Chương - 654: Truyền thừa của Thiên Không Chi Thành

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Xung quanh đều là mây trắng sương mù mờ mịt, thật giống như là lâm vào một đoàn mây mù vô cùng dầy đặc, đối diện là trở ngại quá lớn.

Trong lúc nhất thời, bên tai Sở Vân chợt nghe thấy tiếng rít cấp tốc phi hành của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền ở mây trắng.

Ngay lập tức, hắn cảm thấy lo lắng. Có phải Song Đế lại mở không gian chiến trận tiến hành quyết đấu hay không? Mây trắng dày đặc phía trước mắt bỗng nhiên tan biến.

Một thành trì khổng lồ chợt xuất hiện ngay trước mặt.

– Đây là…

Tình huống quá đột ngột, khiến Tửu Hào Vương cũng không nhịn được kêu lên thất thanh.

Thiên Không Chi Thành!

Không cần người nào giới thiệu, trong đầu hai Vương liền hiện ra đáp án này.

Đây là một thành trì cực kỳ lớn.

Hỏa Đức Thành Chư Tinh Quốc xây dựng dựa vào núi, coi như là hùng thành thiên hạ, nhưng không bằng một phần ba nó.

Truyện Tiên Hiệp

Thành trì chính, toàn bộ đều dùng Vân Anh Cự Thạch. Loại thạch tài không cần mượn ngoại lực đã có thể tự mình huyền phù. Nghe nói lúc trước vì kiến tạo tòa Thiên Không Chi Thành này gần như đã cướp đoạt gần như toàn bộ Vân anh cự thạch của Tinh Châu.

Mỗi một khối Vân Anh Cự Thạch đều là màu trắng, không có tỳ vết nào và hay màu sắc tạp nham. Bởi vậy tòa Thiên Không Chi Thành này, cũng thuần một màu trắng. Mặc kệ là tòa tháp cao ngất, hay thật lớn cửa thành, tường thành hùng hậu, đều là một mảnh tuyết trắng.

Nếu không là cột trụ thành trì tối đen gây cho người ta có cảm nhận mãnh liệt, chỉ sợ người khác vội vàng chỉ nhìn thoáng về phía thành trì, gần như đã tưởng lầm đây là một đám mây trắng.

Đáy thành trì, giống như ngọn núi bị cắt ra, sau đó úp ngược lại. Bởi vậy càng đi xuống càng bén nhọn, giống như là một hình nón màu đen thật lớn. Nó ở trong mây

trắng tản ra cảm giác âm u lạnh lẽ sáng bóng khiến người ta có chút không rét mà run.

– Thành hùng vĩ muôn hình vạn trạng như thế, thật không hổ danh là đứng đầu thiên hạ!

Ước chừng qua một lúc lâu sau, Tửu Hào Vương mới phá vỡ sự trầm mặc, sợ hãi than ra tiếng.

– Ta vốn tưởng Hỏa Đức Thành đã được xem là thành trì khí phái nguy nga. Hiện nay xem ra, là thiên ngoại hữu thiên, trên thành có thành. Không, không chỉ là nguy nga khí phách, tòa Thiên Không Chi Thành này còn có một vẻ đẹp hoàn mỹ tự nhiên. Phiêu du giữa trời cao, xung quanh là mây trắng lượn lờ, tao nhã cao quý, giống như tiên cảnh.

Sở Vân cảm khái.

Và cũng tương tự chiến trường Thương Thanh, xung quanh nơi đây cũng là mây trắng. Ánh sáng trắng nhẹ nhàng, dồi dào, khiến người nhìn vô cùng thoải mái, tầm nhìn rất tốt.

Thật sự phải so sánh, thì không gian ở đây nhỏ hơn không gian ở chiến trường Thương Thanh một chút. Thiên Không Chi Thành cũng không ở trung tâm không gian, mà là một nửa lộ ra bên ngoài, một nửa biến mất trong mây trắng mờ mịt phía đối diện.

Từ chỗ Sở Vân nhìn lại, cả tòa Thiên Không Chi Thành thật giống như phù điêu khảm vào trong không gian, hùng tráng mỹ lệ, khiến người ta có cảm xúc nên thơ.

– Nhất định là Song Đế là đã tiến vào bên trong thành. Chúng ta mau vào đi.

Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền lập tức tăng tốc độ… Phá trời cao, tiếp cận Thiên Không Chi Thành.

Càng tới gần, cảnh tàn phá phía ngoài Thiên Không Chi Thành càng thêm rõ nét. Sở Vân, Tửu Hào Vương đều là người có kinh nghiệm chinh chiến, sau khi quan sát vết tàn phá, đều thoáng biến sắc.

Vân Anh Cự Thạch chính là loại đá cứng nhất thiên hạ, lại bị tàn phá thành bộ dạng như vậy, có thể thấy trận chiến đấu năm đó vô cùng khốc liệt.

Cửa thành bị chém thành hai đoạn. Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền nhẹ nhàng khéo léo vừa vặn xuyên qua khe hở, chở mọi người tiến vào bên trong thành.

Cảnh tượng Bên trong thành, đều không phải là đường phố phòng ốc như trong thành trì tầm thường khác, mà là Ủng thành. Chính là thành trong thành. Nó cũng được xây dựng bằng Vân Anh Cự Thạch, cũng bị tàn phá nghiêm trọng.

Sở Vân không nghĩ Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền có thất, biến nó nhỏ đi, thu vào trong lòng. Mà hắn và Tửu Hào Vương thì sóng vai bước trên mây trắng thành thạch gạch mặt đất.

– Thiên Không Chi Thành là thành trì chuyên dùng để chiến đấu, nghe nói là một bộ thành, trong thành có thành. Nghe nói có mười tòa Ủng thành. Đầu mối chân chính thao túng Thiên Không Chi Thành, chính là Ủng thành ở phía trong cùng. Trong những Ủng thành, có thông đạo liên kết với nhau dựng trong trời cao, và các thông đạo đi xuống đất cũng liên tục thành một mảnh. Cả tòa Thiên Không Chi Thành giống như một mê cung rộng lớn. Không có bản đồ địa hình, rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng.

Sắc mặt Tửu Hào Vương đầy nghiêm trọng nói.

Vẫn không thấy bóng dáng Song Đế, tuy nhiên dùng đầu suy nghĩ cũng biết, bọn họ đã tiến vào Thiên Không Chi Thành. Tuy nhiên ở trong hoàn cảnh như vậy trong, muốn tìm được bọn họ, thực sự không dễ dàng gì.

Tuy nhiên mặt sắc Sở Vân lại thoải mái hơn nhiều so với Tửu Hào Vương:

– Thật ra ta có một phần bản đồ địa hình của Thiên Không Chi Thành này.

Hắn lấy ra một bản đồ. Đây là gồm hai bản đồ rách được khâu thành.

Năm đó, lúc Sở Vân vừa xuất đạo chinh chiến ở Chư Tinh Quần Đảo, hắn đã đoạt được thứ này. Trong đó có một mảnh là do hắn lấy được khi cướp sạch kho của Trữ gia đảo.

– Đây là thợ thủ công lúc trước kiến tạo Thiên Không Chi Thành, lưu truyền tới nay gì. Đáng tiếc còn thiếu hai phần, chỉ khi kết hợp cả bốn mảnh, mới xem như một bản đồ hoàn chỉnh.

Tửu Hào Vương thoáng nhìn về phía bản đồ trong tay Sở Vân, liền nói.

– Chung quy có còn hơn không. Chỉ cần có cái tham khảo, bằng trí tuệ của chúng ta, có khả năng rất lớn khi ra vào nơi này.

Sở Vân mỉm cười.

Hiện nay trong Thiên Không Chi Thành không có bất kỳ động tĩnh gì. Xem ra là Song Đế lại mở không gian chiến trận, kéo nhau vào trong đó. Sở Vân không có mục tiêu, đành phải để ý thăm dò tòa Thiên Không Chi Thành này.

Thiên Không Chi Thành, giống như mê cung. Một đạo hành lang dài vòng quanh lại nối tiếp một đạo hành lang dài. Vô số mật đạo liên kết với nhau. Sở Vân và Tửu Hào Vương đi một hồi, lúc này mới đối chiếu với bản đồ địa hình nơi đây, phát hiện một vài manh mối và quy luật.

Đang vui mừng, bỗng nhiên từ góc hành lang xuất hiện hai yêu binh.

Hai yêu binh này, đều có hình dạng bánh xe, lớn như guồng nước. Mặt bánh xe dữ tợn với những cái răng là đinh nhọn nhe ra. Yêu binh vừa xoay tròn đến, vừa phát ra tiếng rít chói tai.

– Đây là yêu binh Toàn Xa Luân thủ vệ trong Thiên Không Chi Thành. Thiên Không Chi Thành đều ngã xuống, không thể tưởng tượng được trong thành còn lưu lại một vài Toàn Xa Luân.

Thấy yêu binh đánh tới, Tửu Hào Vương lại gặp nguy không loạn, dù bận vẫn ung dung giải thích với Sở Vân.

Tuy Toàn Xa Luân hùng hổ như vậy, nhưng chỉ là cấp số Linh Yêu đỉnh phong.

Cũng giống như chiến hạm Phi Thiên, yêu binh này được chế tạo với số lượng lớn vì đặc điểm ưu thế của nó.

Sở Vân vỗ tiên nang, lực hút thế giới lập tức phát ra, trực tiếp hút hai bánh xe này vào trong túi. Nguyên khí trong thế giới tiên nang vô cùng cuồng bạo. Một khi yêu binh Linh Yêu đỉnh phong đi vào, sẽ bị nguyên khí cắn nát.

– Sao? Hai bánh xe này lại có thể chống đỡ được nguyên khí cuồng bạo, ước chừng mười hô hấp.

Sở Vân nhìn vào trong túi, thoáng kinh ngạc.

Hắn vốn nghĩ, trong vòng ba lần hô hấp hai Toàn Xa Luân này sẽ bị nguyên khí cắn nát.

Nhưng thật không ngờ, vừa vào thế giới tiên nang, bỗng nhiên hai yêu binh này biến hình, hợp hai làm một, thành một Đại Xa Luân. Cứ như vậy chịu đựng mười hô hấp, mới bị hoàn toàn vỡ nhỏ.

– Loại kỹ thuật luyện binh này, cao siêu hơn tiêu chuẩn Tinh Châu. Xem ra lời đồn không giả. Kỹ thuật xây dựng Thiên Không Chi Thành đến từ Binh Châu. Trong Cửu Châu, Binh Châu chính là nơi luyện binh tốt nhất.

Thần quang trong mắt Sở Vân chợt lóe lên.

Tiếp tục xâm nhập.

Điều khiến Sở Vân và Tửu Hào Vương càng kinh ngạc chính là, thì ra số lượng yêu binh lưu lại ở trong Thiên Không Chi Thành cũng không ít.

Nửa canh giờ sau, bọn họ đã gặp được không dưới ba trăm Toàn Xa Luân. Ngoài ra, còn có hai loại yêu binh. Một loại là đều Sách Trúc Kiếm, một loại là Đao Thú.

Mỗi một Sách Trúc Kiếm đều có hình như dao găm, thân kiếm màu xanh của trúc, dài ba tấc. Nhưng trong Trúc Kiếm, cũng có thể tổ hợp với nhau. Trên dưới một trăm Sách Trúc Kiếm, có thể hợp thành một thanh đại kiếm. Hoặc tập hợp hoặc tách ra, nếu công kích đánh tan đại kiếm, những Sách Trúc Kiếm sẽ bỏ qua bộ phận bị tổn hại, Trúc Kiếm còn lại sẽ tiếp tục ngưng tụ thành Đại Kiếm, tiến hành công kích.

Nếu không là Sở Vân, Tửu Hào Vương là cao thủ Vương cấp, thay là quân, Hầu, đối mặt với đàn Sách Trúc Kiếm, đều cảm thấy phiền phức chán ghét.

Đao Thú cũng như thế. Mỗi một Đao Thú, hình như rắn lớn, đều dùng một lưỡi dao hình mặt trăng lưỡi liềm tạo thành yêu binh chiến thú. Hai Đao Thú bị thương, có thể sát nhập với nhau, hình thành chiến lực mới.

Quan trọng nhất chính là, thiết bị càng nhiều, yêu binh tạo thành có tu vi càng cao.

Loại phương pháp luyện binh này tuyệt đối vượt qua tiêu chuẩn Tinh Châu, cấu tứ huyền diệu, ý tưởng độc đáo, khiến Phi Dương Tiên Tử và luyện binh đại sư vô cùng hứng thú.

Tửu Hào Vương, Sở Vân cũng hiểu được, vì sao trong Thiên Không Chi Thành còn lưu lại nhiều yêu binh như vậy.

Một đường đi tới, gần như đều là Sở Vân ra tay, thu hoạch cũng tương đối phong phú.

Hiện nay trong thế giới tiên nang đã có một Đao Thú lớn như núi cao. Một thanh Sách Trúc Kiếm dài đến hơn mười trượng. Còn có Toàn Xa Luân hình thể không thua Yêu thú Hỗn Độn.

Ba yêu binh này đều có tu vi Kiếp yêu mười vạn năm. Nếu chỉ cần một thiết bị, ở trong lúc đó, sẽ bị nguyên khí cắn nát. Nhưng hiện nay chúng nó tập hợp lại, có thể chống được nguyên khí, tồn tại được ở bên trong.

Sở Vân đem tình huống này nói cho Tửu Hào Vương nghe. Hắn cũng giật mình đến mức chặc lưỡi.

Bởi vì loại phương pháp luyện binh này, đã không phải đơn giản chỉ chồng số lượng với, mà chân chính có thể từ tích lũy số lượng, đạt tới quá trình chất biến.

– Nếu thiết bị vô hạn, có thể tạo thành ra tu vi trên trăm vạn năm, nghìn vạn năm, thậm chí là yêu binh tuyệt thế trên ức năm sao?

Sở Vân suy nghĩ một chút, thì thào tự nói.

– Đương nhiên là có thể. Mặc kệ là Đao Thú, hay Sách Trúc Kiếm, hay Toàn Xa Luân, chỉ cần thiết bị càng nhiều, tu vi tổ hợp yêu binh lại càng cao. Tuy nhiên, bởi vì tồn tại của Thiên Kiếp, chúng chỉ vượt qua Linh Yêu đỉnh phong.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

– Là ai? Ra đi!

Bức tranh trên tường bỗng nhiên cuốn lên. Đây là một cánh cửa cơ quan đầy bí ẩn. Một con rối Thanh Đồng hình người, đi đến trước mặt Sở Vân và Tửu Hào Vương, khom mình hành lễ trước hai người:

– Ngự yêu sư, ta chính là người chỉ dẫn truyền thừa Thiên Không Chi Thành. Chỉ cần các ngươi thông qua một vài khảo nghiệm, có thể trở thành chủ nhân của tòa Thiên Không Chi Thành.

Đây là một Thanh Đồng Khôi Lỗi hình người.

Toàn thân nó đều được làm bằng Thanh Đồng. Trên mặt là mặt nạ bảo hộ bằng Thanh Đồng. Trên người là giáp trụ Thanh Đồng. Tuy rằng tay không tấc sắt, nhưng bản thân nó chính là yêu binh mạnh mẽ.

Kiếp Yêu binh!

Đây vẫn là Kiếp Yêu phía trên Linh Yêu đầu tiên Sở Vân nhìn thấy Thiên Không Chi Thành.

– Có chút ý tứ, bản thân ngươi là Kiếp Yêu, không ngờ không bị Thiên Kiếp tìm tới cửa. Ngươi làm như thế nào?

Sở Vân hứng thú dạt dào hỏi. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, Thanh Đồng Khôi Lỗi này đều không phải là Yêu binh Tiên Thiên, nhưng tu vi của nó cũng hàng thật giá thật đạt Kiếp Yêu mười hai vạn năm.

Thanh Đồng Khôi Lỗi lắc đầu:

– Đây là bí mật của Thiên Không Chi Thành. Chỉ có người thừa kế mới có thể có quyền biết tất cả thông tin có liên quan đến Thiên Không Chi Thành. Hai vị dũng sĩ, các ngươi chuẩn bị tốt tinh thần nhận khảo nghiệm hay chưa?

Sở Vân và Tửu Hào Vương liếc mắt nhìn nhau một cái, một người liền hỏi:

– Nội dung khảo nghiệm truyền thừa của Thiên Không Chi Thành là gì, ngươi có thể kể lại một chút hay không?

Thanh Đồng Khôi Lỗi lại lắc đầu:

– Các ngươi cũng thấy được, Thiên Không Chi Thành đã ngã xuống. Nó cần một chủ nhân mới, đến kế thừa vinh quang, thu hoạch huy hoàng mới. Nội dung khảo nghiệm truyền thừa của Thiên Không Chi Thành, không thể lộ ra. Cũng chỉ có một vị duy nhất có thể làm chủ nhân của Thiên Không Chi Thành. Các ngươi quyết định chưa. Ai tới đón nhận khảo nghiệm truyền thừa?

Chiến trường Song Đế, không gian chiến trận.

Rống!

Rồng bay rít gào, như trời long đất nở. Các loại đạo pháp giao phong đâm vào nhau, nổ tung thành muôn ngàn đốm sáng.

Long Đế từ trên cao nhìn xuống hai đối thủ trước mặt, hắn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối:

– Dạ Đế, ngươi chỉ để lại hai phân thân để kiềm chế ta. Ngươi quá coi thường ta. Ngươi sẽ phải trả một giá thảm khốc vì sự lựa chọn ngu xuẩn của ngươi.

Giọng nói của hắn, như sấm sét vang vọng ở trên bầu trời.

Kẻ địch lưu lại cản, kiềm chế Long Đế là Quỷ Vương và Cự Dã Vương, toàn thân đều đẫm máu, thở hồng hộc.

Xung quanh hai người bọn họ, mười Cự Long đang bay múa, ngọn lửa hừng hực, băng khí bốn phía, quỷ khí lượn lờ, phi nham cuồn cuộn.

– Ngươi biết cái gì!

Nhìn Long Đế ở trước mắt, Cự Dã Vương khinh thường cười nhạo một tiếng.

Long Đế khoanh hai tay trước ngực, vạt áo bay phất phới trong cuồng phong:

– Dạ Đế, sao ta lại không biết ý đồ của ngươi. Ngươi chế trụ ta, không phải là muốn tranh thủ thời gian, giành được quyền thao túng tòa Thiên Không Chi Thành này sao?