Chương - 377: Thu hoạch lớn lao

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hôm sau.

– Báo cho mọi người một tin tốt. Hai đại toán sư của chúng ta đều đã suy tính ra, phía trước chính là nơi truyền thừa của Vạn Thú Vương! Vượt qua ngọn sơn phong này là có thể đến! Còn có cái gì có thể ngăn cản chúng ta? Chính là loại liêm đao thảo này sao?

Hoa Mai tư thế oai hùng hiên ngang, sục sôi nói.

– Không thể!

Chúng nữ đồng thanh kêu lên. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, mọi người cũng đã có chuẩn bị tâm lý, hiện giờ lại được Hoa Mai động viên tiến lên, tinh thần các nàng đều dâng trào, chiến ý sục sôi.

– Xuất phát!

Hoa Mai không nói nhiều, chỉ tay về phía trước. Trong làn gió nhẹ ban mai, nàng giống như nữ chiến thần, quang mang bắn ra bốn phía.

Chúng nữ bắt đầu xuất phát lên núi, liêm đao thảo sinh trưởng vô cùng tươi tốt, lá cây xanh tươi thon dài. Bụi cỏ này nối tiếp bụi cỏ kia, vô cùng rậm rạp, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang cùng đè ép bọn chúng thành một khối.

Lá cỏ dưới chân núi đã cao đến thắt lưng, tới gần sườn núi, thân cỏ đã cao đến trán người.

Một rừng cỏ màu xanh lục, che lấp tầm nhìn, khiến người ta cảm thấy vô cùng nhỏ bé, rất dễ lạc phương hướng. Cũng may nhân số Yên Chi Môn không ít, mọi người nắm tay tiến lên, cổ vũ lẫn nhau.

Đột nhiên một chú thỏ rừng láu táu xông vào, rất nhanh đã bị liêm đao thảo cắt thành thịt nát. Cũng may các nàng đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

– Không phải sợ.

Sở Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Phi Yến, cảm thấy bàn tay của nàng hơi run rẩy, vội vã cổ vũ nói.

– Có Sở Vân ca ca ở đây, Phi Yến không hề thấy sợ hãi! Chỉ là cảm thấy bàn tay của ca ca quá ấm áp…

Tiểu Phi Yến ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Sở Vân.

– Nhìn kìa, một di tích!

Lúc này, nữ tử đầu tiên đi đến đỉnh núi, bỗng nhiên bất ngờ vui mừng kêu lên.

Nghe nói phát hiện ra di tích, tất cả mọi người không khỏi bước nhanh hơn.

Leo lên chỗ ngọn núi, trước mắt nhất thời hiện ra một vùng trống trải.

Một vùng di tích chiếm diện tích tương đối khổng lồ, hiện ra trước mặt mọi người. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, không thể nhìn thấy phần dưới cùng.

Đây là một cụm kiến trúc cung điện cực lớn đã lụi bại, tường được đúc từ những tảng đá, sớm đã bị tàn phá. Rêu xanh loang lổ, dây leo quấn quanh. Không có một kiến trúc nào được bảo tồn hoàn hảo, đại thể đều là vách tường cao lớn bị phá hủy hơn phân nửa.

Thấp thoáng trong sương mù dày đặc, phía sau những bức tường có rất nhiều yêu thú, số lượng không hề ít. Mọi người đứng trên ngọn núi cũng không thể thấy rõ ràng, mọi thứ đều lộ vẻ thần bí và rộng lớn.

– Ở đây lại có một khối cung điện, thật sự quá khó tin….

– Trong truyền thuyết, Vạn Thú Vương đã để lại truyền thừa ở đây. Lẽ nào chính là nơi này?

– Nhìn di tích này, có lẽ cũng phải có lịch sử mấy nghìn năm rồi, thật sự là một cảnh tượng quá đồ sộ hùng tráng!

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được, kinh hãi kêu lên.

Sở Vân cũng không giấu được thần sắc hưng phấn, trong ký ức kiếp trước, nơi này chính là nơi Yên Chi Môn thu được truyền thừa Vạn Thú Vương.

Rốt cuộc đã đạt được mục đích rồi!

– Xuất phát!

Hoa Mai vốn luôn trầm ổn, ngữ khí lúc này cũng có có chút run rẩy, không ức chế được.

Đội ngũ chậm rãi tiến lên, vẫn vô cùng cẩn thận như trước, tiến về phía di tích.

Trong di tích tồn tại rất nhiều loại yêu vật, đại đa số là yêu thú, chỉ có một số là yêu thực. Nhưng ở đây lại không nhìn thấy Linh Yêu nào, nhiều nhất chỉ là cấp số Đại Yêu.

Số người của Yên Chi Môn không nhiều lắm, tìm hồi lâu cũng kiếm được một khu vực an toàn. Trướng bồng được dựng lên, hình thành một doanh địa đóng quân vô cùng nghiêm cẩn, đầy đủ cảnh giới.

– Báo cáo môn chủ, người điều tra tình hình phía trước phát hiện một đan phòng hư hại.

Rất nhanh một tin tức phấn chấn lòng người được truyền đến.

Xung quanh đan phòng tụ tập một đám Huyết Châm Phong (ong), buồng ong cực lớn, màu đỏ sậm, mùi thơm lan tỏa, cao lớn khoảng hai tầng lầu.

– Trong buồng ong ẩn chứa mật ong quý hiếm. Chỉ riêng điểm này đã đủ để cấu thành lý do chiến đấu. Huống chi còn có một gian đan phòng!

Sau khi Dịch Yên tự mình dò xét, trở về hưng phấn bẩm báo:

– Thực lực của chúng ta rất mạnh mẽ, nhưng khi chiến đấu, phải chú ý không được làm tổn hại đến đan phòng.

Ông ông ông…

Nguồn truyện:

Truyện FULL

Huyết Châm Phong là yêu thú kiểu quần cư điển hình, khi bị chọc tức, cả đàn ong lập tức kéo tới hướng Yên Chi Môn. Chúng nhỏ như ngón cái, bay lượn trên không trung, rậm rạp, huyết quang phong châm sáng loáng.

Phi Trần!

Đạo pháp hành thổ trên phạm vi lớn lập tức khiến thế quần công trở nên chậm chạp.

Phong Tường!

Một đạo phong tường vô hình, bao phủ lên toàn bộ đàn ong, nén vào bên trong.

Hỏa Tinh phụt ra! Hỏa lưu tinh!

Hai đạo pháp hỏa hệ thường thấy, được thi triển ra từng đợt, liên miên không dứt. Hỏa diễm đốt cháy, xích viêm lượn lờ, cả đám Huyết Châm Phong bị thiêu cháy, tả xung hữu đột trong mưa lửa. Nhưng bọn chúng rất nhanh đều bị đốt thành than cốc, rơi lả tả trên mặt

đất.

Những Huyết Châm Phong này đều chỉ là Tiểu Yêu thú, ong chúa cũng chỉ có cấp số Đại Yêu. Yên Chi Môn không xuất động Linh Yêu gì, cũng đủ để giải quyết đám phiền toái bình thường này.

Toàn bộ quá trình cũng không cần Sở Vân xuất thủ, hắn ở một bên quan sát, không bao lâu ong chúa cũng bị giải quyết, một khối mật ong lớn bằng nắm tay được đưa đến trước mặt hắn.

Sở Vân vừa ngửi đã biết loại mật ong này không hổ là tinh phẩm của thiên nhiên hoang dại, phẩm chất tốt hơn gấp đôi so với loại ong được con người nuôi dưỡng. Hắn vui vẻ tiếp nhận chiến lợi phẩm được phân cho mình.

– Mật ong là dược liệu luyện chế chủ yếu của rất nhiều đan dược thượng trung đẳng, công dụng rộng khắp. Nhưng ta quan tâm hơn đến đan phòng mới phát hiện, không biết bên trong đan phòng có phương pháp luyện đơn của Thanh Đà đan không?

Trong ký ức kiếp trước, dựa vào kinh lịch thám hiểm Yên Chi Môn công bố cũng không có miêu tả chi tiết thu hoạch của mình. Sở Vân cũng không rõ điểm này lắm.

Hắn ôm tâm tình chờ mong, đi theo chúng nữ, cẩn thận bước vào trong đan phòng bị phá hủy.

Nóc đan phòng này đã không cánh mà bay, vách tường xung quanh đã sụp xuống hơn phân nửa. Dây leo màu xanh quấn phía trên, đám hoa dại màu vàng nở rộ, nước mưa tích tụ trong rêu xanh, tí tách rơi xuống vùng nước lõm.

Từ điểm đó có thể nhìn ra, cách đây mấy ngày, ở nơi này đã trải qua một trận mưa.

Trong đan phòng, có một tủ thuốc màu nâu đậm, được sắp xếp thành từng ngăn giống như bố cục của đồ thư quán. Trên mỗi một ngăn nhỏ, đều có những văn tự ngân sắc được phân loại theo tiêu chí.

– Cửu hành thảo, Kim tinh hải đường, Huyến lạn căn, Quỷ kiểm khuẩn…

Tiểu Phi Yến nhìn những văn tự tiêu chí này, thì thào đọc một hồi, bỗng nhiên kêu lên:

– Trời ạ, những thứ này đều là dược liệu quý hiếm, giá trị rất đắt tiền!

– Những tủ thuốc này là Tiểu Yêu binh. Hiển nhiên lĩnh ngộ được một số đạo pháp, dược liệu trong tủ đều được bảo tồn rất tốt.

Có người kéo ngăn kéo ra, bốc dược liệu lên đặt trước mũi ngửi thử, vô cùng vui mừng kêu lên.

– Tốt, hãy thống kê một chút. Những thứ này đều phải mang đi!

Hoa Mai vừa vẫy tay, mọi người cấp tốc phân tán ra, bắt đầu thu thập và thống kê.

– Thanh Đà đan… Thanh Đà đan…

Sở Vân tỉ mỉ tìm tòi, nhưng không phát hiện ra Thanh Đà đan.

Đan phòng này được bảo tồn tương đối tốt, mặc dù có mấy tủ đựng đan đã bị phá hủy. Nhìn vết tích phía trên có lẽ là do yêu vật sinh sống ở đây gây nên.

– Tả đức điện Giáp Tổ Bính Hào đan phòng.

Sở Vân phát hiện ra tên đan phòng này từ trong văn tự tiêu chí phía trên mấy tủ đan.

– Đây là Giáp Tổ Bính Hào đan phòng? Nói như vậy, còn có rất nhiều đan phòng khác? Đúng rồi, trong đan phòng này chỉ tồn trữ dược liệu. Thanh Đà đan, là đan dược đã được luyện chế. Phòng ta cần tìm không phải đan phòng này.

Sở Vân một lần nữa dấy lên hy vọng, chỉ cần tìm được thành phẩm Thanh Đà đan, là hắn có thể dựa vào thủ đoạn của luyện đan sư, phá giải phương pháp luyện chế đan dược. Đương nhiên nếu trực tiếp thu được phương pháp luyện chế Thanh Đà đan thì càng tốt.

Tìm kiếm nhằm vào di tích, kéo dài bảy ngày, phạm vi thăm dò từng bước mở rộng.

Trên thực tế, ngày thứ hai tìm kiếm đã có thu hoạch khiến Sở Vân vô cùng mừng rỡ.

Đó là ba viên mắt rồng của long thú tuyệt phẩm, làm dược liệu, được bảo vệ trọng điểm trong một đan phòng khác.

Hai viên mắt rồng Vạn Tu Tham Long, một viên mắt rồng Thương Mãng Địa Long.

Ngoài ra, còn có hơn mười mấy viên mắt rồng của yêu thú loài rồng tư chất trung và hạ đẳng.

Điều này làm cho Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi của Sở Vân, sau một đêm đã kết thành quả lớn trong nháy mắt.

Sang ngày thứ tư, mọi người phát hiện liên tiếp ba căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Trong mỗi ngọc giản đều ghi chép các loại đạo pháp vô cùng đa dạng, đầy đủ chủng loại, số lượng cực nhiều. Bên trong Phục Nguyên đạo pháp lại có ba đạo. Bởi vậy có thể thấy nơi cất dấu cực kỳ phong phú.

– Đây là ba loại đạo pháp hóa phong, hóa thủy, hóa ám thượng đẳng! Còn có đạo pháp thời gian!

Sở Vân vừa nghe tin liền xuất động, thân ra tay, lại phát hiện vật phẩm quý giá được cất giấu trong kho tàng bí mật.

Tổng cộng trong sáu ngọc giản đạo pháp, trên ba ngọc giản ghi chép ba loại đạo pháp tuyệt phẩm, ba ngọc giản khác cũng là ba bộ phận trong Hóa Đạo Đại Pháp.

Chiến lợi phẩm đạo pháp, kỳ thực dễ phân phối nhất. Sở Vân và Yên Chi Môn mỗi bên giữ một phần, lại sao chép thành một bản, như vậy cả hai bên đều có phần.

– Yêu thú Vạn Thú Vương khống chế có đến ngàn vạn, đạo pháp cất dấu đương nhiên phong phú đến cực điểm. Có cất dấu của hắn, lại cộng thêm dự trữ của Thư gia đảo, sau này khi ta đào tạo yêu thú mới, cũng sẽ không thiếu đạo pháp bình thường.

Những đạo pháp này vừa đến tay, Sở Vân lập tức cầm yêu vật trong tay, như đạo pháp Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao… Lại tìm tòi một lần nữa, chỉnh thể chiến lực, tăng lên ba thành.

Vào ngày thứ sáu, bọn họ phát hiện được tài phú lớn nhất —— tổng cộng bảy gian phòng dự trữ trứng yêu thú.

Hơn một nghìn quả trứng yêu thú, được phân loại dự trữ. Trong đó tuyệt đại đa số là trung đẳng, thượng đẳng cũng không hiếm thấy. Cho dù là trứng yêu thú hạ đẳng, cũng là loại cực kỳ đặc biệt.

– Có những trứng yêu thú này, Yên Chi Môn chúng ta cho dù muốn mở rộng thêm mười lần, cũng vẫn đủ khả năng.

Hoa Mai vui mừng kêu lên.

Trái lại Sở Vân lại có chút không thèm để ý. Nhu cầu trứng yêu thú của Thư gia hắn cũng không cao, trên thực tế đã gần như bão hòa. Không giống loại du hiệp môn phái như Yên Chi Môn, các nàng không có thổ địa rộng lớn, không có tài nguyên đặc biệt, vì vậy cần thông qua các loại phương thức nhiệm vụ, thám hiểm, tiến hành mưu cầu kiếm lấy.

Sở Vân chỉ chọn một số trứng yêu thú thượng đẳng đặc biệt, còn lại đều tính cho Yên Chi Môn. Song phương đạt thành hiệp nghị, Sở Vân chủ động đề xuất giá trị của bộ phận đó, để sau này Yên Chi Môn tiến hành các loại phương thức bồi thường.

– Chỉ là vẫn không thấy hình bóng của Thanh Đà đan trong truyền thuyết….

Liên tiếp bảy ngày, tất cả mọi người đã hoàn tất thăm dò toàn bộ di tích, Sở Vân vẫn không phát hiện ra hình bóng Thanh Đà đan.

Cuối cùng, bọn họ phát hiện ra một bức tượng thanh đồng được bảo tồn hoàn hảo trong chỗ sâu của di tích.

Đây là tượng đắp Vạn Thú Vương, eo rộng, tai to, mắt nhìn thẳng về phía trước, dưới chân hắn là tọa cơ hình vuông. Mặt ngoài của tọa cơ được điêu khắc số lượng lớn phù điêu, các loại hình tượng yêu thú sống động như thật.

– Thời gian trôi mau, anh hùng cũng qua đời. Ngay cả cường giả như Vạn Thú Vương, có thể thống ngự vạn thú, cũng phải khuất phục trước dòng chảy thời gian, thật là khiến người ta tiếc hận…

Dịch Yên nhìn lên bức tượng, âm thầm thở dài, cảm thán uy năng vô tình của thời gian.

– Di tích ở đây đã được thăm dò hoàn toàn, mấy ngày nay sương mù dày đặc cũng có xu thế ngày càng nồng đậm, đã đến lúc rời đi rồi.

Hoa Mai cố ý khuyên nhủ Sở Vân, nàng nhìn ra được Sở Vân rất không cam lòng.

– Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Trong truyền thừa của Vạn Thú Vương lại thiếu khuyết bộ phận then chốt nhất. Trứng yêu thú tuyệt phẩm của hắn đâu? Thanh Đà đan của hắn đâu? Hắn chủ động xây dựng nơi truyền thừa, tại sao không có một chút tin tức, lưu lại cho người thừa kế?

Sở Vân cau mày, ngưng thần nhìn bức tượng thanh đồng, vẫn không muốn rời đi.

– Ngươi phải biết rằng thời gian đã trôi qua mấy nghìn năm, di tích ở đây cũng bị hủy hoại phần lớn, những thứ mang tính then chốt gì đó, có lẽ đã sớm bị yêu thú hoặc là thiên tai hủy hoại. Không nên quá cố chấp, có những tài phú này cũng đủ tiêu hóa rồi.

Dịch Yên cũng khuyên nhủ:

– Huống hồ trong quẻ bốc của ta, cũng không có dự báo. Lẽ nào ngươi lại dựa vào linh cảm sao?

– Không có.

Sở Vân lắc đầu:

– Thuật bốc quẻ chỉ là căn cứ vào tin tức có được trước đó, cùng với lý giải của bản thân, tiến hành suy diễn mà thôi, cũng không phải lần nào cũng chuẩn. Các ngươi đi trước đi, ta còn muốn tra xét một chút.

– Vậy Sở Vân công tử phải cẩn thận, sương mù dày đặc càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng sẽ một lần nữa che đậy khu rừng vô tận này. Ngàn vạn lần không nên kéo dài, bằng không sẽ không ra được.