Chương - 732: Hàng phục đại Đế

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Yêu vật mắt trận Đan Châu không hề tầm thường, không chỉ có tu vi cường đại, hơn nữa còn quý hiếm mười phần. Muốn gặp được những yêu vật này cần phải có vận khí. Dù sao Đan Châu quá rộng lớn, ai biết năm mươi sáu đầu yêu vật này đang trốn ở nơi nào?

Hương Đế phát hiện ra đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này một cách rất vô tình, quả thực là vận khí bạo phát. Trong lúc mừng rỡ, nàng hung hãn khai chiến, muốn lợi dụng thần thông bản mạng Quốc Sắc Thiên Hương dụ dỗ đầu yêu vật này cho mình sử dụng, thế nhưng tu vi đầu yêu vật Tiên Thiên này quá mức cao, đồng thời còn là một mắt trận, được đại trận tăng phúc bảo hộ.

Hương Đế rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng tín vật Nữ Châu, thông tri cho Hà Đế. Nào biết đâu, dù đã liên thủ với Hà Đế, vẫn không thể làm gì được đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này.

La Vương Tượng đã sớm tuyệt chủng, không chỉ tại Đan Châu, ngay tám châu còn lại cũng không còn tìm thấy. Rất có khả năng, toàn bộ cửu châu chỉ còn lại duy nhất một đầu này thôi.

Nó to lớn mười phần, so với Thiên Không Thành còn muốn lớn hơn. Da màu xanh ngọc, phòng ngự cường đại, có thể chống lại công kích từ các loại đạo pháp. Ngà voi của nó phân nhánh như sừng rồng, trên mặt mỗi răng đều hình thành tám nhánh, bởi vậy liền được gọi là Kỳ Nha.

Ngà của nó uy lực vô cùng, từ lúc khai chiến tới giờ, đã có tám đầu yêu vật Tiên Thiên bị chết bởi nó. Hương Đế và Hà Đế không thể làm gì khác hơn là thay đổi chiến thuật, dùng phương pháp bao vây tiêu hao, tạm thời vây khốn Kỳ Nha La Vương Tượng.

Thế nhưng loại cục diện này, cũng không tiếp diễn được bao lâu. Kỳ Nha La Vương Tượng càng đánh càng hăng, vòng vây được cấu thành từ mười sáu đầu yêu vật Tiên Thiên đã dần tới chỗ tan vỡ.

Hà Đế thấy Hương Đế trầm mặc, không khỏi hô lên lần nữa:

– Hương Đế, không thể do dự nữa! Thông tri cho Mị Đế, Nhân Đế tuy rằng sẽ chia nhỏ lợi ích của chúng ta, thế nhưng nếu không làm vậy, chúng ta cũng không đánh được La Vương Tượng. Thời gian đào tạo yêu vật Tiên Thiên của chúng ta quá ngắn, tu vi không đủ.

Chúng ta lại không tu luyện Đấu Chiến Thắng Kỹ nào, Kỳ Nha La Vương Tượng được Đan Châu tăng phúc, thực sự quá mạnh rồi…

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm. Một đầu yêu thú hồ ly hệ băng dưới chướng Hương Đế không kịp tránh né, đã bị sừng rồng trên ngà voi xuyên thủng.

Yêu tượng Tiên Thiên vung cổ, đầu Tiên Thiên tuyết hồ này liền giống như diều đứt dây, bị quẳng ra ngoài xa.

Oanh một tiếng, tuyết hồ rơi xuống mặt đất, thổi tung lên một mảnh bụi bặm đầy trời…

Bên trong đám bụi, những điểm sáng trắng cũng dần tản đi. Thi thể tuyết hồ theo đó, biến thành một khối yêu tinh.

– Đáng ghét!

Hương Đế nghiến răng nghiến lợi, rốt cục hạ quyết tâm, móc ra một khối lệnh bài.

Khối lệnh bài này cùng loại với khối trong tay Sở Vân, có thể câu thông liên hệ với những cường giả Đế cấp khác.

Hiện tại, cường giả Hoàng cấp của tám châu, đại thể đều đang vây công phân thân Đan Thánh. Hương Đế chỉ có thể liên hệ được với những đại Đế của Nữ Châu, là Mị Đế và Nhân Đế.

Chỉ có những người cùng trận doanh, mới không lo lắng bị hạ độc thủ sau lưng.

Nhưng mà ngay khi lệnh bài trong tay Hương Đế bắt đầu phát sáng, một đạo chùm sáng màu xám đột nhiên bắn đến, trực tiếp bắn trúng lệnh bài của nàng, biến nó thành một khối phế vật.

– Dạ Đế!

Hương Đế và Hà Đế nhất thời như lâm đại địch.

Toàn thân Dạ Đế mặc hắc bào, vóc người cao gầy, trước mặt đeo tấm mặt nạ đen kịt quỷ dị, hai tay chắp sau lưng, từ trên không dần dần bay xuống chiến trường.

Sắc mặt Hương Đế trắng toát, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh hãi. Nàng ngoài mạnh trong yếu, hô lên:

– Dạ Đế, ngươi muốn thế nào? Ở đây không có thiên kiếp, ngươi đừng hòng càn rỡ!

Dạ Đế hừ lạnh một tiếng, nhãn thần hắn lạnh như băng, tựa như ma thần phủ xuống:

– Lần trước ngươi may mắn chạy thoát được, ngươi cư nhiên còn dám lớn giọng với ta?

Hương Đế nhịn không được lùi về phía sau một bước, trong lòng tràn ngập bóng ma Dạ Đế.

Nàng từng đối chiến qua Dạ Đế tại trong thiên kiếp, thiếu chút đã bị Dạ Đế giết chết, nếu không phải Sở Vân xuất hiện kịp thời, nàng đã sớm mất mạng.

– Dạ Đế, có chuyện gì từ từ nói, hiện tại cửu Thánh hỗn chiến, nói không chừng sau một khắc Đan Thánh trở về. Chúng ta đây đó tranh đấu lẫn nhau, không bằng giúp nhau hợp tác, trước tiên lấy đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này làm chiến lợi phẩm, thế nào?

Hà Đế thấy tình thế không ổn, mở miệng khuyên can.

Nàng chưa từng chiến đấu với Dạ Đế, cũng không có e ngại giống như Hương Đế. Nàng âm thầm tính toán, phe mình có hai vị đại Đế, Dạ Đế chỉ có một người. Hơn nữa, còn có một đầu Kỳ Nha La Vương Tượng bên cạnh, ngay cả Dạ Đế có Hóa Đạo Chi Pháp, các nàng cũng không quá e ngại.

– Hiện tại có Dạ Đế đột nhiên xuất hiện, mặc dù thu thập được đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này, đại bộ phận lợi ích cũng thuộc về Dạ Đế, chính mình còn lại rất

ít. Nhưng không còn cách nào, có thu hạch còn hơn không được chút nào.

Hà Đế bóp cổ tay thở dài, liếc mắt nhìn Hương Đế, có chút oán giận.

Nếu Hương Đế sớm quyết định, gọi tới Mị Đế, Nhân Đế tới trợ trận, ít nhất còn được chia phần. Bất quá, ai kêu đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này là do Hương Đế phát hiện ra đây?

Hương Đế cố gắng trấn định:

– Không sai, đầu Kỳ Nha La Vương Tượng này chính là yêu vật mắt trận của Đan Châu, giá trị trân quý. Dạ Đế, ngươi muốn cùng ta chiến đấu, ta tuyệt đối phụng bồi. Thế nhưng ngươi nên hiểu, làm thế nào là tốt nhất.

– Ha ha ha!

Dạ Đế cười dài. Hương Đế nói không sai, nếu ở tình huống bình thường, đại Đế tranh đấu với nhau, dù là người thắng cuộc thường cũng sẽ tổn thất nhiều hơn thu hoạch.

Thế nhưng Hương Đế tuyệt không thể ngờ, có một thần thông là Nhân Đạo Vô Lượng, nó có thể khiến ngự yêu sư tự mình dâng lên tiên nang tuyệt phẩm của bản thân, thậm chí càng chủ động công tác sáp nhập tiên nang.

Một đầu Kỳ Nha La Vương Tượng cũng không tính là gì, tiên nang tuyệt phẩm của Hương Đế và Hà Đế mới là thứ có giá trị nhất.

– La Vương Tượng, ta muốn. Hai người các ngươi, ta cũng muốn!

Dạ Đế cười lạnh một tiếng, hung hãn xuất thủ.

Toàn lực thôi động Hóa Đạo Chi Pháp, hình thành một đạo ánh sáng xám cực lớn, lấy Dạ Đế làm trung tâm, khuếch tám ra bốn phía. Lan đến đâu, bất luận là cây cối, núi đá, hay nước, đều phải mai một.

– Dạ Đế, ngươi điên rồi! Cư nhiên làm như vậy!

Hà Đế hoa dung thất sắc, một mặt vội vã gọi yêu vật Tiên Thiên trở về, một mặt lui nhanh lại.

Hương Đế phản ứng nhanh hơn, nàng bay lên cao, hét lớn với Hà Đế:

– Nhanh thông tri cho mấy người Mị Đế!

Lệnh bài của nàng đã bị Dạ Đế phá hủy, chỉ còn lệnh bài trong tay Hà Đế là sử dụng được.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

Hà Đế do dự một chút, bên mình có hai vị đại Đế, đối phương chỉ có một người Dạ Đế, còn chưa khai chiến đã kêu cứu, nghe ra thực có vẻ nhu nhược. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng sẽ bị hủy hết.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là Mị Đế và Nhân Đế lúc này đang tận lực cướp đoạt tài nguyên cho mình, bọn họ sẽ không công tới cứu viện, cuối cùng vẫn phải trả cho bọn họ rất nhiều thù lao.

Ngay sát na khi nàng còn đang do dự, Dạ Đế bỗng nhiên mở rộng tiên nang, hút Hà Đế vào bên trong.

– Gì vậy?

Hương Đế thấy một màn như vậy quả thực là trợn mắt há mồm, khiếp sợ rồi lại mừng như điên:

– Dạ Đế làm quá rồi, giao chiến giữa đại Đế, sao có thể đơn giản kéo đối thủ vào trong thế giới tiên nang của mình? Đây không phải chủ động giao nhược điểm của mình cho đối phương sao?

Cử động liều lĩnh của Dạ Đế khiến sĩ khí Hương Đế nguyên bản đang hạ thấp đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Nàng triệu hoán toàn bộ yêu vật Tiên Thiên của mình đang chiến đấu trở về bảo vệ xung quanh người, sau đó chủ động nhắm phía Dạ Đế.

Một hồi giao chiến kịch liệt, bắt đầu mở màn.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, khiến trong lòng Hà Đế chấn động mãnh liệt. Nàng ngây người một lúc, sau khi minh bạch tỉnh cảnh chính mình, trong lòng

vừa mừng vừa sợ.

Hai Đế giao phong, cũng không cần vận dụng tới thế giới tiên nang. Cho dù có vận dụng tới, cũng là do đại Đế trấn thủ tại bên trong, dựng lên tác dụng phòng ngự. Sau đó phát động đại quân công kích đối thủ.

Bằng không mà nói, bị ngự yêu sư Đế cấp phá hoại đại bản doanh của mình, tổn thất nhất định vô cùng thảm trọng.

– Dạ Đế cư nhiên không về! Hắn không trở về, nhất định là do Hương Đế tại bên ngoài kìm chân hắn. Tốt, lúc này khối thiên địa do ngươi nỗ lực xây dựng, sẽ vì ta mà hủy diệt!

Cũng phải nói lại, thế giới tiên nang của Dạ Đế, dĩ nhiên rộng lớn đến như vậy. Ách…

Trên mặt Hà Đế tràn ngập thần tinh kinh ngạc. Một đạo chùm sáng bạc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn tới trên mặt nàng.

Đôi mắt nàng mở trừng, chỉ vào Sở Vân bỗng nhiên xuất hiện, kêu lên:

– Linh Đế, ngươi không phải đã chết sao? Ngươi vì sao lại ở chỗ này? Ngươi vừa làm gì ta?

Hà Đế từ chỗ Hương Đế đã sớm biết được tin tức về Sở Vân. Nguyên vốn tưởng rằng hắn đã chết, thật không ngờ Sở Vân lại xuất hiện ở nơi đây.

Không chỉ xuất hiện, hơn nữa song chưởng đã khôi phục lại hoàn hảo, khí thế nghiêm nghị, thần thái bức người.

Càng khó tin chính là, hắn cư nhiên ẩn giấu trong thế giới tiên nang của Dạ Đế.

Chuyện này đúng là khó tin!

Ai cũng biết hắn và Dạ Đế là cừu địch, Dạ Đế cư nhiên không giết hắn, còn phóng tâm đưa hắn vào trong thế giới tiên nang của mình.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Hà Đế thành một mảnh hỗn loạn, đúng như thấy được cảnh tượng quỷ dị nào đó trước nay chưa từng trải qua.

– Điều này có là gì? Dạ Đế đã tự nhận thức được sai lầm của mình, bỏ gian tà theo chính nghĩa, quy thuận ta rồi. Ta hiện tại cho ngươi hai con đường, một là chiến đấu với ta, hai là triệt để quy thuận ta.

Sở Vân mở miệng nói.

– Muốn ta quy thuận ngươi? Ha ha, ngươi quả thực là si tâm vọng tưởng! Kẻ sĩ có thể chết, không… Không thể… Nhục…

Nói đến đây, thần tình trên mặt Hà Đế bỗng nhiên biến đổi kịch liệt.

Ánh mắt của nàng nguyên bản sắc bén như đao, dần dần nhu hòa xuống, trở nên bình tĩnh, không còn dao động.

Nhưng ánh mắt của nàng càng lúc càng sáng, làn thu ba lưu chuyển, nhìn về phía Sở Vân không chớp, thần thái càng lúc càng sáng tỏ.

Từ thần thái trong mắt nàng, Sở Vân có thể cảm giác rõ ràng sự sùng bái, tôn kính, kính nể, yêu say đắm, tất cả các loại cảm tình.

– Ta…

Hà Đế khẽ mở môi anh đào, giọng như nói mơ, dịu dàng quỳ gối hướng Sở Vân:

– Ta sai rồi! Sai rõ rồi, sai quá nhiều rồi! Ta cư nhiên dám đối nghịch với người, quả thực là ngu muội số một thiên hạ. Người không ghét bỏ ta, còn muốn chào đón ta… Chủ công, từ nay trở đi người là chủ nhân cả ta. Ta nguyện ý kính dâng tất cả, đạo pháp của ta, linh hồn của ta, thân thể của ta, toàn bộ sở hữu của ta!

Lúc này trong mắt Hà Đế tràn ngập một loại cuồng tín.

Sở Vân gật đầu, rốt cuộc thở dài một hơi. Mặc dù Nhân Đạo Vô Lượng nhanh kinh người, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thủ đoạn công kích, vẫn có thể bị tránh hay trượt mục tiêu.

Thành công lần này, cũng là do Hà Đế đang ngây người, đồng thời khoảng cách song phương cũng không quá xa, nếu là xa hơn một chút nữa, Hà Đế có thể kịp phản ứng, tránh né kịp thời.

Hàng phục được Hà Đế, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dưới sự phân phó của Sở Vân, Hà Đế một lần nữa được Dạ Đế thả ra ngoài, trở lại bên người Hương Đế.

Dạ Đế làm ra bộ dáng tổn thất thảm trọng, thẹn quá thành giận, triển khai thế tiến công điên cuồng. Đại bộ phận lực chú ý của Hương Đế nhất thời bị cuốn đi, kề vai sát cánh với Hà Đế, chiến đấu chống lại công kích của Dạ Đế.

Hà Đế không ngừng mở tiên nang, bay ra một đầu yêu vật Tiên Thiên, cấu thành chiến tuyến, ổn định trận hình.

Hương Đế không chút nghi ngờ, Sở Vân bỗng nhiên từ trong tiên nang Hà Đế bay ra ngoài, đánh ra Nhân Đạo Vô Lượng, đồng dạng bắn tới trên mặt Hương Đế.

– Linh Đế!

Hương Đế chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, vừa thấy Sở Vân hiện thân, nhất thời kinh hãi gần chết.

Nàng lập tức lui mạnh, phẫn nộ quát phía Sở Vân:

– Đê tiện! Ngươi bắn cái gì vào ta?

– Đây là tinh hoa nhân đạo. Ngươi rất nhanh sẽ minh bạch.

Sở Vân nhẹ nhàng nói, dừng lại tại chỗ, cũng không có truy kích.

– Sở Vân, ngươi cư nhiên ám toán ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!

Hương Đế vừa sợ vừa giận, há miệng mắng chửi.

Nhưng rất nhanh, tiếng chửi bới của nàng càng lúc càng chậm lại, cuối cùng ngậm miệng, ánh mắt ngơ ngác, sùng bái nhìn về phía Sở Vân.

“Ba!”

Nàng bỗng nhiên vươn tay ngọc, tát mạnh lên trên mặt mình.

– Ta đáng chết!

Nàng quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên, nước mắt lăn dài, miệng lại nói:

– Ta đáng chết! Ta to gan lớn mật, cư nhiên xuất thủ với người. Ta nghiệp chướng nặng nề, chết nghìn lần cũng không quá đáng…

Ngữ khí nàng mười phần bi thống, nước mắt ngắn dài nhìn Sở Vân.

– Hương Đế, ngươi rốt cuộc lạc đường biết quay lại. Là tỷ muội tốt của ngươi, ta thực sự cảm thấy mừng cho ngươi.

Hà Đế thấy biểu hiện của Hương Đế, vui mừng muốn khóc.

Dạ Đế cũng mở miệng:

– Đã như vậy, ngươi liền lập công chuộc tội, dâng lên toàn bộ sở hữu của mình cho chủ công.