Chương - 706: Buôn bán Đệ Nhị Linh Quang Đan

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tần Đế bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ chuyên môn đợi ta, rốt cuộc là vì cái gì?

Sở Vân không khỏi nhíu mày, cùng lúc nghi hoặc, về phương diện khác cũng hiểu được vì sao thế giới tiên nang của Long Đế có thể phát triển nhanh như vậy.

Đây đều là do Tần Đế xuất thủ trợ giúp hắn.

Nhìn Long Đế hiện nay, khoanh tay đứng bên cạnh Tần Đế, bộ dáng thấp hơn một đầu, rõ ràng là dựa vào Tần Đế.

Thấy một màn như vậy, Sở Vân không khỏi âm thầm lắc đầu.

Biểu hiện của Long Đế để hắn thất vọng không thôi. Nếu như đổi thành chính mình, tình nguyện lăn lộn tại tầng lớp thấp nhất Đế cấp cũng không nguyện dựa dẫm cúi mình trước cường giả Đế Cấp tầng cao hơn.

Đương nhiên, Sở Vân cũng biết rõ, khởi điểm của cường giả Đế cấp rất khó khăn. Nếu như bản thân không có nguyên tinh tiên thiên, nhất định không thể phát triển với tốc độ nhanh như vậy. Nếu như lúc này có người chỉ dẫn, tự nhiên là làm ít công nhiều.

Nhưng nếu chỉ cần như vậy mà buông tha tôn nghiêm bản thân, làm thuộc hạ của người khác, như vậy quá mức không hay ho rồi.

Phú quý không thể khiến ta phóng túng hưởng lạc, nghèo hèn không thể khiến ta thay đổi chí hướng, uy vũ không để ta khúm núm. Đây là ngạo cốt tranh tranh của một người nên có.

– Sở Vân, ngươi điếc sao? Ta nói ngươi có nghe hay không? Trước mặt ngươi chính là Tần Đế đại nhân, lần này ngươi có thể bắt được Đệ Nhị Linh Quang Đanlà nhờ vào Tần Đế đại nhân xuất lực phía sau màn, ngươi còn không mau tới đây bái tạ?

Long Đế trầm mặt như nước, ngữ khí lạnh lẽo, ẩn chứa một cỗ phẫn uất.

Sở Vân đạt được đệ nhị linh quang đan, hắn đã biết đến. Chính mình phải trả giá lớn như vậy, nhưng kết quả là con số không tròn trĩnh. Ngược lại là Sở Vân ngư ông đắc lợi, trở thành người chiến thắng cuối cùng, điều này thực sự khiến Long Đế không nuốt trôi cục tức.

Long Đế quát lớn, Sở Vân mắt điếc tai ngơ, hắn lười phản ứng người này, quả thực thẹn với xưng hào Đế cấp.

Thần tình khinh thường của Sở Vân, Long Đế nhìn vào trong mắt, nhất thời giận tím mặt. Hắn rít gào mãnh liệt:

– Tiểu tử, ngươi không biết tốt xấu. Ngươi cho rằng chỉ bằng sức lực của ngươi có thể làm được? Nếu không phải ta giúp một tay, suy yếu cường giả Đế cấp khác. Tần Đế đại nhân lại ngăn cản hai Đế Vân, Tiêu, ngươi có thể có hiện tại? Nhanh nhanh giao Đệ Nhị Linh Quang Đanra đây, cũng giao hai tòa Long thành của ta ra!

Lời nói này thực sự đủ vô sỉ, Sở Vân nghe xong, không khỏi nhếch đầu lông mày, trong lòng cười nhạt.

Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là hắn nhìn đúng thời cơ, xuất thủ đúng lúc. Chính mình mạo hiểm phiêu lưu thật lớn, trải qua đại chiến mới có thu hoạch. Tới trong miệng Long Đế lại thay đổi, đương nhiên cho rằng là công lao của bọn họ.

Có lẽ Tần Đế đại chiến với Tiêu Đế, Vân Đế, nhưng như vậy thì đã sao?

Bọn họ đến vì trợ giúp chính mình sao? Tuyệt đối là dựa vào bản lĩnh của bản thân, hai đế Tần, Long đều bị người khác ngăn cản, cuối cùng không cướp đoạt được đệ nhị linh quang đan, bị Sở Vân trong lúc vô ý chiếm đoạt tiên cơ, đây là thất bại của bọn họ.

– Long Đế, ngươi không cần phải nói nhiều. Ngươi càng nói nhiều, ta càng khinh thường ngươi. Ngay cả thua cũng không chịu nổi, ngươi càng sống càng vô dụng rồi.

Nói thực đi, nguyên bản mục tiêu của ta không phải là đệ nhị linh quang đan, hiện tại nó ở trong tay ta chỉ bất quá là cơ duyên xảo hợp mà thôi. Thế nhưng trải qua ngươi nói như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để Đệ Nhị Linh Quang Đanrời khỏi tay. Ngươi còn muốn lấy lại hai tòa Long thành, hừ, ngày hôm nay tâm tình của ta tốt, dù sao ta cũng không cần dùng đến hai tòa thành trì này. Ngươi cầm năm mươi phần tiên thiên nguyên tinh tới đổi. Hai tòa thành trì, tổng cộng một trăm phần tiên thiên nguyên tinh.

Ngữ khí của Sở Vân rất cường ngạnh, đối mặt với Tần Đế cũng không hề mềm giọng.

– Ngươi…

Long Đế trừng mắt như muốn nứt ra, ngón tay chỉ Sở Vân, hai mắt phun lửa. Đây là rõ ràng là Sở Vân vơ vét tàn sản trắng trợn. Một trăm phần tiên thiên nguyên tinh, hắn luyện chế Long thành bất quá chỉ tiêu hao hết năm mươi lăm phần tiên thiên nguyên tinh mà thôi. Sở Vân đưa ra điều kiện này, hoàn toàn là trào phúng cay độc đối với hắn.

– Người thanh niên, không nên quá mức khinh cuồng. Ngươi chính là hài tử trong Song Vương chi tranh năm đó?

Lúc này, Tần Đế mở miệng rồi. Thanh âm của hắn trầm thấp vững vàng, mang theo một loại từ tính âm u.

– Ngươi là Sở Vân đúng không? Lần này ngươi làm không tồi. Ta thân là tiền bối, sẽ không cướp giật chiến lợi phẩm của ngươi. Thế nhưng ngươi cần biết chính là, lần tranh đoạt đan dược này là do Đan Thánh, Tinh Thánh, Quỷ Thánh, Nữ Thánh, Man Thánh bố cục phía sau màn.

Đan Thánh phái hai đế Vân, Tiêu, Quỷ Thánh thì để Minh Đế, Dạ Đế xuất mã. Bên phía Tinh Thánh là Long Đế, Tần Đế. Hương Đế là Đại Đế dưới tay Nữ Thánh, Lôi Đế thì tới từ Man Châu.

Toàn bộ chiến trường chia làm hai khối, một khối ngay trong Vân Điện Hoa Viên bí cảnh, trước sau có Long Đế, Dạ Đế, Hương Đế, Lôi Đế cùng với Sở Vân tham chiến.

Một khối chiến trường khác thì ở giữa hư không. Khởi điểm là Minh Đế yểm hộ cho Dạ Đế, ngăn cản hai đế Vân, Tiêu. Cuối cùng Minh Đế chủ động rút lui, hai đế Vân, Tiêu muốn lao vào chiến trường kia, Tần Đế xuất hiện, lại bị ngăn cản, cuối cùng Minh Đế quay ngược lại, ba phương đánh loạn.

Nhưng mặc kệ là Minh Đế hay Tần Đế cũng không nghĩ đến, người chiến thắng cuối cùng lại là Sở Vân đột nhiên xuất hiện.

Tần Đế từ từ trần thuật đối với Sở Vân:

– Vì vậy ngươi phải hiểu được, Đệ Nhị Linh Quang Đancó quan hệ trọng đại, là nhân tố ảnh hưởng bố cục cửu châu. Lấy thực lực của ngươi hiện tại, thực sự khó có thể đảm bảo được an toàn cho nó. Hoài bích chi tội, ngươi hẳn hiểu rõ. Đơn giản không bằng giao dịch với ta, ta sẽ cho ngươi bồi thường tương ứng. Ngươi cần có tiên thiên nguyên tinh?

Ta phân cho ngươi một trăm phần.

Tần Đế nói tràn ngập một loại cảm giác áp bách, nhãn thần bao quát và ngữ khí bố thí để Sở Vân minh bạch ý đồ đến của Tần Đế.

Mặc kệ nói như thế nào, một câu, đến là vì đệ nhị linh quang đan.

Sở Vân chậm rãi lắc đầu.

– Như vậy đi, kiến thiết lưới pháp tắc của ngươi. Ta sẽ cho ngươi một quyển Đạo Lý Chi Thư. Bên trên có ghi chép một nghìn tám trăm đạo pháp tắc thông dụng, đây chính là thứ cần nhất đối với ngươi hiện tại.

Tần Đế lại nói.

Sở Vân trầm mặc.

Thanh âm của Tần Đế trầm xuống:

– Nếu là ngươi còn không hài lòng, bản Đế còn có thể cho ngươi thêm mười khối ngộ đạo thạch. Tin tưởng ngươi đã biết diệu dụng của ngộ đạo thạch này rồi. Người thanh niên, ngươi không nên lòng tham không đáy. Bụng không lớn, dễ nổ bụng!

Trong giọng nói bao hàm uy hiếp.

Sở Vân nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên. Hắn không hề úy kỵ nhìn thẳng vào Tần Đế:

– Ai nói cho ngươi ta muốn giao dịch đệ nhị linh quang đan? Tần Đế ngươi tự quyết định như vậy đã cho là ta sẽ tim đập thình thịch? Chuyện tình đệ nhị linh quang đan, ta tự có chủ trương, ngươi không cần phải quan tâm. Cáo từ.

Nhìn

“tiểu tử đáng trách”

Sở Vân tung bảo thạch mật môn cỡ nhỏ biến mất tại chỗ, Long Đế nghiến răng lách cách rung động, hai mắt phun lửa, hận không thể lột da Sở Vân.

Thế nhưng hắn không động thủ. Hắn cũng ký kết khế ước trận doanh, ngự yêu sư cùng một trận doanh không thể xuất thủ lẫn nhau.

– Tần Đế đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ? Hai tòa Long thành của ta vẫn còn ở trong tay hắn.

Tần Đế cười lạnh một tiếng:

– Tiểu bối hậu sinh này quả thực là hết sức khinh cuồng. Hắn vẫn quá non rồi, cho rằng ký kết xong khế ước trận doanh là không thể làm gì được hắn sao? Chờ đi, hừ hừ. Về phần Long thành của ngươi. Đây là hai phần tiên thiên nguyên tinh.

Long Đế nhất thời đại hỷ:

– Tạ ơn đại nhân tài bồi, tạ ơn đại nhân tài bồi.

Sở Vân vẫn đánh giá thấp lực mê hoặc của Đệ Nhị Linh Quang Đan đối với người khác.

Vượt qua bảo thạch mật môn, về tới Chư Tinh Quốc không lâu, Thanh Đế, Bạch Đế lần lượt thông qua tinh bài, liên hệ Sở Vân, thỉnh cầu mua bán nhằm vào đệ nhị linh quang đan.

Về phần số lượng mua bán, tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Đối với hai người bọn họ, thái độ của Sở Vân tự nhiên khác biệt một trời một vực so với Long Đế và Tần Đế. Không chỉ đáp ứng mua bán trường kỳ, còn lấy giá cả tương đối rẻ bán cho bọn họ.

– Ha ha, nguyện hữu nghị lâu dài. Nghe nói ngươi di chuyển trồng một nhóm Ma Huyễn Tử Hương Dụ, nhóm yêu thực này là phối hợp tuyệt diệu với Ma Huyễn Tử Hương Dụ, tin tưởng ngươi sẽ thích.

Thanh Đế rất hài lòng, truyền tống tới một nhóm yêu thực, dĩ nhiên là Thái Dương Bạo Cúc Hoa.

Điều này khiến Sở Vân rất kinh hỷ.

Thái Dương Bạo Cúc Hoa và Ma Huyễn Tử Hương Dụ là một dương một âm, nguyên bản chính là yêu thực tuyệt phẩm tương hỗ lẫn nhau. Trồng cùng một chỗ, có hiệu

dụng không thể tưởng tượng.

Đáng tiếc chính là, Thái Dương Bạo Cúc Hoa đã sớm bị diệt sạch. Trên cửu châu đã không còn thấy xuất hiện nữa rồi. Thực không ngờ, Thanh Đế bí mật tài bồi một ít.

– Ha ha ha, Sở lão đệ, lão đệ thực là người trọng tình trọng nghĩa, ta quả thực không nhìn lầm ngươi. Đây chính là Đạo Lý Chi Thư do ta chỉnh lý, bên trên có ghi lại ba nghìn đạo pháp tắc, tặng cho ngươi. Chỉ là ta nghe nói, ngươi sản sinh mâu thuẫn với Tần Đế? Ngươi phải cẩn thận a, tuy rằng tu vi Tần Đế rất cao, nhưng khí lượng rất nhỏ.

Tuy rằng chúng ta cùng một trạn doanh, không thể trực tiếp xuất thủ, thế nhưng có thể mượn một số lực lượng khác đả kích.

Bạch Đế chiếu cố Sở Vân nói.

Sở Vân bán cho hắn đệ nhị linh quang tử đan với giá rất rẻ. Một lần mua bán này để hắn kiếm không nhỏ. Lúc trước đầu tư tình cảm, hiện tại thu được hiệu quả cực tốt, điều này khiến Bạch Đế càng thêm thân cận Sở Vân, không tiếc đưa ra Đạo Lý Chi Thư của chính mình, thế giới tiên nang của Sở Vân càng thêm vững chắc và phong phú đa dạng.

Chỗ tốt của Đệ Nhị Linh Quang Đan dần dần hiển lộ ra, thế nhưng còn xa xa không chỉ dừng lại ở mức này.

– Đây là Thư Gia thành, hài nhi sống trong viện này. Có đôi khi cũng cảm thấy cuộc sống thật buồn chán, muốn đi ra làng chài Hàm Diêm bên ngoài thành sống một thời gian.

Đương nhiên, hiện tại làng chài Hàm Diêm đã phát triển trở thành một thành trấn Hàm Diêm.

Sở Vân giới thiệu nói.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Nguyệt Sương Vương liền cười:

– Con đã quên ta cũng từng sống ở nơi này một thời gian sao? Cái sân này. Lúc trước, ta và phụ thân con cùng nhau ở đây. Tuy nhiên những năm gần đây, Thư gia đảo thay đổi quá lớn. Trong đó có không ít công lao của con. Nhi tử, con nói cho ta nghe, con đã cố gắng xoay chuyển tình thế, quét ngang thiên hạ như thế nào.

Bầu trời xanh thẳm, vô cùng trong sáng. Gió nhẹ khẽ đẩy mây trắng, phiêu du trên bầu trời Thư Gia thành.

Mặt trời chiếu xuống, xuyên qua những tán lá cọ rộng lớn, tạo bóng mát cho cả đường phố.

Bởi vậy, mặc dù đám người đang đi trên đường, cũng không cảm thấy oi bức.

Sở Vân và Nguyệt Sương Vương đã ngụy trang, cho dù là ai đi qua nhìn thấy, đều chỉ cảm thấy đây là hai mẫu tử bình thường. Rất nhiều người từng gặp đi lướt qua bọn họ.

Trên cửa hàng hoa quả gần đó, có những người bán hàng rong đang không ngừng hét to, cũng chăm chú nhìn hai mẫu tử bọn họ, hy vọng bọn họ có thể tới nhìn mua cho mình.

Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, hai mẫu tử có địa vị lớn cỡ nào. Một là chuẩn Đế, một vị là Đại Đế. Tùy ý nói ra, cũng khiến cho toàn bộ Tinh Châu chấn động kịch liệt.

Tuy nhiên, những người đạt tới trình tự Đế cấp, nói chung, cũng không sẽ ở xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng. Về phần tranh đấu giữa Long Đế và Dạ Đế, đó là tình huống đặc biệt.

Cường giả Đế cấp, chính là nhân vật giống như thần tiên, đã siêu thoát khỏi tranh đấu thế tục. Bởi vậy, lợi ích trong thế tục đã không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển của bọn họ.

Cường giả Đế cấp, bình thường chạy khắp nơi ở trong Cửu Châu, để hoàn thành nhiệm vụ trận doanh, thu hoạch thù lao, phát triển bản thân mình. Thỉnh thoảng sẽ liên hợp với mấy người khác, cùng nhau thăm dò Hỗn Độn Hải.

Mà cường giả Hoàng cấp, thì ở một tầng cao hơn. Thù lao của nhiệm vụ Trận doanh đã không thỏa mãn được nhu cầu của hắn. Hàng năm bọn họ qua lại Hỗn Độn Hải, trừ phi là Thánh Nhân gọi gấp, bình thường cũng không ở trong phạm vi Cửu Châu.

Mà tới Thánh Cấp, lại càng thêm siêu thoát. Là đầu sỏ muôn đời, sáng cùng nhật nguyệt, thọ cùng thiên địa. Tam Hoàng ngũ Đế đều chỉ có thể ở dưới trướng bọn họ mà ra sức.

Thật giống như trèo lên ngọn núi, mỗi một tầng đều có phong cảnh khác nhau, mà phong cảnh ở đỉnh núi lại càng tuyệt đẹp.

Nghe Nguyệt Sương Vương vừa nói muốn mình thuật lại những chuyện đã trải qua mấy năm nay, Sở Vân nhức đầu, tỏ rõ thái độ:

– Ai nha, mẫu thân, hài nhi đã nói qua rất nhiều lần rồi. Chuyện chỉ có như vậy. Những người khác cũng đã nói với mẫu thân, thật ra cũng không có gì…

– Sao lại không có gì. Hài nhi của ta có biểu hiện xuất sắc như vậy, mẫu thân nghe bao nhiêu lần cũng thấy vui.

Nguyệt Sương Vương hiền từ nhìn Sở Vân, thò tay xoa đầu hắn.

Sở Vân có chút ngại ngùng. Hắn trở lại Tinh Châu đã có hơn nửa tháng. Được gặp mẫu tử tất nhiên là hắn cảm thấy vui mừng hoà thuận vui vẻ. Nhưng có một điều, Nguyệt Sương Vương luôn xem Sở Vân như một tiểu hài tử, sủng nịch vô cùng. Điều này khiến Sở Vân vẫn thiếu sự quan tâm của mẫu thân, thực sự có chút không quen.