Chương 26: Lời hứa

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại, trông thấy Tô Tiểu Liên vẫn đang nhắm nghiền mắt chìm trong giấc ngủ chưa tỉnh, nhưng trên gương mặt bình yên vốn đang say ngủ đấy, lúc này lại chợt hiện lên một vẻ gì đấy đau khổ. Đồng thời chân tay toàn thân, thấp thoáng có vẻ như đang run lên, và cả luồng hơi thở kì lạ ấy, đang phát ra từ trên chính người của Tô Tiểu Liên.

Vương Tông Cảnh giật mình, vội tiến gần đến bên Tô Tiểu Liên định xem rốt cuộc là chuyện gì, đột nhiên hắn cảm thấy thân hình như rung động, rồi chợt cảm thấy lòng bàn tay như nóng lên, đó là chính là do mảnh ngọc hình rồng ấy phát ra. Gần như cùng một lúc, hắn bỗng trông thấy Tô Tiểu Liên đột nhiên co giật một hồi, giống như một cơn run sợ vừa quét qua người cô bé vậy. Vài phút sau từ chân đến tay của cô bé bắt đầu run bần bật, cái mùi máu tanh trong không khí, cũng đột nhiên nồng hơn rất nhiều.

Gương mặt cách đó không lâu vẫn yên bình xinh đẹp của thiếu nữ, giờ đây nhìn đi như chợt co rúm lại. Trong lòng Vương Tông Cảnh vừa sợ vừa lo lắng, lại không biết nên làm sao, bèn vội tiến đến bên Tiểu Liên giữ chặt lấy người nàng, để tránh trong lúc ngủ cô đột nhiên quặn người do trải qua cơn đau khổ, rồi không cẩn thận rơi xuống khỏi cành cây. Có điều khi bàn tay hắn vừa nắm lấy cánh tay của Tô Tiểu Liên, cách một lớp tay áo, bỗng chợt cảm thấy từ trên người của Tô Tiểu Liên đột nhiên có một luồng khí lạnh như băng giá chợt truyền mạnh đến, suýt chút nữa là run bật lên.

Vương Tông Cảnh lúc này mới thực sự hoảng hốt, thiết nghĩ bản thân hắn chẳng qua chỉ mới chạm vào da thịt cô bé thông qua lớp áo, đã có cảm giác như vậy rồi, vậy thân thể Tô Tiểu Liên phải chịu nỗi khổ này, cái lạnh cứ ở trong cơ thể cô bé giày vò thì nghĩ cũng biết đó là một nỗi đau đáng sợ như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta phải rùng mình. Trong lúc lo lắng, trông thấy vẻ đau khổ trên gương mặt Tô Tiểu Liên càng lúc càng sâu, cơ thể cũng co giật mỗi lúc một mạnh, có vẻ như đang trải qua một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ trong lúc đang ngủ mơ, Vương Tông Cảnh dưới tình huống cấp bách này, bèn dùng tay lay nàng, thầm nghĩ rằng bất luận như thế nào cũng phải gọi Tiểu Liên thức dậy hẳng nói.

Hắn một tay nắm lấy cánh tay của Tô Tiểu Liên, sợ trong lúc thân thể rung động quặn người sẽ bị rơi xuống đất, tay còn lại lay động bả vai của Tiểu Liên. Trong lúc vội vã, hắn thậm chí quên cả việc cất mảnh ngọc hình rồng vào. Vài phút sau, tay hắn cầm mảnh ngọc va vào vai của Tô Tiểu Liên, dùng sức lay một cái, đồng thời miệng kêu lên đầy sốt ruột:

“Tiểu Liên, mau thức dậy, muội mau thức dậy.”

Cơ thể Tiểu Liên giật ra sau một hồi, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng không hiểu sao cơ thể chợt rung mạnh, có vẻ như bị kích thích bởi một cái gì đó rất mãnh liệt. Cũng ngay lúc này, Vương Tông Cảnh lại cảm thấy lòng bàn tay một lần nữa lại nóng lên, mảnh ngọc rồng ấy bỗng nhiên sáng rực lên, ánh sáng đỏ chiếu rọi, đặc biệt là tại nơi hai hốc mắt của mảnh ngọc hình rồng bỗng lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ mà trước đây chưa từng thấy. Nhưng trái ngược với điều này, cơ thể Tô Tiểu Liên sau vài đợt run người dữ dội, vẻ đau khổ trên khuôn mặt trái lại như chợt dịu đi.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên buông tay, khi mảnh ngọc rồng rời khỏi người của Tô Tiểu Liên, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, sức nóng ban nãy cũng dần dần hạ xuống. Nhưng cơ thể của Tô Tiểu Liên sau vài phút yên ắng ban đầu, sắc mặt nhanh chóng lại hiện lên vẻ đau khổ lần nữa, cơ thể một lần nữa lại run lên quằn quại, đồng thời trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ với vẻ đau khổ tựa hồ như khó mà chịu đựng được.

Vương Tông Cảnh nhìn mảnh ngọc rồng trong tay mà không dám tin vào mắt mình, vài phút sau lại trông thấy gương mặt đầy vẻ đau khổ của Tô Tiểu Liên, cắn chặt răng, một lần nữa hắn lại áo mảnh ngọc vào vai của Tô Tiểu Liên.

Trong khu rừng tĩnh lặng, trên ngọn cây cao, dường như có một âm thanh vô hình nhưng trầm lắng đang gào thét ầm ĩ. Cho dù là cách một lớp áo, Vương Tông Cảnh vẫn cảm thấy có một nguồn sức mạnh vô cùng thần bí phát ra từ trong người của Tô Tiểu Liên, với tâm tính đã từng đối mặt với bọn yêu thú hung tàn nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh ấy, giờ đây hắn cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Mảnh ngọc rồng một lần nũa lại sáng rực, nguồn sức mạnh thần bí ấy bị nó hút vào bên trong dường như không có điểm dừng, đồng thời lúc này sắc mặt của Tô Tiểu Liên cũng nhanh chóng có chuyển biến tốt, vẻ đau khổ trên mặt cũng dần dần biến mất. Có vẻ như luồng khí kì lạ đang dày vò trong cơ thể nàng đã được mảnh ngọc này hút ra ngoài cả. Nhưng trái lại, Vương Tông Cảnh cảm thấy mảnh ngọc trong tay càng lúc càng nóng, ánh sáng của mảnh ngọc mỗi lúc một sáng, chỗ mắt của con rồng gần như là vô cùng sáng chói.

Và cứ như thế kéo dài được một lúc, Vương Tông Cảnh bắt đầu cảm thấy mảnh ngọc rồng trong tay chợt như run nhẹ, rồi sau đó không biết là bị hấp thụ vào hết hay là bị mất liên hệ với mảnh ngọc, hắn không còn cảm thấy luồng khí kì lạ ấy nữa, nhiệt độ của mảnh ngọc cũng dần dần giảm đi, rồi từ từ trở về với dáng vẻ lặng tanh ban đầu.

Chỉ có điều màu đỏ nhạt trên thân mảnh ngọc hình rồng lại có vẻ như hơi đậm hơn.

Vương Tông Cảnh chau mày, rồi âm thầm rút tay lại, ánh mắt vẫn nhìn mảnh ngọc hình rồng này một hồi lâu, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Liên. Trên gương mặt của cô thiếu nữ lúc này lại hiện lên nụ cười yên bình, có vẻ như nổi đau khổ dày vò ban nãy chưa từng xảy ra, mắt nhắm nghiền, khóe miệng có hơi nhếch nhẹ, dường như trong mơ gặp được một sự việc vui mừng mà đã lâu chưa được gặp vậy.

“Hi hi” Ở trong mơ, nàng chợt cười ra tiếng, trên gương mặt là nụ cười ngây thơ mà trước đây Vương Tông Cảnh chưa từng được trông thấy. Vương Tông Cảnh có vẻ ngơ ngác, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, trong miệng Tiểu Liên chợt như đang lẩm bẩm gì đấy, rồi tiếp đó cơ thể chợt run nhẹ, và nàng từ từ mở mắt ra.

In sâu vào mắt của cô bé, chính là gương mặt Vương Tông Cảnh đầy vẻ phức tạp đang nhìn mình, Tô Tiểu Liên nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, sau đó từ từ ngồi thẳng người dậy. Chợt như nhớ ra điều gì, bèn ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi ngạc nhiên hỏi:

“A, muội ngủ rất lâu rồi sao?”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu và nói:

“Đúng vậy, ngủ rất lâu rồi.” Hắn ngước đầu nhìn trời, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Huynh nghĩ có lẽ đã ngủ được bốn năm canh giờ rồi đấy.”

Tô Tiểu Liên “í” một tiếng, sắc mặt có vẻ ngạc nhiên, tựa như hoàn toàn không dám tin là mình lại ngủ một giấc dài như vậy. Nhưng mà giấc ngủ ngon này rõ ràng đối với nàng mà nói lại là một việc vô cùng có ích. Lúc này Tô Tiểu Liên không những cảm thấy tinh thần khá tốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, và cái vẻ trầm uất ngưng đọng giữa đôi mày của nàng lúc này như đang dần dần nhạt đi, cả người nàng trông tươi tỉnh hơn nhiều.

Vương Tông Cảnh do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi:

“Tiểu Liên, có chuyện này, huynh muốn nói với muội.”

Tô Tiểu Liên ngước đầu lên nhìn cậu và hỏi:

“ Sao vậy, Tông Cảnh ca ca?”

Vương Tông Cảnh thầm cân nhắc suy nghĩ lời nói, rồi sau đó từ từ kể lại chuyện xảy ra vừa rồi mà hắn tận mắt chứng kiến cho Tiểu Liên nghe. Tô Tiểu Liên im lặng lắng nghe, gương mặt vốn đang tươi cười chợt như trở nên ảm đạm, nhưng nàng cũng không lên tiếng ngắt lời của Vương Tông Cảnh, mà chỉ trầm lặng lắng nghe.

Đến khi nghe thấy Vương Tông Cảnh nhắc đến thần sắc đau đớn đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của nàng, cơ thể Tô Tiểu Liên chợt run nhẹ một cái, không biết có phải là do nhớ lại một cái gì đó. Nhưng sau khi nghe Vương Tông Cảnh nói đến sự việc kì lạ khi mãnh ngọc hình rồng chạm vào người nàng lại đột nhiên có sự thay đổi kì lạ và lại có thể giúp nàng bình yên trở lại, Tô Tiểu Liên lại cắn chặt môi, ánh mắt liếc nhìn mảnh ngọc hình rồng trong lòng bàn tay hắn chăm chăm một lúc rồi sau đó lại cúi đầu xuống.

Vương Tông Cảnh chờ đợi một lúc lâu, nhưng vẫn thấy Tô Tiểu Liên thần thái có vẻ im lặng xuất thần, không kiềm được bèn mở miệng hỏi:

“Tiểu Liên, lúc nãy khi muội ngủ thiếp đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Hay là muội bị mắc căn bệnh kì lạ gì hay sao?”

Tô Tiểu Liên lắc lắc đầu, nét mặt tỏ ra vẻ đau khổ, nhẹ nhàng nói:

“Không phải đâu, Tông Cảnh ca ca, huynh đừng có hỏi nữa.”

Dừng một lúc, cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn và nói:

“Mảnh ngọc ấy, huynh nói là có được nó từ bên trong Thập Vạn Đại Sơn của vùng Nam Cương sao?”

Vương Tông Cảnh nhìn chăm chú cô bé một lúc, rồi cảm thấy cô bé này tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng trên người cô lại ẩn chứa quá nhiều quá nhiều bí mật, khiến cho người khác không thấy nhìn xuyên thấu được. Nhưng bất luận như thế nào, chí ít hiện giờ hắn có thể cảm nhận được là Tô Tiểu Liên đối với hắn không hề có chút ác ý, cho nên đên sau cùng, hắn cũng chỉ đành thở dài một hơi và nói:

“Đúng vậy, nơi đó nằm ở chính giữa một khu rừng sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng cũng không biết khu di tích ấy có từ khi nào, huynh chỉ ngẫu nhiên có được nó mà thôi.”

Tô Tiểu Liên âm thầm gật đầu, qua một lúc sau, cô bé nói với giọng yếu ớt:

“Tông Cảnh ca ca, chúng ta quay về thôi.”

Vương Tông Cảnh chau mày, trong lòng cảm thấy nếu cứ như vậy mà quay về thì có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, một hồi sau, cậu mới gật gât đầu và nói:

“Thôi được.”

Nói đoạn, hắn quay người lại, quay lưng sang Tô Tiểu Liên và nói:

“Lên nào, huynh cõng muội xuống.”

Cánh tay mềm yếu trắng trẻo từ đằng sau đưa ra, ôm chặt lấy hắn. Tô Tiểu Liên giống như đã rất lâu không được gặp người thân vậy, bèn tự nhiên áp mặt vào lưng của Vương Tông Cảnh. Từ trên lưng áo truyền đến một mùi vị thô ráp nhưng lại ấm áp và chắc chắn, nàng từ từ nhắm mắt lại, vài phút sau, nàng khẽ giọng nói:

“Đợi sau này có cơ hội, huynh hãy kể cho muội nghe những ngáy tháng huynh ở trong khu rừng ấy có được không?”

“Được!”

Vương Tông Cảnh dùng cả chân và tay, ôm chặt lấy thân cây cổ thụ, bắt đầu tuột xuống bên dưới, đồng thời trong miệng cười nói:

“Sau này nếu thật sự có cơ hội, nói không chừng huynh còn có thể đưa muội đến khu phế tích ấy một chuyến đấy.”

“Có thật không?”

“Huynh gạt muội làm gì? Nhưng mà chắc phải đợi sau này khi chúng ta tu đạo thành công, ít nhất cũng có thể cưỡi kiếm mà bay như các vị tiền bối ấy, như thế thì mới có thể lên trời xuống đất được chứ.”

“Ừm…”

“Nhưng mà cánh rừng đo khắp nơi đều là yêu thú, rất nguy hiểm.”

“Vậy đợi đến khi nào chúng ta không còn sợ yêu thú nữa rồi hãy đi nhé.”

“Ha ha, được.”

Cứ thế mà trò chuyện cùng nhau, Vương Tông Cảnh cõng Tiểu Liên tuột từ trên cây xuống, bình yên vô sự trở xuống mặt đất. Lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, không còn có những pha kích thích nguy hiểm nữa, chỉ là cứ theo thân cây mà từ từ tuột xuống mà thôi, còn Tiểu Liên cũng nằm trên lưng hắn cũng rất yên tĩnh.

Cả hai cuối cùng cũng xuống đến mặt đất. Tô Tiểu Liên buông tay ra, rồi đứng xuống đất. Lúc này nàng đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy khu rừng xung quanh khác với lúc sáng sớm. Những làn sương trắng mờ ảo ấy đã tan biến, ánh mặt trời tuy sáng, nhưng phần lớn đã bị nhưng tán cây cao sừng sững rậm rạp như một chiếc ô to che hết cả. Đứng dưới gốc cây to này, con người cảm thấy trở nên nhỏ bé, cả khu rừng cũng cảm thấy trở nên sâu thẳm, mỗi một ngóc ngách tựa hồ đều là những cây rừng vô cùng tận, đang đứng đấy im lặng và trầm mặc.

Vương Tông Cảnh nhìn một lượt xung quanh, sau đó vẫy tay với Tô Tiểu Liên, rồi cất bước đi về một hướng nào đó. Tô Tiểu Liên ngỡ ngàng, bèn chạy theo, đồng thời vội vàng hỏi:

“Tông Cảnh ca ca, huynh biết đường sao?”

Vương Tông Cảnh đáp với giọng vô tư:

“Đúng vậy.”

Tô Tiểu Liên liếc mắt nhìn xung quanh, cảm thấy khu rừng này mọi nơi gần như đều giống hệt nhau, ngoài cây ra cũng chỉ toàn là cây, làm gì có đường cơ chứ. Mà không biết Vương Tông Cảnh sao lại có vẻ tin chắc như vậy, nhưng nàng cũng không vì thế mà chần chừ do dự, mà trái lại còn bước nhanh hơn, đi theo phía sau Vương Tông Cảnh.

Quả nhiên cả hai đi một hồi trong rừng, Vương Tông Cảnh đã dẫn Tô Tiểu Liên ra đến bìa từng, tìm được nơi vách đá mà ban đầu cả hai cùng trèo lên.

Cây thông thấp khá là rắn chắc, rễ mọc sâu xuống những khe hở của vách đá, Tô Tiểu Liên một lần nữa lại nằm lên lưng của Vương Tông Cảnh, sau vài cú nhảy, cuối cùng cả hai cũng nhẹ nhàng nhảy xuống bên dưới Thanh Vân biệt viện. Lúc này cũng đã quá trưa rồi, bên trong Thanh Vân biệt viện cũng trở nên náo nhiệt, đã có nhiều người ra ngoài đi lại, nhưng mà nơi vách đá này quả thật rất vắng vẻ, lúc cả hai nhảy xuống, xung quanh vẫn không một bóng người, nên cho dù có trốn chạy ra ngoài cũng không bị bắt lại, và cũng quay về mà thần không hay quỷ không biết.

Đứng bên dưới vách đá, Tô Tiểu Liên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu với Vương Tông Cảnh:

“Tông Cảnh ca ca, muội về đây.”

Vương Tông Cảnh “Ừm” một tiếng, nhìn nàng quay người bỏ đi, chỉ có điều là mới đi được vài bước, Tô Tiểu Liên đã dừng bước, tựa hồ có chút hoài nghi, bèn từ từ quay người lại, nhìn cậu, rồi mới nhẹ nhàng nói:

“Tông Cảnh ca ca, cám ơn huynh.”

Nàng có vẻ mắc cỡ, đôi má có hơi ửng đỏ, như vẻ đẹp của một cô thiếu nữ đang dần nở rộ trong thoáng chốc, sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Tông Cảnh, nói:

“Hôm nay, muội thật sự rất vui.”

Vương Tông Cảnh nghe nàng nói có chút thẹn thùng, cười ha ha, lắc lắc tay.

Tô Tiểu Liên quay người bước đi, lần này bước chân có vẻ nhanh nhẹn, tựa như cả người như nhẹ đi, không còn dáng vẻ đau khổ trầm uất như ban sáng nữa. Bước qua khóm hoa, đi về phía hoa viên, khóe miệng nàng như nở một nụ cười.

Chính vào lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy sau lưng có tiếng gọi lại:

“Tiểu Liên.”

Tiếp đó là tiếng bước chân, thì ra là Vương Tông Cảnh đang chạy đuổi theo đến, Tô Tiểu Liên quay người nhìn lại, cảm thấy có chút kì lạ, bèn hỏi:

“Sao vậy, Tông Cảnh ca ca, còn có chuyện gì sao?”

Nét mặt của Vương Tông Cảnh tựa hồ còn chút do dự, nhưng vài phút sau vẫn chau mày lại và nói:

“Buổi tối lúc muội ngủ…ý huynh là, muội bị căn bệnh lạ ấy được bao lâu rồi? Có phải mỗi buổi tối bệnh đều tái phát phải không?”

Sắc mặt của Tô Tiểu Liên có chút biến đổi, nhìn Vương Tông Cảnh trầm mặc một lúc lâu, sau đó khẽ giọng nói:

“Đúng vậy.”

Vương Tông Cảnh im lặng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay ra trước và nói:

“Này, cái này tặng cho muội.”

Ánh mắt của Tô Tiểu Liên nhìn chăm chú, chỉ thấy trên tay của Vương Tông Cảnh, lại là mảnh ngọc hình rồng màu đỏ. Giờ phút ấy, ngươi mắt của nàng như chợt thu nhỏ lại, nhưng nàng lại không đưa tay ra nhận lấy, thần sắc trên mặt khá phức tạp, bèn hạ giọng nói:

“Tông Cảnh ca ca, lòng tốt của huynh muội ghi nhận trong lòng, nhưng mà mảnh ngọc này có thể là một món bảo vật, muội….”

“Huynh giữ cũng không có ích gì.”

Vương Tông Cảnh ngắt lời Tiểu Liên rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay phải của nàng, nhét mảnh ngọc vào trong lòng bàn tay của nàng và nói:

“Mảnh ngọc này rốt cục là thứ gì, có phải là bảo bối hay không, huynh cũng chẳng biết. Nhưng mà trước mắt, xem ra nó có tác dụng giúp an thần và bớt kinh sợ. Sau này khi muội đi ngủ, hãy để mảnh ngọc này bên mình, có lẽ sẽ ngủ được ngon giấc đấy, nói không chừng sẽ không cần chịu nổi khổ dày vò ấy nữa.”

Cơ thể Tô Tiểu Liên run lên nhè nhẹ, những ngón tay thon dài trắng nõn từ từ nắm chặt lại, nắm chặt mảnh ngọc hình rồng ấy trong tay, dường như đang dùng sức khiến ngay cả đường gân cũng nổi trắng lên. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh, mở miệng như định nói gì đấy, nhưng rồi vẫn không nói được chữ nào.

Vương Tông Cảnh trông bộ dạng của nàng, cười và lắc đầu:

“Được rồi, chẳng qua chỉ là một mảnh ngọc cũ xưa mà thôi, không cần phải như vậy đâu. Ừm, hôm nay vừa đúng lúc là sinh nhật của muội, thôi cứ coi như là lễ vật huynh tặng chúc mừng muội vậy.”

Tô Tiểu Liên từ từ cúi đầu xuống, nhìn mảnh ngọc trong tay, khóe mắt ẩn hiện có chút đỏ hoe. Có điều là lúc này nàng vẫn cố gắng kiềm chế, được vài phút sau, nàng dường như hít thở sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười nhạt, mỉm cười và nói:

“Vậy được, vậy muội xin đa tạ huynh.”

Dừng một lúc, nàng lại mở miệng nói:

“Tông Cảnh ca ca, vậy sinh nhật của huynh là ngày nào, có thể nói cho muội nghe được không?”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác, tiếp đó bèn cười và nói:

“Không cần đâu, sinh nhật của huynh cũng đã qua rồi.”

“Rột cuộc là ngày nào vậy?” Tô Tiểu Liên trông dáng vẻ dường như rất là thật lòng.

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, không biết làm sao với cô thiếu nữ ngoan cường này, nên chỉ đành cười và nói:

“Huynh sinh ngày mùng bảy tháng hai, sinh nhật của huynh đích thực là đã qua lâu rồi.”

Tô Tiểu Liên âm thầm gật đầu, thần sắc trên gương mặt nàng thay đổi, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, có điều là sắc mặt Tiểu Liên lúc này dần dần trở nên kiên định, cuối cùng dường như đã hạ được quyết tâm, cắn nhẹ môi, ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh và nói:

“Tông Cảnh ca ca, muội hứa với huynh, sau này muội cũng sẽ nhất định tặng cho huynh một món quà quí giá nhất.”

Xem vẻ mặt cô bé có vẻ rất coi trọng việc này, Vương Tông Cảnh không hiểu sao chỉ cảm thấy như nực cười, không kìm được bèn cười vang.

Tô Tiểu Liên vẫn cứ một nét mặt trịnh trọng, không hề vì phản ứng của Vương Tông Cảnh mà cảm thấy tức giận. Nàng lặng im nhìn hắn, nắm chặt lấy mảnh ngọc trong tay. Giây phút ấy, trong mắt nàng, thiên địa thế gian đều đột nhiên biến thành trở nên xa xôi và hư ảo, chỉ còn duy nhất một chút chân thật, đó chính là cảm giác mờ nhạt từ trong lòng bàn tay truyền ra, có lẽ đó chính là người con trai đang đứng trước mặt cười với vẻ sảng khoái này, và nhất thời cũng lưu giữ một vài sự ấm áp từ trong mảnh ngọc.

Nàng nắm chặt lấy bàn tay, như muốn biến mảnh ngọc ấy thành một phần của cơ thể.

“Bất luận sau này có như thế nào….” Nàng mỉm cười, nhìn hắn chăm chăm, mang theo vẻ ngây thơ cuối cùng của những năm tháng thanh xuân của một người một người thiếu nữ, sự cuồng nhiệt trong phút chốc như ngọn lửa rực cháy, sự nóng bỏng lóe lên trong ánh mắt bình tĩnh ấy, mặc dù đã cố kìm nén nhưng nó vẫn âm ĩ bốc cháy, nhưng không để người khác biết được, mà chỉ âm thầm thiêu đốt bản thân một cách sâu sắc, cái cảm giác bất chấp tất cả mà chỉ bản thân mình mới cảm nhận được. Nàng cắn răng nhìn hắn, rồi nói nhỏ trong thâm tâm bản thân:

“Muội hứa với huynh, nhất định sẽ vì huynh làm một việc, bất kể gian nan hiểm trở, cho dù là trái với thế tình, dài dẵng bao lâu, thăng trầm đau khổ, nhưng muội nhất định vẫn ghi nhớ!”

Muội, nhất định sẽ nhớ!

Vương Tông Cảnh vừa cười và quay đầu sang, nhìn ánh mắt của Tiểu Liên, tựa như không hề cảm nhận được điều gì, chỉ cười và nói:

“Được rồi.”

Tô Tiểu Liên lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn hắn với ánh nhìn sâu sắc, sau đó quay người bỏ đi, không quay đầu lại.

Thiên địa vạn vật, dường như trong phút chốc, như đột nhiên ngừng thở nhìn theo bóng dáng của nàng, đi mãi về phía xa.

* * *​

Dưới thành Hà Dương, người đi kẻ lại bên đường, hai phía đều có những chiếc sạp nhỏ bày hàng bán, tiếng rao hàng cứ vang lên đều đặn, quả là một chút cảnh tượng nhộn nhịp của thế tục. Đằng xa núi xanh uy nghi, sừng sững hùng vĩ, chọc thẳng lên trời xanh, dường như tuôn ra một sự uy nghiêm của tiên gia.

Trăm ngàn năm nay, thành Hà Dương là một thành trì nằm dưới chân núi Thanh Vân môn. Bá tánh ở đây ai nấy cũng đều tôn sùng đạo giáo kính mộ Thanh Vân, nếu như trong nhà mà có một hai người con cháu mà vinh hạnh được vào Thanh Vân môn thì đó như là một tin mừng lớn quang tông diệu tổ. Đặc biệt là mấy năm gần đây, Thanh Vân môn tổ chức hội thi Thanh Vân, thành Hà Dương thế là nổi lên cơn sốt đưa con cháu đến tham dự. Chỉ có điều là quy định của Thanh Vân môn rất khắc khe, đến nay cũng chưa nghe nói là có được bao nhiêu người vào đó, nhưng đây vẫn được coi là một sự kiện trọng đại được hương thân phụ lão thành Hà Dương bàn tán xôn xao.

Ngày hôm nay, bên ngoài thành Hà Dương vẫn nóng bức như thường ngày, những người thương buôn qua lại nơi nào cũng thấy. Hàng cây đại khôi ở hai bên đường tỏa bóng râm mát dịu, và cũng có không ít người đến đấy ngồi để tránh nắng. Trong đám người ấy, có hai người đang tựa vai vào nhau, sắc mặt tướng mạo đều trông rất bình thường, cách ăn mặc cũng rất giống những thương buôn bình thường. Họ đang ngồi trên một tảng đá xanh dài, cũng như mọi người đang lau mồ hôi và quạt mát. Họ hướng mặt về Thanh Vân sơn, phóng tâm mắt về ngọn núi đằng xa, khóe mắt bất chợt lộ ra ánh tinh quang, quét nhìn xung quanh một lượt với vẻ cẩn thận, lúc này mới ẩn hiện lộ ra điểm khác biệt giữa những người bình thường và hai người này.

Sau vài phút, một người khá trẻ tuổi trong số hai người trông thấy xung quanh vắng người, cũng chẳng quay đầu nhìn người đồng hành của mình, bèn dường như đang tự lẩm bẩm như không hề có chuyện gì rồi khẽ giọng nói:

“Sư huynh, nơi này còn chưa phải Thanh Vân sơn, chúng ta hà tất phải cẩn thận như vậy?”

Người lớn tuổi hơn chau mày lại nói, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất bình thường, chỉ điềm đạm nói:

“Sự việc hệ trọng, cần thận sẽ không dễ mắc sai lầm. Huống chi nơi này cũng là phía dưới chân núi Thanh Vân, vạn nhất để lộ tung tích, bị lũ người Thanh Vân phát hiện ra được thì chúng ta chẳng phải sẽ trở thành vật thế thân của người ta hay sao?”

Người sư đệ trẻ tuổi gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía dãy núi nguy nga sừng sững chọc trời kia, bỗng dường như có chút cảm khái, khẽ giọng thở dài, giọng nói như để lộ ra vài phần hồi hướng và nói:

“Thanh Vân sơn này quả nhiên khí thế hùng hồn, danh bất hư truyền, chẳng trách luôn có danh hiệu là long mạch của thần châu. Nhớ năm xưa các vị tiền bối của thánh giáo chúng ta phát đại hồng nguyện, nhiều lần bao vây tấn công, đáng tiếc đều là thất bại, đáng than, đáng tiếc.”

Nói đoạn, hắn ta quay đầu lại nhìn người sư huynh và nói:

“Sư huynh, huynh nói lần này chúng ta len lén trà trộn vào nhiều người như vậy, có thể tìm thấy “vân điện” ấy không?”

Người sư huynh lớn tuổi chần chừ một lát, rồi sau đó từ từ lắc đầu, khẽ giọng nói:
“Không nói chắc được.”

Người sư đệ có chút khẩn trương, rồi lại nhìn xung quanh, rồi sáp đến gần người sư huynh và nói:

“Sao vậy, sư huynh, chẳng lẽ cấp trên có gì thay đổi sao?”

Người sư huynh trầm mặc một hồi, xem ra cũng khá tin tưởng người sư đệ này, nên cũng không có ý che giấu gì hắn ta, bèn khẽ giọng đáp:

“Nghe nói “vân điện” này là nơi ở của thượng cổ tiên nhân, bên trong có rất nhiều vật quí. Nhưng mà truyền thuyết cũng chỉ có như thế, mà nếu thật là nơi của thương cổ tiên nhân, đến hôm nay ít nhất cũng đã trải qua mấy vạn năm, thì làm sao còn thừa lại được thứ gì chứ? Thanh Vân môn ở đây cũng đã trải qua hơn hai ngàn năm, nhưng đến nay vẫn chưa nghe nói có phát hiện gì cả.”

Người sư đệ ấy lộ ra một vẻ thất vọng, nhếch miệng nói:

“Vậy chúng ta mạo hiểm trà trộn vào, ngộ nhỡ bị Thanh Vân môn phát hiện thì chẳng phải sẽ xui rủi lắm hay sao?”

Người sư huynh cười và nói:

“Đệ đừng có quá lo lắng, huynh nghe nói tin tức về ‘vân điện’ là do môn chủ từ trong cơ duyên ‘man hoang thánh điện’ ngẫu nhiên có được, chỉ có điều là những ghi chép ấy không rõ ràng, khó mà xác định vị trí cụ thể. Môn chủ cũng vài phen thăng trầm, mới khoanh vòng đại khái là ở lân cận dãy núi Thanh Vân này.”

Người sư đệ suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt chợt cháy rực lên và nói:

“Sư huynh, môn chủ là một nhân vật tiếng tăm như thế nào, mà sao lại quan tâm đến một vân điện nhỏ bé phiêu diêu này chứ? Chẳng lẽ bên trong vân điện quả thật là có món bảo vật quí báu kinh thiên động đại gì hay sao?”

Người sư huynh thở dài một hơi, lắc đầu và nói:

“Chuyện này ta cũng không rõ cho lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta lén lút trà trộn vào nhiều người như vậy, mệnh lệnh nhận được không phải là một khi phát hiện ra tung tích vân điện là phải lập tức về hồi báo ngay. Bí mật ở bên trong ấy, e rằng chỉ có môn chủ mới biết được mà thôi.”

Người sư đệ im lặng không nói lời nào, một hồi sau cười khổ và nói:

“Nói thì nhẹ nhàng, Thanh Vân sơn này trải dài vạn dặm, cũng không có chút ít tông tích tin tức trong tay, thì làm sao mà tìm cơ chứ?” Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi Thanh Vân như ngọn kiếm hùng, chếch miệng và nói:

“Đừng có nói là tìm cho đã đời, kết quả là ‘vân điện’ ấy lại nằm phía dưới chân núi Thanh Vân môn, thì lúc ấy chúng ta coi như công toi.”

“Đi đi đi!” Người sư huynh buột miệng xì hắn vài tiếng, ánh mắt cũng bất chợt nhìn về núi Thanh Vân ở đằng xa, khóe miệng từ từ nở một nụ cười lạnh nhạt, bèn nói:

“Thánh giáo của chúng ta cùng với Thanh Vân môn có một mối huyết hải thâm thù, đến khi chết mới thôi. Năm xưa môn chủ chúng ta dưới bảo tọa của Thiên Sát Minh Vương tại man hoang thánh điện đã phát lời thề độc minh huyết, đại nguyện rằng cả đời này nhất định phải diệt sạch Thanh Vân môn, trả lại vinh quang cho thánh giáo chúng ta.”

Người sư đệ vừa nghe thấy bốn “Thiên Sát Minh Vương”, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng, sau khi nghe xong, sắc mặt cũng biểu lộ ra vài vẻ kích động hồi hướng, bèn khẽ giọng nói:

“Thì ra môn chủ đã từng nói ra những câu nói này.”

Người sư huynh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Thanh Vân sơn và nói:

“Ngày trước bổn môn bị tiêu diệt ngoài ý muốn, tuy rằng là do bọn thú yêu ở Nam Cương gây ra, nhưng Thanh Vân môn lúc ấy cũng đã ra quân trợ giúp, môn chủ cũng ghi nhớ trong lòng.” Nói đến đây, hắn dừng lại một lúc, rồi lại nói:

“Được rồi, chúng ta vào thành thôi. Trên núi Thanh Vân canh gác nghiêm ngặt, chúng ta hãy tìm kiếm xung quanh bên ngoài một thời gian rồi hãy tính. Nếu như trời cao rủ lòng thương, coi trọng thánh giáo chúng ta, thì cũng sẽ có một ngày, hê hê hê hê…”

Sau tiếng cười lạnh lùng trầm lặng ấy, cả hai lại trở lại thành những người thương nhân qua đường đầy bình dị, trà trộn trong đám đông dân thường, như nước chảy vào sông, im lặng âm thầm bước vào bên trong thành Hà Dương.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!