Chương 452: Thương nghị kỹ càng

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người áp tải thảo dược mang tin tức về Thủy tộc Nam Hải. Sáng sớm ba ngày sau, Nam Hải Long Tộc tới chơi, ngoài Ngao Trác, còn có hai vị long tử là Ngao Viêm và Ngao Bỉnh.

Người biên: Các chương trước mình dịch nên để tên công chúa Nam Hải là Ngao Chước, bây giờ người khác dịch lại để là Ngao Trác. Cả hai tên đều không sai, khác nhau ở cách đọc Hán Việt thôi. Tương tự Ngao Bỉnh ngày trước mình để là Ngao Bính vậy. Mong các bạn thông cảm.

Ba người tới gặp lúc Mạc Vấn đang luyện đan tại Tây viện. Ba người tới, Mạc Vấn liền giao lại việc thủ lô cho lão Ngũ, ngồi nói chuyện với ba người ở chính điện.

“Lúc trước nhiều lần đắc tội, chân nhân chớ để trong lòng.” Ngao Viêm mở miệng trước. Ngao Bỉnh bên cạnh cũng chắp tay với Mạc Vấn. Hai người lúc trước động thủ với Mạc Vấn tại Nghiệp Thành, lúc này muốn hợp lực hành động, đương nhiên phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Mạc Vấn cũng biết mục đích hai người đến đây lần này, liền khiêm tốn tự trách mình mấy câu để cho đối phương xuống, sau đó song phương phân chủ khách ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên.

“Đây là phần dược thảo còn lại, thỉnh chân nhân kiểm tra và nhận.” Ngao Bỉnh đưa hòm gỗ cho Mạc Vấn.

“Chân nhân muốn xuất phát sớm?” Ngao Trác xuất linh khí kéo dài đưa hòm gỗ đến bên cạnh Mạc Vấn, quay đầu nhìn Ngao Bỉnh một cái.

Mạc Vấn giả bộ chưa phát giác ra, gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

“Lần hành động này rất khó khăn, chỉ có thể khởi binh đánh vào Đông Hải long cung.” Ngao Trác nói.

“Nếu nửa đường Đông Hải giao lại Thủy Thần Đỉnh, các ngươi có định lui binh không?” Mạc Vấn lại hỏi. Tuy Nam Hải đáp ứng dùng Nhị Muội Chân Hỏa tạ ơn, hắn vẫn muốn xác định động cơ thực sự Nam Hải Long Tộc tiến công Đông Hải. Hắn có thể vì thiên hạ muôn dân trăm họ mà chiến, nhưng sẽ không vì ân oán cá nhân hai hải vực mà lấy thân mạo hiểm.

“Chỉ cần lấy lại Thủy Thần Đỉnh, chúng ta lập tức trở về Đông Hải. Chuyến này chúng ta chỉ muốn lấy lại Thần Đỉnh, không có mục đích nào khác.” Ngao Trác nói ra.

Lúc Ngao Trác nói chuyện, Mạc Vấn nhìn biểu tình của Ngao Bỉnh và Ngao Viêm. Thời điểm Ngao Trác nói ra lời này, hai người đồng thời nhíu mày, điều này nói rõ Nam Hải tấn công Đông Hải còn có nguyên nhân khác.

Mạc Vấn nhìn hết Ngao Viêm rồi sang Ngao Bỉnh, lại nhíu mày nhìn về phía Ngao Trác. Ngao Trác thấy thế biết rõ Mạc Vấn đã nhìn ra manh mối từ nét mặt của hai sư huynh, liền nói với hai người: “Thù hận của chúng ta và Đông Hải không liên quan đến Mạc chân nhân, chuyến này đi chỉ để đoạt lại Thần Đỉnh, chuyện báo thù tạm gác lại ngày khác.”

Tuy Ngao Trác nói với Ngao Bỉnh và Ngao Viêm, nhưng dụng ý của nàng là giải thích với Mạc Vấn. Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu: “Thứ cho bần đạo đường đột, không biết ân oán giữa Nam Hải và Đông Hải là đến từ đâu?”

“Những chuyện này không liên quan đến chân nhân.” Ngao Bỉnh nhíu mày liếc mắt.

“Lão Thất, Mạc chân nhân hiện là đồng minh của chúng ta.” Ngao Viêm ở bên nói ra. Gã tuy không mạnh nhưng lại khôn khéo hơn Ngao Bỉnh.

Ngao Bỉnh lúc trước bại trong tay Mạc Vấn, oán hận trong lòng vẫn chất chứa khó tiêu, nghe Ngao Viêm khuyên bảo, quay đầu một bên không nói thêm gì nữa.

Ngao Trác nhìn Mạc Vấn áy náy cười cười, sau khi cười xong mở miệng nói ra: “Từ xưa đến nay Nam Hải và Đông Hải đã xích mích, Đông Hải ngang ngược càn rỡ, lại có Xích Mộc trong tay, một mực tự xem mình là chủ tứ hải. Hai trăm năm trước Nam Hải đã từng cự tuyệt Đông Hải cầu hôn, nên bị Đông Hải ghi hận, lệnh ép buộc hai biển Tây, Bắc không được thông hôn với Nam Hải. Kể từ đó cừu hận liền kết, sau đó lại phát sinh một ít việc vặt, làm cho cừu hận càng kết thêm sâu.”

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ, Ngao Trác nói hẳn là lời thật. Chân Long không giống với các loài tạp long khác, Chân Long huyết mạch chỉ tồn tại ở Tứ Hải Long Tộc. Muốn duy trì huyết mạch tinh khiết, Long tộc chỉ có thể kết hôn trong nội bộ Long tộc, hơn nữa không thể hôn phối với Hải Long Tộc. Đông Hải ra lệnh cưỡng chế hai biển Tây Bắc không được thông hôn với Nam Hải, sẽ làm cho huyết mạch Nam Hải Long Tộc không thể kéo dài. Nếu thông hôn với loài rồng bên ngoài khác, huyết mạch sẽ không còn tinh khiết nữa. Đông Hải làm ra chuyện này là muốn đoạn huyết mạch Nam Hải, không thể nghi ngờ sẽ dẫn tới Nam Hải trả thù, hành động điên cuồng thế nào đều có thể hiểu được.

“So sánh thực lực của Nam Hải và Đông Hải thì như thế nào?” Mạc Vấn hỏi vấn đề mấu chốt.

“Dưới trướng Tứ Hải Long Tộc có mười vạn thông linh Thủy tộc, thực lực mạnh yếu quyết định bởi Long Tộc mạnh hay yếu. Đông Hải vốn có năm Long Tử, ba Long Nữ, hiện tại có ba Long Tử, một Long Nữ. Nam Hải vốn có bảy Long Tử, hai Long Nữ, bây giờ còn có năm người, so với bọn hắn nhiều hơn một người.”

“Nếu như thực lực Nam Hải chiếm ưu thế, vì sao còn muốn đạo nhân chúng ta tương trợ?” Mạc Vấn hỏi. Long tử Long nữ của Đông Hải và Nam Hải đều bị tử thương, đây không thể nghi ngờ là do hai vùng biển quanh năm tranh đấu tạo thành.

“Tứ hải đều bị phụ thuộc, nếu đi đến Đông Hải tác chiến, chúng ta không có cách nào bổ sung hoả khí từ trong nước biển, thực lực sẽ yếu hơn ba phần so với trước.” Ngao Trác nói ra.

“Trái lại, nếu Đông Hải xâm nhập phía nam, cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu, chúng ta sẽ để cho bọn họ có đến mà không có về.” Ngao Viêm ở bên cạnh bổ sung.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu lần nữa, loại khác biệt về tính chất địa vực này có thể chứng minh tứ hải đều có khả năng phòng thủ khu vực của mình, sẽ không xuất hiện tình huống tranh đoạt địa bàn giống như nhân tộc. Thông qua điểm này có thể thấy được Nam Hải đông chinh cũng không phải vì chiếm đoạt Đông Hải, bọn họ lấy Đông Hải cũng không có tác dụng gì.

“Bần đạo đã từng động thủ với Ngao Cực, Ngao Thuật và Ngao Mai, vị long tử Đông Hải còn lại so với Ngao Thuật thì ai mạnh ai yếu?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Ngao Thuật chính là Đông Hải Trấn Hải Vương, vũ dũng phi thường, vị Ngao Kha kia còn xa mới bằng hắn.” Ngao Trác nói ra.

“Trong Nam Hải thì người nào dũng mãnh nhất?” Mạc Vấn hỏi.

“Thất đệ Ngao Bỉnh.” Ngao Trác và Ngao Viêm đồng thời nhìn về phía Ngao Bỉnh. Ngao Bỉnh khoát tay khiêm tốn.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng tính toán, trách không được Nam Hải đến đây mời hắn, nguyên lai lúc trước hắn đánh bại hai người đệ nhất mãnh tướng Đông Hải và Nam Hải.

“Chân nhân đã giao thủ với Ngao Thuật, không biết đạo hạnh võ nghệ của hắn so với Thất đệ thì thế nào?” Ngao Viêm hỏi.

“Thất vương gia trên Ngao Thuật một bậc.” Mạc Vấn nói ra. Những lời này của hắn cũng không phải là vì hóa giải thù hận cũ với Ngao Bỉnh, luận Ngao Bỉnh không dùng binh khí, ngũ hành thuộc hỏa, Ngao Thuật sử dụng binh khí, ngũ hành thuộc mộc, hai người nếu chính diện tranh đấu, Ngao Bỉnh hẳn là sẽ chiếm được một chút ưu thế.

“Ngao Thuật đã từng bị chân nhân điểm huyệt ngã xuống đất?” Ngao Bỉnh cười khổ lắc đầu, địch ý trong lời nói đã giảm đi nhiều.

Mạc Vấn gật đầu nhẹ. Ngày đó tại Lũng quận, hắn đã điểm huyệt đạo chế trụ Ngao Thuật, về sau Đông Hải Thủy tộc phải đến khiêng gã đi.

Ngao Bỉnh vốn chỉ tự giễu, không ngờ Ngao Thuật vậy mà bị Mạc Vấn điểm, ngược lại gã bĩu môi cười cười, tâm tình thật tốt, làm người không sợ xui xẻo mất mặt, mà sợ là không có người mất mặt cùng với mình.

“Có chân nhân tương trợ, chuyến đi Đông Hải này ngay từ đầu đã nắm chắc phần thắng.” Ngao Viêm vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Mạc Vấn nhíu mày khoát tay: “Nhị vương gia không nên quá mức lạc quan, lúc trước ta tuy may mắn thắng Ngao Thuật, nhưng là đấu trên đất liền, nếu đọ sức trong biển, sợ là rất khó thắng hắn.”

“Để ta đi đánh hắn, lần này thề báo thù cho đại ca và mấy vị huynh trưởng.” Ngao Bỉnh tiếp lời.

“Chân nhân, ba vị đồng môn mời giúp đỡ đã đồng ý chưa?” Ngao Trác lấy trong tay áo ra một hộp đá hình vuông màu trắng đặt trên bàn bên cạnh Mạc Vấn.

“Đã tìm được hai vị đồng môn giúp đỡ, một là hộ quốc chân nhân nước Lương Thiên Quyền Tử, còn một người là hộ quốc chân nhân nước Tấn Thiên Cơ Tử, hai người này giống bần đạo, đều là Thượng Thanh chuẩn đồ, một người khác còn chưa có tung tích, cho bần đạo một ít thời gian, nếu không kịp thì sẽ do ba người chúng ta xuất chiến.” Mạc Vấn nói ra.

“Đây là bốn miếng nội đan Côn Giao, ta đã mang đến, thỉnh chân nhân nhận trước, khi nào đã chuẩn bị thỏa đáng, mong chân nhân báo ngày cho.” Ngao Trác đẩy hộp đá đến trước Mạc Vấn.

Mạc Vấn nâng chung trà lên uống nước, cùng lúc đó suy nghĩ còn có chuyện gì chưa nghĩ tới, đợi đến lúc đặt chén trà xuống mở miệng nói ra: “Nếu Nam Hải lấy lại được Thủy Thần Đỉnh. . .”

“Nam Hải chắc chắn sẽ đưa phương pháp khống chế Nhị Muội Chân Hỏa cho chân nhân.” Ngao Trác cắt ngang lời Mạc Vấn.

“Ta muốn nói là, nếu Nam Hải lấy được Thủy Thần Đỉnh, kính xin các vị hãy ban bố mưa xuống, không cần phân biệt Giang Nam Giang Bắc.” Mạc Vấn khoát tay nói ra.

Ngao Viêm tiếp lời: “Tứ hải ban mưa xuống đều theo khu vực của mình, chuyện mưa ở những khu vực khác vốn không thuộc Nam Hải quản hạt, mưa nhiều ít, khi nào mưa, chúng ta không thể nào quyết, cũng không có tiền lệ tuân theo. Không bằng thế này, đến lúc đó chúng ta nghe chân nhân thỉnh gọi, như vậy có thể giảm bớt tình hình hạn hán, lại có thể ngăn chặn mưa lớn thành tai họa, càng có thể đề thăng uy vọng của chân nhân.”

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn về phía Ngao Viêm. Ngao Viêm tuy tu vi bình thường nhưng lại có nhiều mưu kế, lúc trước ở Kiến Khang đã ủng hộ Nhiễm Ngụy đạo nhân vây công hắn. Lần này lại ra một kế sách như thế, kế sách này quả thật có hiệu quả, lúc khô hạn cầu được mưa, quả thực có thể đề thăng uy vọng đạo nhân.

Ngao Viêm cũng biết bản thân đưa ra ý kiến hay, gật đầu cười với Mạc Vấn.

Ngao Trác thấy bầu không khí hòa hợp, ở bên nói ra: “Còn có một chuyện cần nhắc nhở chân nhân, ở Đông Hải có nhiều hòn đảo, trên đảo không thiếu người ẩn cư tu hành. Chúng ta đi Đông Hải, sợ là sẽ bị môn nhân Tam Thanh gây trở ngại.”

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Từ xưa đến nay người Hán dùng hướng đông nhiều, dùng hướng tây ít, lấy bắc là thượng, lấy nam là hạ, người tu hành càng nhìn trúng điểm này. Mặt trời lên từ phương đông, nên người tu hành ưa thích lựa chọn nơi gần mặt trời để tu hành. Lúc trước hắn đã từng đi qua Đông Hải, biết rõ chỗ đó có rất nhiều người tu hành, những người này là láng giềng của Đông Hải Long Tộc. Nếu Đông Hải Long Tộc gặp nguy cấp, những người tu hành kia rất có thể sẽ ra mặt can thiệp.

“Mạc chân nhân là nhân tài kiệt xuất của Đạo môn, giải thích thật rõ với bọn họ, bọn họ chắc hẳn sẽ nghe theo đấy.” Ngao Viêm nói ra.

“Chưa chắc, chỉ có thể dùng lý lẽ, nếu vẫn chấp mê bất ngộ, vậy cùng nhau giết hết.” Mạc Vấn nhíu mày nói ra. Lúc trước hắn có đi qua Đông Hải trộm đồ, chủ nhà đã nhận ra hắn, người nào sẽ nghe một tên kẻ trộm giải thích chứ, động thủ là không thể tránh khỏi. Bất quá lúc này hắn biểu hiện ra sự tàn nhẫn là có dụng ý khác, đó chính là muốn nhắc nhở Nam Hải: ‘Các ngươi nếu dám lừa gạt ta, ta cũng sẽ giết các ngươi’.

“Không biết chân nhân khi nào chuẩn bị xong?” Ngao Trác lại hỏi thời gian.

“Sau nửa tháng nữa.” Mạc Vấn nói ra.

“Đến lúc đó Nam Hải sẽ đợi chân nhân tại đài cầu mưa.” Ngao Trác đứng lên.

“Trước giờ Ngọ chúng ta nhất định sẽ tới.” Mạc Vấn cũng đứng dậy theo.

“Mạc chân nhân, cáo từ.” Ngao Viêm và Ngao Bỉnh chắp tay với Mạc Vấn.

Mạc Vấn tiễn ba người xuất môn. Lần này nói chuyện đã tiêu trừ khoảng cách song phương. Nghiên cứu thảo luận thực lực của đối thủ, làm cho hắn phán đoán và tính toán đại khái hành trình đi Đông Hải lần này.

Ba người đều là chân long, vừa ra khỏi cửa lập tức biến hóa thành long thân uốn lượn thăng không. Ba con Xích Long cùng nhau thăng không, khí thế lẫm liệt, khung cảnh cực kỳ kinh người.

Mạc Vấn tiễn ba người xong, Bồ Kiên từ hậu viện tiến lên nghênh đón, đến trước Mạc Vấn chắp tay hành lễ: “Thúc phụ, bọn hắn tới tìm ta?”

“Không phải, thời gian qua một mực không có mưa xuống, bọn hắn tới tìm ta thương nghị chuyện mưa xuống, ta đã thoả thuận với bọn họ, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, ngươi cứ yên tâm.” Mạc Vấn mỉm cười đáp. Trước đây Nam Hải Long Tộc đã từng có mưu đồ ám sát Bồ Kiên, Bồ Kiên thấy bọn họ nên sợ hãi cũng là hợp tình hợp lý.

“Đa tạ thúc phụ bảo hộ.” Bồ Kiên chắp tay cám ơn.

Mạc Vấn cười vỗ vỗ vai Bồ Kiên, xoay người đi đến tây viện. Bồ Kiên thỉnh thoảng làm hắn nhớ lại bản thân trước kia, luôn để ý lễ tiết quá nhiều, bị đè nén bản tính của mình.

“Lão gia, ổn cả rồi chứ?” Lão Ngũ đứng lên vỗ bụi đất dưới mông.

“Mùng một tháng sau xuất phát, tương trợ bọn họ đánh Đông Hải.” Mạc Vấn gật đầu nói.

“Lão gia, ngàii nói bọn họ sẽ không lợi dụng chúng ta chứ?” Lão Ngũ lo lắng hỏi.

“Bọn họ không dám.” Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu. Song phương có lợi dụng lừa gạt nhau hay không đều có nguyên nhân, nếu ngươi tỉnh táo sáng suốt, người khác sẽ không dám lợi dụng ngươi, nếu ngươi làm người tàn nhẫn, người khác làm sao lại dám lừa gạt ngươi?