Chương 9: Đáy nước

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương gia.

Ánh mặt trời chan hòa và rực rỡ chiếu rọi khắp sân vườn, cảm giác ấm áp của nắng khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng bên trong đại dường nhiệt độ dường như đã xuống đến rất thấp. Có rất nhiều người đang đứng trong nhà nhưng hiện tại bầu không khí vẫn trầm lặng đến mức khiến cho người ta cảm thấy như đông cứng lại.

Không một ai lên tiếng, cả một đám đông đứng đấy, ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Tông Đức, lúc này trông hắn vô cùng thảm hại. Trên đại đường chỉ nghe thấy duy nhất tiếng rên rỉ của hắn mà thôi.

Những nhân vật quan trọng hiện vẫn còn ở trong thành phủ Long Hồ Vương gia hiện giờ đều tập trung đến đây. Nhìn dáng vẻ thảm hại của Vương Tông Đức ở dưới đất, ai nấy đều lặng câm không lấy một lời. Nửa thân trên của Vương Tông Đức đầy những vết xước, hai cánh tay thì cong lệch vặn vẹo, rõ ràng là bị gãy rồi. Trên người hắn có nơi da thịt rách toạc, vết thương rỉ máu, nhưng những chỗ ấy vẫn không bằng thương tích trên mặt của hắn. Ngoài những vết thâm, cả gương mặt của Vương Tông Đức đều sưng húp cả lên, khắp chỗ đều tím bầm, sưng vù lên gấp đôi so với lúc trước, cằm dưới thì rách, khóe mắt chảy máu, những cơ thịt sưng tấy lên chèn mất cả đôi mắt, nhiều chỗ giống như bị những cú đấm sắt đánh vào, rách toạc cả da, khiến cho ai trông thấy cũng phải kinh hãi.

Vương Thụy Vũ mặt mày tối sầm ngồi trên ghế, Nam Thạch Hầu đứng đằng sau vẻ mặt có chút ưu tư, chốc chốc lại nhìn xuống bên dưới đại đường. Chính giữa đám đông, ngoại trừ Vương Tông Đức đang nằm trên sàn rên rỉ nửa sống nửa chết ra, còn có cả Tiểu Sơn mập và bọn trẻ trong Vương phủ, lúc này sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch, quỳ trên đất, chỉ có duy nhất một mình Vương Tông Cảnh đứng sau lưng chúng, sắc mặt lạnh lùng. Ánh mắt của hắn lạnh lùng lướt qua từng gương mặt của đám người đang vây xung quanh, trong số đó có một số gương mặt hắn vẫn còn nhớ. Ba năm trước, khi hắn vẫn còn nhỏ, cũng đã từng gọi họ là thúc thúc bá bá, nhưng giờ đây, giữa hắn với họ chỉ là cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Đứng cách Vương Thụy Vũ không xa là một người đàn ông dáng vẻ đã ngoài ba mươi, thân hình cao ráo, mắt nhỏ môi mỏng. Nhìn bộ dạng thê thảm của Vương Tông Đức, khóe mắt y có chút co giật, mặt trông rất tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế không bộc lộ ra ngoài. Vương Tông Cảnh liếc mắt nhìn người đàn ông này một lúc lâu, nếu như hắn nhớ không lầm thì y nhất định là Vương Thụy Chinh, là tiểu thúc ruột thịt của Vương Tông Đức. Chiếu theo gia phổ của gia tộc họ Vương thì hắn cũng phải gọi người này một tiếng thập lục thúc.

Lúc này ai nấy cũng đều im lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào bọn trẻ đang quỳ trên đất và cả Vương Tông Cảnh đang đứng đấy, chốc chốc cũng có người lén liếc nhìn lên Vương Thụy Vũ.

Nam Sơn quỳ dưới đất, cả người cứ run rẩy, trong lòng rất sợ hãi. Chuyện xảy ra hôm nay tuy do hắn mà ra, nhưng nếu thực sự truy cứu thì trách nhiệm không thuộc về hắn. Mặc dù hiểu rõ điểm này nhưng hắn vẫn cảm thấy run sợ, sợ đến nỗi thở gấp, tim đập loạn xạ. Hắn liếc mắt sang, thấy Vương Tông Cảnh vẫn đứng sau lưng với vẻ ngạo nghễ không chịu khuất phục thì trong lòng càng hoảng sợ hơn. Trong Vương phủ này, đặc biệt là lớp trẻ thiếu niên này, có ai mà không sợ Vương Thụy Vũ , trước giờ không có ai dám đối đối nghịch với ông. Hắn vội kéo ống quần của Vương Tông Cảnh, đợi khi Tông Cảnh liếc mắt sang thì ra hiệu bảo nhanh chóng quỳ xuống.

Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ là nhìn chăm chăm Nam Sơn và bọn trẻ đang quỳ xung quanh. Khi đứng ở đại đường này và đối mặt với biết bao nhiêu người như vậy, một số kí ức thuở nhỏ chợt hiện ra trong đầu, đã có lúc hắn cũng muốn sang đấy quỳ xuống bên cạnh Nam Sơn. Nhưng không hiểu vì sao, trong ngực có một cảm xúc kì lạ cứ nảy lên, trong lúc những đứa trẻ khác đều lần lượt quỳ cả xuống, thì đầu gối của hắn lại không hề động đậy.

Hắn cứ đứng đấy, không một chút động đậy, mặc cho những ánh mắt xung quanh đang dần dần đổ dồn về mình với vẻ kì lạ và kinh ngạc. Vương Tông Cảnh không có một chút lo lắng và sợ hãi, vẫn trầm mặc đứng yên đấy. Mơ hồ, hắn cảm thấy bản thân như đang quay lại đứng giữa khu rừng cổ xưa hoang sơ kia, cô độc một mình.

Sắc mặt của Vương Thụy Vũ càng lúc càng khó coi. Ông lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh đang đứng phía dưới đại đường, những đứa trẻ khác đang quỳ dưới đất ông cũng chẳng thèm nhìn đến. Bao nhiên năm nay, Vương Tông Cảnh là bậc hậu bối đầu tiên dám ngạo nghễ đứng trước mặt ông mà không chịu quỳ xuống. Khi ánh mắt ông lướt nhìn qua bàn tay vẫn còn vết máu của Vương Tông Cảnh, Vương Thụy Vũ cảm thấy một cơn thịnh nộ nổi lên, ‘vù’ một tiếng bèn đứng dậy.

Trong thoáng chốc, đám đông xung quanh có chút xao động. Vương Thụy Vũ chấp quản Vương gia lâu năm, chính lão nhân gia tuổi hơn sáu mươi này đã dẫn dắt Vương gia từ một thế gia tiểu tộc vô danh ngày trước, từng bước từng bước đi lên đến địa vị như ngày hôm nay. Trong gia tộc này, vốn không một ai dám khiêu khích quyền uy với ông. Khi ông đột ngột nổi cơn lôi đình thì ai nấy cũng đều khiếp sợ run rẩy như đang bước đi trên băng vậy.

Nam Thạch Hầu đứng bên cạnh sắc mặt tái mét. Ông theo hầu Vương Thụy Vủ đã lâu, thấy được Vương Thụy Vũ trong lòng đang nổi cơn thịnh nộ, chỉ e là do Vương Tông Cảnh đã chọc tức ông. Nhưng lúc này, Nam Thạch Hầu cũng không tiện mở lời, huống hồ lúc này đang có bao nhiêu người đứng bên cạnh quan sát. Nghĩ đến đây, ông quay đầu nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt của Vương Thụy Chinh tối sầm lại, ánh mắt cũng đang nhìn Vương Thụy Vũ. Như cảm giác được một điều gì đó, Vương Thụy Chinh cũng quay đầu sang nhìn ông, bốn mắt chạm nhau một lúc, rồi sau đó lại cùng nhau im lặng nhìn sang hướng khác.

Trong bầu không khí đang co thắt lại này, ngay lúc Vương Thụy Vũ mặt mày tối sầm đang định mở lời, đột nhiên từ bên ngoài đại đường vang đến tiếng bước chân vội vã, kèm theo đó là tiếng gào khóc ai oán. Sau đó một phụ nữ trung niên xông vào, trên tay cầm theo một chiếc khăn tay màu trắng, nước mắt chảy ròng, miệng kêu khóc:

“A Đức, A Đức, con làm sao vậy?”

Lời chưa dứt, người phụ nữ ấy đã trông thấy Vương Tông Đức đang nằm chính giữa đại đường, bộ dạng thê thảm không ra hình người từ đầu đến chân của cậu nhóc. Lập tức người phụ nữ ấy gào thét lên, tựa như không phải là tiếng người nữa, chạy vồ tới, khóc nức nở, đồng thời nghiến răng hỏi:

“A Đức, A Đức, là kẻ sát nhân nào đã đánh con ra nông nổi này? Là tên cẩu nô tài nào làm việc này, mẹ sẽ liều mạng với nó!”

Trên đại đường im phăng phắc, không ai mở miệng nói chuyện, Vương Thụy Vũ vẫn tái tím mặt mày, còn Vương Thụy Chinh đang đứng sau lưng bà ta sắc mặt cũng nhạt đi, rồi từ từ bước đến bên cạnh.

Người phụ nữ nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh là một lũ trẻ đang quỳ, ngoài ra còn có một đứa trẻ thân hình cao to đang đứng đấy, sắc mặt lạnh nhạt. Lúc bà nhận được tin chạy đến, đã nghe gia nhân thuật lại một chút tình hình sự việc, nên lập tức chợt ngộ ra, hét lên một tiếng, bổ nhào về phía Vương Tông Cảnh, giơ mười ngón tay móng nhọn ra cào về phía mặt Vương Tông Cảnh.

“Á…….”

Thấy tình huống này đột ngột xảy ra, đám đông bỗng hét vang kinh sợ. Dù sao thì phần lớn đều là họ Vương, thường ngày sống chung dưới một mái nhà đôi lúc cũng chạm mặt nhau, cho nên có người định chạy lên can ngăn. Nhưng Vương Thụy Chinh trông thấy như vậy thì vẫn đứng yên đấy, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng.

Vương Tông Cảnh đương nhiên trông thấy hành động của người phụ nữ này, và cũng nhận ra người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Vương Tông Đức, tên là Tôn Ngọc Phụng. Ngày thường bà ta rất yêu thương đứa con này, đặc biệt là sau khi cha của Vương Tông Đức mất đi, bà ta càng xem Vương Tông Đức như bảo bối tâm can của mình mà yêu thương hết mực. Lúc này, trông bà ta xông đến như điên dại, hắn cũng không có ý đánh nhau với hạng đàn bà sức trói gà không chặt, cho nên bèn lui ra sau hai bước.

Chỉ là lúc này Tôn Ngọc Phụng đã đau thắt ruột gan, không còn tâm trí để ý những chuyện khác nữa, và cũng mặc kệ Vương Tông Cảnh có né tránh hay không, vừa xông lên là gào bấu loạn xạ, hận một nỗi không thể xé cái tên đang đứng trước mặt này ra thành từng mảnh vụn. Cho nên trong lúc nóng vội cũng không còn nghĩ đến sĩ diện mà chỉ xông thẳng đến cắn vào cánh tay của Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh chau mày, cũng không đánh trả, lui liền mấy bước, nhưng Tôn Ngọc Phụng vẫn khóc lóc gào thét, miệng cứ gào lên: “Tao liều mạng với mày”, “Mày đánh chết cả tao luôn đi”, và không ngừng xông lên đánh hắn. Từ đằng xa, nét mặt và nụ cười gian xảo của Vương Thụy Chinh càng lúc càng thâm hiểm, không hề có ý lên tiếng can ngăn, còn sắc mặt của Vương Thụy Vũ thì càng lúc càng khó coi. Người đàn bà này trông cứ như một mụ điên, bà ta làm như vậy không chỉ bản thân mất mặt, cũng may là hôm nay tại đây không có người ngoài, nếu không mặt mũi của Long Hồ Vương gia coi như mất sạch.

“Đủ rồi!”

Vương Thụy Vũ một tiếng quát lên với vẻ vô cùng bực tức.

Vương Tông Cảnh dừng bước không lui về sau nữa, Tôn Ngọc Phụng cũng khựng người lại, sau đó quay đầu sang nhìn dáng vẻ thê thảm của đứa con trai, lập tức lại nổi điên, tiếp tục xông về phía Vương Tông Cảnh. Lần này không chỉ hung hãn mà còn khá thâm độc, bà ta vừa khóc lóc vừa dùng đôi móng tay sắc dài nhắm vào mắt Vương Tông Cảnh bấu đi.

Vương Thụy Vũ chợt nhíu mày, Nam Thạch Hầu đứng sau lưng ông thì lại lạnh nhạt đằng hắng một tiếng. Cả hai đều chẳng phải nhân vật tầm thường, ánh mắt tinh nhạy, làm sao mà lại không nhìn ra được Tôn Ngọc Phụng đang định làm gì. Vương Thụy Vũ vô cùng não ruột, định lên tiếng ngăn lại, nhưng đột nhiên đám đông xung quanh kinh ngạc ồ lên, chỉ trong thấy Vương Tông Cảnh nghiêng đầu né sang một bên. Tránh được đôi móng sắc dài của Tôn Ngọc Phụng, sắc mặt hắn vẫn bình thản, rồi tay phải nhanh chóng vung ra, bụp một tiếng bóp lấy cổ của Tôn Ngọc Phụng, sau đó chỉ dùng một cánh tay duy nhất nhấc bổng cả người của Tôn Ngọc Phụng lên cao.

“Ặc!” một tiếng từ trong miệng Tôn Ngọc Phụng phát ra nhưng sau đó chợt khựng lại giữa chừng. Sắc mặt bà ta trắng bệch, đôi chân vẫy vùng cố gắng chạm đất, nhưng Vương Tông Cảnh cứ như một cây thiết trụ không hề có một chút cảm giác, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn bà ta.

Giờ phút này cả đại đường chợt như náo động cả lên, không ít người kêu thét inh ỏi, còn Vương Thụy Chinh thì sắc mặt tái xanh tái xám, lập tức chạy lên trước, thoáng chốc đã bổ nhào tới. Ánh mắt y không ngừng liếc nhìn cánh tay lực lưỡng của Vương Tông Cảnh, chỉ sợ rằng nếu dùng quá sức thì sẽ bẻ gãy cổ của Tôn Ngọc Phụng nên y cũng không dám manh động, mà chỉ dám đứng cách Vương Tông Cảnh vài thước, trợn mắt quát lên:

“Súc sinh, mau thả đại tẩu ra!”

Nam Thạch Hầu đứng cạnh cũng kinh sợ không kém. Tôn Ngọc Phụng đánh Vương Tông Cảnh cũng đành, nhưng nếu Vương Tông Cảnh lại tiếp tục tổn hại đến người phụ nữ này thì xem như không còn có thể cứu vãn được nữa, nên lúc này ông cũng vội vàng xông lên, mặt mày sốt ruột gào lên một câu:

“Cảnh thiếu gia, thả người xuống mau, đừng có làm bậy đấy!”

Nam Sơn cùng với bọn trẻ quỳ trên đất một lần nữa lại trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn với vẻ thẩn thờ, miệng mở to, một lúc lâu không nói nên lời.

Vương Tông Cảnh dường như không hề nghe thấy những tiếng ồn ào bên tai, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trong tay mình, ánh nhìn giống một con sói độc ác đang nhìn một con thỏ. Ánh mắt của hắn lạnh băng, còn chứa cả sát khí khiến cho Tôn Ngọc Phụng đang ở trên cao lúc này toàn thân cũng lạnh ngắt, không ngừng liều mạng giãy giụa và hít thở.

“Còn không mau buông tay!”

Đột nhiên, một tiếng quát lớn át hết mọi âm thanh, tiếng đanh như sấm khiến mọi người đều khiếp sợ. Quay đầu nhìn, thấy Vương Thụy Vũ giận đến tái tím cả mặt, một bàn tay đập nứt cả chiếc bàn vuông làm từ gỗ đỏ ở bên cạnh. Đại đường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Vương Tông Cảnh âm thầm liếc nhìn sang phía ông, sau đó từ từ bỏ Tôn Ngọc Phụng xuống, rồi buông tay ra.

Tôn Ngọc Phụng lớn tiếng đằng hắng, sắc mặt trắng bệch loạng choạng lùi ra sau. Vương Thụy Chinh vội bước lên che chỡ cho bà ta, sau đó nhìn Vương Tông Cảnh với ánh mắt lạnh băng, chứa đầy nỗi căm hận, giận dữ quát lên rồi bước tới một bước, trong tay cầm theo một tấm bùa màu xanh.

Ngươi mắt của Vương Tông Cảnh thu nhỏ lại, lui ra sau một bước. Tấm bùa kia vẫn chưa được khởi động mà trên đại đường đã bắt đầu nổi lên từng cơn gió lạnh, những hình thù kì quái trên tấm bùa lần lượt sáng lên, dường như có thể phát huy bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này, đột nhiên có một bóng người chạy ra đứng che cho Vương Tông Cảnh, người đó chính là Nam Thạch Hầu.

Cánh tay của Vương Thụy Chinh hạ xuống, ánh nhìn lạnh lẽo, hỏi với giọng lạnh lùng:

“Sao vậy, Nam quản gia lại muốn bao che cho tên súc sinh này sao?”

Nam Thạch Hầu chau mày lại và nói:

“Thập lục gia à, ngài hiểu lầm rồi, chỉ là sự tình trước mắt vẫn chưa tra hỏi rõ ràng mà….”

Vương Thụy Chinh giận dữ quát lớn:

“Còn muốn hỏi gì nữa, như vậy còn chưa rõ ràng hay sao? A Đức bị đánh ra nông nỗi này, tên súc sinh ấy còn dám đối xử với đại tẩu như vậy. Nếu không dạy cho nó một bài học thì tên súc sinh này há chẳng phải sẽ còn gây ra những chuyện động trời khác hay sao!”

Nam Thạch Hầu nhìn tấm bùa màu xanh kẹp giữa hai ngón tay y, sắc mặt nặng nề, nhưng ông vẫn cố gắng dùng một giọng điệu bình tĩnh và nói:

“Thập lục gia xin hãy bình tĩnh đừng kích động, Thạch Hầu không có ý muốn đối địch với ngài. Chỉ là trước mắt, hụ hụ….”

Ông ho hai tiếng, không nói tiếp, chỉ dùng mắt liếc nhìn Vương Thụy Chinh, rồi nhìn ra sau lưng y đầy ẩn ý.

Sắc mặt của Vương Thụy Chinh có chút biến đổi, ngực y phập phồng rõ ràng là đang nén giận, cuối cùng dậm chân một cái thật mạnh rồi thu hồi lại tấm bùa màu xanh, quay người đỡ Tôn Ngọc Phụng về bên cạnh Vương Tông Đức. Tôn Ngọc Phụng trông thấy con trai mình người đầy thương tích, nhất thời lại khóc lên đầy nức nở, ngã vào người hắn, vỗ ngực giậm chân kêu khóc không nguôi.

Vương Tông Cảnh trông thấy cảnh tượng này chợt có chút chán ngán, đột ngột quay người bỏ đi. Những người xung quanh nhất thời kinh ngạc, lui sang một bên tránh đường và để cho hắn bước ra khỏi đại đường một cách dễ dàng. Vương Tông Cảnh trong chốc lát đã đi mất tăm. Nam Thạch Hầu bị hành động của hắn khiến cho sững sờ, nhất thời không có chút phản ứng. Sau đó ông quay người sang nhìn Vương Thụy Vũ, chỉ trông thấy sắc mặt của gia chủ Vương gia lúc này từ trắng chuyển sang đen, có vẻ như sắp nổi trận tam bành.

Nam Thạch Hầu trong lòng thở dài, thầm nghĩ chuyện hôm nay khó mà giải quyết ổn thỏa, chỉ đành nhè nhẹ lắc đầu, rồi quay người nói với Nam Sơn vẫn còn đang quỳ dưới đất:

“Tiểu Sơn, mau đi tìm Cảnh thiếu gia về đây, bất luận như thế nào, nhất định cũng phải trông chừng cậu ấy.”

Tiểu Sơn mập ngẩn người ra, vội vàng đứng dậy, gật đầu dạ một tiếng rồi chạy nhanh ra bên ngoài đại đường.

Nam Thạch Hầu lại nhìn qua Vương Thụy Vũ, chỉ trông thấy sắc mặt ông vẫn tối sầm, nhưng lại gật nhẹ đầu, bèn quay người nói to với đám đông xung quanh:

“Các vị, việc xảy ra ngày hôm nay không nhỏ nên cần phải được tra xét rõ ràng, gia chủ sẽ tự có quyết đoán, và đương nhiên sẽ cho mọi người một lời giải thích. Hôm nay mời mọi người về cho.”

Tất cả người nhà họ Vương đưa mắt nhìn nhau, nhưng dưới uy quyền của Vương Thụy Vũ, cũng không ai dám nhiều lời, lần lượt rời khỏi đại đường.

Sau đó ông lại kêu gia nhân khiêng đến một cái cán, rồi nhẹ nhàng từ tốn đưa Vương Tông Đức đặt lên đó. Vương Thụy Chinh sắc mặt giận dữ không muốn bỏ về cùng với đại tẩu, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Vương Thụy Vũ từ sau lưng vọng lại:

“Thụy Chinh, đệ hãy nán lại một lát.”

Vương Thụy Chinh dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mọi người trên đại đường đã tản đi, giờ chỉ còn Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu vẫn đứng đấy, cả ba đứng đối diện nhau, trên đại đường bỗng trở nên trống vắng.

“Còn chuyện gì sao đại ca?”

Vương Thụy Chinh sắc mặt khó coi nên lời nói cũng có hơi khó nghe.

Vương Thụy Vũ cũng không lập tức mở lời, bộ dạng nóng giận gần như sắp bộc phát của ông giờ cũng đã dịu lại. Ông nhìn Vương Thụy Chinh rồi chợt hỏi:

“Tấm liệt hỏa phù trong tay Tông Đức là của đệ cho nó phải không?”

Sắc mặt của Vương Thụy Chinh chợt biến đổi, nhưng vẫn gật gật đầu, đồng thời mở miệng nói:

“Là đệ cho nó. A Đức tư chất hơn người, đã có thể sử dụng phù lục, thân là con cháu Vương gia, đệ cho nó cũng là vì phòng thân.”

Ánh mắt Vương Thụy Vũ chợt lóe sáng, sắc mặt có vẻ lạnh nhạt nói:

“Vậy lúc đệ cho nó, có nói với nó là vật này không được dùng với người trong Vương gia hay không?”

Sắc mặt của Vương Thụy Chinh càng khó coi hơn, chỉ đứng đấy không đáp.

Nam Thạch Hầu đứng bên cạnh thấy không khí có vẻ u ám, bèn chau mày lại, rồi cười ha ha bước đến giảng hòa và nói:

“Gia chủ , thập lục gia, cả hai đều là huynh đệ ruột thịt, không có gì là không thể nói, ngồi xuống có gì từ từ nói.”

Nói đoạn bèn bê một chiếc ghế đến mời Vương Thụy Vũ ngồi xuống, rồi tự tay rót trà bưng đến mời hai người họ, sau đó quay người liếc mắt ra hiệu cho Vương Thụy Chinh cũng nên ngồi xuống.

Vương Thụy Chinh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế phía dưới đại đường, rồi nhìn Nam Thạch Hầu, nhè nhẹ gật đầu với ông.

Vương Thụy Vũ ngồi đấy, sắc mặt vẫn không chuyển biến bao nhiêu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Thụy Chinh, dừng một lúc, lại lạnh nhạt cười và nói:

“Tông Đức tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện thôi cũng đã đành, hôm nay đệ cũng lợi hại lắm nhỉ, ngay trước mặt mọi người lấy ra ‘Quỷ âm phù’, bộ đệ định đại khai sát giới hay sao?”

Cơ thịt trên mặt Vương Thụy Chinh run lên một hồi, đầu từ từ cúi xuống. Vương Thụy Vũ nhìn bộ dạng của y rồi cầm tách trà trong tay đặt mạnh xuống bàn, giận dữ hừ một tiếng và nói tiếp:

“Trong mắt đệ còn coi ta là gia chủ nữa hay không?”

Nói xong, ông cũng không chờ Vương Thụy Chinh trả lời, bèn đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Nam Thạch Hầu đứng một bên chau mày lại. Đợi đến khi Vương Thụy Vũ bước ra khỏi đại đường, lúc này mới thở dài, rồi bước đến nói khẽ:

“Thập lục gia, gia chủ đã đi rồi.”

Vương Thụy Chinh ngẩn mặt ra, từ từ đứng dậy, nhìn Nam Thạch Hầu rồi chắp tay trước ngực nói:

“Thụy Chinh hành sự lỗ mãng, đa tạ Nam quản gia đã khuyên giải và tha thứ.”

Nam Thạch Hầu cười khổ và nói:

“Gia chủ cố ý giữ chân ngài lại, đợi đến khi vắng người mới nói ra những lời này, cũng là do thực lòng coi trọng thập lục gia, nên hi vọng ngài đừng để bụng.”

Vương Thụy Chinh điềm đạm lắc lắc đầu, hít thở một hơi sâu, rồi chậm rãi bước ra ngoài. Nam Thạch Hầu đứng sau nhìn theo bóng hình của y, nỗi ưu sầu trong ánh mắt như càng nặng nề hơn.

* * *

Nam Sơn đuổi theo ra đến tận cổng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tông Cảnh đâu cả. Trong lòng sốt ruột, hắn lại chạy về căn viện mà Vương Tông Cảnh đang ở, nhưng chưa chạy được vài bước đột nhiên dừng lại, rồi quay người hỏi thăm một gia đinh đang đứng bên cạnh, biết được Vương Tông Cảnh đã ra khỏi Vương phủ rồi.

Nam Sơn vội vàng chạy về phia cổng chính với tốc độ rất nhanh, nhưng tới cổng phủ, chỉ thấy bên ngoài phủ người qua kẻ lại tấp nập, không hề trông thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh đâu cả. Hắn đứng trước cổng nhăn mặt lại, dậm chân một cái, nhất thời không biết phải làm sao mới được.

Khi Vương Tông Cảnh rời khỏi Vương phủ thì lính gác cổng vẫn không biết chuyện xảy ra bên trong đại đường, nhận ra đây là vị thiếu gia Vương gia vừa mới quay về cách đây không lâu nên chỉ chào hỏi và vui vẻ cho hắn ra ngoài. Vương Tông Cảnh bước đi trên phố, trong lòng cảm thấy vô cùng ưu phiền, những bức xúc tích tụ kể từ sau khi quay về, hôm nay thì đã đạt đến cực điểm.

Trên phố kẻ qua người lại vô cùng nhộn nhịp. Long Hồ thành trông có vẻ náo nhiệt hơn ba năm trước. Các con phố ngõ hẻm vẫn như xưa khiến cho Vương Tông Cảnh trông thấy cũng cảm thấy có mấy phần thân thiết. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn chơi đùa ở đây mà. Và hắn cứ thế đi mãi, đi mãi. Đột nhiên trông thấy con hẻm trước mặt trông rất quen thuộc, hắn đứng im, hồi nhớ lại, khóe miệng hắn chợt nở ra một nụ cười. Đây chính là nơi mà hắn và Nam Sơn năm xưa đã lén xem Lưu quả phụ tắm gội. Sau ba năm, không biết Lưu quả phụ còn ở đấy không, và vẫn còn xinh đẹp như xưa hay không?

Sau khi quay về, lúc mới đầu khi nói chuyện với hắn, Nam Sơn có vẻ câu nệ, nghiêm túc. Mãi cho đến khi quen thuộc lại, cả hai mới từ từ thoải mái hơn, thế nhưng thời gian vẫn chưa thể coi là dài, cho nên vẫn chưa có thời gian hỏi lại chuyện xưa. Vương Tông Cảnh đứng tại góc phố, nhìn vào trong con hẻm ấy một lúc, sau đó nhè nhẹ lắc đầu rồi đi khỏi.

Nơi đây là bắc môn của Long Hồ thành. Hắn bước đi chậm rãi, trong lòng vẫn cảm thấy còn chút bức xúc. Tuy hắn đã rời khỏi nhà ba năm, nhưng dù sao cũng rất hiểu nhân tình thế thái, hắn biết hôm nay bản thân đã gây ra họa, đợi đến sau khi quay về Vương phủ, chắc chắn chẳng có điều tốt lành gì đang chờ đợi hắn cả.

“Nếu sớm biết như vậy, thì thà dứt khoát không quay về nữa!”

Hắn cảm thấy có chút chán nản, bức xúc nghĩ. Ngay đến bản thân hắn cũng không dám tin hắn lại có thể dám nói ra một câu như thế, bèn thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn. Thành bắc đã ở ngay trước mặt, hai bên là hai bức tường thành cao lớn và kiên cố.

Hắn đưa mắt nhìn lên bức tường thành, nhất thời chợt nhớ, đây là lần đầu tiên hắn đến đây từ sau khi quay về. Ba năm trước hắn đã ra khỏi thành tại nơi này, sau đó có biết bao nhiêu chuyện xảy ra với bản thân. Trong lúc mải suy nghĩ, trong lòng chợt rung động, hắn nhớ đến câu nói mà ngày trước trước khi đi Lâm Kinh Vũ đã nói với mình.

Vừa nhớ ra điều này, hắn cảm thấy không thể tự khống chế cảm xúc của mình được nữa, trong lúc này rất muốn gặp Lâm Kinh Vũ, rất muốn nói chuyện với y. Người đàn ông ấy thậm chí còn đem đến cho hắn cảm giác thân mật hơn so với đám người trong Vương phủ rất nhiều. Hắn nhìn những người đang đứng gác cổng thành, chần chừ một lúc rồi quyết định không đi ra cổng thành, mà giống như ba năm trước trực tiếp đi lên phía trên tường thành.

Phía trên tường thành vẫn không có một ai, ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu rọi trên đầu tòa thành, bóng hắn đổ nghiêng trên vách thành. Vương Tông Cảnh bước đến bên rồi nhìn xuống bên dưới. Lúc còn nhỏ hắn luôn cảm thấy tường thành này cao vô cùng, đến giờ nhìn xuống vẫn thấy rất cao, khoảng gần năm sáu trượng. Hắn trầm ngâm một lúc rồi lùi ra sau, hít thở sâu một hơi, liếc nhìn xung quanh một lượt, hét một tiếng, sau đó chạy thật nhanh về phía tường thành.

Trong nháy mắt đã đến bên thành tường, Vương Tông Cảnh dùng sức nhún chân, lập tức cơ thể khỏe mạnh của hắn bay lên như một chú chim, vượt qua thành tường nhảy ra bên ngoài. Hắn dang rộng hai cánh tay, thả người giữa không trung, tiếng gió mạnh thổi vù vù bên tai, cơ thể nhanh chóng rơi thẳng xuống bên dưới.

Sắp rơi xuống đất nhưng sắc mặt Vương Tông Cảnh không có một chút sợ hãi. Chân tay hắn nhanh chóng co vào, cả người cuộn tròn lại, và tiếp đất, lăn ra xa vài vòng trông như một tảng đá. Sau đó hắn tung người bật dậy và quay đầu nhìn lại bức tường thành cao lớn phía sau, khóe miệng nở một nụ cười. Rồi hắn quay người đi, nhanh chóng biến mất vào con đường phía bên ngoài thành.

Bờ Long hồ, núi Ô Thạch.

Ngoại trừ những con yêu thú hung ác thỉnh thoảng hay xuất hiện thì con đường này vừa dễ kiếm lại không quá khó đi. Vương Tông Cảnh có một kí ức rất sâu đối với nơi này, chẳng cần phải nhìn đường cũng có thể tự nhiên đi đến được nơi ấy.

Hai bên đường là những rừng cây nhỏ, đồng hoang cỏ dại, thỉnh thoảng lại trông thấy một vài căn nhà cũ nát, lụp xụp, đã bị bỏ phế nhiều năm. Từ sau cuộc đại loạn yêu thú năm ấy, bọn yêu thú còn sót lại đã tàn phá khắp Ưu châu nên bên ngoài thành trì thường có rất ít người sinh sống. Vương Tông Cảnh cứ thế mà đi, tâm trạng khác hẳn với ba năm về trước. Hắn vừa đi vừa ngắm cảnh quan xung quanh, gần như không hề bận tâm đến những con yêu thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Nhưng sự việc cũng thật quá trùng hợp, trên cùng một đoạn đường không hẳn là quá dài này, năm ấy hắn đã gặp phải một con yêu thú, hôm nay vừa đi được hơn một nửa chặng đường, chỉ nghe đằng trước có tiếng gào thẽ, trong bụi cây vang lên tiếng ‘xào xạt’. Rồi một con yêu thú nhảy ra, chặn ở con đường trước mặt, hai mắt dữ tợn, nhìn trừng vào hắn và há miệng nhe nanh.

Vương Tông Cảnh chau mày nhìn một lúc, chợt ngẩn người, trong lòng cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Con yêu thú trước mắt này không ngờ lại vẫn là một con bạch bối yêu lang.

Con bạch bối yêu lang há to chiếc miệng đỏ tươi, mắt nhìn chăm chăm vào con mồi trước mắt. Tuy rằng nó cũng cảm thấy có chút bất ngờ vì Vương Tông Cảnh không hề bỏ chạy, nhưng nó đang khát khao có một bữa ăn ngon nên sau khi nhìn con mồi đang ở sẵn trước mặt này hồi sau, nó gào lên một tiếng, lập tức bổ nhào lên.

Vương Tông Cảnh trừng mắt nhìn con yêu thú, sắc mặt bình tĩnh, cơ thể săn lại, nhưng không hề có ý bước lui. Bạch bối yêu lang tuy rằng hung tàn nhưng thực lực không mạnh lắm. Ba năm sống trong khu rừng nguyên sinh kia, những con yêu thú mà Vương Tông Cảnh phải đánh đấu giằng co còn mạnh hơn nhiều so với yêu thú ở đây.

Trong nháy mắt, Bạch bối yêu lang đã vồ đến trước mặt, mở to mồm lộ ra hàm răng sắc nhọn, lao về phía Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh lắc người một cái tránh sang một bên, sau đó trực tiếp xông lên, trông cũng giống như một con yêu thú hung tàn mạnh mẽ khác. Hắn lao thẳng lên lưng của Bạch bối yêu lang, đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ nó, dùng sức vật mạnh, bạch bối yêu lang bị hắn vật ngã ra đất.

Con yêu thú phát ra một tiếng gào thét, đưa vuốt ra định chộp lấy Vương Tông Cảnh. Nhưng Tông Cảnh lại bám chặt sau lưng nó, tay có hơi dùng sức, “hei!” một tiếng, tuy cách một lớp áo nhưng tựa như vẫn có thể trông thấy cơ bắp trên cánh tay của hắn bỗng nhiên căng lên, một nguồn sức mạnh đột ngột dâng trào. Tay hắn ghì chặt lấy yêu sói vặn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên, cả người của bạch bối yêu lang bỗng chốc run rẩy, rồi toàn thân như mất sức mà trượt ra đất.

Vương Tông Cảnh nới lỏng cánh tay, đứng dậy, lạnh lùng nhìn con bạch bối yêu lang đang kéo dài hơi tàn, co giật vài cái sau cùng. Sau đó hắn âm quay người lại, tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi được một lúc, hắn đột sực nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống thân mình, dùng tay phủi bỏ những cát bụi dính trên quần áo.

* * *

Tiếp tục đi được một lúc lâu, sau đó hắn trông thấy cái hồ lớn phía trước mặt và ngọn đồi nhỏ Ô Thạch ở bên hồ, cảnh sắc núi non trông vẫn như xưa. Trong lòng Vương Tông Cảnh có chút cảm khái, lại tiếp tục đi lên theo con đường núi, ngắm nhìn cảnh sắc hai bên đường, trong lòng có một cảm giác như chuyện năm ấy vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi đã được tu sửa lại, những chỗ hư hỏng đều đã được sửa chữa và thay mới, có lẽ là do Lâm Kinh Vũ cư trú tại đây nên Vương gia không dám chậm trể. Vương Tông Cảnh hít thở một hơi sâu, bước qua đấy, đứng lại ngay trước cửa miếu, rồi mở miệng nói:

“Tiền bối, cháu là Vương Tông Cảnh, hôm nay đến thăm ngài đây ạ”

Trong miếu khá tĩnh lặng, không hề có người lên tiếng trả lời. Vương Tông Cảnh có chút bất ngờ, bèn cất cao giọng nói lại một lần nữa, nhưng bên trong miếu vẫn rất yên ắng. Vương Tông Cảnh chau mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ ông ấy đi ra ngoài rồi sao? Cửa miếu không hề được đóng lại, nửa đóng nửa mở, nên sau khi chần chừ một lát hắn bèn bước lên trước gõ gõ cửa. Lại chờ thêm một lúc lâu sau không có ai trả lời hắn mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong miếu, bức tượng thần đổ nát không thấy đâu nữa, có lẽ là lúc tu sửa đã được người của Vương gia trực tiếp dời đi. Trong miếu được bày biện lại, đơn giản và sạch sẽ, chỉ có một giường một bàn một ghế. Hắn nhìn vào, trong miếu không một bóng người, Lâm Kinh Vũ quả nhiên không có ở đây.

Một chặng đường dài đi tới đây, cuối cùng lại không gặp được người khiến cho Vương Tông Cảnh bước ra khỏi miếu mà trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng. Cũng chẳng có ý định lập tức quay trở về thành nên hắn thong thả đi đến rìa núi, nhìn về phía mặt hồ gợn sóng đằng xa, từng cơn gió mát thổi đến, lướt nhẹ qua mặt đem đến cho hắn một chút cảm giác mát lạnh, cảm giác bực tức trong lòng như được cởi bỏ đi phân nửa.

Hắn lại tìm một chỗ tại đỉnh núi này ngồi nghỉ chân, lòng thầm nghĩ rằng cho dù có về đến thành cũng là cả một đống chuyện phiền não, thôi thì chi bằng cứ ngồi đây đợi vị Lâm tiền bối kia quay về vậy. Ánh mặt trời rực rỡ khiến cho mặt hồ lấp lánh , ánh nắng chiếu lên người khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nào ngờ ngồi đợi mãi đến lúc trời sập tối, ánh trăng đã nhô lên cao mà Lâm Kinh Vũ vẫn chưa quay về, không biết là rốt cuộc đã đi đâu. Vương Tông Cảnh đứng dậy, vận động cơ thể một chút rồi lắc đầu cười khổ. Ánh mắt hắn nhìn lên cao, chỉ thấy trăng đang dần nhô lên từ phía đông, một vài ngôi sao nhấp nháy phía chân trời nhưng vẫn thua ánh trăng sáng trong thuần khiết. Long hồ sóng nước lăn tăn trong màn đêm tỉnh lặng, vầng trăng soi bóng trên mặt hồ khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng thơ mộng.

Vương Tông Cảnh ngắm đến xuất thần, rồi đột nhiên chợt chạnh lòng, hắn ở trong thành suốt ba ngày nhưng luôn cảm thấy toàn thân có gì đó ngứa ngáy không được thoải mái. Giờ đây xung quanh tĩnh lặng không người, hắn chợt nhoẻn miệng cười, rồi chạy nhanh về Long hồ ở phía dưới chân núi, vừa chạy vừa cởi áo ra. Đợi đến khi hắn vừa chạy đến bên bờ hồ thì trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần cộc, một làn hơi nước trong lành phả tới mặt. Hắn kêu lên một tiếng, vứt quần áo sang một bên sau đó nhảy vù lên không trung, “Ùm” một tiếng rồi rơi tõm xuống hồ.

Nước bắn tung tóe, tiếng nước “bùm bùm” còn vang vọng ra xa mãi. Vương Tông Cảnh bơi lội trong cái hồ rộng lớn này với một tâm trạng thư thái vui vẻ. Hồ nước trong vắt ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của hắn, trông cứ như có vô số cánh tay dịu dàng nâng lấy thân người hắn, từng đợt sóng nhấp nhô, bờ hồ vốn luôn yên tĩnh này giờ đây lại nổi lên từng đợt sóng trào.

Ánh trăng trên cao trong như nước, nhè nhẹ tỏa ánh hào quang, bầu trời cao vút, không gian trời đất tĩnh mịch trống trải, phảng phất như chỉ còn lại một mình hắn đang tươi cười, mở lòng, tận tình vui chơi.

Khi bơi đến chính giữa mặt hồ, Vương Tông Cảnh chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng và sao nhấp nháy rồi đột ngột lặn xuống hồ, và cứ thế mà lặn mãi xuống dưới sâu.

Lúc đầu, trong mắt hắn chỉ có một màu mực sâu thẳm, nhưng nhờ có ánh trăng trên cao rọi xuống tận mặt nước khiến cho tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng và rộng mở hơn, trước mắt Vương Tông Cảnh xuất hiện một khung cảnh hoàn toàn mới lạ.

Đây là một thế giới dưới nước.

Ánh trăng lạnh lẽo soi bóng trên mặt hồ, thông qua khúc xạ của nước chiếu rọi xuống đáy hồ. Bóng nước trong vắt, sóng ảnh lung linh, một làn cát trắng mịn trải dài trên mặt đáy hồ bằng phẳng, từng bụi tảo xanh dài mọc thành từng chùm dưới lớp cát trắng, lắc lư theo dòng nước vô hình đang cuộn chảy, từng chiếc lá của cây thủy sinh cứ chầm chậm lay động như đang đứng trước gió. Khung cảnh trông giống như một khu rừng dưới nước thu nhỏ vậy.

Tiếng nước chảy trong trẻo khe khẽ bên tai như một khúc nhạc sóng nước du dương , chốc chốc lại có những bọt bong bóng trong suốt bay lên từ lùm cát trắng phía trước khoảng nước mênh mông, phát ra âm thanh lục cục lục cục, và cứ thế cái này cái nối tiếp cái kia nổi lên mặt nước phía trên.

Trong đám tảo nước, khắp nơi đều có thể trông thấy những con cá nhỏ cỡ ngón tay bơi lượn thoăn thoắt. Đôi lúc lại trông thấy từng đàn cá nhỏ khoảng mười mấy con bơi lội tung tăng trong làn nước mát lạnh này, khi thì chúng tản ra, rồi sau đó lại chợt tụ họp lại. Đối với một người xa lạ đột nhiên viếng thăm như Vương Tông Cảnh, chúng không hề có một chút gì sợ hãi, mà trái lại còn tỏ vẻ hiếu kì, cứ bơi tới bơi lui xung quanh cơ thể cường tráng của hắn.

Vương Tông Cảnh nhịn không được bèn mỉm cười, đưa tay ra định bắt một con, thế nhưng những con cá ấy khá trơn trợt, vẫy đuôi một cái liền bơi tránh đi, cả đàn tản ra xung quanh, sau khi bơi tới nơi khác bèn tụ họp lại với nhau. Vương Tông Cảnh cũng mặc kệ chúng, tiếp tục lặn xuống đáy nước, dùng đôi chân đạp xuống giữa lớp đất cát, cả người bơi về phía trước. Những làn sóng cứ vụt qua mặt hắn, còn cơ thể hắn giống một con cá đang bơi ngược lặn xuôi. Vòng qua những rặng cỏ biển, đuổi theo bầy cá, Vương Tông Cảnh cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng lúc này dường như tan biến cả.

Sau một hồi bơi lặn, hắn từ từ dừng lại, trầm mình xuống, ngồi tĩnh lặng dưới đáy cát. Những hạt cát mềm mại lướt qua làn da, đem đến một cảm giác mát lạnh vô cùng. Sau khi được tắm máu của con trăn Kim Hoa Cổ Mãn trong khu rừng ấy, da thịt của hắn đã có thay đổi rất lớn. Giờ đây, da thịt hắn vô cùng cứng cáp và săn chắc, ngay cả thời gian nín thở dưới nước, cũng có thể lâu hơn cả người bình thường, mãi cho đến lúc này, hắn vẫn không cảm thấy ngột ngạt.

Ngồi giữa hồ nước, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên mặt nước rọi xuống vô số đường sáng nhè nhẹ lay động, như mộng như ảo, chiếu sáng cả thế giới phía dưới đáy nước này. Một vầng trăng lạnh lẽo giữa bầu trời đêm, trông vừa cô đơn, vừa dịu nhẹ, như đang chăm chú nhìn hắn. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thơ thẩn xuất thần, xung quanh mọi thứ như trở nên yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng sóng nước li ti đầy du dương thoắt ẩn thoắt hiện, vang vọng bên tai.

Đúng lúc này, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy phía trên đỉnh đầu chợt tối sầm lại như bị một cái bóng đen che phủ lấy.

Hắn vội ngẩng đầu, từ dưới đáy nước ngước nhìn lên.

Hình ảnh mà hắn thấy, thời khắc này, tựa hồ in sâu vào trong lòng.

Ánh trăng thuần khiết buông xuống mặt hồ, xuyên qua làn nước, hóa thành vô số những cột sáng xinh đẹp, khiến cho thế giới dưới nước này trở nên óng ánh mờ ảo như trong cảnh mộng. Mà vào lúc này, trong ánh sáng thuần khiết xinh đẹp ấy, có một bóng hình xinh đẹp đang từ từ lặn xuống.

Mái tóc dài đen mượt rung rinh trong làn nước, sóng nước dịu dàng lướt qua khuôn mặt của nàng. Dưới ánh trăng, hắn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm như biển. Trong ánh sáng mờ ảo, dung mạo ấy quả thật khiến cho người khác như nghẹt thở. Một chiếc bào dài màu xanh trắng ôm chặt lấy người nàng, trông tựa như long nữ dưới biển sâu trong những truyền thuyết cổ xưa trên mãnh đất thần châu. Cô gái trông vô cùng xinh đẹp ấy đang dần dần tiến về phía Vương Tông Cảnh, khi còn cách đỉnh đầu của hắn ba thước bèn dừng lại.

Đó là một gương mặt làm rung động lòng người, Vương Tông Cảnh cứ thừ người ra ngắm nhìn nàng, không một chút phản ứng.

Ánh mắt long lanh như nước, cô gái nhìn Vương Tông Cảnh, rồi sau đó ngay khóe miệng như nở một nụ cười phảng phất một chút tinh nghịch, rồi đặt ngón tay trắng nõn và thon dài lên môi.

Đó là cử chỉ ra hiệu im lặng sao?

Vương Tông Cảnh không biết gì cả.

Dưới ánh trăng, phía dưới đáy nước sâu thẳm, trong một thế giới tĩnh lặng của sóng nước trong vắt và những ánh sáng lung linh mờ ảo như trong mơ, một nam một nữ đang im lặng nhìn nhau.

Ánh nhìn đó, giây phút đó như ngưng đọng lại trong sâu thẳm trái tim hai con người.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạ