Chương - 505: Kho tàng của Dạ đế

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nó tỏa ra ánh sáng màu trắng, đầy cao quý, thần bí, khí tức đế vương cao thâm không thể tả nổi. Gần như có thể khẳng định, đây là quan tài của Dạ Đế. Hắn xưng bá một thời, chống lại trời đất, không người nào có thể địch lại. Ngay cả vương giả cũng phãi ngã quỵ

trong tay hắn.

Hắn là huyền thoại, hắn là bản anh hùng ca, nhưng lịch sử Tinh Châu lại ít ghi chép lại.

Hắn là một trong bốn Cường giả Đế Cấp có hành vi đặc biệt nhất.

Nhưng năm tháng vô tình, thời gian dài dằng dặc. Hiện nay, hắn lại nằm ở trong quan tài, đã an nghỉ.

– Không thành Thánh, chung quy sẽ thành hư không. Một vị Cường giả Đế Cấp như vậy, cũng phải khuất phục trước uy lực vô cùng vô tận của năm tháng. Thực sự là rất đáng buồn đáng tiếc!

Sở Vân khẽ thở dài, nói ra sự xúc động từ đáy lòng mình.

– Hiện tại xem ra, Dạ Đế cũng ngã xuống trong tay Thiên Ngoại Tinh Ma kiếp. Hắn nghịch thiên, thôi diễn Hóa Đạo, ngay cả vũ trụ trời cao cũng không để hắn sống sót.

Tiếu Tiểu Hiền bùi ngùi than thở một tiếng, trong mắt chợt chiếu sáng.

– Chưởng môn, còn chờ gì nữa? Chúng ta mở quan đi!

– Cũng được.

Sở Vân không suy nghĩ nữa, đến gần quan tài màu đen hợp lực với Tiếu Tiểu Hiền, mở quan tài.

Quan tài này nặng một cách khó tin. Giống như đá đen trong biển sâu, lại giống như sắt thép được tinh luyện, sờ tay lên, cảm giác được một cơn lạnh đến thấu xương.

Quan tài màu đen là một yêu binh, còn có bố trí cơ quan tinh vi. Chỉ có thể đẩy quan tài theo một hướng.

Cùng với tiếng ầm ầm cọ xát, quan tài bị đẩy ra tạo thành một khe hở.

Nguồn: http://truyenfull.vn

– Tối om chẳng nhìn thấy rõ gì cả.

Tiếu Tiểu Hiền nhìn xuyên thấu cái khe, tinh quang trong mắt tỏa ra bốn phía, gấp đến mức không thể chờ được ngó vào xem, lại không nhìn không thấy bất kỳ cái gì.

Hai người lại cố đẩy quan tai lộ ra một phần ba, nhìn lại, cả hai đều hít một hơi lạnh.

Ánh sáng đã nhiều hơn, đủ để nhìn rõ mọi vật. Nhưng trong quan tài vẫn tối đen một cách kỳ lạ. Thật giống như một động sâu không đáy, lại giống nước đen đặc lại. Dường như nó có thể nuốt lấy tất cả ánh sáng. Căn bản không thể thấy rõ vật chứa ở bên trong.

Hai người nhìn chăm chút một thời gian dài, nhất thời cảm thấy lạnh toát toàn thân.

Giống như nhìn lên một bầu trời đêm không trăng không sao, cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Sở Vân và Tiếu Tiểu Hiền liếc nhau, hai người đều là người thiên tư thông minh, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, đều suy đoán về lai lịch của vật lạ đen kịt đang ở trước mắt này.

Trong một vài ghi chép ngắn gọn ít ỏi, Dạ Đế có một yêu thú chủ lực, tên là Ám Ảnh.

Nó sinh ra từ trong bóng tối, là bóng ma thuần túy nhất. Nó không có thực thể, lại có thể khống chế bất kỳ vật gì có bóng. Ẩn núp bên trong cái bóng, như bóng với hình. Đột nhiên đánh lén, khiến người ta không thể phòng bị. Nó là Vua đánh lén đứng hàng thứ nhất

trong lịch sử Tinh Châu!

– Đây là Ám Ảnh, nó bị phong ấn trong quan tài, bảo vệ thi thể Dạ Đế. Nó là bóng đen thuần túy nhất. Bởi vậy, chúng ta không thấy được mọi thứ bên trong quan tài.

Sở Vân sợ hãi than một tiếng.

Hắn không khỏi cảm thấy may mắn lại chán nản. Ám Ảnh là yêu thú chủ lực của Dạ Đế, tu vi nhất định là Kiếp Yêu vạn năm. May là nó bị phong ấn, bằng không hai người bọn họ tuyệt đối chết không có chỗ chôn.

Nhưng tuy hiện nay Ám Ảnh đã bị phong ấn lại với tác dụng bảo hộ thi thể Dạ Đế.

Nếu mạo muội đưa tay vào lục lọi, chỉ sợ sẽ lập tức kinh động tới Ám Ảnh, trong phút chốc sẽ bị hóa thành tro bụi.

– Chưởng môn! Không sao, người đã quên còn có ta sao?

Tiếu Tiểu Hiền lại ở bên cạnh nóng lòng muốn thử.

Sở Vân thấy hắn, nhất thời liền vui mừng.

Đúng vậy, người trước mắt chính là truyền nhân của Thần Thâu Môn, sở hữu Trích Tinh Thủ Sáo, lại có Thương Không Hạc phụ trợ, đạo thuật toàn thân vô song. Thực sự là người tốt nhất để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt!

Chỉ là thủ đoạn của Dạ Đế, đã vượt qua sự tưởng tượng của con người. Động thủ như vậy vẫn là một hành động mang tính phiêu lưu rất lớn.

– Ngươi động thủ đi.

Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, hạ quyết tâm. Trong tình huống này đáng để mạo hiểm.

Tiếu Tiểu Hiền gật đầu, hít một hơi thật sâu, mang Trích Tinh Thủ Sáo, đồng thời thôi động Thương Không Hạc. Hai tay run rẩy thong thả thằm dò trong hắc ám.

Hai tay hắn dần dần đưa sâu vào, rất nhanh cẳng tay đã gần xuyền qua hắc ám.

Đột nhiên, sắc mặt hắn trắng bệch. Trong ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng.

– Ta, ta mò được đôi chân người!

Hắn lắp bắp, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, tóc gáy dựng ngược, da gà nổi thay nhau nổi lên.

Nhưng thoáng chốc, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện tinh quang, toàn thân đều run lên vì hưng phấn.

– Chờ một chút! Bảo bối tốt!

Hắn tiếp tục lục lọi, vẻ mặt si mê, trong miệng lẩm bẩm.

Hắn một hồi kinh ngạc một hồi lại mừng rõ, khiến Sở Vân cũng kích động muốn đánh cho hắn một phát, thấp giọng quát lớn nói:

– Ngươi là một tên biến thái, không ngờ có sở thích bệnh hoạn như vậy! Còn thích sờ chân người chết?!

– Không, không phải. Đây là đôi giày, tuyệt đối là bảo bối! Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, ta dám khẳng định chắc chắn đây là yêu binh tuyệt phẩm Kiếp Yêu!

Tiếu Tiểu Hiền giải thích mơ hồ không rõ ràng.

Bỗng nhiên vẻ mặt hắn lại cực kỳ phiền muộn, mày ủ mặt ê nói.

– Đáng hận! Đôi giày này nằm trên chân của Dạ Đế. Nếu ta mạnh mạnh tay, nhất định sẽ kinh động tới yêu thú Ám Ảnh.

Tương tự như vậy, ngoại trừ giày ra, còn có áo khoác, mũ, đai lưng, đồ trang sức vân vân.

Mấy thứ này có thể được chôn cùng với Dạ Đế đều là vật báu vô giá. Rất có thể đều là yêu vật được Dạ Đế thường xuyên mang theo người. Đáng tiếc, hiện nay chỉ có thể kiểm tra, không thể lấy được.

– Đừng si mê nữa. Hẳn là còn có vật khác được chôn cùng. Ngươi kiểm tra các góc xung quanh quan tài xem.

Sở Vân nhìn vẻ mặt vô cùng tiếc hận của Tiếu Tiểu Hiền, lắc đầu, nhẹ giọng nhắc nhở.

– A, mò được rồi!

Tiếu Tiểu Hiền lập tức có phát hiện mới.

– Thứ này dài dài, cứng cứng, rất to. Để ở bên cạnh chân Dạ Đế.

Tiếp theo, hắn vô cùng cẩn thận lấy vật thần bí này ra.

Đây là một tấm bia đá. Tấm bia đá được khắc theo phong cách cổ xưa. Hoa văn bên trên rất đơn giản, giống như một vật tầm thường.

– Vì sao lại là một tấm bia đá?

Trong mắt Tiếu Tiểu Hiền thoáng thất vọng. Nhưng ngay lúc đó, hắn nhìn ra manh mối, vui mừng gọi.

– Chưởng môn, người có cảm thấy nó nhìn hơi quen mắt không?

Sở Vân đã sớm hiểu ra. Hắn lấy lệnh bài thông hành tiến hành đối chiếu. Rất rõ ràng, hai vật này thực sự có liên quan tới nhau. Bởi vì chúng nó được luyện chế theo cùng một phong cách.

Hắn cầm tấm bia đá, mở phong ấn, nối liền với linh quang của tấm bia đá, biến tấm bia đá thành đồ của mình.

Trong giây lát, một trăm lẽ tám cung điện trong thành Dạ Đế đều phát ra ánh sáng chói lọi, khiến cả chiến trường hỗn loạn đều trở nên yên tĩnh.

– Thì ra là như vậy! Đây là vật để điều khiển toàn bộ Dạ Đế thành, tên là Lệnh bi thông hành, chỉ được Dạ Đế nắm giữ. Nắm giữ nó, chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ Dạ Đế thành!

Sở Vân vui mừng quá đỗi.

Hắn cầm lệnh bi thông hành trong tay, đứng ở tầng cao nhất Tháp cao. Tất cả hình ảnh trong thành Dạ Đế đều phản ảnh trực tiếp trong đầu hắn. Ba mươi sáu cung, bảy mươi hai điện, cùng với mười sân, vô số cổng chào, tường thành rộng lớn khí thế. Cảnh tượng chiến đấu muôn vàn khí thế cũng theo đó phản ánh lại toàn bộ trong đầu hắn.

Đồng thời, trong lệnh bi thông hành còn trung thực ghi chép lại tất cả chuyện đã xảy ra trong Dạ Đế thành từ xưa tới nay. Những tin tức này cũng nhập vào trong đầu Sở Vân.

– Thì ra lệnh phù thông hành, chỉ là giấy thông hành dành cho dân thường khi đi vào thành. Lệnh bài thông hành thì do người đứng đầu cung điện nắm giữ trong tay. Mà lệnh bi thông hành thì do người có quyền hạn tối cao nắm giữ trong tay.

Sở Vân chợt hiểu ra.

Dạ Đế thành có quy mô to lớn, kết cấu chặt chẽ cẩn thận, giai cấp rõ ràng, do Dạ Đế sáng chế ra. Cả tòa thành trì đều là tổ hợp yêu binh rất lớn. Hỏa Đức Thành của Thư gia so sánh với nó, quả thực giống như con kiến với con voi.

Rống!

Đúng lúc này, Mặc Kỳ Lân bỗng nhiên phát ra tiếng gầm đầy phẫn nộ. Âm thanh như thiên lôi cuồn cuộn, chấn động cả Dạ Đế thành, đánh vỡ sự tĩnh lặng của chiến trường. Nó đã hiểu rõ, liền di chuyển thân thể, xoay người chạy vộ bằng bốn chân, khí thế thật khủng khiếp vọt về phía Tháp cao.

Nhất thời, toàn thân Sở Vân đều chấn động, trái tim đập bịch bịch, vội vã cắt đứt thông tin với lệnh bi thông hành.

– Không hay rồi, không ngờ nó lại kéo Mặc Kỳ Lân quay lại. Chờ một chút, đây chính là Dạ Đế thành, hẳn là có đại trận bảo hộ. Đây là… Thiên Cương địa sát trận?

Hoảng loạn không cần thiết, sẽ chỉ làm mọi chuyện càng trở nên hỏng bét. Sở Vân cố tỉnh táo, rất nhanh tìm được phương pháp giải quyết.

Hắn dựa vào lệnh bi thông hành, thôi động trận pháp bảo hộ lớn nhất trong thành Dạ Đế.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trận pháp bảo hộ của ba mươi sáu cung, bảy mươi hai điện ngoài lại được mở ra. Một trăm lẻ tám cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, tạo thành một đại trận, bao vây Mặc Kỳ Lân ở giữa.

Mặc Kỳ Lân rống lên, phẫn nộ đến cực điểm, há miệng thở ra khí, dũng mãnh phun vô một luồng khí màu đen giống như Hoàng Hà lao tới đánh tới mức các cung điện đều rung lên.

Đây là Thiên Cương Địa Sát trận chưa hoàn chỉnh, thực sự là đại trận. Từng cung điện đều có điện chủ cầm lệnh bài thông hành trong tay, tiến tới bảo vệ. Dù như vậy, cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản Mặc Kỳ Lân trong chốc lát.

– Này, đây là chuyện gì vậy?

Các du hiệp nhìn thấy cảnh thượng như vậy đều vô cùng kinh ngạc.

– Không ngờ cung điện trong thành Dạ Đế, vây khốn Mặc Kỳ Lân. Chúng ta được cứu trợ!

Rất nhiều người vừa mới hoan hô một tiếng, đã bị yêu thú bên cạnh chụp chết. Mặc Kỳ Lân bị vây khốn, nhưng hỗn chiến cũng đã diễn ra, và còn đang tiếp tục.

– Hẳn là có người thao túng Cổ Thành!

Trong đôi mắt Bạch Cốt Quỷ Quân lóe ra ánh sáng lạnh lẽo bất định.

– Thật thú vị. Không ngờ để ta làm lá chắn. Hừ! Lợi dụng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Hắn liền bay thẳng tới, thân hình như quỷ mỵ, phá không gian, đánh tới Tháp cao trung tâm.

Đi cùng hắn còn có Phi Vũ Kiếm Quân.

Hai người này, đều đã là Cường giả Quân Cấp, linh quang trong cơ thể như lớn như một ngôi nhà, trí tuệ phi phàm. Thoáng chốc đã nhìn thấy mọi việc, nhạy bén cảm nhận được ý nghĩa quan trọng của Tháp cao ở trung tâm.

– Đáng giận!

Sở Vân cắn răng, lại mượn lệnh bi thông hành, dùng toàn lực điều động ba đàn yêu thú tộc đàn ở khu vực gần đó, bảo vệ ở trung tâm Tháp cao. Những yêu thú sống ở trong thành Dạ Đế, vốn chính là yêu thú bảo vệ trong thành Dạ Đế.

Sau khi Dạ Đế thành rơi xuống, chôn sâu dưới sa mạc, những yêu thú này ở bên trong, đã chết một phần, nhưng cũng sinh sôi nảy nở phát triển thêm một phần.

Ba đàn yêu thú tạo thành ba lượt phòng tuyến, khiến hai Cường giả Quân Cấp tạm thời bị ngăn cản ở ngoài.

– Chúng ta có phiền phức. Sờ nhanh một chút!

Sau khi bố trí xong, Sở Vân nhìn Tiếu Tiểu Hiền khẽ quát một tiếng.

Tiếu Tiểu Hiền lại càng hoảng sợ. Hắn cũng có thể nghe thấy được một vài động tĩnh bên ngoài Tháp cao. Lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy của Sở Vân, hắn cũng có thể hiểu được tình hình hiện tại.

– Ta sờ, ta đang sờ đây.

Vẻ mặt Hắn cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Nhưng vẫn cố gắng hành động thật cẩn thận, phòng ngừa Ám Ảnh giật mình tỉnh giấc. Từ khi dùng đạo thuật này, đây là lần đầu tiên hắn trải qua một thử thách gian khổ như vậy.

– Ta sờ thấy, đây là cái gì? Tròn tròn, mềm mềm, như bánh màn thầu.

Hắn vừa thì thào, vừa móc ra một bánh bao thịt.

Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc cùng đọng lại trên khuôn mặt Sở Vân và Tiếu Tiểu Hiền. Trong nháy mắt này, thậm chí bọn họ quên đi hoàn cảnh đáng sợ ở bên ngoài. Mặc Kỳ Lân có thể phá trận vào bất kỳ lúc nào. Hai đại Cường giả Quân Cấp đột phá phòng tuyến, đi

lên tìm bọn họ gây phiền phức.

– Đây là trò đùa gì vậy? Thật sự là bánh bao thịt!

Tiếu Tiểu Hiền sợ hãi than một tiếng, lại nhéo nhéo, cảm giác cũng không tệ lắm.

– Không ngờ trong những vật được chôn theo Dạ Đế còn có một bánh bao thịt! Thật uổng công lâu như vậy, này…

Sở Vân giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời. Hắn cũng không biết phải nói gì. Tất cả vượt qua giới hạn tưởng tượng của hắn.

Nhìn bánh bao thịt trắng tròn trong tay Tiếu Tiểu Hiền, hai người đều ngẩn người.

Cho dù là muốn nghĩ vỡ đầu, cũng không tưởng tượng được, không ngờ có thể lấy từ trong quan tài màu đen ra một cái bánh bao thịt.

Thử tưởng tượng một chút, Dạ Đế uy phong tám hướng, tung hoành thiên hạ, càn quét bốn phương, trấn áp một thời. Hắn cao to uy mãnh, thần bí khó lường, nhãn thần lợi hại như kiếm, cưỡi Mặc Kỳ Lân, Ám Ảnh vờn xung quanh người, đế khí vượt trời. Mắt hắn nhìn thiên hạ, quan sát sinh linh, một tay nắm yêu binh Kiếp Yêu, một tay cầm —— bánh bao thịt?

Mới nghĩ tới đây, toàn thân hai người nhất thời run lên, chỉ cảm thấy hình tượng cao to thần bí của Dạ Đế trong lòng họ tan vỡ một cách nhanh chóng. Bọn họ vội vã lắc đầu, không dám tưởng tượng tiếp.

– Có thể được đặt vào quan tài Dạ Đế, tất nhiên không thể tầm thường được. Cho dù là bánh bao, cũng là bánh bao không tầm thường.