Chương 279: Chiếm Mộ Quang thành 2

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thật ra Mộc Phong đóng giả Diệp Phong quả thật dọa được toán võ sư đó.” Xong việc Đồ Lang bang, lý Ngọc dẫn toán học viên Tụ Nghĩa xã về học viện.

Y hào hứng tìm Diệp Phong thông báo thành quả. Đương nhiên, y và Lăng Vân đều hoài nghi Mộc Phong và Diệp Phong có phải một người không?

“Ha ha, phần lớn người Lục Lâm bang chưa gặp Diệp Phong, tiểu đệ chỉ lợi dung linh khí mô phỏng đạo kim quang sở trường của Diệp Phong mà thôi.” Gã mỉm cười.

“Cũng phải, bất quá huynh đệ lấy một địch bốn, hạ được ba cao giai võ sư, chắc thực lực đã đạt đến võ sư điên phong?” Gã không đáp, lý Ngọc cũng không hỏi gặng. Mặc cho Mộc Phong có phải Diệp Phong hay không, y đều tin tưởng vô điều kiện. Tất cả có chung địch nhân là Lục Lâm bang!

“Đó là nhờ bảo vật gia truyền của huynh, bí kỹ trong đó khiến tiểu đệ có sức mạnh hơn nhiều đồng cấp võ giả.” Diệp Phong nháy mắt: “Tiếc rằng những bí kỹ đó trừ tiểu đệ không ai tu luyện được…Bằng không thực lực của chúng ta còn tăng tiến nhiều.”

“Huynh đệ nói vậy, mỗ quả thật ghen tị.” Lý Ngọc mỉm cười: “Tổ tiên an bài như vậy là có lý riêng, rơi vào tay huynh đệ còn hơn vào tay người khác.”

Gã cười hoan hỉ: “Hiện tại chúng ta có cái vỏ Đồ Lang bang, tô Chiến Thiên chắc không ngờ chúng ta dùng đòn hồi mã thương, tích tụ thực lực ngay trước mắt hắn. Chúng ta tranh thủ trong một năm này, tụ tập thế lực đủ sánh với Lục Lâm bang.”

“Nhưng thực lực càng mạnh càng dễ lộ. Tuy Lục Lâm bang giờ không chú ý đến Mộ Quang thành nhưng một khi chúng ta có thực lực đủ uy hiếp thì muốn che giấu cũng khó.”

“Kỳ thật không sao.” Diệp Phong mỉm cười: “Mục đích của chúng ta không phải tranh địa bàn, đoạt lợi ích, mà là vì lực lượng để tiêu diệt Lục Lâm bang. Thành viên chỉ cần tinh chứ không cần nhiều. Tiểu đệ đã tính rồi, chỉ cần Tụ Nghĩa đường có hai mươi cao giai võ sư, hơn trăm võ sư và một hai võ tông có sức uy nhiếp và tiểu đệ là đủ đứng vững ở Mộ Quang thành.”

“Võ sư còn dễ, chúng ta có nhiều linh dịch và linh dược, chỉ cần có thành viên tin tưởng được là để họ tấn thăng võ sư. Còn võ tông…Tại hạ có lòng tin đột phá cửa ải này, nhưng e rằng trong thời gian ngắn khó đạt đến.” Lý Ngọc nhíu mày.

Y tuy liên tục tiếp thụ tinh huyết truyền thừa và linh dịch tẩy thể, tiềm lực tăng vọt nhưng vẫn phải vài năm nữa mới có thể tấn thăng đến võ tông.

“Vân Châu còn vài ba võ tông cao thủ nhàn tán. Năm xưa Lục Lâm bang vì khuếch trương thế lực đã đắc tội với vài người. Với những võ tông có ân oán với Lục Lâm bang, chúng ta thử lôi kéo vài người, có khi mời được chăng.”

“Việc này ta sẽ điều tra nhưng hi vọng không nhiều. Trừ phi đối phương có đại thù với Lục Lâm bang, bằng không khó mời họ đối địch với chúng được…”

“Yên tâm, nếu có nhân tuyển thích hợp thì mỗ sẽ tự đi thuyết phục, chắc có mấy phần hy vọng.” Con bài trong tay gã là linh dịch nồng độ một phần mười, nhưng chỉ dựa vào lợi ích sẽ khó khiến đối phương tận tâm.

Gã khẽ thở dài, đến lúc rồi hẵng nói. Đâu sẽ có đó, hiện tại gã phải mau chóng nâng cao thực lực.

“Còn nữa, để đề phòng tai mắt trong Đồ Lang bang, thực lực của Tụ Nghĩa đường không nên bại lộ ra, nếu không tất yếu thì các vị nên giả trang thành sơ giai võ sư hoặc cao giai võ sĩ để không ai hoài nghi nữa. Tiểu đệ cho rằng trong Đồ Lang bang còn tai mắt của Lục Lâm bang.”

“Lăng Vân đã tính trước rồi, không có chuyện gì đâu. Đồ Lang bang nộp một vạn rưỡi tinh tệ khiến Tô Chiến Thiên thập phần cao hứng, dặn các thành thị quanh đây giúp đỡ họ nhanh chóng khôi phục nguyên khí. Việc này rất có lợi cho chúng ta, dù tăng trưởng nhanh cúng không khiến chúng cảnh giác.”

“Vậy được, có Lăng Vân và huynh đệ chủ trì, tại hạ yên tâm rồi.”