Chương 433: Không bằng cầm thú

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành rất mãnh liệt, Long Hàm Tu là tộc trưởng của người Miêu, vẫn luôn sinh sống tại Man Hoang, mà khu vực Man Hoang độc xà tràn lan mãnh thú khắp nơi, rời khỏi tộc nhân thì an toàn của Long Hàm Tu rất khó được bảo đảm.

“Theo suy đoán của các ngươi, nàng có thể sẽ đi đâu?” Mạc Vấn hỏi người Miêu mình trần nọ.

“Không biết.” Người Miêu mình trần lắc đầu nói.

“Các ngươi vẫn còn sống ở chỗ cũ chứ?” Lão Ngũ xen mồm hỏi.

Người Miêu ngẩng đầu nhìn lão Ngũ, do dự chút xíu mới gật đầu.

Lão Ngũ móc một ít bạc vụn trước ngực ném cho người Miêu mình trần, kéo Mạc Vấn còn đang nhíu mày suy nghĩ đi về phía Bắc, “Lão gia, đừng nghĩ nữa, đến thôn trại bọn họ ở hỏi thử.”

“Năm đó lúc ngươi rời khỏi Man Hoang, Long Hàm Tu có chỗ nào dị thường không?” Mạc Vấn hỏi.

“Rất bình thường, ta và phu nhân còn tạm biệt nàng nữa.” Lão Ngũ trả lời.

Mạc Vấn không hỏi nữa, lúc Long Hàm Tu mất tích thì lão Ngũ đã rời đi được 4 5 năm, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì thì không thể nào đoán được.

Thôn trại Long Hàm Tu ở nằm ở phía Tây Bắc của trấn nhỏ, nam nữ ở tách nhau, trại đàn ông chếch về khu phía đông, phụ nữ thì ở chếch về phía tây, lúc hai người đến thôn trại phụ nữ Miêu tộc ở thì đã là canh ba, thôn trại của người Miêu vẫn giữ dáng vẻ năm đó, chẳng có thay đổi gì lớn.

“Ta đi gọi các nàng dậy.” Lão Ngũ nói.

“Không cần, ra sau núi thôi.” Mạc Vấn xoay người đi về phía bắc.

Lão Ngũ gật đầu, bước nhanh đi theo Mạc Vấn.

Đến được vách đá sau núi, hai người thi triển thân pháp leo lên cửa vào tế đàn được ẩn giấu trong chỗ tối.

Đến cửa vào tế đàn, hai người cùng phát hiện thấy một bông tai xương thú rơi ở trên khu đất bằng trước bậc thang, lão Ngũ khom lưng nhặt lên lau lau lớp bụi lên áo của mình, “Lão gia, là của nàng.”

Mạc Vấn liếc mắt nhìn bông tai đó, quay người đi xuống phía dưới, bông tai của Long Hàm Tu rơi ở đây chứng tỏ Long Hàm Tu từng tiến vào tế đàn, mà bông tai của nàng rơi ở vị trí không hề bí mật, nếu Long Hàm Tu trở ra thì nhất định sẽ phát hiện và nhặt bông tai của mình, bởi vậy có thể thấy Long Hàm Tu có khả năng đã tiến vào tế đàn vào một ngày nào đó ba năm về trước, sau đó thì không trở ra nữa.

Lúc đi trên con đường dưới đáy sông thì cảm giác chẳng lành trong lòng Mạc Vấn càng lúc càng mãnh liệt. Long Hàm Tu chẳng có lý do gì để ở lại tế đàn thời gian dài, mà trong tế đàn cũng không đủ điều kiện để sống lâu dài, Long Hàm Tu có khả năng xảy ra chuyện rồi.

Lên tới hòn đảo biệt lập ở giữa sông, hai người lao thẳng tới tế đàn.

“Sao không thấy con độc long không chân trên đảo nữa?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, sau khi lên đảo hắn không cảm nhận được khí tức của độc long.

“Chuyện đó hả, phu nhân chưa nói với ngài à?” Lão Ngũ ho khan hai tiếng.

Mạc Vấn nghe vậy mới nhớ lại độc long trên đảo đã được lão Ngũ thả cho chạy nhiều năm về trước rồi.

Đảo không lớn, hai người lại đi nhanh, chốc lát sau đã đến được tháp mộ đá, nhìn về phía bắc thì thấy cửa đá to lớn của tế đàn được đào dưới chân núi đang mở rộng, một chiếc quan tài xanh ngọc đặt bên ngoài tế đàn, nắp quan tài bị mở ra, ở phía bên phải cửa đá có một bộ hài cốt hình người.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn căng thẳng, lướt nhanh tới, đến gần thì hắn lập tức dựa vào quần áo và trang sức còn sót lại để xác định đây là xương cốt của Long Hàm Tu đã mất tích vào ba năm trước.

Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khoảnh khắc thấy được hài cốt của Long Hàm Tu thì vẫn khiến đầu hắn choáng váng, tuy rằng hài cốt chỉ còn lại xương trắng, nhưng vẫn duy trì tư thế lúc chết, với lại ba năm dầm mưa dãi nắng vẫn không khiến quần áo Long Hàm Tu mục nát toàn bộ, có thể thấy được bên dưới không hề mặc gì.

“Con mẹ nó, là ai làm?” Lão Ngũ theo tới, thấy hài cốt của Long Hàm Tu thì tức đến dựng tóc gáy.

Mạc Vấn nhíu mày giơ tay, ý bảo lão Ngũ đừng nóng nảy, sau đó ngồi xổm người xuống kiểm tra hài cốt kỹ càng, tại bộ phận đầu di cốt của Long Hàm Tu, huyệt Ngọc Chẩm sau đầu chịu phải một đòn nghiêm trọng, sương đầu nứt vỡ lõm vào bên trong, ngoại trừ một kích trí mạng này thì không thấy vết tích đao kiếm gì trên khung xương, ngoài ra xung quanh hài cốt của Long Hàm Tu không hề có bất kỳ vết tích gì như đã giãy dụa, móng tay đều ở xung quanh ngón tay, còn từ phần đầu trở xuống, với tư thế này thì không thể nào hô hấp được, nếu lúc chịu nhục Long Hàm Tu vẫn còn sống thì nàng nên nghiêng đầu để mũi có thể hít thở được, đây là bản năng của một người, bởi vậy có thể thấy được sau khi nàng bị sát hại thì mới bị làm nhục.

“Là do người tu hành ra tay, người này chắc biết chúng ta quen với Long Hàm Tu, sợ ta làm phép chiêu hồn, cho nên trong lúc giết hại nàng đã trực tiếp đánh tan hồn phách của nàng.” Mạc Vấn đứng thẳng người dậy.

“Lão gia, chắc chắn là do Liễu Sanh.” Lão Ngũ tức giận nói.

“Liễu Sanh không có động cơ để giết hại Long Hàm Tu, huống hồ gã lại không thích phụ nữ, chuyện này không liên quan đến gã.” Mạc Vấn ngoái đầu nhìn quan tài ngọc bên cạnh, phát hiện trong quan tài ngọc không có gì cả, nhiều năm trước hắn từng lấy Hỏa phù chiếu sáng để quan sát bên trong quan tài, trong quan tài ngọc này vốn cất giữ một cánh tay trái của Xi Vưu, mà giờ đây cánh tay trái này đã biến mất tăm.

“Người khác có thể đánh tan hồn phách của nàng?” Lão Ngũ nhíu mày nghiêng đầu.

“Long Hàm Tu chỉ là một người phàm tục, muốn đánh tan hồn phách nàng không hề khó, đạo nhân bình thường cũng có thể làm được.” Mạc Vấn lắc đầu nói, dựa vào manh mối hiện có, cái chết của Long Hàm Tu hẳn có liên quan đến cánh tay Xi Vưu bên trong tế đàn.

“Long tộc trưởng là một người tốt, không ngờ lại rơi vào kết cục này.” Lão Ngũ thở dài thổn thức.

“Thu hài cốt lại đi.” Mạc Vấn giơ tay chỉ vào chiếc quan tài ngọc.

Lão Ngũ nghe vậy thì tiến lên nhặt từng mảnh hài cốt của nàng bỏ vào trong quan tài ngọc.

“Lão gia, đây là thứ gì?” Lão Ngũ cầm một cây đoản trượng màu đen, thứ này dài chừng sáu bảy tấc, tay cầm màu vàng, phần trước thì có màu đen.

“Phát hiện nó ở đâu?” Mạc Vấn đưa tay nhận lấy cây đoản trượng, hắn đã từng thấy đoản trượng này, là tín vật của tộc trưởng Miêu tộc, cũng là chìa khóa để mở tế đàn.

“Ở trên eo nàng.” Lão Ngũ chỉ chỉ phần xương hông bên trái mình.

Mạc Vấn cầm đoản trượng nhíu mày suy nghĩ, chỉ có mình Long Hàm Tu biết thứ này là chìa khóa để mở tế đàn, hung thủ không thể nào biết được, ngoài ra cây pháp trượng này nằm ở bên hông của Long Hàm Tu, nói rõ sau khi Long Hàm Tu mở tế đàn ra thì không lập tức bị giết hại, bởi vậy có thể thấy hung thủ không hề chỉ dựa vào vũ lực để bức bách nàng.

Nhìn lão Ngũ tìm nhặt di cốt của Long Hàm Tu, trong lòng Mạc Vấn không hề bình tĩnh chút nào. Tuy đã cách nhiều năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ giọng nói và vẻ mặt vui cười của Long Hàm Tu, ngay cả dáng điệu vẫn còn như mới đây. Lúc vừa mới học đạo rời núi hắn còn không thể làm được đến mức khí định thần nhàn, mùi thơm trên người Long Hàm Tu cực kỳ nồng, thân hình đẫy đà mê người, hồi đó đã lưu lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nếu không phải năm đó Long Hàm Tu vì để bảo toàn Miêu trại tự nguyện hiến thân cho tên Vương Bàng Tử khiến hắn xem thường, giữa hai người rất có thể đã phát sinh một vài chuyện, nhưng giờ đây tộc trưởng Miêu tộc xinh đẹp đó chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Chờ lúc lão Ngũ nhặt xương trắng bỏ vào trong quan tài ngọc xong, Mạc Vấn lấy quà tặng mang đến cho nàng ở trước ngực ra bỏ vào trong quan tài ngọc, tuy nàng đã không thể nào đeo đồ trang sức được nữa, cũng không thể nào thưởng thức linh quả, nhưng những thứ này là chuẩn bị cho nàng, không thể bởi vì nàng đã chết mà giữ lại hoặc là tặng cho người khác được.

“Lão gia, không đúng.” Lão Ngũ vò đầu nói.

Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía lão Ngũ.

Lão Ngũ duỗi tay chỉ hài cốt của Long Hàm Tu nói, “Lão gia, cái áo ngài cho nàng cứ mặc mãi, lúc trước ta vẫn còn thấy, sao giờ mất tăm rồi.”

Được lão Ngũ nhắc nhở, Mạc Vấn mới nhớ tới năm đó từng dùng thiên tằm ti do người Miêu tìm được dệt thành hai chiếc nhuyễn giáp thiên tằm, chia ra cho lão Ngũ và Long Hàm Tu, về sau lão Ngũ cần phải thường biến hóa giữa thân dơi và hình người nên đã đưa nhuyễn giáp cho hắn, trong lúc chiến đấu với Ngao Thuật thì nhuyễn giáp đã bị Thanh Long kích đâm xuyên, sau đó lại bị lửa Thuần Dương do nội đan con Nghê dẫn phát thiêu thủy, mà cái áo của Long Hàm Tu thì vẫn luôn nằm trong tay nàng.

“Kiện nhuyễn giáp đó rất có thể đã bị hung thủ lấy đi.” Mạc Vấn di chuyển nắp đậy quan tài ngọc lại, sau dó nhắm mắt đọc kinh, đọc kinh chủ yếu là để siêu độ vong hồn, nhưng giờ tác dụng duy nhất của nó chính là khiến lòng Mạc Vấn bình thản hơn đôi chút. Tuy hai người chẳng hề có tình cảm riêng tư, nhưng cũng là bạn bè sớm chiều ở chung, quan trọng nhất chính là Long Hàm Tu từng giúp đỡ hắn, lúc mới rời núi hắn vẫn chưa khống chế thành thạo được lò lửa, không có Long Hàm Tu triệu tập người Miêu giúp đỡ tìm kiếm rất nhiều dược thảo thì hắn đã chẳng thể nào luyện chế đan dược xông phá Tử khí được.

“Ta sẽ lấy đầu hung thủ đến cúng tế cho ngươi.” Mạc Vấn thở dài mở miệng, nói xong thì xoay người đi về phía Nam.

Ra khỏi địa đạo đã là canh năm, mùa hè trời sáng rất sớm, lúc vòng ra trước núi thì Miêu nữ trong thôn trại đã thức dậy bắt đầu làm việc.

“Hai người chúng ta chính là bạn của Long Hàm Tu, nghe nói Long tộc trưởng ba năm về trước mất tích nên cố ý tới để giúp đỡ tìm kiếm, làm phiền các ngươi đi thông báo cho người chủ sự.” Mạc Vấn nói với phụ nhân cường tráng canh cửa.

Phụ nhân canh cửa nhận ra Mạc Vấn và lão Ngũ, bước nhanh vào trong thôn trại gọi một cô gái mặc quần áo xanh đỏ, tuổi tác người này cỡ ba mươi, rất lạ mặt.

Bởi vì không quen, trại chủ hiện tại không cho phép hai người tiến vào trại, đứng ngoài cửa nói chuyện với hai người. Theo lời nàng nói Long Hàm Tu mất tích vào khoảng cuối năm của ba năm về trước, cách nay đã gần bốn năm, thời gian trước khi mất tích thường rời khỏi thôn trại, có lúc cả đêm không về, khoảng thời gian đó Long Hàm Tu từng nhiều lần thương nghị với trưởng lão trong trại rằng nên xác nhập trại nam trại nữ lại với nhau, về sau bởi vì trưởng lão trong tộc phản đối mãnh liệt nên thôi, vì vậy sau khi Long Hàm Tu mất tích thì mọi người mới đoán nàng gặp được ý trung nhân, mất tích là bởi vì theo ý trung nhân vào Trung Nguyên.

Trò chuyện với nhau xong, Mạc Vấn nói lời cảm ơn rồi rời đi.

“Lão gia, chúng ta nên đến chỗ ở của Long tộc trưởng xem thử, biết đâu có manh mối.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì lắc đầu, “Lần trước lúc ngươi mang Càn Khôn Đằng quay lại có tiến vào sơn động ở sườn núi không?”

“Ta rơi thẳng vào dưới đáy cốc, làm sao vậy?” Lão Ngũ khó hiểu hỏi.

“Đi, đến sơn cốc đó.” Mạc Vấn giơ tay chỉ hướng Đông Bắc.

Lão Ngũ nghe vậy thì cởi trường bào, biến thân thành cự bức chở Mạc Vấn đi về phía Đông.

Miêu trại cách sơn cốc đó không xa, qua một khắc thì hai người đã đến được sơn cốc, Mạc Vấn nhảy người hạ xuống, tiến vào sơn động nằm giữa vách đá.

Sau khi tiến vào sơn động, cảnh tượng bên trong khiến Mạc Vấn phải hít một ngụm khí lạnh, lần trước lúc đến hắn phát hiện một cỗ nữ thi trẻ tuổi bên trong động, xuất phát từ ý tốt đã đưa cỗ nữ thi bởi vì ăn nhầm đan dược nên thân thể không bị phân hủy vào trong chỗ ngủ lúc còn sống, mà lúc này cổ nữ thi đó đang nằm sấp chính giữa sơn động, bị người tàn phá thương tích đầy mình.

Lão Ngũ theo vào sau, thấy tình cảnh bên trong động thì ngạc nhiên sợ hãi, lại thấy mặt Mạc Vấn lộ ra sát ý, vội vàng mở miệng giải thích, “Lão gia, chuyện này không phải ta làm, ta lại không thích người chết.”

“Còn ồn ào nữa thì ta sẽ ra tay với ngươi.” Mạc Vấn lườm lão Ngũ một cái, sau đó di chuyển ánh mắt lên người nữ thi, “Năm đó Ngọc Thanh Tông đuổi theo ta đòi Cửu Long đỉnh lại, ta từng nói cho bọn hắn biết mình có được Cửu Long đỉnh thế nào, bọn hắn tất nhiên sẽ phái người tới kiểm tra, thời gian hai chuyện xảy ra chẳng chênh lệch bao nhiêu, chuyện này chắc chắn là do đạo nhân Ngọc Thanh gây ra.”

“Đúng đúng đúng, cứ bắt đầu tra từ bọn hắn đi.” Lão Ngũ thở hắt ra một hơi.

“Không cần tra, chuyện này chắc chắn có liên quan với bọn hắn, đi, đến Tổ Đình của Ngọc Thanh…”