Chương - 683: Gây khó dễ

Chí Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Người này thực sự không biết xấu hổ. Bản thân mình có tiếng xấu là đã chiến là bại, lại còn chẳng biết xấu hổ đi chỉ trích người khác. Trong đội ngũ của Trần gia, hắn là người không tư cách nói những lời này!

Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Vân Tiểu Ái đầy căm phẫn, trên gương mặt cũng đỏ ửng lên.

Vân Bạch Tham cũng khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú.

– Ha ha.

Triệu Phì rít một tiếng, bỗng nhiên lại cười ha ha, hắn nhìn về phía Sở Vân khiêu khích, châm chọc kêu lên.

– Ngươi có tuyệt chiêu phụt lên đan khí sao? Để bản công tử cũng mở mang tầm mắt, xem xem đến cùng thì ngươi vì sao lại lừa gạt Công Tôn gia và Trần gia?

Sắc mặt Sở Vân vẫn bình thản, đối với những tiếng kêu gào của Triệu Phì, hắn cũng có chút hứng thú nào.

Triệu Phì lại xem sự trầm mặc sau khi bị vạch trần là sự nao núng.

Thần sắc của hắn càng thêm dữ tợn, ác mồn ác miệng nói:

– Ngươi nói chuyện đi. Ngay cả nói cũng không dám sao? Mẹ nó, còn sửa lại tên. Lúc trước ở Công Tôn gia gọi Vân công tử, sau lại trực tiếp gọi là Vô danh công tử. Ngươi có thể giả bộ rất giỏi a!

Triệu Phì nhìn Sở Vân đã sớm thấy gai mắt khó chịu. Ngày thường, hắn tuấn tú hơn mình thì cũng thôi đi, lại còn hết lần này tới lần khác tỏ ra thản nhiên kiêu ngạo. Hơn nữa, trong cuộc thi Châu, Triệu Phì liên tiếp thất bại, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn khuất, khiến hắn có cảm giác mất hết mặt mũi trước Trần Vũ Tình.

Hiện nay cơ hội đưa tới cửa, hắn lập tức nắm lấy, quy tội thất bại cho Sở Vân, trắng trợn trút hết sự bực bội trong lòng mình vào người hắn.

Giọng nói của Triệu Phì rất lớn, mọi người xung quanh tới xem thi đấu đều nghe thấy cả. Mọi người đều chăm chú nhìn họ.

Thấy mọi người chú ý, Triệu Phì càng thêm đắc ý.

– Như vậy đi, Vân công tử, ta cho ngươi một cơ hội để ngươi hối cải. Không phải ngươi vừa mới giành được một yêu thú Thảo Mãng Sơn Hùng sao? Vừa vặn Mục Bố đại sư bên ta cần Mãng Tâm Thảo để thi triển bí pháp luyện đan độc môn. Ngươi dâng Thảo Mãng Sơn Hùng cho chúng ta, Công Tôn gia chúng ta sẽ không truy cứu nữa.

Công Tôn Uyển Nhi thản nhiên mở miệng, trong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc, vẻ mặt dường như chắc chắn sẽ ăn được Sở Vân.

– Thảo Mãng Sơn Hùng?

Sở Vân hơi nhướng mày.

Hắn vừa mới gặp Công Tôn Uyển Nhi, đối phương đã muốn thu thập Mãng Tâm Thảo. Mãng Tâm Thảo là một loại dược liệu tuyệt phẩm, công hiệu vô cùng đặc biệt,

là dược hiệu có thể tăng phúc đan dược tới cực đại. Trong Cuộc thi Châu cũng không hạn chế luyện đan sư phát huy thực lực của cá nhân, trong tay Mục Bố đại sư có càng nhiều Thảo Mãng Sơn Hùng, tất nhiên thực lực lại càng lớn. Đối với Công Tôn gia mà nói cũng nhờ vậy mà được lợi.

Đây là mục đích thực sự của Công Tôn Uyển Nhi.

Nhưng Mãng Tâm Thảo sinh trưởng trên ngực của Mãng Sơn Hùng Thú. Rễ của Mãng Tâm Thảo kéo dài đến trái tim Thảo Mãng Sơn Hùng Thú. Giống như Long có nghịch lân, rắn có bẩy tấc, một khi bị rút Mãng Tâm Thảo, tu vi của Thảo Mãng Sơn Hùng Thú sẽ bị hao tổn nghiêm trọng mà chết.

Nếu là Sở Vân trừ tận gốc của Mãng Tâm Thảo, coi như đã tự mình giết Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.

Có thể nói, ý định của Công Tôn Uyển Nhi vô cùng độc ác cay nghiệt. Ngay cả Vân Tiểu Ái đứng ở phía xa nghe xong cũng nhíu mày, bất mãn hừ một tiếng nói:

– Công tôn Tiểu thư trông bề ngoài cũng không tồi, chỉ có điều tâm địa thực sự quá hung ác. Ca, chúng ta lên giúp cho tên kia đi…

– Không vội không vội.

Vân Bạch Tham lại án binh bất động. Ánh mắt của hắn sáng quắc lên. Hắn rất muốn xem xem, cuối cùng Sở Vân sẽ đáp trả thế nào.

– Ngươi nói Mãng Tâm Thảo?

Đối mặt với vẻ ngoài hùng hổ của Công Tôn Uyển Nhi, Sở Vân nhếch miệng cười. Hắn vỗ tiên nang, gọi Thảo Mãng Sơn Hùng Thú ra.

Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này đã được hắn bồi dưỡng thành Kiếp Yêu, hình dáng lúc to lúc nhỏ. Hiện nay hóa thành nguyên hình, trông thật to lớn, ngồi xổm trên mặt đất.

– Người thiếu niên này có tu vi không tồi, lại có thể nắm giữ được Kiếp Yêu. Hắn ta chí ít cũng là cấp số Hào Hùng.

Trong đám người lập tức tiếng bàn luận khe khẽ.

Chỉ có điều cũng không có mấy người giật mình. Dù sao nơi này là Đan Thánh sơn Bách Gia Đan Hội, có không biết bao nhiêu thiên tài hậu bối. Hắn nắm giữ Kiếp Yêu, cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.

Trần gia và Công tôn gia, càng không có người nào giật mình. Cho tới nay, Sở Vân đều vận dụng con Mãng Sơn Hùng Thú này làm xa lượng để luyện đan. Bọn họ nhìn nhiều đã sớm quen mắt.

– Ngươi muốn Mãng Tâm Thảo?

Nụ cười trên miệng Sở Vân càng lớn thêm. Hắn chậm rãi vươn ngón trỏ và ngón cái, tới trước ngực Thảo Mãng Sơn Hùng Thú rút Mãng Tâm Thảo ra trước mặt mọi người.

– Mãng Tâm Thảo!

Mặc kệ là ánh mắt của Công Tôn Uyển Nhi hay Mục Bố đại sư đang đứng ở phía sau nàng đều sáng ngời.

Bọn họ biết rất rõ về Mãng Tâm Thảo, Thảo Mãng Sơn Hùng trong tay Sở Vân là hàng thật giá thật.

– Tốt, coi như ngươi thức thời.

Công Tôn Uyển Nhi cười lạnh một tiếng, vươn tay định lấy Mãng Tâm Thảo.

Sở Vân lại nhẹ nhàng thu Mãng Tâm Thảo lại.

– Không vội, không vội.

Giọng điệu của hắn rất du dương.

Bàn tay Công Tôn Uyển Nhi dừng giữa không trung, vô cùng xấu hổ. Nhất thời nhướng mày, tức giận muốn phát tác nhưng sau một khắc, lại thấy Sở Vân từ trên

ngực Mãng Sơn Hùng Thú rút ra một cây Mãng Tâm Thảo nữa.

– Lại một cây Mãng Tâm Thảo!

Công Tôn Uyển Nhi kinh ngạc.

Sở Vân không để ý tới nàng, lại đưa tay ra, trước mặt mọi người lại rút từ trên ngực Mãng Sơn Hùng Thú một cây Mãng Tâm Thảo nữa.

Đoàn người yên lặng một lát, rồi tiếng nói lại vang lên một cách dữ dội.

– Ta không nhìn lầm chứ. Đây là chuyện gì vậy?

– Trên người Thảo Mãng Sơn Hùng Thú, chỉ có một cây Mãng Tâm Thảo. Muốn có thêm một cây nữa, chí ít cần hai tới ba năm!

– Con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này vô cùng đặc biệt, dường như là biến dị. Một cây Mãng Tâm Thảo bị rút ra, lập tức một cây khác lại dài ra. Hơn nữa, tu vi của nó không có bất kỳ sự hao tổn nào.

Không cần những người khác nói, hai mắt Công Tôn Uyển Nhi đã gắt gao nhìn thẳng vào con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú của Sở Vân, lòng tham hiện ra không chút che dấu.

Hai mắt Mục Bố đại sư đang đứng phía sau nàng, thiếu chút nữa thì phun ra lửa, hận không thể lập tức nắm lấy Thảo Mãng Sơn Hùng Thú trong tay.

Vẻ mặt đám người Trần Vũ Tình, Triệu Phì cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Mãng Sơn Hùng Thú.

– Tốt, tốt. Đây là số trời a. Chúng ta vừa mới dùng hết Mãng Tâm Thảo, con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này xuất hiện trước mặt ta. Vân công tử, ngươi không tồi, rất tốt. Ngươi lưu lại con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này, chuyện ngươi lừa dối ta trước kia, bản Tiểu thư cũng sẽ không truy cứu. Đồng thời, sau cuộc thi Châu lần này, ngươi có thể đến gặp ta ở Công Tôn chủ thành, ta sẽ bồi thường thích đáng cho ngươi.

Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu ngạo nghễ nói.

Mọi người xung quanh cũng có vẻ thèm muốn ước ao được ở vị trí của nàng.

Mục Bố đại sư sở hữu một loại luyện đan bí thuật, lợi dụng Mãng Tâm Thảo có thể tăng thêm dược hiệu trên diện rộng. Trong mấy ngày tỷ thí vừa rồi, mọi người nhiều đều biết về điều này. Hiện nay lại thêm thú biến dị này, có thể lấy được một số lượng lớn Thảo Mãng Sơn Hùng từ Mãng Sơn Hùng Thú. Có thể nói là hợp nhau lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh, như hổ thêm cánh.

– Cứ như vậy, chí ít Mục Bố đại sư có thể mang Công Tôn gia chạy nước rút tiến lên trước năm mươi!

– Kỳ quái, có Mãng Tâm Thảo như vậy mà các gia tộc khác lại không ai đến tranh đoạt.

– Điều này cũng dễ hiểu thôi, tranh đoạt Mãng Tâm Thảo, mà không có độc môn bí thuật của Mục Bố đại sư, căn bản cũng là vô ích. Hơn nữa, con yêu thú biến dị này có thể chết bất kỳ lúc nào. Vì nó mà đi đắc tội một gia tộc nhất lưu đang phát triển không ngừng, thực sự không có lợi.

Trong tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Công Tôn Uyển Nhi tiến về hướng Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.

Đang định tiếp thu nó, thì Sở Vân thình lình mở tiên nang túi, triệu hồi Thảo Mãng Sơn Hùng Thú trở về.

– Hử, ngươi làm vậy là có ý gì?

Đây là lần thứ hai bị đùa giỡn, sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi nhất thời trầm xuống, nhìn Sở Vân lạnh giọng quát.

Sở Vân nhún nhún vai, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản:

– Công Tôn gia các ngươi tính là gì? Các ngươi cũng xứng đáng sở hữu con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này sao?

Mọi người chung quanh đều sợ ngây người. Cả đám sững sờ tại chỗ, trừng mắt líu lưỡi, nhìn về phía Sở Vân.

Người này điên rồi sao?

Vừa rồi hắn vừa nói cái gì? Tự nhiên lại khiêu khích một gia tộc hàng nhất lưu sao?

– Ha ha ha, người này cao ngạo thật giống với ca ca.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Ở phía xa, Vân Tiểu Ái nhếch miệng cười ra tiếng.

– Lời hắn nói chính là sự thật.

Ánh mắt Vân Bạch Tham lấp lánh.

– Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là yêu thú Tiên Thiên, đương nhiên có thể tạo ra Mãng Tâm Thảo nhiều vô hạn. Ngay cả trong tay Cường giả Hoàng cấp cũng không có mấy yêu thú như vậy. Công Tôn gia có đức có tài gì mà xứng đáng có thể sở hữu một yêu thú Tiên Thiên như vậy chứ?

– Ngươi!

Trên mặt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên vẻ không thể tin được. Nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người nào dám nói như vậy, dám xúc phạm nàng như vậy.

Không chỉ xúc phạm nàng, mà còn xúc phạm tới uy danh của toàn bộ Công Tôn gia.

– Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?

Sở Vân thản nhiên thu những sợi Mãng Tâm Thảo bỏ vào tiên nang.

– Các ngươi có thể lăn.

Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như nước, dường như đó là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.

– Người thanh niên này điên rồi, thực sự điên rồi.

– Không ngờ dám bảo Công Tôn Tiểu thư cút đi. Đây rõ ràng là khiêu khích uy nghiêm của Công Tôn gia. Bản lĩnh của người thanh niên này không lớn, nhưng ngược lại lá gan rất to.

– Xong đời, hắn chết chắc rồi. Công Tôn gia để giữ gìn thể diện của mình, nhất định sẽ định tội hắn. Giờ hắn đã là một người chết đi được.

Đám người ở dưới bàn luận xôn xao.

– Ha ha a…

Công Tôn Uyển Nhi giận dữ cười gằn, ngăn đám thành viên gia tộc phía sau định động thủ.

Ánh mắt nàng nhìn về hướng Sở Vân, bén nhọn như dao, dáng vẻ tươi cười tràn ngập sự châm chọc.

– Ngươi cho là ở Đan Thánh sơn, chúng ta không động tới ngươi sao? Triệu Phì công tử…

– Hả, Công tôn Tiểu thư, thì ra nàng biết tên của ta sao?

Triệu Phì kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên một tia khinh thường, nàng tâm cơ thâm trầm, muốn đối phó Sở Vân, tất nhiên phải thăm dò tình hình của toàn bộ đội ngũ Trần gia rồi.

– Người này khiêu khích gia tộc Công Tôn ta, kỳ thực cũng chính là khiêu chiến quyền uy gia tộc hàng nhất lưu chúng ta. Triệu Phì công tử, công tử là người của Triệu gia. Công tử muốn che chở cho người như vậy sao?

Công Tôn Uyển Nhi tiếp tục nói.

– Đương nhiên là không có khả năng đó. Người như thế tội ác tày trời, chết chưa hết tội!

Triệu Phì lập tức vỗ ngực, lớn tiếng đáp.

– Tiểu thư Trần gia, nàng vì một người như hắn mà không để ý tới thiện ý của Công Tôn gia hay sao? Trần gia là gia tộc lớn hàng nhất lưu. Trong lòng Công Tôn gia chúng ta vẫn luôn tôn kính. Nghìn vạn lần không nên hiểu lầm, ta tuyệt không có ý định khiêu khích Trần gia. Mà là người này ở trước mặt ta, thực sự quá cao ngạo. Nếu không cho hắn một bài học, uy danh của Công Tôn gia ta ở đâu? Uyển Nhi chân thành hy vọng Vũ Tình tỷ tỷ có thể hiểu cho ta.

Công Tôn Uyển Nhi lại nói.

Trần Vũ Tình do dự không quyết

Ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Triệu Phì, vẻ lạnh lùng đến cực điểm của Gia Môn đại sư, sự tức giận của mọi người bên Công Tôn gia, cùng với nụ cười nhạt trên khuôn mặt lãnh đạm của Sở Vân.

– Ôi, ta đại biểu cho Trần gia tuyên bố, loại bỏ Vô danh công tử. Cáo từ.

Nói xong những lời này, Trần Vũ Tình xoay người rời đi. Ngay cả liếc mắt nhìn Sở Vân, biểu đạt chút áy náy cũng không có.

– Ha ha, Vân công tử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?

Công Tôn Uyển Nhi nhẹ giọng cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân tràn ngập vẻ khinh miệt và xem thường.

Công Tôn Uyển Nhi cười nhạt nhìn về phía Sở Vân giống như nhìn con kiến hôi dưới chân.

Triệu Phì nhếch miệng, sắc mặt toát ra vẻ cực kỳ khinh thường:

– Một tán tu như ngươi thì tính là cái gì? Lại còn dõng dạc như thế, khiêu khích uy danh của một gia tộc nhất lưu!

Có người lắc đầu thở dài:

– Chàng thanh niên này tiêu rồi, liên tiếp đắc tội Công Tôn gia và Triệu gia, cuộc sống sau này phải chịu cảnh ảm đạm tối tăm rồi.

Có người lại hả hê:

– Hừ, kiêu ngạo ương ngạnh thì phải trả giá. Hiện tại, ngay cả tư cách tham gia Bách Gia Đan Hội hắn cũng không có.

– Chỉ là thủ đoạn của vị tiểu thư Công Tôn gia kia cũng sắc bén lắm. Nói đôi ba câu đã bức tên tiểu tử này vào tuyệt cảnh.

– Hắc hắc! Đệ tử của đại gia tộc nào có đơn giản như vậy.

Mọi người xôn xao bàn tán, vây quanh lại để xem náo nhiệt.