Chương - 348: Chiến hạm Phi Thiên

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Xem ra lão trượng đối với Hoàng Hiếu hiểu biết rất sâu, mời chỉ giáo!

Sở Vân nghe vậy ngây ra một lúc, chợt thái độ thành khẩn, thỉnh giáo Khương lão hán.

– Khi mẫu thân Hoàng Hiếu còn trên đời, lão hủ và gia đình hắn là láng giềng. Sau khi mẫu thân hắn qua đời, Hoàng Hiếu mới chuyển đến đây thủ mộ.

Khương lão hán nói.

Thần tình Sở Vân nhất thời rung động, biết đã hỏi đúng người rồi.

– Hoàng Hiếu là một hài tử rất đáng thương. Vì nguyên nhân khó sinh, dẫn đến Tiên Thiên của hắn không đủ, tư chất thấp kém, tướng mạo xấu xí. Bởi vậy khi còn nhỏ, hắn vô cùng tự ti, tự bế. Mà mẹ của hắn, lại là một người rất vĩ đại. Chính nhờ nàng toàn lực cổ vũ và ủng hộ mới khiến Hoàng Hiếu thoát khỏi bóng ma ám ảnh…

Khương lão hán chậm rãi nói, nói ra từng chuyện, từng chuyện ngày xưa. Một hình tượng mẫu thân vĩ đại, còn có hình ảnh Hoàng Hiếu từng bước từng bước vượt qua, dần dần hình thành rõ ràng trong lòng Sở Vân.

Khương lão hán nói xong, mọi người đều im lặng.

– Sở Thiếu đảo chủ, Hoàng Hiếu đọc thuộc làu làu binh thư. Từ hơn ba mươi năm trước đã xưng hùng Thải Hồng Đảo, chỉ huy chiến hạm không ai bằng. Chỉ là thái độ làm người của hắn cao ngạo, cũng không khoe ra. Có rất ít người biết được bản lĩnh của hắn. Tuy rằng trong tay có một đầu Hồng Yêu hoàng quan cấp số Linh Yêu, cũng là lão hủ ngẫu nhiên mà thấy được. Sở Thiếu đảo chủ thiếu niên anh hùng, lòng dạ rộng, có thể bỏ qua bảo vật trên Hồng Kiều, tự mình chờ ở chỗ này, đủ thấy tâm tha thiết cầu hiền.

Lão hủ thực sự hy vọng, ngày mai Sở Thiếu đảo chủ có thể trở lại. Ba lần đến mời, đối với Hoàng Hiếu mà nói, ý nghĩa không tầm thường như vậy.

Cuối cùng, Khương lão hán gửi gắm hy vọng khẩn thiết lên người Sở Vân.

Sở Vân gật đầu. Sau khi hiểu rõ về Hoàng Hiếu, ánh mắt đối với hắn đã hoàn toàn khác trước. Mang theo tia thưởng thức và bội phục.

Mỗi một cường giả, đều có một cố sự đặc sắc.

– Bẩm Thiếu đảo chủ, sau khi Hoàng Hiếu tảo mộ trở về, cũng không gặp Sở Vân, mà chỉ hẹn hắn ngày mai lại tới. Sau đó lại tự nhốt mình bên trong nhà tranh.

Một vị thân binh hướng Thiết Ngao bẩm báo.

– Ừ…

Thiết Ngao trầm ngâm một chút, sau đó nói.

– Sáng sớm ngày mai chúng ta cũng đi.

Ngày hôm nay, hắn thu hoạch được không ít bên trên hồng kiều. Nhưng càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy không cam tâm buông tha cho Hoàng Hiếu. Không bằng ngày mai lại tranh thủ thêm một lần nữa.

– Không phải hắn muốn học theo Gia Cát Minh, muốn được “tam cố mao lư” sao? Ta sẽ thành toàn cho hắn. Cho dù không chiếm được, cũng không thể thành toàn cho Sở Vân!

Nghĩ tới đây, trong mắt Thiết Ngao chợt hiện lên vẻ âm hàn. Ăn cơm tối xong, hắn nắm chắc thời gian, nghỉ ngơi một, hai canh giờ. Sau đó, hóa thân thành Kim Đức chân thân, phi thân lên không trung, hoành bá nhất phương. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam,

tử (đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím), lúc này thất thải hồng kiều đã qua ba đạo. Dưới trời đêm, một đạo hồng kiều lục sắc vắt ngang qua thương khung, từ phía chân trời hạ xuống Thải Hồng Đảo, chiếu rọi toàn bộ những hải đảo xung quanh tỏa ra một màu xanh biếc, đẹp không tả xiết.

Mỗi năm Thải Hồng Đảo chỉ mở ra ba ngày. Trong ba ngày này, hồng kiều sẽ trải qua bảy lần biến hóa, cuối cùng lại hóa thành hà vụ (biển sương mù). Hà vụ tích lũy đến một trình độ nhất định, sẽ một lần nữa bao trùm toàn bộ hải đảo, hình thành một mảnh tịnh thổ trong loạn thế. Đây chính là nguyên nhân vì sao Thải Hồng Đảo luôn bảo trì trung lập.

Không thông thương và trao đổi, Thải Hồng Đảo chỉ là một hoang đảo. Bản thân nó lại có đủ lợi ích lớn đến mức một thế lực đơn độc căn bản không thể độc chiếm. Ba ngày Thải Hồng Đảo mở ra là ba ngày toàn đảo hoan nhạc nhất, huyên náo nhất. Tuyệt đại đa số mọi người đều không nghỉ ngơi, đau khổ tìm kiếm cơ duyên của bản thân trong hà vụ hoặc là trên hồng kiều. Nếu như gặp được một kiện bảo vật hiếm thấy, cả cuộc đời sẽ có chuyển biến. Loại tâm lý đào bảo cuồng nhiệt này, hừng hực thiêu đốt trong trái tim mỗi người.

Ban ngày Sở Vân ngồi chờ đợi Hoàng Hiếu, buổi tối cũng chỉ nghỉ ngơi một canh giờ. Sau đó khu động Thiên Hồ chiếm lấy một vị trí tốt nhất trên Lục hồng kiều, chờ đợi kỳ trân dị bảo hạ xuống. Đương nhiên đến bây giờ, trong mắt hắn, đại đa số bảo vật đều đã trở

nên tầm thường. Bất quá nếu đoạt được số lượng nhiều một ít vẫn có trợ giúp cự lớn cho thế lực Thư gia. Sở Vân đã có ý định ly khai Chư Tinh Quần Đảo. Trong trí nhớ của hắn, một mật tàng sẽ mở ra trong vài tháng tới. Hắn nhất định phải sớm tiến tới làm thật tốt công tác chuẩn bị. Hắn không muốn sau khi trở về, lại phát hiện ra Thư gia bị người diệt đảo. Bởi vậy mỗi một phần bảo vật, mời chào Hoàng Hiếu đều là một phần đảm bảo an toàn, hơn nữa thế lực Thư gia đảo càng lớn, đối với cá nhân hắn cũng có trợ giúp càng lớn.

Nửa đêm qua đi, Lục hồng kiều đã dần dần chuyển thành Thanh hồng kiều.

– Đây là luyện binh thủ trát?

Sở Vân bắt được một kiện yêu giản, đưa thần thức vào bên trong thăm dò, lập tức cảm thấy vui vẻ. Thủ trát này ghi lại kinh nghiệm cùng tâm đắc của một vị luyện binh đại sư, đối với luyện binh sư có giá trị rất lớn. Ý nghĩa của nó đối với luyện binh sư giống như là ý nghĩa của đan phương thượng đẳng Thăng Long Đan đối với Sở Vân.

– Trước khi đi, Du Nha đại thúc từng nhắc ta chú ý đến những tư liệu luyện binh. Hôm nay có được bản thủ trát này, tin tưởng khi nhìn thấy hắn sẽ cười không ngậm miệng được.

Sở Vân không tự giác được nở một nụ cười, thu yêu giản lại.

– Mau nhìn! Bóng đen kia là cái gì?

– Trời ạ! Ta đến Thải Hồng Đảo tám năm rồi, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua vật nào lớn đến như vậy.

– Rốt cục là cái gì? Là một đầu cự thú sao?

Khi trời tảng sáng, trên Thanh hồng kiều chợt xuất hiện một bóng đen cực lớn, khiến cho mọi người phát ra vô số tiếng kinh hô. Không đến một khắc sau, toàn bộ ánh mắt người trên đảo đều bị hấp dẫn về phía đó. Bảo vật tầm thường, hình thể đều rất nhỏ.

Bóng đen kia hình thể lớn như vậy, cũng khó mà không gây chú ý cho được.

Rất nhanh khi nó tới gần, lập tức có người hô lớn.

– Trời ạ! Là một chiến hạm!

Bóng đen lộ ra hình dáng, đây là một chiếc thuyền có thể tích gấp đôi một chiếc bảo thuyền, nó lơ lửng trên không trung, thân thuyền rộng lớn bằng thanh ngọc, cột buồm bảy màu, mũi thuyền có gắn bức tượng một đầu Ngân Thiên Mã đang tung cánh bay lượn.

– Mũi tàu có gắn tượng Thiên mã?

Người người kiến thức rộng rãi, lập tức ôm đầu, gào lên đầy vẻ không thể tin tưởng nổi.

– Trời ạ! Ta đang nhìn thấy cái gì? Đây chẳng là phải là chiến hạm Phi Thiên đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử hay sao?

– Chiến hạm Phi Thiên? Chiến thuyền có thể bay lượn trên bầu trời. Không phải là từ khi Thiên không thành biến mất, đã đoạn tuyệt truyền thừa hay sao?

– Đến tột cùng bên kia Hồng kiều này là địa phương như thế nào? Chẳng lẽ đã vượt qua thời không, mang tới đây một chiếc chiến hạm Phi Thiên từ thời cổ đại hay sao?!

Mọi người đều kinh thán, trợn mắt, ngơ ngác nhìn chiếc chiến hạm Phi Thiên này, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

– Chiến hạm Phi Thiên! Chỉ cần đoạt được nó, có thể nghiên cứu ra pháp môn luyện chế loại chiến thuyền này. Đến lúc đó, nếu có thể tạo thành một hạm đội Phi Thiên, lập tức có thể quét ngang Phi Thiên! Không, phải là tung hoành tinh châu, cũng đều không có vấn đề gì!

Chiếc chiến hạm này là của ta!

– Xông lên, mau chiếm lấy chiếc chiến hạm này! Nhất định bên trong chiến hạm Phi Thiên cũng có bảo vật!

Trọng bảo trước mặt, rất nhiều người đã bị dã tâm cùng dục vọng che mờ cả hai mắt, cả một đám giống như là một cơn thủy triều điên cuồng xông về phía chiến hạm Phi Thiên.

Cheng cheng cheng…

Hai bên mạn thuyền chiến hạm Phi Thiên đột nhiên cuộn lại, lộ ra những động khẩu đen kịt.

Một loạt cự pháo giống như là cái miệng khổng lồ của Cự long, chậm rãi thò ra.

Rầm rầm rầm!

Đại pháo phát uy, bộc phát ra hỏa lực cường đại. Bạo liệt đan hỏa, Hàn Băng Thủy Đạn, Thanh Không Hoàn… Đủ loại đạo pháp. Trong sương mù, đủ loại ánh sáng giao thoa, các loại đạo pháp đan xen vào nhau, sau đó hung hăng đổ ập xuống đám người đang phát nhiệt vì tham lam cùng dục vọng.

Tất cả mọi người phát mộng.

Vô số thi thể, hoặc biến thành tro bụi, hoặc là bị đóng thành tượng băng, hoặc là trực tiếp tứ phân ngũ liệt, trở thành vật hy sinh cho lời cảnh tỉnh của chiến hạm Phi Thiên.

– Chẳng lẽ chiếc chiến hạm Phi Thiên này vẫn có người chỉ huy sao?

– Uy lực hung mãnh như thế, có lẽ những khẩu đại pháo này đều là Đại Yêu binh Long Khiếu Pháo đã thất truyền!

– Nhiều Long Khiếu Pháo như vậy tuyệt đối không phải là chiến hạm Phi Thiên bình thường, hẳn phải là chiến hạm chỉ huy, tọa giá của Hạm trưởng!

Bị Long Khiếu Pháo chấn nhiếp tại chỗ, trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao nghị luận, đều đắn đo không dám mạo hiểm tiến đến. Đồng tử Sở Vân mở lớn, không ngờ lại nhìn ra chi tiết chiến hạm này.

– Con thuyền này không có người chủ trì, nhưng đã đạt đến chiến hạm đã dạt đến đẳng cấp Linh Yêu. Nó đã có linh tính, có thể tự động phòng vệ mình!

– Một chiến hạm đẳng cấp Linh Yêu!

Sở Vân nhịn không được sợ hãi than một tiếng. Chiến hạm Linh Yêu, đó là thứ cực kỳ hy hữu. Toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo hoàn toàn không có một chiếc nào. Ngay cả những quốc đảo khác, cũng rất ít khi có được chiến hạm cấp Linh Yêu! Ưng Tường Hào, Mãnh Nha Hào… của Sở Vân bất quá cũng chỉ có đẳng cấp Đại Yêu. Đã chiếm cứ được vị trí nhất lưu trong Chư Tinh Quần Đảo, khiến người thiên hạ hâm mộ đến đỏ cả mắt!

– Đây là trọng bảo. Phải đoạt được nó! Cho dù mình không dùng được, cũng tuyệt không để người khác cướp đi!

Ý nghĩ này không chỉ xuất hiện trong nội tâm Sở Vân mà cũng là ý nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở nơi này.

– Động thủ!

Trong giây lát kể cả Sở vân, Thiết Ngao… Năm tồn tại đại tướng đều đồng loạt ra tay.

Tất cả đều thúc dục Linh Yêu, hùng hổ quét tới chiến hạm Phi Thiên.

Rầm rầm rầm rầm…

Long Khiếu Pháo lại phát uy một lần nữa, vô số đạo pháp, muôn sắc muôn màu, tạo thành một tấm lưới bằng hỏa lực ập xuống. Bất quá đại tướng cuối cùng vẫn là đại tướng, Sở Vân biến thành hỏa cự nhân, Thiết Ngao biến thành kim cự nhân, ba người còn lại cũng

thi triển ra các loại kỳ năng có thể phá vỡ lưới hỏa lực, dần áp sát chiến hạm Phi Thiên.

Chiến hạm Phi Thiên cũng cảm giác được nguy cơ, đại buồm bỗng nhiên tỏa ra thất thải quang mang. Trong thời khác mấu chốt, lại bộc phát ra tốc độ khiến cho người khác nghẹn họng trân trối, thoát khỏi vòng vây của năm người, khiến cho năm người chụp hụp.

Tốc độ thực nhanh!

– Mau nhìn, nó đang ẩn hình!

Chiến hạm Phi Thiên dưới mắt thường có thể nhìn thấy dần dần trở nên mơ hồ. Rất nhanh thân thuyền đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cột buổm bảy màu còn nữa, hơn nữa thời gian dần qua cũng dần dần biến mất.

– Phượng Sí Lưu Kim Đảng! Đi!

Thiết Ngao thúc dục đạo pháp, ném một cây kim đảng ở trong tay, kim đảng hóa thành một con phượng hoàng, hoàng kim lưu, giương cánh bay cao, đánh thẳng vào chiến hạm Phi Thiên, chấn bay nó khỏi trạng thái tàng hình.

– Đây là?

Sở Vân chạy đến ngay sau đó, kinh nghi một tiếng, phát hiện ra một thứ trong suốt hình tròn rất khả nghi, rớt ra từ chiến hạm Phi Thiên. Thứ này ẩn nấp cực kỹ, chỉ có người tâm tư thận trọng giống như Sở Vân, mới phát hiện ra trong không khí có ba động nhộn nhạo. Hắn vô thức thúc dục đao pháp, đao mang bạo phát ra, nhốt chặt thứ này.

Vật thần bí tả xung hữu đột, nhưng không thể phá vây. Khi đao mang dần co lại, nó bị kẹt cứng ở bên trong đao mang. Sở Vân lại dùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi liên tục bắn ra Băng Phách Thần Quang, tốn rất nhiều công sức mới đóng băng được nó.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp

– Đây là vật gì?

Dùng kiến thức của hắn, cũng không nhìn ra thân phận thứ đồ vật này. Chính giữa khối băng, giống như là đang nhốt một đám bọt khí to bằng đầu người.

– Nó vô hình vô sắc, chẳng lẽ chiến hạm Phi Thiên có thể tàng hình bỏ chạy cũng là bởi vì nó?

Nội tâm Sở Vân khẽ động, lại nhìn về phía chiến hạm Phi Thiên. Chiến hạm bị bốn vị Đại tướng vây công, trên không trung một mặt đào tẩu, một mặt khống chế Long Khiếu Pháo nổ vang. Nhưng bất luận thế nào, lại không có năng lực tàng hình giống như lúc trước, dường như là đã đánh mất đi năng lực này. Sở Vân bất động thanh sắc, thu hồi khối băng, sau đó lại gia nhập vào lực lượng vây công.

Đây là một hồi hỗn chiến. Năm đại tướng vừa kiềm chế đối phương, lại vừa mưu đoạt chiến hạm. Sáu phương hình thành một thế cân bằng vi diệu, trong lúc loạn chiến, Sở Vân bắt lấy sơ hở, lớn mật tán đi Hỏa Đức chân thân, tiến thẳng vào bên trong chiến hạm.

Trong chiến hạm cũng không hề an toàn, mỗi ngóc ngách đều có cơ quan bẫy rập, còn có quần thể yêu thú thủ hộ. Không chỉ như vậy, linh quang Sở Vân cũng bị áp chế một cách mãnh liệt, đối với việc điều khiển yêu vật của bản thân cũng gặp rất nhiều khó khăn.

– Luyện binh thuật cổ đại quả là có điểm độc đáo!

Trong lòng hắn thầm than một tiếng, không ngừng chống lại công kích, thiên tân vạn khổ mới xâm nhập được vào trong phòng chỉ huy.

– Người trẻ tuổi, đây không phải chỗ mà ngươi nên tới!

Trong phòng thuyền trưởng có một nam tử trung niên, hắn mặc một bộ áo giáp cổ đại, hai mắt lóe sáng, bắn ra tinh mang.