Chương - 502: Uy phong của Mặc Kỳ Lân

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha, chúng ta chạy trốn Mặc Kỳ Lân, không phải cũng cần có vài người lót đường sao?

Người đánh lén âm hiểm cười ba tiếng, tiếng nói của hắn làm cho người khác thấy phát lạnh trong lòng, nhưng đồng thời lại thấy được hy vọng từ trong tuyệt vọng.

Ngay khi hắn còn chưa dứt lời, lại có ba người đồng thời xuất thủ, ngự yêu sư ở xung quanh bị đánh rơi ra phía sau. Mặc Kỳ Lân vừa tới. Nó mở miệng thật lớn, phun mạnh một cái. Những ngự yêu sư bị ám toán lại lập tức bị miểu sát.

Mặt xấu xa của con người, không thể nghi ngờ tại giờ khắc này đã hoàn toàn lộ rõ. Để mình sống sót, bọn họ bắt đầu ám toán kẻ đi cùng.

Số người chợt giảm xuống. Rất nhiều ngự yêu sư trúng ám toán, tốc độ giảm xuống, rơi xuống phía sau, bị Mặc Kỳ Lân chụp một trảo mà chết, hoặc là bị đạo pháp Ám hành thôi động, ăn mòn tan rã, hóa thành hư không. Ngự yêu sư có thể đến Sa Nhãn Đôn Hoàng, thâm nhập bên trong thành Dạ Đế, không ai mà không phải là tinh nhuệ. Ở thế giới bên ngoài, đều là cao thủ, nhưng so với tu vi kinh khủng tuyệt luân của Mặc Kỳ Lân, tất cả đều mỏng manh hơn cả tờ giấy, căn bản không thể chống đỡ nổi một chiêu.

– Nó đuổi tới gần rồi, nó đuổi tới gần rồi!

Trong đám người vội vã, một ngự yêu sư phát ra tiếng kêu sợ hãi đến cực điểm. Tốc độ của Mặc Kỳ Lân thật kinh người, ánh sáng màu đen, bốn chân mạnh mẽ tiến bước. Mỗi bước là cả trăm mét, nhất định là đã thôi động đạo pháp tốc độ cấp số tuyệt phẩm nào đó.

– A!

Bỗng nhiên ngự yêu sư kia kêu thảm một tiếng, rồi không còn tiếng động nào nữa.

Mọi người còn lại không người nào không đổ mồ hôi lạnh. Hy sinh tính mạng của đồng bạn xung quanh mình, bất quá cũng chỉ kéo dài một chút thời gian. Lúc này, Mặc Kỳ Lân chính là tử thần khủng khiếp tới gần kề!

Những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, căn bản khó có thể tính tới chuyện giúp đỡ lẫn nhau.

– Tách nhau chạy!

Bỗng nhiên Tể tướng Thiết Sơn hét lớn một tiếng. Hắn thay đổi phương hướng, vọt về phía bên phải.

Cũng không còn cách nào khác. Hầu như cùng một lúc, một đám người đều giống như pháo hoa, tách ra vọt mạnh về bốn phương tám hướng.

Đây là thuần túy dưạ vào vận khí. Ai bị Mặc Kỳ Lân truy sát, suy cho cùng là do hắn không may, số hắn phải chết.

Rõ ràng Mặc Kỳ Lân do dự một chút, nhưng chỉ một thoáng, hai mắt nó chợt sáng lên, gầm một tiếng, đuổi theo một phương nào đó.

– Vì sao nó lại đuổi theo ta chứ?

Thạch Giới nhất thời sợ đến mức mặt không còn chút máu. Đầu đầy mồ hôi, liều mạng thôi động yêu vật, gấp gáp bay về phía trước.

– Không ổn! Nó không phải nhằm vào Thạch Giới, mà hình như có thể hiểu rõ đạo pháp ẩn hình, cho nên truy sát theo hướng có nhiều người nhất.

Giọng điệu Tiếu Tiểu Hiền rất mệt mỏi.

Thạch Giới không nhìn ra đạo pháp ẩn hình trên người Hồng Yêu không màu, bởi vậy cũng không biết trước mặt hắn chính là đám người Sở Vân, đang bay như điên ở phía trước.

– Chúng ta thử thay đổi phương hướng thử xem!

– Mỗi một lần thay đổi phương hướng, đều là rút ngắn khoảng cách với Mặc Kỳ Lân. Hay là chúng ta trốn ở một cung điện nào đó.

– Cái này thì dễ thôi, xem ta đi. Phỉ Thúy Mộng Cảnh!

Thạch Gia Minh khẽ cười một tiếng, thôi động một con Kim Ngọc Tiên Điệp cấp Linh Yêu đỉnh phong.

Kim Ngọc Tiên Điệp có Phỉ Thúy Mộng Cảnh, chính là đạo pháp tâm hệ, so với đạo pháp thời gian, không gian cũng hiếm hơn, thực khó có thể ngăn cản được. Chỉ cần phát ra, nhất định có thể kéo đối tượng vào trong mơ. Trong tay Thạch Gia Minh có một đám điệp đàn như vậy, nên mới có thể phá vỡ tất cả Chiến trận yêu thú.

Bỗng nhiên, tốc độ Thạch Giới thoáng chậm lại. Lúc này Yêu vật tốc độ của hắn lại bị kéo vào giữa cảnh trong mơ.

– Trời!

Hắn kêu lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm, không hiểu vì sao lại bỗng nhiên phát sinh ra biến cố như vậy. Nhất là khi hắn đang muốn tranh thủ thời gian, cái chết đang ở trước mắt!

Rống!

Tiếng gầm cửa Mặc Kỳ Lân như vang lên bên cạnh lỗ tai hắn. Toàn thân hắn run rẩy, cảm nhận được cái chết đang sát bên cạnh, không kịp suy nghĩ, lại điên cuồng bay.

Nhưng đột nhiên, tốc độ của hắn lại giảm tiếp. Đây là do Thạch Gia Minh thôi động Kim Ngọc Tiên Điệp thứ hai.

Tốc độ bay của Thạch Giới giảm xuống, sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng, trước khi chết hắn đã hiểu được chân tướng sự việc.

– Thật hiểm độc!

Hắn phát ra một tiếng tràn ngập tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng hét lên một tiếng, sau đó phịch một tiếng, đã bị Mặc Kỳ Lân dùng móng vuốt chộp mạnh!

Mắt thấy cảnh như vậy, trong lòng đám người Sở Vân đều chấn động. Tuy rằng trong tay Thạch Giới chỉ có Linh Yêu đỉnh phong, nhưng lại có thể khiêu chiến vượt cấp, là chiến lực Hào Hùng cấp. Thực lực của đám người Sở Vân, Tiếu Tiểu Hiền còn kém hơn một chút. Một người như vậy dốc hết toàn lực phòng ngự, dùng các loại yêu vật phòng ngự trên người, vô số đạo pháp phòng ngự bao phủ, cũng chịu không nổi một đòn của Mặc Kỳ Lân.

– Đổi hướng.

Nguy cơ trước mắt, Sở Vân không kịp nghĩ nhiều, lập tức thừa dịp Mặc Kỳ Lân dừng lại, thay đổi hướng bay.

Rống!

Mặc Kỳ Lân cũng theo đó thay đổi phương hướng. Nó giống như một chậu nước lạnh, khiến tất cả mọi người cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.

Nguồn truyện:

Truyện FULL

– Quả thật đã nhìn thấy chúng ta!

Tiếu Tiểu Hiền nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.

– Đây là lúc tận trung với quốc gia.

Trong đám tinh nhuệ Đôn Hoàng đi cùng, có người mở miệng nói.

– Không sai, đúng lúc lắm. Chúng ta không chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ, còn trở thành mục tiêu cho Mặc Kỳ Lân.

– Thống lĩnh đại nhân, Sở Vân công tử, mong hãy thả chúng ta xuống. Chúng ta đều có giác ngộ như vậy!

Ba mươi vị tinh nhuệ Đôn Hoàng, đều mở miệng, quyết chí đòi chết.

– Các ngươi…

Giọng nói của Thạch Gia Minh đầy nghẹn ngào.

– Tạm biệt, người nhà của các ngươi sẽ nhận được chiếu cố thích đáng. Ta lấy danh dự thống lĩnh cấm vệ quân để đảm bảo.

Mắt Bạch Toa Toa đã đỏ lên, giọng nói run run.

– Đều câm miệng hết cho ta!

Sở Vân hét lớn, mọi người đều im lặng.

– Ta tuyệt đối…

Chỉ còn nghe giọng nói trầm của hắn.

-… Không thả bất kỳ người nào đi cùng.

Lời nói này chắc như đinh đóng cột. Trong lúc nhất thời khiến tất cả mọi người chìm trong trầm mặc.

– Nghe đây, không phải không có cơ hội. Tuy rằng những người này cũng không phải là đối thủ của Mặc Kỳ Lân. Nhưng trong tay hai người Lãnh Mạc Danh, Quỷ Lệ này có hai đạo bảo thạch mật môn…

Sở Vân mở miệng nói.

Lúc này, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong ánh mắt hiện ra ánh sáng sắc nhọn như kiếm quang, tràn ngập khí thế chống trời đạp đất, nóng bỏng chưa từng có từ trước đến nay.