Chương - 790: Người chiến thắng cuối cùng

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hiện tại Sở Vân nắm giữ ba kiện thánh vật, Cổ Thánh có bốn kiện, phân thân Đan Thánh có hai kiện. Chiến lực song phương đã hình thành chênh lệch.

– Đan Thánh, cả ngươi và ta đều bị Sở Vân tính kế, chiến đấu kịch liệt với ma thánh đã tiêu hao quá nhiều. Chúng ta phải liên hợp, đối phó Sở Vân!

Cổ Thánh hét lớn.

Sở Vân cười nhạt:

– Đan Thánh, ta cũng chỉ muốn bảo mệnh, đổi lại là ngươi hẳn cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại Cổ Thánh có bốn kiện thánh vật, ta chỉ có ba kiện. Ngươi chỉ có hai kiện, ngươi xem đi rồi tính.

Phân thân Đan Thánh do dự một chút, cuối cùng cắn răng, vẫn lựa chọn đứng về phía Sở Vân.

Tại trong cảm nhận của hắn, tính uy hiếp của Cổ Thánh vẫn cao hơn một chút.

Thấy một màn như vậy, Cổ Thánh đám ngực dậm chân, chỉ vào phân thân Đan Thánh, tức giận mắng:

– Đồ ngu xuẩn, hắn đã sớm tính tới phản ứng này của ngươi. Ngươi bị tính kế còn không tự biết sao?

Trên mặt phân thân Đan Thánh nhất thời hiện vẻ do dự, bắt đầu khoanh tay đứng nhìn.

Trong lòng Sở Vân cười nhạt vài tiếng, cũng không khuyên nhủ phân thân Đan Thánh, mà trực tiếp đánh về phía Cổ Thánh.

Song phương giao chiến, Sở Vân rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Mặc dù có phòng ngự chí bảo Man Giáp Cốt, thế nhưng tu vi Cổ Thánh quá cao, lại có bốn kiện thánh vật bên người, đánh Sở Vân tới nhiều lần hộc máu, chật vật vô cùng.

Phân thân Đan Thánh rốt cục không kiềm chế được, gia nhập chiến trường, liên hợp Sở Vân đối phó Cổ Thánh.

Giao chiến lần này, chiến cuộc rất nhanh thay đổi, Cổ Thánh lần đầu tiên bị ép xuống hạ phong.

Trước kia Cổ Thánh dùng Hòa Xuyên Cầm, Binh Tuyệt Luân, Cổ Thanh Liên truy sát Sở Vân và phân thân Đan Thánh, hiện tại dưới liên hợp của năm đại thánh vật là Tinh Hải Oản, Đà Âm Loa, Man Giáp Cốt cùng với Trung Thần Chung, Nữ Âm Chúc, Cổ Thánh phải đưa ra quyết định phiêu lưu, một lần nữa sử dụng Đan Bảo Đăng.

Rốt cục lại chiến đấu kịch liệt tám mươi mốt ngày, Sở Vân bỗng nhiên cười lớn một tiếng, làm ra cử chỉ kinh người. Hắn tung Man Giáp Cốt chống đỡ Binh Tuyệt Luân, dùng Tinh Hải Oản và Đà Âm Loa chống lại Hòa Xuyên Cầm và Cổ Thanh Liên.

Cứ như vậy, bản thân Sở Vân liền không còn thánh vật phòng thủ.

Cổ Thánh không ngờ tới Sở Vân mạo hiểm như vậy. Lập tức kêu lên:

– Đan Thánh, hắn đã không có phòng ngự! Cơ hội tốt như vậy, không động thủ còn đợi tới khi nào!

Sở Vân thì hét lên:

– Đan Thánh, ngươi lựa chọn thế nào, tự nhìn chính mình đi.

Phân thân Đan Thánh do dự một chút, hắn nghĩ đến Sở Vân có Âm Dương Đại Hậu Cung, vật này được xưng là tiểu thánh vật, tuy rằng không có uy năng chân chính của thánh vật, nhưng phòng ngự trong khoảng thời gian ngắn cũng không thành vấn đề, đây là chỗ Sở Vân đang dựa vào.

So sánh mà nói, đoạt lại thánh vật của bản thể sẽ có xác suất thành công cao hơn một chút.

– Đoạt lại Đan Bảo Đăng, ta liền có ba kiện thánh vật. Ba phương, mỗi bên đều có ba kiện thánh vật, cục diện trở thành ngang nhau!

Nghĩ tới đây, phân thân Đan Thánh không do dự nữa, Nữ Tâm Chúc trong tay nhoáng lên, bay về phía Cổ Thánh.

Cố Thánh nhất thời hoảng hốt tâm thần, lộ ra kẽ hở.

Phân thân Đan Thánh lại tung Trung Thần Chung, thần chung bay đến đỉnh đầu Cổ Thánh, bộc phát ra lực hút cường đại, hút lấy Đan Bảo Đăng, tựa như cuồng phong cuộn bay cây cỏ dại.

Cổ Thánh nghiến răng, tức giận mắng to:

– Đan Thánh, ngươi tự lầm, chui vào quỷ kế của Sở Vân!

– Lời này ngươi đã nói rất nhiều lần.

Phân thân Đan Thánh cười nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ với lời cảnh tỉnh của Cổ Thánh, hai mắt một lần nữa bạo phát hai đạo quang mang màu vàng nhạt, chiếu lên trên mặt Đan Bảo Đăng.

Sắc mặt Cổ Thánh tái di, cũng không còn khống chế được Đan Bảo Đăng, mắt mở trừng trừng nhìn nó bị Trung Thần Chung hút đi.

Mặc dù Đan Thánh chết, thế nhưng còn tồn tại phân thân, đây là một dạng sinh mệnh kéo dài của Đan Thánh, bởi vậy Đan Bảo Đăng không tính là vật vô chủ.

– Ha ha ha, Đan Bảo Đăng trở về, ta liền trở về bản nguyên, trọng tân thành người, cũng không còn phải sợ hãi nhị vị nữa!

Phân thân Đan Thánh cười ha ha.

– Thật không…

Tiếng cười nhạt của Sở Vân bỗng nhiên truyền vào tai hắn.

Phân thân Đan Thánh nhìn lại, nhất thời kinh hãi gần chết.

Chỉ thấy một viên Thái Nhật Âm Nguyệt Vạn Cực Cầu đang bắn về phía hắn như thiểm điện, hắn muốn phòng ngự, thế nhưng Nữ Tâm Chúc trong tay còn đang toàn

lực công kích Cổ Thánh, Trung Thần Chung còn đang trên đường trở về.

– Không…

Hắn thảm thiết kêu một tiếng, thanh âm đầy vẻ không cam lòng. Đi sai một nước liền thua cả bàn, hai mắt hắn mở trừng nhìn Thái Nhật Âm Nguyệt Vạn Cực cầu bắn trúng thân mình, vô tận hắc ám phủ xuống, nuốt trọn đại kế và cả tham vọng của hắn về với hư không.

– Đại đạo thành công!

Trong nháy mắt, Sở Vân liền đoạt lấy Nữ Tâm Chúc, Trung Thần Chung và Đan Bảo Đăng.

Nhưng còn chưa kịp thu phuc, liền bị Cổ Thánh điên cuồng tấn công.

Sở Vân bị thế tiến công này đánh bị thương nặng, miệng hộc máu, nhưng vẫn cười ha ha.

Hắn không phản kích, mà dùng Man Giáp Cốt, Tinh Hải Oản, Đà Âm Loa bảo vệ bản thân, xoay người bỏ chạy.

– Sở Vân, ngươi chạy đi đâu.

Cổ Thánh biến giọng, đuổi theo không bỏ, điên cuồng triển khai truy sát.

Đáng tiếc, lúc này tuy hắn chiếm hết thượng phong, thế nhưng lại không khống chế được tràng diện. Chiến đấu trong biển hỗn độn, hắn căn bản không có năng lực vây kín.

Sở Vân chạy phía trước, Cổ Thánh một mặt đuổi sát phía sau, một mặt chửi ầm lên.

Cái gì khó nghe đều nói, ác độc, âm hiểm, các loại trào phúng, hay tức giận mắng chửi đều dùng đến, chính là muốn khích tưởng Sở Vân quay lại giao chiến với hắn.

Sở Vân không chút xúc động, nắm chắc thời gian thu phục ba kiện thánh vật mới thu được.

Đầu tiên là Nữ Tâm Chúc, sau là Trung Thần Chung, tiếp nữa là Đan Bảo Đăng.

Nắm giữ sáu kiện thánh vật, Sở Vân không phản công. Mà vận dụng Tinh Hải Oản toàn lực tính toán phương vị Cổ Châu.

Nhìn sáu kiện thánh vật lượn lờ bên người Sở Vân, trong lòng Cổ Thánh vốn không muốn bỏ cuộc, dù sao thôi động thánh vật cần tiêu hao tín ngưỡng lực. Sở Vân dù có Linh Châu cũng không thể mãi chống đỡ được.

Thế nhưng khi hắn thấy Sở Vân đang toàn lực thôi diễn, hắn rốt cục đã tuyệt vọng.

Sở Vân đã cắt đứt một tia hy vọng cuối cùng của hắn.

– Trận chiến này ngươi thắng rồi, đừng để ta thấy người lần nữa. Rồi sẽ có một ngày, ngươi phải trả giá thật lớn.

Cổ Thánh xoay người rời đi.

Sở Vân cao giọng cười:

– Ngươi muốn chạy đi đâu?

Lập tức theo sát phía sau Cổ Thánh, triển khai truy sát.

Cổ Thánh tức giận muốn hộc máu, Sở Vân rõ ràng là không muốn buông tha hắn.

Nhưng lần này đến phiên hắn không dám xoay người chiến đấu, hắn phải nhanh chóng thu hồi Cổ Châu.

Bằng không, một khi Cổ Châu thất thủ, hắn sẽ không còn thất bại đơn giản nữa, mà là triệt để bại vong.

Hai người một trước một sau, không biết xẹt qua bao nhiêu khoảng cách, rốt cục một tòa lục địa xuất hiện trước mắt.

Châu này rộng lớn vô cùng, bao phủ một tầng sương mờ thanh lệ. Xuyên thấu qua sương mờ, mơ hồ có thể thấy được bên trong cổ thụ um tùm, suối trong uốn lượn, vạn vật phồn thịnh.

– Thu!

Cổ Thánh đưa tay chụp vào hư không, Cổ Châu lập tức thu nhỏ lại, hóa thành tiên nang hướng trở về tay hắn.

– Chính là lúc này!

Hai mắt Sở Vân bắn ra thần quang mênh mông.

Hắn nâng Nữ Tâm Chúc, chiếu về phía Cổ Thánh.

Ánh sáng này, nếu chiếu thẳng nhân tâm, bất luận phòng hộ gì đều không thể ngăn chặn, Cổ Thánh lập tức hoảng hốt tâm thần. Thế nhưng thời gian ngắn ngủi, không đến một sát na.

Cổ Thánh đã sớm phòng bị Sở Vân.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Chỉ là Sở Vân cũng sớm có dự liệu, tấu hưởng Trung Thần Chung, Đà Âm Loa công kích về phía Cổ Châu.

Cổ Thánh vội vã lấy ra Hòa Xuyên Cầm chống đỡ. Âm ba nổ vang, chấn động biển hỗn độn.

– Đáng ghét…

Sở Vân cắn răng. Giờ khắc này tu vi song phương hoàn toàn lộ rõ chênh lệch. Cổ Thánh chấp chưởng một kiện thánh vật liền có thể chống đỡ hai kiện thánh vật hợp sức tấn công của Sở Vân.

Hắn lại muốn vận dụng thủ đoạn khác, tấn công Cổ Châu.

Cổ Thánh cảm giác không ổn, hét lớn một tiếng:

– Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, Binh Tuyệt Luân, đi!

Binh Tuyệt Luân không am hiểu phòng thủ, Cổ Thánh liền đơn giản phóng nó đi.

Đan Bảo Đăng trên đỉnh đầu Sở Vân, Man Giáp Cốt huyền phù trước người, khó khăn ngăn trở công kích sắc bén của Binh Tuyệt Luân.

Thấy Binh Tuyệt Luân thành công chế trụ hai đại thánh vật của Sở Vân, Cổ Thánh cười ha ha:

– Sở Vân, ngươi nghĩ phá hủy Cổ Châu, tiêu diệt hết tín đồ của ta, quả thực là si tâm vọng tưởng. Ta sẽ không cho ngươi thực hiện đâu.

– Phải không… Nhìn một kích này đi!

Sở Vân cười lạnh một tiếng, tung ra Tinh Hải oản.

Bát này như một viên lưu tinh, lập tức bắn thẳng hướng Cổ Thánh.

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn, tinh quang bắn xa vạn dặm, soi sáng một vùng biển hỗn độn, càng mở ra một tảng hư không lớn.

– Cái gì? Ngươi dĩ nhiên tự bạo Tinh Hải Oản, ngay cả thánh vật cũng có thể bỏ?

Cổ Thánh quá sợ hãi, bị Tinh Hải Oản tự bạo, Cổ Thanh Liên cũng phải xuất hiện trên đỉnh đầu.

Tiên nang Cổ Châu bị trọng thương, lượng lớn tín đồ tử vong.

– Để chiến thắng, không gì là không thể bỏ. Huống hồ ta đã nắm trọn đạo Tinh Thánh, thánh văn của hắn cũng bị ta thu nạp, trở thành tích lũy của ta.

Thanh âm Sở Vân lãnh khốc tới cực điểm, tràn ngập vẻ dứt khoát.

Tự bạo thánh vật, mắt không hề chớp dù chỉ một chút.

Hơn nữa, hắn thừa dịp Cổ Thánh đại loạn trận cước, tụ tập toàn bộ lực lượng, điên cuồng thôi động Đà Âm Loa, Trung Thần Chung, Nữ Tâm Chúc, Đan Bảo Đăng, Man Giáp Cốt.

Quang huy của năm đại thánh vật quyện lại thành một, Cổ Thánh trong lúc vội vã khó có thể toàn lực chống đỡ.

Kiên trì được mười lần hô hấp, sau cùng bị Sở Vân công kích đánh vỡ phòng ngự.

– Sở Vân, ta cư nhiên bại dưới tay tiểu nhi ngươi? Không, ta không muốn chết, ta mưu tính qua không biết bao năm tháng, cuối cùng thu phải kết cục này? Ta đầu hàng, đầu hàng rồi!

Tại thời khắc tử vong, Cổ Thánh kinh khủng hét lên.

– Cổ Thánh, đây là nguyên nhân thảm bại của ngươi. Sinh mệnh quá dài, khiến ngươi sợ chết mất đi dũng khí. Bẫy rập của ngươi rất mạnh, hãm hại được cửu thánh. Nhưng cũng vì nó làm lộ ra ngươi nhu nhược, không dám chính diện chiến đấu liều mạng. Ngươi đi, người thắng cuối cùng chỉ có một, đó chính là ta, Sở Vân!

Sở Vân vừa dứt lời, vô tận thánh quang liền bao phủ toàn bộ Cổ Thánh, đưa hắn trở về hư vô.

Khi quang mang chói mắt tan hết, xa xa chỉ còn lại ba kiện thánh vật vô chủ nằm yên lặng, một kiện thế giới tiên nang sứt mẻ, cùng với hạt châu hỗn độn sau khi Đan Châu và Hòa Châu bị phá hủy và luyện hóa.

Ào ào ào…

Biển hỗn độn từ biên giới chiến trường chảy ngược trở về, nhanh chóng lấp đầu tảng lớn hư không bị chiến đấu đánh ra.

Tâm tình Sở Vân tĩnh lặng vô cùng, hắn biết tất cả đều đã kết thúc.

Hắn phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, tận hưởng cảm giác uể oải cường liệt và suy yếu đang tập kích trong lòng.

Đã bao nhiêu năm, hắn không ngừng phấn đấu, không dám có chút thả lỏng. Rất nhiều khi, chỉ tranh đấu một đường, một khi thất bại, liền ảnh hưởng tới toàn cục.

May rằng kết quả khiến người ta thoả mãn, qua thiên tân vạn khổ, hắn liều mạng đánh ra một đường sinh cơ.

– Kế tiếp, ta cần nghỉ ngơi.

Sở Vân thu lại toàn bộ thánh vật, dung nhập Cổ Châu vào Linh Châu, đi vào trong Âm Dương Đại Hậu Cung ngủ vùi.

Một giấc ngủ này, chính là ba nghìn năm.

Khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình đã trở thành Thánh cấp đỉnh phong.

Đây là tác dụng của tám kiện thánh vật ngày đêm cải tạo cơ thể. Thánh vân trong đó cũng bị hắn nắm giữ hoàn toàn.

Chỉ là tình huống Linh Châu mới sinh không được tốt. Quỷ hồn và nhân loại ở chung một bầu trời, yêu vật hoành hành đấu đá nhau liên miên. Nhân loại thế giới bị vây trong vòng hỗn chiến, tín ngưỡng cực kỳ lộn xộn. Hơn một nghìn cường giả Đế Hoàng được cắt cứ một phương, trở thành đầu nguồn uy hiếp.

– Chúng ta hổ thẹn, phụ kỳ vọng.

Biết Sở Vân thức tỉnh, các phi tần trong Âm Dương Đại Hậu Cung vui mừng rất nhiều, thêm nữa là hổ thẹn.

– Không trách các nàng. Lực lượng các nàng mấy năm nay chủ yếu dùng để bảo vệ Đại Hậu Cung. Bảo hộ ta được an toàn. Việc này làm rất đúng. Hừ, trong khi đó, thật có rất nhiều Đế Hoàng đến tấn công cung điện của ta, thừa dịp ta ngủ say lộ lòng muông dạ thú…

– Toàn bộ Linh Châu, giáo đồ thờ phụng ta cũng trở nên thưa thớt như vậy, ngược lại còn cung cấp tín ngưỡng lực cho đám phản tặc kia. Đã như vậy, ta cũng nên làm một bước then chốt rồi.

Sở Vân nhàn nhạt nói chuyện.

Vừa dứt lời, toàn bộ Linh Châu đều rung chuyển, lưới pháp tắc bị thu về, yêu vật mắt trận đều hóa thành lưu quang, bay về phía Âm Dương Đại Hậu Cung.

Dòng chảy hỗn độn trong nháy mắt đổ về. Chúng Đế Hoàng muốn thoát đi, nhưng đều bị lực lượng vô hình trói buộc tại chỗ.

Chỉ có một số rất ít người được Sở Vân gọi về âm Dương Đại Hậu Cung.

Toàn bộ Linh Châu đều bị luyện hóa, mặc kệ là vạn vật sinh linh, hay thiên địa sông núi.

Thậm chí Sở Vân không cầm tám đại thánh vật trong tay, đều bỏ qua tất cả, bỏ xuống Linh Châu. Hắn ngồi trên ghế chủ vị, Âm Dương Đại Hậu Cung cả người cả yêu, ầm ầm bay lên, thoát khỏi Linh Châu.