Chương 504: Lại đến Bích Thủy cung

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Lẽ nào chú thuật này không có cách hóa giải?” Diệp Phong run giọng hỏi.

Yêu vương cười an ủi, lắc đầu: “Không hẳn, theo vi sư đoán, ít nhất có hai phương pháp triệt để hóa giải.”

“Thật sao?” Diệp Phong hớn hở, chỉ cần có cách, dù khó khăn thế nào, gã cũng sẽ hoàn thành.

“Vị tiền bối truyền thừa ký ức Vu võ cho con không phải lưu lại phương pháp hóa giải Thần thông chú thông dụng của Vu võ tộc sao?” Yêu vương đỡ gã dậy, xem ra Sinh mệnh điêu linh không chỉ gặm nhấm sinh lực của ông mà khiến ông tu vi mất hết, đi lại cũng rất khó khăn.

Được Yêu vương nhắc, Diệp Phong mới tỉnh ngộ nhưng lại nhíu mày nói: “Phương pháp hóa giải Thần thông chú thường là giết người thi triển rồi lấy sinh mệnh tinh huyết thi triển Tịnh huyết Thần thông chú là sẽ hóa giải được Sinh mệnh điêu linh. Nhưng… Vu ma này ở tận thánh địa xa xôi lại theo Thánh điện, tu vi cũng đạt tới địa thánh, muốn giết hắn, khó lắm.”

Nào chỉ khó khăn, thực lực hiện tại của gã không động được đến nửa sợi tóc của địa giai vu thánh. Đối phương cũng có nhục thân không khác gì ma thần.

“Còn phương pháp nữa là gì?” Diệp Phong đành gửi hy vọng vào phương pháp kia.

“Vi sư có được tiên thiên thổ nguyên chi lực, tạo lại thổ nguyên khí hải nhiên rồi xung phá thánh giai.” Yêu vương thập phần bình tĩnh nói: “Tuy người thi triển cú tu vi địa giai nhưng vi sư chắc chắn rằng chỉ cần thành công tấn nhập thánh giai là sẽ phải trả giá rất ít cũng hoàn toàn hóa giải được Sinh mệnh điêu linh.”

Đột phá thánh giai là hóa giải được Sinh mệnh điêu linh? Diệp Phong thầm suy tính, sư phụ từng nói không thể tấn thăng thánh giai không phải vì tu vi không đủ mà thể nội ngũ hành khí hải không cân bằng. Trừ phi có được tiên thiên thổ nguyên chi lực tạo lại khí hải để ngũ hành khí hải hình thành cân bằng hoàn mỹ thì sư phụ mới có thể bước qua ngưỡng thánh giai.

Tiên thiên thổ nguyên chi lực là bảo vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, phương án này nghe có vẻ dẽ hơn đến thánh địa tru sát địa giai Vu ma, nhưng không có cơ duyên thì vạn năm sau cùng không thành.

“Đồ nhi nhất định sẽ nghĩ cách, không tiếc giá nào hóa giải Thần thông chú trong thể nội sư phụ.” Gã thầm phát thệ.

Gã nhất định phải tu luyện để mạnh hơn. Mặc kệ là năm năm, mười năm, nhất định phải có được sức mạnh hơn giai vu thánh trước khi sinh lực của sư phụ tan hết. Đó mới là cách ổn thỏa nhất. Đồng thời, tìm kiếm tiên thiên thổ nguyên chi lực cũng cần tiến hành song song, nếu trước lúc đó mà giúp do thoát được Sinh mệnh điêu linh thì không gì tốt bằng.

Địa giai! Đẳng cấp quá xa vời với gã hiện tại. Nhưng… ta nhất định sẽ đạt được trong thời gian ngắn nhất.

Yêu vương hiểu tâm ý gã, vỗ đầu gã đầy cảm động và hoan hỉ, mỉm cười: “Con không cần lo cho sư phụ, với thực lực của ta, tạm thời còn áp chế được…”

“Điện chủ! Không nên mạo hiểm như vậy.” Các yêu hoàng tựa hồ biết điều gì đó nên cuống lên khuyên can.

“Việc gì vậy? Sư phụ định làm gì?” Gã kinh ngạc hỏi.

“Điện chủ dùng sinh lực để áp chế độc chú đó. Tuy ngắn ngủi nhưng trong vòng hai mươi năm thì còn giữ được sáu, bảy thành thực lực, một khi độc chú bạo phát thì sẽ gia tốc phản nghịch, không còn cách chữa nữa…”

“Cái gì! Sư phụ sao lại làm như vậy?” Diệp Phong kinh hãi: “Vói tu vi của người có thể chống chọi được hơn trăm năm. Sao không đợi đồ nhi tìm biển pháp giải chú mà vội mạo hiểm?”

“Vi sư thân trúng Sinh mệnh điêu linh, người thi triển ở thánh địa cũng có cảm ứng. Thánh điện nhất định nhân cơ hội vi sư nguy hiểm mà hành động…” Yêu vương giải thích: “Nếu vi sư không nghĩ cách khôi phục phần nào thực lực, Thánh điện lại cử thánh giai cường giả xuống thì Yêu điện sẽ phải đối diện với hạo kiếp, cả vi sư cũng không thoát được.”

“Không phải vẫn còn đồ nhi sao! Trách nhiệm bảo vệ sư phụ và Yêu điện, cứ giao cho đồ nhi.” Gã khảng khái.

“Phong nhi, thực lực của con tiến bộ khiến vi sư rất vui, sau này tất sẽ vượt vi sư. Nhưng hiện tại con vẫn chưa thể đấu với thánh giai thật sự… Con cần thời gian, vi sư sẽ tranh thủ cho con. Sau này, Lan nhi sẽ do con bảo bọc…” Yêu vương tỏ vẻ gạt mọi sinh tử ra ngoài, nhưng lúc nhắc đến Thẩm Lan, mắt lại nhu hòa thấy rõ.

“Chì là tâm nguyện sau cùng của vi sư chưa đạt thành, con có thể thỏa nguyện cho vi sư không?” Yêu vương thấy gã định khuyên tiếp thì cắt lời hỏi.

“Sư phụ nói đi, đồ nhi sẽ nghe theo.” Diệp Phong nén lệ, vội gật đầu.

“Lan nhi bình an ra khỏi Vạn niên hàn diếu rồi, đang đợi con ở Bích Thủy cung…” Yêu vương nở nụ cười ôn hòa mong ngóng: “Hai con trải qua quá nhiều việc, giờ cũng được đoàn tụ. Vi sư hi vọng với danh nghĩa của con đón Thẩm Lan đến Yêu điện, vi sư phải tự thân làm chủ hôn cho hai con thành thân.”

Gã lúng túng, nhưng nghĩ đến gương mặt thanh tú của cô, nhớ nhung trong lòng gã lại rực cháy như ngọn lửa. Khi xưa chia cách ba năm, chỉ gặp lại mấy ngày tại Bích Thủy cung đã bị bức phải chia ly tiếp. Giờ không còn trở ngại nào có thể ngăn cản gã đến với cô nữa.

“Sư phụ không định nhận Thẩm Lan sao?” Gã hiểu ý ông, nếu ông muốn nhận cô thì không cần mượn danh nghĩa gã, trực tiếp đến Bích Thủy cung đón cô về Yêu điện là xong.

“Vi sư vốn định giải quyết mối uy hiếp thánh địa xong mới nhận Lan nhi. Nhưng hiện tại…” Yêu vương vì áp chế Sinh mệnh điêu linh nên trong mười đến hai mươi năm đều sẽ vì độc chú phản nghịch mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Để Thẩm Lan có phụ thân rồi lại mất đi thì chi bằng cứ duy trì hiện trạng thế này…Ít nhất còn người yêu thương là Diệp Phong mang lại niềm vui cho cô.

“Trong lúc con và Thẩm Lan ở Yêu điện, vị phụ thân vô trách nhiệm này sẽ được ở cùng con gái, tận chút trách nhiệm của bậc làm cha. Đó là tâm nguyện sau cùng của vi sư, con có thỏa mãn được không?” Thỉnh cầu của Yêu vương khiến gã không thể cự tuyệt. Hơn nữa cùng Thẩm Lan thành hôn trước sự chứng kiến của ông là nguyện vọng lớn nhất đời gã.

Diệp Phong gật đầu dứt khoát.

“Được, con lên đường ngay đi, vi sư muốn gặp Lan nhi lắm rồi.”

Võ Nguyên đại lục, trước khi Thánh điện cử thánh giai xuống, không còn ai uy hiếp được Diệp Phong nữa. nên gã hành động một mình, nhanh chóng đến Bích Thủy cung.

“Bạch hổ, lão giao! Hai ngươi hộ pháp ở đây. Bản vương phải đấu với Sinh mệnh điêu linh này xem thánh vu chú có gì bất phàm.” Diệp Phong vừa đi, toàn thân Yêu vương rực lên tinh thần.

“Điện chủ!” Chúng yêu hoàng bất nhẫn, khuyên nhủ.

“Sao hả? Lẽ nào các ngươi muốn bản vương gặp Lan nhi trong dáng vẻ bệnh tật này?” Yêu vương đã quyết định rồi.

Mười đến hai mươi năm nữa, Phong nhi có thể trưởng thành đến mức như mình. Như thế… dù ông ngã xuống thì cũng không cần lo lắng nữa.

Diệp Phong, con đừng khiến vi sư thất vọng!

oOo

Bích Thủy cung, trên Ngọc Nữ phong. Lúc này cường giả như mây, ồn ào náo nhiệt.

Ngũ hành tông đều phái một hai võ hoàng trưởng lão mang theo thánh tiềm giả tối ưu tú của tông môn đến Ngọc Nữ phong.

Ninh Thu Vũ đứng trên đỉnh cười hớn hở tiếp đãi chúng nhân, Thu Tố Nhã đứng cạnh lại tỏ rõ nét ưu sầu nơi chân mày. Không ngờ Thẩm Lan từ Vạn niên hàn diếu ra lại tạo thành sóng gió thế này. Trường sóng gió cầu thân đã tắt trước kia lại tái diễn.

Tất cả vì Thẩm Lan từ Vạn niên hàn diếu ra đã trở thành võ hoàng.

Nhất giai võ hoàng hai mươi lăm tuổi, tuyệt đại giai nhân khoáng cổ thước kim! Võ Nguyên đại lục chưa từng xuất hiện võ hoàng trẻ tuổi như thế. Thẩm Lan là thiên tài thứ ba thành tựu võ hoàng trước ba mươi tuổi, hơn nữa hai người kia lúc tấn nhập võ hoàng đều hơn hai lươi lăm. Thành tựu của cô còn vượt cả Diệp Phong ở thánh tiềm tuyển bạt tái.

Một người mang Thiên thủy huyền âm mạch có thực lực võ hoàng và thực lực võ tông khác nhau một trời một vực. Nên lần này người Ngũ hành tông đến cầu thân mới là tinh anh chân chính. Đội ngũ mấy năm trước chỉ là tinh anh dự bị mà thôi.

Tấn nhập võ hoàng trước bốn mươi tuổi sẽ được vào thánh địa vô điều kiện, hà huống Thẩm Lan mới hai mươi lăm, nên dù cô không tham gia thánh tiềm tuyển bạt tái lần trước cũng sẽ được vào thánh địa. Lần này, môn nhân Ngũ hành tông đến cầu thân đều là thánh tiềm giả được chọn vào thánh địa.

Ai cũng biết Diệp Phong là tình lang của cô nhưng họ mặc kệ. Diệp Phong đã bị nhốt vào ngục sơn với tội danh tru sát thánh tộc, dù thoát được cũng phải trăm năm nữa. Tuy trong ngục sơn thì tù phạm cũng có hi vọng tấn nhập thánh giai, nhưng so với thánh tiềm giả chân chính thì hy vọng đó không đáng gì.

Diệp Phong không còn xứng có được võ hoàng Thẩm Lan sở hữu Thiên thủy huyền âm mạch.

“Tố Nhã, bao nhiêu quý khách của các tông phái đến bái phỏng vì Lan nhi, sao giờ này chưa thấy nó?” Ninh Thu Vũ thầm hỏi, sắc mặt thoáng nét bất mãn. Bất quá lúc này Thẩm Lan đã là võ hoàng, chế ước của cung chủ như bà ta không còn nhiều với cô, ngược lại để sư phụ cô là Thu Tố Nhã lên tiếng thì có ảnh hưởng hơn.

Ninh Thu Vũ cho rằng Diệp Phong đã thành tù phạm của ngục phong, quan hệ với Thẩm Lan cũng đến đây là dứt, chọn một thánh tiềm giả của Ngũ hành tông rồi cùng nắm tay nhau vào thánh địa mới là hành vi thông minh.