Chương 261: Vạn dân đào lăng

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trừ hai vạn mang dân phu theo nông cụ đào đất, còn có ba nghìn binh sĩ nước Đại đồng hành, do một viên phó tướng chỉ huy, người này tên là Ngưu Trùng, tuổi tác cũng xấp xỉ Mạc Vấn, thân hình cao lớn rắn chắc, tay cầm một cây trường mâu.

Ba nghìn binh lính cũng như dân phu đều là đi bộ, trong núi không có đường nên không cách nào cưỡi ngựa được.

Từ trong thâm sơn đạp tuyết đi đường vất vả không cần phải nói, cũng may là những dân phu này đã sống lâu ở vùng biên ải, sớm đã quen với loại thời tiết cực lạnh này, trước khi đi ai cũng đều khoác theo áo khoác da dày, trên đường cũng không ai than khổ.

Đến khi trời tối, mượn tuyết trắng phản chiếu đoàn người lại đi thêm một đoạn đường nữa, lúc canh hai thì tới một nơi tránh gió, dân phu vào trong núi chặt cây để đốt lửa, bởi vì nhiều người nên đống lửa đốt rất to, ánh lửa bùng lên chiếu sáng cả một vùng.

Dân phu lao dịch không có lều trại, binh lính cũng không có, chỉ có tướng tá mới có một cái lều to. Mạc Vấn từ chối vào bên trong lều ngủ, mà ra ngoài trông nom đống lửa tiện thể cùng dân phu vui vẻ tán gẫu.

“Mới bắt được một tên gián điệp nước Yên, xin chỉ thị chân nhân.” Ngưu Trùng dẫn một nhóm lính đi tới, rồi một gã đàn ông hai tay trói sau lưng bị đẩy lên phía trước, người này mặc quần áo y hệt dân phu, cũng không biết Ngưu Trùng làm thế nào phát hiện người này là gián điệp.

“Cứ giao cho bần đạo xử lý, các ngươi đi đi.” Mạc Vấn khoát tay một cái.

Ngưu Trùng nghe vậy cao giọng tuân lệnh, lưu lại gã đàn ông trung niên rồi dẫn binh lính tiếp tục đi tuần đêm.

“Ngươi là binh sĩ nước Yên?” Mạc Vấn mắt nhìn đống lửa, cũng không nhìn thẳng người nọ.

Mạc Vấn hỏi xong, đối phương cũng không trả lời, những dân phu ngồi quanh đống lửa cũng đều im lặng, hồi hộp quan sát.

“Ngươi có biết bần đạo là ai không?” Mạc Vấn hỏi lại.

Người nọ nghe được nhưng vẫn yên lặng.

Mạc Vấn quay đầu nhìn gã trung niên một cái, rồi đứng lên đi thẳng tới chỗ gã, gã kia thấy vậy vô cùng kinh hoảng, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, theo bản năng chậm chạp lui về phía sau.

Mạc Vấn đi tới gần gã, đưa tay cởi ra dây trói, “Ta chính là Mạc Vấn. Ta dẫn dân phu vào núi chẳng qua là muốn làm chuyện riêng, ta đã cùng nước Triệu không liên quan, chỉ cần nước Yên không tới quấy rầy ta, ta sẽ không coi các ngươi là địch nữa.”

“Tạ ơn Quốc sư không giết.” Người nọ tưởng chết mà lại sống, không cố giả bộ ương ngạnh nữa, chắp tay với Mạc Vấn cảm ơn.

“Ta đã không đảm nhiệm chức Hộ quốc nước Triệu nữa rồi, ngươi trở về chuyển lời với Mộ Dung Hồng Trang, bảo nàng không cần phải phòng bị ta.” Mạc Vấn khoát tay bảo gã.

“Chẳng dám dấu Quốc sư, công chúa của chúng ta đã bị trọng thương, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.” Người kia thấp giọng nói khẽ.

“A? Sao nàng ta lại bị thương?” Mạc Vấn nhìn xuống ngón cái tay phải của gã đàn ông.

“Bị Thiết Giáp Thi cào trúng một phát, xin Quốc sư nghĩ cách cứu mạng.” Gã đàn ông khẩn trương nhìn Mạc Vấn, mặc dù Mạc Vấn đã không còn là quốc sư nước Triệu nữa, nhưng gã đột nhiên xin cầu cứu thế này vẫn là rất lỗ mãng.

Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, thiết giáp cương thi xuất hiện ở nơi này chứng tỏ Liễu Sanh đã thay hắn lên làm Hộ quốc Chân nhân nước Triệu, Tát Mãn (shaman) vu sư nước Yên đã chết hầu như không còn ai, bọn họ thậm chí không có cách nào để loại trừ thi độc, đương nhiên cũng sẽ không cách nào ngăn cản được những con cương thi đao thương bất nhập kia, tình hình không cần hỏi cũng có thể đoán ra mấy phần.

“Đâm thủng mười đầu ngón chân, lấy gạo nếp phơi sương đắp lên rồi đem ngâm mình trong nước thuốc.” Mạc Vấn do dự hồi lâu mới lên tiếng.

“Tạ ơn Quốc sư.” Người nọ vui mừng chắp tay với Mạc Vấn cám ơn, rồi tất tả chạy về hướng bắc.

“Chờ một chút.” Mạc Vấn nói.

Gã đàn ông nghe tiếng dừng bước, Mạc Vấn vẫn nhìn đống lửa, không quay đầu lại, nói, “Về sau nếu có đi ra ngoài dò la tin tức, thì nhớ tháo thứ ở ngón tay bắn cung ra.”

Gã đàn ông nghe vậy trong nháy mắt sợ toát mồ hôi lạnh, rồi nhìn xuống ngón tay cái bên phải, ngón đó còn được gọi là ngón tay bắn cung vì nó thường xuyên dùng để bắn cung, gã đang đeo một cái nhẫn bằng bạch ngọc ở đó, đây là thứ chỉ tướng tá mới có, binh sĩ bình thường đều là đeo nhẫn bằng sừng.

Thấy Mạc Vấn đã khám phá ra thân phận thực nhưng lại không làm khó mình, gã lập tức quỳ sụp xuống đất dập đầu rồi mới xoay người chạy đi.

Sau khi viên tướng kia đi khỏi, Mạc Vấn cũng không suy nghĩ thêm chuyện Yến – Triệu chiến tranh nữa, nó đã không còn có chút quan hệ nào với hắn, ai thắng ai thua hắn đều không quan tâm, lúc nãy nói ra phương pháp giải độc cũng chỉ là từ một tia thiện ý, hắn đã cùng Mộ Dung Hồng Trang giao chiến suốt ba năm, cũng coi như là người quen.

Trong núi có nhiều cây tùng, loại cây này nếu phơi khô thì rất nhanh bắt lửa, mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, tới khi trời sáng lại tiếp tục lên đường.

Trên đường Mạc Vấn một mực cùng đồng hành đoàn người, nếu bình thường hành quân một ngày có thể đi được năm sáu chục dặm, nhưng hành quân trong núi tốc độ sẽ chậm đi nhiều, mỗi ngày phải đi thêm hai canh giờ mới có thể đi được năm mươi dặm, cũng may trong mấy ngày tiếp theo đều không có tuyết rơi, hơn hai vạn người từ trong núi quanh co tiến về phía trước, thức khuya dậy sớm, vất vả muôn phần, mười ngày sau rốt cuộc đã tới được Ngũ Long Lĩnh.

Tới nơi, cả đoàn lập tức bắt tay vào làm việc. Nhiệm vụ rất đơn giản, đào toàn bộ đất ở khu vực trung tâm lên rồi vận chuyển ra ngoài dãy núi.

“Lúc xây lăng chỉ sợ cũng không có nhiều người như vậy.” A Cửu nhìn đoàn người đông nghịt, cảm thán.

Mạc Vấn gật đầu rồi lên tiếng nói, “Nhiều nhất bảy ngày là có thể đào được toàn bộ phần đất bên trên lăng mộ .”

“Lão gia, cậu cho bọn hắn chỗ tốt gì vậy?” Lão Ngũ ở bên cạnh chen lời.

“Trong lăng mộ của cải châu báu tất cả đều thuộc về nước Đại.” Mạc Vấn đáp, bạc trắng ở thời kỳ Tam quốc không được lưu thông, trong mộ chắc hẳn sẽ không có bạc trắng. (mà chỉ toàn vàng thôi @@)

“Chân nhân, chúng ta có thể làm những gì?” Hoàng Y Lang hỏi.

“Đã làm liên lụy đến hai vị suốt thời gian qua, bần đạo vô cùng áy náy, đã có dân phu ơ đây thì hai vị khỏi phải vất vả nữa rồi. Cá về biển khơi, hổ vào rừng núi, hai vị hãy trở về quê hương đi, nếu có duyên ngày sau sẽ gặp lại.” Mạc Vấn nói xong quay đầu nhìn A Cửu một cái.

A Cửu hiểu ý, từ trong ngực lấy ra hai viên Cố Bản Đan gửi tặng hai người, “Vợ chồng chúng ta chẳng có gì quý giá, hai viên đan dược này có tác dụng củng cố căn cơ tu luyện, thay lời cám ơn, xin hai vị đừng chê.”

“Có thể vì chân nhân và nguyên quân dốc sức, là vinh hạnh của hai người chúng ta, vật này vô cùng quý giá, bọn ta tuyệt đối không thể nhận.” Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan khoát tay lia lịa.

A Cửu đưa mãi, hai người vẫn khăng khăng không chịu, ngôn từ tha thiết, lời lẽ chân thành.

“Hai vị ngày sau có tính toán gì không?” Mạc Vấn lại nhìn A Cửu khoát tay một cái, tỏ ý nàng không cần đưa nữa.

“Tạm thời chưa có tính toán gì.” Hoàng Y Lang mặt lộ vẻ mờ mịt.

“Chúng ta nguyện ý đi theo chân nhân cùng nguyên quân.” Tiêu Ngọc Lan nói, đạo hạnh của nó còn không bằng Hoàng Y Lang, sống ở trong núi sẽ rất khó khăn.

Mạc Vấn nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ, lát sau nhìn hai người nói, “Hai người các ngươi là dị loại tu hành, nếu cứ sống ẩn dật trong núi, sợ là vĩnh viễn cũng không thể tu thành chính quả. Không bằng ở lại phàm trần lập công tích đức, có lẽ còn có cơ hội vĩnh sinh bất tử.”

“Cầu xin chân nhân chỉ lối.” Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan nghe vậy vui mừng quá đỗi, cái gọi là vĩnh sinh bất tử cũng chính là cảnh giới Địa Tiên.

“Ta giao cho hai người phong thư này, các ngươi đi trước đến kinh đô nước Đại Vân Trung thành, gặp Duệ vương Thác Bạt Thập Kỳ, hắn sẽ tiến cử các ngươi với Hoàng thất.” Mạc Vấn nói.

Hai người đi theo Mạc Vấn đã lâu, biết Mạc Vấn làm vậy ẩn giấu thâm ý sâu sắc, vội mừng rỡ quỳ xuống, luôn miệng tạ ơn.

A Cửu đương nhiên biết Mạc Vấn làm thế là muốn tốt cho hai người họ, nhưng nàng cũng có điều băn khoăn, “Nếu không có danh phận gì, dị loại sống ở kinh đô sợ là sẽ bị những đạo nhân khác hiểu lầm là yêu quái.”

“Cầu xin chân nhân thụ lục* (ý nói nhận làm đệ tử).” Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan đồng loạt quỳ xuống.

Mạc Vấn nghe vậy có chút do dự, bọn họ bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ đều có thể tự do xây đạo quán, thu đệ tử, nhưng thu nạp đệ tử là chuyện các vị lão đạo đức cao vọng trọng mới có thể làm, hắn với A Cửu còn quá trẻ.

“Có thụ lục hay không sau này hẵng nói.” A Cửu thấy Mạc Vấn do dự, bèn đưa tay lấy từ trong ngực ra Pháp ấn, từ trên trán Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan để lại một con dấu vô hình, loại con dấu này người thường không thể thấy được, nhưng đạo nhân lại có thể nhận ra. Lưu lại con dấu là để nói cho các vị đồng đạo khác biết là hai người họ đã được đạo nhân Thượng Thanh hàng phục, có thể phòng ngừa bọn họ bị những đạo nhân khác hiểu lầm là yêu quái bắt lại, mặc dù hai người bọn họ vốn chính là yêu quái.

Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan được A Cửu đóng dấu Pháp ấn, lập tức quay sang A Cửu dập đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này A Cửu chính là sư phụ bọn họ rồi.

“Sớm đi đi thôi.” Mạc Vấn đưa bút viết vài nét, vì hai người viết thư tiến cử.

“Khoan hẵng vội, chúng ta đợi chân nhân đại công cáo thành rồi đi cũng không muộn.” Tiêu Ngọc Lan nói.

“Thành công chỉ là chuyện sớm muộn thôi, các ngươi mau đi đi.” A Cửu nói.

Hai người nghe A Cửu nói vậy, tự nghĩ ở lại chỗ này cũng chẳng để làm gì, liền chào từ biệt ba người Mạc Vấn. Hoàng Y Lang hiện ra nguyên hình, cắp Tiêu Ngọc Lan nhằm hướng Tây bay đi.

Hắc Tam trông thấy khói bếp dân phu đốt lên, tưởng khói báo động nên một lần nữa tất tả chạy đến giúp, khi phát hiện ra lại chạy cả trăm dặm đường uổng công, nó tức giận kêu lên mấy tiếng rồi mang bầy sói trở về Dã Kê Lĩnh.

Mấy ngày sau đó trời quang đãng, dân phu đào núi móc đất, công việc tiến triển cực kỳ nhanh chóng, ba ngày sau đã đào đi phần đất bùn phía trên, bảy ngày sau dời đi hết lớp đá núi, nhìn thấy được phần đỉnh lăng mộ. Toàn bộ lăng mộ đều được bao bọc cẩn thận bởi một lớp gạo nếp, tựa như một cái kén tằm khổng lồ. Phần đỉnh lăng mộ có hình bán nguyệt, do bên dưới vẫn còn một lớp bùn đất nữa nên không thể nhìn thấy hoàn cảnh bên trong.

Thấy thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ, Mạc Vấn một lần nữa hạ lệnh hướng ra phía ngoài lăng đào, nếu đã đào thì phải đào cho hết, đem toàn bộ khu lăng tẩm dưới lòng đất hoàn toàn hiện ra.

“Lão gia, lớp bên ngoài kia phải làm thế nào?” Lão Ngũ dò xét phía trên lăng mộ, phát hiện lớp vỏ ngoài gồm chu sa, gao nếp cùng sợi gai trộn lẫn tạo thành vừa cứng lại vừa dai, rất khó đâm thủng.

“Lúc này đang là mùa đông, nhiệt độ rất thấp, đó chính là công cụ hữu hiệu nhất để phá lớp vỏ này, ban ngày các ngươi chỉ cần lấy củi mà đốt, khiến lớp vỏ bị nóng lên, khi đêm xuống nhiệt độ giảm đột ngột, vừa nóng vừa lạnh sẽ khiến lớp vỏ bị giòn, vỡ ra thôi.” Mạc Vấn nói.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tính toán chu toàn, liền không hỏi thêm nữa.

Sau đó mấy ngày, Mạc Vấn một mực đi quanh khu lăng mộ cẩn thận kiểm tra, loại lăng mộ này có quy mô lớn chưa từng có, có thể nhìn ra phần đỉnh lăng mộ có sự khác biệt rất nhỏ, ở trung tâm màu sắc chủ yếu là màu trắng, bao quanh bên ngoài là màu xám trắng, điều này cho thấy hai bên lăng mộ được xây xong trước rồi mới đến phần trung tâm, chính giữa đỉnh lăng có một khu vực hình tròn rộng khoảng hai mẫu, được xây bằng đồng xanh.

Toàn bộ lăng mộ có hình chữ “Phi” (非), khu vực bằng đồng xanh nằm ở chính giữa chữ “Phi”. Khu vực này vô cùng có khả năng chính là ngôi mộ chính, được bao bọc bởi đồng xanh nên cực kỳ nặng, hẳn là để phòng ngừa nếu có kẻ xâm nhập lăng mộ thì cơ quan bí mật sẽ được kích hoạt, phần mộ chính sẽ ngay lập tức sụp xuống.

Sau nửa tháng, hàng vạn dân phu đã đào đến phần đáy lăng mộ, từ bên dưới liên tục tỏa ra gió nhẹ cùng hơi nóng, chứng thực suy đoán ban đầu của Mạc Vấn, phía dưới lăng mộ đúng là một vực sâu không đáy.

Mạc Vấn lập tức hạ lệnh đình công, sai người đưa đoàn dân phu trở về, chỉ để lại ba nghìn binh lính, chuẩn bị tiến vào lăng. . .