Chương 496: Diệt Duyên hòa thượng

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạc Vấn và Hắc Bạch vô thường nghe lão Ngũ nói không khỏi mỉm cười, lão Ngũ mặc dù ăn nói thô tục, nhưng nghĩ lại xác thực đúng là như thế.

Lê Châu cách cách nơi này khá xa, ba canh giờ sau lão Ngũ mới bay đến khu vực Lê Châu. Hắc Bạch vô thường chỉ đường cho lão Ngũ đi. Giờ Dậu, bốn người đến được sơn huyện thiền viện Thanh Tịnh.

Ngôi chùa nơi này ở vào phía bắc huyện thành, kiến tạo dựa vào núi, ngôi chùa rất lớn, phòng xá hơn trăm gian, đường lên núi rất rộng, hai bên đường có nhiều khách hành hương vứt ra rác thải, vài tiểu sa di đang quét dọn cho sạch.

Bởi vì muốn khuyên bảo Diệt Duyên, Mạc Vấn không ẩn tàng thân hình, lão Ngũ đáp xuống trước cửa chùa. Mạc Vấn nghiêng người hạ xuống, Hắc Bạch vô thường ẩn thân nơi khác.

Lúc này cửa ngôi chùa đã mở ra, tăng nhân tiếp khách thấy một Hồng Mao quái vật hạ xuống ngoài cửa, nghi hoặc khiếp đảm từ phía sau cửa ló đầu ra, lại phát hiện Hồng Mao quái vật đã biến thành một người đàn ông tuổi tầm năm mươi.

Mạc Vấn sau khi đáp xuống đất liếc mắt nhìn hướng bắc ngôi chùa, chỉ thấy một tăng nhân tay cầm thiền trượng, đầu đội mũ rộng vành đang từ chỗ sâu trong ngôi chùa đi ra cửa. Người này mặc vải xám tăng y, phía sau cõng một cái túi, hiển nhiên muốn đi ra ngoài vân du bốn phương.

Bởi vì người này đội mũ rộng vành vô cùng thấp, hắn không thấy rõ hình dạng người này, bất quá hắn có thể nghe được người này hô hấp, tu vi càng cao hô hấp càng chậm. Từ lúc hắn đáp xuống đất đến giờ, tăng nhân áo xám tay cầm thiền trượng này vẫn chưa hít thở xong một hơi.

“Nguy hiểm thật, đến chậm chút nữa là sẽ không bắt được hắn ta rồi.” Lão Ngũ căn cứ thần tình Mạc Vấn đoán được tăng nhân đi từ ngôi chùa bên trong ra đúng là người cần tìm.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, ngôi chùa nơi này có quy mô rất lớn, đa số là tăng nhân, có tăng nhân khác tu vi cao thâm hơn không cũng còn chưa biết, chẳng qua căn cứ Phong Nhất Lam suy diễn đến trước giờ ngọ mới có thể gặp Diệt Duyên, người này rất có thể chính là Diệt Duyên hòa thượng.

Tăng nhân áo xám kia chậm rãi hành tẩu. Tăng nhân tiếp khách phát hiện gã đến gần, vội vàng lui về phía sau khom người, chắp tay trước ngực hành lễ: “A di đà phật, Diệt Duyên sư phụ muốn đi ra ngoài?”

Tăng nhân áo xám cũng không trả lời, gật đầu nhẹ với tăng nhân tiếp khách, cất bước đi ra sơn môn.

Mạc Vấn đợi Diệt Duyên đến gần, nghiêng người cất bước chặn đường đi của gã. Diệt Duyên vòng qua hướng đông, Mạc Vấn lại lần nữa bước qua một bước, vẫn chắn trước mặt của gã, đến lúc này Diệt Duyên hòa thượng mới ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.

Nhìn thấy hình dạng người này, Mạc Vấn hít một hơi khí lạnh. Người này hắn chưa bao giờ gặp, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ giống với một người hắn quen biết, phảng phất đúc từ một khuôn ra.

Diệt Duyên thấy người ngáng đường là một đạo nhân, thân hình khẽ nhúc nhích, tích tắc sau gã đã lại xuất hiện ở phía sau Mạc Vấn.

Tuy tránh được Mạc Vấn, gã lại không thể cất bước đi về phía trước, bởi vì Mạc Vấn cũng trong chớp mắt lại lần nữa xuất hiện ở trước người gã.

Diệt Duyên cảm giác, lại lần nữa ngẩng đầu, thần tình nghi hoặc ngưng trọng, lúc trước gã dùng chính là phép dịch chuyển tức thời Thiên Tiên mới có thể sử dụng, mà Mạc Vấn sử dụng cũng là dịch chuyển tức thời.

“A di đà phật, chân nhân cớ gì ngăn trở bần tăng đi đường?” Diệt Duyên hòa thượng chắp tay trước ngực, mở miệng hỏi.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, đường xa đến để gặp đại sư.” Mạc Vấn mở miệng nói ra.

Diệt Duyên hòa thượng nghe vậy cúi đầu không nói, do dự một chút đưa tay lấy xuống mũ rộng vành, nghiêng người đưa tay: “Thỉnh Chân nhân vào thiện phòng nói chuyện.”

Diệt Duyên hòa thượng lấy xuống mũ rộng vành, lão Ngũ ở bên thấy rõ hình dạng lão, hoảng sợ nói: “Lão gia, tại sao hắn lại giống như vậy. . .”

Mạc Vấn khoát tay ngăn lão Ngũ nói, rồi đưa tay khiêm tốn đáp: “Đại sư, mời.”

Diệt Duyên hòa thượng cất bước đi trước, Mạc Vấn đi theo phía sau, đến chỗ sơn môn quay đầu nói với lão Ngũ: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Lão Ngũ ồ một tiếng dừng ở ngoài cửa. Mạc Vấn biết rõ gã không muốn nhưng cũng không thay đổi chủ ý, không thể để cho lão Ngũ tiến vào ngôi chùa, nếu không sẽ châm chọc khiêu khích hoà thượng. Lão Ngũ là thú thân, tiến vào sẽ bất kính với Phật Môn, chủ yếu là hắn sợ lão Ngũ lắm miệng.

Giáo quy Đạo giáo và Phật giáo bất đồng, lễ nghi khác nhau, lúc bình thường sẽ hai bên không ghé thăm nhau, càng không đi đến đạo quán hoặc ngôi chùa đối phương. Mạc Vấn tiến vào chùa sau đó đi theo Diệt Duyên hòa thượng về phía bắc, thời điểm đi ngang qua đại điện quay đầu nơi khác, cũng không hướng tượng Phật hành lễ.

Trên đường đi mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng lại âm thầm ước lượng thực lực đối phương, khí tức song phương đều không lộ ra ngoài, chỉ có thể căn cứ bộ pháp lúc hành tẩu, hô hấp nhanh chậm để phán đoán tu vi đối phương. Trải qua ước lượng, Mạc Vấn cho ra kết quả đại khái, tu vi Diệt Duyên hòa thượng này sàn sàn với hắn, song phương đều trong lúc tận thế đạt tới tu vi Thiên Tiên, thực lực chênh lệch không quá lớn.

Sườn đông đại điện có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một con đường mòn, đến rừng trúc, đường mòn xuất hiện mấy lối rẽ, Diệt Duyên hòa thượng đi về hướng đường mòn phía bắc, xuyên qua rừng trúc, trước mắt là căn nhà gỗ hai gian. Diệt Duyên hòa thượng tiến lên đẩy cửa phòng ra, lui về phía sau một bước thỉnh Mạc Vấn vào trước. Mạc Vấn lui về phía sau khiêm tốn, Diệt Duyên hòa thượng vào cửa trước, treo mũ rộng vành ở tường hướng nam, đặt thiền trượng và bao đồ xuống.

“Chân nhân, mời ngồi.” Diệt Duyên hòa thượng chỉ vào một chỗ thiền đài bên cửa sổ, gian phòng hòa thượng không kê chỗ ngồi và giường, chỉ có một chỗ thiền đài đả tọa, thiền đài rất thấp, là chỗ đả tọa kiêm chỗ ngủ.

“Xin đa tạ.” Mạc Vấn khoát tay nói ra. Diệt Duyên mời hắn vào chùa là một hành động phi thường thông minh. Thường có câu “nắm đấm không đánh lên kẻ tươi cười”, đối phương đã dùng lễ đối đãi, Mạc Vấn không thể tùy ý làm loạn.

Diệt Duyên hòa thượng thấy Mạc Vấn không ngồi xuống, cũng không bắt buộc, đứng thẳng bên cạnh đợi Mạc Vấn nói rõ lý do đến.

Mạc Vấn không nóng lòng nói chuyện, mà đánh giá các vật trong căn phòng. Hòa thượng xem hết thảy sự vật là vật ngoài thân, vì vậy trong phòng tăng nhân trừ dụng cụ sinh hoạt và tụng kinh, không dư thừa vật gì khác. Bên bệ cửa sổ có một chén đèn dầu, dầu thắp trong ngọn đèn đã khô cạn, không hỏi cũng biết đã nhiều năm không sử dụng qua.

Trong phòng không có vật gì khác, Mạc Vấn liền dời tầm mắt đến cây thiền trượng. Thiền trượng là pháp khí của tăng nhân, cũng là binh khí, chẳng qua nó còn có một tác dụng khác, đó là gậy đi đường lúc vân du bốn phương. Chuôi thiền trượng của Diệt Duyên hòa thượng là đồng thau đúc thành, đầu cuối đã mòn, như vậy có thể thấy Diệt Duyên hòa thượng đã từng nhiều lần xuống núi vân du.

Diệt Duyên hòa thượng đợi Mạc Vấn nói rõ lý do đến, Mạc Vấn cũng không nóng lòng nói chuyện, nhìn hết sự vật trong phòng, sau đó quay đầu nhìn kỹ Diệt Duyên hòa thượng. Tuổi Diệt Duyên hòa thượng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung đẳng, ngũ quan nhu hòa, tuy hơi gầy nhưng vẫn nhìn ra được lúc còn trẻ là nam tử đẹp trai tuấn tú.

Mỗi người phán đoán tiêu chuẩn đẹp xấu đều không giống nhau, nhưng đại thể đều tuân theo một quy luật, đó là ngũ quan nhu hòa thuận mắt, ngũ quan cứng nhắc hoặc là lồi lõm không cân đối sẽ bị xem là khó coi. Ngũ quan Diệt Duyên hòa thượng lại phi thường nhu hoà, trong mắt thế nhân là chắc chắn có thể coi là đẹp trai, chẳng qua cũng chính vì ngũ quan người này không rõ ràng cũng không có nét đặc thù, như vậy làm cho hắn không dám xác định người này và người hắn quen biết kia có quan hệ máu mủ hay không.

Nếu là người khác, có người dò xét mình như thế, tất nhiên sẽ mở miệng hỏi thăm, nhưng Diệt Duyên hòa thượng cũng không chủ động đặt câu hỏi, cũng không chủ động dời ánh mắt đi, mà vẫn nhìn Mạc Vấn chờ đợi hắn nói chuyện. Cử động này cho thấy người này là người phi thường rộng lượng, bởi nếu cứ nhìn thẳng người khác như vậy sẽ bị coi là có địch ý, nếu nhìn từ môi xuống dưới thì chứng tỏ mình không tự tin, nhìn nhân trung giữa miệng mũi là ánh mắt bình hoà.

“Quê hương đại sư ở nơi nào?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

“Tần Châu.” Diệt Duyên hòa thượng bình tĩnh đáp.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Diệt Duyên hòa thượng không ra vẻ cao thâm, nói câu gì mà người xuất gia không nhắc tới nguyên quán cố hương, cử động lần này làm cho hắn càng xem trọng Diệt Duyên hoà thượng hơn, người này không có vẻ giả bộ.

“Chân nhân vì sao lại hỏi câu đó?” Diệt Duyên hòa thượng hỏi ngược lại.

“Đại sư và bần đạo có khẩu âm khá giống nhau.” Mạc Vấn mở miệng đáp. Diệt Duyên hòa thượng nếu đã hỏi, hắn nhất định phải trả lời, nếu không Diệt Duyên hòa thượng sẽ không trả lời vấn đề kế tiếp hắn hỏi nữa.

Diệt Duyên hòa thượng nghe vậy gật đầu nhẹ, không hỏi nữa.

“Đại sư chính là người tu hành thuần dương chi thân?” Mạc Vấn lại hỏi.

Diệt Duyên lắc đầu, tuy Mạc Vấn hỏi đường đột, gã chỉ có thể trả lời, bởi vì dù gã không trả lời, một khi hai người động thủ, Mạc Vấn cũng có thể phát hiện ra. Gã cũng đã đại khái suy đoán ra tu vi Mạc Vấn, nhưng Mạc Vấn chủ động đến đây, gã lại bị động ứng đối, không biết động cơ Mạc Vấn lần này đến đây nên không thể sơ xuất.

“Thứ cho bần đạo thất lễ, xin hỏi dòng họ tục gia đại sư?” Mạc Vấn hỏi.

“A di đà phật, thỉnh chân nhân thông cảm.” Diệt Duyên chắp tay trước ngực, xướng tụng Phật hiệu.

“Tục gia đại sư có thê thiếp không?” Mạc Vấn lại hỏi.

Mạc Vấn hỏi càng bất ngờ, Diệt Duyên nghe vậy lại lần nữa xướng Phật hiệu: “A di đà phật.”

“Đại sư chắc hẳn biết rõ dương thọ bản thân đã hết, theo lý hồn phải quay vể Địa phủ.” Mạc Vấn nhìn thẳng hai mắt Diệt Duyên: “Bần đạo thiếu nhân tình hai vị âm sai Tạ Phạm.”

“A di đà phật, bần tăng chính là hoà thượng Phật Môn, đã chứng nhận La Hán quả vị, vượt ra ngoài Tam Giới, không ở trong ngũ hành.” Diệt Duyên lắc đầu nói ra.

“La Hán quả vị của đại sư cần thiên địa mở ra mới có thể đạt được, lúc này đại sư chính là phàm nhân, đã là phàm nhân, dương thọ kết thúc tự nhiên phải đến Minh Ti Địa Phủ.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

“A di đà phật.” Diệt Duyên lại một lần nữa niệm tụng Phật hiệu, trên mặt không hiện vui buồn.

Mạc Vấn phản cảm nhất chính là tăng nhân niệm A di đà phật để lấy lệ, sau khi cười xong mở miệng nói ra: “Vậy ta sẽ nói thẳng ý đồ đến, Thanh Ngọc Sơn Phong Nhất Lam lần này cũng nằm danh sách thu hồn, bần đạo thấy Phong Nhất Lam kia phẩm hạnh đoan trang, là người lương thiện, liền có lòng lưu tính mệnh nàng, bần đạo biết rõ nàng và đại sư có tình bạn cố tri, nếu đại sư chịu hoàn tục thu nạp, nhất định thêm phúc tăng thọ.”

Diệt Duyên hòa thượng nghe vậy vẫn không hiện vui buồn, lại lần nữa dùng một câu A di đà phật thay thế trả lời.

“Bần đạo cho đại sư một cơ hội thuyết phục bần đạo, nếu đại sư không thể làm cho bần đạo thay đổi chủ ý, bần đạo sẽ giết chết từng tăng lữ trong thiền viện Thanh Tịnh này, dùng chuyện này bức bách đại sư nghe theo.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.

“Chuyện của bần tăng, tại sao lại gây cho họa người khác?” Diệt Duyên hòa thượng nhíu mày hỏi.

Mạc Vấn cười không đáp.

“Chân nhân uy hiếp đe dọa như thế, có gì khác với Phong thí chủ chứ?” Diệt Duyên hòa thượng bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cố ý làm thiện, làm việc thiện cũng thưởng, vô tâm làm ác, làm ác cũng phạt.” Mạc Vấn cười nói. Hắn vừa nói là một trong những điều khác nhau giữa Đạo gia và Phật gia, Đạo gia làm việc không nhìn xem trong lòng nghĩ gì, chỉ nhìn cuối cùng tạo thành kết quả tốt hay xấu, mà Phật gia truyền giáo giáo lí là chỉ cần thời khắc cuối cùng bỏ xuống đồ đao, cho dù là đồ tể hai tay dính đầy máu tanh cũng có thể thành Phật. Loại thuyết pháp này có thể hấp dẫn nhiều tín đồ, nhưng lại là một kiểu nói dối khinh người, thế gian làm gì có chuyện giết người rồi niệm mấy câu kinh văn liền có thể thoát tội?

“Chân nhân đây không phải làm việc thiện, Phong thí chủ làm việc quá theo cảm tính, tạo nhiều sát nghiệt, không phải thiện nhân.” Diệt Duyên hòa thượng lắc đầu nói ra.

“Nàng đã giết ai?” Mạc Vấn hỏi. Diệt Duyên hòa thượng nói hắn uy hiếp đe dọa, không khác gì Phong Nhất Lam, chứng tỏ Phong Nhất Lam cũng từng uy hiếp đe dọa Diệt Duyên hòa thượng.

“Việc này đã qua nhiều năm, bần tăng không muốn nhắc lại. Chân nhân nếu muốn tổn thương đến người vô tội, bần tăng tất sẽ ra tay ngăn trở.” Trong ánh mắt Diệt Duyên hòa thượng hiện ra thần thái kiên nghị.

“Đại sư hành tẩu bốn phương, chắc hẳn đã từng nghe nói những chuyện bần đạo đã làm qua, đại sư nếu ôm tinh thần cầu may, sợ là thiền viện Thanh Tịnh này hôm nay khó được thanh tĩnh rồi.” Mạc Vấn liếc mắt gác tay.

Diệt Duyên hòa thượng nghe Mạc Vấn nói, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Thật là khinh người quá đáng, ngươi mặc dù tiếng xấu rõ ràng, bần tăng cũng không sợ ngươi, đến đây đi, ngươi ta giao thủ xem ai hơn ai. Nếu bần tăng thua ngươi, ngươi cứ tùy ý xử trí. Ngươi dùng người vô tội nhỏ yếu uy hiếp bần tăng, chẳng phải ô danh Thượng Thanh ngươi hay sao.”

“Nếu ngươi cố ý không chịu nói ra chuyện cũ kia, bần đạo thực sẽ động thủ, ngươi cũng biết người không ngăn cản ta được.” Mạc Vấn nhíu mày nói ra. Hắn cũng không có hứng thú với ân oán giữa Diệt Duyên hòa thượng và Phong Nhất Lam, sở dĩ hắn không từ thủ đoạn ép hỏi là vì Diệt Duyên hòa thượng và Vô Danh có dung mạo rất giống nhau. Ngoài ra, Diệt Duyên hòa thượng có nguyên quán Tần Châu, mà Vô Danh trước kia sinh sống ở Thái Ất Sơn cũng nằm ngay tại cảnh nội Tần Châu . . .