Chương 513: Bọ ngựa bắt ve

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe nói Vạn niên hàn diếu xuất hiện hiện tượng kỳ quái hút linh khí vào, sắc mặt Ninh Thu Vũ lập tức ngưng trọng như sương lạnh. Nơi này là căn cơ Bích Thủy cung, nếu xảy ra tình huống gì thì hậu qua khó tưởng tượng.

Bà ta không hề chần chừ, phi thân lao khỏi chính điện, thoáng sau đã đến Vạn niên hàn diếu. Sau đó, các phong chủ cùng mười mấy võ tôn có thể phi hành lục tục tới.

Hàn diếu có chuyện, Thu Tố Nhã biết Ninh Thu Vũ sẽ đến. Bất quá bà ta không tránh mà lặng lẽ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn đối phương.

“Thu sư muội, nhận được tin sớm vậy hả?” Ninh Thu Vũ thấy Thu Tố Nhã đến trước thì hơi ngạc nhiên. Bất quá bà ta tạm thời không hiểu chuyện gì xảy ra, xem xét một lúc thì nổi giận: “Đảo chủ phụ trách trông coi hàn diếu đâu? Lơ là chức trách hả?”

“Cung chủ bất tất nổi giận, là sư muội bảo chúng lui đi.” Thu Tố Nhã bình thản nói: “Sư muội ở đây nhớ nhung Thẩm Lan đồ nhi, không ngờ lại đúng lúc hàn diếu xảy ra vấn đề.”

Ninh Thu Vũ nhíu mày liễu, hơi hoài nghi hỏi: “Thu sư muội đến đây vì nhớ Thẩm Lan?”

“Lẽ nào cung chủ cho rằng động tĩnh của hàn diếu là do Tố Nhã gây ra?” Thu Tố Nhã lạnh lùng hỏi ngược.

“Bản cung chủ chỉ tùy tiện hỏi thôi, Thu sư muội ở đây có thấy hàn diếu khác lạ gì không?” Ninh Thu Vũ hồ nghi liếc nhìn rồi hỏi.

“Tố Nhã không phát hiện điều gì khác lạ, biến cố của hàn diếu quá đột nhiên nên không hiểu chuyện gì nữa.”

Thêm một chốc nữa, mấy võ tôn trong coi Vạn niên hàn diếu cũng bị đảo chủ đưa đến trước mặt Ninh Thu Vũ. Bà ta hỏi han một hồi nguyên nhân họ vắng mặt, mấy võ tôn giật mình run rẩy hồi đáp như thật. Ninh Thu Vũ biết Thu Tố Nhã ở đây chừng gần hai canh giờ thì loáng thoáng đoán ra.

“Vạn niên hàn diếu là nguồn gốc hàn đàm, nếu không có người ngoài vào thì không thể xảy ra biến cố kỳ quái này. Sư muội, hàn diếu xảy ra chuyện không sớm hay muộn mà vào đúng lúc muội đến tưởng nhớ Thẩm Lan… Muội có thấy xảo hợp không?” Giọng Ninh Thu Vũ cao dần, lạnh lẽo: “Thật ra muội ở đây làm gì?”

“Tố Nhã lấy danh nghĩa sư phụ ra thế, tuyệt đối không làm gì bất lợi cho hàn diếu.” Thu Tố Nhã lạnh lùng thề, nhìn thẳng vào mắt Ninh Thu Vũ.

Ninh Thu Vũ giận run người nhưng đích xác không có chứng cớ, hơn nữa Thu Tố Nhã không có động cơ gì gây bất lợi cho hàn diếu. Hàn diếu hút gần hết thủy nguyên linh khí bao trùm hàn đàm thì dần bình tĩnh lại, chỉ là nhất thời không có hàn khí từ trong đó phát ra nuôi dưỡng hàn đàm mà thôi.

“Việc này bản cung chủ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Ninh Thu Vũ cũng bó tay, sầm mặt nhìn vào hàn diếu.

Võ hoàng cường giả Bích Thủy cung đều từng vào hàn diếu, thu được lợi ích trong đó, có sức đề kháng với cực hàn chi khí. Họ đều không thể vào đó một lần nữa, bằng không sẽ bị cực hàn chi khí phản nghịch. Đệ tử cấp võ tôn cũng có người vào đó, chỉ cần vào đến vùng sâu thì nhất thời không thể ra được.

Vì vào hàn diếu rèn luyện, nhanh nhất cũng phải ba năm mới thuận lợi ra được… Hơn nữa trong hàn diếu hiện giờ không hiểu tình hình thế nào, đệ tử chỉ có tu vi võ tôn tiến vào e rẳng uổng mạng vô ích.

Hơn nữa hàn diếu tuy phát sinh hiện tượng lạ lùng nhưng không ảnh hưởng thực chất đến Bích Thủy cung. Nếu chỉ không phun ra linh khí trong thời gian ngắn thì không phải việc gì quan trọng, không cần lớn chuyện.

Ninh Thu Vũ quan tâm nhất là Thu Tố Nhã định làm gì ở cửa hàn diếu. Bà ta gần như xác định biến cố của hàn diếu có liên can đến sư muội.

Ninh Thu Vũ gọi hết nữ đệ tử tu luyện tại hàn đàm, lại thấy Thu Tố Nhã đến hỏi han cặn kẽ xem có tấy Thu phong chủ có gì khác thường không. Toán đệ tử đều lắc đầu phủ nhận.

Bất quá sau cùng một nữ đệ tử nhớ ra gì đó, ghé sát tai Ninh Thu Vũ thì thầm mấy câu. Nghe xong, nhãn thần Ninh Thu Vũ lạnh buốt như phát ra sát khí lẫm liệt. Bà ta quay lưng lại nên Thu Tố Nhã không thấy cung chủ có gì khác thường.

“Theo bản chủ phán đoán, Vạn niên hàn diếu tạm thời không có gì khác lạ. Các vị giải tán đi. Lam phong chủ, Mẫn phong chủ theo bản tọa.” Ninh Thu Vũ quay lại, dáng vẻ lạnh lùng tan hết, nét mặt trở lại bình thường.

“Thu sư muội, nếu thích ở lại đây nhớ nhùng Thẩm Lan thì tùy ý, nhưng nếu hàn diếu có biến cố gì thì phải lập tức thông báo cho bản cung chủ.” Ninh Thu Vũ thản nhiên nói với Thu Tố Nhã.

“Tố Nhã tuân mệnh!” Thu Tố Nhã tuy hồn ghi nhưng giờ Ninh Thu Vũ đi khỏi là việc bà ta cầu còn không được. Không hiểu Diệp Phong ở trong hàn diếu tìm kiếm thế nào? Nhưng hiện tượng của hàn diếu cho thấy gã còn chưa gặp nguy hiểm.

Được Ninh Thu Vũ dặn dò, một nhóm nữ đệ tử Bích Thủy cung tản đi, chỉ còn lại Thu Tố Nhã.

“Diệp Phong, hy vọng ngươi không chần chừ lâu quá…” Thu Tố Nhã mặc niệm. Hiện tại Vạn niên hàn diếu đã kinh kinh động cả Bích Thủy cung, nếu gã không nhanh chóng tận dụng lúc Ninh Thu Vũ không có mặt mà đi thì không ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

oOo

“Cung chủ! Tìm chúng tôi thật ra là vì chuyện gì?” Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ theo Ninh Thu Vũ vào địa điện, nghi hoặc hỏi.

“Hai vị chia làm hai ngả đến tứ tông mời mỗi phái hai võ hoàng cường giả chi viện cho Bích Thủy cung.” Ánh mắt Ninh Thu Vũ trở lên lạnh lùng.

“Lấy danh nghĩa gì?” Nếu bình thường thì mời võ hoàng của các tông khác không khó. Nhưng hiện tại thánh sơn kinh biến, tình thế nghiêm trọng, Ngũ hành tông đều như lâm đại địch, cẩn thận giới bị, khẳng định không dễ dàng nhả cường giả ra.

“Thánh sứ đại nhân để một thứ rất quan trọng tại Bích Thủy cung, hiện tại có kẻ định lấy đi.” Ninh Thu Vũ lạnh lùng nói: “Địch nhân thập phần hung hãn, Bích Thủy cung một mình khó chống nổi, nên mời tứ tông cố gắng cử võ hoàng đến trong một ngày… Một ngày thôi.”

“Tuân mệnh!” Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ tuy không biết Ninh Thu Vũ nói đến vật gì nhưng có danh nghĩa thánh sứ, tin rằng tứ tông không thể cự tuyệt lời mời của Bích Thủy cung.

Lưỡng vị phong chủ lướt đi rồi, từ kẽ răng Ninh Thu Vũ từ từ bật ra những lời thì thầm: “Diệp Phong, địa ngục không có cửa mà ngươi lại xông vào. Nhất định lần này ngươi có đến mà không về.”

Trên đường Diệp Phong theo Thu Tố Nhã đến hàn đàm, do bất cẩn lúc xem xét hoàn cảnh, đã kéo một góc áo choàng xuống. Tuy sai lầm chỉ trong tích tắc nhưng khiến nửa gương mặt gã bộc lộ trên không.

Trong đó có một nữ đệ tử vừa hay thấy gương mặt gã xuất hiện trong không khí, nhưng chỉ trong tích tắc là biến mất nên đệ tử đó còn cho rằng vì mình ngưỡng mộ gã mà xuất hiện ảo giác, thoáng hổ thẹn một lúc thì không để ý gì nữa. Nhưng sau đó Ninh Thu Vũ bức hỏi, nàng ta mới tỉnh mộng, lập tức báo lại việc quỷ dị đó cho cung chủ.

Ninh Thu Vũ là nhận vật thế nào? Tuy bà ta không rõ Diệp Phong làm cách nào trà trộn vào hàn đàm nhưng có một điểm chắc chắn rằng vị khách không mời trong hàn diếu là gã. Chỉ có gã mới đủ gan và thực lực khiến hàn diếu xuất hiện biến cố chưa từng có. Hơn nữa qua quan hệ với Thẩm Lan, Thu Tố Nhã và gã câu kết với nhau là việc không khó hiểu.

Bà ta không muốn phí tâm tư đoán xem gã vào hàn diếu làm gì. Hàn diếu trừ giá trị tự thân chỉ có thi thân Thu Tố Thanh mà thánh sứ lưu lại là khiến gã vốn không có thủy nguyên khí hải mạo hiểm đi vào. Có lẽ Diệp Phong nghe được tin tức nào đó từ thánh sứ khiến gã hứng thú, hoặc Thu Tố Nhã biết vị sư thư thân mật nhất ở hàn diếu nên nhờ gã giúp, hoặc còn nguyên nhân nào khác nữa cũng nên…

Nói tóm lại, Diệp Phong đang ở trong hàn diếu. Đến vì Thu Tố Thanh.

Nên bà tay cho đệ tử quanh đó rút hết để Diệp Phong và Thu Tố Nhã không phòng bị, rồi gọi các lộ võ hoàng trong Ngũ hành tông đến chuẩn bị vây bắt.

Tuy bà ta càng hy vọng gã không chống nổi cực hàn chi khí, mất mạng trong đó, nhưng bà ta không đổ hết phần cược vào hàn diếu. Dù gã thoát được khỏi hàn diếu, chắc chắn cũng là nỏ cứng hết tầm, thực lực hao tận gần hết, lúc đó bà ta và võ hoàng tứ tông bày sẵn ngũ hành chiến trận, gã dù thần kỳ hơn nữa cũng sé mất mạng ở Bích Thủy cung.

“Thu Tố Thanh! Không ngờ nhiều năm quá rồi mà tiện nhân bán tử bất hoạt ngươi lại vẫn có người nhớ.” Ninh Thu Vũ sầm mặt lẩm bẩm: “Năm xưa ta không tận tay dồn được ngươi vào tử địa nhưng có lẽ lần này là cơ hội tốt… Ngươi không chết, ta không yên giấc.”