Chương - 670: Đan tâm

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hắn đang lắc đầu, lẽ nào còn chưa hài lòng với hiệu quả luyện chế như vậy?

Trong lòng Công Tôn Viện Viện nhộn nhạo, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ như thế.

Trong nháy mắt, hình tượng sâu không lường được của Sở Vân khắc sâu trong tâm linh của nàng.

– Viên Bách Thảo Hoàn này cho ngươi đó.

Truyện Tiên Hiệp

Sau khi nghiên cứu một lúc, Bách Thảo Hoàn đã mất đi giá trị. Sở Vân tùy tiện đem vứt cho Công Tôn Viện Viện, nhanh chóng thoát thân.

Hắn vừa bước chân rời khỏi thì phía sau liền có rất nhiều ngự yêu sư nghe tin mà đến, ùa vào trong tàng kinh các.

– Chẳng lẽ, thủ pháp luyện chế mà hắn vừa mới thực hiện mới thật sự là thủ pháp luyện chế Bách Thảo Hoàn chân chính? Sau khi quay về, ta phải thí nghiệm một phen!

Công Tôn Viện Viện nhìn viên Bách Thảo Hoàn trong tay, trong lòng không khỏi có ý nghĩ như thế.

– Đây là Bách Thảo Hoàn mà hắn luyện chế?

Hai mắt Công Tôn Uyển Nhi sáng rực.

Công Tôn Viện Viện đứng một bên, kính cẩn đáp:

– Đúng vậy, biểu tỷ.

Viên Bách Thảo Hoàn trong tay nhỏ hơn một chút so với Bách Thảo Hoàn bình thường. Thế nhưng Công Tôn Uyển Nhi có thể cảm giác được, dược tính ẩn chứa bên

trong đó chí ít cũng gấp trăm lần so với Bách Thảo Hoàn khác!

– Lại có thể luyện chế Bách Thảo Hoàn bình thường thành trung đẳng!?

Trong lòng Công Tôn Uyển Nhi cũng vô cùng chấn động. Chỉ là bên ngoài không có biểu hiện ra.

Công Tôn Uyển Nhi thâm tàng bất lộ, không để lộ suy nghĩ ra ngoài, nói với Công Tôn Viện Viện:

– Ngươi lui xuống trước đi. Viên Bách Thảo Hoàn này, ta muốn nghiên cứu một phen.

– Vâng, biểu tỷ.

Công Tôn Viện Viện luyến tiếc nhìn thoáng qua viên Bách Thảo Hoàn, yên lặng lui ra.

– Dược liệu thông thường lại có thể luyện chế thành một viên Bách Thảo Hoàn trung đẳng, đây là khái niệm gì?

Sau khi Công Tôn Viện Viện đi khỏi không lâu, Công Tôn Uyển Nhi liền đứng dậy, vội vã đi sâu vào phía trong phủ.

Ở sâu trong đấy có hai vị luyện đan đại sư duy nhất của Công Tôn gia.

Hai vị luyện đan đại sư liên tục lắc đầu, vẫn luôn tỏ thái độ hoài nghi và phủ định đối với việc này:

– Điều này là không thể. Bách Thảo Hoàn là Bách Thảo Hoàn, sao có thể luyện thành đan dược trung đẳng?

– Nhưng viên đan dược này cũng không phải là giả.

Công Tôn Uyển Nhi trình lên viên Bách Thảo Hoàn mà Sở Vân luyện chế.

Hai vị luyện đan đại sư nhìn một lúc, đều nở nụ cười. Một vị nói:

– Đây là đan dược trung đẳng không giả, nhưng lại không phải là bách Thảo Hoàn. Dược liệu Bách Thảo Hoàn chỉ là mấy thứ kia, rất bình thường, làm thế nào cũng không luyện chế ra đan dược trung đẳng được. Nhất định là hắn đã bỏ vào dược liệu quý hiếm khác, trộn lẫn vào với nhau mới luyện chế ra viên đan dược này. Việc này chúng ta cũng có thể làm được.

– Thế nhưng dược liệu mà hắn dùng đều là của Viện Viện biểu muội chính tay đưa cho.

– Vậy ư?

Lúc này, hai vị luyện đan đại sư mới có chút động dung.

– Như vậy đi, ngươi kể lại tình cảnh lúc đó một lần cho ta nghe.

Tuy Công Tôn Uyển Nhi không có ở đó, nhưng Công Tôn Viện Viện lại là người ở hiện trường, đã bẩm báo hết mọi chi tiết. Công Tôn Uyển Nhi lúc này lại truyền đạt lại một lần.

Một vị luyện đan đại sư vuốt râu cười dài:

– Ha ha ha, ngươi bị lừa rồi. Hắn nhất định là dùng thủ pháp bí ẩn, âm thầm bỏ thêm vào dược liệu khác, chỉ là người xung quanh không nhận thấy được mà thôi. Uyển

Nhi ngươi nghĩ xem, một luyện đan sư thường mang theo dược liệu bên người, hắn lại là luyện đan sư ẩn cư trong Loạn Cấm Sâm Lâm, không lẽ trên người ngay cả một phần dược liệu luyện chế Bách Thảo Hoàn cũng không có?

Vị luyện đan đại sư còn lại bổ sung:

– Không sai. Luyện đan sư này giỏi về tâm kế, rất là xảo quyệt. Hắn cố ý dùng dược liệu của biểu muội ngươi, chính là khiến người ta cho rằng những dược liệu này không có vấn đề, hắn vẫn chưa động tay động chân trong đó. Nào ngờ hắn giở trò đó, ngược lại

giấu đầu lòi đuôi, trong mắt người thông minh thì chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.

– Là thế sao…

Công Tôn Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ, dù sao nàng cũng không có ở hiện trường, những gì nghe được đều là từ chỗ của Công Tôn Viện Viện thuật lại.

– À quên nữa, còn có một việc, là ta tận mắt nhìn thấy. Ta nói ra, mong hai vị đại sư nghiên cứu kỹ lưỡng.

Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi sáng ngời, kể lại cho hai vị luyện đan đại sư chuyện lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vân thu phục Thảo Mãng Sơn Hùng thú.

Lúc này, hai vị luyện đan đại sư đồng loạt bật cười.

Một vị nói:

– Lúc đầu ta còn không dám xác định, thế nhưng nghe xong chuyện này của ngươi, đã trăm phần trăm khẳng định rồi.

Vị luyện đan đại sư còn lại lập tức bổ sung:

– Không sai. Hắn chỉ vỗ nhẹ là có thể trị lành cho Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang thương nặng, việc này có thể sao? Căn bản là không có thể! Hắn nhất định là có thủ pháp bí ẩn, âm thầm cho nó uống thánh dược chữa thương. Uyển Nhi ngươi nhìn thoáng qua nên cứ tưởng là thần nhân. Theo ta thấy, thanh niên nhân này chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng, cố tình biểu diễn trước mặt ngươi, gia nhập Công Tôn gia, hưởng thụ vinh hoa

phú quý mà thôi.

– Uyển Nhi, ngươi phải hiểu được một đạo lý. Dùng dược liệu bình thường, luyện chế ra đan dược cao phẩm, đây là chuyện mà luyện đan Tông Sư cũng không làm được. Vỗ nhẹ là có thể trị lành cho yêu thú, thế hắn còn là người sao? Sợ rằng cường giả Đế Cấp, Hoàng Cực cũng đều không thể làm được. Ngươi cho rằng hắn là luyện đan Tông Sư, hay là nhân vật Đế Cấp, Hoàng Cấp?

– Ài, ngươi còn nhỏ, trong thế giới này loại người gì cũng có, bị lừa gạt cũng là chuyện có thể hiểu được, không nên để ở trong lòng. Thế nhưng cần phải rút kinh nghiệm cho lần giáo huấn này, ngày sau chú ý hơn.

Hai vị luyện đan đại sư, mỗi người một câu, lời nói hết sức thấm thía khuyên giải, an ủi Công Tôn Uyển Nhi.

– Nếu không có hai vị đại sư, Uyển Nhi suýt nữa bị hắn lừa! Uyển Nhi lần này trở về, vạch trần bộ mặt thật của hắn, đuổi hắn ra khỏi thành!

Công Tôn Uyển Nhi vô cùng tức giận, biểu hiện của Sở Vân đã vượt quá phạm vi lý giải của nàng, cho dù là sự thực thì cũng phải kinh nghi bất định.

Huống hồ, nàng lại biết rõ thân phận của hai vị luyện đan đại sư, đối với lời bọn họ nói, nàng cực kỳ tin tưởng.

Công Tôn Uyển Nhi bỗng nổi sát ý bừng bừng:

– Uổng công ta còn tặng thẻ bài cho hắn, hiện tại ngẫm lại, cảm thấy hắn vô cùng đáng ghét. Không, đuổi hắn ra khỏi thành thì quá dễ dàng cho hắn. Lừa dối ta thì phải trả giá thật thê thảm mới được.

– Ngươi muốn giết hắn? Không thể, không thể. Ta khuyên ngươi nên tiếp đãi hắn thật tốt, tạm thời ẩn nhẫn, làm bộ không biết chân tướng.

– Không sai, hiện nay Bách Gia Đan Hội sắp diễn ra, các gia tộc đều đang mời người giúp đỡ. Nếu ngươi đối xử tệ với hắn, hoặc là giết hắn, thì khó tránh khỏi sẽ bị đối

thủ chúng ta lợi dụng để đả kích danh dự Công Tôn gia chúng ta. Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng đại mưu, sau khi xong chuyện rồi tính sổ sẽ thỏa đáng hơn.

– Đặc biệt bây giờ là thời khắc mấu chốt, gia chủ đang đi mời Mục Bố đại sư. Luyện đan thuật của Mục Bố đại sư thì cả hai chúng ta cũng đều vô cùng kính phục. Vạn nhất để hắn nghe phong thanh về chuyện này, ảnh hưởng đến lời mời của gia chủ, đây sẽ là sai lầm lớn. Cho nên tuyệt không có thể để xảy ra sơ sót.

Công Tôn Uyển Nhi ngẩn ra, thoáng suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có lý. Đành phải nghiến răng nghiến lợi nói:

– Như vậy thì để hắn sống thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến sau ngày Bách Gia Đan Hội, ta phải rút gân bẻ xương hắn thì mới có thể hả cơn giận trong lòng của ta!

Công Tôn Uyển Nhi rất biết cách ẩn dấu tâm cơ, tuy tức giận bất bình, hận không thể bẻ xương Sở Vân. Nhưng lúc trở về lại không hề làm khó dễ, ngược lại sắp xếp một trạch viện thượng đẳng cho Sở Vân ở lại, ăn uống thì cũng hết sức no đủ.

Dưới sự can thiệp của nàng, sự chấn động mà Sở Vân gây ra ở tàng kinh các cũng không tiếp tục khuếch tán thêm. Điều này vừa hợp với tâm ý của Sở Vân.

Trong mấy ngày kế tiếp, Sở Vân cặm cụi vùi đầu trong tàng kinh các, thông qua thư tịch biết được tình báo ở Đan Châu.

Lịch sử của Đan Châu lâu đời hơn nhiều so với Tinh Châu.

Số lượng cấp Quân, Hầu, Vương gấp mấy chục lần Tinh Châu. Thế nhưng chiến lực cao nhất lại ngang hàng với Tinh Châu. Tinh Châu có nhất Thánh, tam Hoàng, ngũ Đế, Đan Châu cũng vậy.

Sở Vân thầm cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện này, Đan Châu có lịch sử lâu đời như thế, sao lại cũng chỉ có Tam Hoàng Ngũ Đế? Hắn mơ thấy rằng, việc này dường như có liên quan đến vận mệnh. Quái Tiên cũng từng nói với hắn, vận mệnh mỗi một châu cũng đều có hạn. Muốn trở thành cường giả Đế Cấp, Hoàng Cấp, cần có vận mệnh vô cùng kinh khủng.

Ngoài ra, hắn cũng biết được nguyên nhân Công Tôn Viện Viện có thể phun ra đan khí.

Đó chính là nhất nhất đan tâm.

Cửu châu đều khác nhau, mỗi một châu đều có đặc sắc của mình. Nét đặc sắc của Đan Châu chính là đan tâm này.

Mỗi một luyện đan sư đều có thể luyện chế ra một viên đan tâm, ẩn chứa tại trong cơ thể mình. Cho dù bản thân không phải là luyện đan sư, các ngự yêu sư khác cũng sẽ xin luyện đan sư giúp đỡ, luyện chế một viên đan tâm cho mình.

Đan tâm chủ yếu dùng để cân đối tu dưỡng, linh quang và hồn phách trong cơ thể ngự yêu sư.

Ba nhân tố trên là nhân tố chủ yếu hạn chế tu vi của ngự yêu sư. Lúc Sở Vân tu hành ở Tinh Châu, thường xuyên gặp phải trở ngại như tu dưỡng của thân thể không đủ, hoặc là linh quang không đủ, hồn phách hỗn loạn, hạn chế thực lực tăng trưởng.

Nhưng sau khi có đan tâm rồi, ba nhân tố này liền được đan tâm điều tiết, luôn đạt được trạng thái cân bằng. Không còn bị khiếm khuyết hay ưu thế nữa.

Ngoài ra, đan tâm đối với luyện đan sư mà nói, cũng là thần khí luyện đan bắt buộc phải có.

Tại Đan Châu, luyện đan sư muốn luyện chế đan dược, nhất định phải điều động đan tâm của mình, phun ra đan khí của riêng mình. Ngay khi đan dược luyện chế thành công, tinh hoa đan khí mà nó toả ra cũng sẽ được luyện đan sư hút vào đan tâm, nuôi dưỡng đan tâm.

Khi đan tâm trưởng thành đến giai đoạn nhất định thì có thể liền không ngừng cung cấp lực lượng khôi phục mạnh mẽ cho ngự yêu sư. Sự khôi phục này có liên quan đến thân thể, hồn phách và linh quang, bao gồm tất cả phương diện.

Đan tâm giống như trái tim thứ hai của ngự yêu sư, cung cấp động lực cường đại.

Đương nhiên, nếu là vận dụng quá mức, vượt quá giới hạn của đan tâm thì sẽ tạo thành hiện tượng bạo đan.

Một khi bạo đan, ngự yêu sư cùng với yêu vật dưới trướng cũng đều sẽ có chiến lực tăng cao. Sở Vân đã từng thấy qua nô bộc của Công Tôn gia bạo đan, sau đó tử vong ở Loạn Cấm Sâm Lâm.

Đan tâm là một loại đan dược duy nhất không cần đan khí mà cũng có thể luyện chế thành công ở Đan Châu.

Đan tâm có nhiều điều tốt như vậy, Sở Vân tự nhiên cũng vô cùng động tâm.

Đan phương để luyện chế đan tâm được lưu truyền rộng rãi ở Đan Châu, người người đều biết. Dược liệu luyện chế đan tâm cũng vô cùng phổ biến, rất dễ thu thập được.

Nhưng không biết vì sao, tuy Sở Vân có thể thành công luyện chế ra đan tâm, nhưng kết quả sau khi hắn uống vào đều là thất bại. Người bình thường sau khi nuốt đan tâm vào bụng, đan tâm sẽ bồng bềnh trong cơ thể, điều hòa thân thể, linh quang và hồn phách.

Nhưng lúc Sở Vân dùng, những đan tâm này liền vỡ nát thành bột phấn, dường như là không chịu nổi ảnh hưởng thân thể Tiên Thiên của Sở Vân.

Đối với điều này, Sở Vân cũng chỉ đành chọn cách từ bỏ mà thôi.

Về chuyện của phụ mẫu song thân hắn cũng không có tiến triển gì. Cái tên Cổ Đan Vương, Nguyệt Sương Vương căn bản không thể tra ra được. Điều này khiến cho Sở Vân gần như hoài nghi rằng song thân hắn có thực sự đến từ Đan Châu không.

– Xem ra tầng lớp mà ta tiếp xúc được còn quá thấp. Tuy Công Tôn gia là đại gia tộc, nhưng ở Đan Châu cũng chỉ là xếp hạng chót mà thôi. Trong tàng kinh các phần lớn là các loại đan phương. Có lẽ ta nên đến các gia tộc như Tần gia, Tống gia một chuyến. Có thể sẽ…

Sở Vân trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới tinh bài.

Hắn lấy tinh bài ra, lặng yên thôi thúc.

Tinh bài như một cái gương hình vuông, nó là yêu binh Tiên Thiên, nó cũng có thể vận chuyển bình thường ở Đan Châu. Lúc này mặt gương dần dần sáng lên, hiện ra vô số văn tự, không ngừng nhấp nháy, khiến cho người ta nhìn vào phải hoa cả mắt.

Những này văn tự đều là nhiệm vụ của Tinh Thánh cung. Người tuyên bố ngoại trừ Tinh Thánh ra thì chính là người sở hữu tinh bài.

Sở Vân đang muốn tuyên bố một nhiệm vụ, khi thu thập về tình báo của song thân mình, bỗng nhiên tinh bài lại phóng ra ánh hào quang màu đỏ. Trong ánh hào quang hiện ra mấy hành chữ:

– Nhiệm vụ khẩn cấp: cứu viện Bạch Đế!

Nhiệm vụ khẩn cấp! Cứu viện Bạch Đế, tám đại tự này, đỏ tươi đến chói mắt.

Bạch Đế cũng chưa chết, điều này Sở Vân đã biết được từ lâu.

Trên thực tế, ngự yêu sư đến cảnh giới Đế Cấp, Hoàng Cực đều có uy năng thông thiên triệt địa, ở một mức độ nhất định đã có thể khắc phục tử vong.

Giống như Dạ Đế, mặc dù bị Tinh Thánh vận dụng Thiên Ngoại Tinh Ma giết chết, nhưng cũng có thể một lần nữa từ Quỷ Châu đánh giết trở về.