Chương 491: Mồng bảy tháng Giêng

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thúc phụ nói đúng, chất nhi biết sai rồi.” Bồ Kiên ân hận khóc nức nở.

“Chúng ta không thao túng được ý trời, nhưng cũng không thể bị ý trời thao túng, mọi thứ không phải là không thể thay đổi, chỉ là ngươi lựa chọn như thế nào thôi.” Mạc Vấn ôn tồn nói, Bồ Hùng vừa chết, hắn cảm thấy phương pháp duy nhất an ủi gã chính là đối xử tử tế với Bồ Kiên.

Bồ Kiên không phản bác được, chỉ khóc lóc.

“Ngươi cũng không nên oán hận thúc phụ vì không ra tay giúp đỡ, việc này do nghĩa phụ của ngươi đảm trách, ta không tiện can thiệp quá nhiều, ngươi nên tin tưởng nghĩa phụ ngươi, bất kể lão làm cái gì cũng sẽ không làm hại ngươi.” Mạc Vấn đứng thẳng người lên.

“Vâng.” Bồ Kiên vừa khóc vừa đáp.

Mạc Vấn gật đầu sau đó xoay người rời đi, cũng không an ủi Bồ Kiên nhiều hơn, dù sao đàn ông vẫn phải học cách thừa nhận và đối mặt với sai lầm của chính mình, ngược lại an ủi quá nhiều sẽ làm cho kẻ đó không thể tự kiểm điểm bản thân mình sâu sắc được.

“Lão gia, đội ngũ chở lương thực vẫn còn ở Tân Châu, Hắc Quận sắp hết lương thực rồi, ta phải trở về áp tải lương thực tới đây.” Lão Ngũ nghênh đón từ nơi xa.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời ngay, nếu đã đến nơi này hắn có ý tiến lên thăm dò tình hình quân địch nước Yên một chút, nhưng từ đầu đến cuối Lưu Thiếu Khanh vẫn không lên tiếng xin giúp đỡ, nếu hắn chủ động đi tra xét, có khả năng khiến Lưu Thiếu Khanh trong lòng không vui.

“Ta đi nói chuyện với hai người bọn họ, nếu bọn họ không có việc gì khác thì đêm nay chúng ta liền rời nơi này đi về phía nam.” Mạc Vấn nghĩ rồi nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.

Lưu Thiếu Khanh ở cùng với Dạ Tiêu Diêu trong một phòng lớn, nơi này là doanh trướng của Lưu Thiếu Khanh, chỉ là thỉnh thoảng Dạ Tiêu Diêu đến đây, bình thường đều sống ở biên giới nước Đại, lúc Mạc Vấn đi tới, hai người đang rửa mặt, Lưu Thiếu Khanh chép miệng với Mạc Vấn, ý bảo hắn cứ ngồi tự nhiên.

“Ngày mai Bồ Kiên muốn mang quan tài về lại Ung Châu.” Lưu Thiếu Khanh bỏ khăn mềm xuống, đi đến ngồi đối diện Mạc Vấn.

“Vương Đường ở Tân Châu làm phản, muốn gây bất lợi cho lão Ngũ, ta đến cứu lão Ngũ, khi Vương Đường vừa chết, ta lại làm quá chức phận, tạm thời tìm hai người chủ sự thay mặt quản lý công việc ở Tân Châu, nơi ấy có nhiều vàng bạc tiền của, ngày sau lương thực cũng có thể được cung cấp từ Tân Châu.” Mạc Vấn nói với Lưu Thiếu Khanh.

“Ở nước Tần, chúng ta đều là khách mời, làm việc tùy cơ ứng biến, sao có thể gọi là làm quá chức phận được.” Lưu Thiếu Khanh xua tay nói.

“Lần này ngươi đã tới thì cũng đừng đi nữa.” Dạ Tiêu Diêu nhận lấy nước trà từ nô bộc, vẫy tay bảo gã đi ra, xách ấm trà đi tới hai người. “Trận chiến lần trước vẫn chưa khiến yêu vật kia suy giảm nguyên khí chút nào, đợi đến khi mùa xuân ấm áp, chúng nó ắt sẽ phản công không e dè gì nữa, ta và Lưu Thiếu Khanh chắc chắn không ngăn cản được.”

Mạc Vấn nghe vậy nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh nhíu mày gật đầu, “Tuy bọn lâu la bị giết cũng không ít, nhưng ta chỉ chém được năm tên thủ lĩnh của yêu quái, quân chủ lực của chúng vẫn còn, lúc này Đồng Lôi đã hết, nếu bọn chúng lại đến, thật sự là chúng ta ngăn cản không nổi.”

“Trước mắt chúng ta chỉ có thể gom góp được ba vạn tàn quân, đừng nói là những yêu quái kia, ngay cả năm vạn thiết kỵ của nước Yên chúng ta cũng không có khả năng đối phó.” Dạ Tiêu Diêu chia ra pha trà cho hai người.

“Tình hình núi Hắc Mộc như thế nào.” Mạc Vấn hỏi, núi Hắc Mộc là nơi đóng quân của phe Xi Vưu.

Lưu Thiếu Khanh nói “Từ khi lão Ngũ dẫn Độc Long đi, Hỏa Yêu kia cũng rút lui khỏi núi Hắc Mộc, trước mắt chẳng biết đi đâu, ta và Thiên Cơ Tử suy đoán bọn chúng hẳn là trốn ở nơi bí mật nào đó trong núi Bất Hàm Sơn, trước đây chúng ta đã nhiều lần tìm kiếm trong núi, nhưng đều không có thu hoạch gì.”

“Độc Long kia bị dẫn tới nơi nào.” Mạc Vấn đặt chèn trà uống.

“Được Ngao Nhu mang đến Nam Hải, nhưng lại bị Xi Vưu đem quân đến đòi về.” Lưu Thiếu Khanh trả lời.

“Ngọc Thanh Tông có từng ra tay giúp đỡ không.” Mạc Vấn lại hỏi.

“Thời gian trước từng có vài lần ra tay, nhưng hiện tại đã sớm rời đi rồi.” Lưu Thiếu Khanh đáp.

Ở bên kia, Dạ Tiêu Diêu tiếp lời “Xi Vưu kia chiếm được thi thể của Bách Lý Cuồng Phong, chiến sự ở đông bắc trở thành việc riêng của Thượng Thanh Tông chúng ta, rõ ràng là Ngọc Thanh Tông có lý do để bỏ đi, ngu gì mà bước vào vũng nước đục này.”

“Những tông phái khác có từng gây khó dễ sau lưng chúng ta không.” Mạc Vấn nâng chén trà lên thì phát hiện mới chỉ chốc lát mà nước trà đã nguội.

“Còn muốn làm khó dễ ư, chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi đã muốn lấy mạng chúng ta rồi.” Dạ Tiêu Diêu lắc đầu cười khổ, “Ngày bình thường thấy nhiều đạo nhân hòa thượng đi lại vân du bốn phương, đến khi tình hình nguy cấp như thì dường như cả thế gian này chỉ còn lại ba đạo nhân chúng ta thôi.”

“Một người đào giếng, vạn người uống nước, thật muốn đem Xi Vưu cùng với quân Yên thả vào giữa Trung Thổ gieo tai họa cho bọn chúng một phen.” Lưu Thiếu Khanh giận dữ hừ lạnh.

“Không cần nổi nóng, Hắc Bạch Vô Thường có nhờ ta giúp đỡ, muốn ta tương trợ đi loại bỏ những kẻ đã hết dương thọ nhưng vẫn ở trong nhân gian tu hành, năm sau ta sẽ ra tay xử lý những kẻ ích kỷ tư lợi ấy.” Mạc Vấn nói.

“Thật sảng khoái, chỉ một mực lo cho bản thân mình thì còn tu đạo làm gì, ngươi đã tiến vào Thiên Tiên, giết bọn chúng dễ như trở bàn tay, ngươi tuyệt đối đừng nể mặt nương tay, đưa bọn chúng cùng đi mới thống khoái.” Lưu Thiếu Khanh cực kỳ vui mừng đập chân.

“Ngươi còn không nghe ra ẩn ý của hắn sao. Mạc Vấn, ngươi không muốn ở lại nơi này?” Dạ Tiêu Diêu bên cạnh bĩu môi cười rồi hỏi.
“Ở lại chỗ này đợi mấy tháng, trước mắt giết hết mấy tên rùa đen rút đầu kia đi đã”. Lòng oán hận của Lưu Thiếu Khanh vẫn rất nặng.

“Hai người các ngươi tu hành Tam Muội Chân Hỏa như thế nào rồi.” Mạc Vấn hỏi.

Hai người nghe vậy đều không trả lời, Dạ Tiêu Diêu sững sờ chốc lát rồi mới tiếp lời nói, “Một mực hối hả ngược xuôi, làm sao có thời giờ tĩnh tâm tu hành.”

“Lúc này tận thế đã hàng lâm được hơn ba năm, bất cứ lúc nào Thiên Đình Địa Phủ cũng có khả năng mở ra, rất có thể thời gian của các ngươi không đủ.” Mạc Vấn có chút lo lắng.

“Vậy thì tích công đức để phi thăng, nếu không có chúng ta gắng gượng chèo chống ở đây, lúc này Trung Nguyên đã là mảnh đất khô cằn ngàn dặm, trăm họ lầm than rồi.” Lưu Thiếu Khanh nhíu mày nói.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, có hai con đường để được chứng nhận Thiên Tiên, một là tích công đức, hai là loại bỏ trọc khí trong cơ thể, nếu cả hai đều đạt được thì chắc chắn phi thăng, nếu chỉ đạt được điều đầu tiên thì sẽ còn có biến số, nhưng lần này công lao hai người khi chống lại dị tộc xâm nhập quá lớn, mặc kệ bọn hắn có buông lời oán hận ông trời hay không, ít nhất thì công lao vẫn còn đó, sau khi thiên địa mở ra chắc hẳn có thể đủ công đức để phi thăng.

Trong lúc ba người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu Thiếu Khanh ồ lên một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra, một người phụ nữ đầy đặn, toàn thân mặc đạo bào màu xanh, ôm vò rượu tiến vào, “Lão gia, ta đưa rượu tới cho các ngài rồi đây.”
Mạc Vấn biết rõ khí tức cùng tiếng bước chân của người này, chắc chắn là Quỳnh Dao, nhưng tướng mạo vóc dáng của người này lại khác Quỳnh Dao một trời một vực, tuy người này không thể xem là xinh đẹp, nhưng thân hình cũng khá cân đối, vòng eo vừa thô vừa to ngày trước cũng đã bé đi không ít, không tính là vòng eo nhỏ nhắn như dương liễu nhưng cũng không thấy phệ như trước nữa.

Người phụ nữ kia đặt vò rượu xuống, mỉm cười gật đầu với Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu, rồi xoay người rời đi.

“Thần kỳ đúng không.” Dạ Tiêu Diêu cười hỏi.

“Làm sao mà được như vậy?” Mạc Vấn không hiểu hỏi.

“Ngao Nhu đem theo mấy gốc linh thảo từ Nam Hải cho nàng, rốt cuộc cũng không bị nàng hù dọa nữa.” Lưu Thiếu Khanh đổ nước trà ra rồi rót rượu cho chính mình, ném vò rượu cho Mạc Vấn.

“Mặt tròn da trắng, ngực đầy đặn mông cong vút, nếu không phải hơi lớn tuổi một chút, thì cũng được coi là báu vật.” Dạ Tiêu Diêu bắt đầu có tư tưởng bậy bạ.

“Nếu ta nhớ không nhầm, Lý chân nhân cũng đã năm mươi rồi đúng không.” Lưu Thiếu Khanh đáp trả.

“Ta không uống rượu, nếu không có việc gì khác, ta cùng với lão Ngũ đi về phương Nam trước, khi xử lý xong chuyện vụn vặt của năm tới, ta sẽ đến đây chống địch cùng các ngươi.” Mạc Vấn đưa vò rượu cho Dạ Tiêu Diêu.
“Được.” Hai người gật đầu đồng ý.

Mạc Vấn đứng dậy đi ra ngoài, đi đến linh đường thắp cho Bồ Hùng một nén nhang rồi gọi lão Ngũ, hai người đi suốt đêm về phía nam.

Đêm đông rét lạnh, nửa đường lão Ngũ hạ xuống đất sưởi ấm, nghỉ một lát rồi tiếp tục lên đường. Khoảng cách giữa Tân Châu và Hắc Quận không tính là rất xa, sáng sớm hai người đã trở lại Tân Châu. Mạc Vấn gọi hai vị quan của Tân Châu đến, sau khi họp bàn thương nghị, quyết định bắt đầu vận chuyển lương thực, chỉnh đốn tám nghìn quân lính đi trợ giúp Hắc Quận.

Sau khi hai vị quan viên rời khỏi, Mạc Vấn ở lại một mình trong phòng, ra lệnh hạ nhân chuẩn bị một bàn tiệc rượu, đốt cháy phù chú, gọi Hắc Bạch Vô Thường đến.

Hai người chắp tay hành lễ với Mạc Vấn, theo lẽ thường thì Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu sẽ mở lời trước, “Không biết chân nhân gọi hai huynh đệ chúng ta có chuyện gì.”

“Mời hai vị ngồi xuống nói chuyện.” Mạc Vấn đưa tay mời hai người vào bàn tiệc.

Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn nhau, đặt túi quần áo và đạo cụ luôn mang bên người xuống, nói câu cảm ơn rồi vào chỗ ngồi.

Mạc Vấn ngồi xuống cầm bình rượu, Hắc Bạch Vô Thường vội vàng đứng dậy đón lấy, thay hắn rót rượu, Mạc Vấn bưng chén lên nói với hai người, “Lúc trước nhận được tin báo nguy của hai vị, bần đạo mới có thể cứu Ngô Vân, hôm nay chính thức nói lời cảm tạ với hai vị.”

“Chân nhân nói quá lời, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến.” Sau đó, Hắc Vô Thường khiêm tốn cùng Bạch Vô Thường uống cạn rượu trong chén.
Bạch Vô Thường đặt chén rượu xuống, không đợi Mạc Vấn nói chuyện liền chủ động lấy ra Sinh Tử Bộ, tìm kiếm một chút thì tìm được trang giấy có Ngô Vân, nhìn hết rồi sau đó đưa cho Mạc Vấn, “Nhìn qua thì có vẻ Ngô Vân đã tránh được kiếp nạn trước mắt.”

Mạc Vấn nhận lấy Sinh Tử Bộ, nhìn chăm chú, chỉ thấy tuổi thọ của lão Ngũ đã xuất hiện một chút biến hóa, chữ viết lúc trước biến mất, thay vào đó chính là một con số tuổi thọ, tháng một, dương thọ chấm dứt.

Mạc Vấn nhìn hết Sinh Tử Bộ, rồi trả lại cho Bạch Vô Thường, lại rót rượu một lần nữa, lần này trên Sinh Tử Bộ cho thấy mới đúng là tuổi thọ chính thức của lão Ngũ, bình thường nếu người chỉ luyện võ mà không luyện công thì dù tu luyện đến già cũng chỉ là công dã tràng. Cái gọi là võ chính là sức mạnh cùng uy lực, còn công chính là luyện khí thổ nạp, lão Ngũ nương nhờ vào thân Cự Bức, tự thân cũng không phải là giống loài thần dị gì, chỉ là bởi vì tiếp nhận Long Khí mà làm cho hình thể đặc biệt to lớn, mà bản thân lão Ngũ lại không tu luyện linh khí, không thể nào trường sinh bất tử, lúc trước Bạch Vô Thường nói là già không chết thực ra cũng chỉ là một câu nói đùa thôi.

“Tuổi thọ của quý bộc như thế cũng không tính là chết yểu đâu.” Hắc Vô Thường nói.

Mạc Vấn gật đầu, nâng chén mời rượu, đặt chén xuống, sau đó nói, “Đầu năm không có nhiều thời gian, chắc hẳn không thể nào làm xong sự tình hai vị giao phó trong năm nay, mồng bảy tháng Giêng năm sau ta có thể bắt đầu làm hay không.”

“Đa tạ chân nhân vẫn nhớ đến việc này, dựa theo lệ cũ thì tận thế sẽ không kết thúc sớm như vậy, nếu ngài thật sự có chuyện quan trọng trong người, đừng ngại thực hiện trước, chúng ta cũng không vội đâu.” Hắc Vô Thường nói.

Hắc Vô Thường nói xong, Bạch Vô Thường nhíu mày nhìn hắn một cái, mặc dù không nói chuyện, biểu tình kia lại nói rõ trên thực tế Hắc Vô Thường rất là lo lắng đối với việc này, lúc này cũng không phải là lời nói thật tâm.

“Việc này không nên chậm trễ, nhập canh mồng bảy tháng Giêng, bần đạo xin đợi hai vị ở Thượng Thanh Quan.” Mạc Vấn khẳng định chắc chắn.

Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói cảm ơn.

Mạc Vấn cùng Hắc Bạch Vô Thường vẫn tương đối hợp nhau, hai bên ngồi ăn uống trọn vẹn một canh giờ, Hắc Bạch Vô Thường vừa đi khỏi, Mạc Vấn đi ra ngoài tới kho lương thực, lúc này lão Ngũ đang thúc giục người dân chuyển lương thực từ trong kho ra xe ngựa.

“Lão gia.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đi tới, bỏ dở công việc cất bước tới đón.

“Bao giờ thì có thể chuẩn bị ổn thỏa?” Mạc Vấn hỏi.

“Không sai biệt lắm thì là ngày mai, ta nghĩ một lần đưa đi nhiều một chút, đỡ phải chạy đi chạy lại vất vả.” Lão Ngũ nói.

“Chuẩn bị chi phí trong ba tháng cho Hắc Quận, năm sau ta có chuyện muốn làm, nếu ngươi muốn thì đi cùng ta.” Mạc Vấn nói.

“Vâng.” Lão Ngũ gật đầu đáp ứng.

“Công việc nơi này giao lại cho ngươi, ta trở về đạo quán trước, ngươi đưa quân lương đến Hắc Quận sớm chút rồi quay lại đạo quán, Mộ thị cùng Triệu thị đều thấp thỏm nhớ mong ngươi.” Mạc Vấn nói.

“Vâng, đầu năm ta nhất định trở về.” Lão Ngũ gật đầu lần nữa.

Mạc Vấn gật đầu sau đó nhẹ nhàng bay lên không, cưỡi mây trở lại Thượng Thanh Quan…