Chương 406: Thần thông thuật vs hỏa nguyên lĩnh vực

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hỏa lân thú nhìn Diệp Phong thật sâu, hiểu ý gã. Nó có lẽ không sợ hỏa nguyên lĩnh vực, nhưng ba người bọn Mộ Dung Càn đã đèn khô dầu cạn, nếu sa vào trận chiến này nhiều khả năng sẽ mất mạng.

Nó không nói gì, cưỡi hỏa diễm lướt đi. Thực lực Diệp Phong sau khi biến thân không kém gì nó, nếu gã không thắng được thì nó ở lại cũng vô dụng. Nó tin, khi không còn gánh nặng, dù gã không phá được lĩnh vực thì thoát thân không thành vấn đề.

“Đừng mong chạy.” Hỏa nguyên tôn giả trừng mắt, họ trả cái giá đắt là tu vi tổn thất mà không cầm chân được mọi võ tôn thì quá thiệt. Sau này bọn Mộ Dung Càn lại phát động, phe lão muốn tiếp tục bày Tứ tượng đại trận là bất khả thi.

Lão đã nắm được phần nào về lĩnh vực, chỉ thấy mây đỏ rợp trời vây lấy bốn tôn giả, năng lượng hóa thành một cây hỏa phủ khổng lồ lao đến phía trên Hỏa lân thú, vượt qua Diệp Phong, chém vụt xuống.

“Hừ, đùa với lửa thì đại gia nhà ngươi mới là tổ tông.” Hỏa lân thú gầm vang, phát ra một đạo lam diễm gần như trong suốt, giáng vào hỏa hồng cự phủ trên không.

Hai luồng lửa chính diện va nhau, phát ra tiếng nổ rung động không gian, dòng khí cuồng bạo quét xuống đến tận tổng bộ Âu Dương gia. Vô số công trình sụp đổ, nhiều trung giai võ sư thực lực không đủ, trong tích tắc bị sóng xung kích này ép nát vụn. Cao giai võ sư thực lực mạnh hơn cũng chẳng khá hơn, không ít người thất khiếu chảy máu, đầu óc rung rung, đứng vững cũng khó.

Hỏa lân thú được lam diễm bao phủ, bọn Mộ Dung Càn cũng được che chở, so với sức mạnh của lĩnh vực, nó hiển nhiên kém hơn một chút, thân thể to lớn bị ép lún xuống đất, tạo thành một hố sâu lớn cỡ cái ao.

Hỏa diễm cự phủ phun ra hỏa quang rực rỡ, lập tức truy kích Hỏa lân thú. Bốn võ tôn Âu Dương gia đứng trong hỏa phủ, không hề bị cú va chạm vừa nãy ảnh hưởng. Lĩnh vực… quả nhiên là thủ đoạn hoàng cấp mới thi triển được.

“Đối thủ của các ngươi… là ta.” Lời lẽ lạnh lùng của Diệp Phong từ một phía vang lên, thân ảnh tím xanh lướt tới như chớp, chặn giữa cự phủ và Hỏa lân thú.

Vù. Một cây như ý bổng kinh thiên dài mấy trượng quét qua không trung khiến dòng khí nổ vang nhe sấm, không hề chịu lép vế, va vào lưỡi hỏa diễm cự phủ.

Cự bổng và cự phủ cùng phát ra uy năng kinh hồn, ở điểm va nhau phát ra hỏa quang chói lòa, không khí hư ảo uốn cong mơ hồ. Lực xung kích cuồng bạo như hỏa sơn phun trào tỏa rộng, mạnh mẽ hơn cả hỏa diễm do Hỏa lân thú tạo thành ban nãy.

Chát chát. Sóng xung kích hùng hậu lần lượt đổ vào tổng bộ Âu Dương gia, một số võ giả còn giữ được hơi thở thì lần này thật sự ô hô ai tai. Các võ tông có thực lực chống lại xung kích thì tránh khỏi vòng chiến, co cụm trong các chướng ngại vật kiên cố, không dám ngẩng đầu lên nhìn, lòng đầy kinh hãi.

Diệp Phong run người, cự lực tràn tới hất gã văng đi, bất quá lăng không xuất ra mấy đạo chân không pháo thì nhanh chóng đứng vững lại, lơ lửng trên không. Giờ lục giai võ tông như gã thi triển nhất trọng nguyên lực Thần thông biến được trong nửa canh giờ.

Nhất trọng là nguyên nguyên lực chỉ kết hợp với một khí hải chuyển hóa thành chân nguyên. Nếu chọn nhị trọng Thần thông biến, thòi gian kéo dài sẽ còn một nửa. Tỷ như, gã sử dụng Thần thông kim nguyên biến thì chỉ duy trì được nửa canh giờ.

Chính vì chân nguyên đủ hồn hậu nên hiện tại gã dễ dàng thi triển chân không pháo, đồng thời có thể khống chế ngự khí Thần thông thuật, giúp gã chiến đấu trên không. Nói chính xác, hiện tại gã chưa có năng lực phi hành, lơ lửng trên không mà chỉ nhờ vào chân không pháo khí xung để chậm rơi xuống hơn. Nhưng độ linh hoạt thì gã hơn hẳn năng lực phi hành của võ tôn thật sự.

Cự phủ do hỏa nguyên lĩnh vực hóa thành bị đại lực của gã chấn văng hơn trăm thước thì hỏa nguyên tôn giả mới miễn cưỡng khống chế được. Trong quá trình bay lùi, cự phủ liên tục rực lên hỏa quang rực rỡ, đợi khi dừng lại thì thể tích lĩnh vực co lại với tốc độ mắt thường trông thấy.

Lĩnh vực, đó là lĩnh vực kia mà. Là thiên địa chi uy chỉ hoàng cấp cường giả thật sự mới thi triển được. Sai lại bị nhát bổng của một tiểu tử chấn tan nửa thành năng lượng. Hỏa nguyên mất mát không nhiều, có thể bù lại nhưng uy lực nhát bổng vừa rồi vĩnh viễn lưu lại trong óc bọn Âu Dương Võ Quốc dấu ấn, nỗi sự hãi thấu xương dấy lên trong lòng.

Theo nhận thức của họ, muốn đối kháng lĩnh vực thì chỉ có lĩnh vực. Giờ Diệp Phong chỉ bằng sức mạnh nhục thân ngạnh tiếp uy năng của lĩnh vực, tuy gã thiệt thòi nhưng so sánh tu vi và ưu thế hai bên thì gã phải bị giết chết mới hợp lý. Thật ra là sao?

“Cây bổng trong tay tiểu tử có điều cổ quái.” Hỏa nguyên tôn giả nhìn chằm chằm vào như ý bổng. Sự thật ngay trước mắt, bất quá chúng vẫn tin rằng gã chỉ mượn uy lực của vũ khí mà thôi. Tuy nhiên đó là một phần sự thật.

“Mặc kệ cây bổng của hắn có gì, chúng ta cứ trừ diệt là xong. Nếu hôm nay để bất kỳ ai thoát, ngày sau chúng ta sẽ lãnh đủ.” Thực lực của Diệp Phong khiến tất cả e dè, bất quá không ai ngờ rằng gã không định chạy mà chuẩn bị lấy mạng cả bốn.

Trọng điểm của chúng dồn lên mình Diệp Phong. Không thàm cản trở Hỏa lân thú mang bọn Mộ Dung Càn đi.

Gã vẩy vẩy cánh tay còn tê cứng, nở nụ cười lạnh tanh: “Xem ra, lĩnh vực nát này qua nhiên khá lợi hại.”

Nhất trọng Thần thông biến, hoàn toàn không phải đối thủ. Nếu không phải gã xương cứng da bền, có phòng ngực nhục thân vượt xa võ giả tầm thường thì tất đã trọng thương. Dù vậy, dư chấn cũng khiến tay phải gã tê cứng, nhất thời không xua tan được.

“Không nên chần chừ nữa. Phần nguyên đơn chỉ duy trì được nửa canh giờ, không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu. Tiểu tử này tuy cổ quái nhưng vẫn chưa đối phó được lĩnh vực. Dốc toàn lực đi.” Âu Dương Võ Quốc nhắc.

“Hảo!” Hỏa nguyên tôn giả hít sâu một hơi, khí hải bốn võ tôn lại toàn lực dấy lên. Lĩnh vực nhanh chóng bành trướng, năng lượng khí tức phát ra mạnh hơn trước ba phần.

Gã nhếch môi lẩm bẩm: “Đùa thật hả? Ta đến đây.”

“Thần thông nhị trọng – – kim nguyên biến!” Ngoài da gã rực lên tử kim sắc quang hoa, năng lượng khí tức phản ứng nhanh hẳn lúc trước. “Để ta xem các có phải thật sự có thực lực của võ hoàng.”

“Đáng ghét, xú tiểu tử ngông nghênh.” Hỏa nguyên tôn giả nổi giận, lĩnh vực liền biến ảo hình thái. Hỏa phủ co lại thành quả cầu lớn, hai bên thò ra hai ngọn hỏa trảo. Giữa quả cầu và hỏa trảo nối nhau bằng một sợi xích hỏa nguyên, do tôn giả chủ trì khống chế có thể dài ngắn tùy ý.

“Nạp mạng.” Hai ngọn hỏa trảo khổng lồ, một tả một hữu chụp vào hai sườn gã, tựa hồ muốn nghiền nát.

“Chiêu này hả? Ta cũng biết.” Diệp Phong hừ lạnh, tạm thu lại như ý bổng, hạ thân dài ra, hai tay nhanh chóng lớn lên, từ đầu ngón tay thò ra mũi xương nhọn hoắt, ánh lên trắng xóa lãnh lẽo dưới dương quang.

Chát, chát. Cự trảo đối đầu hỏa trảo, song phương đều chấn động. Lòng tay Diệp Phong kêu xèo xèo bốc lên ngọn khói màu tím xanh, là hiệu quả sinh ra khi chân nguyên lực của gã đấu với hỏa nguyên lực của đối phương. Gã nắm chặt hai ngọn hỏa trảo, đồng thời hỏa trảo cũng nắm chặt tay gã, không bên nào thoát được ra.

“Hừ! Tiểu tử mắc lừa rồi.” Hỏa nguyên tôn giả cường vang điên cuồng, lĩnh vực lại thò ra hai ngọn hỏa trảo chụp tới, hai ngọn trảo giữ chặt gã cũng sôi trào hỏa nguyên năng lượng, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

Điểm thần kỳ nhất của lĩnh vực ở chỗ nó là một khu vực nguyên lực năng lượng sống động, dù thay đổi hình thái lĩnh vực thế nào, chỉ cần trong phạm vi khí trường năng lượng cho phép thì đều không thành vấn đề. Dù là bốn ngọn cự trảo hay sáu ngọn, thậm chí là tám hay trăm ngọn cũng do đối phương tùy thích.

Diệp Phong hiển nhiên không thể mọc thêm hai tay đón đỡ. Nếu trúng hai ngọn hỏa trảo, đồng thời bị hai hỏa trảo khác phách không đánh trúng, dù phòng ngự của gã có biến thái hơn cũng không chịu nổi.

Bất quá gã không hề hoảng sợ, cẳng tay cấp tốc ngưng tụ chân nguyên, thành nửa quả cầu ở lòng bàn tay.

“Chân không pháo!” Cùng với tiếng gã quát khẽ, hai luồng khí kình nổ tung, bạch sắc khí trụ như thực chất từ tay gã phun ra, đánh tan hai ngọn hỏa trảo sắp nổ, hỏa thành hỏa hư vô.

Thoát khỏi hỏa trảo, thân gã lập tức trở nên mơ hồ, hai ngọn hỏa trảo chụp tới chỉ trúng tàn ảnh của gã. Mắt bốn võ tôn hoa lên, gã đã xuất hiện phía trước lĩnh vực.

“Cự đại thuật!” Thân thể Diệp Phong nhanh chóng to lên, hóa thành cự hình kim cương, cầm Huyền thiên như ý bổng giáng xuống.