Chương - 480: Cầu xin tha thứ cũng vô dụng

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Căn bản, Sở Vân lười phản ứng với hắn, vừa thể hiện phong thái của một bậc cha chú.

Hắn đáp lại vô cùng cương quyết, càng biểu thị một sự khinh thường đối với lời nói kiêu ngạo ngút trời của Thượng Quan Thiên Dực.

– Cái gì?

Thượng Quan Thiên Dực phẫn nộ hét lớn một tiếng.

– Ngươi giỏi lắm, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng. Năm nghìn năm trăm Thiên cương thạch tệ!

– Năm nghìn tám trăm!

Sở Vân nhanh chóng đáp lại.

– Sáu ngàn!

Thượng Quan Thiên Dực kêu to.

– Sáu ngàn hai trăm.

Sở Vân chậm rãi, theo sát sau đó.

– Đáng giận, nếu không phải trước đó ta đã mua nhiều bảo vật, đâu có chỗ cho ngươi có thể ở chỗ này mà kiêu ngạo? Ngươi là ai, có giỏi hãy xưng tên ra đi?

Thượng Quan Thiên Dực lớn tiếng kêu gào.

Trong kính truyền ảnh lưu tiếng chợt yên tĩnh. Căn bản, Sở Vân không tính đáp lại, cãi nhau với loại công tử quần áo lụa là này mới thực sự là chuyện hạ thấp thân phận.

– Sao thế? Hiện tại sợ rồi sao? Sợ hãi? Nghĩ đến phụ thân ta là ai? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi ta một tiếng gia gia, tâm tình ta có lẽ sẽ có chuyển biến tốt, còn có thể buông tha cho ngươi.

Thấy Sở Vân trầm mặc không nói, Thượng Quan Thiên Dực lại càng thêm kiêu ngạo, không thèm để Sở Vân vào mắt.

Hắn tiếp tục gọi ầm ĩ rất nhiều câu, nhưng Sở Vân vẫn không hề đáp trả. Trên thực tế, trong kính truyền ảnh lưu tiếng chỉ có tiếng rít gào của hắn.

– Chờ một chút, ngươi không phải đã chạy mất rồi chứ? Người nhát gan, lăn ra đây cho ta!

Thượng Quan Thiên Dực càng mắng càng giận, tâm tình đã hỏng tới cực điểm rồi.

Vừa nghĩ đến khả năng Sở Vân đã đào tẩu, bản thân mình cũng không biết tình hình thực tế để đuổi giết, hắn càng thêm phiền muộn. Cuối cùng giận chó đánh mèo sang những người khác, oán hận địa chửi bới một tiếng:

– Hừ! Bán đấu giá còn tiến hành hay không tiến hành nữa? Còn không mau tiếp tục bắt đầu. Ta còn chờ tấm thông hành Thành Cổ đây.

– Đúng, đúng, đúng, Thượng Quan công tử, người không nên gấp gáp. Phía dưới này còn một vật, chính là tấm thông hành tới Thành Cổ. Tấm thông hành Thành Cổ có thể đi qua được cửa Thành cổ, tiến vào Điện cổ Sa Nhãn. Không có nó, cho dù ngươi đến được Sa Nhãn thì cũng chỉ đứng nhìn cửa di tích nằm sâu trong Thành Cổ than thở mà thôi. Hiện tại, một tấm thông hành Thành Cổ, bán với giá quy định tám trăm Thiên cương thạch tệ.

– Chín trăm.

– Một ngàn.

– Một ngàn hai trăm.

Tiếng ra giá tiếp tục tăng cao, rất nhanh đã đạt được một ngàn tám trăm Thiên cương thạch tệ.

– Một ngàn chín trăm!

Thượng Quan Thiên Dực hét lên một tiếng, đây là giá quy định của hắn.

– Hai ngàn.

Sở Vân chậm rãi, khoan thai ra giá.

Trong khoảnh khắc, tất cả đều yên lặng. Rất nhiều người cũng cảm thấy kinh hãi. Thì ra người thần bí đắc tội với Thượng Quan Thiên Dực vẫn còn ở đây sao? Mà có càng nhiều người lại chờ mong phản ứng của Thượng Quan Thiên Dực.

Quả nhiên, sau một khắc, Kính truyền ảnh lưu tiếng chợt rung động mạnh, truyền đến tiếng rít gào đầy giận dữ của Thượng Quan Thiên Dực:

– Được! Tốt! Thì ra ngươi còn chưa chạy, một lòng muốn đối nghịch với ta! Ta rất tò mò, ngươi còn có thể sống được bao lâu?

Căn bản Sở Vân lại không đáp lời.

Lần đầu tiên Thượng Quan Thiên Dực bị người khác coi thường. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, tức giận giậm chân:

– Ngươi xong rồi, ngươi chết chắc rồi! Ta muốn lột da của ngươi xuống, lại dùng roi đánh ngươi. Dùng muối rắc vào vết thương đầm đìa máu trên cơ thể ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ rõ, đắc tội ta là chuyện kinh khủng nhất trong cả đời của ngươi!

Sở Vân khinh thường không thèm để ý tới tiếng cắn loạn của chó điên. Hắn tiếp tục ra giá, giành được ba tấm thông hành Thành Cổ. Thạch tệ trên người đã dùng hết bốn ngàn chín trăm tám mươi tám.

– Thượng Quan Thiên Dực công tử muốn giết người. Mau đi về phía đông nam, nhanh chóng chạy đi. Đây là sự giúp đỡ lớn nhất của Thành Trớ Chú chúng ta.

Lúc giao tiếp, nhân viên tiếp đón khẽ nhắc nhở Sở Vân.

– Tốt. Ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này.

Sở Vân nhìn hắn gật đầu. Trực tiếp bay lên trời, bay về phía đông nam.

– Ôi, còn tưởng là một người thông minh chứ.

Nhìn bóng Sở Vân đi xa dần, nhân viên tiếp đón lắc đầu, cười lạnh một tiếng.

– Ngươi trốn cũng không thoát. Một du hiệp nho nhỏ thực sự cho là ta không có cách nào bắt được ngươi? Sau khi ta bắt được ngươi, phải xẻ ngươi làm tám mảnh, lột chút da của ngươi, cạo từng tí thịt trên xương cốt của ngươi, nhìn ngươi thống khổ kêu rên mà chết!

Sau khi Sở Vân bay đi không lâu, Thượng Quan Thiên Dực liền dẫn một đám người, vừa chửi bởi hung ác, vừa cầm một yêu binh la bàn trong tay, mau chóng đuổi về

hướng phía đông nam.

– Hả? Vì sao trên la bàn không có chỉ dẫn gì? Yêu binh này hỏng rồi!

Bay đến không giữa sa mạc không người, Thượng Quan Thiên Dực bỗng nhiên lại phát hiện la bàn không nhạy, không nhịn được mà chửi ầm lên.

– Thiếu chủ, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Có thuộc hạ xin chỉ thị nói.

– Các ngươi chia nhau ra đuổi theo! Người nào có tin tức, lập tức phóng tín hiệu. Ta thề phải giết chết hắn. Cho hắn biết mạo phạm ta sẽ có một kết cục thê thảm thế nào.

Thượng Quan Thiên Dực đằng đằng sát khí.

– Dạ, thiếu chủ!

Một đám người tản ra, biến mất rất nhanh khỏi tầm nhìn.

– Tự nhiên ngu xuẩn tách ra. Thực không biết tột cùng ngươi có óc hay không có óc?

Trên cồn cát vốn không có một bóng người, bỗng nhiên hiển hiện ra hình dáng của Sở Vân.

Nhất thời, thái độ của hắn càng khiến Thượng Quan Thiên Dực thêm phẫn nộ.

– Ngươi một du hiệp nho nhỏ khác gì một con con kiến hôi. Không ngờ cũng dám gọi nhịp với ta! Ngày hôm nay ta phải nghiền xương cốt của ngươi thành tro bụi! Tấn Ảnh Độc Hạt!

Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, một ngón tay hướng phía Sở Vân.

Nhất thời, một bóng đen chừng một bàn tay liền bắn ra. Tốc độ cực nhanh, lặng yên không một tiếng động giết về phía Sở Vân.

Ngay lập tức, Sở Vân cảm thấy một cỗ khí tức u ám tàn nhẫn, hắn liền đứng vững, tập trung tinh thần. Bất luận hắn né tránh thế nào, bóng đen kia vẫn chăm chú theo sát.

Yêu thú Tấn Ảnh Độc Hạt này là sản phẩm đặc biệt chỉ thuộc về Đôn Hoàng quốc.

Những địa phương khác hoàn toàn không có. Trong các loại yêu thú hệ hạt (bọ cạp), nó vô cùng đặc biệt. Toàn thân đen kịt như mực, chỉ bằng một bàn tay, có thể trôi nổi, bay trong không khí, tốc độ ổn định ở mức nhanh nhất.

Đây là một yêu thú loại ám sát. Tuy rằng chỉ có tư chất thượng đẳng, chỉ có thể tu hành đến cấp số Linh Yêu. Nhưng lại nổi danh trong giới sát thủ, không ít cường giả đã vẫn lạc bởi hạt vĩ (đuôi bọ cạp) này.

Chỉ là hiện tại, Tấn Ảnh Độc Hạt tự nhiên bị Thượng Quan Thiên Dực ngốc nghếch công khai cho bay vụt ra, tính nguy hiểm lập tức giảm xuống phân nửa.

– Tăng Quang Thiêm Thải Đại Long Văn!

Sở Vân rút mạnh Chiến đao Túy Tuyết ra, tiến lên phía trước một bước, chiến đao đánh xuống.

“Ầm”

một tiếng, rồng gầm, trời rung, tuyết bay tán loạn, đao khí bàng bạc như tuyết lở trên Thiên Sơn, đã hoàn toàn bao phủ lấy Tấn Ảnh Độc Hạt.

Lực phòng ngự của Tấn Ảnh Độc Hạt cũng không xuất sắc lắm, chỉ kiên trì chừng nửa hô hấp, liền rên rĩ một tiếng, bị ánh đao chém thành phấn vụn.

– Cái gì?!

Thượng Quan Thiên Dực quá sợ hãi. Hai mắt hắn trợn tròn, không còn ngông cuồng tự cao tự đại như lúc trước, ngón tay chỉ vào Sở Vân run rẩy một cách dữ dội.

– Đây là Túy Tuyết Đao! Ngươi là Tiểu Bá Vương!

Hiện nay, Sở Vân đã là người đứng thứ mười bốn trong Kỳ Nhân bảng. Danh tiếng của yêu binh Túy Tuyết Đao và danh tiếng của yêu thú Thiên Hồ sớm đã được mọi người biết tới.

Túy Tuyết Đao vừa ra, thân phận của hắn đã hoàn toàn bị bại lộ.

– Biết thì đã làm sao?

Sở Vân cười lạnh một tiếng. Giải quyết xong Tấn Ảnh Độc Hạt, hắn lập tức giậm xuống một bước, phịch một tiếng, bụi bậm tung bay. Hắn dùng Nhất Phi Trùng

Thiên, nhanh như chớp hung hăng đánh về phía Thượng Quan Thiên Dực.

– Chờ một chút! Ta không biết ngươi là Tiểu Bá Vương. Tất cả đều là hiểu lầm. Chúng ta có thể làm bằng hữu.

Cây có bóng, người có tên. Khi Thượng Quan Thiên Dực biết thân phận của Sở Vân, lập tức sợ đến mức không còn chút máu, vừa thối lui, vừa kêu to.

Sở Vân mắt điếc tai ngơ, vỗ nhẹ vào tiên nang, gọi Tám đầu Linh Yêu.

Bát Quái Chiến Trận!

Thoáng một cái, trận pháp đã cuốn Thượng Quan Thiên Dực đi vào.

– Bát Quái Chiến Trận…

Hiển nhiên, Thượng Quan Thiên Dực cũng biết đòn sát thủ này của Sở Vân. Hắn rơi vào trong trận, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ. Tiếng thét chói tai mang theo âm rung cao độ.

Dư âm giống như dây cung bị bắn mạnh lên.

– Không phải ngươi muốn giết ta sao? Vì sao không động thủ?

Sở Vân cười trêu tức.

Ầm!

Một tiếng vang giòn. Thượng Quan Thiên Dực bỗng nhiên cứng rắn tát vào mặt mình một tát. Hắn dùng hết sức để làm như vậy, cho nên ngay sau đó, mắt thường cũng thấy được nửa bên mặt của hắn sưng đỏ, có thể thấy được cái tát này không nhẹ.

– Đây là do tiểu đệ có mắt không tròng! Không biết đại ca đến Đôn Hoàng quốc. Nếu như sớm biết, tiểu đệ nhất định sẽ mở tiệc chào mừng đại ca, làm chủ nhà tận tình. Đại ca người không biết, tiểu đệ vẫn rất thần tượng đại ca. Đại trượng phu nên như đại ca vậy, tung hoàng ngang dọc nơi sa trường, không người địch nổi! Đại ca, xin người bớt giận. Tiểu đệ có lớn mật hơn nữa, cũng không dám đối nghịch với đại ca. Những bảo vật vừa mới mua được, tiểu đệ đều đưa hết đại ca, mong đại ca nhận cho.

Thượng Quan Thiên Dực tru lên, mắt nước mắt lưng tròng.

Đối mặt Sở Vân, hắn hoàn toàn không thể kiêu ngạo được nữa. Hiện nay, Chư Tinh Quần Đảo thống nhất, tương đương với Đôn Hoàng quốc khi chưa có loạn trong nước. Tuy rằng phụ thân Thượng Quan Phong Dạ của hắn là lão đại một phương, nhưng bất quá cũng

chỉ giống như khi Thiết gia, Thủy gia, Thư gia thời điểm tranh bá mà thôi.

Bất luận là bối cảnh, hay chiến tích, hoặc là chiến lực của cá nhân Sở Vân, đều vượt xa hơn Thượng Quan Thiên Dực. Thượng Quan Thiên Dực ở Đôn Hoàng quốc, thật là một vị thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã có năm đầu Linh Yêu, phía sau lại có thế lực lớn chống đỡ, tiền đồ vô cùng sáng lạng. Thế nhưng đụng tới Sở Vân, thật sự giống như là thủ lĩnh chim sẻ gặp phượng hoàng. Lập tức buồn bã không chút ánh sáng.

– Hừ, ta giết ngươi, những bảo vật này cũng sẽ là của ta.

Sở Vân cười nhạt.

– Đừng! Đại ca, ta sai rồi. Tiểu đệ thực sự sai rồi. Mắt bị mù rồi!

Nhìn thấy Sở Vân lại muốn đánh tới, Thượng Quan Thiên Dực liền giật mình một cái, sợ hãi thét lên đầy chói tai.

Ầm ầm ầm

Lập tức, hắn tay năm tay mười, hai tay như con bướm bay lượn, dùng sức chào hỏi trên mặt mình. Khi tiếng giòn tan cuối cùng vang lên, gương mặt vốn trắng nõn của hắn, đã sưng lên như đầu lợn. Hai bên gương mặt đều đỏ rực.

Ngay cả hai bàn tay của hắn, cũng bị chấn động mà đỏ bừng, không ngừng run rẩy.

– Ừ, nhìn ngươi thành tâm như vậy, ta tạm tha cho ngươi một mạng đi. Ngươi bỏ hết vũ trang, yêu vật mà ngươi sở hữu đều đặt ở tiên nang, giao cho ta bảo quản. Toàn bộ bảo vật trên người ngươi nộp hết cả đi. Còn suy nghĩ cái gì? Muốn chết sao?

Sở Vân trừng mắt, Thượng Quan Thiên Dực như bị điện giật, toàn thân run rẩy. Chỉ là nghe được vậy, trên mặt hắn vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Dù sao cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ.

Nguồn truyện:

Truyện FULL

– Đại ca, người khoan dung, đại nhân đại lượng. Cảm ơn! Cảm ơn để cho tiểu đệ một con đường sống, tiểu đệ cảm động đến rơi nước mắt. Những bảo vật này cũng không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của tiểu đệ. Hiện trong phủ thiếu chủ của tiểu đệ còn có giấu rất nhiều

loại yêu vật quý, ngọc cổ tinh xảo, tranh chữ của các danh gia. Còn có nữ tử thượng đẳng được giáo dục bồi dưỡng tỉ mỉ. Đại ca, tiểu đệ thật lòng mời người ở lại Thành Thượng Quan mấy ngày, để tiểu đệ chiêu đãi đại ca cho tốt, thực sự xóa bỏ những hiểu lầm trước đây!

Thượng Quan Thiên Dực nói với vẻ nhiệt tình dào dạt, nghe vô cùng bùi tai. Thế nhưng Sở Vân cũng đã nắm được, ở sâu trong đáy mắt của hắn chợt lóe sự tàn nhẫn thâm độc.

“Chỉ cần tới Thành Thượng Quan, ta phải khiến ngươi có đến mà không có về. Cái gì Tiểu Bá Vương, trước mặt cha ta, ai có thể dám xưng vương xưng bá? Ta muốn đánh ngươi máu thịt lẫn lộn, dằn vặt cho ngươi sống không bằng chết. Yêu vật Túy Tuyết Đao, Thiên Hồ của ngươi, vân vân, toàn bộ sẽ trở thành của ta. Ta đánh bại ngươi, lại có thể leo lên đầu bảng, ta mới là thiên chi kiêu tử, ngươi sẽ trở thành bàn đạp cho ta!”

Trong lòng hắn đang rít gào như vậy.

– Ngươi nói nhảm quá nhiều, tâm tư cũng không nhỏ. Ngươi ngốc còn chưa tính, còn khiến ta trở thành kẻ ngu ngốc như ngươi sao?

Sở Vân cười lạnh, rút ra Tâm Ý Cổ Tiên ra.

– Đại ca người, ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Thượng Quan Thiên Dực trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.

Hắn cảm nhận được Sở Vân không hề che giấu sát ý, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, hét lớn.

– Không phải ngươi đã nói sẽ không giết ta sao? Tất cả những bảo vật mà ta sở hữu đã giao cả cho ngươi rồi. Tiểu Bá Vương, người là cao nhân trong bảng Kỳ Nhân, một lời nói ra nặng tựa chín núi, nói rồi sao có thể không tính!

– Ta đương nhiên giữ lời. Ta nói rồi, ta tha cho ngươi một mạng. Thế nhưng thuộc hạ yêu vật của ta không buông tha ngươi. Đó là hai việc khác nhau.