Chương - 487: Di tích Cổ Thành

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng hiện tại, Sở Vân đã làm thay đổi cách nhìn này của nàng này.

“Thì ra trên thế giới này thực sự có thiên tài, khiến những người thường như chúng ta khó có thể đo lường được.”

Dù Bạch Toa Toa có suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được. Đây thật sự là một kỳ tích. Cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn coi nguyên nhân của sự thay đổi này quy cho thiên phú của Sở Vân.

“Đã sớm nghe nói, Thiếu đảo chủ Thư gia là người có thiên phú trác tuyệt, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ. Ta vốn cho điều đó là đúng, nghĩ nếu Bích Hàm xuất thủ, tuyệt đối hắn sẽ không đứng nổi ở vị trí này. Ta sai rồi.”

Trong lòng Bạch Toa Toa than thở.

“Loại tư chất này, quả thực chính là quái vật. Thảo nào có thể hấp dẫn Bích Hàm của nhà ta. Nhưng hiện tại hắn còn không biết thân phận đích thực của Bích Hàm. Ta nên làm như thế nào mới có thể trợ giúp cho Bích Hàm đây?”

Lúc này, nàng đã thực sự tỉnh táo lại.

Nàng không thể không thừa nhận thiên tư của Sở Vân. Tuy rằng trong cuộc chiến kia, bản thân mình không dùng hết lực, chỉ muốn dạy cho Sở Vân một bài học. Nhưng một kẻ gần mười sáu tuổi đánh với người hai trăm tuổi như mình mà có biểu hiện như vậy cũng thật quá kinh diễm.

Hiện nay nhìn đạo pháp ma hợp mới của hắn, đánh giá trong lòng Bạch Toa Toa đối với Sở Vân đã nâng thêm một tầng.

Nàng càng buồn bực hơn khi chính mình lại không hề có kinh nghiệm về phương diện này, muốn trợ giúp cho đồ đệ nhà mình, lại không có cách nào. Hiện nay chỉ có thể lo lắng suông.

Sở Vân vừa tiến lên phía trước, vừa to nhỏ nói chuyện với Thạch Gia Minh. Đều là những người gặp lại nhau sau khi chia cách nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Phần lớn đều là hắn nói, Thạch Gia Minh tựa như đang nghe. Trừ phi Sở Vân chủ động hỏi đến, Thạch Gia Minh mới mở miệng đáp lại vài câu.

Sở Vân thoải mái trầm bổng kể về những chuyến đi mạo hiểm, hăng hái sôi nổi nhớ lại những ký ức chiến trường, khiến hai mắt Thạch Gia Minh chớp liên tục. Cứ như vậy mà tiến xuống phía dưới, đi qua lãnh địa Sa Ma. Mọi người đã tới sát biên giới Sa Nhãn Đôn Hoàng rồi.

Giữa sa mạc rộng lớn, xuất hiện một hố cát khổng lồ. Diện tích hố cát rất lớn, có thể nuốt được cả thành thị lớn. Hố cát cũng không yên lặng, nó phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc. Nguyên nhân khiến nó tới tới sát biên giới là vì một lượng lớn cát vàng, đang không ngừng trút xuống phía dưới, hình thành thác cát cao tới hơn mười trượng.

Trong sáu ngày, diện tích hố cát càng lúc càng lớn, rộng ra gấp hơn ba lần, sau đó mới dừng lại. Sau đó, một cơn bão cát rít gào lớn tới mức xưa nay chưa từng thấy, vùi lấp toàn bộ hố cát Sa Nhãn.

Đây là một hiện tượng tự nhiên rất kỳ lạ. Bất kỳ ai cũng muốn biết nguyên nhân diễn ra hiện tượng này. Cứ ba năm, sẽ lại thấy cảnh tượng phát ra.

Chỉ sợ rằng phải đi được tới chỗ sâu nhất trong Di tích Cổ mới có thể biết rõ được.

Nhưng Cổ Thành chẳng bao giờ bị thăm dò hết cả. Đối với những đội thám hiểm luôn bị các cuộc đấu đá lẫn nhau gây cản trở mà nói, thời gian sáu ngày thật sự là quá ngắn.

Bất kỳ ai cũng chưa từng tiến được tới giải đất trung tâm Di tích Cổ Thành. Thậm chí ngay cả trong giới hạn một dặm cũng có rất ít người đặt chân tới. Trong Di tích Cổ Thành có rất nhiều yêu thú. Phần lớn là Sa Ma, độc như Tấn Ảnh Độc Hạt, cao lớn như Cự nhân Dạ Quang Ma Cô vân vân. Ngoài những thứ đó, thông hành lệnh cũng là nhân tố then chốt nhất kìm hãm bước chân của những người thám hiểm.

– Mọi người đứng gần nhau một chút, đề phòng bị sa lưu kéo xuống hố. Đợi tới khi tiến vào giữa sa đạo, nếu chẳng may bị lạc, căn cứ vào yêu binh tiến hành liên lạc với nhau, rồi mau chóng trở về đại đội.

Bạch Toa Toa nói đến đây, ngừng lại một chút, hét lớn một tiếng chắc như đinh đóng cột:

– Xuất phát!

Tiếng ba mươi người lĩnh mệnh rền vang. Họ đều tự triệu ra yêu vật, sau đó cùng về phía hố cát, khi tới sát biên giới rồi liền cùng một lúc, nhảy vào giữa hố cát.

Sở Vân và Thạch Gia Minh liếc nhau, cũng theo sát phía sau, nhảy vào hố cát. Thạch Gia Minh triệu ra Kim Ngọc Tiên Điệp, con yêu thú này đã có tu vi Linh Yêu đỉnh phong, dán ở phía sau Thạch Gia Minh, hai cánh to lớn vỗ mạnh, mang theo chủ nhân tự do bay lượn.

Mà Sở Vân thì bằng vào ngự hư phong, hắn có Hồng Yêu năm màu, trên chân lại có Tật phong kính thảo hài, tự nhiên không sợ hãi.

Hố cát rất sâu, cao chừng trăm trượng. Một lát sau, Sở Vân mới rơi xuống đến mặt đất ở dưới đáy hố cát.

Nói là mặt đất, kỳ thực cũng không chuẩn xác. Nó thật giống như một cái muôi thật lớn. Có một vài nơi là đá rắn chắc, có chút vài nơi là động rất lớn.

Cát ở khắp nơi đều trút cả xuống đây. Nhưng trên mặt đất dưới đáy hố cát lại có các động xuyên sâu xuống phía dưới.

Loại động này nhỏ nhất cũng giống như miệng giếng, lớn nhất có thể nuốt cả con thuyền. Sở Vân nhìn thấy xung quanh mình có vô số những động như vậy nằm chi chít dưới mặt đất. Chính bởi những động khổng lồ này mới có thể khiến cát vàng chui xuống phía dưới, mà không lấp đầy hố cát.

Quay đầu lại nhìn lại, cát vàng ở xung quanh đều mở rộng ra phía ngoài. Trên bầu trời ánh náng chói chang chiếu khắp nơi, cát vàng tung bay trong không khí khiến cho dưới đáy hố cát cũng không sáng, ngược lại có vẻ âm u.

Trong thế giới toàn cát vàng, ba mươi người đã nhảy tập hợp tại một chỗ.

Về phần Bạch Toa Toa, nàng vẫn thủy chung đi theo bên cạnh Thạch Gia Minh.

Thạch Gia Minh thì nghiên cứu địa đồ một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một lỗ trống trên mặt đất:

– Chúng ta theo cát vàng, nhảy vào trong động, chính thức tiến vào Di tích Cổ Thành!

Xoát xoát xoát…

Cát giống như nước theo vô số hang động chảy vào sâu trong lòng đất. Những hang động này, hình thành ngang dọc liên kết với vô số địa đạo. Ngay trước mặt Sở Vân, chỉ một trăm trượng cũng có thể thấy chúng tạo thành những mạng lưới gồm các thông đạo chằng chịt.

Chỉ có theo những thông đạo này, cùng sa lưu đi xuống phía dưới, cuối cùng mới có thể đến được Di tích Cổ Thành.

Nếu như nói Sa Ma tộc đàn, là cửa thứ nhất đi thông tới Di tích Cổ Thành. Vậy những sa đạo này chính là cửa thứ hai.

Mỗi sa đạo đều có vô số chi nhánh, không may bị cuốn vào trong đó dừng lại trong ngõ cụt.

Bốn phương tám hướng đều là cát vàng, đè ép vào thân thể, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Cuối cùng không phải nghẹn chết, thì là chết đói. Thậm chí bị cát vàng không ngừng chảy tới, đè chết.

Những bức tường đất này cứng rắn khác thường. Phải đánh sâu vào trong bức tường đến trăm trượng mới tìm ra một lối đi. Cho dù Sở Vân ra tay, hy vọng thành công cũng tương đối xa vời.

Mỗi một lần Sa Nhãn Đôn Hoàng mở ra, đều có hơn một nghìn người có vận khí không tốt chết trong sa đạo.

Nguồn: http://truyenfull.vn

– Sa đạo này là do vô số người trong những đội thám hiểm của vương thất trước đây liều chết, thăm dò ra một sa đạo tương đối an toàn. Nó rộng mở, có thể nối thẳng xuống nền đất của Di tích Cổ Thành. Có điều trong đó có một vài nhánh sông, số lượng cũng vô

cùng thưa thớt.

Bạch Toa Toa giải thích đến đây, dừng một chút, sau đó lại bổ sung thêm.

– Đương nhiên nếu các ngươi thực sự bị những nhánh nhỏ cuốn đi, vậy chỉ có thể nói vận khí của các ngươi quá kém.

Sở Vân nhún nhún vai, cảm giác áp lực không lớn lắm. Đối với vận khí, hắn tự tin hơn so với bất kỳ kẻ nào khác. Nguyên nhân vì trên người hắn có sáu yêu vật khí vận cường giả Vương Cấp.

– Theo sức mạnh của dòng chảy cát, nghìn vạn lần không nên tự mình xuất thủ. Bằng không khi cát thay đổi hướng chảy, Âm soa dương thác tiến vào xóa bỏ con đường. Đó là do các ngươi tự tìm lấy cái chết.

Bạch Toa Toa nói rất không khách khí, nhưng trong nóng ngoài lạnh, ý tứ bao hàm bên trong chính là tình cảm tha thiết, lo lắng đối với thuộc hạ của mình.

Xoạt xoạt…

Một người đỡ một người, tất cả mọi người nhảy vào sa đạo. Động lớn trong sa đạo được hình thành do dòng xoáy của cát vàng. Trong nháy mắt, cát vàng đã bao phủ lấy mọi người.

Sở Vân dùng Hồng Yêu không màu bao quanh cơ thể. Hiện tại, Hồng Yêu không màu phối hợp với đạo pháp phòng ngự dồi dào, đã không còn đơn thuần là yêu vật loại hình tốc độ nữa.

Hắn nhảy vào giữa sa đạo, nhất thời cảm thấy một sức mạnh to lớn, bao lấy mình. Hình như bản thân mình đang ở trong thác nước, cảm giác như bị bóp nghẹt.

Mở mắt nhìn lại, đâu đâu cũng tối đen như mực. Cát vàng còn thô bạo hơn cả dòng nước, bất kỳ lúc nào cũng có thể xé rách đạo pháp phòng ngự trên Hồng Yêu không màu.

Chuyến đi này thử thách về vận khí, đồng thời cũng thử thách khả năng kiểm soát năng lực của ngự yêu sư. Cuối cùng, khi yêu nguyên của Hồng Yêu không màu đã tiêu hao hết một nửa, Sở Vân bỗng nhiên cảm nhận được áp lực xung quanh chợt nhẹ đi. Cát vàng vốn ép chặt vào cơ thể, bỗng nhiên rời rạc đi.

Đồng thời, hắn cảm thấy tốc độ rơi xuống đang nhanh như ngựa hoang mất cương chợt tăng lên gấp bội.

Hắn chợt hiểu, mình thông qua sa đạo, vội vàng thôi động Hồng Yêu không màu và Tật phong kính thảo hài, nên đã xông ra ngoài.

Sau một khắc, một thành trì ngầm hùng vĩ không gì sánh được, hiện ra ở trước mặt hắn.

Nó là nguy nga hùng vĩ như vậy, đồ sộ trang nghiêm, lại vừa cao sâu, phồn thịnh lộng lẫy.

Phong cách kiến trúc của nó vô cùng đặc biệt, tinh tế và giản dị. Tường và mái vòm tinh tế, tràn ngập một loại khí tức xa xưa mà lại thần bí.

Nó tỏa ra ánh sáng, tới hơn mấy nghìn mét. Kỳ lạ nhất là nó được xây dựng bằng vật liệu đá. Đây là một loại vật liệu đá cực kỳ đặc biệt, mà chỉ duy nhất trong Cổ Thành mới có.

Mọi người gọi nó là tinh thạch. Nguyên nhân bởi vì loại đá này khi ở trong bóng đêm, sẽ tỏa ra ánh sáng sặc sỡ.

Tinh thạch cực kỳ cứng rắn, nếu dùng sức chín trâu hai hổ, mà nghĩ cắt bỏ nó, thì sẽ chỉ tạo ra một vài vết trầy xước trên mặt nó mà thôi. Nó như một vườn hoa ánh sáng. Dường như mỗi một khối tinh thạch đều là một tác phẩm nghệ thuật.

Những tinh thạch này lại nhiều tưởng như không bao giờ hết, gần như trải dải tới vô cùng, hằng hà sa số các tác phẩm nghệ thuật, dựng thành một thành phố cổ kính đã đổ nát.

Trong ánh sáng vô cùng rực rỡ, thật giống như một biển ánh sáng! Nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ hùng kỳ như vậy, Sở Vân đứng ở trên cao, ngây người thật lâu không nói gì.

– Thường nghe đồn, cảnh sắc Di tích Cổ Thành tráng lệ làm sao, ánh sáng thần bí lộng lẫy làm sao. Cuối cùng, hôm nay ta đã được tận mắt thấy. Cảnh tượng hùng vĩ khí phách như vậy, thật vượt quá khả năng miêu tả của ngôn ngữ. Giống như ta đang ở giữa ngân hà vậy.

Sở Vân thì thào tự nói. Ánh sáng chiếu rọi trên khuôn mặt hắn. Trong đôi mắt hắn lộ ra sự si mê.

Đây vốn là một thế giới ngầm tăm tối, nhưng Di tích Cổ Thành giống như biển ánh sáng rực rỡ, ánh sáng màu xanh lam chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Trong một ngàn dặm vuông, cách mặt đất gần nghìn trượng, vô số dòng cát chảy từ trên mái vòm đang tuôn ra qua những chỗ trống.

Những dòng cát chảy này vốn rất mạnh mẽ, lại từ những lỗ hổng trên mái vòm với độ cao lớn như vậy trút xuống, toàn bộ dòng cát chảy đều kéo dài xuống hình thành những dòng dài, phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc.

Sở Vân nhờ vào sức mạnh của những dòng cát chảy này, mà từ thế giới bên ngoài đến được nơi đây.

– Thế giới tự nhiên thật huyền bí ảo diệu. Trí tuệ của cổ nhân thật thần bí. Vì sao họ lại xây dựng Cổ Thành ở đây? Bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu tài phú trân quý?

Tâm trí Sở Vân đầy chờ mong, tình cảm đặc thù của tham u khách bị triệt để thiêu đốt.

Hắn hạ xuống mặt đất, vuốt ve những tinh thạch này. Lập tức, những tinh thạch này truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, dũng mãnh đi vào trong lòng hắn. Nhất thời, Sở Vân cảm thấy những vướng bận nào đó ở trong lòng đã được sức mạnh thần kỳ đảo qua rồi biến

mất. Không giống với Vũ Hậu Thiên, biến mất hoàn toàn.

“Tinh thạch có tác dụng thanh tâm ngưng thần, là công cụ tốt nhất phụ trợ cho khả năng tập trung suy nghĩ. Có người từng nói, tài phú lớn nhất của Di tích Cổ Thành, không phải giấu ở trung tâm tháp cao. Mà là bản thân Di tích Cổ Thành. Đáng tiếc chính là dường như loại tinh thạch này chỉ có thể tồn tại ở chỗ này. Một ngày nào đó nếu mang ra ngoài, sẽ biến thành cát bay đi.”

Sở Vân âm thầm cảm thấy tiếc, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý.

– Ủa? Chờ một chút, vì sao chỉ có một mình ta ở đây! Đám người Thạch Gia Minh đâu rồi?

Vừa mới, tâm thần hắn quá chấn động, đều bị Di tích Cổ Thành thu hút. Hiện tại, cảm giác kinh ngạc đã qua đi. Những người bạn cùng nhảy vào sa đạo hiện giờ lại không thấy đâu cả?

Có chuyện gì vậy?

Sở Vân đạp lên hư không, lên chỗ cao quan sát. Lại móc địa đồ trong người ra đối chiếu. Một lát sau, cuối cùng hắn mới thừa nhận, không phải bọn họ gặp phải bất trắc gì, mà là mình không rơi xuống địa điểm đã định trước.

– Ta có sáu yêu vật khí vận trong người, không ngờ bị cuốn vào nhánh xóa lộ trình rồi.

Sở Vân im lặng một hồi lâu không nói gì.

Chỉ là loại tình huống này cũng không phải không thể xảy ra. Chung quy việc Sa đạo bị dòng cát chảy với sức mạnh khổng lồ như vậy, chung quy sẽ xói mòn dần sẽ tạo thành một ngã ba mới.