Chương - 471: Thật lớn! Cuồng Nho Tướng Quân

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đây chính là yêu binh quyển trục?

Trong khi Cuồng Nho Tướng Quân đứng sững sờ, Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ liền nổ mạnh, bạo phát ra đạo pháp Kiếm Bộc!

Sở Vân có được môn đạo pháp thần thông này, đương nhiên sẽ sử dụng nó. Lần đầu tiên hắn sử dụng, dựa vào một số ít yêu kiếm thu thập trên chiến trường, nhưng cũng đã bị Kiếp Yêu bút đánh hao tổn.

Sau khi hắn quay lại đại bản doanh, lập tức điều động toàn bộ yêu kiếm tốt nhất đã được thu thập từ trước. Trong kho vũ khí của Thư gia, nắm giữ yêu binh của Hải

Long Vương, Hỏa Đức Vương, Vạn Thú Vương, Viêm gia, Trữ gia… Cho nên bây giờ rất sung túc. Mấy năm nay lại có Du Nha Đại Sư dốc sức luyện chế yêu binh. Cộng thêm việc Sở Vân đưa ra yêu cầu với Mông Nguyên Quốc, cũng chiếm được một lượng lớn yêu kiếm

cấp Linh Yêu. Rốt cục hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại trao đổi điều kiện với Thiết gia, yêu cầu một lượng yêu kiếm khác.

Đọc Truyện Online

Hơn nữa dựa vào thu thập trên chiến trường, cuối cùng tạo thành Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ này. Trong đó có bốn mươi lăm yêu kiếm cấp Linh Yêu và sáu mươi ba yêu kiếm cấp Đại Yêu.

Bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được sự bạo phát của kiếm khí.

Tiếng nổ vang lên khiến trời đất rung chuyển.

Kiếm khí bay lên trời cao, sóng biển cuồn cuộn cao tới mười trượng. Một phần chiến trường nhanh chóng bị tiêu diệt, trong đó có tinh binh Băng Oa, Trinh Hữu Tài. Hầu như bên trong hải vực của Cuồng Nho Tướng Quân cũng bị cuốn sạch.

Toàn bộ chiến hạm, cùng với hơn một ngàn tinh binh Băng Oa, các tướng sĩ và Trịnh Hữu Tài… Đều bị cắn nát. Chỉ còn có Cuồng Nho Tướng Quân đứng trơ trọi giữa không trung. Nước biển bốc hơi lên, khiến cảm giác nóng rát.

Ầm một tiếng, nước biển bắn tung tóe, Cuồng Nho Tướng Quân đứng ngây dại nhìn về phía Kiếp Yêu bút.

Toàn Bộ thân bút đầy vết rạn nứt, nguyên bản tu vi của Kiếp Yêu suy giảm nghiêm trọng, rất nhanh tụt xuống cấp Linh Yêu.

Trong khi hắn trông thấy Sở Vân bổ tới, hắn vẫn chưa hồi phục bởi tác động thật lớn như vậy.

– Cuồng Nho Tướng Quân, đây chính là ngày tận thế của ngươi. Linh Yêu xuất hiện, giết!

Sở Vân vung đao chém xuống, Bát Thiên Thanh Sơn Bút liền bay ra ngoài, toàn bộ chín đầu Linh Yêu xuất thủ đều có thương thế, Cuồng Nho Tướng Quân bị bắt sống!

Mặt trời hạ xuống, mây tàn như lửa. Khi đó trên mặt biển là một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.

Trên mặt biển, vô số thi thể đang trôi nổi, có thể dễ dàng trông thấy được những chiến hạm vỡ nát, có chiến hạm đang từ từ chìm xuống, có chiếc không còn bất cứ thuyền viên nào, trở thành chiến thuyền lẻ loi tự động di chuyển trên biển.

Cờ xí bị thiêu đốt, tung bay trong gió. Lúc này, một vài chú hải âu mới dám bay vào phiến hải vực này, phát ra tiếng kêu cạc cạc.

Nhưng tràng cảnh chiến trường cũng không hoàn toàn tĩnh mịch, trên mấy trăm chiến thuyền có hơn ba ngàn binh sĩ đang thu dọn chiến trường. Nếu như trông thấy tướng sĩ quân mình bị thương vẫn có thể cứu chữa được liên cứu đi, về phần binh sĩ quân địch, thì thẳng thắn bổ xuống một đao, đưa bọn chúng xuống hoàng tuyền.

– Trận đại chiến này, tuy rằng thắng lợi, thế nhưng thương vong quá nhiều a. Hy vọng chiến lợi phẩm có thể bổ sung một chút thiếu hụt về tài chính.

Nhìn về chiến trường, Nhan Khuyết có chút tâm tư.

Trước lúc chiến tranh, toàn tâm toàn lực để giành lấy thắng lợi. Hiện tại đã thắng lợi, nhưng vẫn còn vô số phiền toái trước mắt.

Trong đó, điều phiền toái lớn nhất chính là vấn đề tài chính.

Trước kia, được Mông Nguyên Quốc giúp đỡ, cũng không phải không có ràng buộc. Những vật tư vô giá này cũng không phải cho không.

Đây chính là món nợ đối với Mông Nguyên Quốc. Đương nhiên cũng có thể không trả, thế nhưng dựa vào tình hình hiện nay, hủy bỏ khế ước liên minh. Như vậy sẽ đắc tội với Giang Hán Quốc và Mông Nguyên Quốc, thì quả đúng là một hành động quá ngu xuẩn.

Nhan Khuyết lại tiếp tục nói:

– Trận đánh ngày hôm nay, đã phá vỡ kế hoạch của Giang Hán Quốc chủ. Thủy gia cũng rơi vào thế hạ phong. Có thể nói con đường phía trước rất sáng lạn, bất quá…

– Ngươi muốn nói đến Thiết gia sao? Đánh bại Thủy gia rồi, bây giờ chỉ còn có Thiết gia ngăn cản chúng ta thống nhất quần đảo. Hiện tại Thiết gia là đồng minh của chúng ta, đại quân Thiết gia kề vai sát cánh cùng chúng ta. Thế nhưng, một khi chiến tranh kết thúc, sau đó trở mặt, vậy sẽ không được thích hợp.

Hoa Anh chau mày.

– Ngoài Thiết gia, tuy Thủy gia mất đi đại bộ phận quân lực nhưng trên các hải đảo vẫn còn đội ngũ phòng thủ nhất định. Lúc này chính là thời gian bọn chúng suy yếu nhất, nếu như đối phó với Thiết gia, bỏ qua cơ hội chinh phạt tốt, để cho Giang Hán Quốc chủ có thời gian chỉnh đốn, như vậy lại càng thêm nguy hiểm.

Hoàng Hiếu trình bày rõ quan điểm của chính mình.

Lúc này đối phó với Thiết gia, hoặc là tiếp chinh phạt Thủy gia. Hai việc này đều có ưu khuyết điểm khác nhau. Hơn nữa lúc này tiếp tục chiến tranh, làm sao có thể phản ứng lại Giang Hán Quốc, làm sao có thể hoàn trở những khoản nợ đối với Mông Nguyên Quốc, tiếp đó còn phải trợ cấp những người bệnh, chỉnh đốn sắp xếp quân đội, và vấn đề tưởng thưởng… Nói chung có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, không chỉ vài ba lời là có

thể giải quyết.

– Mọi người hãy đàm phán, ta đi xem Cuồng Nho kia một chút.

Sau khi Sở Vân nghe một hồi, cảm thấy đau đầu cho nên đứng dậy xoay người đi.

Hắn nghiêm túc rời bỏ vị trí chủ tọa. Dù sao nơi này còn có nghĩa phụ Thư Thiên Hào của chính mình và rất nhiều văn thần võ tướng.

Trông thấy Sở Vân lưu loát như vậy, đám người Thư Thiên Hào không khỏi cười khổ.

Nhưng bọn họ cũng biết Sở Vân không muốn kể nhiều công lao trong trận chiến vừa rồi. Huống hồ Cuồng Nho Tướng Quân chính là lợi thế trọng yếu, nếu như Sở Vân có thể thuyết phục hắn gia nhập Thư gia. Đến lúc đó, Hoàng Hiếu và Cuồng Nho liên thủ, ai có thể chống lại?

Chỉ cần nghĩ thoáng qua giả thiết này, cũng làm người ta phải xao động.

– Hãy mở cửa khoang thuyền cho ta.

Sở Vân đi xuống khoang thuyền, đi vào lối nhỏ đèn đuốc sáng trưng, tiếp đến tới nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt.

– Thiếu đảo chủ!

Bốn tên gác tù trông thấy Sở Vân, trong mắt đều lóe sáng, toát ra quang mang sùng kính.

Bọn chúng vội vàng mở cửa nhà tù, sau đó cung kính thoái lui.

Trong nhà tù, Cuồng Nho Tướng Quân đang ngồi bất động dưới đất, hai tay hai chân, thậm chí trên cổ đều bị xích sắt cấp Đại Yêu trói buộc rất chắc chắn, dù có cánh

cũng không thể bay.

Nghe thấy tiếng động, hai mắt Cuồng Nho Tướng Quân mở ra, ngẩng đầu nhìn trông thấy Sở Vân, nhất thời cười lạnh một tiếng, bình thản nói:

– Là ngươi.

Thần tình của hắn rất tự nhiên, không khác gì ngày thường, trên đường gặp người quen mà chào hỏi. Có thể dễ dàng nhận thấy tâm chí kiên định của hắn.

Sở Vân nhìn hắn một lát, mới nói:

– Ngươi có nguyện ý đầu hàng Thư gia chúng ta hay không?

– Phi!

Cuồng Nho Tướng Quân mạnh mẽ nhổ ra một ngụm nước bọt về phía Sở Vân, nhưng Sở Vân nhanh nhẹn tránh được.

– Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền!

Hắn căm hận nói.

Bỗng nhiên Sở Vân cười tươi, lộ ra hằm răng sáng loáng:

– Người hiểu mình nhất, thường là địch nhân. Ta cũng biết ngươi sẽ không đầu hàng. Chỉ là, nếu như ngươi không đầu hàng, ngươi biết ngươi phải đón nhận cái gì chứ?

Cuồng Nho Tướng Quân khinh thường, cười nói:

– Ngươi đừng dùng cái chết để uy hiếp ta. Ngươi bắt ta làm tù binh là vì cái gì? Chẳng phải chính là đối phó với kế hoạch tiếp theo của Giang Hán Quốc chủ hay sao? Ngươi cần ta để ép Giang Hán Quốc chủ hòa đàm! Hừ, ngươi dám giết ta sao? Sỉ nhục ngày hôm nay, ta nhất định ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải trả gấp bội.

Nói đến đây, hắn ngửa đầu gào thét:

– Chư Tinh Quân Đảo, Cuồng Nho Tướng Quân ta sẽ quay lại.

– Quay lại cái rắm!

Sở Vân cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên, đá một đá khiến Cuồng Nho Tướng Quân ngã nhào xuống đất.

Một lực mạnh vọt tới, Cuồng Nho Tướng Quân bất ngờ không kịp đề phòng, liền ngã nhoài trên mặt đất, đầu chảy be bét máu.

– Được, được, được. Những sỉ nhục này, ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, ngày sau nhất định bắt ngươi hoàn trả gấp bội!

Tóc hắn dựng ngược, vẻ mặt tối sầm, ngữ khí âm trầm, ánh mắt hung ác tới cực điểm.

– Nói thế nào ngươi cũng không hiểu. Thông Linh Xà!

Sở Vân lắc đầu thở dài.

Trong lòng Cuồng Nho Tướng Quân cảm thấy hồi hộp, thế nhưng vẫn không thấy yêu thú nào xuất hiện. Hắn lại điên cuồng cười lớn:

– Ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn dọa ta sợ? Dựa vào chút tài mọn, ngươi có thể dọa Cuồng Nho Tướng Quân ta sao? Ha ha ha… Ách!

Tiếng cười của hắn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

– Đây, đây là cái thứ quái quỷ gì? Quả thực ngươi muốn động thủ với ta?

Hắn trừng mắt nhìn Sở Vân, nguyền rủa:

– Ta chính là Cuồng Nho Tướng Quân, là đệ nhất thiếu niên, là một trong mười đại danh tướng Tinh Châu, là trợ thủ đắc lực của Giang Hán Quốc chủ! Nếu như ngươi động thủ với ta, sẽ khiến Giang Hán Quốc chủ nổi giận. Đến lúc đó đại quân xuất ra, số mệnh của ngươi sẽ phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

– Số mệnh, ha ha, ngươi có biết ta am hiểu nhất là cái gì?

Sở Vân thản nhiên lấy Tâm Ý Tiên ra.

– Hừ, không phải ngươi đang bí mật tìm kiếm sao? Tại Tinh Châu có bao nhiều truyền thừa của Vương giả, mà cho ngươi tìm kiếm? Thực lực của Giang Hán Quốc còn vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!

Cuồng Nho Tướng Quân nhếch mép khinh thường.

– Ngươi nhầm rồi. Điều ta am hiểu chính là thay đổi mệnh trời.

Đột nhiên sắc mặt Sở Vân lạnh ngắt, mạnh mẽ vung Tâm Ý Tiên đánh xuống. Hồn phách của Cuồng Nho Tướng Quân liền bị đánh tan trong tiếng kêu gào thê thảm của hắn.

– Thông Linh Xà!

Sở Vân hô lên một tiếng, lập tức Thông Linh Xà trở thành cầu nối, thông dẫn linh quang trong cơ thể Cuồng Nho Tướng Quân.

– Linh quang thật lớn, so với linh quang trong cơ thể ta còn lớn hơn gấp bội! Chỉ là, những linh quang này, bây giờ đều thuộc về ta.

Sở Vân kinh hỷ, nhất thời linh quang trong cơ thể tăng lên gấp bội.

Sự tăng trưởng linh quang trong cơ thể ngự yêu sư, thông thường đều dựa theo tuổi tác, do đó đề thăng rất chậm.

Bởi vì thân thể tồn linh, hồn phách sản linh. Thân thể non nớt, cần có linh khí cải tạo mới có thể cường tráng. Hồn phách của con người, cần phải trải qua nhiều năm, mới có thể cô đọng lại.

Hiện tại Cuồng Nho Tướng Quân đã hơn trăm tuổi, từ từ điều dưỡng, cộng thêm tuổi đời, và cảm ứng thiên địa. Lúc này mới tạo ra luồng linh quang như hiện nay.

Thế nhưng, luồng linh quang này đã thuộc về Sở Vân.

– Đây là lần đầu tiên ta hấp thụ linh quang mạnh hơn linh quang trong cơ thể chính mình. Quả thực rất khó, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều. Xem ra ta cần phải đề thăng tu vi của Thông Linh Xà.

– Khá lắm. Linh quang mà Kiếp Yêu đòi hỏi, rõ ràng rất nhiều. So với Linh Yêu còn gấp hơn trăm lần! Thật quá kinh khủng. Bất quá, ta hấp thụ hết linh quang trong cơ thể hắn, cũng có thể nắm giữ một đầu Kiếp Yêu! Đây đều nhờ vào công lao của Thông Linh Xà…

– Hử? Linh quang trong cơ thể của ta không thể tăng thêm? Rõ ràng chỉ có thể hấp thụ một nửa linh quang của đối phương… Hóa ra, là cơ thể ta đã đạt tới bình cảnh tồn trữ linh quang!

Cuồng Nho Tướng Quân đứng trên Kỳ Nhân bảng nhiều năm, nếu như trận chiến vừa rồi hắn chiến thắng, chỉ dựa vào chiến tích này, hắn có thể leo lên Hào Hùng bảng!

Quả thực linh quang trong cơ thể hắn quá nhiều, Sở Vân lấy nhỏ nuốt lớn, tốc độ hấp thụ cũng rất chậm.

Sau hai canh giờ, Sở Vân mới hấp thụ được một nửa. Nhưng một nửa này, cơ thể hắn cũng đã đạt tới cực hạn.

– Không sao, ta đã có Long Tình Quả. Tạm thời có thể buông tha ngươi!

Sở Vân rời khỏi nhà tù, trong lòng đầy lưu luyến. Hắn đang định về phòng chính mình, sử dụng Long Tình Quang, đột nhiên Thư Thiên Hào cho ngươi tới gọi.

– Chiến trường đã thu dọn hết, chiến lợi phẩm và thương binh đều được Bạch Miễn hộ tống về Thư gia đảo. Gọi con qua đây, là vì hai vị quân sư có đối sách cần bàn thảo.

Thư Thiên Hào nói với Sở Vân.

– Hả? Là kế sách gì vậy?

Nhan Khuyết nói:

– Chúng ta dự định chinh phạt các đảo của Thủy gia trước, để phát triển thực lực của chính mình. Thế nhưng cũng muốn thể hiện mối quan hệ thân thiết với Thiết gia.

– Vừa hay, trên chiến trường thiếu đảo chủ cũng từng nói với Thiết Ngao, sau khi thắng lợi sẽ uống rượu cùng hắn. Không bằng, chúng ta mượn việc này để thăm dò ý tứ của hắn.

Ngay sau đó, Hoa Anh liền nói:

– Chinh phạt các đảo của Thủy gia, có lộ trình được tối ưu. Đường thứ nhất, có thể nối thẳng tới Thủy gia chủ đảo. Đường thứ hai, nối thẳng tới Sơn gia chủ đảo. Đường thứ ba, sẽ thông tới Sâm gia chủ đảo. Thiếu đảo chủ hãy mượn tiệc rượu, để dò xét ý tứ của hắn.

Sở Vân chau mày nói:

– Trong ba tuyến đường này, còn có huyền cơ gì?

Hoa Anh liền cười đáp:

– Trên Thủy gia chủ đảo có Thủy Đức Văn Thư. Nếu như Thiết Ngao muốn chọn con đường này, chính là muốn sánh ngang cùng Thư gia. Như vậy, chứng minh hắn

vẫn chưa rõ đại cục, cũng không cần quá lo lắng.

– Sâm gia chủ đảo, tài nguyên phong phú, phồn vinh hưng thịnh. Vẫn luôn được Chư Tinh Đào Nguyên khen ngợi, hàng năm thu thập được một lượng lớn từ thuế. Nếu như Thiết Ngao chọn con đường này, sẽ khẳng định trong mắt hắn chỉ có lợi ích về tiền tài, càng không cần phải lo lắng.