Chương - 351: Thiết Ngao rất hối tiếc

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong mái nhà đơn sơ, bụi mù lập tức nổi lên bốn phía, nồi, niêu, xoong, chảo, chén bát, giường, đệm, bàn ghế đều bị hất tung lên để lục soát.

– Báo cáo phát hiện ra một mật thất dưới lòng đất!

Một lát sau có một tinh binh báo lại.

– Quả nhiên…

Hai mắt Thiết Ngao sáng ngời.

– Mau dẫn đường!

Hắn tiến vào bên trong mật thất lại phát hiện bên trong trống không, vẻ mặt lập tức xầm xuống.

– Thiếu đảo chủ, chỉ là một cái mật thất trống không mà thôi!

Một vị tùy tùng nhẹ nhàng mà mở miệng nói.

Ba…

Thiết Ngao nhìn lại, người nói chuyện đúng là kẻ xúi dục mình lúc lúc trước. Lập tức nộ hỏa bốc lên, dáng một phát tát khiến hắn lăn quay xuống đất.

– Tên ngu xuẩn này, ngươi biết cái gì!? Tại sao nơi này lại có một mật thất, chuyện rõ ràng như vậy còn không hiểu được sao? Hiển nhiên là dùng để cất dấu bảo tàng! Mật thất lớn như vậy sẽ có bao nhiêu kiện bảo vật? Hoàng Hiếu này một mực che dấu thực lực của bản thân. Sống trên Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, không biết đã vơ vét bao nhiêu bảo vật…Ta hận! Hôm nay, những thứ này đều rơi vào trong tay tên khốn Sở Vân kia rồi!

Thiết Ngao nghiến răng nghiến lợi. Bản thân vất vả ba ngày ba đêm, những thứ kiếm được căn bản là không thể so sánh cùng Sở Vân, thậm chí hai tiên nang của mình cũng bị Sở Vân đoạt mất. Vừa nghĩ đến hai chiếc tiên nang kia, Thiết Ngao lại càng thêm đau lòng.

– Hoàng Hiếu còn ẩn dấu thực lực? Điều đó không có khả năng, bọn thuộc hạ đã nghe ngóng tin tức của hắn trong mấy chục năm qua. Một người có thực lực mạnh như thế, cần gì phải ẩn giấu nhiều năm như vậy? Hắn

hoàn toàn không có lý do cần làm như vậy?

Các thân binh đều cảm thấy rất khó hiểu.

– Hoàng Hiếu có thể ẩn nhẫn đến tuổi này, tâm tính như vậy…

Thiết Ngao cảm thấy nội tâm không ngừng chìm xuống. Càng lý giải về Hoàng Hiếu hắn càng cảm thấy không ổn. Hết lần này đến lần khác, nhân tài như vậy lại bị Sở Vân đoạt được ngay ở trước mắt mình. Một cỗ hối hận tràn ngập trong trái tim của hắn.

– Mau điều tra xem, Sở Vân trước khi dời khỏi nơi này có mang theo thứ gì hay không?

Thiết Ngao bỗng nhiên nói.

– Báo cáo đích thực là có mang theo một vài đồ vật. Nhưng không biết cụ thể là cái gì, bởi vì bị vải đen bọc kín. Ước chừng có hơn mười kiện.

Rất nhanh thân binh đã thu thập tình báo, hợp thành một bản báo cáo.

– Nhất định là bảo rương. Mười mấy kiện…

Thiết Ngao cảm thấy trong lòng nhỏ máu, âm thầm tự trách mình:

– Sớm nên nghĩ tới rồi, một người cho dù là người bình thường nhất sinh sống tại một bảo địa như Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, sao có thể nghèo rớt mồng tơi đến trình độ như thế này? Ai, ta sai rồi, lần này thực sự sai rồi. Cho dù không mời được Hoàng Hiếu, nếu chiếm được số bảo tàng này, hoàn toàn có thể bổ khuyết cho khố tàng Thiết gia đang từ từ biến thành đơn bạc!

– Thiếu đảo chú, có cần đuổi theo hạm đội Thư gia không?

Có một thân binh cẩn thận đề nghị.

– Đuổi?

Thiết Ngao đề cao âm điệu, trừng mắt nhìn qua khiến cho vị thân binh này toàn thân run rẩy.

– Đuổi thế nào? Ngươi biết hắn chạy đường nào sao? Tùy tiện đổi lại một hải trình khác, chúng ta biết được sao? Hắn có Ưng Tường Hào, chúng ta có thể đuổi được sao?

Trong lòng của hắn vẫn còn giấu một câu cuối cùng không nói ra:

“Dù có đuổi theo, ai có thể đánh bại Sở Vân đây?”

Một trận chiến trên Thải Hồng Đảo đã khiến hắn không thể không thừa nhận, Sở Vân kẻ khi xưa hắn cúi đầu nhìn xuống, bây giờ đã hoàn toàn mạnh hơn hắn. Hắn căn bản không nắm chắc có thể chiến thắng Sở Vân.

– Hủy gian nhà tranh này cho ta, nhìn thực đáng ghét!

Trong ngực Thiết Ngao tràn đầy phiền muộn, không có chỗ nào phát tiết đành đổ lên gian nhà tranh. Thiếu đảo chủ hạ lệnh, thuộc hạ cấp dưới sao không dám nghe theo.

Nhưng vừa dỡ được một nửa, Thiết Ngao chợt nghĩ, nếu hành vi này của mình lan truyền ra ngoài, thế nhân sẽ nói mình đố kỵ hiền tài, sau này ai còn dám theo mình nữa? Lúc này mới ngăn cản.

– Mà thôi! Dừng tay!

Đám binh lính đều cảm thấy mơ hồ, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Thiết Ngao, tất cả đều dừng tay.

– Quay lại Thiết gia đảo. Hừ! Sở Vân, những ngày tốt lành của ngươi phải chấm dứt rồi. Nợ mới nợ cũ, không lâu sau ta sẽ thanh toán toàn bộ!

Ở lại cũng vô ích, Thiết Ngao lạnh lùng vứt lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn không muốn ở lại mái nhà tranh này thêm một giây một phút nào nữa. Một đoàn người, tới vội vã, mà đi cũng vội vàng, lưu lại mái nhà tranh đã bị hủy mất một nửa, còn có Khương Bối bị đẩy ngã xấp ở dưới đất.

– Hừ! May mà Hoàng Hiếu đại thúc không có đầu nhập dưới trướng của ngươi. Không ngờ, đường đường là thiếu chủ Thiết gia lại là hạng người như thế này!

Hình tượng Thiết Ngao trong lòng Khương Bối lập tức rớt xuống ngàn trượng.

– Hoàng Hiếu đại thúc, Tiểu Bối không bảo hộ được gian nhà tranh. Bất quá, vườn rau bảo bối nhất của thúc, ta vẫn lưu lại được. Thúc yên tâm, sau này ta sẽ tận tâm tâm lực chăm sóc cho nó. Khương Bối dứt khoát ngồi ở dưới đất, quay đầu nhìn lại mái nhà tranh, sau đó lại nhìn về vườn rau, hai mắt đẫm lễ. Bỗng dưng, ánh mắt nàng ngưng tụ.

– Ồ? Đám rau quả mà Hoàng Hiếu đại thúc trồng, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ một chút lại cảm thấy hơi khác thường. Thực là quái nhân, ngay cả rau quả trồng cũng đều quái cả?

– Nếu nhìn kỹ vườn rau này một chút, càng nhìn lại càng cảm thấy bất đồng, tựa như…

Nguồn: http://truyenfull.vn

Khương Bối thì thào, trong lúc bất tri bất giác, hai mắt có chút tán loạn.

Ầm!

Bên tai nàng chợt nghe thấy một tiếng nổ vang. Sau đó cảnh vật xung quanh hoàn toàn biến đổi.

Một mảnh hải dương xanh thẳm!

Khói lửa cuồn cuộn, tiếng kêu giết rung trời. Trên mặt biển đang cuồn cuộn sóng, hàng trăm, ngàn chiến hạm đang tiến hành một trận hải chiến cực kỳ thảm liệt. Đội

thuyền chầm chậm di chuyển, vô số chiến thuật kỳ diệu lần lượt được bày ra. Chiến thuật đội hình đột kích hình chữ T, chiến thuật bầy sói(**), chiến thuật thiên nga

đen(***), chiến thuật bao vây. Tránh nặng tìm nhẹ, hư hư thực thực, chia cắt bao vây, sau đó giống như tằm ăn rỗi…

: đây là chiến thuật được sử dụng trong trận hải chiến Tshusima giữa hải quân đế quốc Nga và hải quân đế quốc Nhật Bản.

(**), (***): cha đẻ của hai chiến thuật hải chiến này là Karl Donitz nhà chiến thuật hàng đầu của hải quân Đức.

– Đây là chuyện gì?!

Khương Bối kinh hãi không thôi, nhịn không được hét lớn một tiếng. Chỉ nháy mắt nàng thất thần, cảnh tượng trước mắt lập tức vỡ nát giống như một quả bong bóng, nàng trở lại thế giới hiện thực. Nàng vẫn ngồi ở dưới đất, xung quanh là đủ loại rau quả. Đôi mắt nàng liên tục nháy động, nàng chợt cảm thấy mấy thứ rau quả trước mặt nhìn rất quen mắt, lại liên tưởng đến một màn vừa chứng kiến, nàng lập tức cả kinh:

– Nếu như coi một cọng rau ở đây là một chiếc chiến hạm. Như thế đây chẳng phải là trận hải chiến có một không hai vừa lúc nãy sao? Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?

Vườn rau trong nội viện, với ta mà nói là bảo vật trọng yếu nhất. Hy vọng Tiểu Bối ngươi có thể thay ta chiếu cố.

Bỗng dưng, lời dặn dò của Hoàng Hiếu trước lúc chia tay lại văng vẳng bên tai Khương Bối.

– Là bảo vật trọng yếu nhất… Khó trách, ngày đầu tiên, lời của Hoàng Hiếu đại thúc lại cổ quái như vậy.

Khương Bối bừng tỉnh đại ngộ. Ngày đầu tiên, Hoàng Hiếu vừa tưới phân cho rau, vừa hỏi Sở Vân:

– Là ngươi muốn mời chào ta sao? Như vậy để ta kiểm tra người một chút, ngươi biết ta đang làm gì không?

Sở Vân nhìn không ra.

Hoàng Hiếu lại nói.

– Không nhập cục, sao có thể nhìn ra môn đạo?

– Đây chính là cục sao?

Khương Bối thì thào trong miệng.

– Thì ra là thế!

Tinh lịch, tháng 3 năm 754.

Sở Vân đến Thải Hồng Đảo, mời chào được Hoàng Hiếu, trực tiếp bổ nhiệm hắn giữ chức Đại tướng thủ tịch Thư gia. Tin tức truyền ra khiến cho thế nhân vô cùng kinh ngạc.

– Hoàng Hiếu này rốt cục là thần thánh phương nào mà khiến cho Tiểu Bá Vương coi trọng như thế?

– Có lẽ lần này Sở Vân đã nhìn lầm, nghe nói người này trong lớp đồng bối là một kẻ vô danh tiểu tốt, bị khốn nhiều năm trên Thải Hồng Đảo, không ai để ý. Cũng không biết tại sao Sở Vân lại chiêu lãm hắn!

– Ha ha! Nói chung vẫn còn có chút tuổi trẻ cuồng ngạo! Nếu ta là Sở Vân, cũng sẽ bị phong quang mê hoặc. Thư gia bề ngoài nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thực mạch nước ngầm bên trong lại đang cuộn trào mãnh liệt. Không ít thế lực đang âm thầm thương nghị, muốn đối phó với Thư gia rồi. Thư gia đảo đồng dạng cũng xuất hiện vô số gợn sóng.

– Hoàng Hiếu này dựa vào cái gì mà đáng để Sở Vân đối đãi như thế? Vừa xuất sĩ (ra làm quan), đã nhậm chức Đại tướng thủ tịch. Ta cũng không thấy hắn có bao nhiêu bản sự!

Nhắc đến Hoàng Hiếu, Lão Hồng Thương thở phì phì, tựa lưng vào mặt ghế.

– Hoàng Hiếu người này, ta cũng đã cùng hắn nói chuyện vài câu. Tự so bản thân với Gia Cát Minh, tính tình cuồng vọng. Cái này không thể được, Thư gia vất vả mới lập nên được cơ nghiệp như ngày hôm nay, gây dựng cơ nghiệp đã khó giữ vững được cơ nghiệp lại càng khó.

Kiều Lão Hầu Tử thở dài, có chút lo lắng.

Lão Ngư Vương lại không có cùng quan điểm.

– Ta xem chưa chắc đã hẳn là như vậy. Mấy người chúng ta chứng kiến Sở Vân lớn lên, tính tình của hắn chúng ta còn không rõ sao? Hắn làm như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn.

– Tuy rằng nói như thế, nhưng một ngoại nhân nghèo rớt mùng tơi, một tên gia hỏa chỉ có thể sống trong một căn nhà tranh. Vừa xuất sĩ, đã được đề bạt lên làm Đại tướng Thủ tịch. Sự tình này tuyệt đối không công bằng. Hàng tướng Viêm gia, bọn hắn không dám nhiều lời. Nhưng mấy người Vũ Đại Đầu, Vương Trạch Long đều cảm thấy vô cùng bất bình. Chúng ta là lão tướng Thư gia, càng phải vì Thư gia mà suy nghĩ. Theo ta có lẽ vẫn lên bẩm báo những chuyện này lên Sở Vân Thiếu đảo chủ cùng Đảo chủ.

Lão Hồng Thương dày dạn kinh nghiệm, tận tâm tận trách.

Việc Sở Vân bổ nhiệm Hoàng Hiếu không nghi ngờ gì, đã gây ra một loạt phong ba.

Những tướng lãnh Thư gia đều rất bất bình với quyết định này, chỉ là e ngại uy nghiêm của Sở Vân cùng Thư Thiên Hào, chưa dám phát tác thôi. Ba vị lão tướng cảm thấy rất lo lắng, hôm nay liền lập một cuộc họp kín, thương thảo chuyện này.

– Ba vị lão gia, Đại tướng Hoàng Hiếu tới chơi.

Đúng lúc này, có nô bộc tiến lên bẩm báo.

– Hoàng Hiếu? Vừa nhắc tới hắn, hắn đã tới liền!

– Hắn tới làm cái gì? Không tiếp!

– Nghe nói mấy ngày gần đây, hắn tới thăm không ít người. Cứ để cho hắn vào. Cũng để cho chúng ta co cơ hội khảo thí vị Đại tướng thủ tịch này.

Ba vị lão tướng quân đồng thời hừ lạnh một cái, mặt không biểu tình.

Hai canh giờ sau

– Bội phục! Bội phục! Hoàng Tướng quân quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, hôm nay vừa nói chuyện một lúc đã khiến cho ba người chúng ta mở rộng tầm mắt. Trong mắt ta, cho dù Gia Cát Minh lãnh binh tác chiến, cũng không bằng các hạ được.

Lão Ngư Vương thần sắc chân thành, trên mặt vẫn còn vương vấn một tia rung động. Vừa mới trao đổi một lúc, đã khiến cho hắn hoàn toàn nhận thức được tài hoa của Hoàng Hiếu.

– Xấu hổ quá, không dối gạt Hoàng Tướng quân. Vừa nãy ba lão đầu tử chúng ta vẫn còn đang chỉ trích tướng quân các hạ. Ai! Già rồi đâm ra hồ đồ mà!

Kiều Lão Hầu Tử day day chán, thở dài nói.

– Khó trách Thiếu đảo chủ lại bổ nhiệm ngài nhậm chức đại tướng thủ tịch. Lão Hồng Thương ta ủng hộ ngài, ngày sau ai không phục, chính là hắn có mắt không tròng.

Thái độ Lão Hồng Thương thay đổi một trăm tám mươi độ, vỗ vỗ ngực cam đoan.

– Bất quá…

Trong mắt lão hiện ra vẻ nghi hoặc.

– Nghe nói Hoàng Tướng quân một mực ở trong Thải Hồng Đảo, chưa từng lĩnh binh bao giờ. Sao lại có thể quen thuộc với việc tác chiếc như vậy, không khác gì một vị lão tướng thân kinh bách chiến nơi sa trường?

– Ha ha!

Hoàng Hiếu nghe vậy cười nói.

– Không dối ba vị. Tại hạ trên cầu vồng đảo có trồng một luống rau. Lúc nhàn hạ, thường coi cây rau như chiến hạm, dùng một chút thủ đoạn của ngự yêu sư mô phỏng hải chiến. Rau quả sinh trưởng, hợp với thiên địa đại đạo. Mỗi quá trình thành thục của cây rau chính là một lần biến hóa của trận hải triến. Dần dà tích lũy được kinh nghiệm cùng tâm đắc.

Ba lão tướng quân nghe vậy, nhịn không được trợn tròn mắt. Thẳng cho đến khi Hoàng Hiếu ly khai, bọn họ mới yên lặng trở lại đình viện, hơn nửa ngày mới thở dài cảm khái.

– Pháp môn luyện binh như vậy, quả thực là văn sở vị văn, kiến sở vị kiến. (mới nghe, mới thấy lần đầu)

– Khó trách chiến thuật của hắn lại có tạo nghệ sâu đến như vậy. Đối thủ của hắn chính là thiên địa, hắn bái thiên địa làm thầy!

– Vẫn là Thiếu đảo chủ anh minh. Có được một phụ tá như vậy, Thư gia đảo chúng ta sợ gì không hưng thịnh? Ha ha!

Rung động qua đi, một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng ba lão tướng quân. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều ngửa đầu cười ha hả.

– Thế sự động tất giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương (Hiểu thế sự đều do học vấn, thạo nhân tình bởi hiểu văn chương). Trên cơ bản ta đều đã bái phỏng tất cả các tướng lĩnh, làm như vậy cũng sẽ không khiến Thiếu chủ quá khó xử.

Trên đường trở về, Hoàng Hiếu chợt nở một nụ cười. Tuy hắn bị nhốt trên Thải Hồng Đảo nhiều năm, nhưng cũng không phải là hạng người tính tình quái gở. Hắn dùng tài hoa của bản thân, mạnh mẽ thuyết phục toàn bộ văn thần võ tướng của Thư gia. Trong nháy mắt đã trôi qua một tháng. Thư gia thành, diễn võ trường.

– Hoành tảo thiên quân!

Vũ Đại Đầu hét lớn một tiếng, huy động Thiết Tuyến Long Du Thương.