Chương 324: Thánh giả.

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tru thần tiễn chặn kim bào võ tôn lại một chốc, khoảng cách giữa hắn với Tiểu Hôi trở thành hơn năm mươi trượng.

“Lần này hỏng rồi, cách biệt quá xa, cả Tru thần tiễn cũng chỉ miễn cưỡng đả thương được đối phương.” Diệp Phong chăm chú qua sát kim bào võ tôn ở sau lưng, nhãn thần đầy sát khí chợt đỏ lên.

“Nói gì cũng vô dụng, liều thôi.” Gã lại nuốt một viên kim nguyên đơn, nguyên lực dồn lên Tru Thần cung, năng lượng tiễn lại ngưng tụ trên day.

“Tiểu tử này dùng vũ khí gì nhỉ?” Kim quang lại lóe sáng, kim bào võ tôn sau rốt cũng chú ý đến Tru Thần cung trong tay gã, lòng lạnh buốt, không dám coi nhẹ.

Tru thần tiễn hàm chứa kim nguyên kinh nhân nhưng chưa đến mức đả thương được võ tôn. Có điều mức độ ngưng tụ của mũi tên vượt xa tưởng tượng của hắn. Năng lượng tiên đáng sợ như vậy thì uy lực phá hoại kinh thế hãi tục!

Nếu kim bào võ tôn không thi triển nguyên lực phòng ngự, năng lượng cao hơn Diệp Phong mấy lần thì không thể đỡ nổi mũi tên đó.

Thông thường nguyên lực càng ngưng kết thì uy lực ngưng hình ngoại phóng tất nhiên càng lớn. Lấy một võ tôn ra làm ví dụ, nếu độ ngưng áp nguyên lực của hắn là 6 thì mũi tên của rồi của Diệp Phong là 10. Tru thần tiễn và năng lượng phòng ngự của võ tôn khác nào thanh kiếm bén đâm vào tấm thuẫn gỗ, trừ phi mộc thuẫn dày đến mức độ nào đó chứ tuyệt đối không chặn được.

Phổ thông võ giả mà muốn ép nguyên lực đến mức như Tru thần tiễn thì chí ít cũng phải đạt đến cao giai võ hoàng. Nhưng Tru Thần cung là thần khí, có hiệu quả ngưng tụ kim nguyên đạt mức nghịch thiên, thể tích của năng lượng tiễn bất biến, kim nguyên lực của Diệp Phong càng mạnh thì độ ngưng tụ của Tru thần tiễn càng cao. Thông qua thổ kim tương sinh chi lực, công thêm cả nguyên đơn thì nguyên lực của Diệp Phong chứa trong kim tiễn đạt đến toàn lực của tam giai võ tông, đương nhiên phá được phòng ngự của nhị giai võ tôn.

Thấy võ tôn lọt vào xạ trình, gã bắn ra một mũi tên nữa.

“Ảo ảnh tiễn!” Diệp Phong lại có hành động bất ngờ.

“Cái gì! Đồng thời phát ra bốn mũi tên.” Kim bào võ tôn cả kinh, nhưng cảm tri sắc bén nhanh chóng cho hắn biết được điểm khác biệt, hai tay phất lên, hư không xuất hiện vòng sóng vàng rực chặn ở quỹ đạo thực sự của Tru thần tiễn.

“Phập!” Xuyên qua vòng năng lượng hình trôn ốc, Tru thần tiễn cũng cạn đà, bị kim nguyên lực hộ thể của kim bào võ tôn chấn tan.

“Cây cực phẩm kim cung đó là của ta.” Kim bào võ tôn đột nhiên hưng phấn hẳn, một điên phong võ sư cầm cung này có thể uy hiếp võ tôn thì nếu do hắn thi triển, chẳng phải uy hiếp được cả võ hoàng sao? Vũ khí nghịch thiên như thế, rơi vào tay một thiếu niên dung binh thật phí phạm của trời.

“Tên khốn, giao cây cùng và cách sử dụng ra, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.” Tiếng gầm rung màng tai vang lên ong ong.

“Giao tổ tông ngươi thì có.” Gã gằn giọng chửi lại, phất tay phát tên khiến kim bào võ tôn nhảy như choi choi.

Tốc độ của hắn hơn Tiểu Hôi nhưng mỗi lần Diệp Phong thi triển tiến kỹ đều buộc hắn phải ngừng chân, toàn lực chống chọi, lúc tái gia tộc thì đã bị kéo giãn thêm môt khoảng. Cứ truy đuổi như vậy, hai bân giằng co nhau, hắn nhất thời không đuổi kịp, còn Tiểu Hôi muốn triệt để cắt đuôi cũng là si tâm vọng tưởng.

“Xạ trình công kích của tiểu tử này tựa hồ khoảng trăm thước, ta không đuổi theo đường thẳng thì chi bằng đuổi vòng chặn đường.” Kim bào võ tôn dần mất bình tĩnh, lượn vòng trên không theo một vòng tròn lớn, chuẩn bị vượt lên phía trước Diệp Phong.

Cứ di chuyển với tốc độ cao thế này, Diệp Phong khó lòng ngắm trúng hắn. Tuy vòng thêm nửa vòng sẽ gia tăng cự ly truy đuổi nhưng chỉ cần sau rốt ngăn cản được Diệp Phong là mục tiêu của hắn đã đạt.

Diệp Phong cũng có kế ứng đối, khẽ vỗ vai Tiểu Hôi, nó lập tức lĩnh hội, đột nhiên đổi hướng bỏ chạy khiến kim bào võ tôn tính hụt. Nó chỉ hơi xoay hướng là đối phương phải vòng thêm một đoạn xa, nếu thỉnh thoảng đổi hướng hẳn thì đối phương định đi vòng đón đầu là chuyện không tưởng.

“Oa nha nha!” Kim bào võ tôn ở trên không thiếu điều nhảy lên vì giận, thiếu niên đáng ghét này quá khó chơi. Bất đắc dĩ, hắn đành lao vút theo truy kích.

“Ta không tin các ngươi cứ chạy mãi với tốc độ này.” Hắn nghiến răng kèn kẹt, là võ tôn, lợi dụng một phần nguyên lực trong khí hải cùng có thể điều động thiên địa chi lực gấp năm lần, yêu thú dai sức hơn con người nhưng Tiểu Hôi mới chỉ tứ giai, còn kém xa hắn. Chỉ cần hao tận nguyên lực của nó thì xú tiểu tử đó thoát được sao?

Cũng như hắn không thể toàn tốc truy đuổi và phòng ngự, Diệp Phong không có Tiểu Hôi thì cũng không thể vừa chạy vừa thi triển Tru thần tiễn kỹ.

Gã chợt rúng động, Tiểu Hôi mới tấn cấp, chạy với tốc độ cao thể này không thể duy trì quá lâu. Nếu khi hiệu quả biến thân của nó kết thúc, gã sẽ không thể ung dung ứng phó được nữa.

Gã móc một viên lục phẩm mộc nguyên đơn nhét vào miệng nó. Bất quá chỉ có hiệu quả nhất thời mà thôi, gã muốn giữ được mạng phải tìm cách khác.

Kim bào võ tôn không đuổi sát nữa, giữa nguyên khoảng cách hơn trăm thước, định so kè mức độ tiêu hao với Tiểu Hôi. Hắn ở trên không, thần niệm có thể trùm kín phạm vi mấy trăm thước, không lo Diệp Phong tẩu thoát.

“Làm cách nào, làm cách nào đây?” Gã nhăn trán nghĩ cách thoát thân: “Cứ thế này thì không ổn…”

Ngạnh tiếp? Đó chỉ là cách cùng đường, uy lực của đối phương cho thấy dù gã liều chết thì cơ hội thủ thắng cũng gần như bằng không,

Chỗ dựa của gã chỉ là Tru Thần cung nhưng muốn thi triển phải có cự ly. Không có cự ly, Tru thần tiễn dù uy lực đến đâu cũng vô dụng.

Cư ly! Gã tìm cự ly ở đâu?

Gã phóng mắt nhìn, tứ bề đều là núi cao trập trùng và cây cối xanh om trên đỉnh.

“À, chỗ kia.” Mắt gã chợt sáng lên, ngoài xa là một vách đá trơn tuột, gã nhìn rõ trên đó có nhiều nham động không lớn không nhỏ.

Gã từng nghe nói động huyệt trong những ngọn núi kiểu này gần như nối thông bởi do các loại yêu thú đào thành sào huyệt. Chúng gặp nguy hiểm là sẽ chọn một trong những thông đạo đó để bỏ chạy, động huyệt thông nhau nên thiên địch của chúng không thể đoán được chúng chui ra từ ngả nào.

Tiểu Hôi và gã hiểu nhau, chỉ sau động tác ra hiệu đơn giản là nó đổi hướng, lao sang khe đá.

“Xuyên vân tiễn!” Một đọa kim quang vạch ngang tầng không, lướt đi hơn trăm thước, nhắm vào mặt kim bào võ tôn.

Võ tôn này tưởng đã nắm vững xạ trình của Tru thần tiễn, sau khi giữ cự ly thì Diệp Phong quả nhiên không sử dụng Tru Thần cung, thành ra hắn lơi lỏng cảnh giác. Ai ngờ mũi tên đột ngột này khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, thân hình lăn đi tránh khỏi, suýt nữa rớt từ trên không xuống.

Cũng may xuyên vân tiễn chỉ sắc lẹm chứ tốc độ kém hơn thuấn sát tiễn nên hắn mới có đủ thời gian ứng phó. Nhưng cũng cực kỳ chật vật, không vận nổi nguyên lực lên, thoáng cái đã bị Tiểu Hôi bỏ xa gần trăm trượng.

“Lão vương bát đản! Tái kiến!” Dưới đất vang lên tiếng cười to chế nhạo của Diệp Phong, Tiểu Hôi đã lao đến bên động huyệt, thân hình nhanh chóng thu lại, cả hai chui vào trong.

Kim bào võ tôn giận sùi bọt mép, thoáng sau đã đuổi tới, thấy Diệp Phong chui vào động huyệt thì cũng lắc mình, chuẩn bị lao theo.

“Vù!” Từ động huyệt vút ra một đạo kim quang, bức hắn phải nhảy bật lên mới tránh thoát.

“Là việc gì nhỉ?” Kim bào võ tôn giận dữ gầm lên lia lịa ở ngoài động, thần thức bám sát Diệp Phong nhưng không thấy kim nguyên dao động mạnh mẽ gì, mũi tên này từ đâu ra? Hắn không ngờ gã chỉ búng ra Linh tê nhất chỉ đã khiến hắn nghi thần nghi quỷ, không dám xông vào ngay.

Động huyệt không lớn, chỉ đủ cho một người chui qua, nếu hắn xông vào mà Diệp Phong đột nhiên phát tên thì hắn không tài nào tránh thoát.

Diệp Phong nhân cơ hội đó liều mạng chui vào sâu phía trong động huyệt, chui một mạch gần trăm thước. Động huyệt quanh co uốn khúc, quả nhiên rất nhiều ngã rẽ, gã không biết đường nên chui liều, chỉ cần cách xa cửa động là được.

Hắn trù trừ một lúc mới tỉnh ngộ. Nguyên lực phản ứng của kim quang này kém xa Tru thần tiễn, rõ ràng hắn đã bị gạt, liền phẫn nộ giậm chân, thân ảnh vút vào trong đuổi sát Diệp Phong.

Cả hai cách nhau chừng trăm thước, động huyệt tuy rất hẹp lại quanh co, ưu thế tốc độ của võ tôn không phát huy được. Đuổi gần nửa canh giờ mà hắn thu ngắn được khoảng cách với Diệp Phong, đồng thời gã cũng không cắt đuôi được đối phương.

“Phía trước có ánh sáng.” Gã cười khổ, quanh quẩn một hồi lại thấy chỗ ra. Trong động huyệt còn miễn cưỡng giữ mình được, ra chỗ thoáng thì không thể trốn vào đâu được nữa.

“Từ ngoài nhìn vào thì động huyệt ở núi này rất nhiều, gần đây còn có động huyệt khác. Chỉ cần nhân lúc địch nhân chưa chui ra, ta vào động huyệt khác là ổn.” Gã không thể quay lại, cứ lao lên phía trước đã rồi tính.

Lao mình vài cái, ga chui ra khỏi động huyệt, cắn nát hai viên thất phẩm kim nguyên đơn, Tru Thần cung rung lên ong ong, kim nguyên quang cầu ngưng tụ trên đầu mũi tên, đồng thời gã đảo mắt nhìn quanh tìm động huyệt khác.

“Hỏng rồi, không kịp nữa.” Lúc đó gã lao ra khỏi cửa động, võ tôn cũng nhanh chóng lao theo.

“Vũ sát tiễn!” Không kịp nghĩ nhiều, tuyệt sát của gã rời dây, thinh không tỏa rạng kim quang, ngay khoảnh khắc võ tôn lao ra động thì vô số kim quang rợp trời bắn xuống.

Ngay lúc đó một đạo thần niệm tỏa rộng cả mấy trăm dặm đột nhiên giáng xuống, tùy ý lướt qua mình kim bào võ tôn rồi khóa chặt mình Diệp Phong.

“Thánh giả!” Kim bào võ tôn run lên.