Chương 591: Uy lực của Tiểu Hôi

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Phong máy động trong lòng, nếu có một yêu thú hư thánh điên phong hộ thân thì gã có thể yên tâm hơn nhiều. Tuy không biết Tiểu Hôi sao lại nắm chắc như vậy nhưng qua việc nó có thể ảnh hưởng nô thú tại trường thì không phải nó đang sính cường.

“Tiểu Hôi, chắc chứ?”

“Ô Mông đó thua chắc rồi. Phong ca ca yên tâm.” Tiểu Hôi lộ ra khí thế tự tin chưa từng có, lập tức khiến Diệp Phong quyết định.

“Được, chúng ta cá một trận.” Diệp Phong cười lạnh khiến Ô Mông hơi hoảng.

Bất quá Ô Mông nhanh chóng bị niềm vui làm cho mờ mắt, hoàng cấp ấu niên yêu thú dù có thiên phú thế nào cũng không thể thắng được điên phong hư thánh yêu thú. Tuy vì cấm cố nô hóa khiến thực lực Đao hổ giảm mất một chút nhưng trong hàng ngũ hư thánh vẫn thuộc nhóm đỉnh nhọn. Ngay cả hắn cũng không chắc thắng được nô thú của mình.

Hắn vốn tưởng Diệp Phong sẽ cự tuyệt, ai ngờ đối phương lại xung động như vậy. Chẳng phải cực phẩm tiểu yêu thú đó đến tay mình sao? Mắt hắn ánh lên tham lam, mừng ra mặt.

“Ngươi đồng ý rồi, đừng nuốt lời. Có chấp pháp đội làm chứng, kẻ ủy ước sẽ bị trừng phạt.” Ô Mông không quen nhắc nhở.

“Đến lúc đó chỉ hi vọng các hạ không rút lời.”

Đấu thú là phương thức đổ đấu rất bình thường ở giao dịch trường sở. Thánh điện còn thiết lập đấu thú trường ở đây để những người bán nô thú có thể cho nô thú tham gia chiến đấu nhằm chứng minh thực lực và giá trị. Lấy đấu thú làm phương thức giao dịch như Diệp Phong và Ô Mông cũng không hiếm.

Rất nhanh, Ô Mông tìm được chấp pháp đội của giao dịch trường sở. Chấp pháp đội là nhân thủ được Thánh điện ban cho quyền lực duy trì trật tự ở đây, tu vi đều đạt đến địa giai nhất tinh tới lục tinh, dù cửu tinh hư thánh gây loạn thì họ cũng ngăn chặn được. Lấy họ ra làm chứng là quy tắc được mặc nhân, bên thắng sẽ lấy một phần thành quả ra hiếu kính đội viên chấp pháp đội. Chỉ mỗi việc này, thu nhập một tháng của chấp pháp đội cũng không tệ tí nào.

Được chấp pháp đội an bài, đấu thú trường nhanh chóng xếp xong chỗ đấu.

“Nghe đồn, Diệp Phong là tiểu tử thập phần lợi hại, ai ngờ lại là loại ngu xuẩn xung động này. Dùng hoàng cấp yêu thú chưa thành niên đấu với nô thú hư thánh điên phong, chẳng phải tự thua rồi sao?” Khán giả vây quanh chỉ trò bàn luận.

“Hắc hắc! Hắn có thể thắng vượt cấp không có nghĩa là yêu thú của hắn cũng vậy. Có thể tiểu tử này siêu cuồng, cho rằng hư thánh giai không đáng gì chăng?”

“Tiểu yêu thú cạnh hắn xem ra cũng bất phàm, hắn mới lên Thánh điện sao vận may đổ hết vào hắn nhỉ?” Ai cũng cho rằng Tiểu Hôi là do Diệp Phong tìm được ở thánh địa.

“Vận khí tốt đẹp thì sao? Trận này mà thua, yêu thú có cực phẩm hơn nữa cũng còn quan hệ gì với y.”

Ô Mông khoanh tay ngồi trên ghế nghe tiếng nghị luận chung quanh, bất giác lấy làm đắc ý. Hắn bắt đầu ảo tưởng đến việc có được Tiểu Hôi xong, chỉ cần bồi dưỡng một ít hồn lực là trong vòng trăm năm sẽ biến nó thành điên phong địa giai thánh thú. Lúc đó dù hắn không đột phá địa thánh thì địa vị cũng tăng cao, trở thành tầng lớp trung kiên của Thánh điện.

Diệp Phong và tứ nữ ngồi ngoài, lặng lẽ đợi chiến đấu bắt đầu.

Trong trường, Tiểu Hôi vẫn với hình dáng bé nhỏ thập phần khả ái đứng một bên. Đao hổ đôia diện tuy khí thế hùng hậu nhưng mắt ánh lên kính sợ, khác hẳn với tính cách hung hãn. Ô Mông chưa thôi động nó chiến đấu nên không nhận ra.

Chấp pháp đội đội viên đi ra ngoài, thanh la vang lên, chiến đấu bắt đầu.

“Đao hổ! Xông lên kích bại đối thủ!” Ô Mông nắm nô hóa thánh khí ra lệnh: “Bất quá, không được đả thương đối thủ nặng quá, sau này nó là đồng bạn của ngươi… Ha ha ha!”

Diệp Phong tuy tin Tiểu Hôi nhưng thực lực của Đao hổ cũng không thể coi thường, tu vi hiện thời của Tiểu Hôi mà muốn chiến thắng đối thủ là không thể. Nên gã vẫn hơi thấp thỏm.

“Gừ.” Đao hổ được nô hóa trang trí thôi động, gầm lên vang vọng với Tiểu Hôi khiến trường đấu chấn động. Nhưng nó không làm gì, không hề định công kích.

“Cái gì vậy? Lao lên kích bại đối thủ.” Ô Mông tạm thời không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn giục thêm. Hắn hy vọng kết thúc trường đổ đấu này cho nhanh để lấy Tiểu Hôi về.

Đao hổ lại gầm lên nhưng không có dấu hiệu gì là công kích.

Tiểu Hôi ở trong trường thể hiện khí thế Diệp Phong chưa từng thấy. Khí thế này khiến nó tuy ti vi vẫn là hoàng cấp nhưng khiến tất cả đều có ảo giác, cơ hồ Đao hổ mới là bên có tu vi thấp, còn Tiểu Hôi giống như một vương giả.

Tiểu Hôi cũng không phát động công kích, chỉ kêu chí chí, nhìn Đao hổ với ánh mắt chấn nhiếp.

Đao hổ nhũn hai gối quỳ xuống trước khí thế của Tiểu Hôi.

“Sao lại như thế được!” Ô Mông kinh hãi suýt nhảy bật lên. Đao hổ là yêu thú hung hãn trứ danh. Đừng nói Tiểu Hôi chỉ là hoàng cấp ấu niên yêu thú, dù đối diện địa giai thánh thú, Đao hổ cũng không hề khiếp sợ, sao lại chịu bái phục một tiểu hầu nhi như thế?

“Đứng dậy, mau kích bại đối thủ!” Ô Mông tăng lực ở nô hóa thánh khí, Đao hổ rên lên nhưng vẫn quỳ bất động. Nô thú phản kháng chủ nhân, việc này rất hiếm thấy trong lịch sử Thánh điện.

Nô thú tuy bị cấm cố một phần linh hồn và thần trí, để giữ lại chiến lực nên nô hóa trang trí không phong ấn hoàn toàn linh hồn. Nên chỉ có mệnh lệnh đi ngược với bản năng mới bị nô thú kháng cực. Ví như sai nô thú con giết mẫu thân thì nhất định nó sẽ không chấp hành.

Nhưng Đao hổ và Tiểu Hôi dù từ góc độ nào cũng không thể có liên hệ gì, vì sao Đao hổ kháng cự mệnh lệnh? Hắn không thể hiểu nổi. Hắn bắt đầu phát hoảng, nếu Đao hổ còn không động thủ, cứ quỳ ở đó thì chấp pháp đội nhất định sẽ phán Tiểu Hôi thắng lợi, lúc đó hắn thiệt đơn thiệt kép, không chỉ mất hư thánh điên phong nô thú mà phải trả thêm năm mươi khối hồn thạch nữa.

Hắn dám cá cược vì nắm chắc Tiểu Hôi không phải là đối thủ của Đao hổ. Nhưng hiện tại Đao hổ lại không dám động thủ thì thật vượt ngoài ý liệu.

“Mẹ kiếp, ngươi dám trái lệnh, lão tử phế ngươi.” Sức mạnh cấm cố của Ô Mông tăng đến mức tối đa. Cưỡng bách kiểu này, sau thời gian nhất định, linh hồn Đao hổ sẽ tan vỡ, lúc đó cũng không khác gì chết.

“Chậm đã.” Diệp Phong đột nhiên nói: “Nô thú trong tay các hạ là vật cược giao đấu. Nếu mỗ thắng thì nó thuộc về mỗ. Hiện tại các hạ làm vậy là tổn hại lợi ích của mỗ, mỗ có quyền không cho các hạ làm thế.”

Gã nói xong, quay sang nhìn đội viên chấp pháp đội. Đối phương trầm ngâm trầm ngâm một chốc rồi gật đầu: “Ô Mông, trước khi trận đổ đấu này kết thúc, ngươi không được tùy ý xử trí nô thú.”

Đội viên chấp pháp đã nghe nói đến Diệp Phong, cũng biết Kim điện thiên thánh – – Kiếm Vô Phong đứng đầu trong năm điện rất trọng thị gã. Gã lại nói có lý, tất nhiên phải đứng về phía gã.

Da mặt Ô Mông giần giật, không dám cãi lời chấp pháp đội, đành giảm bớt sức mạnh cấm cố cho Đao hổ. Nó thở hồng hộc một lúc rồi quỳ trong trường, không dám động đậy.

“Nô thú của ta có vấn đề, ta yêu cầu thủ tiêu trận đổ đấu này.” Ô Mông không cam lòng thua thế này.

“Hừ! Đổ đấu là do các hạ chủ động đề xuất, hơn nữa lại là hư thánh giai áp chế hoàng cấp. Mỗ không có lý do đáp ứng các hạ.” Thánh thú sắp đến tay, Diệp Phong đương nhiên không khác khí, cũng không đồng tình với tổn thất của Ô Mông.

“Nhưng hiện tại, hai yêu thú căn bản không phát sinh chiến đấu thì làm sao mà phân thắng bại.” Ô Mông cuống lên.

“Muốn đấu hả? Có ngay.” Diệp Phong mỉm cười, Tiểu Hôi lập tức hiểu ý.

Một bóng xanh loáng lên, quyền đầu của Tiểu Hôi giáng vào tiểu phúc Đao hổ, hất đối thủ bay xa. Đao hổ không có vẻ gì phản kháng, nằm dưới đất như chết rồi.

“Lần này phân thắng bại chưa?” Diệp Phong cười chế nhạo, gã cũng không ngờ Tiểu Hôi thắng dễ dàng như thế. Thực lực của Đao hổ rõ ràng vượt xa nhưng lại tỏ vẻ thành kính với Tiểu Hôi, thật không biết nó là yêu thú nào nữa?

“Tiểu xảo, nhất định là tiểu xảo. ta không phục.” Ô Mông suýt phát cuồng, hắn không sao ngờ được lần đổ đấu thắng chắc lại thua thảm đến thế, quỷ dị đến thế. Đao hổ căn bản không phát huy thực lực mà đã bại, điên phong hư thánh yêu thú và năm mươi khối hồn thạch với cửu tinh hư thánh như hắn cũng là tài phú cực lớn.

“Bảo mỗ dùng tiểu xảo thì phải có chứng cớ. Nô thú của các hạ sợ hãi chứng tỏ Tiểu Hôi lợi hại, các hạ có tư cách gì không phục?” Diệp Phong cười lạnh, quay sang chấp pháp đội: “Hiện tại, có thể tuyên bố kết quả chưa?”

Chấp pháp đội hiển nhiên không ngờ phát sinh cục diện quỷ dị này, nhưng sự thật bày ra trước mắt ngần này người, nên họ thảo luận một chút rồi tuyên bố: “Trận đổ đấu này, Diệp Phong thắng. Nô thú Đao hổ thuộc về Diệp Phong, ngoài ra Ô Mông phải trả thêm năm mươi khối hồn thạch. Nếu không trả, bọn ta sẽ cưỡng chế ngươi chấp hành, trừng phạt theo đúng pháp quy của Thánh điện.”

Ô Mông ngồi phệt xuống, trận này thua thảm quá.