Chương - 786: Đà Âm Loa

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ác chiến diễn ra qua nhiều tháng, rốt cuộc từ trong trận truyền ra tiếng giống giận tuyệt vọng, không cam lòng.

Một đầu Lưu Thủy thần ma vương ngã xuống, thân thể vỡ tan, chỉ còn lại một khối hỗn độn yêu vương.

Đầu Lưu Thủy thần ma vương còn lại thấy mai yêu tinh này, nhất thời tham lam, điên cuồng nhào lên.

Nhưng giữa đường, liền bị phân thân Đan Thánh ngăn trở.

Quanh thân hắn bao phủ thánh quang, dưới đại trận gia trì, sức chiến đấu của hắn tăng mạnh, không còn là Á Thánh như trước, đã đạt tới trình tự càng cao hơn, chính là Ngụy Thánh.

Vừa phải chiến đấu kịch liệt, đầu Lưu Thủy thần ma vương thứ hai cũng ôm hận tiêu vong.

– Thần ma vương đều chết, mối họa lớn đã giải quyết xong, đại quân Lưu Thủy thần ma dù nhiều tới đâu đi nữa, cũng bị chém giết hầu như không còn.

– Kiên trì tác chiến lâu như vậy, rốt cục đã xoay chuyển được tình thế.

– Tất cả đều nhờ công sức Đan đại nhân, đầu nhập dưới chướng của người không hề nghi ngờ là lựa chọn chính xác.

Các Đế Hoàng đều vui mừng, đua nhau tới bái kiến phân thân Đan Thánh.

Phân thân Đan Thánh nhìn độ thiếu niên, lúc này cũng cười, nhìn về phía Du Hoàng, nói:

– So với trong dự liệu còn sớm hơn không ít, hoàn toàn là nhờ trên đường có các vị gia nhập.

Du Hoàng vội vã khen tặng, nói:

– Chúng ta bất quá chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Tất cả vẫn phải nhờ tới Đan đại nhân, chủ yếu là do Vạn Đan Đồng Tâm đại trận thực sự huyền diệu, có thể tập trung lực lượng của vạn ngự yêu sư, đổ dồn lại cho một người.

Cũng vì có đại trận này, mới giúp phân thân Đan Thánh ngưng kết toàn bộ lực lượng từ đông đảo ngự yêu sư, đổ dồn lên người mình, đẩy sức chiến đấu từ Á Hoàng lên tới cấp Ngụy Thánh.

– Ai, cũng là do ta gần đây mới lĩnh ngộ ra đại trận này, nếu sớm có thời gian, Đan Châu đã không bị hủy rồi.

Phân thân Đan Thánh có chút buồn bã, khẽ thở dài.

Thế nhưng ngay sau đó hắn lại thu hồi sắc mặt, nói:

– Chỉ là cũng theo đạo lý này, cực khổ là lễ vật số phận ban thưởng cho chúng ta, chính tại áp bách của đại kiếp thần ma, ta mới có thể đột phá, lĩnh ngộ ra Vạn Đan Đồng Tâm đại trận. Nguyên bản ở giữa cửu châu, Tinh Lan chiến trận của Tinh Thánh, Thập Tuyệt Kiếp Sát Trận của Man Thánh là hai ngôi sao tranh phách, nay có thêm Vạn Đan Đồng Tâm đại trận của ta, vừa đủ tạo thành thế chân vạc.

Đám người Du Hoàng không khỏi chấn động trong lòng.

Rất nhiều người, đều là lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này.

– Nói như vậy, Sở Vân chấp chưởng Tinh Hải Oản, chiếm đoạt Tinh Châu, chẳng phải đã nắm giữ Tinh Lan chiến trận? Khó trách hắn có thể khu trục hầu như không còn Yển Nguyệt thần ma ra khỏi Tinh Châu.

Thư Hoàng khổ sáp nói.

Nói tới Sở Vân, chư vị Đế Hoàng ở đây đều có tâm tình phức tạp.

Đối với những Đế Hoàng nhãn hiệu lâu đời mà nói, Sở Vân là dạng đời sau vượt qua đời trước. Đối với những người vừa mới tấn chức, Sở Vân là một tấm gương đáng học tập.

Mặc kệ là loại nào, đều tránh không được sự đố kỵ và cả hâm mộ cực kỳ với Sở Vân.

– Chúng ta không cần quản đến Sở Vân. Đã có Vạn Đan Đồng Tâm đại trận… Chúng ta liền đẩy nhanh thời gian khu trừ Tiên Thiên thần ma ra khỏi Trung Châu. Đan đại nhân vì sao còn phải ưu sầu?

Du Hoàng hỏi.

Phân thân Đan Thánh không khỏi thở dài, nói:

– Thành thật mà nói, cho tới lúc này, Tiên Thiên thần ma đã không còn là vấn đề, chỉ cần có thời gian sẽ bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ. Hạo kiếp thần ma đã không còn đáng sợ, đáng sợ lúc này chính là Sở Vân. Các ngươi nói sau khi hắn chiếm đoạt Tinh Châu, hắn sẽ

làm gì?

Chúng Đế Hoàng nào phải người vụng về, lập tức nghe ra được ý trong lời phân thân Đan Thánh, tất cả đều biến đổi sắc mặt.

– Đan đại nhân, ý của người là…

– Thánh Hoàng Sở Vân sẽ trở thành kiếp nạn còn đáng sợ hơn so với hạo kiếp thần ma?

– Hắn vì sao có thể, hắn sao dám hạ thủ với lục địa khác?

Đám người Du Hoàng vừa sợ vừa giận, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sợ hãi.

Phân thân Đan Thánh lắc đầu, ra vẻ lo lắng.

Có chút lời hắn lén gạt đi, không nói cho chúng Đế Hoàng.

Nguyên nhân là vì phân thân Đan Thánh, một tâm hai thể, dẫn tới hắn đã sớm biết thế cục tại Hải Nhãn thâm uyên.

Hiện tại Cổ Thánh đang luyện hóa bát thánh, đã thành công hai vị rồi.

Tuy rằng Binh Thánh không biết tung tích, nhưng lấy biểu hiện lúc này, Binh Thánh chỉ sợ hung nhiều cát ít.

Cục diện hiện tại phi thường vi diệu. Cổ Thánh chỉ cần luyện hóa sáu thánh còn lại, sau hủy diệt cửu châu trở về hỗn độn, hắn liền có thể tấn chức lên Hỗn Độn Chí Tôn. Đến lúc đó, vạn vật sinh linh cơ hồ đều bị diệt vong, đồng thời chính mình, Sở Vân, chúng Đế Hoàng, và cả tính mệnh người thân đều phải nhìn đến tâm tình Cổ Thánh.

Kết quả này mặc kệ là phân thân Đan Thánh, hay Sở Vân đều không muốn nhìn thấy, bởi vậy phải ngăn cản Cổ Thánh.

Du Hoàng tức giận chỉ trích hành vi xâm lược của Sở Vân, thế nhưng hắn lại không biết, Sở Vân làm như vậy chính là vì không muốn nằm chờ diệt vong.

Hy vọng phá cục chỉ có một, chính là thừa dịp Cổ Thánh tiêu diệt chư thánh, nhanh chóng triển khai xâm lược chiếm đoạt lục địa.

Dựa vào tích lũy lục địa, mau chóng đề cao thực lực.

Khi tích lũy đạt đến cực hạn, phải đi tới Hải Nhãn thâm uyên, quyết chiến một trận cuối cùng với Cổ Thánh. Người thắng sẽ một bước lên trời, thành Hỗn Độn Chí Tôn, người bại sẽ rơi xuống nghìn trượng, hồn phi phách tán, cơ nghiệp thành không.

Chìa khóa then chốt để thống nhất thiên hạ, chính là thánh vật do chư thánh lưu lại.

Chỉ cần nắm giữ thánh vật, liền có được truyền thừa, có được cơ hội then chốt.

– Đan châu đã diệt, Tinh Châu cũng không còn, trong bảy đại châu, Sở Vân sẽ lựa chọn châu nào đây?

Trong lòng phân thân Đan Thánh tự đánh giá.

Trung Châu đã bị hắn chiếm, Sở Vân tuyệt sẽ không đến đây. Bởi vì song phương đây đó đều hiểu rõ, trước hết quét dọn đại quân Tiên Thiên thần ma, sau mới tiến hành đấu sức. Sớm động thủ với đối phương, sẽ chỉ khiến Cổ Thánh càng chiếm thêm ưu thế.

Binh Châu cũng sẽ không, bởi vì Cổ Thánh đã sớm ám toán Binh Thánh, ẩn núp tại Binh Châu nhiều năm, hắn chắc chắn có bố trí tại Binh Châu.

Chỉ còn lại năm lục địa là Quỷ Châu, Hòa Châu, Đà Châu và Nữ Châu.

– Muốn chiếm đoạt lục địa, nhất định phải thu được thánh vật truyền thừa của các châu. Bằng không nếu mạnh mẽ chiếm đoạt, sẽ rước lấy thánh vật công kích. Man Châu có Man Giáp Cốt do Man Thánh lưu lại, Hòa Châu có Hòa Xuyên Cầm. Đà Châu có Đà Âm Loa, Nữ Châu có Nữ Tâm Chúc. Về phần Quỷ Châu…

Nghĩ tới đây, phân thân Đan Thánh có dáng dấp thiếu niên không khỏi nhăn mày.

Cửu châu cửu thánh đều có đặc sắc riêng. Tinh Thánh là đệ nhất tính toán, Đan Thánh am hiểu duyên mệnh, Quỷ Thánh được công nhận tài hoa hơn người, tư duy đặc biệt tới cực điểm, nhiều khi có thể làm ra những cử động kinh người.

Quỷ Châu của hắn, càng tự mở ra một con đường, có thể hấp thu vong hồn khắp cửu châu rồi tự làm lớn mạnh. Đúng là thủ đoạn vô thương, trộm trời trộm đất, hấp thu nội tình của lục địa khác.

Đồng thời, hắn cũng là người thần bí nhất, am hiểu ẩn nhẫn nhất.

Hắn biến Quỷ Châu thành một tấm thiết bản có lực phòng ngự cao nhất chín châu. Có quỷ môn tam quan gác, bởi vậy trong hạo kiếp thần ma, Quỷ Châu là nơi tổn thất ít nhất.

Bản thân Quỷ Thánh cũng rất ít khi lộ diện hoặc xuất thủ, toàn thân hắn được bao phủ bởi sương mù thần bí, thánh vật trong tay hắn càng không ai biết được.

Là Thánh nhân duy nhất trong chín thánh, không lộ ra thánh vật.

– Như vậy Sở Vân sẽ lựa chọn châu nào đây? Then chốt nhất vẫn là thánh vật. Thánh vậy sẽ không bị cướp giật, chỉ khi Thánh nhân tiêu vong mới có thể trở thành vật vô chủ. Tới khi đó, những người đủ tư cách đều thu được thánh vật thừa nhận.

– Các thánh vật cũng không có cùng uy năng. Tỷ như Tinh Hải Oản có khả năng thôi diễn, Ma Giáp Cốt là phòng ngự số một, Hòa Xuyên Cầm có thể tạo thần âm tiêu trừ chiến ý. Đà Âm Loa càng huyền diệu hơn, có thể che đậy thiên cơ, hỗn loạn nhân quả. Nữ Tâm Chúc thì có thể soi sáng nhân tâm, ngay cả Thánh nhân cũng phải hoảng hốt tâm tư.

Phân thân Đan Thánh đang đứng tại vị thế Sở Vân tự đánh giá, suy nghĩ đối tượng đánh chiếm đầu tiên của Sở Vân e là Đà Châu.

Bởi vì thánh vật Đà Âm Loa do Đà Thánh lưu lại, có thể trộn lẫn thiên cơ, chuyên khắc chế Tinh Hải Oản.

Chỉ cần Đà Âm Loa thổi lên, thiên cơ sẽ hỗn loạn, công năng thôi diễn của Tinh Hải Oản sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí mất đi hiệu lực.

Nếu để hắn có được Đà Âm Loa, hắn sẽ có ưu thế triệt để trong thôi diễn mưu tính…

Đáng trách a, hắn có Âm Dương Đại Hậu Cung hỗ trợ, bởi vậy chiếm được Tinh Châu, chiếm được tiên cơ là nắm được thiên thời. Không được, ta đã xuất phát chậm hơn so với hắn. Phải hành động kiềm chế hắn, kéo hắn trở lại, bằng không ta tuyệt đối không thắng được.

Nghĩ như vậy, trong lòng phân thân Đan Thánh liền có quyết định.

Lúc này, liền nói với đám người Du Hoàng:

– Không thể để Sở Vân tùy ý làm bậy, ta có một nhiệm vụ muốn giao cho chư vị. Ta sẽ truyền thụ tâm pháp Vạn Đan Đồng Tâm đại trận cho các vị, ta nhờ các vị tới đóng tại Đà Châu.

– A? Phân thân Đan Thánh điều khiển gần trăm vị Đế Hoàng, đi trước đóng tại Đà Châu, còn truyền thụ cho bọn họ Vạn Đan Đồng Tâm đại trận?

Nghe được tin tức này, Sở Vân hơi nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

– Đúng vậy, nhóm người này do Du Hoàng dẫn đầu, dưới hợp lực của bọn họ, thế cục Đà Châu chuyển biến rất tốt đẹp.

Minh Đế mở miệng đáp.

Hắn là quân cờ lớn nhất trong bố cục Binh Thánh lưu lại, bởi vậy liền chưởng quản các đầu mối và bố trí khác của Binh Thái tại cửu châu.

Đà châu tự nhiên cũng có, bởi vậy càng sớm thu được thông tin trước Sở Vân.

– Xem ra là hắn muốn ngăn cản ta, quả nhiên Thánh nhân có điểm nào dễ đối phó. Đan Thánh sao…

Sở Vân cười lạnh, trong lòng mười phần hiểu rõ.

Tinh Thánh tính toán đệ nhất, thiếu chút nữa là có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng. Đan Thánh được xưng là người thiện bảo mệnh nhất trong cửu thánh, sớm đã có phương pháp tự kéo dài sinh mệnh cho mình rồi.

Bởi vì bản thể Đan Thánh không còn, đã sớm bị Cổ Thánh luyện hóa. Bản thể không có, vậy phân thân kia cũng không phải phân thân thực sự.

Sở Vân từ khi nắm giữ Tinh Hải Oản, đã được thánh khí mỗi thời mỗi khắc cải tạo, tâm đã sáng, trí đã linh. Lúc này liền minh bạch, vị phân thân Đan Thánh kia, chính là Đan Thánh.

Chỉ là tu vi hao tổn, không chân chính đạt được Thánh cấp mà thôi.

– Đan Thánh muốn ngăn cản ta lấy được Đà Âm Loa, bởi vì trong mười đại thánh vật, chỉ có Đà Âm Loa là khắc chế được công năng tính toán của Tinh Hải Oản. Có điều phản ứng này của hắn, sớm đã bị ta dùng Tinh Hải Oản tính ra. Hắn nhất định nghĩ không ra mục tiêu thứ nhất của ta không phải Đà Châu, mà là Quỷ Châu. Ha ha ha…

Sở Vân cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Thu lại dáng cười, hắn hỏi Minh Đế:

– Bố cục tiến hành tới đâu rồi?

Minh Đế ứng tiếng đáp:

– Đều đã thông tri thỏa đáng rồi, ta lấy lý do Thánh Hoàng hiệu triệu, các Đế Hoàng của Quỷ Châu cơ hồ đều sẽ tới.

Từ lần trước hiểm chết, tuy rằng không triệt để cắt đứt được liên hệ linh quang với Binh Thánh bị ma hóa, thế nhưng Minh Đế cũng nhân họa đắc phúc, từ cấp Đế tấn chức Hoàng cấp, được xưng là Minh Hoàng.

Tin tức này một khi được công bố ra ngoài, tự nhiên không phải chuyện đùa, lực hiệu triệu của Hoàng cấp rất kinh khủng.

Cho dù có một vài Đế Hoàng không đến, cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ, sẽ không ảnh hưởng tới đại kế chiếm đoạt của Sở Vân.

– Chỉ là muốn áp đảo bọn họ sợ rằng không dễ.

Minh Hoàng lựa chọn từ ngữ, cẩn thận nhắc nhở Sở Vân:

– Mấy ngày này từ Trung Châu truyền tới rất nhiều tin tức, cũng đã lan rộng tới các lục địa khác, rằng chúng ta phải cẩn thận đề phong Sở Vân ngươi xâm lược.

– Hiện tại bọn họ đều đã biết, mạnh mẽ chiếm đoạt lục địa sẽ khiến thánh vật công kích. Một khi chúng ta cưỡng bức bọn họ, động thủ với bọn họ, sẽ dẫn tới lục địa nhận định chúng ta là địch nhân, sẽ lọt vào vô tận công kích của lưới pháp tắc thiên kiếp, còn có thánh vật đánh trả. Bởi vậy bọn họ đều không sợ hãi, mạnh mẽ bức bách sợ rằng không còn thích hợp.

Sở Vân cười ha ha:

– Bởi vậy ta mới chọn Quỷ Châu.

– Ách, đây là ý gì?

– Tới lúc đó ngươi liền biết.

Sở Vân lại ra vẻ thần bí.

Ngày hôm sau.

Trong yến hội, Hủ Đế nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy đổ bàn trước mặt, đứng thẳng dậy chỉ mặt Minh Đế:

– Quả nhiên không phải hảo yến, Minh Đế ngươi vừa tấn chức Minh Hoàng liền phản bội Quỷ Châu, đầu phục người khác. Thực sự là đáng thẹn! Cư nhiên cũng muốn chúng ta đầu nhập Sở Vân? Lời này còn dám nói ra miệng!

Minh Hoàng chỉ cười nhạt, cũng không đáp lời, ánh mắt chuyển tới hướng Sở Vân ngồi tại ghế chủ vị.

Lúc này, Cốt Hoàng cũng đứng dậy, hướng Sở Vân nói:

– Sở Vân, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Mặc kệ tu vi ngươi làm sao, cũng đừng mơ ép buộc chúng ta đầu hàng. Hừ, ngươi có lòng lang dạ thú gì, cư nhiên

vọng tưởng chiếm đoạt Quỷ Châu. Quỷ Châu là chỗ ngươi muốn liền có thể chiếm đoạt được sao?

Nghe Cốt Hoàng quở trách, Sở Vân không chút nổi giận, hắn lẳng lặng thưởng thức rượu, đạm mạc nhìn Cốt Hoàng, trong ánh mắt toát ra một cỗ trào phúng nhàn nhạt.