngọc quyết!” Quanh mình cô chìm trong băng vụ trắng nhợt, nguyên lực vốn mỏng manh như nước chảy chợt biến thành lăng lệ cực độ, vô số bánh xe băng hàn quay quanh sợi dây lụa, toát ra khí tức lạnh lẽo.

Sát na sau, khí thế của cô tăng thêm mấy bậc, đạt tới mức cao giai võ tông.

“A!” Tiểu nha đầu sững sờ đứng ngoài, không biết nên làm gì. Thấy Thẩm Lan thi triển Hàn ngọc quyết thì cô bé nhợt nhạt mặt mày, giậm chân lao lên đỉnh núi, việc này phải mời sư phụ mới xong.

Vù, vù vù. Một dòng xoáy băng từ trên không hạ xuống, trong dòng xoáy có vô số bánh xe quay tít như vô số phi đao sắc bén trùm lên Kim Thiên Dực.

Thủy nguyên là thủy thì nhu, là băng thì cương. Hàn ngọc quyết là bí pháp bá đạo nhất Bích Thủy cung, chỉ khi đạt đến võ tôn cảnh giới mới có thể miễn cưỡng thi triển, xong rồi đều nguyên khí đại thương.

Thẩm Lan với thực lực nhất giai võ tông mà cố khởi dộng, hậu quả sẽ là… tu vi đại tổn, không mất dăm ba năm thì không thể nào khôi phục nguyên khí. Bất quá lúc này cô không tính toán gì, chỉ cần giết được Kim Thiên Dực báo thù cho Phong là không cần gì nữa. Thực tế cô đã tính rồi, sau khi tru sát Kim Thiên Dực thì sẽ tự tận, tránh để Bích Thủy cung kết oán Duệ Kim tông, cũng để báo ơn dạy dỗ của sư phụ.